Những cô gái xinh đẹp rạng rỡ thường có những mối tình lung linh và kịch tính. Những cô gái trung bình thì tình yêu có thể đơn giản hơn nhưng cũng khắc cốt ghi tâm. Những cô gái hơi thiệt thòi về nhan sắc thì lại có lợi thế tìm được những người tình thật lòng yêu trái tim của họ… Cô không thuộc nhóm nào cả. Bởi vì cô không có tình yêu, hay là cô không phải sinh ra để dành cho tình yêu…
Đã rất nhiều lần cô tự hỏi mình liệu có đoạn nhạc nào ngân lâu hơn một tình yêu thầm ? Cô đã yêu thầm anh ba năm cấp ba, ba năm thanh xuân của cô đã trôi qua chỉ đọng lại một hình ảnh duy nhất, hình ảnh anh đứng nơi hành lang đầy nắng và nở nụ cười.
Lớp cô cách anh hai lớp, đôi khi cô hay giả bộ vô tình đến tìm chị bạn hàng xóm học lớp anh, chỉ để liếc nhìn qua dãy bàn thứ ba gần cửa sổ nơi anh ngồi. Có ai đó hay nói rằng con trai đẹp nhất là khi mặc áo sơ mi trắng. Cũng không hẳn thế, những người khác mặc áo sơ mi trắng không đẹp như vậy. Chỉ có anh ! Cô thích nhìn cái cách anh đập đập chiếc bút xuống bàn khi suy nghĩ về vấn đề gì đó, cô thích cả cách anh vò vò mái tóc. Cô cũng muốn được giơ tay lùa vào mái tóc đó. Nếu tay của cô có khướu giác, nó sẽ cảm thấy cái mùi hương – có thể là mùi dầu gội cũng có thể là cái mùi riêng anh mới có. Cô mới được ngửi thấy mùi đó đúng một lần khi cô đứng phía sau anh ở sân trường đông đúc, anh tưởng là vô tình, cô biết là hữu ý. Cái thuở người ta chưa biết dùng nước hoa cũng thú vị thật, cái mùi hương tự nhiên cộng hưởng từ dầu gội, dầu xả hay đôi khi cả mùi bột giặt lại rất đáng nhớ. Nếu bản thân đã quên, biết đâu lại có người nhung nhớ thay, cũng giống như cô với anh vậy…
Tình yêu thầm của cô, nó thầm đến nỗi chẳng ai hay, anh lại càng không biết. Thậm chí anh còn chẳng biết đến sự tồn tại của cô trên trái đất. Cô bắt đầu thích anh ngay từ ngày đầu lớp 10, khi cô nhìn thấy anh đứng dưới tán cây móng bò, cô thích cái nụ cười như hòa lẫn với nắng ấy, cũng thích cả cái ánh mắt nhìn xuyên qua cô, dù trong mắt anh không có cô. Cô cứ lén lút một mình gặm nhấm cái khấp khởi tìm thấy khuôn mặt anh giữa đám đông, hay tim đập liên hồi khi đi lướt qua anh, anh không biết sau mỗi cái lướt qua ấy, cô đều quay đầu lại. Không ai biết.
Trời đổ mưa, giữa giờ, cô vội vàng đặt chiếc áo mưa của mình vào giỏ xe anh. Có ngày trời nắng, cô lại bỏ vào đó một chai nước…Cô đã tủi thân biết bao khi thấy anh cầm chai nước đưa cho một bạn gái khác. Chai nước đó là cô dành cho anh, từng giọt từng giọt đều là dành cho anh…Nhưng chuyện yêu thầm vốn đã như vậy, nhiều người thấy tình yêu đơn phương thầm kín trên phim hay trong tiểu thuyết thật dễ thương biết bao. Nhưng đó là bởi người xem, người đọc được nhìn thấy những quan tâm ân cần lặng lẽ, những ý tứ giấu diếm chưa nói ra thành lời, còn ngoài hiện thực, bởi vì lặng lẽ và giấu diếm, chẳng ai thấy, chẳng ai hay nên chỉ toàn là ấm ức…
Cô đã ăn mòn cái ấm ức ấy chẵn hai năm, cho đến khi cô lên lớp 12 còn anh vào đại học. Ngày bế giảng, anh vẫn đứng dưới tán móng bò, cười nụ cười hòa với nắng. Áo của anh đầy những chữ ký của bạn bè cùng lớp. Có nhiều cô bạn anh rơi nước mắt chia tay trên vai áo anh, anh khẽ vỗ vỗ vào lưng họ, giọng dịu dàng : « Vui lên, đừng khóc, còn gặp lại nhau mà ». Khi tất cả đã về hết, chỉ còn lại cô và sân trường đầy nắng, cũng dưới tán cây móng bò ấy, cô bật khóc . Chỉ khác là chẳng có ai vỗ lưng cô an ủi, cô vừa khóc vừa tự nhủ : « nhất định sẽ còn gặp lại » .
Tới nhà chị hàng xóm chơi, cô không dám hỏi thăm lời nào về anh. Cô lén đọc lưu bút của chị, lật giở đến trang anh viết: « Mẫu bạn gái ưa thích : Cá tính và mạnh mẽ » . Ngay chiều hôm đó, cô ra hiệu cắt tóc, cắt phăng mái tóc dài đã chục năm được cô gìn giữ như báu vật, chuyển sang kiểu tóc ngắn tỉa so le rất thịnh hành. Cô nhìn khuôn mặt lạ lẫm trong gương, cố nở nụ cười : Rất đáng mà, anh thích một cô gái như vậy.
Vì anh, cô bỏ môn học sở trường, chuyển sang ban tự nhiên để có thể thi vào trường anh đang học. Mỗi lần đi qua tán móng bò, cô ngẩn ngơ nhớ, bước qua cửa lớp anh trước đây, cô cũng vô thức mà ngẩn ngơ chờ. Những người yêu thầm thường là những người rất có khả năng dệt mộng. Có lúc họ dệt nên những giấc mộng đẹp đến nao lòng ví như cô mơ rằng anh đang chờ cô, chỉ cần cô đi nhanh thêm một chút là có thể nắm lấy tay anh đi qua hết những năm tháng này. Nhưng có lúc họ lại vẽ một cơn ác mộng để vùi tất cả ảo vọng xa xôi xuống một cái hố sâu không lối thoát như cách cô lo sợ sau một năm, cô có còn nhận ra anh không, đến lúc nhận ra biết đâu lại thấy bàn tay anh đang nắm một bàn tay khác… Những giấc mộng nối tiếp nhau này vẫn có một tác dụng lớn lao là giúp cô đốt thời gian. Khi cô cầm tờ giấy báo trúng tuyển đại học, cô cười như một con ngốc, niềm vui đỗ đại học đối với cô còn nhân lên gấp đôi, bởi cô đã đuổi kịp anh rồi.
Ngày đầu tới trường, cô mặc chiếc quần jean mài bạc, áo pull đen, xỏ vào chân đôi giày thể thao, chắc chắn chỉ cần anh nhìn thấy cô như vậy, anh sẽ hài lòng. Cô đứng đợi trước giảng đường của anh, đợi cho đến lúc anh đi qua. Lần đầu tiên cô dám nhìn thẳng vào mắt anh, nở nụ cười hoàn mỹ nhất của mình :
- Anh là P, học ở trường S đúng không ạ ? Em học dưới anh một khóa…
Anh bất ngờ một chút rồi cũng mỉm cười :
- Thì ra là đồng môn, chào em.
Cô cảm thấy một giọt nước mắt chực lăn ra. Câu đầu tiên anh nói với cô. Nụ cười đầu tiên anh dành cho cô. Cái đợi chờ ba năm đã suýt nữa khiến cô trước mặt anh mà khóc nức nở.
- Trước đây, em hay nhìn thấy anh đứng dưới tán cây móng bò – cô khẽ nói những lời đã thầm nói với anh hàng nghìn lần
- Đúng rồi, anh cũng rất nhớ cái cây đó.
Vậy đấy, anh nhớ cây nhưng không nhớ cô. Mọi nỗ lực của cô, anh cũng không nhìn thấy… Điện thoại anh chợt reo, mỗi lời anh nói qua điện thoại lại đập vỡ dần từng lớp từng lớp vỏ mạnh mẽ cô khoác lên. Anh quay sang cô :
- Bạn gái anh đang đợi, anh đi trước nhé, hôm nào anh em mình gặp nhau nói chuyện trường cũ.
- Tạm biệt anh ạ ! – Cô vẫy tay chào.
Chờ anh đi trước vài bước. cô lặng lẽ theo sau, cô cũng muốn nhìn thấy người con gái đó. Hóa ra cô gái anh thích tóc cũng dài như cô ngày trước, buông xoã sau lưng. Cô ấy mặc chiếc váy hoa màu hồng phấn, nét mặt vô cùng dịu dàng, một cô gái mềm mại như cây dây leo, nhẹ nhàng ngả vào anh. Cô bất giác sờ tay lên tóc mình, nhìn xuống đôi giày thể thao dưới chân, đôi giày màu đen – mạnh mẽ đến ngu ngốc. Cô quay lưng đi, cái quay lưng sau ba năm, nặng trĩu. Hóa ra lúc gần nhất lại là lúc xa nhất. Con người ta theo thời gian, sẽ rời xa nhau bằng cách này hay cách khác. Mỗi lần rời xa thường có ít nhất một người nghĩ rằng sẽ còn gặp lại, nhưng thế giới vừa rộng lớn vừa chật hẹp, đôi khi một lần xa rồi là sau này sẽ không còn gì như cũ nữa, cái gọi là gặp lại cũng giống như nhắm mắt chờ đợi một giấc mơ dang dở mà thôi.
Một lần, cô vô tình gặp bạn gái anh trong một câu lạc bộ của trường. Cô lấy hết can đảm đứng trước mặt cô gái dịu dàng như cánh hoa ấy :
- Em ôm chị một cái được không ạ ?
Cánh hoa mở tròn mắt ngạc nhiên rồi cũng gật đầu. Cô vòng tay ôm cô gái anh đã từng ôm, cảm giác như được gần anh biết bao, vừa ấm áp vừa lạnh lẽo… Sau đó, cô không bao giờ đi tìm anh nữa. Suy cho cùng, « tạm biệt » không hẳn là lời chào chia tay, mà đó là một lời hứa sẽ còn gặp lại. Nhưng cô không muốn giữ lời. Anh đối với cô không sai, nhưng cô đã từng vì anh mà cảm thấy đau lòng, nên dù là ích kỉ, cô cũng tự cho mình cái quyền được trả thù anh. Cách tốt nhất để trả thù một người chính là lãng quên người đó. Nhưng cái đau lòng nhất chính là đến tận lúc này, khi cô quyết định không còn nhìn anh nữa thì anh vẫn không biết rằng đã từng có một người dõi theo anh như thế…
Rất lâu sau, cô cuốn mình theo những bài giảng trên lớp, những chương trình tình nguyện sinh viên. Trong một đợt tình nguyện liên trường lên vùng cao, cô gặp một cậu bạn lớp bên thời cấp ba. Dưới ánh lửa trại bập bùng, cậu bạn đã thú nhận :
- Thật ra hồi đó, tớ rất thích cậu. Hai bím tóc lí lắc và nụ cười của cậu từng là kỉ niệm đẹp nhất thời cấp ba của tớ. Lên lớp 12, cậu đột nhiên cắt tóc, tớ đã rất buồn. Tại sao cậu lại cắt tóc…
Khuôn mặt cậu bạn đỏ hồng, chắc là do lửa nóng… Cô thấy trong mắt cậu phản chiếu ánh lửa cũng giống như phản chiếu nắng vàng trên sân trường cấp ba dạo trước. Cô biết ánh mắt cậu không đơn thuần nhìn cô mà là nhìn về cả một hoài niệm quá khứ. Cô khẽ cười :
- Bài học nào cũng phải trả học phí mà.
Thời thanh xuân là vậy, anh là hồi ức của cô, cô lại là hồi ức của một người khác. Cô vì anh mà thay đổi, anh không hay, nhưng lại có người vì cô thay đổi mà cảm thấy buồn. Thanh xuân cứ trôi qua như vậy, vừa đẹp, vừa đáng tiếc, vừa không đáng tiếc. Cô bất chợt nhớ đến một câu nói : « Nhung nhớ có tuổi bởi vì nó biết lớn. Ký ức trường sinh bởi nó chẳng hề già ». Cô quay sang người bạn bên cạnh nói thêm một câu :
- Cảm ơn cậu !
Vote Điểm :12345