Tiểu Anh Đào
Tác giả:Bão Miêu
Văn án
Đang
chơi trò chơi, Thẩm Chi Châu cả người đều toát ra vẻ soái khí kinh
người, ngón tay bay nhanh trên bàn phím, nhanh đến không rõ ảnh.
Kết thúc trò chơi, màn hình hiện ra -- Đại cát đại lợi, ăn gà buổi tối.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, nhìn thấy người gọi là ông nội::
"Chi
Châu, con gái của bạn cùng lớp của con trai dì ba con đang đến thành
phố A học đại học. Quan hệ giữa hai nhà vốn rất tốt, người ta đem khuê
nữ giao phó cho chúng ta. Chỉ có cháu sống ở thành phố A, cháu phải chăm
sóc con bé thật tốt, chỉ vài ngày thôi nha.. "
"..."
Thẩm Chi Châu không quan tâm liền treo điện thoại.
•••••••
Ngày hôm sau, "Đinh Đông" chuông cửa vang lên.
Thẩm
Chi Châu vặn mình, đẩy cửa ra, lười biếng mở mắt. Một cô bé liếm kem
đứng ngoài cửa. Đôi mắt nai to tròn và sáng rực, mái tóc rối ngẫu nhiên
được kéo ra sau gáy.
Lạc Anh nhiệt tình chào hỏi, mỉm cười nhẹ nhàng: "Em chào anh "
Chi Châu đút hai tay vào túi, nhìn cô một lúc, trong lòng run lên.
【 Nam thần thể thao điện tử lãnh khốc,lười biếng x cô gái nhỏ mềm mại đến ở nhờ 】
Tiểu kịch trường:
Lạc
Anh ngậm quả dâu tây trong miệng, chậm rãi nhai nuốt xuống bụng, đột
nhiên bước tới hôn anh. Vị dâu tây phong phú tràn ngập môi và răng của
anh, Thẩm Chi Châu hơi nghiêng đầu.
Chậm rãi nói: "Bảo bối, anh đang phát sóng trực tiếp."
"..."
Chương 1
Cuối hè, những đám mây chạm nhẹ vào bình minh màu hồng.
Đêm qua rơi xuống một trận mưa, làm tăng thêm một chút mát mẻ cho thành phố nóng bức này.
Nhà ga đường sắt cao tốc chật cứng người, nơi nơi đều là người kéo theo hành lý hoặc chạy xe về phía lối vào.
Lạc
Anh đeo cặp sách màu trắng sữa, mặc váy xếp li và áo sơ mi trắng, tất
quá gối quấn lấy đôi chân thon dài xinh đẹp. Bắp đùi lộ ra một ít da
thịt, trắng nõn như đậu phụ.
Cô thở dài một tiếng, duỗi năm ngón tay che ở trên mắt, chặn lại ánh sáng màu cam từ mặt trời.
Kéo cánh tay Lạc Bình Sinh, nhỏ giọng phản kháng:
"Ông
à, cháu có thể tự mình tìm một khách sạn không? Này rất xấu hổ, cháu
không biết tên kia, làm sao có thể ở trong nhà hắn được?"
Hơn nữa, cô không biết người đàn ông đó là nhân vật nào.
Có phải là một người đàn ông cơ bắp với làn da ngăm đen, trong nhà có một mớ lớn hỗn độn. Con otaku đầu dầu trên ngực...
Quá đáng sợ, cô sẽ bị dọa ngủ không yên.
Ông
gõ nhẹ vào đầu cô, không hài lòng nói:" Cái gì tên kia tên kia, không
lịch sự... Đến đó, đừng có gọi bậy, người ta so với cháu lớn hơn sáu
tuổi, phải gọi anh trai nhớ chưa "
"Anh trai gì chứ!?" Lạc Anh không vui, " Cháu không quen anh ta, anh ta có quan hệ huyết thống với chúng ta không?"
Ông ngẩng mặt lên: " Không có thì không thể gọi à? Không cùng huyết thống thì có thể không lễ phép hả?"
Lạc
Anh: " Cháu không có ý đó. Cháu chỉ nghĩ cháu chưa gặp anh ấy trước
đây. Lần đầu tiên gặp mặt liền vào ở trong nhà, còn gọi anh trai, thật
kỳ quái!"
"Ông biết ông biết..."
Chuyến tàu mà Lạc Anh đi đã bắt đầu kiểm tra vé, đài phát thanh đường sắt liên tục thông báo.
Ông Sinh không biết lấy túi ở đâu, nhét nó vào cặp cô, chiếc cặp nhỏ phồng lên trên lưng.
Mặt trời chậm rãi đi lên, hơi nóng dần trôi nổi trong không khí.
Trán
ông thấm ra một dòng mồ hôi, đem khóa cặp sách của Lạc Anh kéo lên, nói
chậm rãi: "Tiểu Anh, con gái... Cha mẹ đã không ở bên cháu từ khi còn
nhỏ, ông ngoại vẫn luôn chăm sóc con..."
Lạc Anh thở ra vài hơi
nóng, dùng tay xoa mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh và lạnh nhạt, thanh
tú nhu thuận, mang theo chút mềm mại, gật đầu nghiêm túc, lắng nghe ông
nói.
Người không biết sẽ bị lừa bởi vẻ ngoài của cô, lầm tưởng rằng đó là một nàng tiên nhỏ với những năm tháng tốt đẹp.
Từ khi còn nhỏ, không có sự chăm sóc của cha mẹ, ông ngoại giống như cha của cô.
Cho nên, có đôi khi Lạc Bình Sinh thích gọi Lạc Anh là "con gái".
Một tiếng con gái, cô chỉ biết lại bắt đầu rồi.
"Đây
là lần đầu tiên cháu xa nhà, cháu có chuyên ngành mà cháu muốn học,
cháu muốn đến một trường đại học xa hơn. Ông ngoại không có ý kiến gì.
Nhưng ông yêu cầu cháu sống ở nhà anh Chi Châu trước khi bắt đầu đi học
là muốn tốt cho cháu. Nhân tiện, ông đã thảo luận với bên hàng xóm. Năm
ngoái ông ra nước ngoài gặp mẹ cháu, đứa trẻ đó đến đón ông. Ông có vài
ngày ở chung với hắn, đứa nhỏ rất sạch sẽ và tự kỷ luật. "
"Hắn
lúc nhỏ, ông còn chăm sóc hắn nữa. Cháu chắc chắn đã quên, năm cháu ba
bốn tuổi, lúc nào cũng chạy sau mông hắn mỗi ngày, thành cái đuôi nhỏ.
Người ta đuổi đi, cháu còn không vui. Giờ... "
Lạc Bình Sinh lẩm bẩm cằn nhằn còn nói rất nhiều điều.
Nói tóm lại, nơi này rất an toàn, cháu phải sống.
Lạc
Anh vẫy tay chào ông, quẹt thẻ căn cước vào nhà ga đường sắt cao tốc,
lúc xếp hàng để kiểm tra vé, dường như còn nghe thấy câu nói kích động
của ông ngoại bên tai
"Hôm nay là sinh nhật của cháu, không nghĩ
tới vừa tròn mười tám tuổi, cháu liền rời khỏi ông. Ban đầu, ông muốn
làm một bữa ăn ngon tại nhà, chúc mừng cháu. Không nghĩ tới vé tàu chỉ
dư hôm nay, cháu chỉ có thể rời đi hôm nay. Đi ra ngoài phải học cách tự
bảo vệ mình, có rảnh nhớ gọi điện thoại về nhà hoặc quay về gặp ông. "
Lạc
Anh thành công soát vé lên tàu, kéo chiếc vali nhỏ cồng kềnh, một bên
xem vé một bên tìm vị trí, cuối cùng ngồi xuống bên cửa sổ.
Gửi tin nhắn báo bình an cho ông ngoại.
Lập tức, cô nâng cằm, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, không nhịn được mắt ẩm ướt.
Chiếc xe đang di chuyển rất thoải mái, khung cảnh bên ngoài cửa sổ giống như một khung hình hoạt hình màu, như ảnh thổi qua.
Năm phút trước khi đến nhà ga, Lạc Anh lười biếng duỗi lưng, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ.
Sau
khi giãy dụa qua, cô lấy di động ra cùng một mảnh giấy trắng chứa chữ
số Ả Rập ông đưa cho trước khi rời đi, nhanh chóng nhập số, chỉnh sửa
nội dung,không tình nguyện gửi đi.
Vote Điểm :12345