Xá Lệ Tu cho đến lúc chết vẫn chưa hiểu lí do đạo lữ của mình phản bội.
Hải Yến Tử tại sao lại có thể nhẫn tâm như vậy. Chỉ vì một ả nữ nhân mà bỏ mặc y, ra tay tuyệt tình.
Chẳng có ai giải thích cho y cả.
Không một ai.
Thân
nhiệt y giảm dần, vết thương do đao chém vẫn không ngừng chảy máu, tích
tụ dần rồi chảy xuống nền đất làm đỏ thẫm cả một vùng. Mùi máu vẫn còn
nồng nặc trong không khí khiến người khó chịu phải tránh xa.
Ngay cả chết còn không thể nhắm mắt, mở trừng trừng nhìn về phía trời cao như lên án lão thiên gia ác độc.
Hải
Yến Tử - nam nhân vừa nhẫn tâm đâm nhát đao vào người bạn đạo lữ của
mình, hắn nhìn vào cái thi thể còn ấm nóng, đẫm máu dưới chân, dường như
nhìn thấy một thứ xấu xí, kinh tởm, nhăn mày:
- Đúng là xui xẻo. Tốt nhất không nên để ngươi toàn thây a~~
Nam
nhân cười man rợn, đôi mắt tựa như sung huyết, đỏ cả lên. Ngay lập tức
không chút lưu tình vận pháp quyết phá hủy cái thi thể rỉ máu kia.
Có
lẽ nghe được tiếng lòng - nỗi oan ức của Xá Lệ Tu, lão thiên gia....
ngay lúc nam nhân chuẩn bị phá hủy cái thân thể không còn linh hồn,
chuẩn xác giáng một đạo thiểm điện xuống.
Nhận được nguy hiểm, nam nhân ngay lúc này bộc phát ra sức mạnh, nhảy ra xa khỏi chỗ cái xác.
Tiếng sấm giáng xuống, điện quang lập lòe, đến cũng nhanh mà đi càng nhanh, để lại một vùng phế tích.
Cái xác biến mất..... cùng với tiếng sấm.
Phượng Du từ xa nhìn thấy tất cả... có chút sợ. Chẳng lẽ nàng sai sao?
Không!
_ Nàng lập tức lắc đầu phủ quyết. Tất cả là do hắn, Xá Lệ Tu. Nam nhân
chết tiệt!!! Ai bảo y dám chia rẽ nàng với người nàng thương. Hắn xứng
đáng bị như vậy. Người sai không phải là nàng.