Đêm trăng khuyết, sao ngập hết bầu trời yêu thương, hai đứa trẻ ngồi trên thảm cỏ ríu rít trò chuyện: -Mộc Dĩ Hạ...Cậu có thích sao không? Gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của Thiên Khả khiến Dĩ Hạ "lén" cười. Nhẹ nhàng cô bé đáp: - Biết rồi thì hỏi làm gì... Hihi Thiên Khả giận dỗi, thả đôi tay Dĩ Hạ ra: -Chỉ hỏi thôi mà cũng... Thấy vẻ mặt Thiên Khả có chút hờn giận nhưng Dĩ Hạ lại cười vì cảm thấy " Thích Thú" Sở
dĩ dùng từ thích thú này là vì Thiên Khả là cậu ấm của dòng tộc, lạnh
lùng, trầm tính nhiều lúc còn rất nghiêm túc thế mà hôm nay lại dỗi hờn
Dĩ Hạ khiến cô cảm thấy bản thân mình... Có chút đặc biệt. Thấy Dĩ Hạ không nói gì chỉ cười, Thiên Khả tò mò: -Tớ... là đang giận cậu đó nha! -Hihi... Tó biết! Thiên Khả chau mày tỏ vẻ khó chịu: -Cậu... cậu không thích tớ nữa à? Sao lại không năn nỉ tớ? Thấy Thiên Khả dùng từ thích, Dĩ Hạ lại bật cười: -Hihi...Tớ
lúc nào mà không thích Tiểu Khả chứ? Chỉ là lần đầu thấy Tiểu Khả của
tớ làm nũng. Mà lại là làm nũng với tớ nữa chứ, tớ cảm thấy hạnh phúc
lắm cơ. Nói xong Dĩ Hạ nhẹ nhàng đặt tay mình lên trên tay Thiên Khả,
lúc này Thiên Khả vẻ mặt vui vẻ vô cùng. Cậu nhẹ hôn lên má Dĩ Hạ một
cái, và cậu xem nó như là nụ hôn định tình giữa Cậu và Chí Hạ. -Haizz,
tớ là đang hờn cậu mà lại bị cậu xem là làm nũng, buồn thật. Mà ai bảo
tớ lại giận một tiểu tỳ dễ thương thế này chi? Hihi. Má Dĩ Hạ ửng hồng, cô nhìn Tiểu Khả vẻ mặt hạnh phúc vô cùng... -Sau này ngày nào cậu cũng bên tớ, ngắm sao trên trời như thế này nhé! Thiên Khả cười rạng rỡ, cậu lại dùng tay xoa đầu Dĩ Hạ: -Tất
nhiên, sau này cậu phải làm vợ tớ đó, tớ sẽ không để ai cướp cậu khỏi
tay tớ đâu. Cậu phải bên tớ ngắm sao mỗi đêm như thế này, mãi Mãi... Nghe Thiên Khả nói, Dĩ Hạ bỗng đưa ngón út nhỏ nhắn của cô ra: -Ngoắc tay đi tiểu Khả ^^ Hành động dễ thương của cô bé khiến Thiên Khả cười khúc khích, và thế là hai ngón út nhỏ xinh va chạm vào nhau... ~
Một lời hứa nhỏ, một tình yêu vững mạnh...Chúng ta rồi sẽ vượt qua vô
vàng thử thách và đến với nhau bằng chính tình yêu chân thành này...