TÔI VIẾT CHO TUỔI 18+
Tuổi 18 tôi có biết bao mơ ước và hoài bão tôi lên kế hoạch cho tương lai của mình từ thi trường nào, yêu người ra sao, sau này làm gì..?
Tuổi 18 Tôi nghĩ mọi việc tôi làm sẽ thực hiện được, tôi sẽ thành công. Tôi cảm thấy hạnh phúc với cuộc đời này
Tuổi 18 tôi quyết tâm thi vào trường mình đã mơ ước từ lâu. Tôi học ngày học đêm không dám lơ là chăm chỉ cần mẫn như một con thiêu thân. Tôi từ chối tất cả các cuộc hẹn, đi chơi, liên hoan…Tôi chỉ có biết học. Kết quả? 0,25 đối với một số người không là gì, nhưng với một số khác nó là tất cả. Đối với tôi là dấu chấm hết, tôi chỉ thiếu 0,25…
Tuổi 18 mối tình đầu của tôi, tôi đã thật sự yêu ai đó bằng cả con tim. Nhưng hạnh phúc không mỉm cười với tôi
Tuổi 18 cú vấp ngã đầu đời làm tôi hiểu đời hơn.Thành công không bao giờ đến dễ dàng. Sự quan tâm cũng chỉ là nhất thời, khi mình thất bại chăng ai ngó đến và lơ đi
Tuổi 18 tôi giường như chín chắn bỏ hẳn cái tính kiêu ngạo xốc nổi. thận trọng dè dặt hơn
Thất bại ấy làm cuộc sống tôi đảo lộn.
Tôi chọn bừa một trường để học, để cho có gọi là sinh viên, gọi là đậu đại học. Đến với thành phố mới chốn phồn hoa đô hội lạc lõng bơ vơ giữa dòng đời bất tận. Dòng người cứ tấp nập hối hả. Một mình chật vật với cuộc sống mới tôi mới hiểu rõ thế nào là đời. Dè dặt trong tất cả các khoản chi tiêu mới thấy mẹ vất vả nhường nào, tiết kiệm từng ngàn một mới thấy tiền cha kiếm cực khổ đến bao nhiêu.mỗi ngày hai buổi đi học cứ như thế thấy mình thật vô dụng thấy mình thật ích kỉ. Choáng ngợp với lối sinh hoạt ở đây.Từ ăn mặc, giao tiếp ngôn ngữ nói đến lối giao tiếp ứng xử hằng ngày.Thành phố lung linh ánh đèn ngập tràn màu sắc huyên náo nhưng sao thấy lòng người cô đơn. Những âm thanh ấy là những âm thanh vô cảm, lạnh lùng
Giữa thành phố này tình người nó khan hiếm biết bao không như ở quê nhà mình.Ở đây thân ai nấy lo việc ai nấy làm con người sống vô cảm thờ ơ vội vã. Đi trên đường tiếng xe ồn ào tôi vẫn cố lắng nghe trong những âm thanh ồn ào có giọng nói của quê hương thân thuộc? Gặp người đồng hương được nói giọng quê, được nghe giọng quê như đứa trẻ thơ đói lòng gặp sữa sảng khoái biết bao nhiêu. Ai đi xa mới hiểu cảm giác ấy. Chiều lang thang rong rẻo trên khắp con đường, tôi cố tìm một thứ gì gọi là thân thuộc cho vơi bớt nỗi nhớ quê hương. Bắt gặp một dáng người cao gầy mảnh khảnh hao hao giống em tôi mà khi ở nhà ngày nào cũng đánh nhau. Bước chân vội vàng bành bạch của mẹ, dáng người cao lớn lúi húi của cha…
Tôi hận người đã rời xa tôi lúc tôi khó khăn, tuyệt vọng nhất trong cuộc đời.
Mà mình cũng chẳng có quyền gì, có là gì đâu?
Tôi loay hoay với bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang rồi tôi sẽ làm gì? Trằn trọc bao đêm hay là thi lại hay là thôi không học nữa đi làm một mỡ hỗn độn….
Không học lại một kiếp công nhân nghèo khổ chật vật, biết bao giờ cho khấm khá lên. Xã hội này không có bằng cấp không làm được việc gì lại như cha mẹ. bao nhiêu kì vọng đặt vào mình.
Có ai hiểu được cho tôi một đứa trượt đại học, 18 tuổi còn ngửa tay xin tiền mẹ từng đồng, áy náy ích kỉ…Nhà tôi không khá giả gì. Bao nhiêu suy nghĩ cứ ngặm nhấm tâm hồn tôi. Phải làm sao đây?
Tôi quyết định nghỉ học về ôn thi lại. Còn 6 tháng nữa mới đến kì thi ôn giờ cũng sớm quá, về nhà cũng chán không có việc gì để làm, sáng trưa chiều tối tự kỉ với bốn bức tường. Ngoài kia những đứa cùng tuổi với tôi nó đang vùng vẫy, đón chào, tận hưởng cuộc sống của tuổi trẻ, đi khắp mọi nơi, làm những điều mình thích, học hỏi bao điều mới lạ, tiếp xúc giao lưu với mọi người.
Khi mọi thứ đang cố vươn mình lên để đón ánh nắng ban mai còn tôi lại chạy trốn chui mình vào lớp maicứng cáp của những chú rùa. Càng nghĩ tôi càng thấy tủi thân, sao tuổi trẻ của mình nó trôi đi một cách lãng phí vô vị… Rồi tôi lại đi làm thêm, đúng là kiếm đồng tiền không dễ, chịu nhục, chịu khổ nhẫn nhịn. Người ta đi làm 30 ngày có lương còn tôi thì ngày thứ 40 mới có. Đúng là cái xã hội này vô cảm ích kỉ con người đối xử với nhau chỉ vì đồng tiền lợi ích….. Nhiều lúc sao tôi thấy mình thật bất hạnh. Có một điều tôi luôn chắc chắn hai từ may mắn sẽ không mỉm cười với tôi.
Không biết rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu???
Vote Điểm :12345