Ok START !!
Thể loại : Đam mỹ, hiện đại, nhất công nhất thụ, đời thường.
Couple: Kim Taehyung x Jeon Jungkook. Bá đạo ôn nhu công x Hiền lành ngốc manh thụ
Văn án : Jungkook trong một ngày bị cả 5 anh lớn bỏ rơi đã quyết định trốn đi chơi một mình và...
Jungkook khoác một chiếc áo khoác bông to sụ, đội chiếc mũ len đỏ vào quấn quanh cổ một chiếc khăn len cùng màu che kín miệng, chân đi đôi Timberland Taehyung tặng dịp sinh nhật, khẽ khàng bước ra khỏi kí túc xá và xóa cửa lại cẩn thận.
Nhìn cậu giờ tròn tròn ú ú, chẳng khác một cục bông là bao, thật đáng yêu hết sức, khiến người ta chỉ muốn đem mà dấu nhẹm đi làm của riêng thôi. Ai mà nghĩ được, một Jeon Jungkook soái ca khí chất ngời ngời trên sân khấu lại có lúc hóa thành cái cục tròn dễ cưng tới vậy, làm cho cảm giác muốn làm mẹ trong lòng cô dì chị em cứ thế trỗi dậy.
Jeon Jungkook, dù trong bộ dạng thế nào cũng thật nguy hiểm mà ~
Cố mãi mới khóa được cánh cửa cũ của kí túc xá với cái ống tay áo trùm quá nửa bàn tay, Jungkook khẽ thở nhẹ, phả một luồng trắng mờ nhẹ vào không khí. Ống tay thế này bất tiện ghê, cậu cũng thật không hiểu sao Jimin có thể mặc mấy cái áo thế này suốt được nhỉ ?? Thật là khâm phục mà.
Xoay người bước xuống cầu thang, cậu hơi rụt đầu vào chiếc khăn len ấm áp, chỉ để lộ đôi mắt cún cà phê nhạt và sống mũi dọc dừa, nhìn thế nào cũng ra một tiểu thỏ đang chật vật di chuyển với bộ lông xù.
Jungkook cũng không muốn mặc nhiều đến thế đâu, nhưng Seoul cuối tháng 11 thật sự lạnh vô cùng, ra đường mà áo gió phong phanh, dù có khỏe đến mấy cũng sẽ nhiễm lạnh mất. Mà cậu thì cũng chỉ là người, không giữ gìn sẽ ốm mất. Lịch trình thì lại dày đặc, hiếm hoi lắm mới có được một ngày nghỉ, ốm là coi như xong. Jungkook lại là người đặc biệt không thích phiền phức, lại càng không thích gây phiền cho người khác, nên nhất định phải giữ sức khỏe thôi...
Bông tuyết chao liệng trên tầng không, đậu lên vải len mềm thành một màu đỏ mờ thật đẹp, Jungkook bước đi chậm rãi trên đường phố vắng người. Có lẽ do hôm qua tuyết rơi dày, đến hôm nay đường phố vẫn bị phủ kín một màu trắng tuyết nên những con hẻm nhỏ thế này thật ít người.
Cũng tốt !! Jungkook cậu rất thích sự yên lặng này, không bị ai nhìn thấy, không bị ai quấy rày, không phải cố trốn trốn tránh tránh như thường ngày mỗi khi ra đường, thật sự rất thoải mái !
Cũng chẳng biết bao nhiêu lâu rồi cậu mới được ở một mình yên tĩnh thế này nhỉ ?? Không nhớ nổi nữa, chỉ biết là rất lâu rồi... Đa số thời gian cậu đều dành để luyện tập và chơi đùa cùng các anh mà, làm gì còn khi nào một mình nữa... Được một dịp thế này, cũng thật hiếm !
Nói đi cũng phải nói lại, Jungkook vốn đâu phải muốn ở một mình đâu cơ chứ ! Nhưng mà hôm nay là ngày duy nhất trong tháng được nghỉ ngơi, mà ở lại kí túc xá thì lại không vui chút nào !!
Vì sao á ??!
Vì Jungkook cậu cứ có cảm giác như bị bỏ rơi ý !
Namjoon hyung hôm qua tập nhảy vô ý để bị thương, hôm nay Jin hyung đã bỏ cả ngày ra để chăm sóc cho hyung vụng về kia, đến cả nấu bữa sáng cho cậu cũng quên mất thì còn nói gì nữa chứ ? Với Jin, chỉ có Namjoon là nhất thôi !! Thằng út đáng thương này đâu bằng nổi một cọng tóc của hyung ấy chứ ?!
Càng nghĩ Jungkook càng tức, bước chân bắt đầu có lực, nện mạnh xuống nền tuyết, bước đi thình thịch như một đứa trẻ đang ra vẻ hờn dỗi.
Ờ ! Cậu hờn đấy !!
Jungkook cậu hờn cả thế giới nhá !!
Dỗi hết mấy hyung luôn cho biết mặt !! Ai cũng bỏ rơi cậu hết á, quá đáng !!
Namjoon hyung là bị thương nên mới cần Jin hyung chăm sóc, nhưng ngay cả Jimin cũng bỏ cậu đi chơi với Hoseok là sao ??! Mọi ngày vẫn cứ quấn quýt xun xoe cạnh cậu tới phát phiền, đuổi không chịu đi... Thế nào mà hôm cậu không có ai chơi, rủ anh đi dạo thì lại:
" Xin lỗi Jungkookie nhé ! Anh đã hẹn đi chơi với Hoseok hyung mất rồi~ Em chịu khó đi một mình nha !!"
Cái này là "trọng sắc khinh đệ" đây mà !! Hừ !!
Jungkook đây dỗi rồi nhá !!
Không thèm mấy người nữa.
Ờ rồi Jimin đi chơi, cũng coi như là có thể thông cảm, đâu có mấy dịp hai người họ được đi hâm nóng tình cảm. Coi như cậu rộng lượng không so đo đi.
Nhưng mà thế quái nào đến cả Yoongi hyung cũng nằm ôm Holly đi ngủ, khi cậu vào rủ đi chơi cũng chỉ vứt ra một câu
" Tự kỉ một mình đi !!! "
Rồi lại nằm như chết trôi, dù có lay đập khua gọi thế nào cũng không nhúc nhích ?? Jungkook lúc ấy bỗng cảm thấy như cả thế gian này đang chống lại mình vậy !! Sao ai cũng có đôi có cặp, đến Holly còn có người thương mà cậu lại bơ vơ giữa đời thế chứ ?? Không ai thương Kook hết à ??!!
Jungkook cô đơn cuối cùng vẫn phải chọn cách đi chơi một mình, chứ ở đó nhìn Jin với Namjoon chim chuột nhau thì có ngày phải đi thay mắt sớm !!
Sau một lúc hờn dỗi thế gian bất công ngang trái, Jungkook bỗng bước chậm dần, bước chân dần dần dừng lại trước công viên thành phố. Cậu ngẩng đầu lên, mắt cà phê đảo quanh một lượt, như ngỡ ngàng, lại như có chút nhớ nhung...
Là nơi Taehyung đang quay quảng cáo mà ....
Tự lúc nào cậu lại đến đây được nhỉ ?? Chẳng lẽ tiềm thức cậu tự tìm đường ?! Ha ~ Cũng thật hay. Đúng là nhớ anh đến mức này rồi ...
Mà cũng chẳng nói được, cả tuần rồi cậu có được gặp anh đâu !! Lịch trình của cả nhóm cứ đến cuối năm là dày đặc, không có cả thì giờ để thở ấy chứ. Cậu là còn có ngày nghỉ, chứ Taehyung cứ liên tục phải đóng quảng cáo này, tham gia show nọ, rồi thì đóng phim, rồi thì truyền hình thực tế,... thật sự là làm gì có nghỉ ngơi đâu ??
Lịch của mỗi người lại khác nhau, nên trong cả một tuần hoạt động tự do này, gặp được anh chính là khó như lên trời.
Jungkook nhìn vào trong công viên, nhác đã thấy phía kia đông người tụ tập thì khẽ mỉm cười nhẹ, đôi mắt cong cong lên ấm áp. Lâu như vậy rồi không được gặp anh, cậu sắp nhớ anh phát điên mất rồi. Dù sao hôm nay ở kí túc xá cũng không ai cần cậu, Jungkook cậu đành tự đi tìm người cần cậu vậy !!
Kim Taehyung a~ Jeon Jungkook nhớ anh quá rồi !!
Thân ảnh tròn xinh di chuyển nhanh về phía đám đông, cậu dừng lại ở một gốc cây lớn gần đó, nghến chân lên nhìn xuyên qua đám đông, mắt cà phê đảo xung quanh như tìm kiếm.
Cậu muốn tìm anh ! Muốn nhìn thấy anh !!
Nhưng mà giờ có lẽ anh đang bận, đến tìm gặp có lẽ không tiện. Với cả Kim Taehyung ở đây đã thu hút được một lượng lớn người dừng xem, giờ cậu lại xuất hiện nữa thì sẽ bạo loạn mất. Vậy nên cuối cùng, Jungkook đành chọn cách nhìn anh từ đằng xa này, như thế sẽ không làm phiền đến anh.
Nhưng sao tìm mãi vẫn chẳng thấy anh đâu cả ??
Sau hơn 10' vừa nghến chân vừa nhảy nhót loạn xạ dưới gốc cây mà vẫn không tìm thấy bóng hình quen thuộc, cậu có vẻ khá thất vọng, ỉu xỉu cúi đầu xuống nhìn nền tuyết, ánh mắt thoáng buồn.
Muốn gặp anh, nhưng xem ra không được rồi !!
Anh đi đâu vậy chứ ??! Hay anh bận việc gì ?? Thật là... cậu đã tới tận đây, vậy mà Kim Taehyung anh lại đi đâu mất rồi ??
Tự nhiên lại thấy tủi thân, cậu chính là nhớ anh đến phát khóc mất rồi !! Đầu càng lúc càng cúi thấp, cậu gần như vùi mặt vào chiếc khăn len đỏ. Trước mắt tự lúc nào đã mờ nhòe, phủ một tầng sương dày, cậu lại thấy sống mũi hơi cay cay.
Không được rồi !! Cậu khóc mất thôi.
Khụt khịt mũi, Jungkook đang cố kìm cho nước mắt không tuôn ra thì bỗng thì phía sau, một cơ thể ấm áp nhẹ nhàng ôm trọn lấy cục bông nhà cậu, mùi hương nam tính quen thuộc rất nhanh lan tỏa trong không gian, truyền đến cậu một cảm xúc như vỡ òa. Đôi mắt cậu mở to, tầng sương như dày hơn khi nghe thấy giọng nam trầm ấm áp phả bên tai:
- Thỏ con !! Em tìm ai vậy??!
Taehyung anh chỉ là mãi mới được giải lao, vừa chạy đi mua nước về đã nhìn thấy ngay thân ảnh tròn tròn dễ thương quen thuộc đang nhảy nhót dưới gốc cây như muốn tìm kiếm gì đó thì không khỏi thấy lòng như trải nắng, lặng lẽ bước đến sau con thỏ con mà chờ đợi.
Thật không ngờ cậu lại chạy đến tận đây, là nhớ anh quá rồi phải không ?? Mà cũng đã cả tuần rồi, anh cũng nhớ cậu muốn chết... nhưng trớ trêu lại không thể chạy về ôm cậu vào lòng cho đỡ nhớ. Ai mà ngờ cậu lại thiếu kiên nhẫn chạy đến tận đây tìm anh cơ chứ ??!
Aiya... Jungkook của anh đúng là đáng yêu mà !!
Nhớ cậu đến nỗi muốn chạy lại ôm cậu cho vào túi, chẳng muốn tiếp tục xa cậu chút nào, nhưng khi thấy bộ dạng cậu loay hoay kiếm anh giữa đám đông, Taehyung lại không nhịn được cảm giác muốn trêu chọc. Vậy nên, anh đành đứng phía sau gốc cây, thích thú nhìn cậu vẫn cố tìm anh trong ấy.
Rồi thì hình như thỏ ngốc của anh cũng bỏ cuộc... Cậu lại mít ướt nữa rồi ! Thật là, nhìn dáng điệu ủy khuất kia làm sao mà không thương cho được chứ ?!
Cuối cùng cũng không chịu nổi, anh chạy đến ôm chầm lấy cậu, khẽ thủ thỉ vào bên tai. Và đương nhiên, anh cũng đã đoán được kết quả. Bé thỏ của anh thế nào lại òa lên khóc rồi !
- Tae... Taehyung hyung a~ - Jungkook nhịn không được mà thút thít, quay lại nhìn anh mà tròng mắt ngập nước... Aigu em cứ thế này, làm sao Taehyung anh sống được đây ??
- Thỏ ngốc !! Khóc gì chứ ?! Tưởng anh chết rồi nên đến khóc tang sao ?? - Taehyung bật cười, khẽ nhéo má cậu yêu chiều -
- Lắc đầu kịch liệt -
Trông như thỏ nhỏ ve vẩy tai vậy !!! Aaaaa chết tiệt ! Ai cho em đáng yêu thế chứ ??!
- Nhớ anh tới vậy sao ??!
- gật gật -
- Anh thì lại chẳng nhớ em chút nào cả. Suýt là quên em luôn rồi - Taehyung mỉm cười nhẹ. Nói dối trắng trợn như vậy mà cũng nói được !
Jungkook mở to hai mắt nhìn anh, như không nghĩ anh sẽ nói vậy.
Tủi thân à nha !! Người ta là đến tận đây tìm anh, vậy mà anh lại nói quên luôn rồi ?? Anh sao có thể phũ phàng vậy chứ ??! Kim Taehyung đúng là đồ bạc tình mà !!
Mi mắt nặng nề cụp xuống, mặt cậu xụ ra, nước mắt lại ngập khóe mi. Cúi đầu thật thấp, cậu nghẹn giọng, như sắp khóc rồi vậy:
- Nếu....nếu anh không nhớ em... thì em về !! Không làm phiền anh làm việc nữa ....
Rồi liền nhanh chóng cắp đuôi bỏ đi, tay vụng về quệt nước mắt.
Taehyung hơi đơ một chút, nhưng ngay sau đó lại lập tức không nhịn được mà phì cười.
Con thỏ của anh, ngốc tới vậy là cùng ! Anh nói dối như vậy mà cậu cũng tin sao ??! Vốn chỉ định trêu cậu một chút thôi, ai dè lại chọc cậu khóc rồi... Nhóc mít ướt này...
Jungkook vừa đi vừa cố lau nước mắt, bước nhanh mà quên cả xung quanh. Kim Taehyung đáng chết !!! Sao anh có thể lạnh nhạt như thế chứ ??! Cái đồ .... cái đồ....
Jungkook suýt thì khóc òa lên đó !! Taehyung không thương cậu nữa rồi !! Chẳng ai thương cậu cả !!
Bỗng đột nhiên, một vòng tay rắn chắc nào đó siết chặt lấy eo cậu. Jungkook giật mình, chút nữa là la toáng lên rồi, tay chân khua khoắng loạn xạ. Ban ngày ban mặt mà vẫn có kẻ ngang nhiên cướp sắc sao ?
- Thỏ ngốc !! Đừng nháo !!
Mãi rồi cậu mới chịu im, giọng của Taehyung những lúc thế này thật sự rất nóng, trầm và nhẹ nhàng. Dù là đang cuối tháng 11 đấy, nhưng cậu vẫn thấy thật sự rất ấm áp, mặt khi nào đã phiếm hồng. Đúng là chỉ có Taehyung mới có năng lực khiến cậu nghe theo:
- Đi với anh !!
Rất nhanh, cậu bị anh một đường kéo đi mất. Cũng chẳng biết phản ứng thế nào, nên cậu chỉ đành ngơ người mà bước theo anh, không chút ý kiến. Là không có gì để ý kiến cả !!
Taehyung liếc qua biểu tình ngơ ngác của cậu, ôn nhu cười một cái, rồi lại rảo bước nhanh về phía đoàn phim. Sự xuất hiện của anh và cậu thành công thu hút được rất nhiều sự chú ý. Đoàn làm phim có vẻ ngỡ ngàng khi nhìn thấy anh cầm tay một thiếu niên dễ thương bước đến. Còn mấy người xem xung quanh, cả fan cả nonfan, lại bắt đầu bàn tán râm ran. Có một số người nhận ra Jungkook thì hét khẽ lên với nhau, lấy máy ra chụp ảnh này nọ.
Taehyung một chút cũng không quan tâm, chỉ nhanh nhanh bước về trường quay. Nhưng Jungkook thì khác. Cậu da mặt rất mỏng, dù đã quen với việc được hàng ngàn con mắt hướng đến, nhưng trong trường hợp này vẫn không tránh khỏi e ngại, tay bất giác siết chặt bàn tay to lớn của Taehyung, mình nép sát lại với anh, bẽn lẽn bước đi. Mấy chị gái đứng xung quanh lại càng được dịp hét to hơn, máy ảnh rồi camera cứ thế mà lóe sáng.
Taehyung vẫn không chút biểu tình, nắm tay cậu đến gần đạo diễn. Anh dừng lại trước bao con mắt ngỡ ngàng, đứng thẳng mình dõng dạc:
- Đạo diễn !! Tôi nghỉ ngày hôm nay !!
- Hả ??! Tại sao ?? - Đạo diễn vẫn chưa tiêu hóa được hành động của anh -
- Tôi muốn hôm nay ở bên thỏ con của mình !! Cảm ơn đạo diễn !
Anh khẽ ôm cậu vào lòng, giọng nói chắc nịch, rồi lại một đường kéo cậu rời đi, không kịp để ai ú ớ chút gì.
Và sau khoảng ba giây ngơ ngác, cả trường quay dậy sóng. Đạo diễn thì chỉ biết nhìn theo cười bất lực, Kim Taehyung vốn thật kì quái, có cấm cũng không được rồi. Còn fan ở đó, những ai may mắn ghi lại toàn bộ khoảnh khắc ấy thì vui như bắt được vàng, những ai không ghi lại được thì tiếc lên tiếc xuống. Còn một số thì đang quắn quéo với độ dễ thương của cặp đôi này. Tiếng la hét ầm trời, sao họ có thể dễ thương vậy cơ chứ ??
- Tae... Taehyung hyung !!
- Sao nào nhóc - vẫn đi thẳng một đường -
- Họ... đi theo kìa !!
Taehyung hơi khựng lại nhìn Jungkook mặt đã như trái cà chua chín, tay nhỏ kéo cao chiếc khăn len lên che khuôn mặt đỏ ửng của mình, e dè nhìn ra phía sau. Theo ánh mắt cậu, anh thấy cả một đội quân hùng hậu đang tìm cách bám theo phía sau...
Ôi trời ạ !! Họ định bám đuôi hai người suốt sao ??!
Như vậy thì còn làm được gì chứ ??!
Không được !! Phải ngăn lại thôi !!
Taehyung khẽ thở dài, vò nhẹ tóc. Jungkook nhìn anh hơi phiền não thì bắt đầu lo, nhưng vừa mở miệng định nói gì đó thì đã bị vùi vào vòng tay ấm áp của anh, cơ thể cứng đơ, đình chỉ mọi hoạt động, ngơ dễ thương ngước mắt lên nhìn anh.
Còn Taehyung thì một tay ôm cậu vào lòng, một tay còn lại đưa lên miệng. Ngón trỏ đặt trên môi ra dấu im lặng, anh nhẹ nhàng nháy mắt với đám đông phía sau...
Và rồi thì...
Máu chảy thành suối.
Những thanh niên với ý định bám đuôi trong một khắc đã bị cái nháy mắt anh làm cho phụt máu, lăn luôn ra đất. Tiếng la hét lại vang lên xé toạc vùng trời. Mấy thanh nhiên nào còn trụ lại cũng biết điều mà thu dọn tàn cục rồi mất hút, để lại họ một mình bên nhau.... về hình thức !
- Xong rồi !! Đi thôi Kookie !!
- Đi ??! Đi đâu cơ - tròn mắt để anh kéo đi -
- Không phải rất nhớ anh sao ?? Vậy hôm nay, Kim Taehyung này là của em ! Tận hưởng đi, tiểu thỏ của anh !!
Tặng riêng cậu cái vid đó :))
Giờ tiếp nào !!
---------------------------------------------------------------
- Giờ em muốn đi đâu ??
Taehyung vừa nắm chắc vô lăng vừa khẽ quay đầu, ôn nhu nhìn cậu vẫn đang còn e ngại. Jungkook bị gọi tên thì hơi giật mình:
- A... Nae ?? À... đâu cũng được mà ~ Nhưng Taehyung hyung này... thế này có sao không ạ ?? Anh cướp xe của anh quản lý như thế ....
Taehyung nhìn thỏ con cứ ngập ngừng như vậy, thật không nhịn được mà cười ôn nhu, khẽ vươn tay lên xoa mái tóc hung đỏ hơi rối của cậu. Anh nhìn cậu, trong mắt tất cả đều là nhu tình, giọng nhẹ bẫng bông đùa mà làm Jungkook đổ mồ hôi hột :
- Không sao đâu !! Kookie đừng lo !! Đây cũng chẳng phải lần đầu anh làm thế này !
Jungkook ngoái sang nhìn Taehyung, mắt có chút khó xử.... Mà không phải một chút đâu, là cực kì khó xử ! Taehyung thật sự là đã cướp xe của anh quản lý đó, cướp trắng trợn không để cho anh ấy kịp làm gì luôn. Đã vậy, anh còn làm vậy nhiều lần rồi ?? Jungkook bỗng thấy thương anh quản lý ghê gớm !!
- Vậy... giờ chúng ta tới Winter Park nhé !! - Taehyung thấy Jungkook cứ áy náy mãi, chỉ khẽ cười nhẹ rồi nói gì đó để chuyển đề tài.
Và đúng như anh đoán, vừa nghe đến khu vui chơi giải trí, mắt Jungkook lập tức sáng rực, lấp lánh vì sao, chắc chỉ còn thiếu điều mọc ra đôi tai thỏ mà dựng lên thôi. Cậu lập tức phấn khích, vứt thẳng cái vẻ e ngại vừa mới giây trước đi mà nhảy lại chỗ ghế lái. Jungkook gần như dí sát vào người Taehyung, mắt vẫn rực sáng cả trời sao:
- Thật chứ ạ ?? Là Winter Park thật ạ ??
- Nhóc con ! Xem em phấn khích kìa ~ - Taehyung phì cười nhéo má cậu yêu chiều. Jungkook bị anh nhéo cho một cái, phụng phịu ôm mặt nhìn anh, lại như nhớ ra gì đó mà hơi xụ ra:
- Nhưng mà... vé vào cửa rất đắt... Đấy là còn chưa kể đến....
- Này Kookie - Taehyung hơi nhăn mặt bất mãn, nhìn sang cậu đầy ẩn ý - Em lại lo chuyện không đâu nữa rồi. Em nghĩ Taehyung của em là ai chứ ??
- Oa~~~~~~~~~~~ Ở đây đẹp thật đấy !!!
Jungkook như hóa thành đứa trẻ, thích thú chạy nhảy tung tăng khắp nơi, ngắm nghía đủ mọi chỗ. Nhìn thế nào cũng ra dáng một nhóc con ba tuổi lon ton, yêu chết đi được.
Taehyung đứng một góc, ngắm nhìn tiểu thỏ phấn khích chạy lung tung, hò reo ầm ĩ. Mới chỉ là vào được cổng mà cậu đã vui như vậy rồi, quả thực là rất đơn thuần mà !! Môi anh khẽ vẽ lên đường cong nhẹ nhàng, mắt hổ phách dịu dàng tựa thủy, nhìn cậu không rời. Cậu cứ thế này, bảo sao anh không yêu cậu được cơ chứ ?? Mà cậu cũng thật là lạ mà. Mới nãy còn lo sợ đến nơi đông người sẽ bị phát hiện, vậy mà giờ đã mặc kệ cả thế giới mà chạy nhảy lung tung như vậy được rồi...
Anh cũng đến thua con thỏ này rồi.
A không được, cứ để cậu chạy tự do thế kia, nhỡ như bị bắt mất thì sao ??! Rồi lạc đường nữa.. Thỏ nhỏ của anh vừa dễ thương vừa ngốc nghếch vậy mà...
Taehyung nghĩ thoáng qua, lập tức đã cất giọng gọi cậu đang tung tăng ở mấy hàng đồ ăn:
- Jungkookie !! Cẩn thận không lạc đó !!
- Taehyungie a ~~~ Trò này vui nè. Lại đây chơi đi !!
Và rồi cậu lại chạy mất, báo hại Taehyung phải hộc hơi đuổi theo.
Cậu đương nhiên là thích thú rồi, đi chơi thế này quả thực là ước mơ của cậu đấy. Ước mơ to lớn luôn ấy chứ !! Nhưng để thực hiện được ước mơ thì lại quá xa vời mà, công việc đâu có cho phép chứ ??! Phải cảm ơn Taehyung nhiều nhiều mới được !
Mà kể cũng thật là trùng hợp. Ai mà ngờ được quản lý của khu vui chơi này lại là ARMY chứ, đã vậy còn là người quen của chị master Vstan nữa. Nhờ vậy mà họ được vào với giá vé chỉ còn một nửa, Taehyung a~ Kookie bái phục mối quan hệ của anh rồi !!
- Em muốn chơi trò gì ?? - Taehyung nhẹ nhàng hỏi nhóc con vẫn đang ríu rít ngó quanh, tay anh không tự chủ mà đưa lên vò nhẹ mái tóc mềm của cậu...
Còn cái mũ len... thì nó đã nằm trên đầu anh từ lúc nào rồi. Anh thích cậu để lộ mái tóc mềm mại này hơn !! Dễ thương lắm !!
Jungkook tíu tít nhảy quanh Taehyung, liệt kê ra cả danh sách dài những thứ muốn chơi. Nào là tàu lượn siêu tốc, tàu bay, sân băng, ngôi nhà tuyết, phòng thực tế ảo, rồi thì nhà ma.... Tóm lại, nội trong hôm nay, cậu muốn chơi hết !!
Taehyung nhìn thỏ con khí thế bừng bừng thì chỉ biết cười bất lực. Ngốc thật, đòi chơi hết như vậy, làm sao cậu đủ sức về nhà được chứ ??! Mà lại toàn những trò mạo hiểm... muốn hại tim anh nữa sao ?? Kim Taehyung này, một chút cũng không muốn lại gần mấy trò đó nữa !! Một là là quá đủ rồi !!
Nghĩ là vậy nhưng cuối cùng thì anh vẫn bị cậu nhóc kia lôi đi không thương tiếc. Cậu thậm chí còn không nhìn thấy anh đang đổi màu như tắc kè ở phía sau, chỉ lon ton kéo thẳng anh đến khu tàu lượn siêu tốc.
Thôi được rồi, là anh thua cậu. Taehyung sẽ chiều Kookie thêm lần nữa vậy ! Vì cậu, anh phải cố lên !! Không được ngất !!
Nhưng rồi đó vẫn chỉ là suy nghĩ ...
Xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, Taehyung lập tức khụy xuống ôm đất mẹ. Hình như anh bỏ quên hồn mình trên tàu rồi !!
Và mặc kệ cho Taehyung hiện chỉ còn là cái xác chết trôi, Jungkook vẫn một hai lôi anh chơi hết trò này đến trò khác. Cậu càng thích thú, anh càng oải. Đến khi chơi xong được trò cuối cùng, Kim Taehyung hoàn toàn không còn nhìn giống người trái đất nữa. Bơ phờ và mất vía. Nhưng Jeon Jungkook thì ngược lại a. Càng chơi càng sung. Đến cuối ngày, chơi hết tất cả các trò còn bắt anh đưa đi ăn nữa. Trời đất ạ !!! kim Taehyung thật sự thắc mắc, trong cái thân thể tròn ú của cậu thật ra có bao nhiêu năng lượng vậy ?? Có khi còn có thể thay thế cho cả nhà máy điện thành phố ấy chứ... Đáng sợ !!
- Taehyung a~ Em muốn ăn cái này nữa !! -Jungkook chỉ tay về phía quầy kính trưng bày của một cửa hàng bánh ngọt, mắt dán chặt vào chiếc bánh chocolate nhỏ trong quầy. Cậu quay lại, kéo kéo tay Taehyung, nũng nịu.
- Thỏ con này, em còn chưa no sao ?? Em đã ăn cả cái quán thịt cừu nướng rồi đó !! Rồi còn mì tương đen, ramen, bibibap ... Ăn như vậy sẽ bội thực đấy !! - Nhìn nhóc con đang chu môi làm nũng với mình, Taehyung chỉ còn biết cười bất lực, yêu thương nhéo nhẹ hai má phính phính của cậu. Jungkook nghe anh trách mắng, nhưng hình như vậy không có ý định dừng lại. Cậu vẫn chưa ăn đủ mà ~
- Nhưng em còn đói ~~~ - Giọng mũi tấn công -
- Thua em rồi !! Chị làm ơn gói cái bánh này lại giúp tôi với. - Taehyung chính là giơ cờ trắng trước vẻ đáng yêu này của cậu rồi. Anh quay sang, khẽ mỉm cười với chị nhân viên, khiến cô gái nào đó đang hạnh phúc vì nhìn thấy cảnh tượng đáng yêu trước mặt, lập tức bị anh làm cho hồn lên tận mây xanh, mặt đỏ gay, rối rít gói bánh lại. Taehyung cười nhẹ với cô gái khi cô ngại ngùng đưa bánh cho anh, làm cô càng thêm vẻ e dè thục nữ. Gì chứ, đốn tim phái nữ là nghề của cả hai người rồi.
Jungkook nhìn thấy Taehyung cười cười, rồi lại thấy chị nhân viên thẹn thùng e ngại, lòng tự nhiên như có kiến bò, ngứa ngáy khó chịu. Taehyung anh cũng thật, trước mặt cậu vẫn có thể cười với người khác được... Khó chịu huých anh một cái, Jungkook nhăn mặt cảnh cáo anh, đáp lại cậu chỉ là một cái nhún vai nhẹ nhàng, kiểu ' Anh chỉ cười thôi mà '.
Jungkook liếc anh một cái rồi quay đuôi bỏ đi, không nói không rằng. Anh được lắm, ăn vụng công khai còn ra vẻ vô tội nữa. Kook này hờn anh rồi nhá.
Taehyung thấy Jungkook hậm hực quay đi thì vội vội đuổi theo. Tiểu thỏ dỗi rồi !! Mới vậy đã dỗi được sao ??! Nhìn cậu lúc giận, sao lại cũng dễ thương vậy cơ chứ ??
---------------------------------
- Taehyung hyung !! Hyung ăn bánh không ??!
Jungkook để hộp bánh lên bàn ăn trong phòng bếp, nói vọng ra ngoài với Taehyung còn đang loay hoay khóa cửa kí túc xá. Khi hai người về thì cũng đã là hoàng hôn, nhưng kí túc xá lại vắng hoe, chẳng có một ai cả. Jin hyung chắc đưa Namjoon hyung đi ăn rồi, Yoongi hyung thì có lẽ lại cắm rễ ở studio nữa, Jimin hyung với Hoseok huyng chắc phải tối muộn mới về. Thành ra giờ ở đây chỉ có hai người thôi à...
Chỉ có hai người....
Mùi ám muội trong không khí tăng lên đột ngột. Sắc tình trong mắt ai kia ánh lên như sắc lang thấy mồi ngon. Còn bé thỏ nào đó nằm trong tầm nguy hiểm thì một chút cũng không để tâm đến cái sự mờ ám của không gian xung quanh, vẫn chuyên tâm cắt bánh.
Jungkook sau một hồi loay hoay cắt bánh, cuối cùng cũng bỏ cuộc mà xiên nguyên một miếng lớn cho vào miệng. Vì miếng bánh quá to nên kem tươi dính đầy trên má, cậu lại chẳng một chút bận tâm, chỉ chăm chú thưởng thức bánh, mắt nhắm tịt lại hạnh phúc. Taehyung bước vào bếp, nhìn bộ dạng hưởng thụ của cậu mà không khỏi cười nhẹ:
- Em ăn vậy sẽ nghẹn đấy !! Bánh ngon lắm sao ?!
- Ukm !! Ngon lắm á !! Taehyung hyung lại ăn thử đi !! - Jungkook cố mãi mới nuốt được miếng bánh xuống, khuôn miệng nhỏ dính đầy kem tươi, cười với anh rạng rỡ. Cậu cắt một miếng bánh nhỏ, giơ về phía anh, híp mắt chờ anh thưởng thức. Taehyung nhìn miếng bánh trên tay cậu, rồi lại nhìn sang khuôn miệng nhỏ xinh, ánh mắt bỗng chốc mờ ảo, môi vẽ lên hình bán nguyệt quyến rũ:
- Vậy để anh thử !
Lời vừa đến tai cũng là lúc Jungkook cảm giác một trận ướt át bao phủ lên bờ môi mình. Hai mắt cậu mở to, tay dừng lại giữa không trung, cơ thể trong phút chốc đình trệ, quên cả hô hấp. Chỉ có da mặt là như trái cà chua, chín dần chín dần.
Taehyung nhẹ nhàng đặt môi mình lên cánh anh đào nhỏ, nhấm nháp chút kem vương lại trên khuôn miệng nhỏ xinh. Hương chocolate quyện với vị ngọt trên cánh môi, tạo thành một hương vị gây nghiện thật mê luyến. Hương vị ấy khiến Taehyung trở nên tham lam. Anh nhân lúc cậu đang load lại hành động, ranh ma mà đưa lưỡi vào lục soát khoang miệng nhỏ, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cậu mút mát.
Jungkook bất ngờ bị tấn công, nhắm tịt cả hai mắt lại, khẽ rùng mình. Tay đang cầm miếng bánh khẽ run lên, nhưng cậu lại không dám hạ xuống, không còn nghĩ tới việc hạ xuống nữa. Miếng bánh vì thế mà nghiêng nghiêng như sắp rớt. Không gian nhanh chóng bị âm thanh mút mát gợi tình làm cho nóng hơn...
Cuối cùng cậu cũng hết dưỡng khí, khẽ đập vào lưng anh một cái ra hiệu. Taehyung lúc ấy mới luyến tiếc rời đi, vẽ ra giữa hai cánh môi một sợi chỉ bạc lấp lánh. Jungkook mặt thật sự đã như bị luộc, phiếm hồng một mảng, tay đưa lên che hờ cánh môi, ai oán nhìn anh:
- Taehyung hyung !! Anh...
- Đúng là rất ngon ! - Taehyung cười mê luyến, ánh mắt ngập sắc tình nhìn cậu khiến Jungkook lại càng thêm đỏ mặt tía tai. Anh tiến lại gần cậu, dường như chỉ một chút nữa là môi hai người lại chạm nhau, giọng trầm nhẹ nhu tình mà như trêu ghẹo, như trách mắng - Jungkookie ~ Anh đã nói khi chỉ có hai đứa mình thì không được gọi là " hyung " cơ mà. Em đã gọi thế cả ngày hôm nay rồi đó !! Không chịu nhớ lời anh, không ngoan chút nào hết !! Phải phạt em mới được !!
Tay anh bắt đầu không an phận mà tuần tra khắp người cậu, luồn vào lớp áo mà vuốt ve vùng bụng mịn màn. Jungkook bị động, giật nảy người, giọng gấp gáp :
- Taehyung hyung !! Đừng... em...
- Lại gọi sai rồi - Anh tiến tới ngậm lấy vành tai đỏ ửng của cậu, phả vào cổ cậu từng đợt hơi nóng ấm khiêu gợi - Em vẫn không chịu nghe lời anh sao ??
- Ah ... ! Tae... Taehyung a~ - Giọng cậu càng lúc càng mất kiểm soát rồi. Thế này thì khác gì mời anh ăn cậu cơ chứ ??
- Hửm ??! - Anh vẫn cứ giữ thái độ trêu đùa đó, bàn tay hư hỏng vuốt ve khắp nơi khiến cậu ngứa ngáy vô cùng. - Cả ngày hôm nay, anh là của em rồi !! Giờ em phải đền bù lại cho anh đó !
Taehyung hôn lên cần cổ trắng ngần của cậu, lưu lại những chấm đỏ câu dẫn. Jungkook trước sự kích tình ấy thì như mềm nhũn ra, không thể phản kháng, giọng cũng đã lạc thành thứ âm thanh ái muội khiến người nghe phải đỏ mặt:
- Taehyung... ah... ha... ! Đừng... nháo ...!!
- Nhóc con ! Em vẫn là chẳng thành thật gì cả ~ - Taehyung nhanh chóng lột dần lớp đồ trên người anh và cậu, âm giọng nhẹ vang vào không gian, chất giọng trầm mà cậu mê luyến:
- Jeon Jungkook !! Giờ em là của Kim Taehyung anh !!!
Nắng hoàng hôn tháng 11 nhẹ nhàng phủ lên cảnh vật một màu cam nhè nhẹ. Giữa tiết trời tuyết lạnh, có một căn phòng nhỏ nào đó lại đang rực lửa tình. Hai thân ảnh nào đó, quấn lấy nhau, mê luyến và nồng nhiệt
Và cũng ở một góc nào đó của thành phố dưới hoàng hôn, có một chiếc bóng dài thất thểu bơi trong tuyết. Trời thì lạnh, nhưng người anh quản lý lại ướt sũng mồ hôi, vật lộn lê bước trên đường, miệng lầm bầm :
- Thằng nhóc họ Kim chết bầm !! Đã nói bao lần là không được anh cắp vặt, vậy mà vẫn dám móc túi của mình để lấy chìa khóa xe ?? Báo hại ông đây quốc bộ từ sáng tới giờ, tê hết chân rồi. Mà sao con đường này dài thế chứ ??! Đi mãi không về đến kí túc xá.... Khoan ! Đây là đâu ?? Sao lạ hoắc thế nà- Hắt xì!!!! A chết tiệt !!!!!!! KIM TAEHYUNG !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
~ Hoàn ~
Ninh Bình ngày 24 tháng 4 năm 2017