Có những tình cảm được cập bến hạnh phúc cũng có những tình cảm bị bỏ lỡ. Anh đã từng bỏ lỡ tình yêu, bỏ lỡ cô. Nhưng thật may, khi anh không dám bước tới gần để giữ cô trong thế giời của mình thì người con gái ấy đã cầm tay anh, đưa cuộc đời anh với cô một lần nữa hòa chung một đường...
***
Nhìn lên bầu trời xanh cao rộng lớn, cô đem bức thư của anh vò nát. Từng giọt nước mắt cứ theo hai hàng chảy xuống. Thật biết lòng người, trời cao ban mưa xuống, mưa xối xả, mưa ập thẳng lên da thịt cô đau rát...
Cô nhớ, nhớ anh lắm. Ký ức về anh cứ dần tua chậm lại. Nhớ anh ngày đầu gặp gỡ. Đó là một ngày trời thu nhè nhẹ về theo cơn gió, từng đám mây hững hờ trôi trên nền trời êm ả. Chiều buông xuống, tiếng ve đã quá mùa không còn kêu nữa, làng lặng yên. Lúc này, dưới gốc cây xoài to trước sân nhà, cô ngồi đó bằng cái giọng ngọng líu ngọng lô ngâm nga mấy câu vè mới học từ ông nội, chỗ nào không nhớ thì cô bịa bừa ra mà đọc:
- He vẻ è ve. He vè lói lược. Ựa ua ưới lước. Hàu hạy ên ờ. Nhên úi ặt lờ. Huống hông ốn ũi. Ha ha... àu ạy dứi ước, ốn ũi ưới hông. (Nghe vẻ nghe ve. Nghe vè nói ngược. Ngựa đua dưới nước. Tàu chạy trên bờ. Lên núi đặt lờ. Xuống sông đốn củi.)
Cô tựa vào gốc cây cười khúc khích, cái miệng nhỏ nhắn hé mở tỏa nắng, hai chiếc răng khểnh thì nhoi ra nhấn điểm đáng yêu. Nụ cười cô ngây thơ, sảng khoái khiến ai thấy cũng thoải mái không thôi.
Tin tròn mắt nhìn Biện Biện. Anh đã đứng đây từ lúc cô cất cái giọng ngọng ngịu, âm thanh mới thật trong trẻo, thánh thót như chú chim nhỏ. Từng từ, từng tiếng rơi vào tai anh, khắc vào trong máu chảy về tim và đánh "thịch" một cái. Anh đi đến trước mặt Biện Biện, thật tự nhiên xoa lấy mái tóc đen mượt mà của cô, mở lời:
- Em gái nhỏ, em mấy tuổi rồi?
Bỗng nhiên, trước mặt xuất hiện con người kỳ quái, hơi sợ, cô hóa thành mèo con xù lông, giơ móng vuốt hất tay anh, trừng mắt ngước nhìn.
- Hị đây ba uổi nhá. - Cố ngân dài chữ nhá, cô hai tay làm mặt quỷ, le lưỡi chọc anh rồi cái chân thoăn thoắt chạy tót vào trong nhà.
Nhìn cô khuất bóng sau cánh cửa, anh khẽ nhếch môi cười, học theo cái dáng cô chạy về nhà.
- Mẹ, mẹ.
Thấy con trai cưng chạy ùa vào ôm lấy mình lắc lư, bà cười hiền từ hỏi han:
- Sao nào, cu Tin?
- Con vừa gặp thiên thần bên nhà bên. Mẹ, sao thiên thần không ở nhà mình? Con rất thích em ấy? - Vừa nói, vừa nhớ khoảnh khắc thấy cô với cái miệng chúm chím đọc bài vè, thật đáng yêu, anh cười.
- À... Chẳng phải, lúc em nhà bên mới sinh, con sang nhà chê em xấu xí, mặt thì đỏ hoe nhăn nhúm không khác cái mặt khỉ là bao sao?
- Thật ạ! Hóa ra là Biện Biện khỉ con. Hặc... Hặc...
Anh cười khoái chí, nhảy cóc vào phòng huýt sáo mấy cái rồi lại lẩm nhẩm:
- Biện Biện khỉ con. Biện con mũm mĩm, cái miệng chúm chím, hai mắt tròn tròn, cặp má hồng hồng. Ôi, đáng yêu quá đi...
Thật ra đó không phải lần đầu cô gặp anh, lần đầu tiên ấy là mùa đông ba năm trước nữa, trong một ngày lạnh giá những bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng rơi, là ngày bé Biện đầy tháng. Anh đã gặp cô. Anh vẫn luôn nhớ về hình ảnh đứa bé nằm trong vòng tay bác Sính, con bé không thèm liếc mấy thứ đồ chơi trước mặt lấy một lần, cô nhìn anh, nhìn chăm chăm. Và nhiều năm về sau, cô vẫn luôn hướng về phía anh, cô coi anh là hồng tâm của cuộc đời. Sau lần gặp gỡ đầu tiên, anh về nhà với khuôn mặt nhơ nhớp nước miếng, nước dãi mà thủ phạm là Biện Biện. Cả xóm cười chọc quê Tin. Không lâu sau, bố Biện thuyên chuyển công tác, cả nhà phải chuyển vào Sài Gòn, anh không còn gặp cô nữa.
Sau khi thuyên chuyển vào Sài Gòn làm việc, dự sẽ định cư nhiều năm, cuối cùng bố Biện bàn với mẹ Biện mua nhà trả góp. Ba năm nay, hai người làm việc cật lực kiếm được chút đỉnh, tiền nhà cũng trả gần xong. Chỉ không ngờ, đêm hôm trước còn chuẩn bị quần áo về thăm quê chuyến đầu sau khi chuyển lên đây, sáng hôm sau vừa ra đến cửa đụng ngay mấy người đàn ông cao to. Nhìn họ thật gớm ghiếc, trên mặt hằn sâu mấy vệt sẹo phá tướng đẩy ngã bố mẹ cô, Biện Biện sợ sệt chạy lại ôm hai người, khóc inh. Môt hồi sau van xin, hỏi han được biết chủ ngôi nhà này vì nợ nần đã nhượng lại ngôi nhà cho họ. Thế là coi như số tiền đóng trong ba năm mất tăm mà nhà cũng không còn. May sao, họ thương tình cả nhà bị lừa, thư thả cho vài ba hôm để thu xếp chỗ ở mới. Nghĩ không đành để con gái nhỏ phải chịu khổ bố Biện quyết cho mẹ Biện đưa Biện Biện về ở với ông bà nội một thời gian khi nào ổn định sẽ đón cô. Mẹ Biện đưa cô đến nơi chưa kịp ngồi hàn huyên, hỏi han ông bà đã phải theo xe quay lên. Cuối cùng, chuyến nghỉ hè của cả nhà nay thành một mình cô về quê. Và anh gặp lại Biện Biện...
Từ đó thời thơ ấu, cô và anh cùng lớn lên bên nhau.
Năm cô lên năm tuổi, bắt đầu bước từng bước vào ngôi trường mẫu giáo, nó là một thế giới khác mới lạ khiến cô bỡ ngỡ. Là anh, anh thay ông bà nội dắt bàn tay nhỏ bé của Biện Biện đưa vào lớp.
Năm Biện Biện vào lớp một, anh ngày ngày đưa đón cô trên chiến mã màu xanh rêu. Đến tận ngày hôm qua anh vẫn còn đạp nó đưa cô đi chơi. Mà hôm nay, ngày mai, sau này cô còn được như thế? Còn được ngồi sau lưng anh ngắm nhìn. Còn được anh che chở mỗi khi điểm kém, được cầm tay anh chạy giữa trời đổ cơn mưa, được nghe anh cằn nhằn, anh xoa đầu... Anh đã khắc sâu vào tiềm thức của cô. Để khi mất đi anh cuộc sống của cô như thiếu vị, như điệu nhạc lỗi nhịp không thể hài hòa nữa.
Chín năm sau, trong dòng người vội vã trên phố, cô lướt qua họ đuổi theo một bóng hình. Dù chỉ là bóng lưng nhưng cô vẫn chắc chắn, anh. Biện Biện chạy thật nhanh, cô nghiêng người bắt vội tay anh, giữ thật chặt. Anh từ từ quay lại, nhìn cô, bao nhiêu nỗi bất ngờ, nhung nhớ đều lộ rõ trên khuôn mặt thâm trầm do tôi luyện nhiều năm. Anh không thể tin sẽ có ngày gặp lại, đưa bàn tay vuốt má cô vì sợ lại như bao lần anh tự nghĩ ra hình ảnh cô.
- Biện Biện?
- Anh trốn xa thật. Anh, anh ác lắm. Anh có biết em tìm anh bao nhiêu năm không? Anh có biết ở đây, đây này, nó cứ nhảy điên lên vì anh không? - Vừa trách móc anh, cô vừa đập liên hồi lên lồng ngực mình. Rồi cô cười, nụ cười hạnh phúc. Anh kéo tay ôm cô vào lòng, giọt nước mắt rỉ ra, từ từ lăn dài trên gò má anh chảy xuống. Anh biết anh thật có lỗi nhưng anh không muốn bỏ lỡ cô nữa.
Khi anh chuyển đi cùng gia đình, anh mười bảy tuổi, anh chưa biết đến hương vị tình yêu là như thế nào. Anh không chắc cảm xúc đối với cô gái nhỏ này có phải như trong những câu chuyện tình cảm kể hay anh chỉ đối với cô như một người anh trai nên anh chọn bỏ lỡ, để cô lớn hơn, để thời gian trả lời.
Ngày anh đi, cô vừa tròn mười bốn tuổi. Tuổi mười bốn ngây thơ chưa nhúng chàm tình yêu không thể khẳng định tình cảm cô dành cho anh là yêu. Thứ tình cảm thanh mai trúc mã thật thiêng liêng. Khi anh không ở bên, nó khiến cô có chút buồn chút đau chút ham muốn níu giữ và đuổi theo. Cô đã nghĩ sẽ tìm bằng được anh dù ở chân trời góc bể.
Những năm tháng bên Pháp, anh không nghĩ bản thân sẽ thật thảm. Cuộc sống thiếu đi hình bóng cô nhóc ngày ngày bám theo anh léo nhéo, chọc anh cười, đỏng đảnh hờn dỗi vu vơ. Cuộc sống của anh thiếu đi niềm vui, thiếu những giọt máu cười. Ngày nhận bằng đại học Tin liền đặt vé máy bay về thăm quê, thăm cô. Anh nhớ cô. Nhưng có lẽ duyên anh và cô đã hết, ông trời ngăn cấm. Vừa chỉ mới đặt chân xuống máy bay, anh nhận điện thoại từ mẹ, bố anh gặp tai nạn đang cấp cứu. Anh muốn bỏ mặc tất cả chạy đến bên cô. Trầm tư, đau khổ, chịu đựng anh dồn nén. Anh không làm được, một lần nữa lại bỏ lỡ cô. Khoảng thời gian ba tháng đầu nhìn bố Tin chìm trong giấc ngủ khiến mẹ Tin mấy lần định tìm cái chết khiến anh lo lắng không thôi. Sau ba tháng, điều kì diệu gõ cửa, bố anh tỉnh lại với đôi chân bị liệt, anh và mẹ đã thay nhau làm việc, chăm ông. Anh trở thành đôi chân của bố mình. Gần đây cuộc sống đã ổn định. Nhưng khi đêm xuống, ngày nào anh cũng cầu mong, nguyện ý mất đi tất cả sự may mắn để cô xuất hiện trong tầm mắt của anh. Nếu gặp lại, anh nhất định sẽ giữ cô thật chặt trong vòng tay thẳng thắn nói lời yêu thương.
Và nếu như Biện Biện biết được ý nghĩ đó của anh, cô tuyệt đối không tha. Bởi cô đã vì anh mà cố gắng thật nhiều, từ chối cơ hội tốt ở trong nước để xin sang nơi đất khách quê người làm việc. Cô chỉ biết nơi đây có người cô thương, cô không tin vào định mệnh, cô yêu là phải theo đuổi, cô yêu anh - tình yêu đã bỏ lỡ bao năm.
Thử hỏi yêu nhau như thế tại sao phải bỏ lỡ? Cớ sao khiến nhau đau khổ? Vậy nên xin đừng bỏ lỡ tình yêu...
Vote Điểm :12345