Truyện ngắn : Yêu anh là em sai! Nỗi
đau em gánh chịu
=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=
Em đúng là con nhỏ ngốc phải không? "Không được phép yêu anh!" - Em đã tự nói câu đó hàng ngàn lần trong suy nghĩ. Nhưng em không làm được. Em vẫn cứ yêu anh. Thật nực cười mà..Tại sao lại yêu anh chứ? Nhưng anh đừng để ý làm gì! Vì....
" Yêu anh là em sai! Nỗi đau em gánh chịu!"
*
* *
_ Quá khứ_
"CHOANG" - Tiếng thuỷ tinh đập vào tường rồi vỡ tan vang lên .
"Cạch!" - Cái bút máy trên tay Yên Yên rời khỏi tay nằm chỏng chơ trên nền đất.
Đôi mắt nâu nhạt sợ hại tột cùng nhìn về phía phát ra tiếng đổ vỡ. Bốn năm nay tiếng thuỷ tinh vỡ là nỗi ám ảnh kinh hoàng với nó.
- Con mất dạy! Tao dặn mày không được viết văn! Sao mày không nghe!
"Vút"
Cái chai thuỷ tinh bị vỡ đáy vung lên rồi cứa mạnh vào làn da trắng nõn của Yên Yên một đường.
Những giọt máu đỏ tươi bắn lên cái váy trắng toát. Ở chỗ bị thuỷ tinh cứa, máu chảy ra ... điềm nhiên và bình thản. Như thể da thịt ấy ngày nào cũng phải hứng chịu những trận đòn ác liệt này. Đôi bờ vai nhỏ bé của Yên Yên run lên. Đôi mắt hằn học cùa người đàn ông trước mặt vẫn chưa biến mất
"Vút"
"Vút"
Trong không gian như chỉ còn tiếng cắt ghê tởm ấy. Cánh tay, bả vai, lưng của Yên Yên lần lượt tứa máu. Cái váy trắng giờ đã loang thành màu đỏ. Nó ngã xuống ghế, cố lết thân vào góc phòng. Ngồi thu mình lại. Rất đau, nhưng nó không khóc. Đôi mắt nâu chỉ tuyệt vọng đến vô cùng khi nhìn câu truyện mới viết trên giấy bị xé toang - Như cái váy trắng bị thuỷ tinh cắt tả tơi của nó.
- Mày là con lì lợm! Ngày nào mày cũng bị đánh bằng thuỷ tinh mà không biết sợ! Mày cứ viết văn đi. Tao xé hết! Cái loại phá nhà , phá cửa!
- Rầm!
Cánh cửa gỗ sơn màu nâu bóng đóng sầm lại. Yên Yên nhặt một mảnh giấy vụn lên bằng bàn tay đầy máu rồi gục mặt vào chân. Ai nói , thế kỉ 21 là thế kỉ của sự tân tiến. Nó chỉ thấy một màu đen vây lấy cái cuộc đời của mình.
Yên Yên là tiểu thư của một dòng họ giàu có . Nó đã lớn lên yên bình suốt 13 năm. Chỉ từ khi khả năng viết văn của nó được bộc lộ thì mọi thứ mới trở nên u ám. Gia đình Yên Yên có truyền thống học tự nhiên lâu đời. Anh chị em không một ai có tài về ban xã hội. Chỉ duy có nó. Lời bói toán về một con bé lạc loài sẽ phá nát cơ ngơi của dòng họ khiến nó trở thành quái vật. Mọi người xa lánh nó, thậm trí bố mẹ nó cũng gửi nó khỏi gia đình để đến đây - Nhà của bác cả. Bác cả Yên Yên là một kẻ gia trưởng và đặc biệt ghét nó. Bác ta muốn nó bỏ viết bằng mọi cách thậm chí việc sẽ lấy chai thuỷ tinh đánh nó khi bắt gặp nó viết văn cũng có thể nghĩ ra.
Bốn năm nay trên người Yên Yên chưa bao giờ vết thương có cơ hội liền miệng.
- Cạch!
- Yên Yên !
Tiếng mở cửa vang lên cùng tiếng nói đầy lo lắng. Yên Yên ngẩng mặt lên. Nước mắt khẽ ứa ra từ đôi mắt nâu nhạt ấy ! Là anh - Anh là người duy nhất nó có thể yên tâm khi ở bên. Và nước mắt nó cũng chỉ rơi khi bên anh.
Thiên Hùng lao nhannh đến cạnh Yên Yên. Anh đưa mắt nhìn nó một lượt. Cả người nó chỉ có duy một màu đỏ.
- Nín đi! Em có đau không!? Anh sẽ sát trùng vết thương ngay!
Thiên Hùng là một bác sĩ kiêm kiến trúc sư. Anh đẹp như ánh dương sáng sớm. Nhẹ nhàng , êm dịu.
Yên Yên khẽ nhăn mặt lại khi mặc sang cái váy mới - cái váy màu xanh cốm chân xoè.
- Em đau à?
- Không đau!
Yên Yên khẽ lên tiếng. Nó ít nói , và chỉ nói với anh. Thiên Hùng vuốt ve mái tóc đen huyền của nó. Anh kéo nó vào lòng ôm chặt
- Anh đã ở nhà rồi! Khi anh ở nhà, không ai có quyền làm em bị thương cả!
Yên Yên khẽ gật đầu. Người nó đang ôm là anh trai họ của nó. Thiên Hùng là con trai duy nhất của bác cả. Và anh là người sẽ lên nắm quyền tương lai nên không ai được phép ra lệnh ép anh phải làm gì. Anh rất thương Yên Yên, vì thế chỉ cần nó ở trước mặt anh thì không một mảnh thuỷ tinh nào có thể chạm vào cô em gái bé bỏng ấy. Nhưng nghiệt ngã là anh không thể cấm việc tra tấn Yên Yên.
*
* *
Cái xe đạp trắng khẽ lăn bánh trên đường. Thiên Hùng hít hà cái không khí trong lành của ngoại ô.
- Yên Yên ! Em thích ở đây đúng không??
Thiên Hùng nói khi hai anh em đang ngồi trên một bãi cỏ non xanh rờn ngắm hoàng hôn buông xuống. Yên Yên mỉm cười mê hoặc
- Vâng! Rất đẹp, rất mát, và yên bình!
Một ánh buồn xuất hiện trong đôi mắt nâu đậm của Thiên Hùng. Anh vuốt khẽ mái tóc dài của Yên Yên
- Ngốc ! Tại sao em không dừng viết văn lại ? Trên người em, có chỗ nào là chưa bị thương không?
Yên Yên nhìn vào cánh tay băng bó chằng chịt , lại cười
- Em thích viết ! Và muốn viết ! Em sinh ra là để viết ! Và sẽ viết đến lúc chết thì thôi!
- Cuối cùng em đã viết cái gì!? Anh chưa bao giờ được đọc một câu truyện nào em viết!
Thiên Hùng hậm hực. Tại sao có thể ương bướng thế chứ. Yên Yên lại cười, nụ cười thích thú
- Anh ! Anh sẽ lấy vợ chứ!?
Thiên Hùng nhìn Yên Yên đầy ngạc nhiên.
- Sao lại hỏi vậy?
- Em muốn biết mà!
Thiên Hùng khẽ lắc đầu chịu thua. Em gái cưng của anh, muốn gì là phải có
- Ừ ! Chắc chắn rồi! Nhưng mà sẽ lâu lắm. Vì anh còn phải bảo vệ em nữa! Bao giờ em đủ 20 tuổi , anh sẽ gả em cho bạn thân của anh. Đến lúc đó, thì anh sẽ cưới!
Yên Yên bật cười vì câu trả lời ngốc ngếch của anh trai mình. Trong bóng chiều lãng mạn , nó thả mình lên vai của Thiên Hùng. Nghĩ đến việc mình mới 17 tuổi làm nó thấy an toàn. Một nụ cười ảm đạm xuất hiện trên đôi môi Yên Yên. Thật nực cười!
"Anh coi nó là em gái . Nhưng nó lại yêu anh !"
***
Mọi việc chắc chắn sẽ vẫn êm đềm như thế . Nếu như ngày đó không đến sớm hơn so với dự kiến quá nhiều.
*
*. *
_ Ba tháng sau_
Gió nhẹ lượt qua sân thượng của toà nhà lớn. Vầng nguyệt dương mộng mị soi tỏ mọi nơi bằng thứ ánh sáng màu bạc. Yên Yên lặng lẽ đưa đôi mắt nâu nhạt nhìn mọi thứ. Để gió xoa dịu những vết thương trên cơ thể.
- Yên Yên!
Thiên Hùng đột nhiên xuất hiện.
- Anh !
Yên Yên lên tiếng - Tiếng nói êm mượn và nhẹ nhàng.
Thiên Hùng mỉm cười. Anh ngồi xuống cạnh Yên Yên, bàn tay nhẹ vuốt lên những vết thương mới được băng bó
- Em không đau chứ?
Đáp lại Thiên Hùng là một cái lắc đầu nhẹ nhàng từ nó. Anh không nói gì nữa, lặng lẽ ngồi bên cạnh nó. Khuôn mặt anh nhuốm một màu bach ảm đạm.
- Anh muốn nói gì phải không? Anh cứ nói!
Thiên Hùng nhìn Yên Yên vẫn chăm chú ngắm trăng. Đôi môi của anh khó khăn nhếch lên
- Anh có người yêu rồi! Và có lẽ anh sẽ cưới cô ấy vào tháng sau.
"Loảng xoảng.."
Tiếng đổ vỡ vang lên. Nhưng không ai có thể nghe thấy cả. Vì đó là tiếng vỡ vụn trong tim của Yên Yên. Nó ngước mắt nhìn Thiên Hùng - Không phẫn nộ, không hờn dỗi, vẫn là ánh mắt âm áp vô cùng
- Thật tốt quá! Anh sẽ có người chia sẻ và an ủi mọi chuyện!
Theo sau câu nói là một nụ cười mê hoặc. Thiên Hùng cúi mặt,
- Anh còn lời hứa với em! Anh ..
- Đừng coi nó là gánh nặng nhé! Em tôn trọng anh đi tim hạnh phúc của riêng mình mà!
Yên Yên nhanh chóng cướp lời của Thiên Hùng. Anh không nói nữa. Chỉ lặng lẽ đứng dậy
- Cảm ơn em! Anh sẽ giới thiệu em và cô ấy vào một ngày gần đây thôi!
Yên Yên lại cười . Nó lặng nhìn bóng Thiên Hùng khuất sau những khúc cầu thang ngoằn nghèo. Hai bơ vai nhỏ bé lúc này mới run lên bần bật. Nó tự ôm lấy chính mình, nước mắt lặng lẽ rơi.
Trong thứ ánh sáng huyễn hoặc, máu trên cánh tay Yên Yên nhẹ thấm qua lớp băng cuốn vì những cái siết chặt của bàn tay. Nhưng nó chẳng còn cảm thấy đau vì da thịt bị thương nữa, chỉ còn cảm giác đau đớn khi tình cảm quay lưng lại với mình. Có lẽ, nó sinh ra đã mang sẵn số phận nghiệt ngã như vậy.
***
_ Một tuần sau_
Yên Yên bước đến cạnh Thiên Hùng với bộ váy hồng dài tay. Nó không muốn những vết thương chằng chịt khắp cánh tay làm chị dâu tương lai của nó sợ.
- Em đúng là rất đẹp đấy Yên Yên!
Thiên Hùng lên tiếng với một nụ cười. Nó khẽ cúi đầu thay cho lời cảm ơn rồi lên xe.
_ 30 phút sau_
Thiên Hùng dừng xe trước cổng một khu giải trí. Yên Yên không ngạc nhiên, anh đã nói trước điều này với nó.
- Cô ấy đợi chúng ta ở trong đó! Đi nào!
Yên Yên gật đầu. Thiên Hùng nắm lấy bàn tay nó dắt đi. Yên Yên cười, ở bên anh đúng là ấm áp. Nó đau, chỉ là vì nó yêu anh thôi! Chứ không phải tại anh. Anh không có lỗi.
- Chào em!
Yên Yên vội sững lại. Đưa con mắt về phía người lên tiếng. Một chị gái xinh đẹp ngồi ở đó, nhìn nhỏ.
Mặc dù trên môi chị ấy mở một nụ cười những sao Yên Yên thấy hơi gò bó. Nhỏ cúi đầu chào lại , miệng không mở lời.
Thiên Hùng nói chuyện với chị gái một lát rồi quay ra Yên Yên
- Chúng ta đi chơi nhé!
- Vâng !
Yên Yên đáp lại khe khẽ. Thiên Hùng cười rồi dắt cả hai người . Nhưng mới bước đi được vài bước, chị gái đột nhiên nhìn Yên Yên đang đi bên cạnh Thiên Hùng, nói
- Yên Yên! Em quay lại lấy bịch khăn ướt chị để quên được không? Chị và anh sẽ đợi em ở đây!
Thiên Hùng vội vàng
- Yên Yên không đi một mình được! Để anh đi lấy cho em!
- Không sao!
Yên Yên nhẹ nhàng lên tiếng. Nhỏ cười rồi nói
- Anh ở đây với chị ! Em đi được mà!
Thiên Hùng gật đầu. Anh nhìn theo bóng Yên Yên, con bé nói khá nhiều từ nãy, anh hiểu nó đang cố gắng làm quen với người yêu của anh.
***
Yên Yên đưa con mắt lanh lợi nhìn quanh bàn mà không phát hiện ra bịch khăn ướt nào cả. Nhỏ gãi đầu rồi chạy lại quầy hàng mua một bịch khác. Có lẽ ai đó đã lượm mất bịch khăn của chị gái rồi. Sau khi mua xong , Yên Yên lập tức quay lại chỗ cũ nhưng đã không còn thấy anh trai ở đó nữa. Đôi mắt của nhỏ vội vàng tìm kiếm và nhận ra anh đang đi ở phía trên.
Một lần nữa, Yên Yên lại chạy đi, mồ hôi làm các vết thương trở nên xót nhói nhưng nhỏ vẫn cố gắng gượng. Hôm nay, nhỏ phải thể hiện thật tốt trước mặt chị dâu để anh vui và cũng để chị vui nữa.
Yên Yên chạy đến gần Thiên Hùng, bàn tay đang định tóm vào áo anh thì
"Chát"
Một cái đâp vào tay nó - Đủ mạnh để làm nó đau, nhưng không phát ra tiếng lớn.
Yêu Yên nhìn người con gái đi cạnh Thiên Hùng đang trợn mắt lên đe doạ mình thì vội thu tay lại. Chậm rãi bước ở phía sau. Thì ra chị gái vốn không để quên bịch khăn nào, tất cả chỉ là muốn tách nó ra khỏi anh Thiên Hùng thôi. Yên Yên ôm chặt bịch giấy vào lòng, mỉm cười như khóc. Máu lại thấm qua áo rồi, phát đánh vừa nãy chắc đã động tới một vết thương nào đó.
- Yên Yên ! Em đuổi kịp rồi sao? Lại đây!
Thiên Hùng nói khi quay lại tìm Yên Yên, anh kéo tay Yên Yên lên phía mình. Nhưn một phản xạ tự nhiên, Yên Yên vùng tay ra
- Không thích! Muốn đi một mình ạ!
Thiên Hùng nhíu mày
- Em làm sao à?
- Dạ không! Nhưng em muốn đi một mình!
Yên Yên đáp khẽ. Chị gái bên cạnh Thiên Hùng cũng phụ hoạ theo vài câu.
Thế là Yên Yên lặng lẽ đi theo hai anh chị cả ngày hôm đó. Đi sau, đi từng bước thật chậm để nhìn thấy anh trai mình được một người khác chăm sóc. Yên Yên lại cười. Nhỏ không trách chị, có lẽ chị gái ghen một chút thôi. Chị là người tốt mà, vì anh đã đích thân chọn chị. Với lại, Yên Yên chỉ cần chị yêu anh thật lòng, đừng làm ah đau là được.
***
_ Ngày cưới_
Một tháng trôi qua thật nhanh. Yên Yên bước ra với bộ đầm kiểu cô dâu màu trắng trang nhã. Sóng bước bên nhỏ là Thiên Hùng lịch sự với bộ vest trắng viền vàng . Nhìn họ thật là đẹp đôi. Yên Yên mở một nụ cười rạng rỡ nhìn Thiên Hùng.
- Đến giờ rồi ạ! Anh mau đi đón chị dâu!
Thiên Hùng cười rồi nhanh chóng bước đi. Mọi thứ lại trống vắng. Chỉ còn mấy người làm đang chăm chú dọn dẹp trước khi cô dâu được đón về. Yên Yên lặng lẽ về phòng, ngồi vào bàn và lại căm cụi viết. Ánh nắng lọt qua cửa sổ soi rõ những dòng chữ xinh đẹp của Yên Yên, và làm cả những giọt nước mặn đắng trên gò má nhỏ trở nên lấp lánh.
_ 25 phút sau_
Yên Yên ngắm nhìn tác phầm hoàn thành của mình. Thiên Hùng đã nói muốn đọc truyện nhỏ viết, nhưng những truyện của nhỏ chưa viết xong thì đều bị xé. Đây là câu truyện đầu tiên hoàn thiện, nhưng lại không thể để anh đọc. Vì nó là câu truyện viết về tình yêu của nó giành cho anh. Tình yêu này là thầm kín, nên câu truyện này cũng mãi mãi không được để ai biết
- Xoạccccc
Yên Yên lặng lẽ xé bỏ tác phẩm mà nhỏ trân trọng nhất đi. Ánh mắt vô hồn nhìn ra xa. Nước mắt lặng lẽ ướt đẫm hai gò má.
- Tiểu thư ! Thiếu gia về rồi!
Tiếng một người giúp việc vang lên. Yên Yên lúc này mới có chút phản ứng
- Em sẽ ra ngay!
Nhỏ vơ đống giấy vụn vào thùng rác, soi lại mình trong gương và lau hết nước mắt đi. Phải ! Nhỏ là phù dâu mà! Phải thật tươi cười.
Mở một nụ cười tươi rói như ánh dương mùa hạ. Yên Yên chạy nhanh ra đón chi dâu của mình.
"Em không có quyền hạnh phúc bên anh. Em hiểu !! Có lẽ, em... chỉ là: Một cô bé bệnh hoạn, sinh ra trong một gia đình bệnh hoạn và có một tình yêu bệnh hoạn!"
Cổ họng Yên Yên đột nhiên đắng nghét, như thể bao nhiêu cay đắng nhỏ đã ... nuốt hết vào trong lòng.
++++ Hết ++++
[ Câu truyện về một tiểu thư là không có thật. Nhưng tình yêu dành cho anh trai là hoàn toàn có thật. Tôi đã nghĩ, đau khổ nhất có lẽ tình yêu đồng tính vì khó có thể bên nhau. Nhưng không, thư tình yêu đau khổ nhất là thứ được gọi bằng hai từ Bệnh Hoạn. Yêu anh trai của chính mình. Thì mãi mãi chỉ có thể nhận lấy đau khổ mà thôi! ]
P/s : Lần đầu viết dk một truyện ngắn đúng nghĩa truyện nắn!
! Có bạn nào nhớ Tm hem? Đọc và cmt cho mk nhé!
Vote Điểm :12345