[Fanfic TFBOYS] Tình Yêu Làm Thay Đổi
|
|
Chap 39 : Tất cả đều vì cậu Bị đụng trúng Vương Tuấn Khải, lại còn xui xẻo nằm đè lên cả người anh khiến toàn mặt Thiên Tỷ không khỏi xấu hổ. Hơn nữa, kẻ bị cậu đè hiện giờ cả 2 tay đều là đang giữ chặt lấy eo cậu, tư thế nhìn kiểu gì cũng rất chi là ám muội.
- Nặng quá.
- Tôi... tôi xin lỗi - Luống cuống nhỏm dậy, tim cậu giờ cứ đập mạnh liên hồi. Mỗi lần ở gần sát người anh là nó lại bị vậy.
Cực nhọc đưa tay phủi quần áo, mặt Vương Tuấn Khải có chút nhăn lại rồi khẽ liếc nhìn bộ dạng xấu hổ của Thiên Tỷ.
- Lần sau cẩn thận - Chỉ buông 4 chữ cộc lốc, Vương Tuấn Khải liền xoay người bước đi. Cứ thế để mình cậu đứng hình tại chỗ.
- Vương Tuấn Khải... tôi...
Nghe tiếng lời yếu ớt của cậu, chân anh bất giác cũng dừng bước.
- ...
- Thực ra tôi... lúc anh đi, tôi đã... - Cậu ngập ngừng mãi không thể nói, đầu khẽ ngẩng lên nhìn người chỉ đứng cách mình 1 bước chân. Định tiếp tục mở miệng thì...
- Khải. Hóa ra anh ở đây. Ủa Thiên Tỷ, em cũng ở đây hả? - Bỗng giọng nói dịu dàng của Hà Minh Nguyệt làm đứt mạch nói của cậu.
Còn Vương Tuấn Khải hình như cũng định mở miệng nhưng lại bị ngắt quãng bởi sự xuất hiện đột ngột của Hà Minh Nguyệt. Chẳng hiểu sao trong lòng Thiên Tỷ lại dấy lên 1 cảm giác lạ.
- Chị Nguyệt... chào chị - Cậu dè dặt chào cô gái trước mặt rồi quay sang tiếc nuối nhìn Vương Tuấn Khải.
- Ừ, à mà Khải này, anh theo em đi ra đây 1 chút - Mỉm cười e lệ, Hà Minh Nguyệt liền nhẹ nhàng khoác tay người con trai cạnh mình mà nói.
- Ừ.
- Vậy thôi, chào em nha Thiên Tỷ.
Hai bóng lưng đó dần rời đi, nhìn với hình theo họ mà lòng cậu bỗng nặng trĩu. Thứ tình cảm này tốt nhất nên vứt bỏ thôi, nếu không người chịu khổ vẫn sẽ luôn là cậu. Chị Nguyệt hoàn toàn đủ tư cách để xứng đáng với Tuấn Khải, còn cậu bất luận thế nào cũng chẳng đủ tầm. Nam nam yêu nhau đã là trái quy luật rồi, rốt cuộc... người đau khổ vẫn là cậu.
"Trời, trời mau ra khu vực sau trường đi".
"Có chuyện gì à?".
"Đương nhiên là có, thấy bảo là 2 công tử Vương - Kim đang đánh lộn với nhau".
"Đánh lộn á? Vậy mau ra xem đi".
Nghe tiếng xì xào hấp tấp của mấy bạn nữ sinh chạy vụt qua, người Thiên Tỷ gần như sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man.
"Hai người đó đánh nhau thật sao? Là do mình nữa... không được rồi".
Hoảng loạn, Thiên Tỷ vội vã đi tới khu vực khuôn viên đằng sau trường. Cảnh tượng trước mắt đúng là lúc Vương Nguyên và Kim Tử Kiệt cùng nhau giơ tay đánh thật mạnh vào khuôn mặt bầm tím của đối phương. Trong phút chốc cả 2 đều ngã khụy xuống đất, môi còn rơm rớm chảy máu ra. Chẳng thèm nghĩ ngợi gì nữa, Thiên Tỷ liền lao ra ngăn cản 2 kẻ sắp chuẩn bị bạo lực nhau tiếp kia.
- Hai cậu mau dừng lại đi !
- Thiên Thiên đừng cản tôi, tôi nhất định phải dần cho tên này 1 trận - Vương Nguyên gạt tay cậu ra, ánh mắt đầy sát khí nhìn Kim Tử Kiệt.
- Kim công tử, xin cậu đừng đánh nhau nữa - Ngăn Vương Nguyên không được, cậu đành quay ra nói với Kim Tử Kiệt.
- Không đánh á? Được, vậy bảo cậu ta bỏ em đi rồi tôi dừng - Lại nhếnh môi lên cười đểu. Hắn thản nhiên đưa ra điều kiện.
- Tôi...
- Đừng có mơ, Vương thiếu gia đây không bao giờ từ bỏ Thiên Thiên. Cứ quyết đấu 1 phen đi.
- Ok. Chiến tiếp.
Đẩy lui người Thiên Tỷ sang 1 bên, hai chàng mỹ nam kia lại tiếp tục vào trận đấu.
"Chậc chậc... cái cậu Dịch Dương Thiên Tỷ này lúc nào cũng là nguyên nhân gây chuyện".
"Hết mồi chài anh Khải, anh Nguyên rồi giờ lại còn kéo thêm cả công tử Kim Tử Kiệt".
"Bực mình quá, cậu ta có cái gì tốt đâu mà 3 hoàng tử trong mộng của tôi cứ bị cậu ta cướp hết vậy chứ".
Cái dàn đồng ca nói xấu lại chuẩn bị bắt đầu. Những ánh mắt khinh người, những cái nhìn sắc như mũi tên cứ lần lượt nhằm vào người Thiên Tỷ mà bắn. Dù sao cũng đã quen với việc chịu đựng, cậu mặc kệ đám nữ sinh xung quanh rồi lại chạy ra ngăn cản họ. Nhưng thật không may là thầy giám thị đã tới dẹp vụ việc...
- Hai em kia, mau lên phòng kỉ luật gặp tôi.
Uy lực của thầy giám thị quả thực mạnh, khiến Vương Nguyên và Kim Tử Kiệt bất giác đều dừng lại. Ngoan ngoan đi theo ông thầy đó tới phòng giám thị để chịu án phạt kỉ luật.
...
"Bịch".
- Dịch Dương Thiên Tỷ, tao cực kì ghét loại người như mày. Mày đúng là cái đồ chỉ biết mồi chài người khác - Cô nàng tiểu thư cùng lớp bỗng nổi trận lôi đình rồi hung hăng đẩy ngã Thiên Tỷ. Cậu im lìm, mặc nhiên để cho cô ta chửi mình.
- Tao nghĩ mày nên biến khỏi trường Thảo Xuyên đi. Ở lại đây chỉ tổ gây phiền phức cho các anh ấy thôi.
- Đúng đó, mày mau rời trường đi để tụi tao đỡ bị tức phụt máu. - Tôi... - Yếu đuối, cậu lại yếu đuối nữa, đã hứa với bản thân là phải mạnh mẽ rồi mà sao cậu chẳng thể làm được.
- Chúng mày, mau vứt cặp nó đi. Rồi đuổi nó ra khỏi lớp luôn.
- Được.
Hai cô nàng gần đó thản nhiên đổ hết thứ trong cặp ra rồi ném thẳng nó vào mặt Thiên Tỷ. Tiếp xong, bọn chúng định ném thêm hộp phấn đầy bụi vào đầu cậu thì Chí Hoành đã kịp ngăn tay lại.
- Mấy cô quậy đủ chưa, đúng là bỉ ổi hết mức.
- Cậu nói tôi bỉ ổi á? Cậu ta mới là đứa bỉ ổi. Chẳng lẽ cậu không thấy nó xấu xa sao mà suốt ngày bênh vực nó vậy !? - Cô ta hét vào mặt Chí Hoành, đưa tay chỉ xuống Thiên Tỷ.
- Không thấy.
Buông mỗi 2 chữ, Chí Hoành mặc nhiên cầm hộp phấn đổ lên đầu cô nàng kia rồi 1 mạch kéo người Thiên Tỷ đi khỏi.
- Cảm ơn cậu đã luôn giúp tôi.
- Em yên tâm, tôi đã hứa với lòng mình là sẽ luôn bảo vệ em. Dù... em không đáp lại tình cảm của tôi...
Hết chap 39~
|
Chap 40 : Thực sự vẫn thích em - Chí Hoành... tôi thực sự không hiểu. Tại sao cậu... và những người khác đều khổ sở vì tôi vậy? Tôi hoàn toàn chẳng có gì đáng để mọi người quan tâm mà... - Nhỏ giọng nói, cậu liền lặng lẽ quay sang hỏi Chí Hoành. Trong lòng dường như chứa đầy mặc cảm tội lỗi.
- Đâu cần phải có lí do chính đáng. Chúng tôi... đơn giản chỉ là thích em. Và yêu em... - Dừng bước, Chí Hoành khẽ mỉm cười nói rồi lấy ngón tay đặt 1 nụ hôn lên, ấn nhẹ vào vầng trán cao ráo được che bởi tóc mái của Thiên Tỷ.
- Chí Hoành... - Cậu trợn tròn mắt ngạc nhiên, không biết bản thân mình nên nói gì tiếp.
- Đừng nói gì, tôi chỉ là muốn yên lặng nhìn em chút.
Chớp chớp đôi mắt hổ phách, người con trai đang đứng trước mặt, những gì cậu ta nói ra đều làm cậu cảm nhận được sự trân thành. Có người bạn như vậy thật tốt... "Đúng, chỉ có thể là bạn tốt thôi". Cậu chợt nghĩ, quên mất rằng Chí Hoành đang mặc nhiên ngắm nghía mình. Bị nhìn chằm chằm vậy cũng có chút ngại ngùng, cậu vội nói lảng sang chủ đề mới.
- Vương Nguyên cùng Kim công tử bị bắt tới phòng kỉ luật mất rồi. Tất cả là tại tôi...
- Tôi biết. Em không cần lo đâu, chắc tí nữa họ sẽ được tha ngay sau khi viết xong bản kiểm điểm thôi.
- Ừm... à Chí Hoành, tôi giờ muốn yên tĩnh 1 mình. Cậu có thể...
- Được, vậy tôi đi đây. Nhớ cẩn thận đó - Chí Hoành ôn nhu nói với cậu rồi bất giác xoay lưng, đưa tay đút túi quần mà đi khỏi.
Thở dài, Thiên Tỷ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên phía trên, tâm tư bỗng tự hỏi sao ông trời đối xử với mình bất công quá, cứ muốn làm khổ cậu đến như vậy. Nghĩ nhiều, Thiên Tỷ liền cảm thấy đau đầu, cổ họng cũng có chút khô hốc, đang định tiến đến chỗ bình nước đằng kia thì tự nhiên có cô bạn không biết từ đâu tới ra khoác tay cậu, mặt còn mang vẻ lo lắng mà hỏi:
- Cậu không sao chứ? Mình trông sắc mặt cậu hình như là không khỏe.
- Hả? À... mình hơi đau đầu chút - Thiên Tỷ kinh ngạc nhìn cô bạn, không tin được là người đó lại quan tâm mình vậy.
- Đau đầu sao? Mà cậu định uống nước đúng không, để mình lấy hộ cho nha - Dứt lời, cô nàng lạ hoắc kia liền nhanh nhảu lấy cốc nước cho Thiên Tỷ, vui vẻ mà đưa cậu uống.
- Cảm ơn - Vì đang khát nên Thiên Tỷ ộc hẳn 1 hơi hết cạn. Ngay sau đó cậu chợt thấy đầu mình còn choáng váng hơn cả lúc nãy. Nó quay vòng vòng mờ ảo...
- Có vẻ đã phát huy tác dụng - Cô bạn kia nhìn biểu hiện của Thiên Tỷ vậy liền đắc ý. Khóe môi nở ngay nụ cười ma nữ.
- Bạn... bạn đã cho thứ... gì vào cốc... vậy... - Không thể nói hết câu, cậu liền ngã vật ra xỉu.
Lúc này đây, cô nàng kia mới quay ra phía đám người đã chờ sẵn đằng sau rồi nói:
- Hạ tiểu thư, mình thành công rồi. Giờ tính sao đây?
- Đưa cậu ta nhốt vào phòng chứa đồ vật liệu đi. Ở đấy ít người qua lại, chẳng ai cứu nổi cậu ta đâu - Cất cái giọng bỉ ổi, cô tiểu thư nhà họ Hạ - Hạ Tường Anh không chút lưỡng lự gì mà nói. Kèm theo đó là cái nhếch môi đầy khinh bỉ.
- Ok. Vậy mau làm thôi.
Theo lệnh, 2 nữ sinh khác nhanh chóng túm lấy người Thiên Tỷ lôi dậy. Mặc nhiên kéo cậu về phòng để đồ. Mọi thứ đều rất thuận lợi cho tới khi...
- Mấy cô đang làm cái gì vậy? Ngữ khí lạnh lùng, nghe mà muốn toát cả mồ hôi này chắc chắn là của Vương Tuấn Khải chứ chẳng thể ai khác.
- Khải. Em... em chỉ định... - Kẻ cầm đầu là cô ả Hạ tiểu thư vội rùng mình lắp bắp nói.
- Định làm gì?
- Em... em chỉ định dạy cho cậu ta 1 bài học thôi... cho nên...
- Nên gì? - Câu hỏi càng lúc càng tỏa ra khí lạnh thấu xương, Vương Tuấn Khải giờ chính là đang nhìn chăm chăm vào cậu con trai nhỏ đang bị 2 cô nàng giữ lấy người.
- Em...
- Đưa cậu ta cho tôi.
- Sao anh...
- Không nghe à? - Vẫn giữ nét mặt lạnh tanh, Vương Tuấn Khải hằn mắt nhìn thẳng vào đôi đồng tử của cô tiểu thư kia.
Đám nữ sinh xung quanh đó, dường như cũng bị rùng mình bởi ánh mắt lạnh ngàn năm không đổi của chàng hoàng tử trước mặt.
Cắn môi ủy khuất, cô ta đành giao Thiên Tỷ lại cho Vương Tuấn Khải rồi bực tức quay gót bỏ đi. Nhẹ nhàng bế cậu vào lòng, anh lập tức nghĩ ngay tới phòng y tế trường mà thẳng tiến.
-
Sau khi rời khỏi cái phòng kỉ luật đầy chán ngắt, Vương Nguyên cùng Kim Tử Kiệt vẫn không quên tặng cho nhau 1 cái lườm khinh miệt.
- Dù thế nào thì tôi vẫn sẽ cướp Thiên Tỷ từ tay cậu.
- Cậu dám ! Tôi với Thiên Thiên đã làm người yêu được 1 năm rồi. Kẻ thứ 3 chen vào đúng thật vô duyên - Vương Nguyên liếc nhìn Kim Tử Kiệt, rồi nhếch miệng khinh bỉ.
- Cậu dám khinh tôi !! - Điểm yếu của Kim Tử Kiệt là rất ghét bị người khác xem thường, tức giận, hắn ta túm lấy cổ áo Vương Nguyên mà nói.
- Thì sao. Rõ ràng là đáng khinh.
- Cậu... - Bực đã càng bực, Kim Tử Kiệt định giơ tay lên đấm thì tiếng gọi từ ai đó đã kịp cắt ngang hành động.
- Nguyên. Kiệt.
- Hả? Chị Nguyệt? - Vương Nguyên cùng Kim Tử Kiệt liền đồng thanh cùng lúc.
- Thật may gặp 2 đứa ở đây, tối nay chị định mời mọi người tới dự buổi tiệc đứng tại nhà. Mong 2 đứa cũng đến tham gia nha.
- Vâng, được, em sẽ tới. Mà có cậu ta đi cùng á? - Sực nhớ tới cái tên bên cạnh, Vương Nguyên bất giác ngạc nhiên hỏi.
- Ừ, đúng rồi. Kiệt là em kết nghĩa của chị sao không đi cho được.
- Em kết nghĩa? - Lại bị kinh ngạc lần 2, Vương Nguyên há hốc ra nhìn cái tên dám vô duyên cướp Thiên Thiên của mình kia.
- Không được hả? - Thấy cái biểu cảm khó chịu của Vương Nguyên, Kim Tử Kiệt liền đanh mặt nói.
- Được rồi. Thế thôi, chị đi đây. Hà Minh Nguyệt lại lặng lẽ rời đi, bỏ lại đó 2 con người đang lườm nhau.
Phòng y tế...
Vào trong phòng, nhẹ đặt cậu xuống giường, tư thế như ngủ này thật khiến Vương Tuấn Khải xao lòng. Thiên Tỷ bị đánh thuốc mê chắc cũng phải thiếp tầm mấy tiếng nữa mới tỉnh. Chống tay nhìn Thiên Tỷ 1 lúc, Vương Tuấn Khải khẽ lại gần cậu. Một tay chống xuống giường, tay kia vuốt ngọn tóc rủ trước trán mà hôn nhẹ. Ngay sau đó anh trượt dần xuống môi người kia, nghiêng đầu mình để có thể hôn cậu sâu hơn.
- Xin lỗi em. Thiên Tỷ...
Hết chap 40~
|
Chap 41 : Lại đi dự tiệc "Hoan nghênh thiếu gia Vương Nguyên và công tử Lưu Chí Hoành đã đến".
Ông quản gia mặc bộ vest đen phẳng phiu, cung kính cúi chào 2 vị công tử hiện trước mặt (trừ cậu). Còn Thiên Tỷ, đứng trước cánh cổng đồ sộ của nhà họ Hà mà cậu cảm thấy hồi hộp tới nghẹt thở. Bước qua chiếc cổng vĩ đại này chính là 1 thế giới khác, thế giới mà bản thân cậu luôn luôn không có chỗ đứng.
Tâm trạng hồi hộp, căng thẳng trong suốt quãng đường đi tới bỗng nhiên biến thành sự nhút nhát, đắn đo, cậu bất giác núp sau lưng Vương Nguyên, tay còn khẽ nắm vạt áo Chí Hoành.
- Thiên Thiên sao vậy?
- Có lẽ tôi không nên tới đây - Thiên Tỷ lại bặm môi, miệng khẽ nói với Vương Nguyên.
- Sao lại không nên, Thiên Thiên cứ vào đi không phải lo.
- Đúng đó, em mau vào đi. Mọi người chắc tới đông đủ rồi đấy - Chí Hoành bên cạnh cũng vội trấn an Thiên Tỷ rồi kéo cậu bước nhanh qua cổng.
- Ớ này, ai cho cậu kéo Thiên Thiên đi trước tôi hả? - Vương Nguyên gọi với theo Chí Hoành, chân cũng nhanh chóng chạy vào ngôi biệt thự.
Tuy hoàng hôn đã buông xuống nhưng Thiên Tỷ lại cảm thấy mọi thứ trong đây dường như đang rực sáng. Bao quanh biệt thự đều có gắn vài chục bóng đèn sao nhấp nháy, thảm cỏ trải rộng xung quanh cũng được nó làm cho nổi bật. Không những vậy, đài phun nước mỹ lệ được đặt ở giữ trung tâm sân giờ đang tỏa sáng lung linh dưới ánh đèn màu bắt mắt. Mỗi nơi mang mỗi kiểu trang trí riêng biệt, khi kết hợp tất cả lại sẽ tạo nên sự hài hòa đến đẹp mắt.
Người được tới dự cũng diện cho mình những bộ đồ sang trọng và lịch thiệp, mà lại nói đến trang phục nữa liền khiến Thiên Tỷ cảm thấy thật ngại. Nơi đây, ngay cả người phục vụ cũng còn mặc trang trọng hơn cậu. Xấu hổ, Thiên Tỷ khẽ cúi mặt, trong đầu chợt nghĩ lại cái lí do vớ vẩn khiến mình đồng ý đi lúc mấy tiếng trước.
4 giờ trước...
Dần mở mắt lên nhìn trần nhà, Thiên Tỷ bất giác ngồi bật dậy rồi đưa tay xoa xoa 2 bên thái dương. Đến khi định thần lại, cậu mới ngỡ ngàng liếc nhìn xung quanh phòng, đập vào mắt đầu tiên chính là khung cảnh trống vắng của phòng y tế.
Chau mày khó hiểu, Thiên Tỷ bỗng nghĩ lại sự việc xảy ra trước đấy. Cậu chỉ nhớ đoạn cô bạn nào đó đã đưa nước cho mình uống rồi 1 phát ngất xỉu luôn, còn chuyện tiếp sau đấy thì chịu, chẳng biết gì nữa. "Mà thôi, nghĩ thêm chỉ tổ đau đầu lại, tốt nhất là dừng". Suy nghĩ tích cực, Thiên Tỷ liền mặc nhiên bước xuống giường rồi trở về lớp. Tầm này chắc đã gần 3 giờ chiều. Mà 3 giờ chiều á? Vậy hóa ra cậu đã ngủ hơn 4 tiếng lận. Buổi học chiều hôm nay thế là mất.
Lủi thủi đi trên hành lang, dù không muốn tò mò nhưng cậu vẫn còn chưa hết thắc mắc rốt cuộc là ai đã đưa cậu tới phòng y tế, chắc chắn không thể là cô bạn kia được. Không lẽ là...
"Vương Tuấn Khải... "
Bất giác bị cụm đầu vào lồng ngực rắn chắc, Thiên Tỷ vội vàng ngẩng mặt lên thì là anh ấy.
- Tỉnh rồi... à không có gì - Định là hỏi cậu nhưng chợt nhớ ra tình trạng hiện tại giữa mình với Thiên Tỷ nên Vương Tuấn Khải liền nhanh chóng sửa lời.
- Xin lỗi anh. Tôi... đi trước đây -Nhanh chóng bỏ đi, trong lòng cậu thực sự đã quyết định từ bỏ hết tình cảm với anh, cho nên việc tốt nhất hiện giờ là tránh mặt.
Tự nhiên thấy thái độ dửng dưng của Thiên Tỷ, Vương Tuấn Khải không khỏi khó hiểu nhưng cũng chẳng đuổi theo cậu. Người chỉ đứng bất động mà nhìn theo bóng lưng Thiên Tỷ khuất dần.
Ngay sau vụ chạm mặt, Thiên Tỷ lại bắt gặp luôn Vương Nguyên.
- Thiên Thiên đi đâu mà tôi tìm mãi không thấy vậy? Có biết tôi lo lắm không hả?
- À, tôi... - Thiên Tỷ kinh ngạc nhìn bộ dạng thở dốc của Vương Nguyên. Không biết có nên kể chuyện mình bị ngất rồi tự dưng nằm ở phòng y tế không.
- Có phải tên Kim Tử Kiệt lôi Thiên Thiên đi đâu đó rồi đúng không? Cái tên chết tiệt này ! - Nắm chặt tay đầy bực tức, Vương Nguyên cứ lẩm bẩm mà chửi thầm tên họ Kim kia.
- Á, không phải đâu. Không phải đâu mà. Tôi đâu có gặp Kim công tử - Thiên Tỷ vội vã xua tay lia lịa để. Không muốn Vương Nguyên hiểu lầm rồi tức giận.
- Thiên Thiên nói thật chứ?
- Thật mà.
- Thôi được rồi. À, mà tối nay Thiên Thiên cùng tôi đi dự tiệc nhá. Là buổi tiệc đứng ở nhà chị Nguyệt - Nhanh chóng bỏ bộ mặt kinh khủng ban nãy, thái độ Vương Nguyên liền chuyển ngay sang vui mừng.
- Dự tiệc? Tôi... tôi không đi đâu.
- Không đi? Tại sao?
- Tôi không thích hợp. Với lại...
- Tôi còn chưa nguôi giận chuyện khi nãy đâu đấy - Cắt luôn lời cậu, Vương Nguyên lại nhíu mày nhìn, ý là : "Nếu không đi thì tôi sẽ giận tiếp đó".
- Tôi... thôi được. ....
Toàn bộ câu chuyện là vậy. Cậu chính là bị ép buộc tới đây.
"Sao lại có người ăn mặc như thế mà tới nhỉ".
"Hay là người hầu?".
Tiếng chỉ trỏ, bàn tán liền kéo Thiên Tỷ trở về thực tại. Mấy bà phu nhân quanh đó cứ nhìn cậu chằm chằm như thể sinh vật lạ rồi buôn chuyện. Ngại ngùng, Thiên Tỷ cố gắng lách người đi thật nhanh để không ai chú ý mình. Thế nhưng lời nói mỉa mai đằng sau lưng cứ văng vẳng không ngừng bên tai khiến cậu càng xấu hổ hơn.
Mải cúi đầu nấp sau lưng Chí Hoành và Vương Nguyên, giờ cậu mới nhận ra bản thân hiện đang đứng gần chiếc bể bơi cực kì vĩ đại, xung quanh nó còn được lát 1 hàng dày đá cẩm thạch. Tiếp đến là hàng loạt mấy chiếc bàn ăn được dàn đều cạnh 2 bên bể bơi với bày biện đủ loại món đồ sơn hào hải vị. Quả đúng thật là bữa tiệc dành cho giới thượng lưu và... đương nhiên cậu không bao giờ phù hợp với nó...
Hết chap 41~
Chap này nhàm kinh khủng, chủ yếu toàn là đi tả =]]] Sorry m.n nha. Au hứa chap sau sẽ kịch tính hơn.
|
Chap 42 : Ngỡ ngàng - Mấy người kia, xì xầm cái gì hả? Quay ra chỗ khác đi ! - Bực mình vì đám khách xung quanh cứ chỉ trỏ vào Thiên Tỷ, Vương Nguyên liền dừng bước quay ra nói.
- Thôi đừng mà... - Cậu khẽ giật tay áo Vương Nguyên thủ thỉ.
- Họ nói xấu Thiên Thiên, sao tôi có thể bỏ qua được chứ !
- Vương Nguyên, cậu không cần làm vậy đâu mà. Tôi... về là được rồi - Cậu lí nhí đáp lại, 2 tai giờ đã đỏ hết lên.
- Thiên Thiên không được về. Chết tiệt ! Đáng lẽ ra tôi nên đưa Thiên Thiên đi mua quần áo mới phải. Bực mình quá ! Mà Chí Hoành đâu không biết !? - Vương Nguyên khẽ gầm gừ trách mình. Mắt cứ thế mà lườm mấy kẻ đã mỉa mai buôn chuyện khi nãy.
Nhìn thái độ Vương Nguyên vậy, lòng Thiên Tỷ bất chợt lại thấy cảm kích. Suốt 1 năm qua, cậu ấy - Vương Nguyên hẳn lúc nào cũng quan tâm, lo lắng cho cậu. Thiên Tỷ mà bị bắt nạn hay bị nói xấu đa phần đều là Vương Nguyên đứng ra bảo vệ. Nói đa phần vậy là vì Chí Hoành cũng luôn ở bên giúp đỡ và bênh vực nhiều cho cậu. Hai người họ thật tốt... tâm trạng Thiên Tỷ có vẻ đã khá hơn. Nhưng tại vì sao? Khi đứng ở nơi này, cậu cảm thấy mọi thứ quanh mình hoàn toàn lạc lõng. Tất cả đều thật xa lạ...
"Ồ, tiểu thư Hà Minh Nguyệt tới kìa. Người chủ tiệc đã chính thức ra rồi".
"Mới 1 năm thôi mà Hà tiểu thư càng lúc càng xinh đẹp nha".
"Đúng, đúng cả công tử Vương Tuấn Khải nữa, trông chín chắn chưa kìa".
Lời khen ngợi, tán thưởng bỗng nhiên lao xao lên khiến người hiện đang đứng đờ 1 chỗ là Thiên Tỷ giờ mới bất ngờ giật mình. Cảnh tượng trước mặt thật làm tim cậu như ngừng đập... Vương Tuấn Khải và Hà Minh Nguyệt đang khoác tay nhau đi thong thả xuống nền bậc đã được phủ 1 lớp thảm đỏ. Bộ lễ phục trắng tinh tế mặc nhiên ôm trọn lấy người, phần tóc mái còn để hơi xòa trước trán, giờ nhìn Vương Tuấn Khải trông thực điển trai và phong độ. Hà Minh Nguyệt đứng kế bên cũng không kém cạnh gì, trên người khoác nguyên 1 chiếc váy ren xanh màu ngọc bích. Nhìn ở góc độ nào cũng thấy cô thật rực rỡ và xinh đẹp.
"Cảm ơn tất cả mọi người đã đến tham gia bữa tiệc đứng hôm nay. Lần trở về Bắc Kinh này tôi thực sự đã rất vui khi lại có thể gặp được những người bạn cũ. Cuối cùng xin chúc tất cả mọi người có 1 buổi tối vui vẻ".
Đưa mic lại cho MC, Hà Minh Nguyệt khẽ nở nụ cười e lệ, rồi tiếp tục khoác tay Vương Tuấn Khải bước tới chào hỏi các vị quan khách. Len lén nhìn theo 2 người họ, đôi mắt Thiên Tỷ chợt nhòe đi bởi dòng nước nóng hổi. Nhìn cặp đôi hoàn hảo trước mặt mà lòng cậu cứ như bị thắt chặt lại. Cách người anh có vài bước thôi mà sao cậu cảm thấy nó xa tít tắp.
Con người ấy - Vương Tuấn Khải hiện đang lịch sự xã giao với đám phu nhân giàu có, Thiên Tỷ đứng cách đấy không xa vẫn mặc nhiên chăm chăm quan sát anh. Rồi cả người bất chợt giật thót khi thấy người con trai kia đột nhiên hướng mắt về phía mình trân trân nhìn. Thiên Tỷ khẽ nín thở bối rối, thế nhưng, chỉ vài giây sau đôi mắt ấy liền lạnh lùng chuyển sang chỗ khác. Đau, lại là đau... đầu óc cậu bất giác trống rỗng, ly rượu cầm trên tay cũng theo đó mà run run. Anh đã khác, thực sự là thay đổi rồi. Một năm trước cậu đã nghĩ anh cũng thích cậu, nhưng... giờ bản thân rốt cuộc đã hiểu, trong thế giới của Vương Tuấn Khải hoàn toàn không có cậu, không hề có Dịch Dương Thiên Tỷ này. Chắc... có lẽ người xứng đáng được ở bên cạnh anh chỉ có tiểu thư Hà Minh Nguyệt mà thôi.
- Thiên Thiên ! Thiên Thiên !
- Hả? - Tiếng Vương Nguyên gọi làm Thiên Tỷ lại 1 lần nữa thoát ra khỏi mớ suy nghĩ trong đầu.
- Thiên Thiên đừng như vậy có được không? Thôi ta ra kia ăn thịt nướng đi.
- Ơ...
Chẳng đợi cậu trả lời, Vương Nguyên đã lôi xềnh xệch Thiên Tỷ ra khu vực đồ nướng, mặt còn có vẻ buồn thườn thượt. Biết sao không? Toàn bộ hành động, biểu cảm khi nãy của Thiên Tỷ đã hoàn toàn đập vào mắt Vương Nguyên. Cậu biết Thiên Tỷ nhìn Tuấn Khải, biết Thiên Tỷ vì anh cậu mà cố nén đau đớn. Thấy người mình yêu khổ như vậy khiến lòng Vương Nguyên quả thực khó chịu. Lẽ ra cậu không nên kéo Thiên Tỷ tới nơi này. Đúng là ngu quá ! Cũng tại chị Nguyệt nói có món thịt nướng thượng hạng từ Mỹ nên Vương Nguyên mới... hết nói nổi !
- Thiên Thiên mau qua chỗ này đi, món này ngon lắm đấy.
Hồi phục được tâm trạng, Vương Nguyên liền nhanh nhảu đút vào miệng Thiên Tỷ 2, 3 miếng thịt nướng làm cậu suýt tí nữa thì nghẹn. Đang cực khổ nuốt trôi mấy thứ bị tống vào miệng thì bất giác giọng nói hết sức nhẹ nhàng của Hà Minh Nguyệt vang lên bên tai cậu.
- Nguyên, Thiên Tỷ. Hai em tới làm chị vui quá.
- Không có gì đâu chị, Tuấn Khải cũng là chủ tiệc nên em đương nhiên phải tới thôi - Vương Nguyên cười cười nói, tay tự nhiên vòng qua vai Thiên Tỷ mà quàng lên. Cái này giống như kiểu độc chiếm.
Hà Minh Nguyệt và... Vương Tuấn Khải bất chợt ngạc nhiên. Anh hiện đang đứng trình ình trước mặt cậu, đôi mày còn khẽ nhíu chặt lại. Còn Thiên Tỷ cũng chẳng dám ngẩng đầu lên, chỉ mặc nhiên không nhúc nhích.
- Thế thôi, chị với Khải ra chào khách đây. Em với Thiên Tỷ ở đây ăn nha.
Nói rồi Hà Minh Nguyệt cùng Vương Tuấn Khải lặng lẽ rời đi. Không biết là tại vì sao mà cậu bỗng nghĩ tới việc chạy theo 2 người họ, dường như sắp bắt kịp đến nơi thì không may anh phục vụ gần đấy bỗng dưng vất ngã. Đẩy luôn cả Thiên Tỷ lẫn Hà Minh Nguyệt xuống phía hồ bơi.
"Tùm...".
Tiếng nước bắn khiến toàn bộ ai nấy đều kinh ngạc quay đầu. Có người giờ đang vùng vẫy không ngừng dưới hồ bơi, nhưng người đó... không phải là cậu. Thiên Tỷ ngạc nhiên quay mặt nhìn, là Vương Tuấn Khải... anh ấy đã đỡ cậu.
Hết chap 42~
|
Chap 43 : Lại tranh giành "Trời ơi ! Hà tiểu thư ! Ai đó mau cứu cô ấy lên đi !".
Một gia nhân đứng gần đó vội lớn tiếng nói. Ngay lập tức hàng loạt người hầu của nhà họ Hà liền tới tấp chạy đến, thi nhau nhảy xuống nước mà cứu Hà Minh Nguyệt. Lúc này cả bộ váy lẫn đầu tóc đều đã bị nước bể bơi làm cho ướt cả, Hà Minh Nguyệt khẽ đưa tay ôm người run run, cố gắng để chân bước lên thành bể. Lúc lướt qua chỗ Vương Tuấn Khải, đôi mắt buồn bã vẫn không quên liếc nhìn anh 1 cái rồi mới cùng đám người hầu kia vào trong biệt thự mà thay đồ.
Mọi khách mời dường như đơ toàn tập, đương nhiên là vì phải chứng kiến cảnh tượng hãi hùng ban nãy, ánh mắt họ bất giác chuyển hướng sang phía anh và cậu, nghi hoặc nhìn.
"Tiểu thư Hà bị ngã như thế mà sao công tử Vương Tuấn Khải không cứu hay hỏi han gì nhỉ?".
"Tôi cũng không hiểu, mà cậu con trai ăn mặc thấp kém kia là ai vậy? Sao lại đứng gần Vương công tử thế?".
"Hình như lúc nãy cậu ta cũng bị đẩy người ra hồ bơi giống Hà tiểu thư, nhưng mà Vương thiếu gia lại đi đỡ cậu ta, bỏ mặc tiểu thư Hà Minh Nguyệt lại đó. Chính mắt tôi thấy".
"Thật sao? Không lẽ..."
Những lời bàn tán bỗng nhiên ồn ào phát giác, tâm điểm chú ý giờ lại là cậu và có thêm cả anh. Ngơ ngác nhìn Vương Tuấn Khải, 1 làn sóng nhẹ bỗng nhiên cuộn trào trong lòng Thiên Tỷ. Tại sao thay vì đỡ Hà Minh Nguyệt, anh lại đưa tay ra cứu cậu? Chẳng phải chị ấy quan trọng hơn cậu sao?
Bị đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm, Vương Tuấn Khải bắt đầu thấy khó xử, thật sự không biết nói sao với cậu nữa.
- Anh... sao lại đỡ tôi? - Không hỏi cũng thấy tò mò, Thiên Tỷ bất giác mở miệng hỏi.
- ...
- Với khoảng cách gần vậy, đáng lẽ ra anh nên cứu chị Nguyệt... Bởi tôi cũng chẳng quan trọng gì cả...
- ...
Vương Tuấn Khải vẫn câm lặng không nói, ánh mắt lạnh dường như có chút xáo động. Mãi không thấy anh phản ứng, cậu liền thẳng thừ nới rộng khoảng cách rồi quay lưng rời đi.
- Thiên Tỷ...
Tiếng Vương Tuấn Khải gọi dù rất nhỏ nhưng Thiên Tỷ vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Dừng bước, cậu dần dần quay người lại thì khuôn mặt anh hiện đã phóng đại to đùng trước mặt. Kinh động hơn nữa chính là anh đang hôn cậu, hôn công khai trước toàn thể mọi người ở đây. Trợn tròn mắt vì hành động bất ngờ, người Thiên Tỷ dường như hóa đá tại chỗ, tay chân không tài nào nhúc nhích được.
Lưỡi ai đó đảo quanh 1 chút, nhanh gọn chấm dứt nụ hôn nhẹ nhàng. Vương Tuấn Khải dần nhích mặt mình, ánh mắt ôn nhu của 1 năm trước tự dưng xuất hiện khiến Thiên Tỷ không khỏi ngỡ ngàng. Nhìn biểu cảm kinh ngạc và ngây ngô đó, anh biết rõ mình nên giải thích toàn bộ mọi thứ cho cậu, nhưng vừa mới định cất lời thì đám phu nhân nhiều chuyện đột nhiên hỏi:
- Vương công tử, cậu ta là ai vậy? Tôi tưởng cậu có hôn thê là tiểu thư Hà Minh Nguyệt rồi cơ mà?
- Đúng đó, chẳng lẽ chuyện đấy là sai à? Cậu nói cho chúng tôi biết rõ xem nào?
- Cậu ấy là người tôi yêu.
Sáu chữ rất rành mạch cứ thế phát ra từ miệng Vương Tuấn khải, hoàn toàn không có chút đắn đo hay do dự gì. Nó khiến mấy bà phu nhân mạnh mồm hỏi ban nãy gần như đông cứng người. Khách khứa xung quanh bất giác im lìm, mặt ai nấy đều kinh ngạc đến tột độ và dĩ nhiên tâm trạng hiện giờ của cậu cũng giống hệt vậy. Ngạc nhiên xen lẫn xấu hổ, Thiên Tỷ khẽ cúi đầu bặm môi, đang suy nghĩ xem mình nên ứng biến kiểu gì thì đột phát cổ tay cậu bị ai đó nắm lấy rồi hừng hực mà kéo vào lòng. Mùi hương thanh thanh, dễ chịu này là... Thiên Tỷ liền tò mò ngẩng đầu lên thì gương mặt Vương Nguyên đã trình ình ngay trước mắt.
- Tuấn Khải, anh rốt cuộc là định bày trò gì? Chẳng phải anh đã có chị Nguyệt rồi sao, đừng có mà lôi Thiên Thiên vào nữa ! - Dường như rất tức giận, Vương Nguyên không kiềm chế được hét thẳng vào mặt Vương Tuấn Khải mà nói.
- Anh thích Thiên Tỷ - Vương Tuấn Khải nghiêm túc nói, mắt cư nhiên dán chặt vào thân ảnh người đang khép nép trong lồng ngực Vương Nguyên.
- Anh ! Thiên Thiên là của em. Em không cho phép anh giành cậu ấy. Một năm trước chẳng phải anh đã quyết định bước tiếp cùng với chị Nguyệt sao?
- Đó là 1 năm trước, giờ đã khác. Vương Tuấn Khải thản nhiên nói, đôi mắt lạnh lùng nhìn cậu em trai mình. Im lặng, Thiên Tỷ thấy tình hình ngày 1 căng thẳng, đầu bất giác định ngoảnh lại nhìn anh nhưng lại bị tay Vương Nguyên dúi lại vào lòng, mặc nhiên ôm chặt lấy người cậu. Thấy vậy, Vương Tuấn Khải liền bước tới, mạnh mẽ lôi Thiên Tỷ kéo về phía mình.
Buổi tiệc đứng vui vẻ bỗng nhiên trở thành cuộc chiến giành người. Tất cả những khách mời đến, sau khi chứng kiến 1 đống sự kiện hãi hùng, mặt ai cũng đều biến sắc liên tục từ xanh sang đỏ, rồi từ đỏ sang trắng bật. Cùng lúc đấy, Hà Minh Nguyệt từ trong biệt thự bước ra, thấy khách mời cứ túm tụm vào 1 chỗ bàn tán, cô chợt nhíu mày khó hiểu rồi tò mò đi tới xem thử.
Thiên Tỷ giờ thật khổ sở khi bản thân cứ bị 2 người kéo đi kéo lại như 1 món đồ chơi. Giành giật mãi cũng mệt, Vương Nguyên liền chuyển sang đấu khẩu.
- Tuấn Khải, chẳng phải anh luôn vì gia tộc sao, chị Nguyệt cũng tốt với anh vậy mà anh lại...
- Đừng nhắc tới Nguyệt.
- Tại sao không nhắc. Chị Nguyệt thực sự yêu anh, ngay từ nhỏ chị ấy đã luôn quan tâm anh như thế mà...
- Anh chỉ có thể coi Nguyệt là bạn. Chưa từng có tình cảm. - Anh nói gì? Khải...
- Nguyệt?
- Chị Nguyệt?
Hết chap 43~
|