Dật Tiếu Khuynh Thành
|
|
Chương 106 : Gia chủ tương lai đại nhân , ta sai rồi.
Chú thích một tí : hồi trước mình dịch từ ‘gia chủ’ này là chủ nhân …(Ti gia , Mộc gia……..) , nhưng bây giờ mình để nguyên gốc hán việt cho đỡ lằng nhằng
|
Chương 107 : Tiểu Thịt Viên mất tích.
“Ta muốn đến đại học Lưu Kim học”.
Sau khi trở lại Ti gia, Tiêu Dật nói với Ti Tu Dạ một câu.
Lông mày Ti Tu Dạ nhíu lại : “Là lão già đó yêu cầu sao ?”.
“Thái gia gia đề nghị thôi, ta thấy cũng không có vấn đề gì , dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm”.Tiêu Dật nhún vai.
“Vậy thì con cũng đã biết chuyện của Ti Hoàn rồi phải không ?”.
Tiêu Dật trợn mắt nhìn Ti Tu Dạ : “Cha đã sớm biết như vậy sao không nói cho ta, hơn nữa, cha cũng biết ý định của ta, sao lúc ấy lại không ngăn anh ấy lại”.
Thở dài một hơi, Ti Tu Dạ dựa đầu vào vai Tiêu Dật : “Bởi vì rất sợ”.
“Nghĩ rằng, cái gì cũng không giữ chân được con.Con mà bỏ đi thì rất triệt để, ta biết rõ, ta đã không đủ khả năng để giữ chân con rồi, lúc đó cảm thấy chỉ cần con vì trách nhiệm với Ti gia mà ở lại, ta cũng cam lòng”.
Tiêu Dật vốn định chuẩn bị trút hết oán giận ra, nhưng khi nghe Ti Tu Dạ nói như vậy, liền nắm lấy tay hắn, thay đổi chủ đề.
“Cũng đã tính rồi , ta cũng không có tổn thất gì, sau này người bận rộn chính là anh Hoàn”.
………..
Tuy rằng đồng ý với Ti Ngự Long là sẽ đến đại học Lưu Kim học, nhưng mấy ngày nay Tiêu Dật đều không có động tĩnh gì.
Nó cũng nghĩ rồi, mình đã sớm bỏ lỡ khai giảng, bây giờ dù đi sớm hay muộn cũng không khác nhau là mấy.
Không biết có phải vừa trở lại Lưu Kim nên Tiêu Dật không thích ứng kịp hay không, toàn thân nó đều rất miễn cưỡng , hàng ngày nó đều ở nhà nghịch máy tính, có lúc lại ngẫu hứng lên sang chơi với Tiểu Thịt Viên một lát, còn chuyện học đại học, nó hoàn toàn không có hứng thú.
Nhưng mà, muốn học là đi thôi.Hôm nay Tiêu Dật rốt cuộc cũng quyết tâm, đi thôi, chị Du và anh Giác cũng dục mình mấy ngày nay rồi.
Vừa định bước ra cửa, Tiêu Mẫn Nhi liền dẫn theo Ti Lưu Duệ tới.
“Dật Dật, con muốn đi ra ngoài sao ?”.
“Vâng”. Tiêu Dật mang theo một cái máy tính mini : “Đến trường học”.
“Đi học ? Học gì ?”.
Có thể dễ dàng nhận thấy, trong tâm trí của Tiêu Mẫn Nhi, con của mình là thiên tài hiếm có, hoàn toàn không cảm thấy rằng thanh niên 18 tuổi vẫn phải học đại học, hở , ít nhất con của cô không cần.
“Đại học Lưu Kim, thái gia gia đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi”.Ôm lấy Tiểu Thịt Viên chơi một lúc, Tiêu Dật hỏi : “Ông ngoại đâu ?”.
“Gần đây ông con quý Ti Tu Khải còn hơn cả mẹ, cứ như là anh ấy mới là con của ông con ấy.Sáng sớm hai người đã dẫn nhau đi câu cá rồi ”.
Lần trước dở hết võ mồm, bền bỉ nói với Tiêu Chinh nửa ngày trời, thấy vẻ mặt Tiêu Chinh còn đen hơn đáy nồi.Tiêu Mẫn Nhi tưởng mình ‘quả này là xong rồi’.
Kết quả là nhờ con trai bảo bối của mình có bản lĩnh, hai ba câu đã dỗ được ông cụ vui vẻ trở lại, cầm hành lý theo con gái con rể về nhà.
Bây giờ Tiêu Chinh càng nhìn lại càng quý Ti Tu Khải, thanh niên có triển vọng, lại còn rất hiếu thảo.Nhiều lúc ông còn nhịn không được mà thắc mắc kiếp trước mình đã làm chuyện tốt gì, mà đến kiếp này Mẫn Nhi lại có thể lấy được người tốt như vậy ?.
“Được rồi, con phải đi đây, chào mommy”.Tiêu Dật đem Tiểu Thịt Viên đặt xuống đất, nói xong liền ra cửa.
“Anh ơi !”.
Mới gặp được anh trai có một lát, chưa được anh ôm trong lòng thỏa thích, tất nhiên Ti Lưu Duệ không chịu rồi, vội vàng chạy theo ra ngoài cửa.
“Duệ Duệ”. Tiêu Mẫn Nhi vội vàng kéo thằng bé lại : “Ngoan, nghe lời mẹ, anh phải đi học rồi, con đừng có theo quấy rầy anh ấy”.
“Ứ ừ , anh ơi , hu hu”.Tiểu Thịt Viên nhìn theo hướng Tiêu Dật rời đi, nước mắt lưng tròng.
…………..
Đội mũ, che đi ánh nằng chói chang của mùa hè, Tiêu Dật thong thả bước đi trên đường, nhìn dáng vẻ thong dong tự tại kia, tuyệt đối không có ai nghĩ rằng đó là một người lạc đường.
Vâng, lạc đường, thiên tài Dật Dật đã lạc đường .
Không để cho tài xế chở mình đi, Tiêu Dật nghe bọn Ti Lưu Du nói, đại hoc Lưu Kim cách Ti gia không xa, cho nên nói mới tính chuyện đi bộ tới.
Nhưng mà , nó không ngờ rằng, 5 năm này, Lưu Kim lại thay đổi chóng mặt đến thế, những vùng xung quanh Ti gia cũng thay đổi rất nhiều, cho nên cùng với bố cục của ngày xưa hoàn toàn khác nhau.
“Ừm, chắc là chỗ này rồi”.
Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn bốn chữ màu vàng lấp lánh trên cánh cổng : Đại học Lưu Kim , cuối cùng cũng tới.
Mở điện thoại ra gọi điện cho Ti Lưu Du.
“Dật Dật , em tìm được rồi”. Trên màn hình chính là khuôn mặt lo lắng của Ti Lưu Du.
“Vâng, tìm thấy rồi”.Sau khi vừa phát hiện mình lạc đường, Tiêu Dật liền gọi điện hỏi Ti Lưu Du : “Em phải đi đến đâu để báo danh ?”.
Vội nhìn đồng hồ, Ti Lưu Du nói : “Em cứ đứng ở trước cổng trường, đừng đi đâu , cũng gần đến trưa rồi, chị và Tiểu Giác sẽ đến ngay, trước tiên cứ đi ăn cơm đã.Chuyện báo danh để buổi chiều giải quyết”.
“Dạ”.
Cúp máy, Tiêu Dật ngoan ngoãn đứng chờ ở trước cổng.
Theo tiếng chuông tan học vang lên, các sinh viên đều ra khỏi phòng học, vừa đi vừa bàn tán về chuyện giáo viên thế nào , bữa ăn trưa thiếu dinh dưỡng ra sao…..rồi đi hướng về phía cổng trường.
Lúc bước qua cổng trường, mọi người đều bước chầm chậm lại.
Đứng cạnh cổng trường có một thiếu niên, đội mũ lưỡi trai, kéo xuống che khuất nửa mặt khiến cho người khác không thấy rõ khuôn mặt của cậu , chỉ thấy đôi cánh môi phơn ớt đỏ và chiếc cằm đầy đặn.
Nhưng mà chính một thiếu niên xa lạ như vậy lại tỏa ra một sức quyến rũ mê người, khiến cho tất cả ánh mắt đều không tự chủ hướng về phía cậu.
“Dật Dật”.
Đôi chị em song sinh khiến người ta chói mắt chạy đến, đi tới trước mặt Tiêu Dật.
“Đói bụng chưa ? Chúng ta đi ăn thôi”.Ti Lưu Du khoác một tay Tiêu Dật.
“Sau này để lái xe đưa em đi, em xem, người em chảy đầy mồ hôi rồi đây này”.Ti Lưu Giác nắm lấy tay còn lại của Tiêu Dật.
Hiện tượng này khiến cho lòng hiếu kì của sinh viên đại học Lưu Kim tăng vùn vụt, thiếu niên này rốt cuộc là thần thần phương nào mà có thể khiến cho hoa hậu giảng đường Ti Lưu Du và công tử Ti Lưu Giác đi theo trái phải làm bạn.
……
Ăn một bữa cơm, Tiêu Dật có chút bất đắc dĩ, đồ ăn cũng không tệ, nhưng mà nói bên tai bạn luôn có hai giọng nói ríu ra ríu rít, thì bạn còn có thể ăn ngon được không ?
Cũng chỉ bởi vì lạc đường có chút xúi mà Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác dặn dò Tiêu Dật cả buổi.
Hai người này trước kia đâu có lôi thôi rắc rối như vậy, Tiêu Dật thầm nghĩ, nhưng bỗng nhiên thấy được sự lo lắng của hai chị em song sinh, Tiêu Dật mới hiểu rõ.
Dù sao cũng 5 năm rồi, thời gian không phải là ngắn nên cũng để lại dấu vết trong lòng mỗi người.
Lúc Tiêu Dật bỏ đi ,Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác đã bắt đầu ý thức được bản thân mình đã dựa dẫm vào Tiêu Dật quá nhiều . Chưa từng chú ý đến Tiêu Dật có ý nghĩ muốn bỏ đi,bọn chúng là anh là chị của Tiêu Dật, cũng phải có một phần trách nhiệm trong việc Tiêu Dật bỏ nhà đi.
Vì thế khi Tiêu Dật quay trở lại, hai người bọn họ đang cố gắng trở thành một người anh trai tốt, chị gái tốt.Muốn chăm sóc Dật Dật, muốn Dật Dật nương tựa vào bọn chúng.
“Hay là để anh đưa em đến phòng hiệu trưởng”.Ti Lưu Giác vẫn còn lo lắng, đứng trong sân trường nói với Tiêu Dật.
Ăn cơm chiều xong, Ti Lưu Du không có tiết học nên đã đi thẳng đến công ti của Ti gia.
“Thôi khỏi, em biết phải đường mà, anh và chị Du cũng đã chỉ dẫn rất nhiều lần rồi, em sẽ không lạc đường nữa đâu”.Tiêu Dật cam đoan nói.
“Nhưng mà……”.
“Anh Giác, không phải lát nữa anh có cuộc thi sát hạch hay sao ? Anh nhanh đi đi”.Tiêu Dật thúc dục Ti Lưu Giác còn đang chần chừ, rồi nó cũng cất bước đi.
Nó đang chuẩn bị đi theo sự chỉ dẫn của bọn Ti Lưu Du tới phòng hiệu trưởng thì điện thoại reo.
“Mommy, có chuyện gì vậy ?”.
Sắc mặt vội vã khẩn trương của Tiêu Mẫn Nhi hiện lên màn hình điện thoại.
“Dật Dật, Dật Dật, Duệ Duệ nó , nó không thấy đâu nữa rồi ”.
“Sao lại thế ?”.Tiêu Dật kinh ngạc hỏi.
“Sau khi con đi, đáng nhẽ là mẹ định về.Nhưng mà thấy quản gia Lâm ở nhà một mình sẽ cô đơn lạnh lẽo lắm, nên nghĩ ở lại nói chuyện với ông ấy cả ngày.Mẹ để Duệ Duệ ở vườn hoa cho nó chơi một mình , ai ngờ khi quay lại đã không thấy nó đâu nữa rồi”.
Tiêu Mẫn Nhi lo lắng đến phát khóc, từ màn hình điện thoại có thể thấy Lâm Văn Thanh đang chỉ đạo mấy người hầu đi tìm Ti Lưu Duệ.
“Mẹ đừng lo lắng quá, con sẽ về ngay”.Tiêu Dật vừa an ủi Tiêu Mẫn Nhi vừa chạy về phía cổng trường học.
“Vừa nãy gặp đứa bé đáng yêu quá”.
“Đúng vậy, đuổi theo hội trưởng muốn hôn hôn, trông cái bộ dạng đó giống như một tiểu sắc lang”.
“Ừ, không biết là con nhà ai, nhất định là một tên dở hơi ”.(! Không hiểu đoạn này (_ _”))
“Xin hỏi, các bạn vừa nói đến một đứa trẻ, có phải nó khoảng 3 , 4 tuổi , tóc đen, mắt đen, có chút hơi mập , phải không ?”.
Mấy nữ sinh đầu tiên là giật mình khi thấy có bóng người chạy đến, vừa ngẩng đầu nhìn thiếu niên đến hỏi, vẻ mặt tất cả đều đỏ lên.
“Chuyện đó,”.Trong đám nữ sinh có một nữ sinh phản ứng nhanh , ngượng ngùng nói : “Hình như là vậy”.
“Vậy , các bạn có biết nó đang ở đâu không ?”.
“Lúc bọn mình gặp nó thì nó đang gặp hội trưởng, nhưng sau đó được hội trưởng ôm đi rồi”.
“Hội trưởng là ai ? Làm thế nào mới có thể tìm được cậu ta”.
“Hội trưởng hội học sinh hả , cậu đi về bên trái, sẽ thấy tòa nhà đầu tiên, đó chính là kí túc xá của hội học sinh, đi vào bên trong hỏi một chút sẽ biết”.
“Cám ơn”.Tiêu Dật nói xong liền chạy về bên trái.
“Ừ…không có gì đâu”.Nữ sinh si ngốc nhìn bóng lưng của Tiêu Dật.
Một lúc lâu sau, người đi đường nhìn thấy một đám nữ sinh, mặt mũi đỏ bừng , mắt lóe sáng, lớn tiếng bàn về chuyện gì đó.
“Trời ơi, người gì mà đẹp thế chứ !”.
“Ôi, người ta vẫn chưa được nói chuyện cùng anh ấy mà !”.
“Cậu có thấy đôi mắt của anh ấy không, là màu tím đó !”.
“Màu tím ư, đó không phải là……”.
…………….
Chạy đến tòa nhà làm việc của hội học sinh, Tiêu Dật tùy tiện kéo một sinh viên lại.
“Xin hỏi, các bạn có biết hội trưởng ở đâu không ?”.
“Hội trưởng hiện không có ở đây, cậu tìm cậu ấy có chuyện gì không ?”.
Một viên sinh mới vừa gia nhập hội học sinh, nhìn Tiêu Dật tim đã đập thình thịch.
“Mình tới tìm em trai, có người nhìn thấy nó đi chung với hội trưởng”.Tiêu Dật hơi hơi nhíu mày.
“Được rồi, cậu , cậu ngồi đợi một lát, để mình đi hỏi hộ”.
Sinh viên kia không muốn thấy ai buồn liền xung phong đi tìm người.
“Hội trưởng, cậu ấy ,cậu ấy đang ăn cơm trong nhà ăn, vừa rồi bọn họ có gọi điện xác nhận, em trai của cậu cũng đang ở đó”.
Sinh viên kia thở hổn hển đem chỗ hội trưởng đang ở nói ra,từ xa nhìn lại vẫn thấy cậu sinh viên đó cười ngốc nghếch.
Hết chương 107.
|
Chương 108 Tình cờ.
Ti Lưu Duệ đam mê sắc đẹp là một chuyện, không ngu ngốc lại là một chuyện khác.
Lúc thằng bé đang chơi đùa trong lòng Tiêu Dật, thì đã nghe được hết cuộc trò chuyện giữa Tiêu Dật và Tiêu mẫn Nhi.
Chỉ là một cái trường đại học Lưu Kim thì làm sao có thể làm khó một tiểu bảo bối thông minh đáng yêu như ta được chứ, chuyện nhỏ.
Muốn đền bù là được chơi trong vườn hoa, thừa dịp người lớn không chú ý , Ti Lưu Duệ khom lưng lén la lén lút đi ra phía cổng chính của Ti gia.
Mỹ nhân ca ca, hãy chờ , Duệ Duệ đến đây.
…….
Quả thực là Ti Lưu Duệ rất thông minh,chẳng mấy chốc mà đã tìm được đại học Lưu Kim.
Nhưng mà , vấn đề quan trọng là : Tiêu Dật đang ở đâu ?
Đứng ở trước cổng trường nhìn qua nhìn lại đám người đi tới đi lui, Ti Lưu Duệ cắn ngón tay, chìm vào trong suy nghĩ.
Bỗng nhiên con mắt tròn tròn của cậu bé sáng lên, đi về phía một nam sinh viên đang đi về phía mình.
“Mỹ nhân ~”.
Nam sinh viên đang đi cảm thấy có cái gì đang kéo kéo mình, cúi đầu nhìn, thì thấy một khuôn mặt khả ái đáng yêu đang vui tươi hớn hở nhìn mình cười.
“Bé con, có chuyện gì thế ?”.
“Đại ca ca , anh thật xinh đẹp , cho em hôn một cái có được không ?”.
Ti Lưu Duệ làm nũng nói, tiểu sắc lang bắt đầu lộ rõ bản tính.
Nam sinh viên kia nhăn đôi lông mày xinh đẹp nói : “Anh bạn nhỏ, em tìm người khác chơi đi”.
Nói xong liền giật cánh tay nhỏ bé của Ti Lưu Duệ, cứ vậy mà bỏ đi.
“Mỹ nhân, mỹ nhân, lại đây cho em hôn một cái, em dễ thương đáng yêu như vậy, hôn một cái cũng có vấn đề gì đâu, đến đây nào”.
Ti Lưu Duệ chạy chậm đuổi theo, lớn tiếng ồn ào.
Mọi người từ lúc Ti Lưu Duệ xuất hiện trong sân trường đều chú ý đến nó, dù sao cũng là một đứa bé đáng yêu, sau đó lại thấy nó trò chuyện cùng nam sinh viên kia nên cũng rất hiếu kỳ.
Bây giờ lại thấy đứa bé kia trêu ghẹo đuổi theo nam sinh viên kia không kém một tên háo sắc tẹo nào , lại càng khiến người ta muốn quan sát.
Mấy nữ sinh bên cạnh thấy thế không nhịn được cười liền che miệng lại lén cười rộ lên.
Nam sinh viên kia thấy thế cũng không thể kiên nhẫn được nữa, xoay người lại trừng mắt Ti Lưu Duệ : “Rốt cuộc là nhóc muốn gì !”.
Ti Lưu Duệ dừng bước, rụt cổ lại, tủi thân nói : “Người ta, người ta và anh trai lạc nhau, rất sợ a.Còn tưởng đại ca ca trông xinh đẹp vậy sẽ là người tốt chứ……”.
Đôi mắt to ngập nước , đúng là tràn đầy vẻ vô tội và lên án, chiếc miệng nhỏ nhắn bắt đầu bĩu ra, lộ vẻ vô cùng ngây thơ, Ti Lưu Duệ không biết được thừa hưởng từ ai cái thiên phú diễn xuất này (còn phải hỏi, từ bé Dật chứ ai =))), không tốn công sức đã lấy được sự thương cảm của mọi người.
Nam sinh viên tức giận lúc nãy cũng có chút mềm lòng : “Nhóc nói nhóc và anh trai lạc nhau, vậy anh trai của nhóc có phải là sinh viên trường này không ?”.
Nhếch mép cười, ánh mắt tập trung trên đôi môi nam sinh viên, Ti Lưu Duệ gật đầu liên tục : “Phải, anh ấy học ở trong này a”.
“Vậy anh trai của nhóc tên gì ?”.
…………
“Vậy nên, anh mới đem nó theo ?”.
Trong phòng ăn,một câu trai nhỏ nhắn xinh xắn động người đang liệc xéo đứa bé dựa vào người mình mãnh liệt sỗ sàng, hỏi thiếu niên anh tuấn ngồi bên cạnh.
“Nó nói không biết rõ tên anh trai mình, cũng không biết tên họ đầy đủ của mình”.
Ti Lưu Duệ ở trong lòng cậu trai cong khóe môi lên.
Nói nhảm, đương nhiên là không nói tên ta và anh trai của ta cho hai người nghe rồi, nhỡ may các ngươi là kẻ xấu có âm mưu gì đó thì sao, nhỡ may hai người là kẻ thù của Ti gia thì sao ? Ta không giống tính lơ đãng của mommy đâu.
“Anh đã tính đem nó để ở hội học sinh rồi, nó lại không chịu, còn khóc to hơn, anh thấy bộ dạng của nó hình như là chưa ăn cơm nên nhân tiện dắt nó đến đây”.
Ti Lưu Duệ vừa sờ mó vừa hả hê.
Ai biết trong cái hội học sinh kia còn có mỹ nhân nào nữa hay không chứ ! Người ta chú trọng hưởng thụ thị giác, không có mỹ nhân thì chuyện khỏi cần bàn.Để ngừa bất trắc, vẫn là đi theo mỹ nhân là tốt nhất.
“Nhưng mà hôm nay chúng ta đã nói rõ là chỉ có đôi ta đi hẹn hò thôi mà”.Cậu trai bĩu môi.
“Em xem , nó cũng rất đáng thương mà .Lần tới, anh sẽ dẫn em đi ăn ở nhà hàng Pháp vừa mới khai trương, em thấy thế nào ?”.Nam sinh viên kiên nhẫn dỗ dành.
Cậu trai cười đến mức mắt thành đường cong, khuôn mặt trắng mịn lộ ra hai núm đồng tiền : “Anh nói thì phải giữ lời đó nha”.
Nụ cười của cậu trai chưa đầy đến năm giây liền hóa thành tức giận, hét lên với Ti Lưu Duệ : “Đồ quỷ sứ, mày còn muốn sờ đến bao giờ nữa?”.
Nam sinh viên thấy cậu trai sắp nổi giận đùng đùng liền nhanh chóng ôm lấy Ti Lưu Duệ đặt ngồi lên ghế bên cạnh.
“Không phải nhóc đói bụng rồi sao? Ăn cái gì đó đi”.
……..
Nam sinh viên để điện thoại xuống, cậu trai dựa vào hắn như chú chim nhỏ nép vào người hỏi : “Sao vậy, có chuyện gì à ?”.
“Anh trai của nó ,”.Nam sinh viên chỉ vào Ti Tu Duệ đang ăn như hổ đói : “đã đến tìm nó rồi”.
“Cũng không biết nó là con cái nhà ai ,”.Cậu trai nhìn thấy Ti Lưu Duệ ăn hết món này đến món khác, trong mắt hiện lên tia chán ghét : “rất không hợp vệ sinh”.
Một lát sau, một thiếu niên bước vào nha ăn.
Ban đầu nhà ăn đang náo nhiệt bỗng nhiên dần dần tĩnh lặng lại, đang ăn cơm hay nói chuyện phiếm, tát cả đều ngẩng đầu nhìn người mới tới.
Nam sinh viên theo ánh mắt của mọi người nhìn lại, nhìn thấy đôi mắt của thiếu niên thì người cũng sững sờ.
Cậu trai sau khi nhìn thấy thiếu niên kia thì lộ ra tia ghen tị, quay lại nhìn người yêu mình thì thấy hắn đã ngây ngốc từ lúc nào, lại hung hăng trừng mắt về phía thiếu niên.
Ti Lưu Duệ như cảm thấy có gì đó liền ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Dật xuất hiện ở phòng ăn, vui vẻ nhảy xuống ghế tìm cái ôm ấm áp của anh trai.
Chỉ nghe thấy tiểu mỹ nhân mà lúc nãy cậu bé cho rằng rất quyến rũ nói chanh chua một câu : “Hồ ly tinh”.
Trong lòng Ti Lưu Duệ phát ra một luồng căm phẫn, kẻ xấu, nói xấu anh trai ta thì tất cả đều là kẻ xấu.
Cậu bé xoay người đứng lên trên ghế la lớn : “Anh ơi !”.
……..
Tiêu Dật căn cứ vào những lời của tân sinh viên hội học sinh chỉ cho nó, tìm được nhà ăn này, bởi vì trên đường có chút chạy tới chạy lui mà người có chút nóng, liền bỏ mũ xuống.
Nó còn trong đống người tìm Ti Lưu Duệ thì chợt nghe thấy tiếng cậu bé.
Nhìn theo hướng giọng nói, thì thấy Tiểu Thịt Viên đang lúi lo lúi lo , khua chân múa tay.
“Duệ Duệ , sao em lại tùy tiện chạy lung tung thế hả !”.Tiêu Dật đi qua trách mắng.
Ti Lưu Duệ cúi gằm xuống, lộ ra vẻ đáng thương như một chú cún nhỏ : “Duệ Duệ, Duệ Duệ nhớ anh”.
Vì thế, những người xung quanh đều nhao nhao gật đầu, đúng , đúng thế , có người anh trai xinh đẹp như vậy, em trai đương nhiên là nhớ rồi, thật là hâm mộ quá đi.
“Mommy đang rất lo lắng, đi, theo anh về nhà”.
Tiêu Dật cũng không mềm lòng với bộ dạng đáng thương kia, người giả bộ đáng thương đâu chỉ có mình Tiểu Thịt Viên, người kia nó còn đối phó được, huống chi là một tên quỷ nhỏ này. (mất mặt anh Dạ quá :D)
“Anh”.Ti Lưu Duệ ngoan ngoãn nhảy xuống ghế, nắm lấy tay Tiêu Dật : “Em biết lỗi rồi, anh đừng có giận, được không ?”.
“Em đã biết sai, vậy thì phải chịu phạt.Em không được lén ra khỏi nhà, còn nữa, không được tùy tiện theo người lạ, sau khi về nhà, phạt em 1 tháng không được ra ngoài”.
“Duệ Duệ đâu có đi cùng người lạ đâu”. Ti Lưu Duệ giải thích.
“Hừ ,”.Tiêu Dật nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Ti Lưu Duệ : “Không phải là người lạ, mà là mỹ nhân , đúng không ?”.
Ti Lưu Duệ khì khì cười, cũng không để ý đến má mình đang đỏ lên, nịnh hót nói : “Mỹ nhân là mỹ nhân, nhưng trong lòng Duệ Duệ , anh là mỹ nhân tuyệt vời nhất”.
“Em a, sớm muốn gì cũng bị lòng háo sắc của mình bán đi thôi”
Tiêu Dật thở dài một hơi, đứng thẳng dậy, muốn nói cảm ơn với hội trưởng hội học sinh vì đã trông chừng em mình.
Chờ khi nó đem lực chú ý chuyển sang hai nam sinh viên đang ngồi cùng bàn, thì thấy có một nam sinh viên đang hơi hơi trợn tròn mắt.
“Nam Cung , Hạo Nhiên ?”.
“Cậu đúng là Dật Dật rồi , đúng là Dật Dật rồi !”.
Nam sinh viên kia , cũng chính là Nam Cung Hạo Nhiên kích động đứng dậy, ôm lấy Tiêu Dật.
“Buông ra, buông ra, giữ khoảng cách”.
Ti Lưu Duệ muốn dùng thân thể bé nhỏ của mình chen vào giữa để tách hai người bọn họ ra.
Tuy rằng ngươi cũng là một mỹ nhân, hơn nữa , so với kẻ xấu xa bụng dạ hẹp hòi kia tốt hơn nhiều, nhưng mà, anh là của ta, ai cũng được tranh với ta.
“Cậu cũng thật là, nhiều năm như vậy cũng không liên lạc gì .”.Nam Cung Hạo Nhiên cười, buông lỏng tay ra, “Có còn coi mình là bạn nữa không thế ! Nếu không có đôi mắt này thì mình cũng không nhận ra cậu đâu”.
“Mình phải đi huấn luyện, chẳng còn cách nào khác cả ”.Gặp lại bạn từ hổi nhỏ, Tiêu Dật cảm thấy cũng không tệ : “Với lại, không phải cậu đã sớm xuất ngoại rồi hay sao ?”.
“Chuyện đó hả, nói ra thì dài dòng lắm.Được rồi, cậu là anh của cái tên nhóc kia hả ?”.
Chỉ vào Ti Lưu Duệ, Nam Cung Hạo Nhiên không thể nào tin được tên nhóc đó với Tiêu Dật là hai anh em.
“Ừ, Mommy mình sau khi kết hôn cùng chú Khải, thì sinh ra nó”.
“Nó nói, anh trai nó là sinh viên của đại học Lưu Kim, nhưng mà cậu……..”.
“Đáng ra hôm nay mình đến để báo danh, nhưng mà vì tìm nó mà lỡ mất rồi”.Tiêu Dật nhìn Ti Lưu Duệ một cái, có kẻ chột dạ mà cúi đầu.
“Không sao, mình sẽ cùng cậu đi đến phòng hiệu trưởng, thủ tục giấy tờ hay những thứ lằng nhằng khác sẽ giải quyết nhanh thôi”.Nam Cung Hạo Nhiên nhiệt tình nói.
“Nhiên,”.Cậu trai đứng lên , mỉm cười : “Anh không phải đã đồng ý cùng em đi hẹn hò rồi sao ?”.
“Nhưng mà , anh cũng nói lần tới sẽ bù cho em rồi mà”.Nam Cung Hạo Nhiên không hiểu chút nào tâm ý của cậu trai.
Thấy Tiêu Dật nhìn về phía mình, cậu trai ôm lấy tay Nam Cung Hạo Nhiên : “Xin chào, Nhiên chắc là quên giới thiệu mình với cậu rồi.Mình tên là Tống Kỳ, người yêu của Nhiên”.
Tiêu Dật cũng lịch sự chào lại : “Xin chào , mình là Ti Lưu Dật”.
Nó nói với Nam Cung Hạo Nhiên : “Cậu còn có chuyện, mình không quấy rầy các cậu nữa, mình còn muốn dẫn Duệ Duệ về để xử lý thật nghiêm nữa”.
Vì thế, trong tiếng cười giả tạo của Tống Kỳ cùng ánh mắt thất vọng của Nam Cung Hạo Nhiên, Tiêu Dật dẫn Tiểu Thịt Viên về.
Hết chương 108
|
Chương 109 : Chính thức báo danh.
Cuối cùng quyết định đi học của Tiêu Dật cũng không theo kế hoạch, dẫn Ti Lưu Duệ trở lại Ti gia, giao cho Tiêu Mẫn Nhi đang nổi cơn tam bành.
Cánh tay Ti Lưu Duệ bị kẹp chặt,cảm thấy nguy hiểm đang cận kề nên liều mạng giãy giụa, Tiêu Mẫn Nhi trong đầu vừa nghĩ đủ mọi loại trừng phạt vừa tạm biệt Lưu Dật.
Kết thúc một chuyện, Lâm Văn Thanh đi tới.
“Tiểu thiếu gia, vừa rồi ngài Diêu Quang có gọi điện tới tìm cậu”.
Gật đầu, Tiêu Dật đi về phía phòng sách, xem ra hôm nay không phải là ngày thích hợp để đi học.
“Có chuyện gì vậy ?”.
Kết nối điện thoại với Diêu Quang, Tiêu Dật nhìn thấy trên màn hình là một khuôn mặt tươi cười.
“Tiểu Dật, nghe nói hôm nay em đến trường đi học đúng không ? Chức mừng nha, đã là sinh viên rồi đới”.
“Anh Diêu Quang, anh gọi điện thoại không chỉ là chúc mừng em đi học thôi đấy chứ ?”.
“Người ta chỉ là mừng thay em một chút thôi mà, bằng không, em thấy anh còn chuyện gì nữa ?”.Diêu Quang nói.
“Anh đã biết hôm nay em đi học, vậy sao lại gọi điện lúc em không có nhà.Có chuyện gì thì anh nói hết ra đi”.
Tiêu Dật không để cho Diêu Quang dấu nhẹm đi như vậy.
“Tiêu Dật, em không hiểu đâu, nhưng mà, bọn anh đều là vì muốn tốt cho em thôi”.
“Thực sự là không có chuyện gì”.Diêu Quang rũ mắt xuống, “Chỉ muốn xem em dạo này như thế nào thôi. Kinh Hồng nói đúng, bọn anh không nên tới tìm em, bây gi�����em là tiểu thiếu gia của Ti gia rồi, có liên hệ với bọn anh sẽ có ảnh hưởng không tốt”.
“Anh Diêu Quang, anh nói vậy là có ý gì ?”.Tiêu Dật nheo mắt lại.
“Tiêu Dật , em không hiểu đâu, nhưng bọn anh cũng chỉ vì muốn tốt cho em”.
“Em hiểu, bây giờ bọn anh muốn cắt đứt không còn quan hệ với em đúng không, ghét em rồi đúng không”.Tiêu Dật bĩu môi , “Ngày mai em liền tuyên bố với tất cả mọi người: Ti Lưu Dật là Huyễn của ‘SÁT’”.
Diêu Quang cười khổ nói : “Tiểu Dật”.
“Em cũng biết là bọn anh không có ý này mà, em với thân phận Ti Lưu Dật cũng đã có nhiều nguy hiểm rồi, nếu như lại thêm Huyễn…….”.
“Em là người trong cuộc còn chưa nói năng gì thì các anh lo cái gì”.Tiêu Dật trừng mắt Diêu Quang : “Chẳng lẽ anh không tin năng lực của em sao ?”.
Diêu Quang há miệng thở dốc, trong lòng nghĩ.
Tin, sao lại không tin cơ chứ.
Nhưng mà, Tiểu Dật , chuyện năng lực của em mạnh với chuyện khả năng bảo vệ mình của em là hai chuyện khác nhau.Người đơn thuần lương thiện như em, lần trước bị thương không phải là bảo vệ người xung quanh sao ? “À mà đúng rồi, bọn anh đã tìm thấy tên sát thủ bắn lén em rồi, nhưng mà kẻ đằng sau sai khiến vẫn chưa có manh mối gì”.Diêu Quang nói sang chuyện khác : “Quả nhiên đúng như những lời Tiểu Dật nói, kẻ đó suy nghĩ rất chu đáo, không để lại bất cứ dấu vết nào”.
Vẫn còn bất mãn, Tiêu Dật lạnh lùng nói : “Chuyện này mấy anh không cần nhúng tay vào”.
“Chuyện này không thể nói buông tay là buông tay được.Cái tên đứng phái sau chuyện này nếu đã dám làm bị thương người của ‘SÁT’, thì nhất định phải bắt hắn xuất hiện bằng được”.Trong mắt Diêu Quang xuất hiện hàn quang.
“Ngài Diêu, ngài sai rồi, thân phận của hắn chính là tiểu thiếu gia Ti Lưu Dật của Ti gia, có liên quan gì đến ‘SÁT’ đâu”.Tiêu Dật châm biếm nói.
“Được rồi, được rồi, anh xin đầu hàng”.Diêu Quang lắc đầu, con mắt hẹp dài cong lên.
“Em muốn làm cái gì cũng được, muốn làm Ti Lưu Dật hay là Huyễn thì vẫn đều là Tiểu Dật, tùy ý em.Coi như là anh thua là được chứ gì”.
“Thua ?”.Tiêu Dật mơ hồ phát hiện ra điều gì đó , “Anh và mấy người kia lại đánh cược sao ?”.
“Ừ, đúng vậy” Diêu Quang cười tươi rói “Đánh cược xem Tiểu Dật có đồng ý ‘một phát chia đôi’ với bọn anh hay không”.
Thái dương Tiêu Dật có cái gì đo hơi hơi giật giật, trình độ dùng thành ngữ của anh Diêu Quang có lẽ cần phải bồi dưỡng thêm.
“Vậy anh đánh cược cái gì , có ai đánh cược giống anh không ?”.
“Không có”.Diêu Quang chống cằm, “Toàn bộ bọn họ đều cho rằng em sẽ không đồng ý nha”.
“Vậy còn anh, tại sao anh nghĩ là em sẽ đồng ý ?”.
Điểm này, thì đúng là Tiêu Dật không hiểu.Quen Diêu Quang trước nên quan hệ của hai người cũng thân hơn so vơi những người khác, nó không hiểu,nó nghĩ rằng Diêu Quang là người hiểu nó nhất, chí ít, cũng hiểu một phần chứ.
“Bọn họ tuy là nói như vậy, nhưng nếu như không từ miệng Tiểu Dật xác nhận thì trong lòng họ vẫn còn thấp thỏm lo âu, cho nên, anh quay lại đóng vai phản diện, cược với họ một trận”.
Mặt Diêu Quang bỗng chuyển buồn : “Đánh cược luôn có thắng có thua.Xem ra cái ví của anh khó mà giữ được rồi.A nhức đầu quá, người ta hôm qua vừa mới nhìn trúng một bộ hóa trang cực kì ưng ý mà”.
Thực ra, có lẽ có nhiều người nghi ngờ rằng : một người tính tình buông thả, thích đùa giỡn, hay tự quyết định như Diêu Quang sao có thể trở thành thủ lĩnh của ‘SÁT’ được.
Nhưng mà Tiêu Dật biết rõ, Diêu Quang là một người rất cẩn thận tỉ mỉ, rất dịu dàng, tuy rằng thường ngày có biểu hiện nhí nha nhí nhố, vô tâm vô phế, nhưng hắn luôn luôn chú ý đến tâm trạng của những người xung quanh.
Cái mà hắn gọi là đánh cược lúc này, chính là hắn muốn cho mọi người được yên lòng đây mà.
“Anh Diêu Quang”.Tiêu Dật nói : “Các anh không cần tra xét những mục tiêu bên ngoài Lưu Kim nữa, sự kiện ám sát làn trước, 90% là do một người nào đó trong tứ đại gia tộc sắp đặt ”.
Diêu Quang thu hồi lại vẻ mặt vui đùa , nói : “Tại sao em lại khẳng định chắc như vậy ?”.
“Mâu thuẫn với daddy em đến mức bằng lòng thuê sát thủ đến giết gia chủ Ti gia, thì chỉ có những người có nguồn kinh phí khổng lồ mới có thể gánh được phí tổn, và phải có quyền lực cao mới có thể thâu tóm được quyền lực cao nhất trong tứ đại gia tộc sau khi hoàn thành kế hoạch”.
“Tứ đại gia tộc ư……”.Diêu Quang lẩm bẩm.
“Đi tìm một người đàn ông tên là Lưu Minh, địa chỉ của hắn ở….người này có thể cho các anh một số thông tin hữu ích”. Tiêu Dật nghiêm túc nhắc nhở Diêu Quang, “Các anh không cần động thủ, sau khi tra được thân phận của kẻ đó thì ngay lập tức dừng lại, chuyện kế tiếp, em muốn tự mình xử lý”.
“Nhưng ————-”.
“Anh Diêu Quang, em là người trực tiếp bị hại, chẳng lẽ em không thể tự báo thù cho mình sao ?”.
Tiêu Dật cắt đứt lời thuyết phục của Diêu Quang.
………..
Một giáo viên trẻ tuổi dẫn theo một thiếu niên đi vào một giảng đường.
“Khụ khụ, các em, xin chú ý một lát, hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới , mời sinh viên mới tự giới thiệu mình với các bạn phía dưới”.
“Chào mọi người, mình tên là Ti Lưu Dật, sau này mong được chỉ giáo nhiều”.
Phía dưới không hề có phản ứng gì, không có tiếng vỗ tay, cũng không có tiếng thì thầm to nhỏ.
Tất cả sinh viên nam đều ngây ngốc ra nhìn Tiêu Dật quên cả nói chuyện, sinh viên nữ thì đồng loạt lấy gương ra soi trái soi phải, chải chuốt lại.
Giáo viên cũng hiểu được tâm tình của các học trò phía dưới, ngay cả mình khi lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Dật ở phòng hiệu trưởng , cũng mất một lúc không kịp phản ứng, bay giờ trái tim nhỏ bé này vẫn còn đang đập thình thịch đây này.
“Trò Ti, em cứ ngồi ở phía bên kia đi”.
“Vâng”.
Giáo viên vừa mới bước chân ra khỏi cửa, lớp học sau lưng giống như ấm nước đang sôi trào ra.
“Oa, hôm nay chúng ta đụng phải vận may cực lớn hay sao ? Tự dưng lại có người xinh đẹp như thế học ở lớp chúng ta”.
“Đúng đấy, vậy mà lúc khai giảng mình còn thất vọng nữa chứ, nhưng bây giờ xem ra, những thứ tốt nhất luôn chờ ở phía sau”
“Cậu cũng nghe thấy cậu ta nói gì , đúng không ? Họ Ti đấy”.
“Đồ ngu, không phát hiện ra con mắt màu tím của cậu ta sao, cậu ta chính là con út của Ti gia đấy”.
“Ồ, vậy chẳng phải là em trai của Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác sao ? Cả nhà bọn họ quả thực là có GEN rất tốt đấy”.
“Woa,lớn lên đẹp như vậy, gia thế lại còn tốt nữa chứ, đùng là người và thần cùng phẫn nộ a”.
Cả lớp chụm vào thành mấy nhóm ríu ra ríu rít, vừa lén nhìn đánh giá Tiêu Dật vừa thì thà thì thầm với nhau.
Giữa hoàn cảnh ồn ào, Tiêu Dật vẫn lạnh lạnh lùng lùng,giống như có một bức màn vô hình ngăn cách với những người xung quanh.
“Dật Dật !”.
Một giọng nói đè tất cả những lời bàn luận truyền tới tai Tiêu Dật.
Vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt mỉm cười của Nam Cung Hạo Nhiên đang đứng ở cửa.
“Là hội trưởng kìa ~”.
“Bọn họ quen nhau sao ?”.
“Thoạt nhìn có vẻ thân nhau lắm”.
Thấy Nam Cung Hạo Nhiên, tiếng thảo luận trong lớp dừng được một giây, sau đó càng ngày càng sôi nổi.
“Mình thấy cậu hôm nay tới báo danh, chắc là môi trường xung quanh vẫn chưa quen lắm , cho nên mình tới tìm cậu, muốn dẫn cậu đi xem một vòng ”.Nam Cung Hạo Nhiên thấy Tiêu Dật đi tới nên nói rõ mục đích tới.
“Ừ”.
Hơi hơi gật đầu, Tiêu Dật cảm thấy nên đi khỏi lớp học một lát, để cho mấy người bên trong có không gian bàn tán.
“Mình đã đoán là Dật Dật rất được hoanh nghênh mà”.
Từ dãy phòng học đi ra, Nam Cung Hạo Nhiên cười, nhớ lại chuyện ngày xưa.
“Ngay từ trước kia, tất cả mọi người đều thích ở bên cạnh cậu”.
Tiêu Dật hơi hơi nhíu mày : “Có chút …ầm ĩ”.
“Ha ha”.Nam Cung Hạo Nhiên rất cao hứng, ở trước mặt Tiêu Dật biểu lộ cảm xúc thật của mình, thân thiết khoác lên vai nó : “Có thể nhìn thấy Dật Dật, có thể học chung đại học với Dật Dật, mình rất vui”.
Tiêu Dật yên lặng đi vè phía trước một đoạn rồi hỏi : “Mommy của cậu, cô ấy , cô ấy sao rồi”.
Sắc mặt Nam Cung Hạo Nhiên tối sầm lại , giọng có vẻ như trầm xuống : “Mommy mình, ba năm trước gặp tai nạn giao thông đã qua đời rồi”.
“Cậu…….”.Tiêu Dật không biết an ủi Nam Cung Hạo Nhiên như thế nào.
“Không sao đâu, chuyện cũng qua rồi mà”.Nam Cung Hạo Nhiên quay về phía Tiêu Dật, nhàn nhạt cười.
“Bên kia, là cái gì ?”.Tiêu Dật nhìn thấy cách đó không xa đang có một đám náo nhiệt.
Nam Cung Hạo Nhiên cũng nhân tiện nhìn qua : “Cậu hôm nay đến đúng dịp các câu lạc bộ đang tuyển thành viên mới.Đi xem chút đi”.
Hết chương 109.
|
Chương 110. Câu chuyện của cô bé quàng khăn đỏ.
Trên một khu đất trống rộng có đủ các loại lều trại , căn nhà nhỏ , các quầy bán hàng chen chúc nhau.
Mặc chiếc tạp dề đáng têy, tay bưng khay đồ ăn bày đủ các loại lương cao mỹ vị khiến người ta thèm nhỏ dãi, mấy nữ sinh lôi kéo : “Lại đây xem một chút , bánh bông lan rất ngon , các món điểm tâm ngọt rất vừa miệng, đến với câu lạc bộ nấu ăn của chúng tôi, không những được thưởng thức các món ngon mà còn học được cách làm nhiều món ăn ngon khác”.
Bày ra một chiếc bàn lớn các loại dụng cụ, còn bốc lên những làn khói màu sắc quỷ dị , thêm vào đó là những ánh sáng rực rỡ , hơn nữa còn tràn lan ra khắp bàn, một người máy bán thành phẩm vẫn lặp đi lặp lại : “Hoan nghênh các bạn gia nhập câu lạc bộ khoa học , nơi đây là thiên đường để các bạn biến giấc mơ của mình trờ thành hiện thực”. Chắc các bạn muốn hỏi : thế người của câu lạc bộ khoa học đi đâu hết cả mà để cho người máy làm thế kia ? Xin thưa rằng : cả đám đang ngồi phia sau bàn chuyên tâm vào công việc nghiên cứu của mình.
“Qua đây lại đây, đừng có bỏ lỡ, câu lạc bộ thám hiểm của chúng tôi có thể cho bạn những trải nghiệm không thể tưởng tượng được.Không tin sao ? Không tin thì hãy qua đây xem đi”.Một nam sinh mặc bộ đồ thám hiểm biết ăn nói vén cửa lều ra , có thể nhìn thấy bên trong là hình ảnh toàn bộ trái đất trên màn ảnh sống động như thật , cùng với đó còn nghe được một tràng những tiếng khâm phục của các sinh viên.
…………………
“Nơi này quả thực là rất náo nhiệt”.Tiêu Dật và Nam Cung Hạo Nhiên sánh vai nhau đi tới,cảm thấy như đang đi vào một phiên chợ nhộn nhịp.
“Dật Dật, cậu có thấy thích câu lạc bộ nào không ?”.Nam Cung Hạo Nhiên hỏi.
“Không , sao vậy ?”.
Nam Cung Hạo Nhiên chỉ vào đám sinh viên đang hăng hái bừng bừng xung quanh :”Quy định của trường là : mỗi một sinh viên phải tham gia ít nhất một câu lạc bộ, nếu không thì sẽ bị trừ học phần, không thể tốt nghiệp được”.
“Thế à”.Tiêu Dật giờ mới hiểu vì sao những sinh viên kia lại cảm thấy hứng thú khi kết nạp những thành viên mới đến vậy : “Vậy còn cậu ? Cậu là người của câu lạc bộ nào ?”.
“Mình không tham gia câu lạc bộ nào cả, vì nếu đã gia nhập hội học sinh thì không cần phải tham gia bất cứ câu lạc bộ nào.Mình nghĩ , nhà trường làm như vậy là muốn tất cả các học sinh có thể tham gia các hoạt động đoàn thể thôi”.
Nhất định phải chọn một sao ? Tiêu Dật đảo mắt qua các câu lạc bộ , chọn cái nào mới tốt nhỉ ?
Những sinh viên đang mồm to mồm nhỏ kêu gọi sinh viên tham gia vào câu lạc bộ của mình từ lúc Tiêu Dật xuất hiện đã chú ý đến nó rồi, nhìn thấy bộ dáng kia thì chắc là tân sinh viên rồi, nếu đã là vậy thì tuyệt đối không thể buông tay, có được một mỹ nhân như vậy trong câu lạc bộ của mình thì còn sợ không có người tham gia nữa sao ?.
Mọi người của các câu lạc bộ bắt đầu âm thầm xắn tay áo lên, bởi vì bên cạnh Tiêu Dật còn có Nam Cung Hạo Nhiên đi cùng nên cũng không được tiện cho lắm, bọn họ liền chờ cho Tiêu Dật đi tới, dùng hết sức lực và tâm trí kéo nó về câu lạc bộ của mình,
“Thực ra, Dật Dật có thể đến hội học sinh mà”.Nam Cung Hạo Nhiên đề nghị.
Tiêu Dật lắc đầu : “Thôi, như thế phiền phức lắm”.
Chưa nói đến chuyện hội học sinh là tổ chức tự trị của nhà trường nên công việc rất bận bịu , chỉ nói đến chuyện mình và hội trưởng hội học sinh có quan hệ với nhau cũng đủ khiến cho mọi việc rối tung và tin đồn thất thiệt bay tứ tung rồi , đến lúc đó , công việc vừa bận bịu lại còn dư luận, như vậy còn có thể có thời gian rảnh rỗi hay sao ?
“Cái trại màu hồng phấn kia là câu lạc bộ nào vậy ?”.Tiêu Dật nhìn thấy một chiếc trại to màu hồng phấn nổi trội hơn các câu lạc bộ khác, tò mò hỏi Nam Cung Hạo Nhiên.
Nam Cung Hạo Nhiên nhìn thoáng qua cái màu sắc kia liền thận trọng nói với Tiêu Dật : “Dật Dật, dù cậu dừng lại thăm quan bất cứ câu lạc bộ nào cũng được nhưng phải nhứ rõ tránh xa cái trại có màu hồng phấn ra”.
“Vì————”.
“Hội trưởng”.
Một thành viên của hội học sinh chạy tới,dừng lại nói bên tai Nam Cung Hạo Nhiên vài câu.
“Nếu cậu đã có việc thì cứ đi đi, mình không sao đâu”.Tiêu Dật nhìn thấy Nam Cung Hạo Nhiên khó xử liền nói.
“Vậy”. Nam Cung Hạo Nhiên chần chừ một lát, lại lo lắng dặn dò : “Được rồi, cậu cân nhắc xem câu lạc bộ nào tốt nhất rồi đi đăng ký.Nhớ, không được tiến gần đến cái trại có màu hồng phấn kia !”.
Thấy Nam Cung Hạo Nhiên và thành viên hội học sinh kia vội vàng chạy đi, Tiêu Dật nhìn chằm chằm vào cái trại mà Nam Cung Hạo Nhiên dặn đi dặn lại phải cẩn thận.
“Có cái gì kinh khủng lắm sao ?”.
Nó tự nói với chính mình.
“Đúng vậy, kinh khủng đến thế sao ?”.
Bên cạnh cũng xuất hiện một câu nói giống như vậy.
“Cậu là ai ?”.Tiêu Dật quay đầu qua, thấy đứng bên cạnh mình là một tiểu nữ sinh đáng yêu.
“Mình hả ,”.Tiểu nữ sinh chớp chớp mắt, khẽ cười rồi chỉ vào chính mình : “Mình là Ngả Tình, cậu có thể gọi mình là Ngả Ngả a”.
“Ngả Tình ?”.Tiêu Dật suy nghĩ : “Đúng là một cái tên kì quặc”.
“Thế thì làm sao chứ !”.Ngả Tình vội vàng vì tên của mình mà giải thích : “Tên của mình và chữ ‘ái tình (tình yêu)’ là cùng âm, cho nên, người ta thường nói tình yêu thật là đẹp, thì có nghĩa là nói mình rồi nà”.(=)))
Nhìn Ngả Tình dương dương tự đắc tự khen bản thân, Tiêu Dật liền tạt một ca nước lạnh : “Nếu nói như vậy thì , tình yêu làm người ta bị tổn thương, cũng là nói cậu, đúng không nà ?”.
Ngả Tình tức giận nói : “Không phải, không phải, không phảiiiiiiiiiiii ! Những điều tốt đẹp mới là nói về mình , còn những điều xấu thì không liên quan gì đến mình một tẹo nào cả”.
Cảm thấy nói chuyện cùng với tiểu nữ sinh ăn nói càn quấy không chút muối bên cạnh thật là nhàm chán, Tiêu Dật liền quay người đi đến các bàn tuyển người tham gia của các câu lạc bộ.
“Ơ kìa , cậu đừng có đi mà”.Ngả Tình vội vàng kéo Tiêu Dật : “Mình vẫn chưa nói xong mà”.
“Vậy cậu muốn nói cái gì ?”.
“Cậu có phải là em trai bảo bối mà Tiểu Du Du và Tiểu Giác Giác thường hay nói, Tiểu Dật Dật không ?”.
Những lời nói của Ngả Tình điệu đến nỗi muốn ói, nhưng mà kết hợp với khuôn mặt cùng giọng nói như trẻ con của cô thì cực kì phù hợp.
“Cậu quen chị Du và anh Giác sao ?”.Tiêu Dật hỏi.
Ngả Tình vênh mặt lên kiêu ngạo : “Cái gì mà quen với chả không ? Người ta là bạn thân cũng là bạn học của hai người kia đó !”.
“Hả ,”.Tiêu Dật cẩn thận quan sát lại Ngả Tình một lần nữa : “Cậu là bạn học của hai anh chị ấy ?”.
Vào lúc Tiêu Dật nhìn thấy Ngả Tình gật đầu xác nhận , liền đưa kết luận : “Vậy chắc hẳn là cậu rất thông minh”.
“Cái đó là đương nhiên rồi, con mắt của Tiểu Dật Dật quả thực là rất tinh tường”.
Ngả Tình liên tục gật đầu, nhưng mà câu sau của Tiêu Dật khiến cho Ngả Tình suýt chút nữa té ngửa.
“Học vượt nhiều lớp như vậy, thật là vất vả quá đi”.
“…….”.Ngả Tình nhảy dựng lên không khác gì quả bóng cao su, kích động hét lên : “Tôi năm nay 19 tuổi rồi đấy ! 19 , 19 , 19 , 19 tuổiiiiiiiiiiiii”.
“Người ta chỉ là nhỏ nhắn xinh xắn một chút , khuôn mặt có hơi đáng yêu một chút , giọng nói hơi dễ thương một chút .Người ta chính là một cô gái độc nhất vô nhị trên thế gian này đó nha”.
Vì để đề phòng Ngả Tình lại bạo phát một lần nữa , Tiêu Dật cũng vội hùa theo : “Ừ ừ , cậu 19 tuổi , tôi biết rồi , biết rồi”.
Sau khi bình tĩnh lại , Ngả Tình lại làm ra vẻ mặt vui vẻ ngọt ngào : “Tiểu Dật Dật à , cậu đã đứng lâu như vậy , có thấy mệt không ? Hay là đến câu lạc bộ của chúng tôi ngồi chơi một lúc ha ? Vừa có trà ngon để uống lại có bánh ngon để ăn đấy nha”.
Người nào chỉ cần có mắt thì liếc qua đã thấy được khuôn mặt nịnh nọt dụ dỗ của Ngả Tình , thật giống như sói xám dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.
“Mỹ nhân à , ngàn lần vạn lần đừng để cô ta lừa gạt nha” . Đây chính là tiếng lòng của những người chiêu nạp tân sinh xung quanh . Trong lòng vừa căng thẳng cùng hồi hộp.
“Cô bé quàng khăn đỏ” Dật Dật của chúng ta làm sao có khả năng nghe tiếng lòng của những người xung quanh , cho nên , nó đắn đo vài giây , rồi trong con mắt thống khổ của mọi người , gật đầu đi theo Ngả Tình.
Tại sao , tạo sao ? Đó là “tấm bảng chiêu mộ sống” của câu lạc bộ chúng tôi trong tương lai đó ! Trụ cột tương lai của chúng tôi đó ! Ông trời , người thật sự có công bằng không ? Một người tốt như vậy , chẳng lẽ người lại nhẫn tâm để cho cậu ấy rơi vào tay của Ngả Tình sao ?.
Chú cừu non ngây thơ, cậu không biết cậu đang đi về đâu sao ? Cậu có biết bộ mặt thật của Ngả Tình không ? Ta đành trơ mắt nhìn cô ta mang cậu đi , vì ta không đủ khả năng ~~~~.
Mọi người giận mà không dám nói , chỉ là sau lưng cắn chiếc khăn tay nhỏ bé mà rơi lệ , trong đầu là những câu độc thoại tràn đầy cảm xúc mãnh liệt.
……….
“Chỗ này là……”.
Đứng trước một chiếc trại màu hồng phấn to lớn , ngửa đầu lên là một bảng hiệu hình trái tim có bốn chữ lớn.
“Cho ta yêu yêu ? Cái gì thế này ?”.Tiêu Dật đọc từng chữ từng chữ một , thắc mắc dâng trào.
“Khà khà khà khà”.Lúc nghe Tiêu Dật đọc mấy chữ kia, Ngả Tình bắt đầu che miệng cười trộm : “Đây chính là tên của câu lạc bộ chúng tôi đó”.
“Ơ kìa , đừng có đứng ngây ra đó chứ , vào trong ngồi đi”.
Đừng có thấy dáng người nhỏ bé của Ngả Tình mà xem thường , thật ra cũng rất khỏe , một mạch kéo Tiêu Dật vào trong.
“Nhưng mà vừa rồi Hạo Nhiên có……….”.
Có nhắc mình không nên đến gần chỗ này , nhưng ảnh hưởng của cái nơi mà chỗ nào cũng toàn màu hồng phấn này , Tiêu Dật không tự chủ mà nuốt nửa câu còn lại xuống.
Ghế hình trái tim, bàn hình trái tim , thảm hình trái tim, rèm cửa hình trái tim , gối tựa hình trái tim , mọi vật về ngoài đều có hình trái tim . Trong lòng Tiêu Dật không khỏi cảm thán, không biết rốt cuộc những người ở trong cái lều trại này có bao nhiêu đam mê cuồng nhiệt với hình trái tim a.
“Tiểu Dật Dật, lại đây ngồi này”.Ngả Tình vỗ vỗ cái đệm hình trái tim bên cạnh , “Có bánh chocolate mềm xốp và hồng trà nữa nà”.
Nhìn thấy Tiêu Dạt đang từng bước từng bước tiến đến , Ngả Tình tiếp tục chậm rãi nói : “Sau khi ngồi xuống, chúng ta có thể , từ từ nói chuyện”.
Hết chương 110.
|