Xa Anh Em Có Nhớ
|
|
Chương 46: Đe dọa. Trên đường về Hạ không ngừng suy ngĩ về Lâm, mọi chuyện khá lo lắng cho Lâm, nhưng cô chẳng thể làm gì giúp Lâm cả, suy nghĩ này của Hạ khiến cô trở lên buồn rầu, không khí có chút căng thẳng, mở cửa xe ra một luồng gió mát thổi nhè nhẹ vào, đưa mắt nhìn xung quanh, trời khá đẹp, nắng vàng nhẹ không quá gắt nhưng với tâm tâm trạng này thì cô chẳng còn tâm trí nào mà ngắm cảnh nữa, đang suy nghĩ miên man đột nhiên điện thoại bao tin nhắn: Buông tay đi, thứ không phải của mình! Hạ khuôn mặt hốt hoảng khi đọc dòng tin nhắn, đây không phải là lần đầu cô nhận được những thứ như thế này, vài ngày nay rồi những tin nhắn lạ, với nội dung đe dọa này luôn được gửi cho Hạ, ban đầu Hạ cũng không tin nhưng những dòng tin nhắn này nó cũng khiến cô phải suy nghĩ. Bước xuống xe, Hạ vừa nghe điện thoại của mẹ, vừa đi chậm vào ngõ hẻm: Con biết mà! Mẹ đừng lo, vâng! Hạ tắt máy, đi về phía cổng chợt đụng mặt một người đội mũ kín mặt, hành tung bí ẩn: Xin lỗi( Hạ lịch sự) Người đó không nói gì chỉ phủi bụi, Hạ định rời đi, nhưng: Buông tay đi! Thứ không phải của mình. Anh ta nhanh nhẹn thì thầm vào tai Hạ, giọng nói trầm trầm, lạnh lùng bên dưới cái mũ là khuôn mặt khá sắc, ánh mắt anh ta nhìn Hạ sắc bén như một lưỡi dao, nói xong cái, anh ta rời đi, bỏ lại Hạ ở đó, những cơn gió bắt đầu thổi mạnh, trời đang nắng bỗng dưng lại sầm lại sắp đổ mưa lớn giống như cảm giác của Hạ vậy ,Hạ vừa sợ sệt, vừa ngây người không dám quay mặt nhìn anh ta, nhanh chóng xoay người về phía cổng vào nhà. Cả buổi tối hôm đó Hạ không ngừng suy nghĩ về câu nói của kẻ lạ mặt đó. Lâm cũng nhận ra Hạ đang có chuyện khó nghĩ, nhưng anh hiểu Hạ nên không hỏi vì có hỏi thì Hạ không nói. Sau khi ăn tối xong, Hạ đang ở trong phòng đang suy nghĩ vẩn vơ, tay cầm cuốn truyện mà không tập trung, do vậy mà Hạ không hề để ý Lâm đã đi đến gần từ lúc nào đứng trước mắt mình, khi nhìn thấy Lâm, Hạ có chút giật mình, Lâm đặt cốc sữa vừa mới pha còn bốc khói lên bàn, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Hạ: Em sao vậy? Cả buổi tối cứ suy nghĩ gì không biết, nói cho anh nghe được không? Hạ cố trấn tĩnh lại, cố gắng không để Lâm đoán ra được, khẽ xoay người về phía Lâm nhìn thẳng vào mắt anh: Không! Không có gì! Lâm thừa biết là Hạ sẽ nói vậy nên cũng tiện hỏi thêm: Em uống sữa đi, còn nóng đó! Lâm với tay chỉ vào cốc sữa, Hạ có chút xúc động khi thấy Lâm quan tâm như vậy, có chút xúc động, Lâm thấy Hạ như vậy không nhịn được cười: Em sao vậy? Đừng có nói em cảm động đến phát khóc đấy nhé, anh không gờ em lại mít ướt như vậy đó( Lâm cố chọc Hạ) Hạ bị Lâm nói trúng tim đen nhưng cố tình không muốn Lâm biết, cô với tay, nhấp một chút sữa: Ai bảo anh vậy chứ? Xem em kìa đôi mắt em đã nói lên cả rồi( Lâm vẫn cố chêu Hạ) Hạ ngượng ngùng không nói được câu gì, Lâm vẫn cười tươi: Thôi nào em uống đi, uống nhanh lên! Ừm! Hạ cố uống hết cốc sữa: Đúng rồi, như vậy mới phải chứ! Lâm kéo cái ghế ngồi cạnh Hạ, với tay lấy một cuốn tạp trí: Anh! Sao vậy? À không? Thấy Hạ có chút ngập ngừng, lâm khẽ xoa người ra nhìn Hạ: Em có gì muốn nói với anh phải không? Hạ vẫn ngập ngừng, làm sao cô có thể nói chuyện này ra khi Lâm đang gặp đủ mọi rắc rối như vậy, Hạ không muốn lâm lo lắng: Không! Không có! Hạ khẽ áp đầu vào lòng Lâm, Lâm có chút bất ngờ vì từ trước tới giờ Hạ chưa bao giờ như vậy, hôm nay Hạ lạ lắm. Vòng tay an ủi Hạ dù là không biết chuyện gì? Nửa đêm. Cô phải rời xa anh ấy, anh ấy là của tôi( Giọng một người phụ nữ nói) Không! Tại sao cô muốn như vậy chứ, tôi không bao giờ? Vậy thì cô chết đi! Cô gái áp sát Hạ, hạ cứ lùi lại, bên dưới là một vực thẳm rất sâu và cao, chỉ cần xảy chân một chút là chết. Cô không được lại gần tôi! Đừng qua đây! Không anh ấy là của tôi, mãi mãi ( cô gái hét lên) Một cú xô mạnh Hạ, Hạ lao xuống vực một bờ vực cao, sâu thẳm. Giật mình tỉnh dậy, trên trán đầy mô hôi, Hạ cố thở dường như cô không thể thở được, tim đập mạnh như chính cô đã vừa bị rơi xuống vực thẳm vậy. Lâm bị Hạ đánh thức, anh lờ mờ mở mắt nhìn Hạ: Em sao vậy? Lâm lấy tay với bật điện, lấy khăn thấm mồ hôi trên trán Hạ, cố trấn tĩnh Hạ, Hạ lúc này mới bật khóc lớn, dường như mọi cảm xúc không thể kìm nén được nữa. Lâm ôm chặt Hạ vỗ về an ủi: Không sao đâu, chỉ là mơ thôi! Mơ thôi, có anh rồi. Mãi một lúc sau Hạ mới có thể trấn tĩnh lại được: Em sao rồi, anh đi lấy nước cho em nha! Hạ nắm chặt tay Lâm, Lâm cũng hiểu là Hạ rất sợ: Anh đừng đi mà! Không! Anh không đi đâu! Hạ lại lao vào lòng Lâm, Lâm có thể cảm nhận được sự run rẩy của Hạ, cố vỗ về an ủi Hạ, nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc Hạ mờ mờ chìm vào giấc ngủ, lúc đó cô vẫn ôm chặt Lâm không rời, Lâm cũng chỉ khẽ cười thực sự thì cô ấy vẫn chỉ là một cô bé, khẽ đặt Hạ xuống giường, vuốt nhẹ mái tóc, đôi gò má, hôn nhẹ nhàng lên, tủm tỉm cười rồi họ ôm nhau chìm vào giấc ngủ
|
Chương 47: Thứ không thuộc về mình. Lại một buổi sáng bình thường bước đến bên căn nhà của hai người, Hạ vẫn ngủ say sưa vì đêm qua nhiều lần chộp dạ, tỉnh dậy rồi lại ngủ, thế nên Lâm cũng không đánh thức Hạ, Lâm định cứ thế ra ngoài, nhưng anh lại tiến gần bên giường, Hạ vẫn ngủ say, khẽ kéo nhẹ cái tay vào trong chăn, kéo nhẹ cái chăn lên đắp cho Hạ, cô khẽ cựa mình nhẹ, mở nhẹ đôi mắt nhìn Lâm: Anh! Anh đi làm sao? Hạ định ngồi dây nhưng Lâm cản: Em đừng dậy, cứ ngủ thêm một chút cho khỏe cả đêm em không ngủ ngon lên chắc mệt lắm, ngủ thêm đi! Lâm khẽ hôn nhẹ lên trán Hạ, cười tươi rồi bước ra ngoài. Ngay sau khi Lâm đi ra, Hạ lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ngủ li bì suốt cả buổi sáng, đến tận trưa, đột nhiên điện thoại đổ chuông, cứ nghĩ là Lâm gọi nhưng khi Hạ bắt máy không một tiếng trả lời, Hạ không quan tâm nhưng điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông, nhưng khi nghe thì không ai trả lời, vừa lúc định tắt đi thì chiếc điện thoại báo chuông tin nhắn, Hạ mở tin nhắn ra có một video đang phát trực tuyến, tò mò nhấp vào. Hạ không còn tin vào mắt mình nữa. Bên dưới vẫn còn một dòng chữ “ Buông tha đi, đồ không phải của mình, nếu muốn lấy đồ thì qua đây, một địa chỉ được kèm theo”. Lật tung chăn lên. Hạ tỉnh giấc, những giọt mồ hôi lấm đầy trên trán, cả người Hạ run rẩy, một giấc mơ như thật vậy, cố với tay lấy cái điện thoại, nó đúng là có tin nhắn, nhưng không phải là những tin nhắn kì lạ kia, Hạ thở nhẹ nhõm, lấy tay lau đi vệt mồ hôi trên chán, bước xuống giường, kéo rèm cửa ra, trời bên ngoài vẫn xanh, vẫn đẹp, mà sao lòng Hạ lại u tối như vậy, đang suy nghĩ chuông điện thoại bỗng đổ chuông, Hạ giật mình, không biết từ bao giờ Hạ luôn bị giật mình như vậy: A lô! Em nghe anh! Là Lân, trưởng phòng gọi: Anh yên tâm, mọi chuyện em đều có kế hoạch rồi! Em sẽ đến công ty ngay bây giờ! Ok! Cúp máy, Hạ lao ra khỏi nhà leo lên một chiếc tắc xi, lúc này điện thoại lại đổ chuông, Hạ định bắt máy nhưng ngay đó nó lại tắt, Hạ cảm thấy vô cùng sợ khi thấy những số lạ như vậy. Hạ vừa xuống xe, đang định đi vào cổng công ty, chợt một chiếc xe máy vụt qua, nó làm Hạ như đứng tim, kẻ đó làm vậy là cố tình mà, đúng vậy, hắn đi lướt qua Hạ nhanh như một cơn gió, nhưng một tấm thiệp được vứt lại dưới chân Hạ, tò mò nhặt lên, từ từ mở tờ giấy ra, một dòng chữ rất đẹp, cùng với đó là tấm ảnh cưới của Lâm và cô bị rạch tơi tả, nhất là khuôn mặt Hạ. Buông tay đi! Thứ không phải của mình( Dòng chữ viết ngay ngắn, khá đẹp). Hạ sao vậy, đôi tay run run, cầm không được tờ giấy nữa, ngồi sụp xuống, những giọt nước mắt ứa ra không ngừng, bên ngoài trời mưa bay lất phất, nhưng Hạ không còn cảm giác gì nữa, cứ ngồi khóc, không ngừng, nhiều người đi lại nhìn cô, nhưng họ chỉ biết, chỉ có thể nhìn không ai hiểu cảm giác của Hạ lúc này nữa. *** Tại nhà hàng, Lâm ngồi đối diện với Hạ, trên một chiếc bàn, ánh nến lung linh, nhẹ nhàng rất lãng mạn, khẽ nhấp một chút rượu, Hạ không ngừng đưa mắt nhìn Lâm, thực sự từ trước tới giờ Hạ chưa bao giờ nhìn Lâm kĩ như vậy, hay là không dám nhìn anh, nhưng thật sự Lâm rất đẹp trai, khuôn mặt sáng, đôi mắt đen, thu hút, đôi môi rất thu hút, quyến rũ, Lâm có sống mũi cao không giống những người bình thường, có lẽ chính vì những nét ưu tú điển hing này mà đã không ít các cô gái sắn sàng ngã vào lòng anh vô điều kiện, thấy Hạ cứ nhìn chằm chằm mình: Em nhìn gì vậy? Nhìn anh!( Hạ thẳng thắn) Khẽ nhấp một chút rượu, cười nhẹ một nụ cười mê hồn: Sao lại nhìn anh, có phải vì anh đẹp trai không? Ừm! Cũng một chút! Một chút thôi sao, em không biết chứ chỉ một chút này mà bao nhiêu cô gái đã bám theo anh tính đến của cả dãy rồi đó! Hạ cười tươi, hai núm đồng tiên lõm sâu vào, trông Hạ thật nhẹ nhàng: Mà sao hôm nay anh lại đưa em đi ăn vậy, anh không phải bận lắm sao? Bận đương nhiên là bận rồi, nhưng ngày hôm nay thì dù bận thế nào thì cũng phải gác lại! Ngày hôm nay? Em quên rồi sao? Lâm nhắc Hạ nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau, phải rồi đúng là nhà hàng mà, Hạ có chút ngây người ra: Anh! Anh còn nhớ sao? Nhớ chứ sao không? Quên làm sao được ngày hôm đó vì ai đó mà cái áo anh bẩn lấy hai lần, rồi lại còn bị đánh cho chảy máu mũi nữa chứ?( Lâm cười nhắc lại) Như vậy là còn nhẹ đó, em cũng thấy có chút tiếc. Tiếc! Tiếc gì? Thì tiếc sao hồi đó không đánh anh mạnh hơn chút nữa! Em! Em thật là... có ai như vậy không? Em vậy đó!( Hạ cong môi lên có chút đanh đá nhưng rất đáng yêu) Khẽ nhoài tay xoa đầu Hạ: Ừm! Nhưng em có biết đó là cái mà thích ở em. Lâm nhìn thẳng vào mắt Hạ, câu nói nhẹ nhàng, nhưng Hạ cảm thấy tim mình đập nhanh lắm, hơi thở dần dần mạnh lên, khẽ nhéo mũi Hạ một cái cười nhẹ, nụ cười Lâm nhẹ nhàng, ấm áp như ánh nắng mặt trời vậy: Sao vậy? Có phải em cảm động không? Khẽ đẩy Lâm ra: Thôi đi! Kéo nhẹ tay Hạ, đi đến bên cửa sổ, Lâm ôm lấy Hạ ở phía sau tựa nhẹ đầu vào mặt Hạ: Em xem bên ngoài đẹp không? Đẹp cái gì? Em ý! Nhìn đi bầu trời đêm thật đẹp phải không, những ngôi sao thật tuyệt phải không? Khẽ cầm tay Hạ chỉ lên những ngôi trên bầu trời, giọng nói nhẹ nhàng thì thầm bên tai Hạ: Anh! Không ngờ anh lại là một người lãng mạn như vậy đó! Vậy sao? Lâm khẽ hôn nhẹ vào má Hạ: Anh này! Em nói xem em có yêu anh không? Yêu? Ừm! Thôi bỏ đi! Anh ý, vậy anh thì sao? Ừm! Anh... anh... yes.. Hạ xoay nhẹ người nhìn thẳng vào Lâm: Anh! Anh yêu em!( Lâm trả lời thẳng thắn) Hạ có chút đỏ ửng khuôn mặt, cánh tay áp sát lên ngực Lâm, những cảm nhận mà Lâm lúc này mang lại cho Hạ nó làm cho Hạ cảm thấy rất ấm áp, một cảm giác hạnh phúc. Hạ khẽ kiễng chân lên hôn nhẹ vào môi Lâm, Lâm có chút bất ngờ vì đây là lần đầu tiên Hạ chủ động hôn anh, Lâm có chút ngây người, choàng tay ôm eo Lâm: Em cũng vậy! Đôi khi chỉ là đơn giản như vậy, khi hai người yêu nhau chỉ cần nói ra được lời yêu với người kia cũng đủ làm cho họ ấm áp, Lâm hôn nhẹ lên môi Hạ một nụ hôn nồng nàn: Cái gì đây? Lâm khẽ choàng lên cổ Hạ một sợi dây chuyền: Cái này coi như là vật đính ước( Lâm nói) Đính ước? Lâm lại ôm Hạ từ phía sau: Ừm! Đính ước cho tình yêu của chúng ta, đính ước cho việc em là của anh, anh cũng vậy? Anh là của em phải không? Ừm! Mãi mãi như vậy chứ?( Hạ có chút ngập ngừng trong đầu cô có rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn, nhưng cái tin nhắn, cái phong thư với nội dung đe dọa kia khiến Hạ lo lắng) Ừm! Mãi mãi! Chúng ta sẽ hạnh phúc phải không em? Anh em và con của chúng ta! Con! Con của chúng ta! Đúng vậy! Mà anh định đặt tên con là gì vậy? Tên à? Có sớm quá không? Hừm!( Hạ thở dài) Ok! Vậy theo em thì sao? Em ý! Nếu con mình là con gái thì con bé tên là Bạch Vân, còn con trai thì ... Vân sơn!( Lâm nói chen vào) Sao anh biết? Ừm! Cái gì anh chẳng biết!( Lâm tự đắc) Anh! Chắc lại xem trộm nhất seach mạng của em phải không? Khẽ ghì sát đầu vào mặt Hạ: Ừm! Con của chúng ta chắc chắn sẽ rất thông minh phải không? Ừm! Vì chúng ta đều thông minh mà! Hai người cứ nói chuyện, xa xôi mường tượng về tương lai, trước cảnh trời đem, những ngôi sao sáng trên cao đang tỏa sáng như thể chứng minh, chúc phúc cho tình yêu của họ. Lâm thực sự đã thay đổi, anh trở lên rất ấm áp, nhẹ nhàng vui vẻ, khi thường xuyên kể chuyện chọc Hạ. Riêng Hạ thì trong lòng rất dối, những dòng suy nghĩ không ngừng xáo trộn trong cô, mặc dù rất vui cười nói, nhưng những giây phút ấm áp, ngắn ngủi này nó làm Hạ lo lắng lắm, rất sợ là trong phút chốc nó sẽ nhanh chóng vụt tan, nhanh như cơn gió kia, Hạ muốn không suy nghĩ về những lời đe dọa kia nhưng làm sao được chứ, cánh tay cố siết chặt Lâm, những suy nghĩ có chút ngây ngô, trong sáng, lúc này chỉ có thể biết ôm chặt Lâm và cầu nguyện cho giây phút này kéo dài mãi mãi.
|
Chương 48: Giả vờ không khóc nhưng em đau! Vài ngày sau, những tin nhắn đe dọa mỗi lúc một nâng cấp, không chỉ về số lượng, cả những lời lẽ cũng dần trở lên cay độc hơn, mỗi lúc Hạ càng trở lên lo sợ, muốn nói cho Lâm nghe, nhưng công ty Lâm đang gặp mọi rắc rối dù không nói ra, nhưng Hạ biết là Lâm rất mệt mỏi. Hôm nay Hạ đi siêu thị, muốn nấu món gì đó ngon ngon để cho Lâm ăn, lúc này việc Hạ có thể làm là ở phía sau ủng hộ anh. Lúc ra về đang xếch đồ ra xe, một chiếc xe lao thẳng đến Hạ, không có chút do dự, Hạ sợ sệt, lấy tay che mắt, lùi lại, vấp ngã, cố nhìn vào trong xe nhưng người đó ăn mặc kín, đeo kính không nhìn rõ, chỉ có một điều chắc chắn đó là một người phụ nữ hơn nữa còn rất xinh đẹp, nhanh chóng lướt qua rời đi, phía dưới chân Hạ là một tấm thiệp: Kết thúc đi! Lại một lần nữa run rẩy, cầm không chắc tờ giấy, trong lúc tâm trạng còn đang rất hỗn loạn, Hạ không thể khóc, hay khóc được, điện thoại rung lên: Thấy sao? Cô... cô muốn gì?( Hạ ngập ngừng) Muốn gì ư? Buông tay đi! Tôi muốn gặp cô!( Hạ bình tĩnh, lúc này Hạ cần phải cứng cỏi lên mới được) Gặp tôi! Ok! *** Hạ đứng chờ Lâm trước cửa, bên ngoài trời mưa lất phất, Lâm về muộn quá, chợt ở phía xa kia, xe của Lâm, đúng rồi, khẽ nghiêng người ra ngoài hiên vẫy Lâm, nhưng đợi mãi mà không thấy cánh cửa xe mở ra, Hạ vẫn cố nhìn về phía đó, bên trong xe đúng là Lâm mà, nhưng không chỉ có một mình Lâm, còn có một cô gái nữa, họ đang làm gì vậy, chỉ biết là Lâm cố dứt ra khỏi người đó, nhanh chóng xuống xe: Em về đi! Chạy nhanh vào hiên: Anh! Ai vậy? Băng! Doãn Băng, cô ấy sợ anh say nên cứ đòi đưa anh về, nhưng em em xem anh tỉnh táo lắm phải không? Lâm nói mà toàn hơi rượu, khuôn mặt đỏ, chắc là anh uống nhiều, Hạ cứ cố nhìn ra phía đó, Lâm khẽ choàng tay Hạ, kéo vào: Vào thôi! Ừm! Mà sao anh về muộn thế, em chờ anh mãi! Ừm! Anh xin lỗi vợ yêu! Trong phòng ngủ: Lâm nằm dài trên giường, Hạ ngồi bên cạnh giường: Anh! Sao vậy? Anh mệt mỏi lắm phải không? Ừm! Cũng khá mệt, nhưng em yên tâm, anh sẽ vì em, vì con của chúng ta mà cố gắng hết sức, em tin anh chứ!( Lâm cố nói để cho Hạ yên tâm) Ừm! Em tin anh mà! Khẽ choàng tay lên cổ Lâm, Lâm ôm eo Hạ: Anh! Em tin anh... tin anh sẽ làm được thôi... mọi chuyện sẽ ổn thôi! Ừm! Lâm khẽ tựa đầu vào lòng Hạ, như một đứa trẻ, Lâm trong giây phút như trút bỏ mọi sự phiền muộn thả lỏng toàn thân, chỉ có khi bên Hạ anh mới có những hành động xem là yếu đuối như vậy, bình thường thì anh rất cứng cỏi, lạnh lùng: Ngủ đi! Anh phải nghỉ ngơi nhiều cho khỏe! Lâm kéo Hạ, ôm Hạ vào lòng, ôm chặt Lâm, cảm giác hạnh phúc, ấm áp, thật tuyệt, Lâm cũng ôm chặt Hạ, chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều, Hạ thì vẫn không ngừng suy nghĩ về những lời cô gái nói: Cô phải rời xa anh ấy! Vì chỉ có như vậy thì anh ấy mới tốt được, còn không thì anh ta sẽ bị vùi xuống đáy luôn, cô hiểu không? Sao cô lại phải làm vậy? Vì sao ư? Vì tôi yêu anh ấy, cô có tin không tôi yêu anh ấy còn hơn chính bản thân mình nữa, và cũng chỉ có tôi mới có thể giúp anh ấy, nhưng... Nhưng nếu cô vẫn ở bên cạnh anh ấy thì tôi không thể, cô yêu anh ấy chứ? Nếu yêu thì cô hãy buông tay đi! Cô gái đứng dậy rời đi: Vậy nếu anh ấy không buông tay tôi ra thì sao? Vậy sao? Chuyện đó không cần cô phải lo, chỉ cần cô đồng ý rời xa anh ấy thì tôi sẽ có cách khiến anh ấy rời khỏi cô. Cô! Cô suy nghĩ kĩ đi! Nếu cô yêu anh ấy thì cô nên làm những gì tốt cho anh ấy hiểu không? Hạ cố ngăn cho dòng nước mắt không rơi, lấy đầu óc suy nghĩ một phút: Được! Vậy mới phải chứ! Cô ấy định rời đi: Cô sẽ giữ lời giúp anh ấy chứ! Ok! Vì tôi đã nói rồi, tôi yêu anh ấy còn hơn chính bản thân tôi mà! Hạ quay mặt nhìn Lâm, anh đang ngủ rất say, vì quá mệt mỏi mà đôi mắt ấy đã trở lên thâm cuồng, đôi má gầy gòm, khuôn mặt xanh xao, càng nhìn anh Hạ càng thấy đau lòng, khẽ đưa tay sờ nhẹ vào bụng mình, nơi một sinh linh bé nhỏ đang ngày ngày lớn lên: Con à! Mẹ con mình phải vì bố chứ, phải không con. Hạ thì thầm, đưa tay vuốt nhẹ sợi dây chuyền Lâm tặng, cô muốn khóc nhưng không thể nào khóc vì sẽ đánh thức Lâm, khi Lâm nhìn thấy cô khóc chắc chắn sẽ đau lòng lắm mà anh ấy thì mệt mỏi quá rồi, cố ngăn không cho nước mắt chảy xuống, ngậm chặt miệng: Anh à! Mặc dù em không thể khóc nhưng em đau lắm, trái tim em đau lắm, anh biết không?( Hạ khẽ nói vời lòng mình, không ai có thể hiểu cô lúc này)
|
Chương 49: Cơ hội tốt để buông tay. Vài ngày sau, mọi suy nghĩ trong Hạ đã trở lên thống nhất, cô thực sự không muốn vì mình mà Lâm phải mệt mỏi, hơn nữa cô cũng không muốn sống mãi trong cái sự đe dọa này, thà cứ đau một lần rồi thôi còn hơn là đau đớn như vậy. Hạ đi lang thang khắp con phố, các con phố rất đông người, những người đi lại, ai nấy đều khoác cho mình một tấm áo, một cái mặt lạ, một cái vỏ bọc để giấu mình vào trong. Ngồi thẩn thơ ở hàng ghế đá, mắt nhìn xa xăm về những hàng cây kia, bây giờ đang là thời kì rụng lá, những chiếc lá già không ngừng rơi rụng trước những cơn gió thổi, những mầm non không rú lên, những mầm non xanh non mơn mởn, giống như những hy vọng mới vậy, Hạ vẫn ngồi đó buồn buồn, suy nghĩ vẩn vơ, những cơn gió nhẹ khiến tóc Hạ bay bay, cố vén những sợi tóc khỏi khuôn mặt: A lô! Em đang ở đâu vậy? Em đang đi dạo phố chút thôi! Dao phố!Anh ghen tỵ với em quá, anh đang bù đầu với chỗ giấy tờ đây? Ừm! Anh phải cố gắng lên vì em, vì con chúng ta nữa( Hạ cố giữ giọng bình tĩnh) Em sao vậy, giọng em lạ lắm! Không! Không có gì đâu, chắc là gió lớn quá nó làm mắt em cay xè à, bụi quá đấy! Ừm! Em cẩn thận một chút, vì con! Em! Em biết rồi mà, mà hôm nay anh có về sớm không? Sao vậy? Em nhớ anh à? Hứ! Ai thèm chứ? Anh xin lỗi, anh rất muốn về sớm với em, nhưng chắc hôm nay không được, anh có cuộc họp chắc muộn lắm! Ừm! Không sao mà, anh phải chịu khó làm việc đó nha, không được lười biếng nghe chưa, vì em vì con! Anh! Anh biết rồi bà xã, thôi anh phải đi họp đây, em cũng nhanh đi về đi, đừng ở ngoài lâu như vậy không tốt đâu! Ừm! Em chờ anh về! Ừm! Anh sẽ cố về sớm, yêu vợ! Hạ cụp máy, lúc này những giọt nước mắt không ngừng rơi, cô khóc nấc lên không ngăn được, để đưa ra quyết định này Hạ đã phải rằn xé không à. *** Trời tối muộn rồi mà Lâm vẫn chưa về, Hạ đứng đợi Lâm trước cổng đi đi lại lại không ngừng, tin nhắn điện thoại vang lên, một địa chỉ được viết trong đó, cùng với dòng chữ: Đây là cơ hội tốt để buông tay! *** Trong phòng làm việc, Lâm đang rối, đau đầu với chỗ sổ sách trên bàn, Hạ ngập ngừng bước vào đặt ly café lên bàn, hơi nóng, mùi thơm nhẹ của cốc café nhẹ nhàng sực vào mũi Lâm: Anh uống đi! Nó sẽ giúp anh tỉnh táo hơn! Lâm khẽ với tay lấy cốc café nhấp một ngụm nhỏ, anh quay sang Hạ, Hạ đang tìm gì đó trong sấp tài liệu, phải nói thêm là phòng làm việc này có rất nhiều giấy tờ: Em đang tìm sao? Ờ! Thì cái bản kế hoạch phát triển thị trường của em, mấy hôm trước em có để đây mà, sao hôm nay tìm hoài không thấy! Tính Hạ luôn vậy, luôn ẩu, mặc cho Lâm nói thế nào cũng không sửa được, Lâm đành phải bó tay với cô luôn, anh khẽ đặt cốc café xuống bàn, cười nhẹ một nụ cười tinh nghịch, anh nhanh chóng tiến tới chỗ Hạ, khẽ củng nhẹ đầu cô một cái: Em ý! Nói bao nhiêu lần rồi hả, không được để đồ lung tung, vậy mà nói hoài không chịu nghe, bây giờ tính sao đây, làm sao tìm được một tờ giấy trong sấp giấy tờ này đây, em không có lưu bản mềm sao? Hạ bĩu môi, củng nhẹ vào đầu Lâm: Anh có cần phải lúc nào cũng phải càm ràm như vậy không? Em không có lưu bản mềm mới phải mất công tìm như vậy chứ, chứ nếu có thì còn cần tìm làm gì, anh mau giúp em tìm đi, ngồi đó mà càm ràm không à? Em! Anh hết nói nổi em rồi!, ngang bướng! Hứ! tìm đi! Hai người cùng nhau bới tung sấp tài liệu lên, nhưng dường như vô ích, Lâm có phần nản chán, anh ngồi phịch xuống đất, ngồi lên chỗ giấy tờ: Anh! Anh không tìm nữa đâu, tốt nhất là em lên làm lại đi, như vậy đỡ mất công hơn, là cứ phải bới ra, bới vào như vậy! Hạ cũng ngồi tụt xuống, tay chống cầm suy tư: Lạ nhờ! Rõ rang em chỉ có để ở đây thôi, sao lại mất được chứ? Khẽ nhéo má Hạ cười: Giời ạ! Em nhớ lại xem! Ý anh là sao? Trí nhớ em vẫn tốt lắm chứ bộ!( Hạ khẽ cười, giọng nói có chút trẻ con chọc lâm) Lâm cười không khép được miệng, Hạ vẫn không ngừng tìm kiếm, chợt Hạ reo lên, Lâm cũng không khỏi giật mình: Sao vậy? em tìm thấy rồi sao? Không! Mà em nhớ lại rồi, hôm đó em có cầm nó đọc trong phòng ngủ mà, lẽ nào, Hạ vừa nói vừa chạy qua phòng ngủ: Này cẩn thận chút, đừng có chạy như vậy! Lâm cũng chạy đuổi theo, Hạ đang lật tung cái tủ lên, nhưng không thấy, khẽ cúi đầu xuống dưới gầm: A! thấy rồi! Hạ với tay lấy mãi mới được một tờ giấy: Thấy rồi! phù may quá, chị cứ tưởng làm mất em rồi chứ! Lâm khẽ lắc đầu, anh tiến lại gần Hạ, vòng tay qua cổ Hạ, nhéo mũi cô chọc: Ờ! Thế mà ai bảo trí nhớ tốt, thế mà ai bảo để nó ở đấy! Hạ có chút ngượng ngùng khi bị Lâm bắt chẹn, cô khẽ gạt tay Lâm ra, ngồi lên giường: Ờ thì cũng có lúc quên chứ bộ! Lâm cũng cười, ngồi lại gần Hạ: Anh cười cái gì vậy? Lâm cố không cười nhưng không thể nhịn được cười: Anh! Không được cười nữa! Hạ lấy tay che miệng Lâm lại, Lâm bị thái độ này của Hạ, mà càng không thể nhịn được cười, anh kéo Hạ nằm xuống giường: Anh này! Khẽ véo nhẹ má Hạ, Nằm trong lòng Lâm, Hạ thấy bình an lắm, mong sao phút giây này mãi mãi không bao giờ trôi, khẽ áp sát đầu vào ngực Lâm: Anh! Sao vậy? chúng ta sẽ mãi như vậy chứ? Ừm! mãi mãi! Nếu! em nói là nếu thôi nha! Nếu em buộc phải rời xa anh, anh có níu giữ em lại không? Không! Anh! Hạ ngồi phắt dậy, nhìn Lâm: Anh thật sự không giữ em lại sao?( Hạ có chút phụng phịu) Lâm cũng ngồi dậy, anh nhìn thẳng vào mắt Hạ, ra vẻ nghiêm nghị, sau đó bật cười: Anh không giữ em, vì em sẽ không bao giờ rời xa anh được, anh nhất định sẽ không để em rời xa anh đâu! Vậy sao? Ừm! Lâm khẽ ôm Hạ vào lòng, trong đầu Hạ lúc này có rất nhiều dòng suy nghĩ, xáo trộn, nó khiến cô khó nghĩ quá, siết chặt vòng tay ôm chặt Lâm, dường như bàn tay nhỏ bé này không còn đủ sức để níu giữ lại giây phút này.
|
Chương 50: Âm mưu. Vài ngày sau công ty Lâm ngày càng rối, các đối tác ai lấy đều rút vốn, hủy hợp đồng, ngân hàng thì liên tục hối giục, Lâm mệt mỏi lắm, khuôn mặt trở lên già, những chòm râu không ngừng mọc, hai má hốc hác, đôi mắt đen thâm quầng vì mất ngủ. Thấy Lâm như vậy Hạ rất lo lắng nhưng không thể làm gì cho Lâm bây giờ, suy nghĩ này làm cho Hạ rất buồn. Lâm đang tất bận trong đống sổ sách, giấy tờ, trông Lâm rất căng thẳng, khẽ đặt nhẹ cốc cafe lên bàn, choàng nhẹ tay lên cổ Lâm, một hành động nhẹ nhàng: Ông xã! Ông xã vất vả quá! Kéo tay lại Hạ lại, hôn nhẹ lên đôi tay Hạ: Không đâu, vì em vì con vì gia đình chúng ta mà!. Lâm khẽ xoay ghế lại nhìn Hạ, anh ôm lấy eo Hạ, nhìn anh: Trông anh mệt mỏi quá! Khẽ đưa tay vuốt nhẹ đôi gò má có chút gầy gò của Lâm: Anh không sao đâu, em đừng lo! Ừm! Em biết mà ông xã em là người giỏi giang nhất mà! Thật không? Ừm! Em... Nếu anh ... anh phá sản thì em có ... Chưa nói hết câu thì Hạ đã lấy tay che nhẹ miệng Lâm: Anh đừng gở mà, mọi chuyện sẽ ổn thôi! Ừm! Lâm khẽ dụi đầu vào lòng Hạ: Ừm! Em sẽ mãi ở bên chứ? Đương nhiên, mãi mãi! Hạ nói vậy nhưng không thể nào kìm được những giọt nước mắt, cố lau đi những không để Lâm nhìn thấy. Sáng sớm một buổi sáng bình dị bước đến ngôi nhà của họ, những ánh nắng buổi ban mai nhẹ nhàng len lỏi qua khu vườn, qua bức rèm cửa rọi vào mắt Lâm, anh trước giờ chưa bao giờ ngủ say như vậy, chắc anh quá mệt mỏi: Anh dậy rồi sao? Hạ bước vào kéo rèm cửa lên, Lâm vẫn chưa tỉnh ngủ: Mấy giờ rồi em? 9 giờ rồi! Muộn vậy sao? Có sao đâu hôm nay anh được nghỉ mà, anh cần phải ngủ nhiều cho khỏe, biết chưa? Vậy sao? Ừm! Nhưng nếu anh ngủ nhiều biến thành con heo lười xấu xí thì sao? Hạ khẽ cười rúc rích trước câu nói đùa của Lâm: Anh này! Thiệt là! Hạ đấm nhẹ vào người Lâm, kéo Hạ ngã vào lòng mình: Anh! Hạ mắt nhìn thẳng vào Lâm, khẽ hôn nhẹ lên môi Hạ một nụ hôn nhẹ: Anh yêu em! Hạ có chút ngây người ra, rồi lại cười nhẹ: Anh này, thôi đi! Cố đẩy Lâm ra: Em nói xem, em có yêu anh không? Hạ ngập ngừng: Không! Em không nói! Hạ đẩy nhẹ Lâm ra: Anh đuổi em đi! Em! Được lắm, đứng lại cho anh xem! Không! Lêu lêu! Họ rượt bắt nhau thật vui vẻ. *** Ở công ty. Phía ngân hàng đã có quyết định cuối cùng rồi, họ tịch thu tài sản( Doãn Băng nói) Lâm ném sấp giấy lên bàn, khuôn mặt tức giận: Mẹ kiếp! Phía ông Vương thì sao? Lâm nhìn Băng, nhưng Băng chỉ lắc đầu: Anh định tính sao? Lâm phì phào điếu thuốc: Không biết nữa! Sao anh không? Không! Dù anh có phá sản cũng không cầu xin ông ta! Anh thật là ngang ngạnh( Băng tức giận) Em ra ngoài đi! Anh muốn ở một mình! Anh! Băng tức giận đi ra ngoài, đứng trước cửa Băng nhắn một tin nhắn, khi tin nhắn gửi đi, trên khuôn mặt là một nụ cười ma quỷ: Là do anh! Anh ép em phải làm vậy! Nhanh chân rời đi. *** Tại tập đoàn AAIJ, Hạ vừa đáp xuống xe, cô ngần ngại không vào, nhưng không còn cách nào khác: Dạ thưa anh có cô Trần cần gặp anh( Chị thư kí thông báo) Ừm! Cho cô ấy vào! Hạ ngồi lại ghế đôi tay có phần run, Định chỉ thoáng qua là biết cô muốn gì, nhưng anh vẫn im lặng không nhìn cô: Anh! Sao vậy? Em có chuyện muốn nhờ anh. Chuyện gì sao em ấp úng vậy? Hừm! Khi nghe Hạ nói xong, Định không nói gì, khuôn mặt không thể hiện ra một tí cảm xúc nào, trong đầu anh lúc này chỉ mơ hồ một câu nói: Anh yêu em! Anh phải giúp em chứ, phải giúp em chứ! Câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu anh, Định khẽ nhấp một ngụm cafe, trông Định thật khó hiểu, anh dường như khác hẳn mọi lần trước, lạnh lùng hơn, trầm tính hơn, thái độ này của Định làm cho Hạ rất lo lắng, khẽ đặt nhẹ cốc cafe lên đĩa: Ok! Anh có thể giúp em, nhưng anh có điều kiện, không biết em có đồng ý không?
|