Lấy Chồng Tuổi 18
|
|
- Chúng ta sẽ đi đâu vậy? - nó ngó nghiêng xung quanh - Đến khu vui chơi - anh đang chú tâm lái xe quay qua nhìn nó - không phải em thích nhất đi khu vui chơi sao? Lâu lắm rồi chúng ta cũng chưa đi khu vui chơi - Được thôi, em muốn chơi mấy trò cảm giác mạnh đó hì - nó cười tít mắt - Anh sẽ ở dưới chờ em chơi - anh cười ranh mãnh - Không được, anh không chơi sao em dám chơi chứ, chơi 1 mình sợ lắm - nó bĩu môi - Em chỉ cần có người chơi cùng là hết sợ sao? Thuê một người chơi cùng em là được - anh nhún vai trêu chọc nó - Vẫn không được, hồi trước chơi với Nhật Hoàng 1 lần rồi, có nắm tay cậu ấy nhưng vẫn sợ hết hồn - nó lắc đầu - Thế thì anh chơi cùng thì có khác gì chứ? - anh nghe nó kể về chuyện cũ có vẻ hậm hực - Tất nhiên khác chứ, lần đầu anh dẫn em đi chơi khu vui chơi chính là lần đầu tiên em đặt chân đến đó chơi, thủ những trò mạo hiểm lúc đầu sợ lắm nhưng nắm tay anh là hết sợ liền hà - nó thật thà ngây thơ nói ra - Thật sao? - anh nghe thế thì sướng lắm cười tủm tỉm - Thật chứ - nó gật đầu lia lịa - Nhung anh không có hứng chơi - anh giả bộ làm giá - Chơi đi mừ, người ta rất muốn chơi - nó làm vẻ đáng yêu năn nỉ - Gọi chồng ơi đi anh sẽ xem xét - anh cười tà mị - Chồng yêu ơi, chơi cùng em nhé - nó không lưỡng lự gọi anh một tiếng "chồng yêu" làm anh sướng tê người - Anh muốn được hôn - vừa lúc đến nơi anh vừa kiếm được chỗ đỗ xe liền quay qua nhìn nó cười tươi roi rói - Ừm....được thôi - nó nhìn xung quanh xem có ai để ý không rồi gật đầu, nhướn người qua hôn phớt lên môi anh - Ừm cũng gọi là tạm được - anh ra vẻ gật gù - Chúng ta chơi được chứ? - nó hào hứng - Phải chiều ý của vợ yêu chứ, chúng ta đi thôi - anh cười bẹo má nó rồi mở cửa xe bước ra ngoài - Mau đi thôi - nó cũng lon ton ra khỏi xe chạy đến cạnh anh - Cái đồ con nít - anh phì cười nắm tay nó - Con nít thì cũng là vợ của anh đó - nó cười nháy mắt với anh - Đừng có làm biểu cảm như vậy với người con tai khác khi anh đi công tác đấy nhá - anh véo má nó Nó thực sự không biết mình có chịu nổi khi anh đi lâu như vậy không, chưa bao giờ anh và nó xa nhau lâu như vậy nhất là khi giờ 2 người đang yêu ở giai đoạn ngọt ngào nhất, thôi thì hôm nay phải dành hết tâm huyết cùng đi chơi với anh mới được, chơi một cách vui vẻ bên nhau cùng chơi trò mạo hiểm, còn cùng vào nhà ma, ngồi vòng quay lớn, chơi đùa ngắm nghía ở cửa hàng lưu niệm Chuyến bay của anh và Key là lúc 6 rưỡi sáng, nó cũng theo anh ra sân bay, mặt ủ rũ, buồn bã như cây héo thiếu nước vậy, một người cũng chung cảnh ngộ với nó là Nhi, nhìn mặt 2 đứa như bánh bao thiu. Mỗi đôi kéo nhau ra một góc riêng để tâm sự riêng tư, nó thực sự không muốn cho anh đi - Không đi không được sao? - nó túm vạt áo anh túm chặt ngước mắt cún con lên nhìn anh nài nỉ - Em biết mà - anh mủn lòng nhưng không thể làm gì khác - Nếu thế thì lúc nào điện thoại cũng phải đầy pin, không được tắt máy, không được tắt mạng, đặc biệt là khi em gọi phải nghe máy ngay lập tức - nó bắn như súng liên thanh - Được rồi, anh sẽ làm như lời em dặn, em ở nhà thì tự chăm sóc bản thân đấy, anh đã dặn dò mọi người là chăm sóc thật tốt cho em và anh muốn khi anh quay trở về thì em phải có da có thịt chút thì ôm nó mới sướng - anh véo nhẹ vào cái eo bé bé của nó - Anh muốn nuôi heo sao? - nó nhăn mặt véo tai anh trút giận - Thôi đến giờ lên máy bay rồi, đến nơi anh sẽ gọi về, tạm biệt - anh hôn nhẹ lên trán nó - Ừm, đi nhớ cẩn thận, đừng có làm việc quá sức đấy - nó gật nhẹ đầu có nở nụ cười dù nhìn rất gượng Sau khi tiễn anh và Key lên máy bay rồi nó và Nhi khoác tay nhau đi về, tự an ủi nhau - Thôi dù sao họ cũng đi làm chứ không phải đi chơi, chúng ta tươi lên đi - nó động viên Nhi cũng như động viên chính bản thân mình - Ừ đúng vậy - Nhi lấy lại khí thế rồi như thấy gì mắt cô sáng lên, khều tay nó - ui mày ôi, anh chàng khoác áo da đằng kia đẹp trai chưa? Đúng là sân bay là nơi hội tụ trai đẹp mà, y như lời đồn vậy - Đâu đâu - nó cũng hau háu ráo riết nhìn theo Nhi Đúng là cái gì bỏ cũng có thể hết mỗi mê trai đẹp có đầu thai cũng không thể hết nổi mà, 2 đứa nó vừa đi về vừa tia trai đẹp đôi mắt biến thành mắt diều hâu tìm mồi từ lúc nào cũng không hay. Chỉ tội cho 2 người con trai trên máy bay vẫn ngồi trăn trở mãi nghĩ về vẻ mặt của người mình yêu buồn bac đến đáng thương lúc chia tay rời đi mà không hề hay biết gì Hàng ngày cứ có thời gian rảnh là anh lại gọi Facetime cho nó, không thể gọi Facetime thì gọi điện bình thường, mỗi lần trò chuyện là đến cả tiếng đồng hồ, thời gian gọi điện thường là vào buổi tối nó thảnh thơi chẳng phải làm gì, còn anh thì lúc đó vừa làm việc vừa trò chuyện với nó Anh đi công tác, công ty do ba mẹ anh quản lý, Jun cũng đứng ra quản lý giùm nên ba mẹ anh không vất vả mấy, nó thấy Jun một mình gánh cả đống việc nên cũng thương tình đến công ty giúp đỡ được phần nào hay phần đó. - Alo sao hôm nay gọi em sớm thế- nó đi xuống đại sảnh công ty để đi về thì có điện thoại, nhìn thấy là anh gọi thì nó nhoẻn miệng cười - Em đang làm gì vậy? Hôm naykhoong có việc buổi sáng nên gọi cho em sớm một chút - giọng anh trầm ấm ở đầu dây bên kia - Em đang ở công ty anh đây, đang chuẩn bị về, anh đang làm...bốp...A...cạch....xin lỗi anh, tôi vô ý quá - nó không may quyệt vào ai đó, làm rơi cả điện thoại xuống sàn nó cúi xuống lượm điện thoại lên nhưng người kia nhanh hơn đã lượm giùm nó - cảm ơn - nó ngẩng lên nhìn thì thấy người đó là một chàng trai khôi ngô, sáng sủa, đẹp trai nhìn còn rát lịch lãm, nhờ rằng nó có người chồng đẹp trai hơn vậy nên nó cũng không có đơ ra ngây ngốc nhìn người ta như bao cô gái khác xung quanh,nó thấy rất bình thường - Cô không sao chứ? Không bị đau ở đâu chứ? Xem điện thoại có bị hỏng không? - Chàng trai đó hỏi thăm nó - Tôi không sao, tôi xin phép - nghe đến từ điện thoại nó mới nhớ ra anh vẫn đang gọi cho nó nó vội rời đi , chàng trai đó nhìn theo nó - Mi! Mi! Em sao vậy? Mi! Em bị sao? Em đâu rồi? - nó vừa áp điện thoại lên tai thì eng một tràng héo ầm ĩ của anh - Em đây, anh đừng có la ầm lên nữa khì - nó phì cười - Em làm anh lo quá, đang nói tự nhiên nghe thấy tiếng rơi điện thoại rồi chẳng thấy nói gì nữa anh tưởng em bị bắt cóc đang định gọi Jun giúp - anh thở phào - Em không may đụng vào người ta nên làm rơi điện thoại thôi, mải xin lỗi người ta nên tạm thời không thể nghe điện thoại của anh - nó kể cho anh - Em đúng là hậu đậu mà - anh trách nhẹ nó - Đúng em hậu đậu thì anh cưới em làm gì bỏ quách đi cho xong - nó giở giọng hờn dỗi, đứng ngoài cửa công ty chờ xe - anh thích cái hậu đậu đó - anh cười nhẹ - không hậu đậu thì không phải vợ anh rồi - Hứ anh đang khen hay chê em đấy - nó bĩu môi vừa hay xe vừa tới, anh Hiếu bước ra mở cửa xe cho nó - cảm ơn anh - nó đưa điện thoại ra xa cười cảm ơn anh Hiếu rồi ngồi vào trong xe
|
Từ lúc anh đi nó rủ Nhi qua ở chung cho vui nhà vui cửa, mà Nhi lại là người cực ham chơi game nên hiện tượng lây nhiễm qua nó rất nhanh, 2 đứa thường cùng chơi game một cách hăng say quên trời đất, thỉnh thoảng thì rủ nhau đi mua sắm quần áo, các thứ các thứ, và nhiều nhất vẫn là rủ nhau đến những địa điểm nổi tiếng là có trai đẹp ngắm giết thời gian Nhìn đi nhìn lại mới đó đã đến sinh nhật anh, nó tự tay làm một chiếc bánh sinh nhật, còn làm một bàn thức ăn thật ngon, kêu người làm sắp một cái bàn tròn trong phòng nó, trang trí bàn ăn như bữa tiệc riêng cho 2 người, có hoa, có rượu có nến, có bánh sinh nhật và có đồ ăn nữa, nó kéo hết rèm lại cho căn phòng tối như ban đêm vậy, nó ăn giờ rồi, căn vào thời gian 6rưỡi chiều theo giờ Pháp, nó gọi video cho anh bằng máy tính cho to đặt ở phía đối diện mình như là anh ngồi bên đó vậy - Giờ này không phải là em đang ở công ty sao? Anh đang họp với đối tác - anh nhấc máy - Xin lỗi anh, em không biết, thôi để khi nào anh họp xong thì em gọi lại cũng được, mấy giờ anh ăn tối để em gọi lại lúc đó - nó hối hả nói - Thôi không cần tắt máy đâu, cũng sắp xong rồi, chờ anh 5 phút, ăn cơm thì anh đang định bàn chuyện với họ xong thì ăn đây - anh cười đặt điện thoại đựng thẳng về phía mình rồi nhìn lên nói chuyện với ai đó bằng tiếng pháp Hóa ra anh còn biết cả tiếng Pháp nữa, nó sẽ đi học thêm tiếng Pháp mới được, nghe qua điện thoại nó biết được đối tác của anh là một người đàn ông, nó thấy rất hài lòng, nếu là phụ nữ chắc nó sẽ nổi cáu luôn cho mà xem, đúng là 1 lúc sau nó thấy anh loay hoay kí cái gì đó rồi nhếch môi cười xã giao đưa tay bắt tay người đối diện, nó cũng đoán được việc kí hợp đồng làm ăn đã ổn thỏa rồi - Xin lỗi, vợ tôi đang gọi, ngài không cảm thấy phiền khi tôi qua bàn khác ngồi trò chuyện với cô ấy chứ? - anh lịch thiệp nố với ông khách bằng tiếng Pháp - nếu không tiện thì để tôi kêu cô ấy gọi lại sau - Không sao, không sao, tôi hiểu cho anh mà, tôi cũng đã có vợ và tôi hiểu cảm giác của anh khi xa vợ mình như vậy - ông khách cười vui vẻ - Key, giúp tôi tiếp ngài ấy nhé - anh ngoắc phục vụ tới rồi nhờ vả Key - Được rồi, mau đi đi không cô ấy giận giờ, phụ nữ mà dễ giận dỗi lắm - Key gật đầu nhắc nhở anh, cậu cũng đã có vài lần như vậy rồi, dỗ dành mệt hơn cả làm việc ấy chứ Anh nhờ phục vụ tìm cho mình một phòng khác gần phòng này rồi cầm điện thoại rời đi - Em đang ở đâu mà tối thế? Anh qua phòng mới liền hỏi nó - Em đang trong phòng mình chứ đâu, em có một thứ muốn cho anh bất ngờ, nhắm mắt lại, không được ti hí đâu, khi nào em kêu mở mắt thì mới được mở đó nha, 1...2...3...mở mắt ra nào....Happy Birthday to you...Happy Birthday to you...Happy Birthday...Happy Birthday...Happy Birthday to you....bốp bốp bốp chức mừng sinh nhật anh, anh mau ước và thổi nến đi - nó cứ tự biên tự diễn như vậy đấy - Được rồi, phù - anh phì cười, anh còn chẳng nhớ hôm nay là sinh nhật mình giả vờ thổi nến, nó thổi cho đám nết phụt tắt - Anh nhìn xem bàn ăn này em làm cho anh đấy, chiếc bánh kem cũng là tự tay em làm, anh phải ăn cho hết đấy - nó khoe thành tựu của mình - Xem nào, nhiều món như vậy sao? Anh ăn không nổi đâu, amh ăn một nửa em ăn một nửa nhé - anh gọi phục vụ vào thì thầm với phục vụ cái gì đó 1 lát sau đồ ăn được dọn ra toàn những món trên bàn tiệc của nó - chúng ta mau ăn thôi - anh cười nhẹ - Anh há miệng ra em đút cho miếng thì này nào - nó giơ lên một miếng thịt bò vừa mới cắt đưa về phía màn hình máy tính - A...ưm ngon lắm - anh cũng giả vờ há miệng rồi đút một miếng thịt vào miệng mình - Ngon lắm sao? Vậy anh ăn nhiều vào - nó không biết sao lúc này nó lại thấy khóe mắt hoen đỏ, sống mũi cay cay, nó cảm thấy tủi thân và buồn, không ngăn được nước mắt của mình, nó khóc râm rỉ - Sao tự nhiên em lại khóc vậy? - anh cuống cuồng lên - Không có, chỉ là em muốn ở cạnh anh lúc này thôi - nó quệt nước mắt lắc nhẹ đầu cười nhẹ - Đừng có khóc như vậy, anh vẫn đang cố gắng làm mọi chuyện nhanh nhất rồi, em cố chịu 1 thời gian nữa thôi nhé - anh cuống quít hận không thể chui qua điện thoại để ở cạnh nó - Em không sao đâu, anh đừng lo, anh cứ làm việc đi, không cần vội vàng quá đâu, em chịu được mà - nó trấn an anh - Vậy thì đừng có khóc nữa đấy, mau ăn đi để anh đút cho em - anh đưa một miếng thịt lên camera điện thoại - A a a - nó cười nhẹ há miệng Sau khi trò chuyện với nó một lúc lâu, anh mới lựa lời dỗ dành kêu nó tắt máy để anh tiếp ông khách kia một lát khi về khách sạn sẽ gọi lại cho nó, mãi nó mới chịu đồng ý. Anh vội vàng quay trở lại phòng nơi Key và ông khách đang dùng bữa - Xin lỗi tôi đi hơi lâu - anh cười hối lỗi - Không sao, chúng tôi cũng không có chờ anh quay lại đã ăn hơn nửa bữa rồi - ông khách cười vui vẻ - Ông đi gì mà lâu vậy, cô ấy gọi có chuyện gì? - Key hỏi han anh - Cô ấy gọi để tổ chức sinh nhật cho tôi thôi - anh vỗ nhẹ vai Key cười ấm áp - Chết tôi cũng quên đấy hôm nay là sinh nhật của ông - Key nhìn điện thoại kiểm tra ngày giờ - Tôi còn không nhớ nữa là - anh phì cười - Ăn gì để tôi gọi - Key nhắc nhở anh - Không cần tôi ăn rồi, cô ấy làm một bàn thức ăn tổ chức sinh nhật cho tôi, nên tôi gọi 1 bàn y hệt cùng ăn chung với cô ấy rồi - anh nói với Key bằng tiếng Việt - Vậy sao, đúng là yêu chiều vợ quá đấy - Key huých vai anh trêu chọc - Tôi vẫn không thể ngườ được là cậu trẻ như vậy mà đã có vợ rồi đâu, chắc cợ của cậu rất trẻ và xinh đẹp - ông khách cười nói - Dạ vâng, ai cũng nói rằng tôi quá trẻ để đi lấy vợ, vợ tôi là một người hoàn hảo trong mắt tôi - anh cười nụ cười hạnh phúc khi nhắc đến nó - Cậu là một người chồng tốt - ông khách cười tươi khen anh - Cũng không hẳn đâu, tôi vẫn khiến cho cô ấy buồn phiền nhiều lắm - anh khách sáo Đêm đó thực sự là nó đã khóc rất nhiều vì nhớ anh, cũng bắt nguồn tại cuộc điện thoại đó, nó thấy tủi thân và nhớ anh kinh khủng lên ấy, đúng là khoảng 1 tiếng sau anh có gọi lại cho nó, lúc đó anh đã về phòng của mình ở khách sạn rồi. Cuộc điện thoại đó như châm ngòi thêm cho tâm trạng nó. Sáng hôm sau nó thức dậy với đôi mắt sưng vù, có lẽ phải lấy đá trườm vào thì mới đỡ được, vừa xuống nhà thì bắt gặp Nhi cũng vừa ở bếp ra, tay cầm túi chườm lạnh, đôi mắt của cô cũng sưng không hề kém nó, 2 đứa nhìn nhau thở hắt ra không cần nói cũng tự hiểu có chuyện gì xảy ra với đối phương. Nhi cũng vì khóc mà sưng mắt như vậy, tối qua Key gọi về cho cô tâm sự làm cô chỉ có thể khóc như mưa Vì mặt mũi sưng húp như vậy nên nó và Nhi quyết định nghỉ học, ngồi nhà xem tivi. Buổi chiều vì khuôn mặt đã bình thường trở lại nó đi tới công ty thôi chứ ở nhà chán như con gián ấy - Xin lỗi anh, tầng này nhân viên không được tự tiện đi lại đâu ạ, anh là nhân viên mới sao? - nó thấy một chàng trai đứng mãi ở hành lang nó mớ tới gần nhắc nhở - Tôi không phải là nhân viên ở đây, tôi là đối tác làm ăm của công ty - chàng trai đó quay lại nhìn nó nở nụ cười vui vẻ, anh chàng nhận ra nó là người đụng cậu hôm trước ở dưới đại sảnh, nhưng có lẽ nó chẳng nhận ra cậu - A xin lỗi anh, tôi không biết, vậy anh lên đây tìm ai vậy? - nó cười hối lỗi - Tôi lên đây là có hẹn trước, nghe nói là TGĐ của công ty đã ra người ngoài công tác nên kêu tôi qua gặp thẳng chủ tịch, nhưng tôi không biết phòng chủ tịch ở đâu - anh chàng đó giải thích - Vậy thì anh theo tôi, tôi sẽ dẫn anh qua đó - nó có lòng tốt - Chúng ta đã từng gặp nhau - anh chàng đó gợi chuyện - Từng gặp sao? - nó cố nhớ xem đã gặp chưa - Là ở dưới đại sảnh công ty, tôi và cô va vào nhau rồi cô rói điện thoại đó, cô nhớ không? - anh chàng cố gắng kể ra cho nó nhớ - À...hóa ra là vậy, tôi có bệnh hay quên, gặp thoáng qua hầu như tôi không thể nhớ được, anh nhắc giờ tôi nhớ ra rồi - nó liền cười niềm nở bào chữa - Tôi tên là Quang Khả - Khả cười tươi nhìn nó - Tôi tên Chang Mi, rất vui được biết anh - nó cười xã giao đáp lại - Tên cô rất lạ, rất đặc biệt - Khả cười - Cũng chỉ là một cái tên mà thôi... - Chang Mi, em qua đây có chuyện gì sao? - chị thư ký thấy nó thì liền hỏi - Không có đâu, em chỉ tiện đường dẫn anh chàng này đến đây thôi, chị cũng không cần báo cho chủ tịch biết em tới đâu - nó xua tay rồi ghé tai chị thư ký nói nhỏ - để ba mẹ chồng biết con dâu có ghé qua mà không vào chào hỏi thì chết em đó, giữ kín giúp em nhá - nó nháy mắt với chị thư ký - Được rồi, anh là người mà quầy lễ tân báo là cần tìm gặp chủ tịch sao? - Đúng rồi, là tôi - Khải cười gật đầu - Vậy tôi đi trước nhé - nó nói xong rời đi Khải nhìn theo bóng lưng nó đến khi nó đi khuất, cậu chỉ mới 2 lần gặp nó thời gian gặp dù không nhiều nhưng cảm tình dành cho nó thì rất nhiều, cậu có cảm giác thích thích người con gái này, chưa có cô gái nào khiến cậu chú ý đến như vậy cả Giờ ta làm, nó bước xuống cửa công ty đợi như mọi lần, nhưng nó chẳng muốn về nhà chút nào, nó gọi cho Nhi và Hiền rủ cùng đi ăn, nơi hẹn là một nhà hàng Trung Quốc, cũng khá lâu rồi nó chưa ăn đồ Trung Quốc - Eh! Sao 3 em lại cùng nhau tụ tập riêng thế này - Jun cùng Khải đi qua bàn của 3 đứa nó Jun phát hiện ra liền lên tiếng - Anh đang thử sự nhẫn nhịn của 2 đứa em sao, em nói trước mấy ngày nay em đang rất muốn đánh người đó nha - nó chán ghét nhìn Jun cảnh cáo - Biết rồi mấy cô nương, anh cũng chỉ là đi ăn với đối tác thôi, anh đi trước nhé, tiền ăn hôm nay của mấy đứa anh sẽ trả cho - Jun nháy mắt ra vẻ đại gia lắm tiền - Vậy thì phải cám ơn anh Jun đẹp trai rồi - Nhi cười tươi như hoa - Thôi anh đi trước nhé, ta đi thôi - Jun quay qua Khai lịch thiệp mời cậu đi Cậu vừa mới được thấy một khía cạnh khác của nó, khi ở cạnh bạn bè thân thiết thì nó có một tính cách vui vẻ năng động như vậy, còn đối với người lạ mới quen biết thì có chút thờ ơ, nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự và điềm đạm. - Chang Mi là nhân viên của công ty anh đúng không? - Khải sau khi ngồi xuống bàn, gọi đồ ăn xong mpiw lên tiếng hỏi - Không hẳn, cô ấy nói đúng ra là một nhân viên đặc biệt hơn những nhân viên khác - Jun lắc đầu ra vẻ nghiêm túc - Đặc biệt? - Cậu không hiểu lắm - Cô ấy thích đến làm lúc nào cũng được, gọi là thư ký cũng không phải gọi là trợ lý lại càng không, thôi gọi là thư ký cấp cao đi - Jun phân tích - Thư ký cao cấp? - thôi tôi sẽ nói cho cậu 1 đặc điểm cho cậu hình dung, bàn làm việc của cô ấy là ở cạnh bàn TGĐ - Tạo sao... - Anh muốn hỏi tại sao sao? Tôi cũng không biết, rõ ràng là cô ấy có chồng rồi, không biết sao TGĐ của chúng tôi cứ chết mê chết mệt cô ấy, căn bản chồng cô ấy là một người không ra gì, thường ngày quát tháo, cờ bạc, đánh đập vợ, còn nợ nần không trả được - Jun thở hắt não nề - Cô ấy có một người chồng tệ bạc như vậy sao cô ấy không rời khỏi người chồng đó chứ? - Khả nổi lên cơn giận dữ bất bình thay, đúng theo ý muốn của Jun - Cũng không biết sao lại vậy nữa, tôi cũng đã nhiều lần trò chuyện khuyên nhủ cô ấy, cả đồng nghiệp xung quanh cũng vậy nhưng cô ấy vẫn chỉ một lời giải thích là anh chồng không chịu kí đơn ly hôn nê. Cô ấy cũng không thể làm gì - Jun cố nín cười tiếp tục trò lừa bịp của mình - Cậu nói là TGĐ của cậu rất thích cô ấy, vậy sao không ra tay giúp cô ấy? - Khả như bị cuốn vào câu chuyện không dứt ra được - TGĐ của tôi dù sao vẫn là người ngoài, có lần TGĐ bọn tôi đã đứng ra bảo vệ cô ấy nào ngờ về nhà chồng cô ấy liền xuống tay đánh vợ hôm sau cô ấy phải xin nghỉ ở nhà- Jun ra vẻ thương cảm Khả nhíu mày đưa mắt nhìn qua bàn của nó, thấy nó vẫn đang vui vẻ cười nói với 2 cô bạn của mình, Jun thấy vậy liền chiêm thêm - Cô ấy vẫn thường tỏ ra mình không có vấn đề gì, luôn cười nói vui vẻ với mọi người, đúng là một cô gái quá mạnh mẽ rồi " Cô ấy thật là ngốc mà" Khả suy nghĩ trong đầu không khỏi xót xa cho nó, không hề biết mình đã bị lừa - Ôi thôi chết, chúng ta đến đây để ăn cùng nhau một bữa mừng chuyện hợp tác vậy mà tôi lại nói chuyện đâu đâu, mong rằng anh không chê cười - Jun ra vẻ hốt hoảng - Anh không cần khách sáo với tôi đâu, cứ coi tôi như bạn bè - Khả cười nhẹ - Xin lỗi tôi nghe điện thoại một chút - Jun nhìn vào màn hình điện thoại nói với Khả - Alo có chuyện gì không ngài TGĐ? ..."Mày hôm nay lên cơn à? Sao lại gọi tao trịnh trọng thế? Tình hình công ty ở nhà thế nào rồi?"... Công ty vẫn rất ổn, cậu không chỉ gọi tôi chỉ vì công ty đó chứ? ..."Chang Mi cô ấy có thường tới công ty không? Cậu ấy tâm trạng cô ấy thế nào?"... - Jun điwa mắt qua nhìn Khải rồi liền đảo đi hướng khác - À cô ấy hiện vẫn đi đến công ty đều đều, dạo này không biết có cãi nhau với chồng không mà thấy cô ấy mệt mỏi dữ lắm, không biết do công việc hay do gia đình nữa - Jun nói vậy khiến anh càng dồn dập - "Cô ấy buồn lắm sao? Cô ấy không ổn sao?"... Cậu cứ bình tĩnh, cô ấy vẫn ổn, thôi nhá, tôi đang ngồi ăn với đối tác đáng nhẽ cậu tiếp đây này - Jun nói xong cúp máy trước cậu cười xung sướng - lần này ta đã cúp máy trước hắn rồi hahaha, a xin lỗi tôi hơi quá khích - Jun vội vàng xin lỗi - Không có sao - Khả lắc nhẹ đầu Có lẽ cậu bận tâm quá nhiều vào chuyện của nó, cậu sẽ tìm cách gì đó giúp nó thoát khỏi tay chồng khốn nạn đó
|
Nó đứng chờ thang máy để đi lên, không ngờ lại gặp Khả, cậu là người bắt chuyện trước với nó - Xin chào, lại được gặp cô rồi - Khả cười nhẹ đứng cạnh nó - A Chào anh - nó chỉ cười nhẹ gật đầu chào - Tôi hôm nay đến để họp - Khả như thấy thắc mắc trong mắt nó - Vậy à, lần này chắc không cần tôi dẫn đường đâu nhỉ? - nó cười - Không cần, tôi biết phòng họp ở đâu mà - Khả cười lắc nhẹ đầu - Đến tầng của anh cần đến rồi, tạm biệt - nó nhắc nhở - À ừ, tôi đi trước đây - cậu hơi tiếc Nó nhìn lướt qua cậu ta một cái rồi đóng thang máy, nó có cảm giác như là cậu ta đang cố tiếp cận nó, thôi mặc kệ đi, nó chẳng quan tâm nữa - Chang Mi! Em có thể mang tập tài liệu này xuống cho chủ tịch giúp chị không, chị sợ chị mà xuống bây giờ thì chủ tịch sẽ nổi giận với chị mất - chị thư ký hôm trước bắt gặp nó ở thang máy như bắt gặp vàng - Em mang xuống chẳng lẽ sẽ không nổi giận sao? - nó cười đùa - Em là con dâu của chủ tịch mà, giúp chị đi - cô thư ký nài nỉ nó - Được rồi, em sẽ giúp - nó phì cười lại bấm thang máy xuống Cạch - Xin lỗi mọi người - nó mở cửa phòng họp đi vào tiến tới chỗ ông Duy đưa cho ông tập tài liệu nó nói nhỏ - ba, tài liệu của ba nè, con đưa rồi đi ra ngoài đây - Ừm, cảm ơn con - ông Duy cười nhẹ với nó Nó rời đi rồi mọi người mới tiếp tục bàn luận công việc của mình. Anh đi được 3 thabgs rồi, nó thấy sức chịu đựng của nó cũng tốt đó chứ, còn 2 tháng nữa thôi, 3 tháng có lẽ với người khác là ngắn nhưng với nó là rất dài, từ cái ngày sinh nhật của anh, khi biết anh biết nói tiếng Pháp nó đã liền đi học tiếng Pháp, cũng có thể giao tiếp kha khá rồi, đối với một khóa học như thế nó là người nhanh tiếp thu hơn hẳn những người cùng khóa Nhi đã từng than thở với nó rằng - Mày tự nhiên đi học tiếng Pháp làm gì không biết, mớ kiến thức thường ngày chưa đủ làm mày nhức đầu à? Những lúc đó nó chỉ cười nhẹ và không nói gì. Nó theo lời gọi nài nỉ của đứa cháu đáng yêu của mình mà đi qua công ty của nhà mình, nó chưa bao giờ đến vì có lẽ nó biết công ty đã có anh trai và chị dâu đảm nhận điều hành, nó chưa bao giờ nghi ngờ thực lực của anh trai mình. - Xin chào, tôi tên Chang Mi, tôi muốn gặp TGĐ Huy - nó nói với cô tiếp tân - Cô có lịch hẹn trước không? - cô tiếp tân cười hỏi - Không - nó phát ngán khi đi công ty nào cũng hỏi như vậy - Vậy chờ tôi 1 lát - cô nhân viên cười chuyên nghiệp, nhưng có vẻ đã thay đổi thái độ rồi, có vẻ khinh khỉnh coi thường nó - Cô chờ 1 chút nhé, để thư ký trên đó xác nhận lại đã. Này cô, nhìn cô cũng trẻ như vậy, không biết TGĐ có vợ con rồi sao? - tôi biết chứ - nó nheo mắt - Vậy là cô biết mà vẫn lấn tới sao, đến cả công ty để tìm gặp, vợ TGĐ cũng làm ở đây đó - Tôi biết - nó nhếch môi cười - Vậy cô quá gan rồi, vợ TGĐ mà biết chắc sẽ lột da cô - Này cô! Không phải cứ là con gái đến gặp TGĐ không có hẹn trước nghĩa là người đó là tình nhân của TGĐ đâu, cô nên suy nghĩ trước khi nói nhé - nó không đùa giỡn nữa chấn chỉnh cô nhân viên - Bé Mi, sao con lại đến đây rồi, có bao giờ con chịu đến công ty nhà ta đâu - ông Lãnh ở đâu xuất hiện - Ông nội ~ con đã nói rồi, con lớn rồi, ở ngoài ông đừng gọi con là bé Mi nữa - nó quay ra giận dỗi - Thôi được rồi, mà con tới đây để làm gì? - ông Lãnh cười hiền từ - Bé Bon gọi muốn con dẫn đi chơi, nó đang ở công ty cùng anh Huy nên con đến đây, tiện thể con cho Bon qua ở với con vài ngày cho đỡ chán - nó cười - Haizz ta còn tưởng là nó đến thăm ta nữa chứ - ông Lãnh giận dỗi - Thôi mà ông nội, con cũng định ghé qua thăm ông nữa mà - nó giở bộ mặt nịnh nọt - Cô Mi! Cô tới rồi - Bon từ trong thang máy chạy ra, cậu nhóc mớ 3 tuổi mà thôi - Ừm, bé Bon của cô vẫn ngoan ngoãn chứ? - nó cười cúi xuống thấp bằng cậu bé - Cô Mi, hôm nay cô sẽ dẫn con đi chơi có phải không? - cậu bé háo hức - Tất nhiên rồi, chúng ta sẽ đi chơi - nó cười tươi - Đây là đồ của Bon, trong đó có đủ quần áo rồi đó - Huy đưa chiếc vali nhỏ cho nó - Được rồi, em biết rồi, có thiếu thì em sẽ mua cho cậu nhóc vài bộ xinh xinh để mặc - nó cười - Cô Mi, chúng ta đi thôi, đi thôi - cậu nhóc háo hức kéo lắc tay nó nằng nặc đòi đi ngay - Được rồi, con đi trước đây - nó đành chiều theo ý cậu nhóc chào tạm biệt mọi người rồi cùng cậu bé rời đi, mọi người cùng nhau đi vào thang máy, bỏ lại cô nhân viên tiếp tân mặt tái xanh như tàu lá chuối đứng ở quầy tiếp tân Thêm bé Bon về nhà nó ở đâm ra nó cũng bận rộn hơn, sang phải dậy sớm hơn để chuẩn bị cho cả thằng bé dẫn nó đến trường mẫu giáo rồi mới chạy qua trường mình, chiều ở công ty lại về trường đón cu cậu về nhà. Chăm cậu bé ăn uống ngủ nghỉ tất bật cũng là một cái lợi cho nó, vì bận bịu hơn nên nó không phải ngồi một chỗ buồn rầu nhớ nhung anh mỗi tối nữa - Cô Mi! Cô cho con đi đến công ty của cậu Ken đi - Bon nài nỉ nó khi nó đang chuẩn bị đến công ty - Chỗ đó là nơi làm việc, với lại cậu Ken đang đi công tác không có ở công ty đâu con, hôm nay là thứ 7 mà đúng không, con ngoan ngoãn ở nhà với cô Nhi nhé, nếu con muốn về nhà thì cô sẽ đưa con về đó chơi - nó nhẹ nhàng khuyên nhủ bé Bon - Con không chịu đâu, con muốn đi cùng cô Mi cơ - cậu nhóc liền lăn đùng ra ăn vạ - Thôi được rồi, con thay đồ đi, cô sẽ cho con đi theo - nó bị Bon ăn vạ kinh quá nên đành chấp nhận cho cậu bé đi theo Cậu nhóc liền nhanh nhảu chạy đi thay đồ, nó lắc đầu nhìn theo cậu nhóc. Đến công ty, cậu nhóc cứ tung ta tung tăng chạy nhảy khắp nơi nó chạy theo cũng mắc mệt - Woa công ty của cậu Bảo thật lớn, lớn hơn cả công ty của nhà ta luôn ha cô ha - cậu nhóc nắm tay nó lắc lắc - Ừm, con nhớ là đừng có chạy lung tung quấy nhiễu người khác làm việc nghe chưa - nó bấm nút mở cửa thang máy Ting - A Mi Mi! Em tới rồi hả? Bọn anh đang định gọi cho em đây - Thang máy vừa mở ra thì nó gặp Jun và Khả - Con đi hết hành lang này sẽ thấy một cái cửa to con vào phòng đó chờ nhé - nó cúi xuống nhẹ nhàng hướng dẫn cho cậu nhóc - Dạ được con đi trước đây - Bon ton ton chạy đi - Đi cẩn thận đừng có chạy, nhớ vào phòng đừng nghịch ngợm lung tung đấy - nó nhắc nhở cậu nhóc - Dạ vâng, con biết rồi - cậu nhóc dừng lại làm vẻ ngoan ngoãn - Anh bảo tìm em có chuyện gì vậy? - nó giờ mới quay qua Jun hỏi - TGĐ đại nhân vừa mới gửi fax về, nói tài liệu này cần xử lý gấp, em làm được không? - Jun đưa cho nó tập tài liệu - Cái này sao? Ok em làm được, làm xong có cần gửi lại cho anh ấy không? - nó nhìn qua rồi đồng ý nhận - Nếu tiện thì em gửi luôn đi, mà chiều tối nay có một bữa tiệc, em phải đi đấy, TGĐ không có ở đây, em sẽ là người thay thế - Jun nhắc nhở - Thế em mang bé Bon đi cùng nhé? - nó đắn đo - Bé Bon? À được chứ - không quá khó để Jun nhìn nhận được bé bon là cậu nhóc vừa nãy - Vậy em đi trước - nó cười gật đầu chào rồi rời đi - Cô ấy có con rồi sao? - Khả giờ mới lên tiếng - Ừm, tội nghiệp thằng nhỏ suốt ngày thấy ba mẹ cãi vã hoài à, nhưng cậu bé rất ngoan và thông minh - Jun thở hắt ra rồi như nhớ ra gì liền vỗ vai Khả - Cậu thích Chang Mi sao? - À...ừ...tui...- Khả lúng túng - Không phải ngại với tôi, cậu cứ thử tiến tới đi, nhỡ đâu cô ấy cũng thích cậu - Jun gạ gẫm - Cô ấy có chồng con rồi - Khả xua tay - Tôi nói rồi mà, cô ấy đang làm thủ tục ly hôn với chồng, còn nếu cậu đã thích đã yêu cô ấy thì chuyện cô ấy từng có con cũng đâu là gì - Jun biết cá sắp mắc câu - Vậy để tôi suy nghĩ đã - Khả mềm lòng - Phải vậy mới là nam nhi đại trượng phu, cô ấy thích những chàng trai bạo dạn thổ lộ tình cảm, và hiền lành đó, cố lên - xác định cá đã cắn câu Jun chỉ cần ngồi làm khán giả xem kịch hay mà thôi
|
Bựa tiệc mà Jun nói cũng chỉ là bữa tiệc thường niên giao lưu giữa các thương nghiệp với nhau, nghe nói bình thường vẫn là anh đi nhưng đợt này anh đi công tác rồi thì Jun đi thay cũng không vấn đề gì nhưng tại sao lại nằng nặc kéo nó theo làm gì. Bực nhất là kêu nó đến rồi bỏ mặc nó ở nơi tiệc tùng đông đúc này để đi tán gái. Nó đáng nhẽ là sẽ cho Bon đi vì nghĩ rằng cậu bé sẽ nằng nặc đòi theo nhưng không, cậu nhóc trước cám dỗ của trò chơi điện tử nên đã mặc xác nó thích đi đâu thì đi còn cậu nhóc sẽ ở nhà chơi game cùng Nhi Nó cũng không đi qua chỗ này chỗ kia để bắt chuyện với ai hết, ai đến bắt chuyện thì nó cười nói xã giao không thì nó càng khỏe - Xin chào - Khả đến bắt chuyện với nó, chắc nhờ lời thúc giục của Jun nên cậu can đảm hơn - Chào anh, chuyện hợp tác ổn chứ? - nó cười nhẹ - Tất nhiên là vẫn ổn, tôi thấy chúng ta cũng gặp nhau khá nhiều rồi mà cứ xưng hô như này có vẻ hơi xa cách, tôi hơn Jun 3 tuổi mà thấy Jun gọi cô là em thì chắc cô cũng ít tuổi hơn Jun, vậy giờ chúng ta xưng anh - em nhé, chúng ta coi nhiw là bạn được chứ? - Khả mạnh dạn đưa ra ý kiến - Được chứ, em thấy xung thế kia cũng kì kì - nó cười gật đầu đồng ý - Anh tưởng em sẽ cho cậu nhóc con đi cùng? - Khả nhìn quanh tìm kiếm - À thằng bé không có theo em nữa nên em để cậu nhóc ở nhà - nó giải thích - Em còn trẻ tuổi như vậy mà đã đi làm rồi, thật rất có trí tiến thủ - Khả cố gợi ra chuyện - Thực ra em vẫn còn đang đi học đại học, mới là sinh viên năm 2 thôi à, việc làm này là việc làm thêm - nó cười nhẹ - Em mới học năm 2 mà đã lấy chồng rồi? - cậu không nghĩ nó lại trẻ như vậy, cậu nghĩ nó cũng phải là sinh viên mới ra trường rồi chứ, trẻ như vậy mà đã lấy chồng, lại gặp phải người chồng không ra gì - Em lấy chồng khi em đã đủ 18 tuổi không hề vi phạm pháp luật của nhà nước đâu - nó bật cười - Anh không hề có ý cười nhạo em, chỉ là hơi bất ngờ vì em lấy chồng lúc còn quá trẻ - cậu liền lắc đầu xua tay - đâu phải trẻ như vậy là không được lấy đâu, đối với em quan trọng là mình lấy được người như nào mà thôi, lấy được người tốt thì coi như sướng cả đời còn lấy phải người không tốt thì như ván bài thua vậy - nó cười mỉm nghĩ tới anh, nó tin là nó đã thắng trong ván bài đỏ đen này - Không phải đàn ông tất cả đều xấu đâu - Khả nhẹ nhàng gợi ý - Cũng không phải người nào cũng tốt, con người cả nam lẫn nữ đều có người xấu người tốt, đáng sợ nhất không phải là người xấu mà là người trước mặt mọi người xung quanh thì mang cái mác người tốt nhưng bộ mặt thật sau lưng mọi người lại là người xấu - nó nêu ra quan điểm của mình - Thế em thấy anh là người tốt hay xấu - Cậu gây sự chú ý của nó về mình - Anh á, em nói thật nhé, qua vài lần tiếp xúc thì em thấy bề ngoài anh là một người tốt, nhưng chứng thực anh là người tốt hay xấu cần có thêm thời gian nhìn nhận, suy xét mới biết chính xác được - Vậy sao, anh vẫn chưa thể hiện đủ mình là người tốt sao? - Tốt xấu không phải thể hiện ngoài mặt mà là ở trong tâm - nó bĩu môi phản bác 2 người trò chuyện khá hợp, nên nó cũng có thứ giết quãng thời gian còn lại, khi về nó định là đi taxi về cho lẹ, đỡ khỏi phiền gọi người tới đón mất công. - Em thân nữ một mình đi taxi đêm không an toàn lắm đâu, để anh chở em về cũng được - Khả ngỏ lời - Dạ thôi, vậy thì phiền anh lắm - nó cười gượng xua tay - Phiền gì đâu, được chở người đẹp về nhà làm ddiweuf người đàn ông nào cũng muốn làm mà - Khả cười tươi - Anh nói thế nghĩa là đàn ông đều háo sắc như nhau, vậy sao em có thể lên xe của anh được chứ? - nó cười bắt bẻ trêu chọc - Người ta gọi là thưởng thức cái đẹp đâu thể gọi là háo sắc được - Khả bác bỏ - Anh nói vậy thì em đành chịu thôi, em chấp nhận để anh chở về đấy - nó cứ kì kèo thì đến khuya chưa chắc về đến nhà thôi thì đồng ý cho xong - Vậy thì chờ một chút anh đi lấy xe - Khả vui mừng - Thôi khỏi, thế mất công lắm, em đi cùng anh ra đó luôn cho nhanh - nó đi theo Khả ra bãi đỗ xe Khả vô cùng vui mừng vì bước đầu làm quen đã thành công, nó thì chẳng biết gì về việc mình bị Jun đem ra làm trò đùa của để cậu ấy chiêm ngưỡng, cũng không hề nghi ngờ về việc Khả cố tiếp cận và bắt chuyện với mình Từ ngày đó, tần số Khả tìm đến nó cũng tăng dần, lúc thì lấy cơ tiện đường đến công ty nó bàn chuyện ghé qua, lúc là gọi trực tiếp mời đi ăn hoặc đi uống nước. Vì tần suất tăng lên nên nó bắt đầu thấy bất thường, nó để ý đến cử chỉ của Khả đối với mình hơn, và cách nói chuyện của cậu với nó, nó không thể chắc chắn 100% chỉ khoảng 85% là Khả đang cố tán tỉnh nó, nó cảnh giác hơn, khi có cơ hội liền rạch ra rõ ràng quan hệ giữa 2 người đối với nó chỉ là bạn bè, nó tin những lần nó làm thế, cậu chắc chắn là hiểu nhưng có lẽ không có tác dụng Nó bất lực đành mặc cho Khả tấn công nhưng nó thì né, thời gian anh công tác còn bao lâu nữa đây, mới đó mà đã sắp đến giáng sinh và tết dương lịch rồi. Nó mệt mỏi đi vào nhà, vừa bước chân vào nhà thì Nhi ở đâu xông đến nhảy phóc lên người nó hú hét - Mày ơi, anh Key ảnh bảo với tao trước giáng sinh ảnh sẽ về, tao vui sắp điên rồi đây - Nhi nhảy tưng tưng - Thật sao? Sao tao không thấy anh Ken gọi báo cho tao? - nó nửa vui nửa ngờ - Chắc ông ấy muốn tạo bất ngờ cho mày đấy - Nhi vỗ vai an ủi nó - Mong là vậy - nó gật đầu, trong lòng vô cùng háo hức chờ ngày anh trở về
|
Những ngày sau, nó cũng không thấy anh gọi điện thoại cho nó, nó nghĩ chắc anh bận làm cho xong việc cho kịp thời gian về nên nó cũng chẳng gọi điện cho anh làm phiền. Ngày Key về Nhi ra sân bay đón, nó đi theo, anh thích tạo bất ngờ cho nó thì nó sẽ tạo bất ngờ ngược lại cho anh, đứng chờ người ra mà nói cứ nhấp nhổm không yên - Anhhhhh~ em ở đây - Nhi vừa la lớn vừa lao đi Key tiến lại dang tay ra miệng cười rõ tươi. Nó không để ý đến họ nó ráo riết nhìn phía sau Key tìm anh mà không thấy, nhìn thêm một lúc cũng không thấy, nó cũng đoán được là chuyện gì đang diễn ra, không phải anh muốn tạo bất ngờ cho nó, mà là anh không về tự nó suy diễn thôi - Chang Mi! Ken nó chưa có về, công việc còn khá nhiều, nó kêu anh về còn nó ở lại hoàn thành lốt, em đừng có buồn - Key đi tới an ủi nó - Em không sao, em vẫn ổn - nó thấy sống mũi mình cay cay, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ không sao hết nó vẫn ổn - Để anh đưa em về nhé - Key nhẹ nhàng - Thôi, 2 người đi chơi với nhau đi, em còn ghé qua công ty nữa, em đi trước nhé - nó từ chối rồi rời đi trong buồn bã và thất vọng Nó lủi thủi bước ra khỏi sân bay, tính vẫy một chiếc tãi về nhà nhưng rồi nghĩ thế nào nó đổi ý đi ngồi xe bus, nó lên xe trong xe khá vắng khách nó chọn một ghế đơn ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Nó không về nhà luôn mà ra bờ hồ ngồi thả hồn vào gió, nét mặt ưu tư, lại còn ngồi một mình khiến mọi người nhìn nó cứ ngỡ rằng nó thất tình. Thở hắt ra nhìn những đợt sóng nhỏ trên mặt hồ, hồ mùa đông nhìn cô đơn lạnh lẽo như trong lòng nó vậy, rõ ràng đâu phải là thất tình mà nó lại thấy như mình đang thất tình vậy chứ - Hóa ra là em thật, nhìn từ xa anh đã ngờ ngợ rồi nhưng lại nghĩ tự nhiên em ra đây làm gì - Khả ở đâu đến ngồi cạnh nó - có chuyện gì vậy nhìn em như đang có tâm sự - Không có gì đâu, mà anh không phải ở đây là đang đi chơi đấy chứ? - nó lái sang chuyện khác - Nhà anh ở gần đây, chiều tối nào anh chẳng ra đây chạy bộ tập thể dục - Khả cười tươi - Vậy sao, nhà gần đây cũng thích quá chứ, buồn buồn ra đây ngồi chơi, còn có phố đi bộ nhộn nhịp như này - nó cười nhẹ - Có phải em đang vướng bận chuyện về chồng mình? - Khả nhìn anh hỏi han - Không có gì nghêm trọng đâu - nó cười gượng lắc đầu - Anh không đủ tin cậy để em tâm sự sao? - Khả nheo mắt nhìn nó - Xin lỗi anh, đối với em anh là một người bạn tốt nhưng chuyện riêng tư về gia đình nhất là về chồng em, em không cần san sẻ kể nể cho ai hết, em không muốn thế, thôi em xin phép đi trước - nó nghiêm mặt nói rành rọt rồi đứng dậy xách túi rời đi - Mi, anh làm em khó chịu sao? Anh chỉ muốn giúp em đơc buồn, nếu em không thích thì anh sẽ không bao giờ nói đến chuyện riêng của em nữa, nếu làm em giận thì cho anh xin lỗi - Khả nhanh chóng đuổi theo ngăn nó lại - Em không giận, em chỉ muốn cho anh biết là em không muốn nói về chuyện riêng của mình thôi, cũng tối rồi em về trước - nó nhẹ giọng thở hắt ra rồi vẫy một chiếc taxi - Vậy về cẩn thận nhé - khả có vẻ nuối tiếc Nó ngồi taxi về nhà, về tới nhà cũng là 7h tối, nhìn mâm cơm mà chán chẳng buồn ăn, nói bà năm với mọi người ăn rồi cất đi, nó về phòng ngâm mình vào bồn nước ấm, nó thấy tâm trạng mình thoải mái hơn chút ít, khi bước ra ngoài nó thấy điện thoại của mình đang reo, chắc là anh gọi thôi nó sẽ không nghe máy. Đã quyết định là không nghe máy rồi nhưng tiếng chuông điện thoại cứ reo lên làm nó càng lúc càng mất kiểm soát, trong lòng nó rất muốn nghe. Sau một hồi đấu tranh thì nó vẫn không thể giữ vững lập trường, nó bắt máy - Sao anh gọi lâu như vậy em mới bắt máy? Giận anh sao? - vừa mới nghe máy nó đã nghe thấy tiếng anh hỏi dồn dập ở bên kia đầu dây -...- nó không trả lời, mắt nó đỏ hoe sống mũi cay sè - Em sao không nói gì vậy? Anh có nghe Key nói rồi, anh xin lỗi anh chưa thể về được, anh cho cậu ấy về trước vì Nhi đang chờ cậu ấy - anh nhẹ giọng dỗ dành - Thế anh thì không có ai đang chờ à? - nó trách móc anh, giọng nó đã lạc đi - Anh biết em đang chờ anh, nhưng công việc cần phải có người giải quyết cho xong, em cố chờ anh thêm 1 thời gian ngắn nữa thôi - anh cố gắng dỗ dành nó qua điện thoại - Vậy thì anh cứ làm việc đi, em đi ngủ - nó nói xong liền cúp máy, nó giận thật sự, nó mặc kệ anh sẽ có tâm trạng như thế nào Tút tút tút - Mi...Mi...haizzz...- khi nó cúp máy đột ngột anh biết là nó đang giận anh lắm, chưa bao giờ nó cúp ngang như vậy, anh thở dài dựa người ra sau ghế tay di trán để giảm bớt mệt mỏi Chỉ nửa tiếng sau, nó gọi lại cho anh, anh cũng hơi ngạc nhiên vì rõ ràng nó đang giận cơ mà - Em xin lỗi vừa nãy em đã giận vô lý, là do em tự suy diễn, tưởng anh Key về thì anh cũng về, - nó cất lời khi anh bắt máy, anh nghe giọng nó có vẻ nghèn nghẹt, thêm vài tiếng nấc nhỏ - Em vừa mới khóc sao? - anh nghiêm giọng - Không có - nó chối - Em khôi nói dối được anh đâu, em vừa mới khóc đúng không? - anh càng nghiêm nghị hơn - Đúng vậy, khóc thì sao? Người ta khóc vì nhớ chồng người ta cũng không cho khóc hả? Huhuhu - nó liền la lớn rồi khóc như mưa - Anh không muốn em khóc, anh xin lỗi là lỗi của anh đừng khóc nữa - anh bối rối anh tự mình hại mình rồi, dù rất bức bối khi nghe thấy nó khóc nhưng trong lòng anh vui không ít vì lời nói của nó Nó khóc thêm một lúc thì mới nín, anh thở phào nhẹ nhõm khi nó đã nín rồi, nghe nó khóc mà ruột gan anh cứ nóng như lửa đốt vậy, đúng là không có việc gì khó bằng việc dỗ dành phụ nữ mà
|