Câu Chuyện Của Tôi Tình Yêu Đẹp
|
|
CHƯƠNG 76:
Ngồi được tầm tiếng thì….. Vcl hai nàng éo hiểu sao thoát được mà lại còn tìm được mình ở đây. Hậu quả là cả hai bên tai mình đều đang được “chăm sóc”. Không những thế, nay ở khu “sân trên” quen thuộc này lại xuất hiện thêm kha khá khách, vậy nên tôi thành tâm điểm chú ý của mọi người.
– Dám giam hai chị em tui lại để ra đây ngồi hưởng thụ à? D
– Ck đểu, giờ muốn sao? Nhi
– Khoan khoan…. Sao ra được đã?
– Vk khóc. Nhi
– Vk hét. D
– Bác chủ nhà lên. Nhi
– Vk bảo mở cửa giúp. D
– Vk bảo ra đây tìm. Nhi
– Vk đi cùng bắt ck. D
Hai nàng cứ vậy, người tung người hứng làm mình éo đỡ được.
– Hai người hợp nhau nhỉ? Tôi
– Chuyện. D
– Chị em tui mà. Nhi
– Vậy hai người cứ yêu nhau đi. Tôi đi kiếm cô khác. @@
– Giết. D
– Không tha. Nhi
Không thể để cho hai tên phản động này làm càn được. Túm tay lôi xuay cả hai nàng cho mỗi nàng ngồi một bên đùi.
– Mọi người nhìn kìa. Nhi thẹn
– Bớ người ta…… Chưa hiếp. D
– Bảo vệ đâu. Lôi ra ngoài. Nhi
– Bắt hắn đi. D
Chị quản lý với nhân viên thì lắc đầu cười thua, còn giờ thì khách kia càng chú ý hơn.
– Im. Trói lại bịt mồm giờ. Tôi doạ
– Dạ hông mà. Nhi
– Đừng nha ck. D
– Nhi à, vk ra kia lát đi.
– Làm gì ạ?
– Ờ thì…..
– Dạ. Nàng hiểu ra ngoang ngoãn làm theo.
Giờ yên ổn lại chỉ còn tôi và D.
– Có gì muốn nói chứ?
– Dạ….
– Chẳng nhẽ chỉ có như vậy?
– Em bỏ lỡ cơ hội rồi phải không?
– Là do lỗi ở anh.
– Không, là do em không quyết tâm ở lại với anh.
– Chắc là do cả hai ta không cố gắng thôi.
– Nên giờ em không có thể nào còn cơ hội.
– Có thể là bạn bè tri kỉ mà.
– Anh biết không? Ngày em đi em đã quyết tâm để quên hết mọi thứ. Và cả anh…. Khi em biết tin anh và Nhi, em đã nghĩ vậy là xong, sẽ càng nhanh để quên. Em biết Nhi rất tốt và anh cũng đã trao trọn trái tim cho Nhi. Em không đòi hỏi gì đâu, chỉ cần anh không ghẻ lạnh hay xa lánh em thôi.
– Khoan để anh nói đã.
– Dạ.
– Anh nợ em rất nhiều.
– Đâu có gì đâu…..
– Không. Thật sự. Nếu không có em không biết giờ anh ra sao. Khi anh thực sự hiểu ra mình có thể mở lòng thì em đã đi mất và….
– Nhi đến. Và em không còn cơ hội.
– Chắc vì chúng ta chỉ có duyên mà không có nợ.
– Vậy giờ em vẫn có thể là một chút gì đó trong đời anh chứ?
– Tri kỉ, hay một điều gì đó rất quan trọng.
– Vậy thì coi em là một cô em gái đi. Ít ra thì anh vẫn sẽ phải quan tâm bảo vệ em. @@
– Vậy chào chị dâu đi. Nhi chen vào
– Cô hấp kia, bảo ra kia mà.
– Tui ra nhỡ hai người bàn kế bỏ tui lại trốn đi cùng nhau thì sao?
– Tụi tui bàn xong rồi, tới lúc đừng hòng tìm. D
Rồi hai nàng lại chí choé loạn lên. Đến chịu
– Thế cãi nhau tiếp hay gọi mọi người liên hoan đây? Tôi cũng chán xem cãi nhau
– Được đó ck. D
– Không cho gọi ck tui vậy nữa. Nhi
– Kệ tui. Tui thích vậy đó. D
– Thôi thôi xin hai nàng. Để lát gọi hết đến cho các cô cãi nhau một thể.
– Ai ạ? Nhi
– Thì vk 3 vk 4 vk…….
Sau khi hai nàng bỏ cãi nhau chuyển mục tiêu sang tôi thì cũng về chuẩn bị. Nhưng kể ra thì cái đất nước Việt Nam mình rộng vậy mà sao tôi cảm thấy nó quá nhỏ bé ? Vì hình ảnh tôi nhìn thấy lại là bố mẹ Nhi đang ngồi với nhỏ tuýp và bố mẹ nhỏ.
Nhi thấy vậy cũng ngạc nhiên không kém gì mình.
– Con chào…..
– Con rể ngoan. Cả nhạc phụ và bố nhỏ tuýp.
Cũng hài, nghe nhạc mẫu nói giới thiệu thì hai sếp là bạn học ngày trước, giờ thì lại có màn tranh “tôi” mà mình là người chứ có phải đồ đạc đâu mà toàn bị lôi ra làm vật tranh chấp vậy.
Cũng hài, giờ đến hai ông sếp ngồi tranh nhau, chả muốn mất lòng ai nên xin phép về luôn còn chuẩn bị liên hoan.
Và cô vk hâm của tôi lại còn rủ thêm nhỏ tuýp nữa chứ. Và bữa tất niên sớm diễn ra với số tàn quân còn lại cắm rễ ở đây chưa về quê ăn tết và “dân bản địa” của mảnh đất thủ đô. Xong xuôi dọn dẹp tăng hai karaoke thêm tăng kem và coffee mãi muộn cũng nghỉ ngơi. Về nhà chuẩn bị mai về quê thăm “sếp”.
Cũng có chút “biến” là khi đi hát lúc vào phòng thằng C có va phải một tml nào đó. Thằng ấy định táng chai ken vào thằng C thì tôi túm lại rồi táng cho nó một cái. Nó cũng không dám làm gì thêm, chỉ thấy lúc nó quay đi có lảm nhảm gì đó nhưng cũng éo quan tâm.
Chỉ có điều là khi đưa Nhi về có thấy mấy thằng bám theo nhưng giữ khoảng cách, cũng lo cho Nhi nên phải đưa nàng vào nhà hàng xóm cách khá xa rồi dặn nàng đợi lát hãng về, mà còn phải dặn nàng gọi nhạc phụ. Mà hàng xóm đấy hình như là nhà nhỏ Hường, vì khi đã về có nghe chất giọng nó ở đó.
|
CHƯƠNG 77:
Chuông điện thoại reo khi vẫn khá sớm. Chính xác là 5h15′ lạ đấy. Mà cũng là số lạ nữa chứ. Nhắc máy nghe với giọng khá ngái ngủ. Còn đầu dây bên kia. – Ckkkkk hấp.
– Cái gì vậy cô? Nay lại chưa uống thuốc hả?
– Thuốc cái đầu ck á.
– Vậy chắc nhầm thuốc. Giờ này dậy thì….. Mà sao lại gọi số này?
– Xem hôm nay là ngày gì rồi hả?
– Thì 29 à hết năm. Sao không?
– Còn hỏi à, tối đưa tui đi ngắm pháo hoa.
– Tôi cũng không chắc đâu nhá cô. Mà tôi hỏi số nào đây mà.
– Số của bố vk đó. Máy kia bố đang dùng gọi bố mẹ ck. Ck không nhớ à? Nay bố mẹ vk về gặp bố mẹ ck đó.
– Thế là gặp mặt bàn giao của nợ cho tui hả?@@
– Ai của nợ?
– Món nợ cả đời tôi.
– Hì hì.
– Vậy thôi nhá, tôi về quê trước đây.
– Sao ạ? Đợi vk đi với.
– Lại hấp, không về chuẩn bị đón bố mẹ chắc. Mà có khi năm nay cho hai bên ăn tết với nhau rồi, nên ngắm pháo hoa trên TV nhá.
– Không chịu đâu, tết đầu tiên có ck đó.
– Vâng ạ, em sẽ cố gắng.
– Không. Chắc cơ.
– Ai chắc được điều gì trước đâu.
– Ck hấp.
– Hấp kệ tui, thôi tôi đi trước, xuống gọi tui đó.
– Dạ.
Xem lại phòng mình đã, cuối năm rồi mà nhìn phòng mình gọn gàng y như mới (từ cái lúc không ai ở ý). Nhưng cũng chịu, dọn chỗ này chắc đến tết sau mất. Ra vệ sinh cá nhân xong còn về quê đón tết với u nào…..
Đùa chứ vừa dong con ex ra cửa thì ông L gọi.
– Gì đấy? Nay không chuẩn bị tết à mà gọi thằng em sớm thế?
– Anh không có như chú nhá, chuẩn bị tết xong hết rồi. Nay về quê với mẹ nên gọi chú đây.
– Về thì cứ về gọi em làm gì?
– Thì rủ. Sao không?
– Thế anh đang đâu?
– Trong chăn, ôm chị dâu cậu.
– Thế cứ ở đấy mà rủ, em về nãy giờ rồi.
– Ơ đệt. Anh tưởng chú….
– Ngon zai, em đã chân trọng mời được hai sếp về gặp hai sếp bên mình rồi.
– Thằng này khá. Mà lại qua làm xe ôm cho anh.
– Clgt?
– Nay 4 bánh cũng hết vé rồi.
– ????
– Mỗi chú có bố mẹ vk chắc?
– Rồi?
– Em vk.
– Út.
– Ờ.
– Nhưng em biến rồi. He he
– Sớm vậy á?
– Em đâu có như anh, chỉ biết ngủ nướng ôm vk. @@
– Chú được, phảm dame kinh.
– Thôi lướt, gặp sau.
– Ok.
Hành trình gian khổ để về bên hai sếp bắt đầu. @@
Và khi chưa kịp nó đầu vào cửa thì đã thấy “đại ca mẹ” đứng ngay sân.
– Uầy U chờ con đó ư?
– Mày…… Tao không tiếp. Tao đợi con dâu tao. BẤT CÔNG, THẬT BẤT CÔNG.
– Vậy thôi, con về HN ăn tết.
– Đi nhanh không lát khách đến cản đường vào. (Mẹ ai đây hả trời?)
– Con chào mẹ. Xong đi luôn, biết mẹ troll nhưng không thể không phục thù được. Không đợi gọi lại tôi đi luôn…. Ra quán coffe quen ngồi.
Và quán quen ắt gặp “người quen”. Ngọc đang ngồi đó. Có gì lạ không nhỉ?
– Chào, lâu lắm không gặp. Dạo này sao rồi?
– Ch… Chào anh. Lâu rồi nhỉ?
– Có lẽ vậy.
– Khoảng thời gian vừa rồi…. Em thực sự rất có lỗi, em xin lỗi anh vì mọi thứ.
– Không. Có lẽ tôi phải cám ơn cô chứ, vì thực sự đã dạy tôi vài thứ và có lẽ là động lực để tôi như hôm nay.
– Em biết em sai rất nhiều, chỉ mong anh tha thứ cho em và có thể coi nhau là bạn.
– Bạn?
– Em biết mình không đáng.
– Không, nếu có thể như “Ngọc” trước đây thì rất đáng. Nhưng tôi đâu biết hiện giờ như thế nào.
– Em biết. Mà còn Nhi…
– Sao nữa?
– Ngày hôm em và cô ấy nói chuyện anh không tò mò muốn biết nội dung sao?
– Nếu cô kể tôi có đáng tin không?
– Thực sự, khi nghe Nhi nói chuyện em biết Nhi thực sự yêu anh. Biết em đã sai như thế nào.
-…
– Hôm ấy câu nói Nhi nói mà em nhớ nhất là “cám ơn vì đã buông tha cho một điều tốt mà cô không đáng, còn tôi sẽ cố gắng để điều đó đáng với tôi. ”
– Gì nữa không?
– Em chỉ muốn xin lỗi và nói cho anh biết rằng. Nhi thực sự là người con gái tốt hơn em và….. Yêu anh hơn em.
– Yêu, cô có từng yêu tôi hả?
– Em xin lỗi. Xong Ngọc chạy đi, có lẽ nhầm nhưng tôi thấy có giọt nước mắt trên khoé mi của gương mặt đã từng khiến tôi trải qua bao tâm trạng ấy. Và lần này là hình ảnh của một thiên thần ban đầu…
Cũng thôi, lại ngồi nhâm nhi coffe và quyết trấn thủ ở đây. Nhưng đâu có yên vì giờ mới để ý điện thoại vẫn báo rung đều.
U calling….
Kệ, lần này cho…. Chừa. @@
|
CHƯƠNG 78:
Xong đến em 1280 rung, số này chỉ Nhi biết thôi nên tôi nghe. – Ck đâu rồi ạ?
– Tui về HN rồi.
– Sao…
– Hỏi mẹ ck cô kìa.
– Mẹ bảo…
– Thôi ở đó đi…. Mai tôi xuống đón. @@
– Hông chịu ck đâu.
– Kêu mẹ kìa. Công nhận mình cũng lầy vler
– Tao nói vậy mà mày bỏ đi luôn à? Mà gọi không thèm trả lời nữa.
– Kệ con. Giờ đi kiếm thêm 5 – 6 cô con dâu nữa cho mẹ tha hồ mà nhận.
– Mày không phải kiếm, ở đây tao có 6 cô rồi.
– ????
– Vk thằng L, Nhi, Hằng, Thuý, Vi….
– Dạ con tên Duyên ạ. Đúng giọng Duyên rồi.
– Ờ đấy Duyên nữa.
– Vậy thôi, mọi người ăn tết vui vẻ. Xong cúp máy. @@
Giờ về cái ổ đây chỉ khổ em thôi. 6 Mạng vừa kể thì thoát chị dâu và Hằng, nhưng chắc chắn ở đó giờ có cả bé Linh với nhỏ Ngọc bạn nhỏ tuýp nữa. Đông vậy ai chơi…. @@
Thôi thì ta cứ ngồi đây riêng ta, bao giờ chán thì mò về.
Nhưng dạo này có vẻ chả kế hoạch nào của mình trọn vẹn cả. Đang ngồi thì thấy ngay biến. Một tổ đội boss, trùm, mafia….. Đang dần tiến lại cửa quán. Thôi quên cmn mất là bé Linh.
– Đứng lại.
– Chạy đâu.
– Thử đi xem.
-….. Và hàng loạt câu từ tương tự.
– Đánh nhau hả? Có muốn đón tết không? Tôi troll
– Anh ý không đánh con gái đâu. Linh
– Ck dám đánh vk hả?
– Thử xem.
-….
Vâng đúng là “bách nhục xuyên t… Rim” mà. Thua một đám con gái vậy.
– Vk phải theo ck, qua đây. @@
Nhi và D qua luôn.
– Bé, anh với bé sao?
Thêm Linh qua.
– Út, chống đối hả?
Vi lật đật đi sang.
– Bé, vài mạng kia thì bé trổ tài đi, ngần ấy năm học võ mà.
Đám kia qua nốt. Tôi cũng thừa biết đám này đâu có dễ như vậy. Khi cả đám đông đủ thì định quây thì mình nhanh chóng dùng phương án thứ “36”. Vọt nhanh khỏi khu vực giao tranh.
Và chạy về nhà. Vào nhà thì khựng ngay lại khi đội hình các bô lão đang bàn chuyện. Cụ thể là 2 sếp tôi, bố mẹ Nhi, bố mẹ tuýp, bố mẹ nhỏ Ngọc(bạn tuýp), bố mẹ vk ông L.
– Con chào….. Mỏi cả mồm.
Xong bà già ra lôi vào “nói chuyện riêng”.
– Con trai lớn vậy mà thế à?
– Mẹ của “con trai lớn” vậy mà thế cơ?@@
– Tao khác mày khác.
– Con cũng khác mẹ khác. @@
– Cãi nữa. Xong véo tai
– Con đi luôn này.
– Năm hết tết đến, đàng hoàng xem.
– Ok ok. Mẹ cứ bình thường đã. @@
– Thế vừa đi đâu?
– Con ngồi coffe
– Làm cái Nhi nó…
– Tại sếp đấy.
– Thôi tao không nói chuyện với mày nữa, lát liệu mà lo bếp lúc.
– Sao nữa ạ?
– Lát tao cùng tập thể phái đẹp trong nhà này đi chỉnh trang lại, để chiều đi chơi và mai đón năm mới.
Vậy là xong, sếp cầm đầu lôi hết toàn bộ phái nữ đi. Trong nhà toàn “đực” nên cũng dễ. Nhanh chóng chuẩn bị ngay “tất niên sớm”. Hai nồi lẩu và ngồi quây quần uống. Các sếp uống cũng kinh thật, mình và ông L cũng thừa sông thiếu chết và cũng lăn ra ngủ như đa số.
Và lại đang ngủ thì thấy ngứa mũi.
– Làm gì vậy?
– Ôm.
– Mẹ và mọi người đâu?
– Vk trốn về trước.
– Hư nhỉ.
– Thế thôi nhá?
– Ừ, đang nóng đây, ra kia xem nào.
– Hông, cứ thích ôm.
– Toàn mùi rượu này.
– Vậy lần sau không uống nữa.
– Chịu.
– Ck hâm.
– Kệ, ngủ đi tôi ôm cho.
– Chiều đi dạo chợ nha ck?
– Ừ.
– Tối ngắm pháo hoa.
– Ừ.
– Và….
– Tất cả mọi thứ có thể.
– Dạ. Hì
Vậy là độc quyền có người để ôm ngủ trong khi các sếp có vk phải ngủ một mình. @@
.
– CKKKKKKKKKKKKK.
– Gì vậy cô nương?
– Dậy cứu vk. Ngóc đầu dậy nhìn thì sếp đang véo tai Nhi.
– Ax. Sao bắt nạt Nhi của con?
– Đã bảo là con dâu của mẹ rồi mà còn chưa xin phép mọi người trốn về trước vậy hả?
– Vk con.
– Con dâu mẹ.
– Mẹ vk. Gọi tiếp viện
– Mẹ vừa véo trước rùi. Nhi ngậm ngùi
– Con gái mẹ. Nhạc mẫu chốt
-….
– Cả mọi người nữa đó ck. Nhi vẫn mách
– Hai mẹ với các cô thì con chịu. Nhưng đám kia….
– Tao bảo kê bọn nó đấy. Sếp
– Đươc rồi, thù này ghi sổ. @@
Quay qua Nhi.
– Không thèm chấp vk ơi. Giờ mình đi chơi. Kéo Nhi về bên
– Dạ.
– Ở nhà chuẩn bị tết. Sếp
– Con về HN luôn này.
– Mày lại giở chiêu ấy.
– Làn này là thật.
– Ở đây. Đi đâu.
– Về HN có khi còn được đưa Nhi đi chơi chứ ở đây toàn bị bắt nạt. @@
– Chị thông gia thấy sao?
– Thì “mình lùi một bước tiến ba bước” nói nhỏ với bà già tôi.
– Lùi với ai thì lùi, với nó lùi là tụt dốc luôn đấy. @@ Sao lại có bà mẹ chả bao giờ chịu bênh mình thế nhỉ.
Nhớ có lần hồi nhỏ nhở mồm ăn kẹo cao su rồi dính vào tóc nhỏ bàn trên mà tới lúc nó cắt có một ít (từ đuôi gà thành ngang vai) thôi mà bà già cấm ăn kẹo cao su luôn. @@ Mình có lỗi đâu, vô lí đùng đùng. Tại nhỏ kia không gỡ đúng cách thôi. Chứ như mình thì tẩm xăng đốt là hết(chắc cả tóc). Thôi vui tý với anh em thôi chứ hôm ấy nhỏ kia khóc mình cũng sợ bm.
Thực sự là lần từ hồi mình vẫn yêu Ngọc, có lần bị bọn kia trêu nhiều quá (trẻ con mà) nên gây gổ đánh nhau ở trường rồi bị gọi phụ huynh. Thực sự thì chỉ bị mẹ mắng thôi nhưng mình vẫn thấy mình không sai nên ức lắm. Giờ lớn rồi biết khi đó mẹ nói là đúng nhưng chắc do tâm lý từ nhỏ nên lúc nào cũng thấy mẹ hơi bất công với mình.
|
CHƯƠNG 79:
Trở về với hiện tại nhá. Hai sếp vẫn trên “bàn đàm phán” vì lợi ích bên họ. Mình chắc hết cách, nói nhỏ tai Nhi.
– Vk hấp, giờ nghe ck này.
– Dạ.
– Lát có ai nói gì hay gọi gì thì cũng cứ chạy theo ck thôi nhá, có gì ck chịu hết.
– Sao ạ?
Hai sếp đã bàn bạc xong.
– Con thua rồi con trai. Mẹ biết Nhi ở đây thì con cũng chả đi đâu hết.
– Mẹ cũng nghĩ vậy.
– Dạ vậy thì con cũng….. Nghĩ hai mẹ SAI RỒI. Xong cầm tay Nhi cắm đầu chạy.
Do đã dặn trước nên Nhi cũng ngoan ngoãn chạy theo. Trong thoáng chốc đã ra khỏi nhà mặc cho mọi người ý ới theo. Chạy ra khá xa mới dừng lại.
– Hu hu về mẹ mắng chết.
– Hấp, tại ck kéo vk mà, ck sai hết.
– Nhưng.
– Ck sẽ luôn bảo vệ vk mà.
– Dạ. Mà giờ sao nữa ck?
– Giờ là riêng hai ta, đi dạo quanh chợ tết.
– Dạ.
Vậy là hai đứa dắt nhau đi chơi, mà quên cmn mất, vẫn đang đi dép trong nhà và hết sạch tiền.
– Vk.
– Dạ.
– Dép hai đứa mình đẹp nhất hôm nay rồi. @@
– Á, vk quên mất, giờ sao ck?
– Đi theo ck vậy.
– Dạ.
Thế là dắt Nhi đến nhà bà chị họ, nhà bà mở shop thù thiếu gì, vay tạm ít tiền luôn.
Rồi hai đứa tiếp tục hành trình, giờ là đi bằng ab chứ không cuốc bộ bằng dép nữa. Lát đã đến chợ hoa, vẫn sớm nhưng cũng là chiều cuối năm nên không còn rực rỡ sắc hoa nữa.
– Hoa đẹp ha ck?
– Nói thật không vậy? Hết rồi mà, với lại Đà Lạt thì hoa ở đâu sánh kịp.
– Nhưng vk thấy đẹp, đi cùng ck vk thấy đẹp.
– Ck không thấy vậy.
– Sao ạ?
– Ck thấy có mỗi bông hoa bên cạnh ck là đẹp nhất thôi.
– Hì.
Troll nàng tí đã.
– Nè, bông hoa mai nãy dắt ở tay áo này, đẹp nhất luôn.
– Hứ…… Ck hấp.
– Hâm, hoa này đẹp nhất còn người yêu tôi mới là nhất hôm nay.
– Ứ dụ được nữa nhớ.
– Nhi xinh, Nhi đẹp, Nhi dễ thương…..
– Cái đó tui tự biết.
– Trời ơi. @@
– Gọi có bao giờ trả lời đâu mà gọi.
– Ax xuống xe.
– Hứ, ứ xuống.
– Không xuống gửi luôn cả người nhớ.
– Á, xuống, xuống.
– Tưởng không cần, sao bám đít tui vậy?
– Tui bám… Đít xe này mà.
Gửi xe xong xuôi đi ra thì tôi troll tiếp.
– Xe trong kia mà.
– Tui đi đâu kệ tui.
– À nhớ nhớ.
Đang định tiếp thì có chuông điện thoại của Nhi.
– Ax mẹ gọi.
– Thì nghe đi.
– Nè, ck nghe đi.
– Ứ cần mà.
– Á đấm chít giờ.
Và việc này giờ thành của mình.
– Dạ con nghe.
– Hai đứa đâu rồi?
– Con dẫn Nhi đi chơi lát thôi ạ.
– Đường xá ngày tết đi cẩn thân đấy.
– Dạ.
– Ừ vậy thôi, hai đứa đi chơi vui.
– Dạ.
Xong nhạc mẫu cúp máy nhưng mình troll tiếp, vẫn giả vờ nghe.
– Vâng, lát con dẫn về cho mẹ.
– Dạ, nhưng mẹ nhẹ tay thôi ạ.
– Vâng, nhưng….
Xong quay qua Nhi.
– Lần này vk tiêu chắc rồi.
– Hu hu, giờ sao đây ck?
– Lát về lấy gối lót vào mông. @@
– Làm gì ạ?
– Ăn vụt đỡ đau. @@
– Tại ck hết ý.
– Tại ai chạy theo tôi chứ.
– Ck kéo vk. Hix hix
– Thôi cứ đi chơi đã, lát về ck xin cho.
– Nhưng mà….
– Thì lát về chắc mẹ bớt giận rồi.
– Vâng.
Nàng dễ loè quá.
Nhưng vừa đi vào chợ hoa thì khác hẳn lúc vừa rồi. Chạy hết bên này đến bên kia, chỉ cái này đến cái khác. Và rồi cái gì đến nó sẽ đến, va vào hẳn một cô rồi ngã ra đấy. Xong đúng kiểu trẻ con ngồi đấy khóc. Chạy ra xin lỗi cô kia rồi quay sang xem sao.
– Hâm chưa?
– Hix. Vk đau mà.
– Ai bảo chạy loạn lên.
– Nhưng… Vk thích.
– Vâng, cô thích nên giờ thế này đây.
– Vk đau nè. Chắc chỉ va nhẹ nên chỉ bẩn quần, may ra thì sẽ tím ít.
– Đau thật hả?
– Còn hỏi nữa. Giờ cõng tui.
– Sao lại cõng? Tại ai hả?
– Ai dẫn tui đi hả?
Vâng vâng, và lỗi hoàn toàn lại được vinh danh cho tôi.
– Giờ đau phải không?
– Ck không thấy chắc.
– Không đi được đúng không?
– Dạ.
– Tôi bế.
– HÔNG thế kì lắm.
– Cõng cũng kì mà.
– Nhưng vk thích.
Và kiếp trâu ngựa muôn thủa, cõng nàng dọc chợ hoa mà gặp không ít người quen, ngại vler. Xong cũng đi hết chợ, vừa hết thì nàng nhảy xuống rồi chạy ù ra hàng kem.
– Kem nè ck.
– Đau chân đó hả?
– Đau thật mà, giờ mới hết thui.
– Tôi chịu cô rồi đấy.
– Chịu nên giờ mua kem.
– Có mang tiền đâu. Nãy chạy đi mà.
– Hông, kem cơ.
Chợt nhìn lại quán kem, nhìn hình ảnh Nhi vừa rồi lại làm tôi chợt nhớ.
Cũng chẳng quá lâu, mới ngày nào cũng một người con gái và cũng như vậy, làm nũng với tôi như ngay bây giờ.
Nhi chắc thấy tôi khựng lại thì ra ôm tay lắc lắc.
– Sao vậy ck?
Không để mất vui tôi lại troll.
– Tự yên…… Đau bụng, muốn đi WC. @@
– Ck hấp. Xong véo tôi.
– Giờ ăn kem gì?
– Vk biết ngay mà.
– Không có tiền đâu, ăn xong cho ở lại đấy luôn.
– Hông sợ, ck hông bỏ vk đâu.
– Chưa biết đâu được nhớ.
– Hứ.
Và lại sang ngồi cho nàng ăn kem, rồi lại lang thang xung quanh nhìn không khí ngày cuối năm. Đến 6h tối thì mới mò về.
|
CHƯƠNG 80:
Về nhà thì mọi người cũng đã đi hết rồi, chỉ còn bên nhà Nhi và nhà ông L. Xong mẹ ới vào nói chuyện riêng. Đưa cho mình một lá thư nhưng hỏi chặn đầu đã.
– Cái Duyên là sao với mày?
– Cũng tuỳ mẹ nghĩ, nhưng giờ là bạn.
– Chắc chứ?
– 100%.
– Nhớ đấy.
– Vâng, nhưng có chuyện gì ạ?
– Tao chỉ hơi thấy nghi thôi. Cái đó là nó gửi cho mày đấy.
Xong mẹ ra ngoài mình ở lại đọc lá thư.
“Ck à.
Giờ vk đã quyết định là vẫn gọi như vậy, biết là ck với Nhi rồi nên vk không thể. Nhưng vk có quyền đó đúng không?
Lần này vk chỉ về nài ngày thôi, vài hôm nữa vk bay về bên đó rồi. Cũng chỉ làm phiền hai người thế thôi vk còn phải đi chào họ hàng nữa. Tết mà.
Không có gì tâm sự đâu, nhưng trong thời gian qua vk biết là vk không thể quên ck như dự tính được, giờ vk sẽ không cố quên nữa mà luôn giữ một vị trí cho ck. Cũng đừng quên vk đó. ”
Ngắn gọn nhưng vẫn lại là một lần lặng lẽ ra đi, có lẽ nàng thích như vậy.
Cũng đành chịu thôi, níu kéo cũng chỉ nên dừng ở mức bạn bè phải không. Và lại càng không nên giữ mãi bên mình.
Trở lại với mọi người thì cơm canh đã chuẩn bị sẵn. Ngồi vào bàn thì nháy Nhi cho sang ngồi với hai bậc mẫu hậu. Nàng hấp lại cứ lo cuống lên đến nỗi toii phải nói nhỏ là sang đấy để lấy lòng hai mẹ thì nàng mới dám sang.
Tối tất cả ngồi quây quần xem hết táo quân xong rồi cho phép đi chơi riêng, nhưng nhất định phải về sau ông L vì cho ông ý xông nhà.
Ra đến cửa ông L lại gọi với lại.
– Ê cậu em chờ anh đi cùng.
Nhìn lại thì có cả Vi. Xong ông chạy lên kéo mình ra nói chuyện riêng.
– Cậu lát trông Vi giúp anh.
– Không bao giờ, anh muốn riêng tư thì em cũng vậy thôi.
– Vợ chồng anh mới cưới mà đây là xuân đầu tiên đó.
– Vk em xong về Đà Lạt kìa, chưa biết được bao nhiêu xuân nữa đấy.
– Nhưng Vi đi với cậu tiện hơn.
– Tiện. Tiện cho anh à?
Nhưng thôi rồi, cô vk hấp của tôi đã khoác tay Vi rồi, thế này thì đi chơi riêng cái lỗi gì?
– Nhớ để ý nó giúp anh. Ông L cười đểu đéo chịu được.
– Thù này em sẽ trả.
– Để sau đã, anh sắp làm bố rồi.
– Chắc không?
– Mới khám về mà. Cậu biết đầu tiên đấy, mọi người thì để mai đầu năm thông báo luôn.
– Nhớ vụ hứa đấy. He he
– Rồi.
Xong lại dẫn hai đại ca đi chơi. Trời ơi đây là đi chơi với người yêu đêm giao thừa hả trời. Tay người yêu còn cách xa cả mét nữa mà. Vi ơi em thương anh thì trả vk cho anh.
Đang buồn như chó cắn thì đúng là vớ được ít nước rửa chân mà. Phía ngay trước đúng là hai thằng Q, H với Hằng kia mà. Gọi ngay bọn nó lại, lát gửi thằng H rồi lại chỉ hai vk ck ta. @@
Giờ là 6 mạng, 3 trai 3 gái nhưng chỉ có mỗi một đôi. @@.
Khá sớm cả đám lại kéo nhau đi ăn Linh tinh, nhân lúc nhớ luôn thằng H trông giúp Vi. Nó thì mừng như gặp bác hồ rồi. Đang lo một mình nhắm pháo hoa giờ tự dưng có người đẹp đi cùng mà lại.
Xong xuôi dặn Vi về cùng nó rồi dắt Nhi đi lẻ. Lần này thực sự là tay trong tay đi rồi.
– Ck.
– Hả?
– Vk thích gọi thôi.
– Hâm.
– Mình sẽ mãi như vậy chứ?
– Không, sao thế được.
– Hả?
– Giờ là người yêu thôi. Đến lúc tôi còn rước về làm vk mà.
– Dạ hì.
Xong đến điểm bắn pháo, may là nhờ được ông anh nên được chui vào tận khu bắn.
Quên cì vẫn sớm, chẳng nhẽ ngồi không. Dặn Nhi ở lại rôi chạy đi mua ít đồ ăn vặt với nước ngọt.
Nhưng mình tính đéo bao giờ như đồng hồ tính được. Lách mãi để ra ngoài rồi chạy đi mua, đến lúc chen vào mới thấy cái ngu của mình vì giờ chen khó như lên trời. Sau một hồi chen lấn và sử dụng một số skill từ khuỷu tay, vai và chân thì vẫn muộn một lúc vì đã bắn pháo hoa mất rồi. Từ sau nhìn Nhi lặng lẽ ngắm pháo hoa nhưng lại mang chút buồn mà thấy có lỗi quá, nhẹ nhàng từ phía sau ôm em. Nhi quay lại rồi chợt cười ôm rúc vào ngực tôi. Và cứ như vậy mặc cho pháo hoa vẫn vang lên, tôi nhẹ nâng cằm Nhi lên trao một nụ hôn thật sâu…
Khi vừa dứt thì nàng lại đấm tôi thùm thụp.
– Biết người ta vừa lo vừa sợ thế nào không hả?
– Vậy em biết anh còn gấp mười lần như vậy không?
Xong lại ôm em vào lòng, ôm thật chặt như sợ buông ra em sẽ trốn đi vậy. Chỉ vậy thôi, một đêm giao thừa hạnh phúc hơn mọi giao thừa khác.
"Ngồi từ sáng đền giờ đc 5 chương thôi cho ace đang đọc đữ chờ mong mình dự tính là mỗi ngày updat 5 chương thôi ace nào muốn mình tăng chương updat thì liên hệ fb'https://www.facebook.com/hoang.doanh.7792052' hoặc bình luận để mình tăng chương cho nha"aec share mạnh lên cho view nó tăng đẻ mình lấy động lực nha"
|