Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out
|
|
Chương 95: Chính thức trình diện
Sáng sớm thứ hai, thời tiết quang đãng, ánh mắt trời tỏa ra mùi vị hạnh phúc.
Hạ Hải Dụ đứng ở công trường Khổng Tử, ngẩng đầu nhìn đồ họa cánh chim hòa bình bay cao và quả địa cầu, kết hợp khéo léo biến thành một chữ ‘Hán’, bao hàm:’Thế giới, tiếng Trung Quốc, hòa bình, vùng dậy”. Bốn tầng ngụ ý, thể hiện đầy đủ phương pháp dạy học sinh của trường Khổng Tử, khiến cho chữ Hán truyền khắp thế giới, dùng tiếng Hàn êm tai làm rung động toàn cầu.
Thật là thiêng liêng nha!
Trái tim Hạ Hải Dụ chợt dâng lên ý thức trách nhiệm mãnh liệt, tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm:”Hạ Hải Dụ, mi rất may mắn, có cơ hội dạy học ở chỗ này, nhất định phải cố gắng lên !”.
Hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trường Khổng Tử.
Cảnh vật chim hót hoa thơm, kiến trúc trật tự sáng sủa, bầu không khí nồng đậm tri thức, quả nhiên là nơi học tập tốt!
Cốc cốc!
Lễ phép gõ cửa phòng hiệu trưởng một cái.
“Vào đi!”. Giọng nói trầm ổn vang lên.
“Hiệu trưởng, ngài khỏe chứ, tôi là Hạ Hải Dụ, đến báo danh”. Đầu tiên cúi chào một góc 90 độ, sau đó hai tay dâng lên thư giới thiệu, bởi vì hồi hộp nên nét mặt cô có chút căng thẳng.
Hiệu trưởng tóc hoa râm sâu xa ý vị liếc Hạ Hải Dụ mấy lần, nở nụ cười tươi tràn khóe miệng, thì ra đây chính là đối tượng Đường tổng giám đốc đặc biệt muốn chiếu cố!
“Hạ tiểu thư, xin chào, hoan nghênh cô gia nhập trường Khổng Tử! Công việc cô nhậm chức cũng đã xong xuôi, sau khi kí hợp đồng là có thể chính thức đi dạy”. Hiệu trưởng vừa nói vừa đem hợp đồng thỏa thuận đến trước mặt cô.
Hạ Hải Dụ trợn tròn mắt, hợp đồng thỏa thuận đều đã chuẩn bị sẵn, năng suất thật cao!
Nhưng mà không hiểu vì sao, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy có một chút kỳ quái, nhưng lại nói không ra vì sao.
Ký hợp đồng này, cô sẽ chính thức có công việc thị thực rồi, năm năm về sau có thể lấy được thẻ xanh, đây chính là công việc tốt mà bao nhiêu người muốn muốn không được, nhưng mà vì sao trong lòng cô tràn đầy lành lạnh đây!?
Hiệu trượng tựa như nhìn thấu lưỡng lự của cô, khẽ mỉm cười:” Hạ tiểu thư, nếu như không có vấn đề gì mà nói, là có thể ký tên”.
Một chiếc bút màu đen đưa cho cô.
“A…” Hạ Hải Dụ hồ đồ nhận lấy bút, sau nghĩ một lúc, cũng chưa nghĩ ra được chỗ nào không ổn, liền thoải mái ký tên.
Hạ, Hải, Dụ…..Viết xuống ba chữ thật to
Nhìn giấy trắng mực đen, khóe miệng không kìm lòng được giương lên, một cỗ ý thức trách nhiệm và cảm giác sứ mệnh mãnh liệt vội ập vào lòng, mặc dù cô không có cách nào có thể so sánh với giáo sư ưu tú giảng bài chuyên nghiệp. Nhưng cô sẽ cố gắng hết sức làm việc cho thật tốt, nhất định cô sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người!
OK, fighting!
Chân trước cô vừa rời đi, chân sau hiệu trưởng liền gọi điện thoại đến số Đường Húc Nghiêu:”Đường tổng giám đốc, Hạ tiểu thư đã chính thức đến trình diện, tất cả đều tiến hành theo ý của ngài”.
“Ừ, làm việc rất tốt!”.
Đường Húc Nghiêu quay đầu nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ, ánh mặt trời trong suốt sáng chói, giống như nụ cười của cô…..Hạ Hải Dụ, gặp lại ở lớp!
|
Chương 96: Gặp nhau ở phòng học
Cộc… cộc… cộc. . .
Hạ Hải Dụ đi giày cao gót thẳng tắp hướng về phía phòng học.
Mỗi một bước đi, cũng rất cẩn thận, bởi vì tâm tình thật sự quá khẩn trương, hơn nữa gót giày cũng quá cao!
Không có biện pháp, để tạo nên hình tượng giáo viên chuyên nghiệp, cô chỉ có thể sử dụng đôi giày cao gót 15 cm này để đền bù chiều cao 1m60 thôi, người ngoại quốc vốn cao lớn, thân là giáo viên cô không thể quá nhỏ bé được!
Đi một đoạn đường ngắn, Hạ Hải Dụ liền có chút lực bất tòng tâm, trợn mắt cúi đầu nhìn trừng trừng giầy dưới chân, vẻ mặt dữ tợn.
Đúng rồi, đôi giày này chính là Đường Húc Nghiêu tặng cho cô!
Mặc dù cô rất không muốn đi nó, nhưng đây là đôi giày bản lĩnh nhất trong số giày của cô, vô luận mặt ngoài hay bên trong, chất lượng đều là số một, cô không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Vừa nhìn thấy đôi giày này, lại không thể tránh khỏi nghĩ đến Đường Húc Nghiêu.
Ôi, thật phiền não, đáng nhẽ hai người bọn họ cả đời sẽ không qua lại với nhau, nhưng bây giờ cô lại biết anh cũng ở San Francisco, không biết thế nào, tâm không khỏi khẩn trương.
Muốn chết, nơi nào cũng đều có anh!
Hạ Hải Dụ, bình tĩnh, bình tĩnh, không nên suy nghĩ lung tung, phải lên lớp!
Hít một hơi thật sâu, Hạ Hải Dụ tiếp tục đi về phía trước, ưỡn ngực ngẩng đầu đi vào phòng học.
Mới vừa vào cửa, một mùi hoa liền phả vào mặt.
Cô hơi kinh ngạc, mùi thơm quá a, đúng như một luông gió đêm thổi muộn.
Bước lên bục giảng, cô càng kinh ngạc hơn, trên bàn giáo viên màu xanh, bày đầy hoa tươi, toàn bộ đều là hoa hải dụ, có màu trắng tượng trưng sức sống thanh xuân, còn tượng trưng tình cảm cao quý, còn tượng trưng tôi thích màu đỏ.
Ngôn ngữ của hoa hải dụ là tình yêu trong sáng, hạnh phúc, thanh tú, thuần khiết.
Đẹp đến lạ thường!
Không biết thế nào, chợt nhớ tới lần đầu tiên Đường Húc Nghiêu tặng hoa hồng cho cô, cũng là biển hoa hùng vĩ, đủ mọi màu sắc khác nhau.
Mồ hôi, Hạ Hải Dụ, ngươi điên rồi sao, đây là lớp học, mi cư nhiên nghĩ về cái tên lưu manh đó?
. . . . . .
Từ lúc nhìn thấy Hạ Hải Dụ đi tới, Đường Húc Nghiêu không hề chớp mắt.
Một người đối với hồi tưởng của một người khác, có lẽ chính là cái dáng vẻ này ——
Lại nhớ tất cả bộ dạng thuần trắng của cô, gương mặt thanh khiết, luôn có nụ cười yếu ớt .
Nụ cười đó có lúc len lén, nhanh chóng nở rộ.
Một thoáng nhìn, tựa như lướt hoa, sót lại chỉ còn mùi hương, ký ức liền lượn lờ sinh ra một mảnh.
Hạ Hải Dụ!
Dáng dấp của cô cũng giống như trước đây, một chút cũng không thay đổi, không, hình như có một chút thay đổi nhỏ, rất nhỏ..., cảm giác không rõ ràng, chỉ là đẹp hơn, đẹp đến khiến anh muốn lập tức xông lên ôm lấy.
Môi mỏng, khẽ nâng lên, khóe miệng chứa đựng ý đùa giỡn.
Trên bục giảng, Hạ Hải Dụ đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng, tại sao vậy, giống như có người nhìn chằm chằm cô!
Lòng sinh cảm giác kỳ quái, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại ——
Gương mặt đẹp trai kia quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa xuất hiện trong con ngươi của cô.
Trời ạ! Ảo giác! Đây nhất định là ảo giác!
Trừng mắt nhìn, nhìn lại, tên đáng ghét vẫn ở đó!
Không khí, giống như ngưng động trong nháy mắt.
Lòng đang nhảy, chân đang run, thế nào lại là anh? Tại sao lại là anh ta? Thế nào luôn là anh ta?
Đường, Húc, Nghiêu. . . . . . Làm sao anh ta lại ở chỗ này? ? ? ! ! !
|
Chương 97: Anh muốn làm gì
Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Hạ Hải Dụ, Đường Húc Nghiêu chợt cười khẽ một tiếng, cúi đầu một chút, thâm trầm nhưng không u buồn, vui sướng nhưng không cợt nhả, trữ tình nhưng không khoa trương, như dây đàn vi-ô-lông-xen khẽ rung lên, cung âm du dương, lượn quanh phòng học không tiêu tan.
Hạ Hải Dụ ngây người như phỗng, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, hai tay vịn bàn giáo viên, trong lòng bàn tay mồ hôi lạnh túa ra.
Hai mắt trợn tròn, thẳng tắp nhìn anh ta.
Đường Húc Nghiêu ngồi ở vị trí ngay chính giữa phòng học, trời sinh vương giả, áo sơ mi trắng quần jean màu lam, rõ ràng ăn mặc vô cùng đơn giản, nhưng so với bất luận kẻ nào đều chói mắt, xung quanh anh nhan sắc trở nên ảm đạm, mà anh, là đẹp mắt duy nhất.
Trên mặt tràn đầy bộ dạng tự tin như cũ, mặt mày nhanh nhẹn phong tình, ánh mặt trời từ cửa sổ xuyên suốt chiếu vào, vãi khắp người anh, nhuộm một vầng sáng lạng làm cho cô kinh tâm động phách.
Đường Húc Nghiêu cũng đăm đăm nhìn bục giảng, một cái chớp mắt của cô cũng không bỏ qua, trong ánh mắt vừa yêu vừa hận, vừa giận vừa hờn.
Cô bé ngốc này, lại có thể ăn mặc như vậy, váy đen, áo sơ mi trắng, còn búi tóc, đeo kính mắt gọng đen…Thấy thế nào thế nào…người!
Mặc dù là ăn mặc già dặn, nhưng là hợp với kiểu tóc vóc người cô ấy còn có một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà, lại có chút giống đồng phục Nhật Bản trong phim!
Duy nhất để anh hài lòng, chính là đôi giàng trên chân cô, ừ, anh tặng, giống như là anh ở trên người cô!
Môi mỏng chậm rãi nhếch lên, nói khàn khàn mê người ở trong phòng học giọng vấn vít lay động, "Tiểu Ngư Nhi, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp!"
Giọng điệu của cà lơ phất phơ anh, mang theo một ít trêu đùa, xung quanh một mảnh im phăng phắc.
Hạ Hải Dụ cố gắng hít vào một ngụm khí lạnh, không dám tin.
Anh ta gọi tên cô là gì?
Tiểu Ngư Nhi?
Trường hợp này đúng là anh ta chọc ghẹo cô!
Hàm răng cắn “răng rắc”.
Ánh mắt tức giận bắn tới, cũng thấy được ý cười tự phụ cuồng ngạo cực điểm trong ánh mắt anh ta.
Nhìn trong tay anh ta có bài giảng, cô càng thêm ngạc nhiên, lại là thật!
Ngại vì trường hợp, Hạ Hải Dụ không thể không ẩn nhẫn, cô hít một hơi thật sâu tức, giả vờ ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói, "Vị bạn học này, anh nhận lầm người rồi, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tự giới thiệu về bản thân một chút, tôi tên là Hạ Hải Dụ, Hải Dụ trong tiếng Anh chính là lily, anh có thể gọi tôi là lily hoặc là cô giáo Hạ!"
Cô giáo Hạ, ba chữ, được cắn đặc biệt nặng!
Đường Húc Nghiêu nhíu mày, cô làm bộ như không biết mình, còn muốn vạch rõ giới hạn với anh?
Rõ là. . . . . . Thật là to gan!
Mắt phượng đào hoa lập tức bắn tán loạn ra hai đạo ánh mắt lạnh, thẳng tắp rơi trên người cô, sắc bén giống như có thể đâm thủng hai lỗ.
Hạ Hải Dụ, em đã đến trước mắt anh rồi, còn muốn chuồn mất?
Đừng có nằm mơ!
Ánh mắt sáng quắc của Đường húc Nghiêu khóa cô, khóe miệng cong lên, giống như đưa ra một quyết định quả quyết, đôi tay nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn, vốn là hai chân dài gối lên nhau giờ lại chậm rãi tách ra, hai chân rơi xuống đất, cả người anh từ trên chỗ ngồi chậm rãi đứng lên.
Hai mắt anh dán chặt cả người cô, giống như lấy tư thái tuyệt đối đoạt lấy.
Làm Hạ Hải Dụ sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, anh, anh ta muốn làm gì?
Hô hấp không yên, da đầu tê dại, hai chân nhũn ra. . . . . . Bất thình lình lui về sau một bước.
"A. . . . . ." cô hụt chân, té xuống giảng đài.
Kết quả đi giày cao gót chính là thiếu chút nữa ngã xuống như cầu lăn …!
Mấy chục đôi mắt, đồng thời nhìn cô.
Hạ Hải Dụ tức khắc có cảm giác hôn mê, ngày đầu tiên lên lớp ở trước mặt học sinh xảy ra chuyện lớn như vậy, cô hận không thể đào một cái lỗ mà vùi mình vào, trong lòng hối hận, thật không nên đi đôi giày này, đồ tên lưu manh tặng quả nhiên xúi quẩy!
Bỗng, một đôi tay ấm áp duỗi tới, chặn ngang ôm chặt cô, "Ngã đau không ?."
Hạ Hải Dụ tức thì ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt đẹp trai tuấn tú đến đáng hận của anh gần trong gang tấc.
Hơn nữa, anh lại còn ôm cô!
Cô nổi lên kích động muốn cởi thẳng giày cao gót ra, đem nó nện vào đầu anh ta!
Hạ thấp giọng, Hạ Hải Dụ hung tợn hướng Đường Húc Nghiêu nói, "Buông tôi ra!"
Anh để ngoài tai, cũng hạ thấp giọng, chỉ để hai người bọn họ có thể nghe được nói, "Hiện tại biết anh? Chưa?"
"Anh…” Hạ Hải Dụ nổi giận, đôi mắt sắp bốc lửa.
Ánh mắt đảo xuống lớp, chỉ thấy những người khác trong phòng học đang nhìn bọn họ, Hạ Hải Dụ nhẫn nhịn, cắn răng nghiến lợi hỏi, "Anh muốn thế nào?"
"Gọi tên tuổi của anh!"
Khốn kiếp! Nhất định gọi tên anh ta mới coi là hiểu biết anh ta sao?
"Đường. . . . . . Húc. . . . . . Nghiêu!" Một chữ một cái, giọng nói phẫn nộ.
" Quan hệ giữa chúng ta lạnh nhạt vậy sao?" Anh rất không hài lòng đối với việc cô gọi cả họ cả tên mình.
Im lặng.
Hạ Hải Dụ nhìn chằm chằm Đường Húc Nghiêu, đôi tay nhỏ bé nắm thật chặt, chặt thành quả đấm.
Cái này đồ lưu manh hèn hạ vô sỉ, đừng tưởng cô không biết anh ta có ý gì, cô không quan tâm anh ta gọi cô là cái khỉ gió gì gì đó? Cô không!
Miệng ngậm thật chặt lại.
Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí vang lên tia lửa răng rắc, ai cũng không chịu nhận thua, ai cũng không chịu thối lui.
Một giây trôi qua…
Hai giây trôi qua …
Đã qua năm giây. ..
Tuy chỉ có mấy giây ngắn ngủn, thế nhưng lại dài giống như một thế kỷ.
Cuối cùng vẫn là Hạ Hải Dụ giơ tay đầu hàng, bởi vì cô biết nếu cô không khuất phục, anh ta nhất định vẫn tiếp tục như vậy!
Cắn môi dưới, cô khó khăn gọi anh một tiếng, "A. . . . . . Húc. . . . . ."
Đường Húc Nghiêu hài lòng gật đầu một cái, từ từ buông cô, thở ra khí nóng trực tiếp phả bên tai nhạy cảm của cô, "Thật ngoan!"
Ngoan cái đầu ngươi!
Hạ Hải Dụ mắng to ở đáy lòng, nhưng nhưng mà trên mặt lại không thể không giữ vững bình tĩnh, "Anh mau trở lại chỗ ngồi đi!"
"Tuân lệnh. . Của anh. . .cô giáo nhỏ!"
Hạ Hải Dụ tức giận đến run rẩy toàn thân.
Cô giáo nhỏ?
Nó là cái quái gì?
Nghe tà ác thế nào ấy?
"Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . .Các bạn chính thức học thôi. .."
Hạ Hải Dụ quay đầu, nhìn về phương hướng khác, bắt đầu chăm chú giảng bài.
Đường Húc Nghiêu vẫn cười, nhìn miệng Hạ Hải Dụ hé nhỏ, còn có bộ mặt đỏ ửng, trái tim không nhịn được từng trận ngứa ngáy, thật hoài niệm thời điểm anh ta hôn cô!
Buổi dạy kéo dài 90 phút, rất nhanh liền kết thúc.
Hạ Hải Dụ cầm giáo án lên co cẳng chạy, mà Đường Húc Nghiêu thì đứng dậy đuổi theo.
|
Chương 98: Sự tà ác của anh ta
Chạy mau, chạy mau, nhất định phải chạy thoát!
Thật ra Hạ Hải Dụ cũng không biết mình đang sợ cái gì, chỉ là bản năng muốn chạy trốn, nghĩ tới mới vừa ở trên lớp học, ánh mắt nóng như lửa của Đường húc Nghiêu, thì cả người cô không được tự nhiên.
Cái loại ánh mắt đó, giống như là sói xám lớn đói bụng thật lâu bất ngờ phát hiện món ăn ngon là con thỏ trắng bé nhỏ, kiểu như muốn một hớp nuốt trọn!
Thật là tà ác, quá nguy hiểm, quá đáng sợ!
Hạ Hải Dụ hỏa tốc chạy như bay, một mạch chạy về phòng làm việc, đóng cửa, khóa lại.
Hô. . . . . . Rốt cuộc an toàn rồi!
Dựa lưng vào cánh cửa, thở dốc.
Hoàn hảo hoàn hảo, không bị anh ta đuổi theo.
Nhưng là, không đúng nha, tốc độ của anh ta so với cô nhanh hơn, thời điểm ở khúc quanh cô còn thấy anh ta ở phía sau, cách cô không xa, thế nào chỉ chớp mắt đã không thấy bóng anh ta đâu rồi?
Trong lòng sinh nghi, Hạ Hải Dụ lo sợ bất an, đem cửa mở ra một cái khe nhỏ, đầu nhô ra dò xét bên ngoài, ngắm trái, ngắm phải...
"Cô giáo nhỏ, cô đang tìm học sinh là tôi sao? !" Sau lưng, đột lên vang lên tiếng nói trêu chọc.
Ừ?
Hạ Hải Dụ chợt ngoảnh lại, không dám tin, anh ta cư nhiên vào từ cửa sổ!
Trong phòng làm việc vắng vẻ, tiếng cười trầm thấp của anh mơ hồ vang vọng, tuy nhỏ, nhưng thẳng tắp xuyên thấu màng nhĩ của cô, đạt tới đáy lòng.
Hạ Hải Dụ trợn tròn mắt, thấy tư thái Đường Húc Nghiêu một bộ lười biếng ngồi ở bệ cửa sổ, hai cánh tay đan vào nhau, dáng vẻ ấy giống như là đặc biệt để cho cô xem, anh nhìn cô, giống như mãnh thú trong rừng rậm nhìn con mồi, muốn bao nhiêu tà ác có bấy nhiêu tà ác.
Mặc dù tức giận, nhưng mà không biết nên rống anh ta làm sao, chống lại ánh mắt anh một nháy mắt kia, tim lại còn đập rộn lên.
Hạ Hải Dụ, mi làm cái gì đây, tại sao có thể mặt hồng tim đập, mi phải trấn định, trấn định!
Đường Húc Nghiêu thấy tướng mặt ngây ngô của cô, không nhịn được ý nghĩ trêu chọc cô, lông mi dài nhảy lên, cười nói, "Tại sao không nói chuyện? Qúa kích động khi thấy anh sao?"
"Anh đi chết đi!" Hạ Hải Dụ mạnh mẽ trừng anh ta, cái tên lưu manh này, anh ta mở miệng sẽ không nghiêm chỉnh! Bất kể là ở Trung quốc, hay là đang ở Mĩ, đều là một đức hạnh, đáng chết đáng ghét!
"Đường Húc Nghiêu, tại sao anh ở chỗ này? !"
"Như em thấy, anh đến bổ túc."
Bán tín bán nghi, Hạ Hải Dụ thẳng tắp sống lưng, dũng cảm tiến lên chăm chú nhìn anh, nghiêm mặt nói, "Đường Húc Nghiêu, tôi bất kể đến tột cùng là tại sao anh đi học ở chỗ này, nhưng mà tôi nghĩ phải nói cho anh biết, giữa hai chúng ta đã là quá khứ, over rồi !"
"Quá khứ?" Anh dường như ngẫm nghĩ nhíu mày, "Anh cùng rất nhiều nữ nhân đều từng có đi, không biết quá khứ giữa chúng ta là dạng gì đây, anh giống như có chút quên mất, em có thể nói cho anh biết, được không?"
Hạ Hải Dụ cắn răng, người này, rõ ràng giả bộ ngu!
Tốt, cô cũng giả bộ ngu!
"Anh đã không nhớ rõ, vậy tôi cũng không cần nhắc lại chuyện xưa. Từ nay về sau, chúng ta chỉ đơn thuần là quan hệ giáo viên cùng học sinh! Cô giáo! Hiểu không? Không cần thêm cái chữ nhỏ kia!"
"Nghe rõ chưa? "
"Này! Anh làm gì thế không nói lời nào?"
"Đừng tưởng rằng không lên tiếng có thể ăn vạ, đàm ông sẽ phải đảm đương, dù sao lời của tôi đã hết, mời tuân thủ!"
"Sau cùng, bây giờ đã là thời gian tan lớp, tôi muốn về nhà, bái bai!"
Cô nói một tràng dài, thế nhưng anh lại không có chút phản ứng nào.
Hạ Hải Dụ chẳng muốn phí lời, trợn mắt nhìn Đường Húc Nghiêu một cái, xoay người rời đi. Cũng không biết sao nữa, dưới chân lại lảo đảo một cái, mặc dù người không ngã xuống, nhưng kính mắt gọng đen trên sống mũi mũi lại không khách khí chút nào đụng phải cánh cửa.
"A. . . .mũi của tôi. . ." Thật là đau! Sống mũi giống như gãy!
Lấy tay che mặt, trong đôi mắt của Hạ Hải Dụ nhanh chóng có lệ nóng.
Đường Húc Nghiêu phút chốc nhảy từ trên cửa sổ xuống, "Hạ Hải Dụ, em sao vậy?"
Cô đau đến nói không ra lời.
Đường Húc Nghiêu đưa tay bưng lấy hai gò má cô, nhìn kỹ một chút, cũng may, không có bị thương.
Nhưng anh lại không buông tay xuống được, liếc thật sâu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vừa nhìn, anh mới phát hiện, anh suy nghĩ muốn cô!
Muốn lông mày cô, muốn dáng vẻ ảo não cau mày của; muốn mũi cô, muốn bộ dạng cô hừ nhẹ mũi; muốn ánh mắt của cô, muốn cô bộ dáng cô thở phì phò trừng mình; muốn cái miệng nhỏ nhắn của cô, muốn bộ dạng cô liến thoắng nói chuyện không ngừng;
Muốn cô, muốn cô, muốn cô. . . . . .
Cho nên cô vừa mới đứng trước mặt anh, lúc cô tức giận bừng bừng nói chuyện, anh mới sẽ nhìn thất thần, nhất thời quên phản ứng.
Bây giờ, anh lại rất tức giận!
"Hạ Hải Dụ, em ăn no rỗi việc hay sao, không cận thị, lại mang mắt kiếng, hơn nữa còn là loại khung lớn như vậy, em không đụng vào người nào hả, ngu ngốc!"
Hạ Hải Dụ bị mắng xối xả, có chút kỳ lạ, thế nào cô lại cảm thấy anh ta hình như đau lòng?
Ngất, làm sao có thể, anh ta không ức hiếp cô cũng không tệ rồi!
Thật ra thì cô cũng không muốn mang cái mắt kiếng lớn thế này, nhưng đeo vào xem ra tương đối thành thục! Giống như là cô đi giày cao gót nàng mặc giày cao gót, vì hình tượng thôi!
Ngã rất đau, lại bị anh mắng như vậy, Hạ Hải Dụ tức đến không được, khốn kiếp, đều là lỗi của anh ta, nếu không phải anh ta không giải thích bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô, làm tinh thần cô hoảng hốt như vậy, vừa trẹo chân, vừa đụng mũi!
Đáng giận!
"Đường Húc Nghiêu, anh khốn kiếp!" cô lại mắng anh ta.
Đường Húc Nghiêu bỗng nhiên cười lên, ừ, chính là câu này, anh yêu chết bộ dạng cô cay cú của cô tựa như mèo hoang!
Đáy lòng bị xúc động ở một chỗ nào đó, anh duỗi dài cánh tay một cái, ôm cô vào trong lòng.
"Này, anh làm gì thế? Mau buông tôi ra! Buông tôi ra!" Hạ Hải Dụ cuống quít kêu lên, thân thể giãy dụa giống như ca chạch, ra sức giãy giụa.
Thân thể mềm mại của cô làm hắn đột nhiên xung động, con mắt sắc của Đường Húc Nghiêu chợt chìm chìm, ẩn nhẫn dục niệm.
"Đừng nhúc nhích!" giọng nói của anh trầm thấp.
Cái gì? Gọi cô đừng nhúc nhích? Ngu ngốc mới có thể bất động!
Lần này Hạ Hải Dụ liền dùng tới quả đấm, dùng sức đập vào lồng ngực anh, "Đường Húc Nghiêu, mau buông tôi ra!"
"Bà xã! Cử động, anh cũng không khách khí nữa!" Anh buộc chặt hai cánh tay, ôm hông cô để cho cô áp gần mình hơn.
Hạ Hải Dụ ngẩn ra, cảm thấy bộ vị anh đột nhiên cứng . Anh tà ác quá rồi. . .
|
Chương 99: Xảo được kinh khủng
"A a a a a, Đường Húc Nghiêu, anh là đồ lưu manh! Anh đi chết đi!" khuôn mặt nhỏ nhắn không có tiền đồ của Hạ Hải đỏ đến sắp nổ tung, cô thẹn quá thành giận, chợt nhấc chân, gót giày lanh lảnh hung hăng đạp lên chân của anh.
YES, cuối cùng đã dùng đến khinh công giày!
"Á!" Đường Húc Nghiêu thét lên một tiếng, đau, thật sự rất đau.
Rầm!
Cô tông cửa mà chạy.
Miệng Đường Húc Nghiêu co giật, Hạ Hải Dụ, em cho rằng chạy thoát sao, chờ coi, chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại đấy!
◎◎◎
Kính cong! Kính cong!
Chuông cửa vang lên.
"Cô Vân Tiểu Tiểu, cô có chuyển phát nhanh!"
Hạ Hải Dụ hướng người đưa thư nhân viên lặn ra nụ cười nhạt, "Vân Tiểu Tiểu còn chưa về, tôi ký nhận thay cô ấy, có thể không?"
"Có thể, nhưng đồ một mình cô mang."
"Tốt, không thành vấn đề!" Hạ Hải Dụ vỗ ngực bảo đảm, nhưng rất nhanh đầu cô liền đầy vạch đen rồi.
Dưới lầu, có năm thùng giấy lớn, cực lớn cực lớn!
Tiểu Tiểu, cái người cuồng mua sắm này, lại mua cái gì?
Khóe miện giật giật, Hạ Hải Dụ cố gắng nuốt nước miếng một cái, sau đó khuân vác lên lầu, đúng lúc giờ tan sở, trong hành lang không ít khách trọ ra ra vào vào, cô ôm thùng giấy lớn gây ra cản trở.
"Không tiện…Nhường đường giúp…Xin lỗi…Xin nhường đường…” Một chuỗi tạ lỗi dài từ trong miệng nói ra.
Hạ Hải Dụ vây hai tay quanh một thùng giấy lớn, lắc lư đi lên lầu, cái thùng rất cao, che kín toàn bộ tầm mắt, chỉ có thể dựa vào cảm giác, nhắm mắt mà đi.
Tiểu Tiểu, trong thùng này có cái gì, sao nặng như vậy?
Vô cùng nặng nề, biểu tình Hạ Hải Dụ bắt đầu có điểm dữ tợn.
Thình lình, đôi bàn tay to lớn hữu xuất hiện, vững vàng nhận lấy cái thùng của cô.
“A!" Hạ Hải Dụ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy người vừa tới trong nháy mắt, vốn là mí mắt cụp xuống nhất thời dựng lên, "Đường Húc Nghiêu, làm sao anh lại ở chỗ này?"
"Làm sao mỗi lần nhìn thấy anh, em đều có biểu tình này?" Đường Húc Nghiêu cười bới móc, giọng nói tràn đầy nhạo báng, "Anh không thể ở chỗ này sao?"
"Dĩ nhiên không thể! Tôi không phải đã nói rồi sao, chúng ta chỉ là quan hệ thầy trò đơn thuần, anh ở chỗ tôi làm bậy gì thế?"
"Em cho rằng là anh tới tìm em?"
Hạ Hải Dụ giương mắt nhìn, chẳng lẽ không đúng?
Đường Húc Nghiêu nhún vai một cái, không để ý cô, mang thẳng cái thùng lên lầu.
"Này, Đường Húc Nghiêu, anh đứng lại...Tự tôi có thể giải quyết…Không cần anh giúp một tay…Anh…”
Cô ở phía sau la anh ta, nhưng vẫn không thể ngăn trở hành động của anh ta, chốc lát sau, Đường Húc Nghiêu dễ dàng mang năm cái thùng nặng nề của Hạ Hải Dụ lên lầu.
"Tốt lắm, xong rồi, em không phải cám ơn anh, bà con xa không bằng láng giềng gần, về sau có chuyện gì cứ việc nói!" biểu hiện của Đường Húc Nghiêu cực kỳ bình tĩnh, Hạ Hải Dụ lại có điểm mờ mịt.
Bà con xa không bằng láng giềng gần?
Có ý gì?
Anh nở nụ cười, xoay người đi về phía cửa đối diện, móc chìa khóa ra, mở cửa.
Hạ Hải Dụ trề miệng một cái, nửa ngày không nói nên lời, không thể nào, anh ta là hàng xóm mới dọn tới?
Địa cầu này nhỏ vậy ư, bọn họ vòng nửa vòng lớn địa cầu, gặp lại nhau tại một thành phố, anh ta chẳng những biến thành học sinh của cô, bây giờ còn là hàng xóm, thật là khéo đến có chút kinh khủng!
Hạ Hải Dụ híp mắt lại, nói thầm trong lòng, mặc dù nói hoàn cảnh cái phòng trọ nhỏ này không tệ, nhưng đối với loại đại thiếu giá như Đường Húc Nghiêu có điểm nào giống học trò nghèo.
"Đường Húc Nghiêu, tại sao anh muốn ở nơi này?"
"Thuận tiện đi học!" Anh nói như không có chuyện gì lạ, khóe miệng len lén cong cong, lại có một ý định, "Anh không biết nấu cơm, về sau em có thể nấu cơm cho anh hay không?"
"Hả?"
"Anh vừa đi làm, vừa phải lên lớp, quá bận rộn, cũng không thể luôn luôn ăn ở bên ngoài."
Hạ Hải Dụ nhíu nhíu mày, chuyện này giống như không liên quan đến cô đi!
"Anh có thể coi trả tiền công cho em, một bữa cơm 5 đô la!" Anh bắt đầu hạ bẫy.
Kiếm tiền?
Hai mắt Hạ Hải Dụ tỏa sáng, một bữa cơm 5 đô la, một ngày ba bữa cơm chính là 15 đô la, một tháng chính là 450 đô la!
Có điều, đối với đô la yêu thích cùng đối với đồ lưu manh đáng ghét, cô nên lựa chọn gì đây?
Vô cùng yêu thích tiền mặt, nhưng cũng không phải ghét anh ta bình thường nha!
Cô thật không hy vọng còn dính dáng đến anh ta!
"Hạ Hải Dụ, em có đồng ý hay không, không đồng ý anh có thể tìm người làm thêm giờ khác.” Thấy cô có ý cự tuyệt, Đường húc Nghiêu nhanh chóng ném quyết định lựa chọn ra.
"Đừng đừng đừng! Tôi đồng ý tôi đồng ý!" Hạ Hải Dụ gật đầu, “Nhưng... Tôi có điều kiện!"
Anh nhíu mày, "Điều kiện gì?"
"Không cho anh động thủ với tôi! Nếu không anh sẽ chờ chết đói đi!"
Anh không nói lời nào, cười tủm tỉm mê người.
◎◎◎
Kính cong!
6h30, Hạ Hải Dụ nhấn chuông cửa nhà trọ đối diện .
Mặc dù Đường Húc Nghiêu có đưa chìa khóa cho cô, cô nghĩ nên nhấn chuông cửa, nếu cô trực tiếp dùng chìa khóa đi vào nhà anh ta giống như là lạ.
Đợi một lát, không ai mở cửa, trong phòng giống như không có động tĩnh.
Lúc này Hạ Hải Dụ mới lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, chỉ thấy trên mặt đất trong phòng khách vớ vứt lung tung, áo sơ mi cùng quần bị để trên ghế sa lon, cà vạt giắt trên ghế dựa. . . . . . Laptop bày trên bàn trà, bên cạnh còn có một đống tạp chí ngoại văn, dáng vẻ thoạt nhìn rất cao thâm, cốc cà phê đã dùng qua cũng nhét ở bên cạnh.
Loạn!
Mặt Hạ Hải Dụ tối đen, theo bản năng muốn sửa sang lại gian phòng, nhưng vừa nghĩ, không đúng nha, cô chỉ tới nấu cơm, lại không bao gồm vệ sinh, hừ, không làm!
Đi vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, một bàn bánh mì nướng bánh bao, hai quả trứng rán, một cây chân giò hun khói, cuối cùng còn có một ly cà phê.
Bóng dáng nhỏ bé đang bận rộn trong phòng bếp, máy hút mùi được bật lên, phát ra tiếng kêu ong ong, cho nên cô không nghe được âm thanh cửa phòng mở ra.
Đường Húc Nghiêu chạy bộ trở về, vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi cơm chín, khóe miệng không nhịn được giơ lên.
Anh đổi dép, đi tới phòng bếp.
Hạ Hải Dụ đang nghiêm túc rửa nồi, vừa quay đầu lại, anh đã đứng ở cửa phòng bếp, dựa lưng vào vách tường, tay để trong túi, khốc khốc.
Cô trừng mắt, "Anh về từ lúc nào?"
"Mới vừa." Tâm tình của anh không tệ, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt quan sát cô từ trên dưới xuống.
Ừ, cô mặc tạp dề thật đáng yêu! Hơn nữa, đặc biệt là nấu cơm cho anh đấy!
Loại cảm giác này. . . . . . tốt đến kinh người!
Ào ào!
Cà phê trong bình trào ra bong bóng.
"A, cà phê của tôi!" Hạ Hải Dụ vội vàng xông về trước bếp, tay chân luống cuống.
Chỉ chốc lát sau, tất cả bữa ăn sáng đều chuẩn bị xong, Hạ Hải Dụ hai ba lần đem thức ăn bày lên bàn ăn.
"Xong rồi! Xin trả tiền!" cô đưa tay phải ra, yêu cầu thù lao.
Miệng Đường Húc Nghiêu giật giật, cô gái này, sẽ phá hư không khí!
Lấy ví tiền, rút tờ mệnh giá 10 đô la đưa cho cô.
Hạ Hải Dụ gãi gãi đầu, "Tôi không có tiền lẻ trả lại anh."
"Cho cả buổi trưa luôn."
"Buổi trưa không phải anh không trở về ăn cơm?”
"Vậy thì buổi tối!" cô gái này quả nhiên có bản lĩnh làm người ta tức chết .
Gắp trứng rán lên, hung hăng cắn một cái, mùi vị ngọt ngấy lan tràn ra, có chút khó chịu.
Biểu tình Đường Húc Nghiêu có chút vặn vẹo.
Hạ Hải Dụ sửng sốt, đánh mạnh vào đầu, "Hỏng bét, tôi đem đường làm thành muối! Thật xin lỗi!"
Đường Húc Nghiêu nheo mắt lại, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ thành màu gan heo, miệng lại kìm lòng không được tung bay.
Đứng lên, anh đến gần cô, một tay nâng cằm cô lên, "Làm bữa sáng thất bại như vậy, em phải bồi thường anh đi, một cái hôn, như thế nào?"
|