Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out
|
|
Chương 189: Chú chân dài
". . . . . ." Mẹ của đứa bé như bị sét đánh, im lặng triệt để.
Ở trong truyện cổ tích của Đường Húc Nghiêu, anh hùng cùng Quái Thú bởi vì một chức danh lôi thôi không giải thích được đánh nhau bể đầu chảy máu, sau đó lại từ giành lôi thôi biến thành giành quả dại, cuối cùng còn tranh đoạt một con hươu cao cổ. . . . . . Hoang đường vô cùng!
Trong phòng ngủ ấm áp, ánh đèn màu vàng nhạt tỏa ra ấm áp, sưởi ấm ước chừng cả gian phòng, Hạ Hải Dụ rúc vào lồng ngực Đường Húc, lười biếng ngẩng đầu, "Mấy kĩ sư ở Húc Dương đều là dùng cái loại suy nghĩ này đi thiết kế trò chơi sao? !"
"Thế nào? ! Không dễ nghe? !" Đường Húc Nghiêu nhíu mày. Anh cảm thấy còn có thể đó a! Chuyện cổ tích tình tiết rất có trí tưởng tượng, cũng rất có lực chiến đấu đấy!
"Không có không có!" Hạ Hải Dụ vội vàng lấy lòng, "Dễ nghe! Quá dễ nghe rồi ! Dễ nghe khiến em muốn khóc a!"
Cô sờ sờ khóe mắt, thế nhưng thật sự có nước mắt chảy ra, nhưng là nhếch miệng lên độ cong làm thế nào cũng không giảm, cười đến rơi nước mắt!
Nếu hắn còn kể chuyện cổ tích như thế này nhiều lần, không khéo đứa nhỏ trong bụng sinh ra sẽ biến thành Tiểu Ma Vương!
Nhưng là, cô cảm thấy thật hạnh phúc a!
Cốc cốc. . . . . Cốc cốc. . . . . .
Cửa phòng chợt truyền đến tiếng gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau, âm thanh dịu dàng của Triệu Chỉ Ngọc và liền truyền tới, "Hải Dụ, đã ngủ chưa? !"
Nghe tiếng, Hạ Hải Dụ vội vàng đẩy Đường Húc Nghiêu ra, "Không có không có, em còn chưa ngủ!"
Đường Húc Nghiêu cũng vội vàng đứng dậy, vốn là muốn nói anh đi mở cửa, nhưng là người khác đã đi tới cửa rồi.
Hạ Hải Dụ nhanh chóng mở cửa, "Chị dâu."
Triệu Chỉ Ngọc cầm trong tay một cái túi chườm âm ấm, dịu dàng nói, "Tối nay có chút lạnh, em phải cực kỳ chú ý thân thể, cái này trải phía dưới, tránh cho cảm lạnh."
"Cám ơn chị dâu." Hạ Hải Dụ nhận lấy túi chườm, tràn đầy cảm kích.
"Không cần khách khí. Hải Dụ, em có gì không thoải mái cứ nói với chị biết không? !"
"Dạ!"
Đường Húc Nghiêu đi tới, đem túi chườm trong tay Hạ Hải Dụ cầm đi, chỉ sợ cô có chút gì mệt mỏi, hành động trẻ con của hắn khiến Hải Dụ xấu hổ, trừng mắt nhìn anh.
Triệu Chỉ Ngọc cũng là mím môi cười trộm, "Được rồi, thời gian không còn sớm, các em nghỉ ngơi đi!"
"Dạ, chị dâu ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Đóng cửa phòng, trên mặt Hạ Hải Dụ tràn đầy nụ cười, "Chị dâu đối với em thật tốt!"
"Chẳng lẽ anh đối với em không tốt sao? !" Người khác mất hứng.
Hạ Hải Dụ hừ một tiếng, nằm lại trên giường, thật là thoải mái!
Đường Húc Nghiêu cũng đi theo nằm sát bên người cô, ôm thân thể mềm mại trong lòng, nhưng là anh lại chỉ có thể làm Chính Nhân Quân Tử!
Bởi vì thời kì đầu mang thai không thể làm cái kia, nếu không rất dễ dàng thương tổn em bé!
Ai, hành hạ!
Nhưng là vì con của bọn họ, chỉ có thể nhịn!
Chỉ là. . . . . . Hôn một cái là có thể đi!
Cúi đầu nhìn qua cô, môi hồng nhuận trên khuôn mặt nhỏ nhắn, da thịt vô cùng mịn màng, thật mê người!
"Bà xã. . . . . . Thân ái . . . . . ." Phát động tập kích.
Một cái hôn rơi trên môi của cô, sau đó lại hôn trên bụng của cô, con và mẹ mỗi người đều hôn một cái a!
Đêm càng lúc càng khuya, yêu cũng càng ngày càng nồng.
Sáng hôm sau, Hạ Hải Dụ bị cơn buồn nôn khan làm cho tỉnh.
Một bên, Đường Húc Nghiêu còn yên lặng ngủ, cô không muốn đánh thức anh, bởi vì tối hôm qua anh cơ hồ cũng không thế nào ngủ ngon, cô nôn oẹ gay gắt, anh cũng bị giày vò, trời sáng anh mới ngủ được một lúc.
Nhìn người đàn ông bên cạnh bởi vì mình mà mệt mỏi, Hạ Hải Dụ trong lòng vừa đau lại vừa ngọt.
Che miệng, nhẹ nhàng xuống giường, bước nhanh đi vào phòng tắm.
Nôn một hồi, nhưng cái gì cũng không phun ra.
Cũng đúng, trong dạ dày có gì thì tối hôm qua cũng ói trống trơn rồi, dĩ nhiên cái gì cũng phun không ra, cũng chỉ là vị chua chua.
Bình tĩnh một lát, Hạ Hải Dụ đột nhiên cảm thấy khô miệng, muốn vào phòng bếp tìm một chút nước uống.
Trời vừa sáng, trong phòng rất là an tĩnh, cô nghĩ đại khái chỉ có một mình mình dậy sớm!
Nhưng là, khi sắp đi tới phòng bếp, lại nghe được loáng thoáng có tiếng nói còn có một mùi thơm xông vào mũi.
Giọng Triệu Chỉ Ngọc chậm rãi vang lên, "Chồng yêu, như thế nào, em nấu có thơm không? !"
"Ừ, rất thơm." Đường Húc Đông không keo kiệt chút nào tán thưởng.
Dừng một chút, anh lại cảm khái nói, "Chỉ Ngọc, cám ơn em."
"Đứa ngốc, cái này thì có là gì, em chỉ là giúp Hải Dụ nấu một chút cháo dành cho bà bầu! Không phiền toái!"
Trước cửa phòng bếp, bước chân của Hạ Hải Dụ chợt dừng lại.
Rất cảm động a, chị dâu tối hôm qua giúp cô, hôm nay còn dậy từ sáng sớm để nấu cháo vì cô!
Con người chị dâu thật tốt!
"Chồng yêu, giúp em lấy tảo trong tủ lạnh ra!"
"Được. . . . . . Còn cần cái gì khác không? !"
"Táo đỏ cũng lấy ra đi, để cho Hải Dụ ăn sau khi uống thuốc."
"Được."
Trong phòng bếp, Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Ngọc làm không dừng tay, Hạ Hải Dụ vừa cảm động lại có chút áy náy.
Mặc dù cô là khách, nhưng sao có thể đứng không!
Không được không được, nhất định phải đi giúp một tay!
Cúi đầu nhìn qua nhìn mình, ừ, ăn mặc coi như chỉnh tề, mới vừa ở phòng tắm cũng rửa mặt qua, tốt, có thể đi giúp một tay!
Mặc dù tài nấu nướng của cô không tính là quá tinh xảo, nhưng là làm bữa ăn sáng vẫn là không có vấn đề đấy!
Quyết định, Hạ Hải Dụ nâng lên nụ cười, đang muốn tiến một bước.
Chợt ——
Đường Húc Đông nói một câu kỳ quái, "Chỉ Ngọc. . . . . . Em làm như vậy, không phải chì là vì Hải Dụ, thật ra là cũng vì anh, đúng không? !"
". . . . . ." Triệu Chỉ Ngọc dừng một chút, buông công việc trong tay khẽ thở dài, "Chồng yêu. . . . . . Em biết rõ anh vì tai nạn năm đó vẫn luôn tự trách, năm năm qua anh luôn gửi thư và tiền cho Hải Dụ vào ngày đó. . . . . ."
Gửi thư? !
Gửi tiền? !
Hơi thở của Hạ Hải Dụ chợt căng thẳng.
Chú chân dài? !
Lại là Đường Húc Đông? !
Làm sao lại như vậy? !
|
Chương 190: Miêu tả sinh động
Hạ Hải Dụ theo bản năng cắn chặt cánh môi, không dám lớn tiếng, đôi tay níu chặt váy, nín thở .
Trong phòng bếp, Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Ngọc vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau, thanh âm rất nhỏ, thậm chí là cố ý giảm thấp xuống, nhưng cô vẫn có thể nghe được rõ ràng.
"Chỉ Ngọc, điều anh có thể làm cũng chỉ là những thứ đó."
"Em hiểu, cho nên em vẫn luôn rất ủng hộ anh a! Hiện tại Hải Dụ cùng Húc Nghiêu ở chung một chỗ, lại có em bé, chúng ta là người một nhà, đương nhiên là muốn đối với cô ấy tốt một chút!"
"Đúng vậy a, cũng chỉ có thể dùng loại phương thức này bồi thường cho cô ấy!"
Ngoài cửa, Hạ Hải Dụ nghe không hiểu chuyện gì.
Bồi thường? !
Bọn họ đang nói cái gì? !
Làm sao lại phải "Bồi thường"? !
Còn nữa..., năm năm qua Đường Húc Đông đều là chú chân dài đó,anh ấy luôn cố định một ngày trong năm gửi thư và tiền cho cô, thực ra là có chuyện gì? !
Anh đã sớm biết chuyện tai nạn xe của cha mẹ cô? !
Anh ấy làm sao sẽ biết? !
Là bởi vì anh là luật sư, cho nên đối với vụ án chấn động năm đó có tìm hiểu qua? !
Thật chỉ là đơn thuần như vậy sao? !
Không, không phải vậy, không phải!
Hạ Hải Dụ lắc đầu liên tục, trực giác mách bảo chuyện không có đơn giản như vậy, mà chân tướng sự tình trong đó nhất định ẩn chứa một bí mật kinh khủng mà họ không muốn cô biết!
Thanh âm của Triệu Chỉ Ngọc lại nhẹ nhàng vang lên, hơi sầu não, "Chồng yêu, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, mặc dù đối với Hải Dụ không công bằng, nhưng là không thể để cho cô ấy biết rõ chân tướng ngược lại đối với cô ấy tốt hơn, sẽ để cho cô ấy cùng Húc Nghiêu hạnh phúc ! Dù sao, bọn họ cũng đã có con!"
Chân tướng? !
Chân tướng! ! !
Lòng của Hạ Hải Dụ như dây cung căng lên, rất muôn biết sự thật.
Nhưng là ——
"Nha, cháo tốt lắm! Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, giúp em giảm lửa!" Triệu Chỉ Ngọc chợt kêu lên một tiếng, sau đó tất cả đối thoại cũng kết thúc.
Trong phòng bếp, hai vợ chồng lại bận rộn với công việc, không hề nói tiếp chủ đề đó.
Hạ Hải Dụ rất thất vọng, nhưng là cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tâm tình rất phức tạp, giống như có loại dự cảm, đúng như Triệu Chỉ Ngọc nói, có một số việc không biết đối với cô ngược lại tốt hơn.
Nhưng là, cô phải biết!
Bởi vì chuyện này quan hệ tới cái chết của cha mẹ cô!
Những chuyện khác, cô đều có thể không quản, không hỏi, chỉ có cái này không được, tuyệt đối không được!
◎◎◎
Bảy giờ rưỡi, mấy người cùng nhau ăn điểm tâm.
Hạ Hải Dụ lặng lẽ ăn cháo mà Triệu Chỉ Ngọc đặc biệt vì chuẩn bị cho cô, bên trong tăng thêm hạt sen để có dinh dưỡng, mùi vị rất tốt, nhưng cô ăn cũng là không yên lòng.
Trong đầu vẫn suy nghĩ hai chữ "Sự thật".
Sự thật. . . . . . Sự thật. . . . . . Sự thật rốt cuộc là cái gì đây? !
"Hải Dụ, em làm sao cứ ngẩn người thế, không phải lại không thoải mái? !" Đường Húc Nghiêu nhìn cô nửa ngày cũng không có nhúc nhích cái muỗng, nóng lòng hỏi.
"A. . . . . . Không có gì. . . . . ." Thần trí quay trở về, Hạ Hải Dụ kéo nhẹ khóe miệng, miễn cưỡng mỉm cười.
"Còn nói không có gì, sắc mặt em rất không tốt, có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói ra a!" tất cả tâm tư của Đường Húc Nghiêu đều đặt ở thân thể của cô cho nên mất đi nhạy cảm thường ngày, hoàn toàn không suy nghĩ được gì nhiều.
"Thật không có cái gì, chỉ là. . . . . . Có chút thiếu ngủ mà thôi." Cô thuận miệng nói xạo.
"Ngủ? ! Có phải hay không bởi vì tối hôm qua chơi đùa quá lợi hại a? !" Đường Húc Nghiêu suy đoán, suy nghĩ một chút cũng thế, tối hôm qua anh cũng không ngủ ngon, huống chi là cô lại nôn nhiều như vậy !
Ngẩng đầu nhìn Triệu Chỉ Ngọc, "Chị dâu, phụ nữ có thai đều là như vậy sao? !"
"Ừ, thời kì đầu mang thai rất dễ dàng uể oải, nghỉ ngơi nhiều là tốt!"
Đường Húc Nghiêu hơi yên lòng một chút, quay đầu nhìn Hạ Hải Dụ, "Chờ ăn xong bữa sáng em trở lại phòng nghỉ ngơi nhé? !"
"Vâng." Hạ Hải Dụ thuận theo gật gật đầu.
Dùng cơm gần xong, Đường Húc Đông cũng đã tới rồi giờ làm việc, anh nhìn một chút Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ, có chút áy náy nói, "Nghiêu, Hải Dụ, thật ngại, anh phải đi làm, vốn là anh định xin nghỉ mấy ngày nhưng công việc ở cơ quan gần đây rất bận, thật sự là không phân thân ra được."
"Không quan trọng, anh cũng có công việc của anh mà."
"Vậy anh đi trước, các em từ từ ăn."
"Vâng" Đường Húc Nghiêu gật đầu một cái, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, "Anh, mặc dù anh rất bận, nhưng chuyện vụ án của cha mẹ Hải Dụ anh nhớ lưu tâm, thời gian tố tụng cũng không còn nhiều, anh nhớ đấy!"
"Ừ. . . . . . Anh biết rồi."
Đường Húc Đông rời bàn ăn, xoay người, đáy mắt thoáng qua vẻ lo lắng.
Triệu Chỉ Ngọc cũng đứng dậy theo, vào trong thư phòng giúp Đường Húc Đông lấy ra cặp tài liệu cùng Laptop, lại giúp anh sửa sang lại cà vạt, sau đó mới đưa anh ra cửa.
Lúc tạm biệt, Triệu Chỉ Ngọc nhón chân lên, nhẹ nhàng tiến gần gò má của Đường Húc Đông, nhìn từ xa giống một cái cái hôn má, nhưng kỳ thật là nói với anh, "Đều đã qua rồi !"
Đường Húc Đông hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn vợ, hai ánh mắt nhìn nhau dây dưa cùng đồng cảm.
Anh gật đầu một cái, cũng âm thầm quyết định: tối nay, liền tối nay, anh sẽ đem mấy cái kia tài liệu còn lại trong phòng sách đi tiêu hủy, biến tất cả thành quá khứ!
◎◎◎
Trong bàn ăn, Hạ Hải Dụ vẫn trầm ngâm trong suy nghĩ.
Cô mới vừa thấy Triệu Chỉ Ngọc giúp Đường Húc Đông cầm cặp tài liệu cùng Laptop, là từ trong thư phòng lấy ra, đúng, thư phòng, nếu như có bí mật gì thì đó chính là nơi có khả năng cất giấu cao nhất!
Cô nhất định phải nghĩ biện pháp vào thư phòng!
Đường Húc Đông đi làm, còn Triệu Chỉ Ngọc lúc nữa cũng sẽ vào phòng trẻ chăm sóc Tuyết Nhi, không qua 30 ~ 40 phút chắc là sẽ không ra ngoài, như vậy. . . . . . Cô chỉ phải phân tán sự chú ý của Đường Húc Nghiêu là được!
"Hải Dụ. . . . . . Hải Dụ. . . . . . Làm sao em lại mất hồn rồi. . . . . ." Đường Húc Nghiêu một lòng lần nữa lo lắng.
"Em. . . . . . Muốn ăn ô mai." Hạ Hải Dụ không đầu không đuôi nói.
Đường Húc Nghiêu sửng sốt một chút, "Ô mai? ! Chính là cái kia rất chua sao? !"
"Vâng!" Cô dùng sức gật đầu.
Anh vỗ vỗ mu bàn tay của cô, "Được, anh lập tức đi mua."
Đường Húc Nghiêu không hoài nghi gì, không chút do dự nào liền chạy ra ngoài, trái tim Hạ Hải Dụ không khỏi dâng lên cảm giác áy náy, chỉ vì cô thèm ô mai anh liền lái xe đến chỗ rất xa để mua. Nhưng là, cô không có biện pháp khác.
Rất nhanh, trong biệt thự yên tĩnh, Hạ Hải Dụ lặng lặng lẽ lên lầu hai, thuận lợi vào thư phòng. . .
|
Chương 191: Hết sức châm chọc
Trong thư phòng, sắc mặt của Hạ Hải Dụ chợt tái nhợt.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ là bầu trời bao la, không khỏi có cảm giác bi thương.
Bầu trời xanh thẳm, không có một gợn mây, giống như ánh mắt của cô lúc này, không tìm được tiêu điểm.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ, chói mắt, cô giơ tay lên định che đi lại nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng rất đẹp mắt nhưng cũng rất bi thương.
Cô cái gì cũng có, có người yêu cô, có người cô yêu, có con. . . . . . Thế nhưng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy mình đã mất tất cả rồi, rất muốn khóc, lại không khóc nổi.
Đưa tay, lấy xuống chiếc nhẫn trên ngón giữa, nắm chặt ở lòng bàn tay.
Mất đi, so với chưa từng có còn đau thương hơn.
Tình yêu là không khí, tình thân là máu.
Tay phải của cô đang cầm chồng tài liệu, sự thật, đáng sợ.
Cô không biết nên xử lý chúng thế nào, nhưng là cô biết mình cần phải làm gì, ít nhất, không thể tiếp tục ở lại nơi này.
Đi tới trước tủ sách, đem chỗ văn kiện bị cô làm cho lộn xộn sắp xếp lại.
"Đúng! Sắp xếp lại gọn gàng! Giống lúc đầu! Giống như là không ai động tới vậy!" Hạ Hải Dụ nỉ non tự nói, tay không ngừng run.
Không ai động tới? !
Nhưng là, cô đã động tới, cô đã nhìn rồi!
Cô tại sao có thể thờ ơ? !
Lừa mình dối người thôi!
Cô đang trốn tránh, cô đang sợ! Trốn tránh thực tế tàn nhẫn, sợ mình sẽ xúc động làm ra quyết định sai lầm!
Cô cố gắng giữ tỉnh táo, bởi vì cô bây giờ không phải là một người, cô còn có con!
Con. . . . . . Con của cô. . . . . . Con cô là họ Đường.
Trong tim, đau như gai châm.
Hơi sức toàn thân giống như lập tức bị rút sạch, thân thể không nhịn được dựa vào tủ sách, tài liệu trên tủ sách đột nhiên rơi xuống đất.
Cô vội vã khom lưng nhặt lên, lại làm tài liệu trong tay rơi xuống, tai nạn giống như là liên tục, các trang giấy bay tán lạn, rơi lung tung dưới đất.
Tất cả đều rối loạn, Hạ Hải Dụ lập tức bối rối, chỉ có thể loạn xạ nhặt lên, sau đó nhét lung tung vào các cặp hồ sơ, vừa nhét vừa oán giận mình, "Hạ Hải Dụ, mi thật ngu ngốc, mi thật vô dụng, mi chuyện gì cũng làm không được!"
Nước mắt nhịn đã lâu, rốt cuộc không thể tiếp tục ức chế, rơi xuống, làm ướt mấy trang giấy trong tay.
Nước mắt rơi trên giấy tiếng vang cực kỳ nhỏ, nhưng thật giống như là một khối thạch nện ở tim của cô.
"Cô gái, trở về đi, cha mẹ cô xảy ra tai nạn xe cộ là bởi vì bọn họ lái xe sai quy định, hơn nữa là lái xe khi say rượu, chẳng oán được ai!"
"Gặp chuyện như vậy cô không làm được gì đâu, không thể kiện được!"
"Hơn nữa chính cô còn chưa thành niên, sẽ không ai tiếp nhận lời thỉnh cầu tố tụng của cô!"
"Lại nói cảnh sát đã giám định qua, đây chính là trách nhiệm của bọn họ, nói khó nghe chính là gieo gió gặt bão!"
"Xe kia bị cũng bị đụng theo đã không yêu cầu bồi thường cũng là tốt rồi!"
"Cầm số tiền này ngoan ngoãn về nhà đi!"
. . . . . .
Những lời nói lạnh bạc trong trí nhớ lần nữa hồi trở về, bất tri bất giác, nước mắt đã phủ đầy mặt.
Cô cho là làm bộ mỉm cười là có thể quên mất khổ não; cô cho là chỉ cần nhắm mắt lại sẽ không nhìn thấy toàn bộ thế giới; cô cho là chỉ cần che lỗ tai sẽ không nghe được những âm thanh phiến loạn kia.
Nhưng là, cô sai lầm rồi!
Càng nghĩ muốn quên, lại càng khắc sâu!
Con của cô, cuối cùng là suýt nữa gọi kẻ thù là cụ nội.
Thật hết sức châm chọc!
Tinh thần chán nản, hồn bay phách lạc, ngồi dưới đất, nhặt văn kiện rơi, lặng yên tự gào thét.
Ba mẹ, hai người nói cho con biết, con nên làm cái gì. . . . . .
◎◎◎
"Tiểu thư!" Tài xế nghiêng đầu sang chỗ khác, hỏi, "Tiểu thư, cô muốn đi nơi nào à? !"
Hạ Hải Dụ ngẩng đầu lên, vội vàng lấy mu bàn tay lau sạch nước mắt, buồn buồn"Dạ" một tiếng.
Cô muốn đi đâu đây? !
Cô có thể đi được nơi nào đây? !
Mới vừa lúc chạy ra, cô hoàn toàn không có nghĩ qua vấn đề này, thậm chí là vô ý thức rời đi.
Bởi vì nếu còn sống trong đó, cô sẽ điên mất!
Khi Triệu Chỉ Ngọc phát hiện cô vào thư phòng, khi Đường Húc Nghiêu trở về biết tất cả. . . . . . Cô không có dũng khí đi đối mặt với những thứ kia!
"Tài xế, tôi muốn đi ra nghĩa trang!" Thanh âm mang theo run rẩy.
Tài xế hơi ngẩn ra, lại muốn hỏi gì đó, lại nhìn thấy hai mắt cô khép chặt.
Xe đi thẳng một đường đến nghĩa trang công mới dừng lại, Hạ Hải Dụ liền mở cửa xe ra, ngơ ngẩn lấy túi, cầm tiền đưa cho tài xế, sau đó tiền lẻ cũng không lấy đã đi ngay.
Những vòng hoa viếng trên mộ khiến người ta cảm thấy kinh sợ, những thứ kia nằm trên mộ trông thật lóng lánh, thu hút, lại rất nghiêm trang.
Ánh mặt trời chiếu đến nơi này cũng hình như có chút trở nên âm hàn rồi, tùy ý nhìn quanh, liền nhìn thấy vài người đang tế bái.
Hạ Hải Dụ nhìn những người đang mặc áo đen, tay tế bái mộ, sinh lòng hâm mộ.
Thật tốt, bọn họ còn có thể hướng người thân của mình để tế bái, cảm giác nhớ lại thật không dễ chịu, nhưng cảm giác khi không có chỗ để nhớ lại chỉ có cô hiểu.
Tìm một chỗ đất trống, Hạ Hải Dụ ngồi xuống, không khí an tĩnh ở nơi đây khiến cô bình tâm trở lại.
Đem tài liệu trong ngực ra, đặt ở trên đùi, sắp xếp lại cẩn thận, một tờ lại một tờ, một xấp lại một xấp.
Tay, vẫn là run rẩy .
Thời gian không biết đã qua bao lâu, cô rốt cuộc cũng đem tất cả tài liệu sắp xếp lại trật tự, bỏ vào kẹp tài liệu, ôm chặt vào trong ngực.
Đại khái là đã qua buổi trưa, vị trí mặt trời đã thay đổi, ánh mặt trời cũng dần dần chếch đi, cô ghé mắt nhìn thấy một bóng dáng thon dài đi tới.
Đường Húc Nghiêu yên lặng đứng, anh nghĩ muốn lôi cô đứng lên ôm vào trong ngực, muốn hỏi cô có đói bụng không, có mệt không, nhưng là bây giờ, anh cái gì cũng không thể làm.
". . . . . ." Hạ Hải Dụ quay đầu nhìn về phía anh, rõ ràng anh đứng rất gần, nhưng cô lại đột nhiên cảm thấy giữa bọn họ đã rất xa rồi.
|
Chương 192: Vì con
Qua trưa, ánh nắng mặt trời vẫn sáng rực rỡ, anh có thể nhìn rõ toàn cảnh nghĩa trang rộng lớn nhưng là lại không thể nhìn thấu cảm xúc trong lòng lúc này..
Ngọt ngào, khổ sở, vui vẻ, khổ sở. . . . . . Liên tiếp cảm nhận.
Tâm, sôi trào không dứt.
Hốt hoảng,
Không cùng em nói chuyện, không có nghĩa là không nhìn chăm chú em.
Không nhìn chăm chú em, không có nghĩa là trong lòng không nghĩ tới em.
Chỉ là, đang suy tư, làm như thế nào để tìm một bậc thang leo xuống.
Trầm mặc một lúc lâu, Hạ Hải Dụ rốt cuộc ngước mắt nhìn về phía Đường Húc Nghiêu, từ từ, từ từ mở miệng, "Em bé đói bụng, anh có thể mang em đi ăn cái gì không? !"
Lạnh giá!
Đường Húc Nghiêu chợt cảm thấy thấy lạnh cả người.
Cô không có nói cô đói bụng, mà là nói em bé đói bụng, ý là: giữa bọn họ, sợi dây nối quan trọng nhất chính là đứa con!
Trong lồng ngực, cảm giác khó chịu, anh cố nén xuống, tiến lên ôm cô, rất cố gắng khống chế tâm tình, nhẹ nhàng gật đầu một cái, "Được."
Giọng nói cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, nhưng đôi tay lại len lén siết thành quả đấm, "Đi ăn thịt bò Châu Úc, còn có món cua Queensland nổi danh, cá ngừ ca-li, được không? !"
"Được, nghe cũng rất hấp dẫn!" Hạ Hải Dụ liền vội vàng gật đầu, khuôn mặt tươi cười, tận lực để cho mình không có vẻ u sầu.
Chỉ có như vậy, anh mới không làm khó.
"Nghe nói tôm hùm ở châu Úc là món ăn rất đáng thưởng thức, đáng tiếc mọi người đều nói phụ nữ có thai ăn tôm không tốt, thật đáng tiếc a!" Cô dùng ngữ điệu mềm nhũn lại nặng nề nói.
"Con ngoan, mẹ rất thích con a, chỉ vì con, ăn ngon như vậy tôm hùm cũng bỏ qua a!"
"Dĩ nhiên, ba cũng rất yêu con nên cũng sẽ không ăn!"
"Gì? ! Tại sao vậy. . . . . . Bởi vì ba ăn mẹ sẽ thèm a. . . . . . Ngộ nhỡ không nhịn được thì con sẽ phải gặp họa!"
"Cho nên, chúng ta đều không ăn!"
"Vì con!"
. . . . . .
Cúi đầu, cô hướng về phía đứa con trong bụng nói chuyện, giống như là cố ý cường điều, bọn họ, chỉ là vì đứa con!
Nội tâm của Đường Húc Nghiêu rất thất vọng, thậm chí tuyệt vọng, nhưng là anh cũng không thể biểu hiện ra.
Bởi vì, bởi vì anh hiểu rõ cô không có đi bộ đã là kết quả tốt nhất rồi.
Dưới tình huống này, cô không có mang theo con hoàn toàn biến mất, anh thật phải cảm kích trời xanh mới đúng!
Ông nội của anh là hung thủ hại chết cha mẹ cô, anh của anh là tòng phạm. Còn có Thần Dật, Thần Dật chắc cũng là đã sớm biết sự thật cho nên hai năm trước mới có thể đột nhiên rời bỏ cô.
Mà anh, bây giờ còn có thể thấy cô, còn có thể nói với cô, anh còn có thể cầu xin cô cái gì đây? !
Như vậy, cũng đã rất tốt. . . . . . Rất tốt. . . . . .
Giơ tay lên, chỉ chỉ phương hướng, "Xe của anh dừng ở bên kia, anh đi lái tới." Trong giọng nói của anh mang theo một tia khàn khàn.
"Vâng." Hạ Hải Dụ hơi cúi xuống, không muốn nhìn thấy cảnh anh rời đi, cho dù là tạm thời rời xa.
Đường Húc Nghiêu đứng tại chỗ, nhìn cô một lúc lâu, anh cũng không muốn rời cô, cho dù là một giây một phút.
"Hải Dụ. . . . . . Chờ anh. . . . . ." Nói xong đồng thời anh dời đi tầm mắt, nhìn về nơi xa.
Cắn răng một cái, xoay người bước đi, cũng càng chạy càng nhanh.
Bởi vì anh nghĩ đi nhanh một chút ra xa, sau đó nhanh một chút lại trở lại bên người cô, đây là một loại mong đợi. Biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn là không nhịn được mong đợi.
". . . . . ." Hạ Hải Dụ nhìn bóng lưng của anh, bước chân không tự chủ được hướng phía trước bước một bước, thật muốn đuổi theo anh, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể là đứng bất động tại chỗ.
Trong lòng Hạ Hải Dụ im lặng nỉ non: Đường Húc Nghiêu. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Em biết rõ đây không phải là lỗi của anh. . . . . . Nhưng mà em lại cũng không sai. . . . . . Lỗi là do chúng ta không nên gặp, không nên ở chung một chỗ, không nên có con!
Bầu trời rõ ràng rất sáng nhưng lại làm cho người ta không cảm thấy một tia ấm áp, thậm chí cảm thấy có chút rét lạnh, lạnh cũng không chỉ là thân thể, còn có tâm, yêu một người nhưng lại không có cách nào để yêu.
Một mảnh tình ấm áp lại phá vỡ cả cuộc đời.
Có lẽ anh sẽ không xuất hiện trong tương lai của cô, nhưng anh sẽ ở trong quá khứ của cô. Anh sẽ luôn luôn tồn tại ở đáy lòng của cô.
Anh sẽ là ký ức của cô, là ký ức rực rỡ nhất, cũng là bi thương nhất.
Đã từng, cô sợ có một ngày, bọn họ ngồi ở cùng một chỗ, nhưng lại chỉ còn trầm mặc.
Đã từng, cô sợ có một ngày, bọn họ đi ở cùng một con đường, nhưng lại không có chờ đợi.
Đã từng, cô sợ có một ngày, bọn họ đứng ở cùng một đầu đường, nhưng lại đi về hai hướng khác nhau.
Hiện tại, nỗi sợ của cô đã biến thành thực tế.
Chợt có loại ảo giác, có lẽ lúc ban đầu đối với anh kháng cự, chính là dự cảm đến cuối cùng có một ngày bọn họ có thể như vậy.
Nhưng là có một số việc, bắt đầu đã không biện pháp kết thúc, nhất là tình cảm, ít nhất, mưu trí là không có cuối.
Đường Húc Nghiêu lần nữa trở lại, dừng xe ở trước mặt cô, lặng lẽ giúp cô mở cửa xe, tất cả động tác đều là cẩn thận.
Anh giương lên khóe môi, lại phát hiện, nụ cười của mình rất cứng ngắc, "Lên xe đi!"
"Được." Hạ Hải Dụ từ từ lên xe, ngồi ở vị trí kế bên tay lái.
Đường Húc Nghiêu theo thói quen giúp cô nịt giây an toàn, đưa tay ra chợt dừng tại giữa không trung.
Hạ Hải Dụ cố gắng giữ vững nụ cười, nhìn anh, chờ anh.
Anh giống như là thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục động tác bị gián đoạn, thân thiết giúp cô nịt giây an toàn.
Sau đó, đưa ra cánh tay dài, ở trên ghế sau đưa đến một gối ôm mềm mại, để cho cô ôm vào trong ngực.
Hạ Hải Dụ sờ sờ lông nhung của thú bông, là một đồ vật đáng yêu, khẽ cười.
Cô đem gối ôm thử đặt ở trên bụng, ấm áp.
Xe chậm rãi khởi động, từng chút từng chút rời nghĩa trang.
Hạ Hải dụ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng im lặng nỉ non: ba mẹ, hai người nhìn thấy không, anh ấy là người thích con, cũng là người con thích. . . . . . Anh ấy là cha của đứa con trong bụng con. . . . . . Anh ấy rất thích đứa nhỏ. . . . . . Giống như là tình cảm của hai người dành cho con.
|
Chương 193: Câu chuyện cổ tích tan vỡ
Xe chầm chậm đi tiếp, Hạ Hải Dụ mệt mỏi không chịu được, từ từ nhắm mắt lại
Có lẽ là vì cơn buồn ngủ không thể ngăn cản được, cũng có lẽ vì sợ phải cùng hắn nói chuyện, nên không thể làm gì khác hơn là dùng giấc ngủ để trốn tránh.
Cảnh sắc trang nghiêm hai bên đường khuất dần sau cánh cửa, càng ngày càng xa, nhưng sự thờ ơ tồn tại giữa hai người trong xe ngày càng rõ rệt, đến mức khiến cho hô hấp đều phải cẩn trọng.
Cô đã từng nghĩ, câu chuyện cổ tích chàng hoàng tử và cô bé lọ lem chỉ là viễn tưởng, thật vất vả, cô lấy hết dũng khí nguyện ý tin tưởng cuộc sống trong câu chuyện, nhưng khi câu chuyện cổ tích đang chuẩn bị kết thúc, bi kịch chợt xuất hiện.
Không có hoàng tử và cô bé lọ lem, chỉ có bi kịch của chàng Romeo và nàng Juliet.
Ôm chiếc túi nhỏ sang trọng, Hạ Hải Dụ miên man suy nghĩ, rồi từ từ, chìm dần trong giấc ngủ.
Qua khoảng 40 phút, cô cảm thấy đầu có chút choáng váng, khi tỉnh dậy, mở mắt ra, chợt thấy bọn họ đã đứng trước cửa nhà hàng.
“…..” Xoa nắn huyệt thái dương, đầu có chút đau nhức .
Cô trừng mắt nhìn, hồi phục tinh thần, mở miệng hướng về Đường Húc Nghiêu hỏi:” Đã đến lâu rồi phải không?”
“Không có, vẫn chưa tới 10 phút”.Đường Húc Nghiêu nhàn nhạt nói, thanh âm có chút đè thấp, vì không muốn cô nhận ra được giọng mình đã khàn khàn.
“Vậy chúng ta vào ăn cái gì đi”. Hạ Hải Dụ buông túi nhỏ trong ngực ra, gỡ dây an toàn, chợt phát hiện mình không còn chút khí lực.
A… Tại sao lại trở nên yếu ớt thế này?
Khi mang thai mọi người đều như thế này sao?
Hay là, bởi vì trong lòng cô quá đau đớn mới trở nên như vậy?
Như vậy, thật không tốt.
Đường Húc Nghiêu nhanh chóng xuống xe, chạy tới cửa bên kia, giúp cô mở cửa xe, sau đó đưa tay về cô,”đưa tay cho anh”.
“ừ!.....Ừ….” Cô thì thầm thốt lên, đưa tay giao cho anh.
Lúc này, điện thoại di động của Đường Húc Nghiêu chợt reo lên, đang nhìn tới màn hình, ánh mắt có một tia chần chờ.
Hạ Hải Dụ nghi ngờ nhìn anh một chút, làm sao mà không nhận?
Anh đem màn hình cho cô nhìn, phía trên là số điện thoại của Đường Húc Đông.
“Nhận đi.” Cô giả bộ bình tĩnh nói.
Đường Húc Nghiêu khẽ thở dài, thoáng lui ra từng bước, nhấn nút trả lời, “Anh, ….ừ, đã tìm được cô ấy,….chúng ta đang muốn đi ăn cái gì…..Trở về ăn?”
Anh nhìn cô một chút, lấy ánh mắt hỏi thăm.
Hạ Hải Dụ ngớ ngẩn, trong nhất thời có chút hoảng hốt, nhưng lại suy nghĩ một chút, cô vẫn có thể hiểu.
Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Ngọc, hai vợ chồng đều là người tốt, chuyện tai nạn xe trước kia không liên quan trực tiếp đến họ, thực ra bọn họ cũng chỉ là người vô tội, cô không nên oán hận.
Cắn cắn môi, Hạ Hải Dụ đưa ra quyết định, “ Chúng ta trở về ăn cơm đi.”
Đường Húc Nghiêu có chút không dám tin, nhưng vẫn nói qua điện thoại, “ Được, chúng em lập tức về nhà”. Nói xong từ từ tắt điện thoại.
Hạ Hải Dụ chăm chú, nghiêm túc nhìn anh, nhẹ giọng nói,” Em không oán trách bọn họ,… lại càng không oán trách anh… nhưng là…”
“Anh hiểu.” Anh cắt đứt lời nói của cô, bởi vì anh không đành lòng nghe, lại càng không nhẫn tâm để cho cô nói.
Trăn trở, Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ từ nhà hàng lái ô tô trở về biệt thự.
Có thể ngồi xe đã lâu, Hạ Hải Dụ vừa xuống xe liền bắt đầu cảm thấy ghê tởm, cô vội vã chạy vào phòng tắm, hung hăng nôn khan một trận, sau đó nhổ một ít nước chua ra ngoài.
Trong cổ họng dâng lên một mùi khó chịu, cô muốn đánh răng.
Đưa tay, cầm lên bàn chải và kem đánh răng, trái tim chợt co rút lại, không phải là cô nôn chưa đủ, mà thứ Triệu Chỉ Ngọc giúp cô chuẩn bị trên kệ, là thứ thích hợp dành cho những bà mẹ sử dụng.
Ngây ngốc nhìn chằm chằm vào thứ trên tay, tất cả các động tác đều dừng lại.
Không tự chủ, trước mắt là một trận mơ hồ.
Không biết là do vừa mới nôn mửa, hay là bởi vì một điều gì khác.
Ngẩng đầu lên, thấy trong gương là gương mặt mình đang lã chã khóc.
Hạ Hải Dụ, thật ra mi rất may mắn, có rất nhiều người đối xử tốt với mi, nhưng mi lại rất bất hạnh, nhất định cự tuyệt những người tốt với mình.
“Hải Dụ… Em có sao không?..... Tại sao lại lâu như thế?...Em có khỏe không?” Ngoài cửa, Đường Húc Nghiêu lo lắng hỏi.
Anh ân cần, khiến cho cô lã chã rơi lệ.
Dùng khăn lông che miệng lại, đem tiếng khóc dấu đi, sau đó từ kẽ răng nặn ra âm thanh, nghẹn ngào nói,” Bây giờ… không sao!”.
Người mà cô không thể cự tuyệt, chính là anh.
Hoàn toàn không biết chuyện gi xảy ra, cô thậm chí ngây ngốc mà muốn, nếu như không có em bé, cô có thể bất chấp tất cả để rời đi, có thể kiên quyết dứt khoát mà rời bỏ anh, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không có phải hay không, quên đi mọi oán hận đối với mỗi người trong Đường gia,…. Không biết, cô thật sự không biết.
Căm ghét lí trí, căm ghét lòng mình quá mềm yếu, căm ghét bản thân mình vô dụng.
Mở vòi nước, dùng sức rửa mặt, muốn cho mình tỉnh táo, bình tĩnh một chút, lại không muốn nước mắt lưu lại càng nhiều.
Nán lại một lúc trong phòng tắm, khiến cho bản thân bình tĩnh lại như lúc đầu, mới chậm rãi mở cửa phòng tắm.
Ngoài cửa, Đường Húc Nghiêu vẻ mặt khẩn trương lo lắng.
Cô cúi đầu, đi đến bên cạnh anh, giả bộ bình tĩnh, “ Em không sao.”
Đường Húc Nghiêu hai hàng lông mày nhíu chặt, tỏ rõ lúc này nội tâm vô cùng bất an.
Trong phòng khách, Tuyết Nhi tiểu công chúa ngồi trên ghé salon, nhấn lung tung điều khiển trong tay, màn hình LCD chợt lóe, tiểu tử không biết coi cái gì, cũng chỉ là tò mò tựa như nhìn những hình ảnh thoáng qua.
Đường Húc Nghiêu ngồi một mình ở ghế salon, bị những hình ảnh biến đổi nhanh chóng trên màn hình làm cho có chút choáng váng giơ tay lên,ấn nhẹ lên trán.
Trong phòng bếp, Triệu Chỉ Ngọc đang bận rộn nhiều việc, mà cũng đặc biệt xin nghỉ cùng giúp Đường Húc Đông một tay.
Mọi người đều cảm thấy căng thẳng, rốt cục, một âm thanh phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
“Xoảng" một tiếng, Triệu Chỉ Ngọc làm vỡ một cái chén, may mà không bị thương.
Hạ Hải Dụ rốt cuộc không nhịn được, vội đứng lên, chạy vào phòng bếp….
|