Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out
|
|
Chương 194: Áp lực
“Hải Dụ…Em làm sao vậy?” Đường Húc Nghiêu cũng chạy theo tới phòng bếp, nghi ngờ rồi dè dặt hỏi.
Lời nói của anh thận trọng cùng giọng nói nhún nhường lại khiến cho Hạ Hải Dụ khó có thể chịu đựng, hít một hơi thật sâu, ổn định tâm tình, mới từ từ ngẩng đầu lên, đáy mắt tràn đầy bình thản.
Nhìn Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Ngọc một chút, Hạ Hải Dụ cắn cắn môi, do dự mấy giây nhưng vẫn thân thiết gọi, “anh, chị dâu…”
Một tiếng này của cô khiến cho Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Ngọc đáy lòng ấm áp, thật là một cô gái tốt, vào lúc này vẫn hiểu lí lẽ, ở trên người cô, có những vẻ đẹp mà những cô gái kiêu căng và bốc đồng không thể có, một cỗ nhàn nhạt điềm tĩnh sáng rỡ, khó trách Đường Húc Nghiêu lại thích cô, một cô gái không có vẻ bề ngoài xinh đẹp, quyến rũ như anh túc mê người, nhưng lại có thể có từng điểm từng điểm rót vào lòng người,là lực hút trí mạng.
Triệu Chỉ Ngọc nhẹ nhàng đi tới bên Hạ Hải Dụ, nắm lấy tay cô, “Đi, tới phòng khách ngồi nói chuyện.”
Hạ Hải Dụ thì thầm một tiếng,” Ừ”, đi theo Triệu Chỉ Ngọc tới phòng khách.
Đường Húc Nghiêu cùng Đường Húc Đông đi theo ngay sau đó.
Ngồi thành các nhóm trên ghế salon, Triệu Chỉ Ngọc và Hạ Hải Dụ cùng ngồi một chỗ, mà Đường Húc Nghiêu cùng Đương Húc Đông mỗi người ngồi trên một ghế, Tuyết Nhi thì được Đường Húc Đông ôm ở trên đầu gối.
TV bị tắt, phòng khách trở nên yên tĩnh.
Hạ Hải Dụ nhẹ nhàng kéo khóe miệng, thanh âm có vẻ hơi khàn khàn,”anh, chị dâu,…. Em biết hai người luôn tốt với em, thậm chí là muốn bù đắp, nhưng thật ra hai người không có làm gì sai.”
Đương Húc Đông hơi vặn mi, anh không có làm gì sai sao, không, có, theo một nghĩa nào đó, anh cũng là đồng lõa.
“Hải Dụ…..” mở miệng, Đường Húc Đông muốn giải thích chút gì.
Hạ Hải Dụ lắc đầu một cái, chặn lời nói của anh,”anh…. nếu như năm năm trước, có lẽ em không hiểu, nhưng giờ em đã trưởng thành, đã làm không ít công việc, tiếp xúc qua với nhiều người, em biết bốn chữ “thân bất do kỉ” này”.
“Mặc dù không chuyên nghiệp, nhưng đối với nghề luật sư cũng hiểu rõ một chút, có người thay nguyên cáo lên tòa, nhưng anh đã đứng về phía bị cáo, ngược lại, có người thay bị cáo lên tòa, nhưng trong lòng lại hướng về nguyên cáo.” ( cái đoạn này ta không hiểu lắm, các nàng thông cảm hén ^_^)
“Em tin tưởng nhân cách của anh, vụ án năm năm trước đối với anh mà nói,không chỉ là đạo đức nghề nghiệp mà còn liên quan đến tình thân,… em không trách anh, thật sự không trách”
“Hơn nữa, coi như không có anh, cũng sẽ có người khác, dùng tiền bạc và quyền lực của Đường gia, tìm một luật sư để hòa giải cũng không phải là một điều khó khăn, vì vậy anh không cần phải tự trách”.
“ Trong năm năm qua, thư anh gửi em vẫn tiếp tục giữ lại, nhưng số tiền kia em chưa từng dùng qua, sau này cũng không dùng, em sẽ mang trả lại cho anh”.
“Cuối cùng, bất kể thế nào, em cũng muốn nói với anh một tiếng, cảm ơn”.
Nói xong, Hạ Hải Dụ im lặng cúi đầu, khóe mắt dâng lên chua xót, mà những người khác cũng xúc động.
Triệu Chỉ Ngọc hai mắt đẫm lệ mà nhìn Đường Húc Đông, nhẹ giọng hỏi,” A Húc,… nếu như bây giờ giúp Hải Dụ xử lý lại vụ án một lần nữa, … còn kịp không?”
“Không cần!” Hại Hải Dụ quả quyết cự tuyệt, ngưng thần một chút, cô đứng dậy, nghiêm mặt nói,” Anh, chị dâu… các người đã làm đủ rồi, không nên đối với em quá tốt như vậy, nếu không em sẽ thấy áp lực, …. Cứ như vậy đi, thế là được rồi.”
Nói xong, quay người bụm mặt rời đi.
Hạ Hải Dụ một hơi chạy về phòng, không hề nghỉ ngơi mà liền bắt đầu thu dọn hành lí, cô muốn rời khỏi nơi này.
Mọi người ở nơi này quá tốt, sẽ khiến cô không chịu nổi, cô sợ sẽ khiến mình mềm lòng, sợ mình quên mất rằng không thể quên hết chuyện xưa.
Chỉ cần Đường Húc Đông và Triệu Chỉ Ngọc cô đã không chịu nổi rồi, chứ đừng nói là Đường Húc Nghiêu.
Anh hiện giờ ngay cả nói chuyện cũng cẩn thẩn, chỉ sợ sẽ thương tổn đến cô, anh ôn nhu, chăm sóc, che chở,… khiến cho cô càng nghĩ lòng càng chua xót, càng đối mặt càng khó chịu đựng.
Một túi đơn giản, nhưng thật giống như chất đầy một thứ trầm trọng nào đó.
Một tay kéo theo va li,cổ tay run run.
Một tay kia cầm theo hộ chiếu và giấy chứng minh.
Lúc ra cửa, cô liếc Đường Húc Nghiêu một cái, ánh mắt cảnh cáo, anh cũng không dám đuổi theo.
Anh khổ sở, cô so với anh càng khổ sở hơn.
Cứ như vậy…. rời đi…đều tốt với tất cả mọi người.
++++++++
Đường phố Sydney, Hạ Hải Dụ không mục đích mà đi, cứ như là du đãng.
Đi, rất đơn giản, nhưng là biết phải đi đâu?
Đang đi lại, lại không tìm được phương hướng.
Rất muốn lập tức bay khỏi cái thành phố này, nhưng bác sĩ nói với cô, phụ nữ có thai sơ kì nên cẩn thẩn một chút, cố gắng giảm bớt đi xa,mà thân thể cô có chút gầy yếu, mầy tuần gần đây không nên thường xuyên ngồi máy bay, nhất là đường dài.
Bác sĩ còn cho cô biết, thời điểm mang thai nên cố gắng hạn chế sử dụng máy tính cùng điện thoại di động, bởi vì những thứ đó có bức xạ.
Tay, theo bản năng sờ vào điện thoại di động, muốn tắt nó, nhưng vẫn không đành lòng mà nhìn màn hình một chút.
Muốn nhìn một chút, anh có gọi hay không, hay có gửi một tin nhắn?
Biết rõ không nên mong đợi nhưng vẫn không nhị được mà nghĩ như vậy.
Thậm chí suy nghĩ, nếu như anh gọi, cô nên làm gì bây giờ?
Trả lờ hay không trả lời?
Khẩn trương,…..
Thấp thỏm….
Sợ….
Nhưng là, khi nhìn thấy không có gì trên màn hình điện thoại, bỗng nhiên lại muốn khóc.
Cắn răng, tắt điện thoại, nhìn màn hình đen tối ấy, cô cũng không khống chế được cảm xúc nữa, lớn tiếng khóc lên.
Con diều có gió, cá heo có biển, sự hiện hữu của anh luôn ở trong cô……
|
Chương 195: Quên lãng tình yêu
Cắn răng đưa điện thoại bỏ vào trong túi xách, trái tim dâng lên một cỗ khó chịu xưa nay chưa từng có.
Sẽ không vang lên…
Thật sẽ không
“ Hải Dụ” Sau lưng, tiếng kêu quen thuộc vang lên, giống như ánh sáng duy nhất trong bóng tối, từ xa tới gần.
Hạ Hải Dụ có chút lờ mờ, đưa tay lau khóe mắt, nước mắt dường như đối nghịch, càng xóa sạch lại càng nhiều.
Rốt cục cũng không thể khống chế, gần như chật vật quay người sang.
“…….” Nhung thấy rõ người mới tới, khuôn mặt chợt lóe lên nét hoảng sợ.
Bạch Hạo Nhiên đứng đối diện cô, hai tròng mắt trong suốt đầy nét mâu thuẫn, rất muốn thấy cô nhưng rồi lại không muốn. Muốn nhìn cô vì muốn rất muốn gặp cô, không muốn thấy cô vì dường như cô đang đau khổ.
Qua thật lâu,Hạ Hải Dụ giống như là muốn xác nhận, nhẹ nhàng thì thầm một tiếng, “…. Hạo Nhiên…”
Anh gật đầu, đến gần hơn mấy bước, một tay nhận lấy túi của cô, một tay kéo tay cô.
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp, khiến cho Hạ Hải Dụ rút cuộc cũng nhận biết được, đó là sự thực.
“Hạo Nhiên, thật sự là anh…… tôi không có nhìn lầm…” Cô thấy người trong xe quả nhiên là anh .
Há miệng, lại muốn hỏi, tại sao anh lại ở đây?
Nhưng là, làm thế nào cũng không ra khỏi miệng.
Giống như mỗi lần, cô đều hỏi anh những lời này, mỗi khi cô chật vật, anh sẽ luôn xuất hiện…. giống như anh là thần hộ mệnh của cô….
Bạch Hạo Nhiên nhìn cô một chút, phảng phất dường như biết cô muốn nói gì, thẳng giải thích,” Bởi vì…. Em cần anh”.
Trên thế gian này, điều cảm động nhất, không phải là nói “ anh yêu em”, không phải là “ ở chung một chỗ”, mà là tại thời điểm yếu đuối nhất, “tôi luôn ở cạnh em”.
Cuộc đời dài ngắn không ai biết, duyện phận có được bao nhiêu không ai có thể sáng tỏ, con đường này dẫu có xa cũng không quan trọng, nếu không thể cùng cô đi hết chân trời góc biển, anh cũng quí trọng từng phút từng giây được ở chung một chỗ bên cạnh cô.
Kéo cô đang mơ màng đi tới bên cạnh, vẫy một chiếc xe taxi, tài xế mở cốp sau, Bạch Hạo Nhiên lại lắc đầu một cái, giơ túi lên, cùng cô lên ngồi phía sau.
Lên xe sau, Bạch Hạo Nhiên đem túi của Hạ Hải Dụ đặt lên đùi của mình, sau đó nắm lấy tay của cô,đặt lên túi, dùng phương thức này để nói cho cô biết, những thứ quan trọng nhất vẫn đang ở trong chính tay cô, như vậy, cô sẽ có cảm giác an toàn.
“…………..” Hạ Hải Dụ nước mắt chợt trào ra, trên thế gian này, người có thể hiểu được con người cô, chính là anh. Chỉ một cái ánh mắt của cô mà anh đã có thể hiểu được cô đang nghĩ gì.
Đúng vậy, bây giờ cô không nhìn thấy cái túi sẽ cảm thấy bất an, văn kiện trong đó là những thứ quan trọng nhất, thậm chí, vì nó, cô có thể hi sinh tình cảm.
Tốt hơn hết phải bảo quản nó.
Nó so với bất cứ thứ gì cũng quan trọng hơn.
Coi như cô mang chính mình đánh mất, cũng không thể làm mất nó.
Bạch Hạo Nhiên nhìn Hải Dụ một chút, cái gì cũng không hỏi, chỉ im lặng trao khăn giấy cho cô, sau đó coi như không có chuyện gì, thuận miệng hỏi, “ Đến chỗ anh được không?”
“………………” Hạ Hải Dụ chẳng qua là gật đầu, bởi vì cô đã khóc không nói ra lời.
++++++++++++++++++
Chỗ ở của Bạch Hạo Nhiên là một quán trọ được trang trí trang nhã.
Căn phòng một góc ở trên lầu, rất đẹp và yên tĩnh, chỉ cần khẽ đẩy cửa sổ ra, có thể nhìn thấy nhà hát Opera phía xa, giống như những cánh buồm màu trắng đang đón gió sắp ra khơi, cùng cảnh sắc xung quanh khiến tâm trạng trở nên thoải mái.
“Hải Dụ, em ở phòng này đi, căn phòng cách vách còn trống, anh đi nói với ông chủ một tiếng, anh sống trong trong căn phòng đó”. Bạch Hạo Nhiên tựa vào khung cửa bình tĩnh nói.
Hạ Hải Dụ ngớ ngấn, cô ở căn phòng cách vách không được sao?
Bạch Hạo Nhiên lắc đầu một cái, “ Căn phòng cách vách chỉ có một cửa sổ, phòng này có hai, ánh mắt trời nhiều hơn một chút”.
Hải Dụ, anh không thể cho em toàn bộ thế giới này, nhưng thế giới của anh, toàn bộ đều dành cho em.
Nụ cười vui vẻ của anh khiến cho lòng cô cảm kích vô hạn.
Thật ra thì, Hạo Nhiên xuất hiện ở nơi này, chứng tỏ anh đã biết nhiều chuyện, nhưng anh cái gì cũng không hỏi, cũng chỉ chăm sóc cô, anh thật tốt.
Bạch Hạo Nhiên xoay người đi xuống dưới lầu đặt phòng, Hải Dụ vội vàng vào phòng tắm, cô muốn tắm một cái để cho mình có thể bình tĩnh một chút, tối thiểu là không thể khóc nữa.
Không biết có phải vì do mang thai, cô trở nên dễ dàng rơi lệ, so với cô gái kiên cường trước kia thì kém thật nhiều.
Không thể tiếp tục như vậy nữa.
Bởi vì cô có nhiều việc cần hoàn thành, muốn chiếu cố đứa bé trong bụng, phải nghĩ biện pháp xử lí vụ án, rồi lên kế hoạch cho tương lai, phải làm rất nhiều rất nhiều chuyện đây.
Soi mình trong gương, Hạ Hải dụ cố gắng mỉm cười với chính mình, -Hạ Hải Dụ, mi phải cố gắng, phải tự tin.
Mi phải cố gắng! cố gắng lên!phải cố gắng để sống thật tốt.
Không oán giận người nào, không cười nhạo người nào, cũng không hâm mộ người nào.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, chạy trốn trong ơn mưa gió, mơ ước, đi con đường của riêng mình.
Về phần anh…….. không cần phải suy nghĩ nữa……………
Nói với chính mình như vậy, trước mắt, lại dường như hiện ra khuôn mặt anh tuấn quen thuộc.
Nhớ da diết.
Vừa mới rời đi, nỗi nhớ như cỏ dại lan tràn.
Nhưng là,…… muốn cũng không thể.
Trên thế giới chuyện tàn nhẫn nhất, không phải là không gặp được người mình yêu, mà là gặp rồi cuối cùng lại chia li.
Chúng ta từng yêu nhau, nghĩ đến lòng chợt chua xót.
Đáy lòng chợt truyền đến từng trận đau nhói, cô có chút ngây ngốc mong rằng khi tỉnh lại mình chợt mất trí nhớ, có lẽ cô sẽ quên đi anh, quên đi tất cả những kỉ niệm.
Nhưng là, nếu thực sự quên, có lẽ cô sẽ không chịu đựng được.
++++
Ở đầu khác, Đường Húc Nghiêu lái xe một cách du đãng không mục đích trên đường.
Tình yêu nếu như nói khiến con tim đau khổ, không phải là không yêu, mà là yêu nhau đó, nhưng lại không thể yêu.
Nhìn, cũng không thể ôm; tưởng niệm, nhưng không thể có; đi, cũng không thể nắm tay cùng đi; vừa nói,cũng không thể nhìn nhau.
Rõ ràng là hai người yêu nhau,nhưng lại không thể ở chung một chỗ.
Nào sợ dùng hết một đời tinh lực, cạn kiệt may mắn cả đời, nhưng vẫn không có cách nào để đến gần, thậm chí là muốn quên đi những tra tấn hành hạ.
|
Chương 196: Tình cảm trân quý
Thời gian thoáng cái đã qua ba ngày.
Hạ Hải Dụ đang thay quần áo, vô tri vô giác ở trong khách sạn qua hai ngày, hôm nay cô quyết định ra khỏi cửa!
Đầu tiên, cô sẽ đi mua một cái áo thích hợp cho phụ nữ có thai phòng tránh bức xạ máy tính.
Mặc dù biết rằng Computer và điện thoại di động được xác định trong 8 đến 9 tháng tới sẽ cách xa cuộc sống của cô, nhưng lò vi sóng và lò vi ba là đồ vật cũng đều có phóng xạ, hơn nữa nghe nói phóng xạ rất có hại, cho nên, an toàn hơn vẫn nên mặc một bộ phòng phóng xạ
Leng keng. . . . . . Leng keng. . . . . .
Chuông cửa vang gấp.
Hạo Nhiên sao? !
Hạ Hải Dụ sợ anh suy nghĩ, sau khi cài xong y phục liền đi mở cửa, nhưng khi cửa mở ra, người ở ngoài cửa lại làm cho cô thất kinh.
"Tiểu Tiểu? !" Hạ Hải Dụ mở trừng hai mắt, không dám tin.
"Surprise ( ngạc nhiên)!" Vân Tiểu Tiểu le lưỡi một cái, trên mặt đầy giảo hoạt. Tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Hải Dụ.
". . . . . ." Hạ Hải Dụ vui mừng nói không ra lời, Tiểu Tiểu sao lại xuất hiện ở đây?!
Vân Tiểu Tiểu cười lớn, buông tay ra, đôi mắt to như tên trộm nhìn chằm chằm vào bụng Hạ Hải Dụ, "Hải Dụ, nghe nói cậu có baby hả, tớ xem một chút, xem một chút, tớ làm mẹ nuôi nha? !"
"Cậu đã biết? !" Hạ Hải Dụ chợt rất áy náy, mấy ngày nay nhiều chuyện rối loạn, lại không thế mở điện thoại, cô đã quên nói cho Tiểu Tiểu chuyện này.
Chị em tốt không phải là như vậy!
Cô đã không làm trong bổn phận!
May mà Tiểu Tiểu không giận cô, thật tốt!
Nhưng, Tiểu Tiểu biết tin tức cô mang thai không ngoài ý muốn, bởi lấy quan hệ giữa Thiệu Hành cùng Đường Húc Nghiêu, đương nhiên chuyện này có thể truyền đi rất nhanh.
Thế nhưng, sao cậu ấy lại chạy tới tận Úc chứ? !
Chẳng lẽ là. . . . . . Đường Húc Nghiêu cho cậu ấy đi theo cô sao? !
Tận đáy lòng, lo sợ bất an.
Vân Tiểu Tiểu không quản nhiều chuyện như vậy, nhìn Hạ Hải Dụ một lúc "A, Hải Dụ, cậu phải ra ngoài à? !"
"Ừ, tớ muốn đi mua quần áo bảo hộ."
Vừa nghe đến muốn đi mua đồ, bỗng chốc con mắt Vân Tiểu Tiểu sáng lên, "Ôi chao, tớ biết ngay là mình tới đúng thời điểm mà, đi thôi đi thôi, tớ cùng đi với cậu!"
“………..” Hạ Hải Dụ có chút lo lắng, hy vọng trước khi trời tối các cô có thể về đến nhà.
Thấy biểu tình Hạ Hải Dụ như rất bất đắc dĩ, Vân Tiểu Tiểu mắt trợn trắng, "Đừng lo lắng, tớ có chừng mực, vì cục cưng, tớ có thể nhịn! Mua xong đồ bảo hộ gì đó chúng ta sẽ về ngay!"
"Được." Hạ Hải Dụ yên lòng, bạn tốt săn sóc như vậy cảm thấy an ủi.
"Hải Dụ, túi sách để tớ cầm là được rồi." Vân Tiểu Tiểu đoạt lấy túi sách trong tay Hạ Hải Dụ, đặt lên trên cánh tay mình.
Hạ Hải Dụ dở khóc dở cười, "Tớ không mảnh mai như vậy đâu!"
"Tớ không quản cậu mềm mại mảnh mai như vậy, dù sao thì cũng không cho cầm !" Vân Tiểu Tiểu cậy mạnh, trợn mắt nhìn Hạ Hải Dụ.
"Được rồi, để cậu cầm, chúng ta đi thôi!"
Đóng cửa lại, khóa kỹ.
Hạ Hải Dụ nghiêng đầu nhìn gian phòng Bạch Hạo Nhiên ở sát vách, đi tới gần nghĩ nói cho anh biết mình đi ra ngoài.
Nhưng vừa muốn gõ cửa, anh như có cảm ứng với mình đi ra.
Hai người, đều ngẩn ra.
"À. . . . . . Em muốn ra ngoài mua chút đồ. . . . . ." Hạ Hải Dụ nỉ non nói .
Bạch Hạo Nhiên dừng một chút, nhìn nhìn cô, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Vân Tiểu Tiểu đứng ở một bên
Vân Tiểu Tiểu cũng sững sờ, mắt trợn tròn, trời ạ, anh ta sao lại ở chỗ này? ! Đường Húc Nghiêu chưa từng nói với cô chuyện này!
"Hello!" Dừng một chút, Vân Tiểu Tiểu cười chào hỏi, trong lòng đang nói thầm: không ổn, không ổn, xem ra Bạch Hạo Nhiên đối với Hải Dụ vẫn trước sau như một! Mặc dù cô cảm thấy người này thật tốt, Hải Dụ cùng anh ta ở chung một chỗ cũng rất xứng đôi, nhưng tình huống bây giờ có chút phức tạp a! Không không không, là tương đối phức tạp!
"Hello!" Bạch Hạo Nhiên mỉm cười gật đầu với Vân Tiểu Tiểu.
Vốn anh muốn cùng Hải Dụ ra ngoài, nhưng hiện tại xem ra không cần anh. Chỉ vì có bạn cùng phòng ngày xưa đi, Hải Dụ sẽ càng vui vẻ hơn!
"Hải Dụ, Tiểu Tiểu, bọn em đi mua đồ đi, đi sớm về sớm, trên đường chú ý an toàn."
"Ừ." Hạ Hải Dụ nhẹ nhàng gật đầu, mà Vân Tiểu Tiểu lại khoa trương kêu lên, "Biết rồi!"
Trong thang máy, Vân Tiểu Tiểu len lén liếc Hạ Hải Dụ mấy lần, rốt cuộc tâm tình không kìm nén được, mở miệng hỏi, "Hải Dụ. . . . . . Bạch Hạo Nhiên tại sao lại ở đây? !"
"À. . . . . . Thật ra tớ cũng không biết. . . . . ." Hạ Hải Dụ có chút ỉu xìu, cô nghĩ cũng không hiểu, nhưng mà không có cơ hội thích hợp để hỏi.
". . . . . ." Vân Tiểu Tiểu hơi mờ mịt.
Bỗng nhiên, Hạ Hải Dụ yếu ớt ôm lấy cánh tay Vân Tiểu Tiểu, " Tiểu Tiểu . . . . . Cậu nói tớ có phải là rất chán ghét không . . . . ."
"Hả? ! Cậu nói gì vậy? !"
"Tớ. . . . . . Không biết nên nói thế nào. . . . . . rõ ràng tớ cảm thấy như vậy thì không tốt. . . . . . rõ ràng trong lòng tớ đã có đối tượng, nhưng mà vào thời điểm khó khăn, sẽ lại tiếp nhận trợ giúp của Hạo Nhiên . . . . . . Điều này không công bằng đối với anh ấy. . . . . ." tâm Hạ Hải Dụ mâu thuẫn muôn điều.
Vân Tiểu Tiểu trầm mặc một hồi, sau đó chợt hiểu, đôi mắt toát ra ánh sáng thành thục không giống khi xưa.
Vỗ nhẹ nhẹ lưng Hạ Hải Dụ "Hải Dụ. . . . . . tớ hiểu tâm tình của cậu. . . . . . Cậu cảm thấy áy náy, nhưng Bạch Hạo Nhiên khẳng định không nghĩ như vậy . . . . . . Hai người các cậu quen nhau nhiều năm như vậy, trước đừng có bảo là thích hay không, coi như là bằng hữu bình thường, anh ta cũng sẽ chăm sóc cậu thôi. . . . . . Huống chi các cậu còn đan xen giữa người thân, bằng hữu, tình nhân ba loại này. . . . . . Ừm. . . . . . Đây thật ra là một loại tình cảm rất đáng trân quý. . . . . ."
"Có thật không? !" Hạ Hải Dụ không xác định hỏi, như muốn bấu víu vào một bè gỗ, dùng sức nắm chặt tay Vân Tiểu Tiểu.
"Ừ! Đương nhiên là thật!" Vân Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu, sau đó còn sợ không có sức thuyết phục, hỏi ngược lại "Hải Dụ, cậu thay đổi suy nghĩ một chút, nếu cậu là anh ta còn anh ta là cậu, vậy cậu có thể tại thời điểm anh ta khó khăn nhất giúp đỡ không?”
"Đương nhiên có thể!"
"Này không phải là kết quả sao? !"
Tình cảm, đều có hai phương diện, không thể nào vừa có tình cảm đồng thời lại cự tuyệt bị thương, bởi vì Cupid bắn ra chính là mũi tên, chứ không phải hoa.
Yêu giống như số Pi, vô hạn không theo vòng.
|
Chương 196: Tình cảm trân quý
Thời gian thoáng cái đã qua ba ngày.
Hạ Hải Dụ đang thay quần áo, vô tri vô giác ở trong khách sạn qua hai ngày, hôm nay cô quyết định ra khỏi cửa!
Đầu tiên, cô sẽ đi mua một cái áo thích hợp cho phụ nữ có thai phòng tránh bức xạ máy tính.
Mặc dù biết rằng Computer và điện thoại di động được xác định trong 8 đến 9 tháng tới sẽ cách xa cuộc sống của cô, nhưng lò vi sóng và lò vi ba là đồ vật cũng đều có phóng xạ, hơn nữa nghe nói phóng xạ rất có hại, cho nên, an toàn hơn vẫn nên mặc một bộ phòng phóng xạ
Leng keng. . . . . . Leng keng. . . . . .
Chuông cửa vang gấp.
Hạo Nhiên sao? !
Hạ Hải Dụ sợ anh suy nghĩ, sau khi cài xong y phục liền đi mở cửa, nhưng khi cửa mở ra, người ở ngoài cửa lại làm cho cô thất kinh.
"Tiểu Tiểu? !" Hạ Hải Dụ mở trừng hai mắt, không dám tin.
"Surprise ( ngạc nhiên)!" Vân Tiểu Tiểu le lưỡi một cái, trên mặt đầy giảo hoạt. Tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Hải Dụ.
". . . . . ." Hạ Hải Dụ vui mừng nói không ra lời, Tiểu Tiểu sao lại xuất hiện ở đây?!
Vân Tiểu Tiểu cười lớn, buông tay ra, đôi mắt to như tên trộm nhìn chằm chằm vào bụng Hạ Hải Dụ, "Hải Dụ, nghe nói cậu có baby hả, tớ xem một chút, xem một chút, tớ làm mẹ nuôi nha? !"
"Cậu đã biết? !" Hạ Hải Dụ chợt rất áy náy, mấy ngày nay nhiều chuyện rối loạn, lại không thế mở điện thoại, cô đã quên nói cho Tiểu Tiểu chuyện này.
Chị em tốt không phải là như vậy!
Cô đã không làm trong bổn phận!
May mà Tiểu Tiểu không giận cô, thật tốt!
Nhưng, Tiểu Tiểu biết tin tức cô mang thai không ngoài ý muốn, bởi lấy quan hệ giữa Thiệu Hành cùng Đường Húc Nghiêu, đương nhiên chuyện này có thể truyền đi rất nhanh.
Thế nhưng, sao cậu ấy lại chạy tới tận Úc chứ? !
Chẳng lẽ là. . . . . . Đường Húc Nghiêu cho cậu ấy đi theo cô sao? !
Tận đáy lòng, lo sợ bất an.
Vân Tiểu Tiểu không quản nhiều chuyện như vậy, nhìn Hạ Hải Dụ một lúc "A, Hải Dụ, cậu phải ra ngoài à? !"
"Ừ, tớ muốn đi mua quần áo bảo hộ."
Vừa nghe đến muốn đi mua đồ, bỗng chốc con mắt Vân Tiểu Tiểu sáng lên, "Ôi chao, tớ biết ngay là mình tới đúng thời điểm mà, đi thôi đi thôi, tớ cùng đi với cậu!"
“………..” Hạ Hải Dụ có chút lo lắng, hy vọng trước khi trời tối các cô có thể về đến nhà.
Thấy biểu tình Hạ Hải Dụ như rất bất đắc dĩ, Vân Tiểu Tiểu mắt trợn trắng, "Đừng lo lắng, tớ có chừng mực, vì cục cưng, tớ có thể nhịn! Mua xong đồ bảo hộ gì đó chúng ta sẽ về ngay!"
"Được." Hạ Hải Dụ yên lòng, bạn tốt săn sóc như vậy cảm thấy an ủi.
"Hải Dụ, túi sách để tớ cầm là được rồi." Vân Tiểu Tiểu đoạt lấy túi sách trong tay Hạ Hải Dụ, đặt lên trên cánh tay mình.
Hạ Hải Dụ dở khóc dở cười, "Tớ không mảnh mai như vậy đâu!"
"Tớ không quản cậu mềm mại mảnh mai như vậy, dù sao thì cũng không cho cầm !" Vân Tiểu Tiểu cậy mạnh, trợn mắt nhìn Hạ Hải Dụ.
"Được rồi, để cậu cầm, chúng ta đi thôi!"
Đóng cửa lại, khóa kỹ.
Hạ Hải Dụ nghiêng đầu nhìn gian phòng Bạch Hạo Nhiên ở sát vách, đi tới gần nghĩ nói cho anh biết mình đi ra ngoài.
Nhưng vừa muốn gõ cửa, anh như có cảm ứng với mình đi ra.
Hai người, đều ngẩn ra.
"À. . . . . . Em muốn ra ngoài mua chút đồ. . . . . ." Hạ Hải Dụ nỉ non nói .
Bạch Hạo Nhiên dừng một chút, nhìn nhìn cô, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Vân Tiểu Tiểu đứng ở một bên
Vân Tiểu Tiểu cũng sững sờ, mắt trợn tròn, trời ạ, anh ta sao lại ở chỗ này? ! Đường Húc Nghiêu chưa từng nói với cô chuyện này!
"Hello!" Dừng một chút, Vân Tiểu Tiểu cười chào hỏi, trong lòng đang nói thầm: không ổn, không ổn, xem ra Bạch Hạo Nhiên đối với Hải Dụ vẫn trước sau như một! Mặc dù cô cảm thấy người này thật tốt, Hải Dụ cùng anh ta ở chung một chỗ cũng rất xứng đôi, nhưng tình huống bây giờ có chút phức tạp a! Không không không, là tương đối phức tạp!
"Hello!" Bạch Hạo Nhiên mỉm cười gật đầu với Vân Tiểu Tiểu.
Vốn anh muốn cùng Hải Dụ ra ngoài, nhưng hiện tại xem ra không cần anh. Chỉ vì có bạn cùng phòng ngày xưa đi, Hải Dụ sẽ càng vui vẻ hơn!
"Hải Dụ, Tiểu Tiểu, bọn em đi mua đồ đi, đi sớm về sớm, trên đường chú ý an toàn."
"Ừ." Hạ Hải Dụ nhẹ nhàng gật đầu, mà Vân Tiểu Tiểu lại khoa trương kêu lên, "Biết rồi!"
Trong thang máy, Vân Tiểu Tiểu len lén liếc Hạ Hải Dụ mấy lần, rốt cuộc tâm tình không kìm nén được, mở miệng hỏi, "Hải Dụ. . . . . . Bạch Hạo Nhiên tại sao lại ở đây? !"
"À. . . . . . Thật ra tớ cũng không biết. . . . . ." Hạ Hải Dụ có chút ỉu xìu, cô nghĩ cũng không hiểu, nhưng mà không có cơ hội thích hợp để hỏi.
". . . . . ." Vân Tiểu Tiểu hơi mờ mịt.
Bỗng nhiên, Hạ Hải Dụ yếu ớt ôm lấy cánh tay Vân Tiểu Tiểu, " Tiểu Tiểu . . . . . Cậu nói tớ có phải là rất chán ghét không . . . . ."
"Hả? ! Cậu nói gì vậy? !"
"Tớ. . . . . . Không biết nên nói thế nào. . . . . . rõ ràng tớ cảm thấy như vậy thì không tốt. . . . . . rõ ràng trong lòng tớ đã có đối tượng, nhưng mà vào thời điểm khó khăn, sẽ lại tiếp nhận trợ giúp của Hạo Nhiên . . . . . . Điều này không công bằng đối với anh ấy. . . . . ." tâm Hạ Hải Dụ mâu thuẫn muôn điều.
Vân Tiểu Tiểu trầm mặc một hồi, sau đó chợt hiểu, đôi mắt toát ra ánh sáng thành thục không giống khi xưa.
Vỗ nhẹ nhẹ lưng Hạ Hải Dụ "Hải Dụ. . . . . . tớ hiểu tâm tình của cậu. . . . . . Cậu cảm thấy áy náy, nhưng Bạch Hạo Nhiên khẳng định không nghĩ như vậy . . . . . . Hai người các cậu quen nhau nhiều năm như vậy, trước đừng có bảo là thích hay không, coi như là bằng hữu bình thường, anh ta cũng sẽ chăm sóc cậu thôi. . . . . . Huống chi các cậu còn đan xen giữa người thân, bằng hữu, tình nhân ba loại này. . . . . . Ừm. . . . . . Đây thật ra là một loại tình cảm rất đáng trân quý. . . . . ."
"Có thật không? !" Hạ Hải Dụ không xác định hỏi, như muốn bấu víu vào một bè gỗ, dùng sức nắm chặt tay Vân Tiểu Tiểu.
"Ừ! Đương nhiên là thật!" Vân Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu, sau đó còn sợ không có sức thuyết phục, hỏi ngược lại "Hải Dụ, cậu thay đổi suy nghĩ một chút, nếu cậu là anh ta còn anh ta là cậu, vậy cậu có thể tại thời điểm anh ta khó khăn nhất giúp đỡ không?”
"Đương nhiên có thể!"
"Này không phải là kết quả sao? !"
Tình cảm, đều có hai phương diện, không thể nào vừa có tình cảm đồng thời lại cự tuyệt bị thương, bởi vì Cupid bắn ra chính là mũi tên, chứ không phải hoa.
Yêu giống như số Pi, vô hạn không theo vòng.
|
Chương 197: Buông xuống bi thương
Thang máy phát ra thanh âm "Đinh" vang lên, hai cánh cửa từ từ hướng hai bên mở ra.
Hạ Hải Dụ buông Vân Tiểu Tiểu ra, nín khóc mỉm cười, "Tiểu Tiểu, vừa nghe cậu nói, tâm tình của tớ đã khá lên nhiều, cám ơn cậu!"
"Ngu ngốc! Cái này thì có gì mà cám ơn chứ!" Vân Tiểu Tiểu giơ tay lên, nghĩ gõ đầu của cô một cái, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nhẹ nhàng sờ một cái, khẽ thở dài, "Hải Dụ, sao cậu lại ngốc như vậy, cậu mà sinh em bé cũng giống như cậu thì thảm!”
". . . . . ."
"Ôi, không được không được, em bé tuyệt đối không thể ngây ngốc, tớ nghĩ tớ là mẹ nuôi của em bé thì phải cố gắng nhiều nhiều rồi!”
"Đúng cứ như vậy, Hải Dụ, tớ ở lại với cậu, tớ ở với em bé nhiều, thì em bé sẽ lây được chút thông minh của tớ”
"Ừ, cứ như vậy đi!"
"Dù sao bây giờ cũng là kỳ nghỉ, tớ cũng không có việc gì làm, vậy nên sẽ cùng ở lại Úc với cậu!"
"Chờ tình trạng thân thể cậu ổn định lại, chúng ta sẽ cùng nhau về Mỹ!"
Vân Tiểu Tiểu đưa ra kế hoạch liều lĩnh mạo hiểm, tâm Hạ Hải Dụ dâng lên xúc cảm, tươi cười đều là cảm động.
Trời cao đối với cô thật rất tốt!
Ở thời điểm bất lực nhất, luôn có người quan tâm cô, chẳng hạn là Hạo Nhiên, Tiểu Tiểu. . . . . .
Cảm tạ bọn họ!
Vân Tiểu Tiểu nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi, "Hải Dụ, cậu nghĩ đi đâu rồi, sao lại ngẩn người vậy? !"
Nói xong, lắc lắc cánh tay của cô "Hải Dụ. . . . . ."
Hạ Hải Dụ cười, cười mà rớm nước mắt, khóe mắt ướt làm ướt gương mặt, cô lại không lấy tay lau đi, để cho nó tự chảy xuống, bởi vì đó là vị ngọt.
Nghẹn ngào, cười nói, "Tớ rất khỏe!"
Coi như mất đi tình yêu, nhưng cô còn có tình thân, tình hữu!
Cuộc sống còn rất tốt đẹp, chỉ là lòng đã bị chiếm đóng, nhưng mà không phải, cô biết rất rõ, cô thương anh!
Chẳng qua là. . . . . . Buông xuống. . . . . .
Mấy ngày nay, cô thống khổ quẩn quanh, không buông xuống quá khứ đã qua kia, cuối cùng hạ quyết tâm buông xuống, ngược lại có một loại cảm giác thoải mái .
Từ đây, bi thương cùng yêu sẽ chôn thật sâu vào trong lòng.
◎ ◎ ◎
Đường Húc Nghiêu đang dùng máy tính mở thiết bị nghe nhìn trong hội nghị, mặc dù không gian rất xa, nhưng đầu kia phòng họp, mỗi người đều có thể rõ ràng cảm nhận được sự lạnh lẽo từ anh.
"Bản báo cáo này không hợp! Đem về làm lại! Tôi bất kể thời gian chênh lệch, tám giò tối ở bên này tôi phải thấy được nội dung mới!" Tay dùng sức gõ mặt bàn, khớp xương bị đau nhưng vẫn không chịu dừng lại.
"Vâng vâng. . . . . . Tôi lập tức đi làm lại ngay!" Một quản lý trưởng hoảng hốt trốn ra khỏi phòng họp.
Sau khi ra cửa không nhịn được nói thầm, chuyện gì xảy ra, tổng giám đốc không phải đi Úc nghỉ phép sao, tại sao tâm tình lại không tốt vậy, giống như ăn phải thuốc nổ!
Ai, đáng thương cho những quản lý như bọn họ! Anh đã bị chửi đến lần thứ năm rồi !
Ôi, Thiệu trợ lý cũng bay đi, nếu không anh ta còn có thể giúp một tay!
Lại gào thét một hồi, rốt cuộc Đường Húc Nghiêu phiền não tháo tai nghe ra, thiệu Hành đúng lúc mở cửa vào, trong tay bưng hai chén cà phê, một chén cho mình, một chén đưa cho người nào đó sắc mặt xanh mét .
Đường Húc Nghiêu cúi đầu nhìn văn kiện, không ngẩng đầu lên, căn bản không muốn nói chuyện, nhưng lại không khách khí chút nào bưng cà phê lên, uống một hớp lớn
". . . . . ." Khổ thân!
Thiệu Hành khẽ thở dài, như vô ý, lại như cố ý, nói "Tớ đã cho thêm hai muỗng đường!"
Trong lòng đau khổ, uống gì cũng không thấy ngọt !
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu để chén xuống, đem văn kiện cũng đẩy xa, buồn bực ngẩng đầu, "Tiểu Tiểu có gọi điện thoại cho cậu hả, không biết Hải Dụ thế nào rồi? !"
"Họ đã đi dạo phố, đi mua quần áo phòng phóng xạ rồi." Thiệu Hành lấy tin nhắn Tiểu Tiểu gửi đưa cho Đường Húc Nghiêu nhìn.
Quần áo phòng phóng xạ . . . . .
Mặc để bảo vệ em bé . . . . . .
Biểu tình của Đường Húc Nghiêu cuối cùng cũng nhu hòa một chút.
Thiệu Hành kéo một cái ghế qua, ngồi đối diện Đường Húc Nghiêu, tiện tay lấy một cây bút lên tay xoay, xoay bút tốc độ rất nhanh, đồng thời đại não cũng nhanh chóng suy tư, cho đến khi động tác trên tay dừng lại, chậm rãi mở miệng.
"Nghiêu, cậu cùng Hải Dụ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp tốt, bụng cô ấy ngày một lớn, bây giờ Tiểu Tiểu có thể ở bên, nhưng về sau này, bên người cô ấy có một người đàn ông sẽ tốt hơn!"
". . . . . ." ánh mắt của Đường Húc Nghiêu ảm đạm, tối tăm nói, "Bạch Hạo Nhiên cũng ở đấy."
"Cái gì? !" Thiệu Hành hỏng mất rồi.
Đường Húc Nghiêu vẫn giả bộ trấn định, "Tớ đã bảo Thần Dật gọi anh ta tới Sydney ."
"Lúc Thần Dật vừa tới San Francisco, liền hẹn Hải Dụ gặp mặt, tớ nghĩ lần ấy anh ta có thể nói cho cô ấy biết chân tướng vụ tai nạn xe cộ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà anh ta không nói”
"Nhưng anh ta biết tớ với Hải Dụ ở chung một chỗ, nhất định sẽ có ngày hôm nay, anh ta không yên lòng cho Hải Dụ, mình lại không có biện pháp, nên mới nói cho Bạch Hạo Nhiên."
"Còn nữa. . . . . . thật ra trong lòng Thần Dật rất khổ. . . . . . Anh ta biết rõ chân tướng, khi đối mặt với Hải Dụ, vẫn là thích cô ấy. . . . . . ấy là thích không kìm hãm được . . . . . . Khắc cốt ghi tâm . . . . . ."
"Nên Bạch Hạo Nhiên cũng không dễ chịu đi, trước kia anh ta biết Hải Dụ rất vui vẻ, nhưng bây giờ cả người là đầy bi thương."
Thiệu Hành nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, ngăn Đường Húc Nghiêu nói tiếp, "Wey wey Wey, cậu quản người khác có khổ hay không làm gì, cậu tốt hơn chỗ nào hả?!”
"Tớ không tốt, nhưng tớ phải làm bộ như rất tốt. . . . . . Chỉ có như vậy, cô ấy mới có thể tốt."
Tình hình bây giờ, bọn họ không có biện pháp thoát khỏi cục diện bế tắc, cô bởi vì có áp lực mới rời đi. mà anh thì không thể tạo thêm áp lực cho cô.
Love hàm nghĩa là: L đại biểu Listen lắng nghe, O đại biểu Obligate cảm tạ, V đại biểu Valued tôn trọng, E đại biểu Excuse tha thứ.
Bởi vì bọn họ yêu nhau, cho nên nhất định phải học được, lắng nghe đối phương, cảm tạ đối phương, tôn trọng đối phương, và tha thứ cho đối phương.
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Đường Húc Nghiêu .
"A lô. . . . . . Cô à? ! . . . . . . Đã xảy ra chuyện gì? !"
|