Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out
|
|
Chương 184: Trùng hợp
Trải qua hơn 20h bay, chuyến bay rốt cuộc cũng đến phi trường quốc tế Sydney.
Một cặp đôi từ lối VIP đi ra, tuấn nam mỹ nữ, đều có khuôn mặt Đông Phương, dĩ nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
"Hải Dụ, em sao vậy, có phải không thoải mái? !" Đường Húc Nghiêu kéo tay Hạ Hải Dụ, tỉ mỉ hỏi.
Hạ Hải Dụ ngẩng đầu chống lại mắt của anh, cười rực rỡ, "Em rất khỏe, một chút cũng không có say máy bay !"
Thật thần kỳ !
Cô còn tưởng rằng mình khẳng định giống như lần trước ói lên ói xuống, nhưng mà cư nhiên không có! Ngay cả một chút xíu không thoải mái cũng không có!
Lên máy bay cô liền gục đầu ngủ, tỉnh lại thì ăn ăn uống uống, sau đó lại tiếp tục ngủ, quả thật so heo còn hạnh phúc hơn!
Mà từ đầu đến cuối, anh đều canh giữ ở bên người cô.
Ngọt ngào chết mất!
Đường Húc Nghiêu nhìn đồng hồ, hơn năm giờ sáng.
"Hải Dụ, em có đói bụng không? !"
"Không đói bụng, anh thì sao? !"
"Anh cũng không đói bụng."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó tay dắt tay đi ra đại sảnh phi trường
Bên ngoài, tắc xi đã chờ thành hàng, theo thứ tự, Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ lên một chiếc trong đó.
Đường Húc Nghiêu nói địa chỉ cho tài xế, sau đó xe vững vàng đi về phía trước.
Lúc này, dọc đường đi cực kỳ thoải mái Hạ Hải Dụ lại bắt đầu khẩn trương, từ trong túi tùy thân lấy ra cái gương nhỏ, chiếu chiếu, ảo não thở dài, "Ôi, tóc sao lại loạn như vậy, rất đáng sợ!"
Vội vàng cúi đầu vào trong túi lật đông lật tây, nhưng cũng không tìm được lược, thôi, dùng ngón tay chải qua vài phát là tốt rồi!
Nắm tóc, sau đó lại soi gương, "Trời ạ, sắc mặt cũng không tốt! Xong đời, không mang hộp trang điểm, sớm biết thì nghe Tiểu Tiểu rồi, đi mua một bộ trang điểm đi du lịch cũng tốt !"
Thật vất vả ở trong túi tìm được một thỏi son nước, đơn giản thoa, "A. . . . . . Cũng được rồi. . . . . ."
Đem chính mình từ đầu đến chân kiểm tra một lần rồi, xác định không có chỗ nào quá thất lễ, cuối cùng còn nhìn chiếc nhẫn đeo ở tay trái một chút, thoáng yên tâm, nhưng chỉ là một chút xíu mà thôi.
Hạ Hải Dụ khẩn trương muốn chết, Đường Húc Nghiêu bên cạnh cũng cười ra tiếng.
"Cười gì mà cười, trái tim của em sắp nhảy ra ngoài!" Cô ném cho anh ánh mắt xem thường.
Vừa nghĩ tới đi gặp anh hai cùng chị dâu của anh như vậy, cô liền toàn thân phát run, anh hai của anh là luật sư, chị dâu là hoạ sĩ, một người nghề nghiệp cao thâm, một người nghệ thuật, trời ạ, cô không thông minh không biết có bị ghét bỏ không.
Đường Húc Nghiêu kéo tay Hạ Hải Dụ qua, an ủi, "Không cần khẩn trương, bọn họ rất dễ gần ."
"A!" Hạ Hải Dụ dùng sức gật đầu, nhưng trong lòng bàn tay vẫn như cũ rỉ ra ươn ướt.
Mở túi, từ bên trong lấy ra quà tặng nhỏ mang cho Tuyết Nhi, nhìn đồ chơi nhỏ đáng yêu như vậy, thần kinh Hạ Hải Dụ mới có chút hòa hoãn.
Xe một đường đi về phía trước, Hạ Hải Dụ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe.
Không gian, ánh mặt trời, tự do là điều mà Sydney làm cho người ta khắc sâu ấn tượng.
Cầu Sydney giống như một cầu vồng hình vòm vắt qua biển, nguy nga tuấn tú, khí thế hào hùng, cùng viện sân khấu Sydney nổi tiếng đại cầu đối nhau qua hồ.
Công viên Hải Dương đối diện là nhà thờ thánh Mari, có rất nhiều người mới ở đây chụp hình cưới.
Từ một buổi sáng tinh mơ hơi thở hạnh phúc tràn ngập trong không khí.
Theo bản năng, tay của cô nắm chặt anh, "Đường Húc Nghiêu, sau này chúng ta kết hôn cũng đến đây chụp ảnh cưới được không? !"
"Được. Chỉ cần em thích, chụp bao nhiêu cũng được”. Thanh âm của anh trầm trầm, giống như một lời thề.
Hạ Hải Dụ len lén nâng khóe môi, cô không cần chụp rất nhiều, đủ là được rồi!
Ước chừng qua 40', tắc xi chậm rãi dừng lại, một ngôi biệt thự tư gia khí thế hoành tráng hiện ra trước mắt Hạ Hải Dụ.
Cô xuống xe, ngẩng đầu nhìn hai phiến hoa khắc trên cửa sắt, đủ khí phái, nhưng cũng làm cho người ta cảm giác lạnh như băng.
Giữa sân có một suối phun thật to, chung quanh bồn hoa trong trồng đầy hoa tươi, hành làng gấp khúc nơi xa treo đầy tranh màu nước, ấm áp lại ấm tình người.
Đối diện còn có một hình nhân ngồi hướng lên trời, phía trên phủ tấm vải màu hồng,hình như là đặc biệt cho tiểu bảo bảo chuẩn bị.
Đường Húc Nghiêu đem rương hành lý từ sau xe chuyển ra, sau đó thanh toán tiền xe, rồi mới đến bên người cô, dắt tay cô đến cửa phụ bên cạnh của chính.
Đưa tay ra nhấn chuông cửa có video theo dõi.
"Ồn ào" một tiếng nói, màn ảnh sáng lên, tâm Hạ Hải Dụ chợt gia tốc nhanh hơn,chuyển bước chân, đến sau lưng Đường Húc Nghiêu.
Nghe điện thoại là Đường Húc Đông, anh và Triệu Chỉ Ngọc thích an tĩnh, cho nên trong nhà không có quản gia ..., chỉ vào ngày nghỉ sẽ có nhân viên làm theo giờ đến dọn dẹp.
"Anh hai, là em, mở cửa nhanh một chút, em dẫn theo vợ tương lai đến cho anh cùng chị dâu gặp mặt!" Đường Húc Nghiêu cố ý cường điệu ba chữ" vợ tương lai", khiến Hạ Hải Dụ núp sau lưng anh không nhịn được trộm nhéo hông anh một cái
"Thật là đau!" Đường Húc Nghiêu kêu la một tiếng, khoa trương không dứt.
". . . . . ." Mặt Hạ Hải Dụ hồng lên, bởi vì cô nghe được rõ ràng tiếng cười khẽ của Đường Húc Đông ở đầu bên kia.
Một giây kế tiếp, cửa chính chạy bằng điện từ từ mở ra, cùng lúc đó, Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Ngọc cũng từ trong nhà đi ra, xa xa, ánh mắt tò mò nhìn về phía Hạ Hải Dụ.
Đường Húc Nghiêu một tay xách hành lý, một tay dắt Hạ Hải Dụ, hai người rất ăn ý không có nói chuyện, nhưng hai cái tay, mười ngón quấn quít chặt chẽ.
Từ xa đến gần, bốn người rốt cuộc gặp nhau.
". . . . . ." Hạ Hải Dụ có chút xấu hổ, không dám ngẩng đầu, bên tai đột nhiên nóng lên.
Đường Húc Nghiêu khoa trương kêu lên, "Anh hai, chị dâu."
"Ừ." Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Ngọc cũng mỉm cười gật đầu, tuy nhiên vẫn đưa ánh mắt vào trên người Hạ Hải Dụ vẫn đang cúi đầu .
Đường Húc Đông khẽ nheo con mắt, ánh mắt cố nhìn kỹ một chút, Triệu Chỉ Ngọc ngước mắt nhìn chồng mình, trong đôi mắt có nghi vấn như nhau: cô bé này nhìn có chút nhìn quen mắt !
"Nghiêu, sao không giới thiệu? !"
Đường Húc Nghiêu cười cười, "Cô ấy là người phụ nữ em muốn cưới, Hạ Hải Dụ."
Dứt lời, Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Ngọc đều là ngẩn ra.
Hạ Hải Dụ. . . . . .
Sao lại trùng hợp vậy. . . . . .
|
Chương 185: Sự thật về vụ tai nạn
Là trùng tên trùng họ thôi. . . . . .
Chỉ mong vậy . . . . .
"Hải Dụ, em mau chào hỏi a!" Đường Húc Nghiêu kéo tay của cô, đáy mắt đầy vẻ dịu dàng, nói nhỏ giọng tiến bên tai cô, "Gọi anh cả và chị dâu đi."
Hạ Hải Dụ mấp máy môi, ngượng ngùng gọi một tiếng, "Anh cả, chị dâu."
Dứt lời, cô cũng ngẩng đầu lên, trên mặt còn nở nụ sáng chói.
Đường Húc Đông và Triệu Chỉ Ngọc đồng thời cứng đờ, một ít hy vọng mong manh cũng tan biến.
Là cô ấy!
Quả nhiên chính là cô ấy!
Hai vợ chồng cùng nhau hướng Hạ Hải Dụ gật đầu một cái, nụ cười trên mặt có phần cứng ngắc.
Ý trời trêu ngươi!
Hạ Hải Dụ bởi vì khẩn trương nên cũng không phát hiện ra vẻ khác thường của Đường Húc Đông và Triệu Chỉ Ngọc; Đường Húc Nghiêu nhạy cảm phát hiện có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra là gì.
Theo lý thuyết, anh và chị dâu lần đầu tiên thấy Hải Dụ phải rất vui mừng mới phải? !
Tiếng khóc của đứa trẻ trong phòng đã cắt đứt dòng suy tư của cả bốn người, Triệu Chỉ Ngọc vội vàng chạy vào phòng, "Thật xin lỗi, chị đi xem Tuyết Nhi một chút!"
Tuyết Nhi? !
Ánh mắt của Hạ Hải Dụ lập tức sáng lên.
Đường Húc Đông cười ấm áp, "Muốn đi thăm đứa bé sao? !"
Hạ Hải Dụ quả thực là thụ sủng nhất kinh, dùng sức gật đầu, sau đó khi lấy được sự cho phép của chủ nhà vội đuổi theo Triệu Chỉ Ngọc vào phòng trẻ.
Chỉ còn lại Đường Húc Đông cùng Đường Húc Nghiêu, giữa hai an hem cũng không cần che giấu, Đường Húc Đông hỏi thẳng vào vấn đề, "Nghiêu, em xác định nghiêm túc với cô ấy? !"
"Vâng!" Đường Húc Nghiêu gật đầu một cái, sau đó nhíu mày hỏi ngược lại, "Anh, anh và chị dâu đã từng gặp qua Hải Dụ sao? !"
"Không có. Nhưng anh biết rõ về cô ấy."
"Sao? !" Đường Húc Nghiêu kinh ngạc.
Đường Húc Đông cũng không có ý định giấu giếm, "Năm năm trước, cha mẹ của cô ấy xảy ra tai nạn xe cộ, lúc ấy trong thành phố không có một luật sư nào dám giúp cô ấy khởi tố."
Nói đến đây, Đường Húc Nghiêu cũng trực tiếp làm rõ ý, "Anh, thật ra thì lần này em đưa Hải Dụ đến đây cũng vì vụ án của cha mẹ cô ấy năm đó, anh có thể giúp cô ấy lật lại bản án? !"
Đường Húc Đông quả quyết lắc đầu, "Nếu như có thể, năm năm trước anh đã làm rồi."
"Anh, anh coi như là giúp em!"
Đường Húc Đông vẫn tiếp tục lắc đầu, "Nếu như có thể giúp, anh nhất định sẽ giúp . Nhưng đây là chuyện không thể."
"Nhưng việc này đối với Hải Dụ rất quan trọng, cha mẹ cô ấy là bị người ở phía sau tông vào đuôi xe mới dẫn đến tai nạn, người gây ra tai nạn bỏ không nói, còn ngược lại đem lỗi lầm đó xóa sạch, thật không công bằng!"
Đường Húc Đông khẽ thở dài, "Nghiêu, cái thế giới này chỉ có trái với công bằng, không có tuyệt đối! Em ở trên thương trường nhiều năm cũng nên hiểu đạo lý này đi! Không nên bị tình cảm chi phối!"
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu dừng lại, giật mình, anh quả thật là đã bị tình cảm che mờ. Không sai, anh hiểu rất rõ cái thế giới khắc nghiệt này, nhưng là, anh thật hi vọng có thể giúp được cô.
"Anh, vụ án này còn trong thời gian có thể tố tụng, anh có thể giúp một tay, thử cố gắng được không? !"
"Anh sẽ thử một chút." Đường Húc Đông hơi bảo thủ nói.
Đường Húc Nghiêu vỗ vỗ vào bả vai của anh trai, "Em biết là anh sẽ đáp ứng!"
"Anh chỉ nói là sẽ thử qua." Đường Húc Đông lần nữa nhắc lại.
"Được rồi, em tin vào năng lực của anh, anh thử một chút thì tỷ lệ thành công cũng tới 99%!" Đường Húc Nghiêu chậm rãi cười, muốn ngay lập tức báo tin vui này cho Hạ Hải Dụ.
Bởi vì bay đường dài nên Đường Húc Nghiêu và Hạ Hải Dụ cũng có chút mệt, hơn nữa lại chênh lệch múi giờ, hai người càng không quen, rửa mặt qua loa sau đó ăn điểm tâm doTriệu Chỉ Ngọc chuẩn bị đã cảm thấy buồn ngủ, chia tay nhau tại phòng khách, Đường Húc Đông và Triệu Chỉ Ngọc cũng nhanh chóng về phòng ngủ
Trong giường lớn, Triệu Chỉ Ngọc nhẹ nhàng rúc vào ngực chồng, dịu dàng hỏi, "Ông xã, anh định làm gì, giúp Hải Dụ lật lại bản án sao? !"
"Chớ dại dột, vụ án kia đã sớm kết thúc rồi, anh nói như vậy chỉ là muốn an ủi Nghiêu thôi."
"Ông xã. . . . . . Trong lòng anh khẳng định là rất khổ sở. . . . ."
"Khổ sở cũng không thể làm gì, ai kêu người gây ra tại nạn đó là là ông nội !"
Chân tướng chính là như vậy.
Năm năm trước, người gây ra vụ tai nạn của cha mẹ Hải Dụ chính là Lão Thái gia của nhà họ Đường.
Ngày đó, tài xế của ông Đường đang lái xe trên đường thì bị viêm ruột thừa cấp tính phải vào bệnh viện, vốn là sẽ có một tài xế khác tới trước thay, nhưng Đường lão thái gia muốn kịp thời gian tham dự buổi khánh thành quan trọng nên dưới tình thế cấp bách liền chính mình lái xe.
Phải biết khi đó Đường lão gia đã nhiều năm không tự lái, gặp sự cố, cũng không phải là điều gì bất ngờ.
Cũng không có nghĩ tới hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.
Bị tông vào đuôi xe, xe trực tiếp từ trên cầu lao xuống, nổ tung sau đó rơi xuống biển, hài cốt cũng không còn.
Mà Đường lão thái gia cũng bị thương, kinh sợ một lúc, nhưng dù sao cũng đã lăn lội trên thường trường cả đời, việc gì chưa từng trải qua, sau khi gây chuyện còn có thể giữ tỉnh táo, thành công mà chạy khỏi hiện trường.
Muốn che giấu chân tướng một vụ tai nạn lớn rất khó khăn, nhưng đối với Đường gia mà nói, cũng không quá khó khăn.
Khi đó, tài xế của Đường lão thái gia phải chịu tội, sau đó nhà họ Đường cũng có ý bồi thường cho người nhà nạn nhân một khoản tiền, nhưng là,tuy mới gần 15 tuổi nhưng Hạ Hải Dụ lại dứt khoát từ chối số tiền đó, cô thậm chí còn tố cáo tội vu khống.
Thật phiền toái!
Theo trình tư của luật pháp, số tiền đấy có thể làm bằng chứng giúp đem chân tướng sự việc ra ánh sáng, sẽ có rất nhiều luật sư mới ra nghề muốn khiêu chiến với những vụ án lớn để tạo danh tiếng cho nên Đường lão gia cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Nhưng là, ông ta còn một quả quân cờ cuối cùng, đó chính là Đường Húc Đông.
Đứa cháu đích tôn sẽ không tự tay đem chính ông nội của mình đưa lên tòa án đi, huống chi người cháu này còn do một tay ông nuôi lớn!
Đường lão gia đem toàn bộ sự thật trong vụ tai nạn xe cộ đó nói cho Đường Húc Đông, cũng yêu cầu anh vì mình phải giấu chuyện này xuống.
Đường Húc Đông luôn cho rằng ông nội của mình chỉ vì lợi ích có thể không chừa thủ đoạn nào, nhưng cũng không nghĩ đến ông có thể không để tâm tới cả mạng người!
Nhưng, anh không thể cùng ông nội đối kháng, đám cưới của anh và Chỉ Ngọc cũng đang bị ngăn cản quyết liệt nên anh muốn nhân cơ hội này đưa ra điều rời khỏi nhà họ Đường.
Dĩ nhiên, yêu cầu của anh khiến Đường lão gia rất giận dữ, nhưng là, hai bên cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận chung.
Năm năm đã qua, Đường Húc Đông cũng chưa bao giờ quên sự kiện đó nhưng lại không nghĩ tới, năm năm sau Hạ Hải Dụ sẽ xuất hiện ở nhà mình với thân phận này.
Suy nghĩ một chút cảm thấy thật đáng sợ, cô ấy cùng Đường Húc Nghiêu, tương lai của họ sẽ ra sao? !
|
Chương 186: Nhớ lại
Cũng trong thời gian này, Thần Dật cũng nhớ lại chuyện trước đây.
Hai năm trước, sau khi anh về nhà ông ngoại thì ngẫu nhiên nghe được cuộc nói chuyện của ông và mẹ.
Bọn họ nói đến vụ tai nạn xe cộ, nói đến chuyện của Hải Dụ.
Tai nạn xe đã là chuyện rất đáng sợ,nhưng đáng sợ hơn là chuyện sau tai nạn xe, mẹ anh trợ giúp ông ngoại xử lý vấn đề khó giải quyết, thậm chí vẫn âm thầm giám sát hành động của Hạ Hải Dụ.
Qua lời nói của mẹ, anh biết vì vụ tai nạn đó mà cuộc sống của Hạ Hải Dụ rất khó khăn, phải bôn ba khắp nơi, vốn không có gì nhưng sau đó phát hiện bệnh tình của Hải Tinh, cô tuy phải chạy vạy vay tiền nhưng vẫn cố gắng tìm cách đòi điều tra lại nguyên nhân vụ tai nạn của cha mẹ, khiến mẹ anh chú ý tới.
Anh đứng ở ngoài cửa nghe được tin kinh hãi này, trái tim cảm thấy lạnh lẽo, lặng lẽ rời đi.
Ngày thứ hai, anh liền bắt đầu âm thầm điều tra tư liệu về Hải Dụ, lại phát hiện cô và anh cùng trường, chỉ là dưới khóa.
Sau đó, bọn họ ở trong trường học quen biết nhau, không thể phủ nhận, anh ban đầu chỉ là muốn gặp mặt cô, không nghĩ tới anh lại thích cô.
Sau đó tất cả đều diễn ra rất tự nhiên và thuận lợi, anh và Hải Dụ trở thành người yêu của nhau như các cặp đôi khác trong trường cho đến khi mẹ anh phát hiện ra.
Anh và mẹ đã tranh chấp vô số lần, thậm chí tranh cãi ầm ĩ khiến cả nhà đều biết, nhưng tất cả quá khứ đều bị mẹ anh che giấu rất tốt, nói chỉ là bởi vì anh thích một người con gái bình thường, không đả động một chữ nào đến vụ tai nạn xe.
Cuối cùng, mẹ anh dùng Hải Tinh để uy hiếp, anh và Hải Dụ bị buộc chia tay.
Anh phải lập tức ra nước ngoài, thậm chí bị mẹ uy hiếp nếu như anh cùng Hải Dụ còn có bất kỳ liên lạc nào thì bà không những sẽ yêu cầu các bệnh viện từ chối chữa cho Hải Tinh mà còn ngăn cản việc học hành của Hải Dụ ở trường.
Vì vậy, anh buộc phải đi Châu Âu, ngay cả một câu gặp lại cũng không kịp nói.
Sau đó, chuyện về vụ tai nạn đó cũng chìm vào quên lãng, cái tên Hải Dụ cũng không còn được nhắc tới ở nhà họ Đường, cho đến khi Đường Húc Nghiêu về nước và lại có quan hệ với cô.
Lúc đầu, tất cả mọi người đều cho là Đường thiếu gia chỉ là vui đùa một chút, không có gì đáng lo, Đường lão gia cũng không có đưa ra bất kỳ hành động nào, nghĩ không lâu bọn họ sẽ kết thúc; không ai nghĩ đến sau này là dây dưa không ngừng, không thể cứu vãn.
Ngày đó, tại tiệc mừng thọ của Đường lão gia, toàn bộ mâu thuẫn bộc phát.
Mọi người cũng biết tính khí của Đường Húc Nghiêu, một khi anh biết sự thật về vụ tai nạn xe năm đó, cục diện sẽ trở nên rất khó coi, mặc dù khi đó anh ta và Hải Dụ còn chưa yêu nhau sâu đậm nhưng cũng không đảm bảo anh ta sẽ không làm chuyện gì bậy bạ nên Đường lão gia mặc dù rất giận nhưng cuối cùng vẫn đành để anh ta rời khỏi công ty.
Anh biết, dù quá khứ đã lùi xa nhưng có một số chuyện vẫn không thể kết thúc.
Thần Dật ngửa đầu bưng ly nước lên, lại ăn một viên thuốc giảm đau.
Còn là rất đau, lòng vẫn rất đau.
Khi thật sự đã yêu sâu đậm một ai đó, tất nhiên sẽ phải trải qua một cuộc phong ba, có những người, có những việc không phải muốn quên là có thể quên được.
Thống khổ nhất chính là mất đi một cái gì đó, biết rằng nó sẽ mãi mãi biến mất, mãi mãi không trở về nữa nhưng vẫn lưu luyến mãi, vẫn còn ở trong tim, không rút ra được.
Dù gặp nhau sai thời gian, sai địa điểm, sai hoàn cảnh nhưng khi đã yêu một người thì sẽ dùng cả cuộc đời để hoài niệm.
Khó tránh khỏi đau, khó tránh khỏi thương tích, nhưng vô luận là muốn hay không thì những thứ đó vẫn rời xa.
Có một số việc không thể quay đầu, có nhưng nỗi nhớ không thể nào quên, nhưng cũng có vài người chỉ có thể vĩnh viễn chôn giấu tình cảm.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, nếu anh đoán không sai thì giờ này Bạch Hạo Nhiên đã đến Sydney.
Khóe miệng anh dâng lên một nụ cười khổ: Hải Dụ, anh có thể vì em làm rất nhiều chuyện, chỉ hy vọng em có được hạnh phúc.
◎◎◎
Sydney.
Đường Húc Đông và Triệu Chỉ Ngọc bận rộn trong phòng bếp, còn Đường Húc Nghiêu và Hạ Hải dụ phụ trách chăm sóc tiểu công chúa Tuyết.
Tiểu công chúa có nước da trắng nõn nà, đôi mắt đẹp long lanh, môi hồng nhuận, mặc bộ váy nhỏ đáng yêu, hình trái táo, khiến người khác nhìn vào rất muốn cưng chiều.
"Tuyết Nhi, ta là chú của cháu, còn đây là thím." Đường Húc Nghiêu vỗ nhẹ vào đầu đứa nhỏ, dịu dàng giới thiệu.
Mặt Hạ Hải Dụ đỏ lên, "Anh đang nói gì vậy, còn chưa có kết hôn mà!"
Cô xấu hổ hướng về phía tiểu công chúa mỉm cười, "Tuyết Nhi, gọi là dì a!"
Khóe miệng của Đường Húc Nghiêu khóe miệng co giật, nhỏ giọng nói, "Dì của Tuyết Nhi là Triệu Chỉ Tịch, tự em suy nghĩ một chút, muốn làm dì hay là thím? !"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ bĩu môi, đương nhiên là thím rồi !
Đứa nhỏ rất thích Hạ Hải Dụ, ngồi ở trong ngực của cô liên tục sờ tóc của cô, bàn tay nhỏ bé mềm nhũn, còn thơm ngào ngạt, thậm chí mang theo mùi sữa!
Đường Húc Nghiêu thấy cảnh đó thì nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống.
Thật sự rất đáng yêu a!
Nếu như anh và Hải Dụ cũng có thể sinh được một đứa con như vậy thì thật tốt!
Nuốt nước miếng một cái, Đường Húc Nghiêu tặc tặc tiếp cận tới gần, "Hải Dụ, chúng ta cũng phải nỗ lực, nhanh lên một chút sinh đứa nhỏ tới chơi!"
Lại nói bậy!
Cô mới không cần chưa kết hôn mà có con !
Lại nói sinh con để chơi?!
Một ngón tay hướng trán của anh đâm tới!
Lúc này, Triệu Chỉ Ngọc từ trong phòng bếp đi ra, vòng qua hành lang, đi tới phòng khách, "Có thể ăn cơm a!"
Tiểu công chúa ngay lập tức hưởng ứng, nhìn Triệu Chỉ Ngọc hoan hô một tiếng, nói không rõ chữ, "Mẹ, cơm cơm!"
Bốn người lớn và một đứa trẻ cùng nhau ngồi trước bàn ăn, thức ăn dọn ra đầy đủ cả sắc hương vị khiến người ta chỉ muốn ăn thật nhiều.
Chợt, Hạ Hải Dụ ngửi thấy mùi dầu mỡ liền cảm thấy khó chịu trong người, dạ dày có cảm giác gợn gợn, vội xoay người, đưa tay che miệng
". . . . . ." Thật có cảm giác buồn nôn!
Đường Húc Nghiêu sợ hãi, vội vàng vỗ vỗ phía sau lưng của cô, "Hải Dụ, thế nào, em không phải thoải mái a, em có cần đi bệnh viện xem một chút? !"
"Không cần không cần. . . . . . Em không sao. . . . . ." Hạ Hải Dụ liền vội vàng lắc đầu, không cần lo lắng thái quá, sau khi nôn cô đã cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Triệu Chỉ Ngọc nghi ngờ nhìn Hạ Hải Dụ, mặc dù cảm thấy có chút lúng túng, nhưng vẫn là không nhịn được hỏi, "Hải Dụ. . . . . . Em. . . . . . Em sẽ không phải là có chứ? !"
|
Chương 187: Ý trời
Nghe xong, Hạ Hải Dụ đơ người, Đường Húc Nghiêu cũng đơ.
Có? !
Có cái gì à? !
Có em bé sao? !
Mặc dù hai người vừa nói đùa về chuyện có em bé, nhưng là giờ phút này cũng bối rối.
Đường Húc Nghiêu quay đầu, tầm mắt nhìn xuống bụng của Hạ Hải Dụ, nơi đó, có con của anh? ! Một sinh mệnh nhỏ? ! Là con của anh và Hải Dụ? !
Trời ạ, quá thần kỳ!
Cảm giác vui sướng lập tức cuốn lấy toàn thân, tinh thần hưng phấn không lời nào có thể miêu tả được, Đường Húc Nghiêu ôm Hạ Hải Dụ, "Bà xã, chúng ta có em bé? !"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ không biết nên gật đầu hay lắc đầu, hoàn toàn không biết a!
Đường Húc Nghiêu khẳng định chắc chắn, "Nhất định là có! Hải Dụ, nhanh lên một chút, em phải cho anh một đứa nhỏ đáng yêu giống thiên sứ như Tuyết Nhi! A, dĩ nhiên, nếu là con trai anh cũng vậy sẽ thích, chỉ cần là em sinh, anh đều thích!"
Hạ Hải Dụ trong đầu còn mơ hồ, làm sao đã mang thai, bọn họ số lần cũng không nhiều a, lại nói mỗi lần hắn đều có thực hiện các biện pháp an toàn!
Ách. . . . . . Không đúng không đúng. . . . . . Có một lần không có thực hiện biện pháp an toàn. . . . . . Chính là lần cô phát sốt.
Sau đó cô vốn muốn uống thuốc, nhưng là bị anh cướp mất.
Oh, My¬God!
Sẽ không đúng lúc như vậy chứ? !
Nhưng là cô tháng trước đại di mụ giống như không có đúng lúc .
Thật sự có? !
Cảm giác thật không thể tưởng tượng nổi à? !
Đường Húc Nghiêu không nhịn được đưa tay sờ lên bụng Hạ Hải Dụ, lại bị cô đẩy tay của anh, "Làm gì á..., anh và chị dâu vẫn còn ở bên cạnh !"
"Cho anh sờ một chút thì đã sao? ! Anh là cha của đứa nhỏ a!"
"Cái gì cha mẹ, lại không xác định! Em không chừng là bởi vì say máy bay nên mới muốn ói !"
"Cũng đã xuống máy bay nhiều giờ, còn ảnh hưởng cái gì cơ a! Nhất định là có!"
"Chớ nói nhảm!" khuôn mặt Hạ Hải Dụ đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Một bên, Triệu Chỉ Ngọc buồn cười, hết nhìn Đường Húc Nghiêu lại nhìn Đường Húc Đông, "Hai an hem này thật giống nhau, khi biết chị mang thai anh ấy cũng khẩn trương như thế! Hải Dụ, như thế này đi, sau khi ăn cơm, chị cùng em đi bệnh viện kiểm tra một chút!"
"Vâng” Hạ Hải Dụ xấu hổ gật gật đầu.
Đường Húc Nghiêu xung phong nhận việc, "Em cũng đi!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ ở dưới mặt bàn len lén bấm chân của anh một cái.
Chỉ là Đường Húc Nghiêu đã mừng như điên, đối với một ít đau đớn đó hoàn toàn không để ý, lấy đũa gắp thức ăn cho cô, "Vợ yêu, ăn nhiều một chút, em bây giờ là ăn cho hai người đấy!"
Khóe miệng Hạ Hải Dụ co giật, nhỏ giọng nói, "Không nhất định là mang thai, anh tạm thời đừng khoa trương như vậy!"
"Cái gì khoa trương, anh dám khẳng định 200%, tuyệt đối là có!"
Hạ Hải Dụ không muốn nói chuyện cùng anh nữa, bưng bát cơm lên ăn.
"Vợ yêu, ăn nhiều cá chút, cá có dinh dưỡng!"
". . . . . ."
"Ôi không được a..., cá có xương, vẫn là ăn thịt tốt hơn!"
". . . . . ."
Hạ Hải Dụ buồn bực ăn cơm, hận không thể vùi mặt vào chén cơm, quá mất mặt rồi !
Tuy xấu hổ nhưng trong lòng vẫn là rất mong đợi, nếu quả như thật có em bé, vậy cũng thật là ý trời, lúc ấy bọn họ đã nói, nếu như có em bé liền kết hôn, hiện tại thời gian vừa vặn.
Khóe miệng, kìm lòng không được vểnh lên.
Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Ngọc nhìn đối phương, cảm xúc trong lòng thật phức tạp.
◎◎◎
Sau khi ăn xong, Triệu Chỉ Ngọc gọi điện thoại hẹn trước thời gian với bác sĩ,.
"Hải Dụ, lúc ba giờ chị em mình sẽ tới gặp bác sĩ Daphne, đây là bác sĩ đã khắm thai cho chị trước đây, cô ấy sẽ đích thân kiểm tra giúp em.”
"Vâng, em cám ơn chị." Hạ Hải Dụ vô cùng cảm kích nói .
Trên ghế sa lon, mấy người ngồi chung một chỗ nói xấu việc trong nhà, bầu trời ngoài cửa sổ xanh thẳm xanh thẳm, thỉnh thoảng có mấy đám mây trắng trôi qua, phong cảnh đẹp như tranh.
Đường Húc Nghiêu và Hạ Hải Dụ ngồi chung một chỗ, liếc nhìn ảnh cưới của Đường Húc Đông và Triệu Chỉ Ngọc.
Trong hình, nét mặt của Triệu Chỉ Ngọc tươi cười như hoa, mặc chiếc áo cưới xinh đẹp có màu trắng thuần khiết, có màu hồng ngọt ngào, còn có màu đỏ rực rỡ. . . . . . Mỗi bộ đẹp một vẻ!
Hạ Hải Dụ không nhịn được đưa tay lên sờ, mặc dù chỉ là hình, nhưng cô lại giống như thật, có thể chạm tới những thứ tơ lụa mềm mại kia, không tự chủ được hâm mộ ra tiếng, "Thật là xinh đẹp!"
Đường Húc Nghiêu cúi đầu nhìn cô, môi mỏng giơ lên, "Thích không? !"
"Vâng!" Hạ Hải Dụ thành thực gật đầu, ánh mắt tiếp tục si mê.
"Vậy ngày mai chúng ta phải đi thử áo cưới đi!" Đường Húc Nghiêu không hề báo động trước lê tiếng.
Hạ Hải Dụ sửng sốt một chút, "Quá nhanh đi? !"
Đường Húc Nghiêu cười dịu dàng dị thường, cầm tay Hải Dụ đặt ở trên bụng của cô, "Chờ đợi thêm nữa, em có thể không mặc được áo cưới !"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ chu mỏ một cái, hình như là vậy, nếu như thực xác định là mang thai, đúng là không còn kịp rồi! Cô cũng không muốn ưỡn bụng cử hành hôn lễ!
Công chúa nhỏ Tuyết Nhi ngồi ở trên ghế sa lon, lười biếng, ánh nắng ấm áp chiếu lên người bé, hơn nữa ăn uống no nê, rất nhanh sẽ khiến cô bế buồn ngủ, con mắt nhỏ xinh đẹp có vẻ đã díp lại, nháy mấy cái, liền ngã đầu ngủ thiếp đi.
Mới vừa còn nói bi bi bô bô không ngừng, lập tức đã ngủ, Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ cũng cảm thấy thật thần kỳ, quay đầu nhìn nhau, trong đôi mắt cũng không giấu vẻ hâm mộ.
Triệu Chỉ Ngọc khom lưng ôm con, mỉm cười nói, "Chị ôm con bé trở về phòng trẻ, các em cứ ngồi nói chuyện tiếp."
"Vâng."
Tầm mắt của Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải dõi theo, đều là một bộ dạng thèm nhỏ dãi, ông trời, đứa nhỏ thật là đáng yêu!
Đường Húc Đông nhìn thấy tình cảm gắn bó của hai người, đáy lòng lo lắng càng sâu. Tựa như muốn trốn tránh, đứng lên, "Nghiêu, Hải Dụ, anh cũng đi vào phòng trẻ, một mình Chỉ Ngọc anh không yên tâm."
"Đi đi đi đi!" Đường Húc Nghiêu khoát tay áo, lúc nào cũng để tâm tới một người, anh hiện tại cũng đã hiểu cảm giác đó!
Nhìn đồng hồ đeo tay một chút, ừ, mới một giờ rưỡi a, ba giờ mới đi bệnh viện ! Thật là lâu chết người rồi !
Thời gian chờ đợi ở bên trong luôn đặc biệt gian nan, mỗi một phút mỗi một giây đều giống như hành hạ, nhưng để được hạnh phúc thì đều đáng giá!
|
Chương 188: Gánh nặng ngọt ngào
Ba giờ, Hạ Hải Dụ đang kiểm tra trong phòng khám tại khoa phụ sản của bệnh viện.
Ngoài cửa, Đường Húc Nghiêu không ngừng đi qua đi lại.
"Đã vào trong đó lâu rồi, thế nào còn chưa có đi ra? !"
Đường Húc Đông vỗ vỗ bờ vai của anh, lấy kinh nghiệm của người từng trải an ủi, "Chớ khẩn trương, sẽ rất nhanh đi ra!"
". . . . . ." Tiếp tục đi tới đi lui.
Chợt, cửa phòng mở ra, Triệu Chỉ ngọc dẫn đầu đi ra, sau đó tiện tay đem cửa đóng lại, cô như có thâm ý nhìn Đường Húc Đông một cái.
Đường Húc Nghiêu nóng nảy, "Chị dâu, chị nhìn anh cả làm cái gì, nói cho em biết nhanh lên a! Hải Dụ có phải là mang thai hay không? !"
Triệu Chỉ Ngọc khẽ mở miệng, "Chờ Hải Dụ ra ngoài, để cho cô ấy nói với em!"
"Ôi, mọi người muốn cố ý gấp chết em phải không? !" Đường Húc Nghiêu sắp nổ lên.
Lúc này, cửa phòng lần nữa mở ra, Hạ Hải Dụ cúi đầu đi ra.
Đường Húc Nghiêu vội vàng vọt tới, nắm ở bả vai của cô, "Hải Dụ, như thế nào? ! Em có em bé hay không? !"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ không có lên tiếng, chỉ là đấm nhẹ vào bờ vai của anh, xấu hổ.
Đường Húc Nghiêu trợn to hai mắt, cười sảng khoái.
Anh đã biết nhất định là vậy!
Quả nhiên!
Đường Húc Đông hơi cảm thán, "Nghiêu, Hải Dụ, chúc mừng hai em đã lên chức ba mẹ rồi !"
"Cám ơn!"
Đường Húc Nghiêu ôm chặt lấy Hạ Hải Dụ, hận không thể hòa cô vào xương cốt của mình, còn kích động muốn đem cả ngườ côi ôm ngang lên, xoay cô tại chỗ.
Hạ Hải Dụ lên tiếng kinh hô, "Ôi. . . . . . Anh làm gì thế á. . . . . . Mau buông em xuống!"
"Không thả không thả! Anh hiện tại ôm hai người, không chỉ là ôm em, còn ôm con của chúng ta!"
Hạ Hải Dụ bị tính trẻ con của anh chọc cho dở khóc dở cười, "Anh nói nhăng nói cuội gì đó à? !"
"Anh đâu có nói bậy, vốn chính là như vậy! Con ở trong bụng em, anh ôm em thì đồng nghĩa với ôm em cùng con, hai người!"
"ÔI. . . . . . Đầu em choáng á! Mau buông em xuống!"
". . . . . ." Lí trí của Đường Húc Nghiêu rốt cuộc trở về, cẩn thận từng li từng tí đem Hạ Hải Dụ để xuống, nhưng vẫn là ôm chặt eo của cô, "Hải Dụ, chúng ta thật sự có con rồi!"
"Vâng!" Hạ Hải Dụ nặng nề gật đầu, đưa tay ôm lấy anh.
Giờ khắc này thật hạnh phúc.
Không lâu về sau, sẽ có một tiểu thiên sứ chào đời, tình yêu của bọn họ sẽ càng bền chặt, đây là kết tinh hoàn mỹ nhất.
Bác sĩ Daphne cầm báo cáo từ trong phòng khám đi ra, bỏ khẩu trang xuống, mỉm cười nhìn qua mấy người đang đứng ở hành lang, sau đó hướng về phía ba mẹ mới dặn dò, "Phụ nữ có thai thân thể có chút suy yếu, phải chú ý bổ dưỡng, tôi sẽ kê mấy đơn thuốc, lấy về uống đúng theo chỉ dẫn, dưỡng thai cho tốt!"
Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ gật đầu liên tục, "Cám ơn bác sĩ!"
"Không khách khí!"
Đường Húc Nghiêu nhận đơn thuốc từ bác sĩ Daphne, kích động không thôi, hướng về phía Hạ Hải Dụ giục, "Bà xã, thấy không, em về sau phải ngoan ngoãn nghe lời, anh yêu cầu em ăn cái gì em sẽ phải ăn cái đó!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ buồn buồn gật đầu một cái, xong đời, về sau cô thảm!
Nhưng là, vì đứa nhỏ trong bụng, dù có khó ăn đến mấy cô cũng cố gắng!
Ai ai ai, gang nặng ngọt ngào a!
◎◎◎
Trên đường trở về, hai tay Hạ Hải Dụ vẫn dính sát ở trên bụng, khóe miệng cũng vẫn cong lên .
Xe đi với tốc độ chậm, cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa xe, một bóng dáng quen thuộc thoảng qua.
Con ngươi lập tức phóng đại.
"Sao vậy, Hải Dụ? !" Đường Húc Nghiêu phát hiện sự khác thường của cô, khẩn trương hỏi, chỉ sợ thân thể cô khó chịu.
Hạ Hải Dụ tiếp tục nhìn quanh, nhưng nhìn lại đã không tìm được bóng dáng kia rồi.
Là hoa mắt sao? !
Hay là là nhận lầm người? !
Nhưng là rất không có khả năng a!
Bóng dáng Hạo Nhiên rất quen thuộc, làm sao có thể sẽ nhìn lầm? !
Nhưng là. . . . . . Anh ấy tại sao lại ở Sydney? !
Đường Húc Nghiêu thấy cô có chút hoảng hốt, khẩn trương hơn, "Hải Dụ, nói chuyện với em a, rốt cuộc sao vậy? !"
Hạ Hải Dụ lắc đầu một cái, "Không có gì, hoa mắt, nhìn lầm người!"
Đường Húc Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, một giây kế tiếp rồi lại không yên tâm, "Em là mệt mỏi sao, vừa nãy bác sĩ nói thân thể người mang thai rất dễ mệt mỏi, phải nhiều nghỉ ngơi, như vậy đi, em dựa vào anh ngủ đi, đợi đến nhà anh gọi em."
"Vâng." Hạ Hải Dụ nhắm mắt lại, tựa sát vào vai của Đường Húc Nghiêu.
Hạo Nhiên, bất kể có phải là anh hay không, em đều hi vọng anh hạnh phúc.
Em rất khỏe, em hi vọng anh cũng tốt.
◎◎◎
Buổi tối trước khi đi ngủ Đường Húc Nghiêu có chút cổ quái.
Hạ Hải Dụ nhíu mày, nhìn đẹp trai bức người nhưng lại có trách nhiệm làm ba rất cao, nhỏ giọng lầu bầu, "Anh lại muốn làm gì? !"
Vừa mới đút cho cô ăn thật nhiều đồ, nắn vai đấm chân cho cô, hiện tại không biết còn làm trò gì nữa? !
"Hư. . . . . ." Đường húc Nghiêu cắt đứt suy nghĩ của cô, lên tiếng, "Hiện tại đã đến giờ kể chuyện cổ tích!"
"Chuyện cổ tích? !"
"Đúng, anh sẽ kể chuyện cố tích cho bé nghe!"
Hạ Hải Dụ cười đến vô lực, "Em bé hiện tại chỉ bằng hạt đậu phộng, nghe không hiểu chuyện cổ tích!"
"Nghe không hiểu anh cũng vậy phải kể! Anh mới vừa lên mạng điều tra, ba thường xuyên ở bên đứa nhỏ có thể ảnh hưởng đến khả năng số học. Vai trò của người ba đối với sự phát triển của thai nhi có ảnh hưởng rất lớn, con chúng ta sẽ càng thông minh, năng lực thích ứng mạnh hơn. Được ba tỉ mỉ chăm sóc, lớn lên đứa nhỏ sẽ rộng lượng hơn, có cảm giác an toàn hơn!"
Đường Húc Nghiêu giống như là trấn an mèo nhỏ, vỗ vỗ đầu Hạ Hải Dụ, "Ngoan, cùng con nghe chuyện cổ tích đi!"
"Ngày xửa ngày xưa, có một chú thỏ đáng yêu đi trong rừng. . . . . ."
"Em không muốn nghe chuyện về con thỏ nhỏ, em muốn nghe kể anh hùng!" Bé con, mẹ bắt đầu khó chịu.
Đường Húc Nghiêu rất bình tĩnh mỉm cười, "Ngày xửa ngày xưa, anh hùng đi trong rừng rậm. . . . . ."
"Anh hùng lôi thôi lúc nào, rõ ràng là muốn cùng quái thú đánh nhau!"
Đường Húc Nghiêu vẫn là mỉm cười, "Ngày xửa ngày xưa, anh hùng đi trong rừng rậm nhìn rất lôi thôi, cùng quái thú cũng rất lôi thôi đánh nhau. . . . . ."
|