Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out
|
|
Chương 179: Trúng giải thưởng lớn
Đến giờ tan tầm.
"Được về rồi! Đi! Chúng ta cùng đi shop¬ping! Hôm nay được phát tiền lương mà!" Một cô giáo hưng phấn hô lớn.
Một cô gió khác cũng kích động hô to, "Được được! Thuận tiện tớ muốn thay máy tính mới, cái cũ các ký tự đã mờ hết cả, tớ đã sớm nhìn trúng một chiếc, nhưng nó vẫn chưa xuống giá, hi vọng hôm nay có tin mừng!"
Nghe vậy, Hạ Hải Dụ cũng có nóng lòng muốn thử.
Thường ngày đối với việc này cô không chút hứng thú, nhưng hôm nay quả thật cô cần phải mua đồ, điện thoại di động đã bị hư, cần phải mua một cái mới!
Chỉ là đối với sản phẩm điện tử cô không biết nhiều, mờ mịt cả lên, không biết nên đi đâu mua, càng không biết nên mua nhãn hiệu gì thì tốt.
A, có, tìm Tiểu Tiểu!
Tên cuồng mua sắm đó quả thực đang thích một món nữ trang, chỉ cần đi trên đường nhìn thấy, liền không rời mắt đi được!
Đang suy nghĩ, từ ngoài cửa phòng làm việc, giọng nói trong trẻo của Vân Tiểu Tiểu liền vang lên, "Hải Dụ!"
A?
Khéo vậy?
Hạ Hải Dụ nhẹ nhàng bước chân vui vẻ đi đến cửa phòng làm việc, ló đầu ra, liền nhìn thấy biểu tình như kẻ trộm của Vân Tiểu Tiểu.
"Hải Dụ, tớ đến rất đúng lúc phải không, cậu đang muốn đi tìm tớ, đúng không? !"
"Làm sao cậu biết?"
"Bởi vì tớ là Vân Tiểu Tiểu mà!" Vân Tiểu Tiểu rất đắc ý, ha ha, rốt cuộc cô cũng có việc để làm rồi!
Hạ Hải Dụ cười ngượng ngùng, "Cậu chờ tớ ở đây, tớ đi lấy túi xách!"
"Được!"
Rất nhanh, hai cô gái cùng sóng vai đi ra khỏi văn phòng, vừa đi vừa nói, một ánh mặt trời đáng yêu, một tiếu lệ hoạt bát, giống như là hai tinh linh hạ phàm.
"Hải. . . . . . Dụ. . . . . ." âm điệu nhẹ nhàng mềm nhũn vang lên, tiếp đó hai cánh tay nhỏ duỗi tới, cánh tay mảnh khảnh dùng sức không nhỏ, một tay quàng vào khuỷu tay Hạ Hải Dụ rồi chế trụ thật chặt, "Hải Dụ. . . . . . Hải Dụ à. . . . . ."
Run!
Lại chiêu này!
Tuyệt đối không có chuyện gì tốt!
"Tiểu Tiểu. . . . . . Cậu lại muốn làm gì. . . . . ."
"Chúng ta đi ăn cái gì trước, sau đó đi mua điện thoại di động, nha!" Vân Tiểu Tiểu dùng sức nháy mắt, hai mắt hưng phấn lóe tia kích động.
Ăn trước ?
Trán Hạ Hải Dụ toát ra ba đạo hắc tuyến.
Vân Tiểu Tiểu ăn cực kỳ lâu a!
"Tiểu Tiểu. . . . . . không cần không được à?"
"Dĩ nhiên không thể! Cậu nhẫn tâm để tớ bụng đói phải đi bộ sao?" Mắt to ngập nước, toát ra tia van xin.
Khóe miệng Hạ Hải Dụ co giật, "Được rồi được rồi, sợ cậu luôn, trước hết đi ăn gì đó! Nhưng. . . . . . phải đến đâu ăn vậy?"
"Nơi này!" Vân Tiểu Tiểu sớm có chuẩn bị, đem tờ rơi trong túi xách lấy ra, chỉ cho Hạ Hải Dụ nhìn.
"Điểm tâm ngọt nha?" Hạ Hải Dụ suy nghĩ một chút, "Tiểu Tiểu, không phải cậu không thích ăn đồ ngọt sao?"
"NO! Không phải là không thích, mà là tớ sợ béo nên không dám ăn!"
"Vậy bây giờ sao lại dám ăn? "
". . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, "Bởi vì Thiệu Hành á! Anh ấy nói thích tớ có nhiều thịt hơn!"
Mặc dù cô cảm thấy với chiều cao 155, nhiều thêm chút thịt, sẽ rất dễ biến thành một quả cầu, nhưng mà anh thích, nên cô có thể danh chính ngôn thuận không cần tránh xa đồ ngọt, a ha ha, thật hoàn mỹ!
Cửa hàng bán điểm tâm ngọt.
Đinh linh linh. . . . . . Đẩy cửa, chuông gió đươc treo trên cửa liền vang lên, làm cho lòng người liền vui vẻ.
Nhân viên của cửa hàng nhiệt tình chào đón, "Hoan nghênh quang lâm! Hai vị tiểu thư xin mời vào trong hôm nay tiệm chúng tôi đang trong thời gian giảm giá! Ăn xong, còn được rút thăm trúng thưởng!"
Nghe vậy, mắt Vân Tiểu Tiểu lập tức sáng lên, kéo tay Hạ Hải Dụ chạy về phía quầy kính trưng bày.
Trong quầy để rất nhiều món điểm tâm ngọt màu sắc khác nhau, phía trên đều được điểm xuyết quả nhỏ, nho, ô mai, Anh Đào. . . . . .nhìn một cái liền muốn được thưởng thức ngay.
Vân Tiểu Tiểu rất phóng khoáng dùng ngón tay chỉ chọn, "Cái này. . . . . . Cái này. . . . . . Còn cái này. . . . . . mỗi loại một cái!"
Trước bàn ăn, Vân Tiểu ăn như kiểu gió cuốn mấy tan, bỏ bánh đầy miệng, như một đứa trẻ, đáng yêu khiến người khác liền muốn bẹo má một cái!
Hạ Hải Dụ không nhịn được khóe miệng mỉm cười, sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại!
Cúi đầu, xúc một thìa bánh ngọt dâu tay bỏ vào trong miệng.
Ừm, chua chua ngọt ngọt, ăn ngon!
Lúc tính tiền, nhân viên nở nụ cười ngọt ngào đi tới, nâng niu trong lòng bàn tay một chiếc hộp giấy nhỏ, "Hai vị tiểu thư, bây giờ có thể rút thưởng, giải nhất là một chiếc điện thoại iphone đời mới nhất!"
Điện thoại di động?
Tốt như vậy?
Không thể phủ nhận, Hạ Hải Dụ có chút mong chờ.
Quả thật nếu như trúng được giải nhất, cô không cần phải mua nữa, trời ơi, thật là quá tốt!
Chỉ là. . . . . . đời này cô chưa bao giờ được trúng thưởng!
Câu nói kia thật đúng: ngay cả năm đồng trúng thưởng mua vé số cũng không có Ý kia, còn muốn trúng năm trăm vạn. . . . . . thật quá vọng tưởng!
"Tiểu Tiểu, cậu tới rút đi, vận may của tớ không tốt!"
"Hả?" Vân Tiểu Tiểu hơi kinh ngạc.
Nữ nhân viên mỉm cười nhìn hai người, "Hai vị tiểu thư mỗi người đều được rút thăm một lần ạ!"
Hạ Hải Dụ cao hứng không dứt, sợ hãi đưa tay bốc thăm bên trong hộp giấy, sau khi sờ loạn bên trong thì dừng lại, lấy một mẩu giấy ra, đưa cho người nhân viên nó, "Được rồi, chính là cái này!"
Nữ nhân viên liền giở ngay tờ giấy được đưa, mắt chợt sáng lên, vui mừng hô to, "A, tiểu thư, tay cô thật may mắn, trúng giải nhất a!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ trừng mắt nhìn, không dám tin.
"Tiểu thư, chính cô nhìn đi!" nữ nhân viên đưa tờ giấy nhỏ cho cô nhìn, quả nhiên, trên đó viết ba chữ to “Đã trúng giải nhất”.
Người nhân viên đó lập tức quay về bên trong quầy, đem phần thưởng sớm được chuẩn bị lấy ra, nhẹ nhàng đưa tới, "Tiểu thư, chiếc điện thoại di động này là của cô! Chúc mừng cô!"
Trong chiếc hộp tinh xảo một chiếc iphone mẫu mới nhất. Vỏ ngoài màu trắng, tinh xảo lại điển nhã.
Vân Tiểu Tiểu cười ha ha, "Hải Dụ, cậu còn nói vận may của mình không tốt, thật gạt người nha!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ như còn rơi vào trong sương mù, sao lại may mắn như vậy?
Nửa giờ sau, Hạ Hải Dụ cùng Vân Tiểu Tiểu đi khỏi cửa hàng, một người cầm điện thoại đi động, một người xách tặng phẩm là điểm tâm ngọt.
Bóng dáng của các cô đi được rất xa, các nhân viên trong cửa hàng còn không ngừng nhìn, "Thật hâm mộ, bạch mã hoàng tử của tôi lúc nào thì mới có thể làm ra chuyện lãng mạn này!"
|
Chương 180: Chuyện bé xé ra to
Hạ Hải Dụ cùng Vân Tiểu Tiểu đi tới ngã tư đường, chuẩn bị chào tạm biệt.
"Tiểu Tiểu, tớ phải rẽ ở chỗ này rồi, đi trước nha!"
"Ừ, bái bai!" Vân Tiểu Tiểu bởi vì hai tay đang xách theo hộp điểm tâm ngọt nên chỉ có thể cười híp mắt hướng bạn tốt nháy mắt.
Mặc dù hai người bây giờ không ở cùng nhau, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng tình cảm của hai người !
"Đi đường cẩn thận !"
"Biết rồi! Cậu cũng vậy!"
Sau khi chia tay, Hạ Hải Dụ xoay người đi xa, mà Vân Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng của cô biến mất mới cẩn thận từng li từng tí đứng ở ven đường, đem món điểm tâm ngọt trong hộp để xuống, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
"Đường Húc Nghiêu, tôi mới vừa gạt Hải Dụ đem món điểm tâm ngọt về nhà rồi, cậu ấy đã trúng thưởng, đã bắt được điện thoại di động rồi!"
"Hải Dụ rất vui vẻ!"
"Đó là đương nhiên! Vân Tiểu Tiểu ta ra tay đương nhiên phải thành công!"
"Hắc hắc. . . . . . Dĩ nhiên, tôi cũng nhận được lợi ích, cám ơn anh về món điểm tâm ngọt được tặng!"
"Tôi về sau có thể tùy ý đến ăn? !"
"Ôi, như vậy không tốt lắm!"
"Không cần khách khí như thế, cô chỉ cần đối với Hải Dụ thật tốt là được!"
"Này, tôi cảnh cáo anh, tôi sẽ không làm vậy nữa đâu đấy! Không lừa dối tỷ muội tốt của tôi”
"Tốt lắm, hẹn gặp lại!"
Khoa học kỹ thuật Húc Dương.
Kết thúc cuộc trò chuyện Đường Húc Nghiêu hài lòng gật đầu một cái, thân hình cao lớn dựa vào lưng ghế, lộ ra nụ cười giảo hoạt hồ ly thường ngày.
Nhìn đồng hồ, nên tan làm!
Tiêu sái đứng dậy, đem áo khoác vắt tại đầu vai, sải bước đi ra phòng làm việc.
Thiệu Hành vừa vặn cũng từ phòng bên cạnh đi ra, "Nghiêu, buổi tối cùng nhau ăn cơm, như thế nào? !"
"Không, tôi có chuyện khác."
"Hứ. . . . . . Có người khác rồi không thèm tính!"
◎◎◎
Hạ Hải Dụ xuống xe buýt sau lại đi một đoạn đường, ngẩng đầu nhìn lên, khoảng cách hiện tại tới chỗ cô ở đã không xa, khóe miệng không tự chủ nhếch lên .
Tòa nhà cao cấp đó, tầng cao nhất chính là "Nhà" của cô cùng anh .
Cảm giác thật hạnh phúc !
Hơi có chút thất thần, không có chú ý tới phía trước bỗng nhiên có người chặn lại đường đi.
Hả ? !
Hạ Hải Dụ không biết ý định đi của anh ta, vì vậy, bước chân hướng sang bên trái di chuyển, thật không nghĩ đến người đối diện cư nhiên cũng chuyển động, hơn nữa còn cùng hướng giống cô, lại bị chặn lại!
Cái gì vậy, cố ý à? !
Ngẩng đầu, sững sờ.
"A. . . . . . Tại sao là anh? !" Đối mặt ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú của Đường Húc Nghiêu, Hạ Hải Dụ hơi có chút đỏ mặt.
Xong rồi, dáng vẻ ngơ ngác của cô vừa rồi nhất định bị anh thấy được!
Thật mất mặt !
Ở trên đường cái mà nghĩ về anh một cách mê mẩn!
Đường Húc Nghiêu cười như có người thiếu nợ mình vậy "Nếu anh không đến, em sẽ đụng phải cột điện rồi !"
". . . . . ."
Làm bộ ho khan hai tiếng, Hạ Hải Dụ nghiêng đầu nhìn đường phố sắp tới một chút, chỉ vào một tấm biển siêu thị, "Em muốn đi mua đồ ăn, anh về nhà trước đi!"
"Anh với em cùng đi!" Anh dắt tay của cô một cách tự nhiên.
Hạ Hải Dụ không lên tiếng, nhưng trong lòng lại vui mừng không ngớt, tay trong tay đi mua đồ ăn như vậy, thật là có cảm giác người cùng nhà !
Thật vui vẻ!
Nhưng là không bao lâu, Hạ Hải Dụ liền cười không được.
Trong siêu thị, chính là giờ cao điểm đông khách, Đường Húc Nghiêu vừa xuất hiện liền lập tức đưa tới nhiều chú ý, vô luận nam nữ già trẻ, tất cả đều dồn dập chuyển ánh mắt đến trên người anh ta.
"Oa, rất đẹp trai !"
" Còn nhìn rất quen mắt !"
"Tớ hình như thấy qua anh ấy trong ti vi!"
" Là cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . . tổng giám đốc gì đó? !"
"Không thể nào? ! Tổng giám đốc mà cũng đích thân đến mua rau cải trắng sao? !"
"Nhưng là rất giống!"
"Kệ anh ta giống hay không giống, dù sao rất tuấn tú !"
"Đúng vậy, thật mê người !"
. . . . . .
Nghị luận ầm ĩ, xoi mói.
Hạ Hải Dụ bĩu môi, đưa rau cải trắng vừa chọn được ở trên tay ném vào trong ngực anh "Cho anh!"
Đáng ghét!
Bộ dáng đẹp mắt như vậy làm cái gì? !
Mua rau cải trắng mà cũng đưa tới một đám ong mật!
Xem thường! Xem thường! Xem thường!
". . . . . ." Đường tổng giám đốc rất bực bội, đây cũng không phải lỗi của anh.
Hạ Hải Dụ không nói gì, chỉ đem tay nhỏ bé kéo cánh tay của anh, sau đó len lén lấy tay nhéo nhéo bắp thịt của anh, ánh mắt liếc thấy bộ dáng anh bị đau, mới miễn cưỡng nở nụ cười.
"Đi thôi!" Trừng mắt nhìn anh lần nữa, thái độ bình thản, thoải mái lôi kéo tay của anh, đi về phía trước.
Lúc tính tiền, Đường Húc Nghiêu theo thói quen móc thẻ vàng ra chuẩn bị trả tiền, lại bị Hạ Hải Dụ ngăn cản.
Đùa gì thế, mua ít thức ăn mà phải dùng thẻ vàng của anh, quá ít cho anh trả đi?
Đường Húc Nghiêu nhún vai một cái, "Được rồi, em chi đi."
Hạ Hải dụ móc ví ra, lúc nhìn tấm ảnh gia đình bên trong, kìm lòng không được cười nheo mắt: ba mẹ, các ngươi nhìn thấy không, người đàn ông đẹp trai đến đáng giận chính là người trong lòng con, hai người có thích anh ấy không?
Đếm tiền, rất may, hôm nay vừa mới nhận tiền lương, dư dả!
Nhưng mà ——
"Thật xin lỗi quý khách, còn thiếu một đồng tiền." Nhân viên thu ngân dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô.
Hả? !
Làm sao có thể? !
Mua toàn các món ăn bình thường, oh, đúng rồi, anh còn thuận tay cầm bình rượu đỏ!
Khóe miệng co giật.
Anh thuận tay một cái liền thuận tiện tiêu toàn bộ tháng tiền lương của cô nha!
Hạ Hải Dụ vẻ mặt ngượng ngùng, một đồng tiền là chuyện nhỏ, lòng tự ái mới là chuyện lớn ! Cô không cần ngẩng đầu cũng có thể đoán được người khác cười cô giả dạng cho mình là trang hảo hán rồi !
Buồn bực, cô kéo kéo ống tay áo Đường Húc Nghiêu, yếu ớt nói, "Cái đó. . . . . . Cho em mượn một đồng tiền thôi. . . . . ."
". . . . . ."
Đường Húc Nghiêu quả quyết từ trong túi tiền móc ra một đồng tiền xu, trực tiếp đưa cho nhân viên thu ngân, bộ dạng khẽ mỉm cười khiến nhân viên thu ngân xuân tâm rung động, đỏ mặt một lúc lâu.
Nhưng lúc này Hạ Hải Dụ không có thời gian ghen, cô chỉ rất là hiếu kỳ, "Đường Húc Nghiêu, anh lại có thể biết ở trên người mang tiền xu sao? Anh không phải là có một sấp lớn thẻ vàng, thẻ bạc sao?"
"Này. . . . . . Cái này . . . . . ." Đường Húc Nghiêu úp úp mở mở, ôm lấy tiền mua hàng, cười tùy ý "Có một vài khách hàng hẹn trước nhưng không thấy, cho nên sẽ dùng tiền xu quyết định, ném mặt chính thì chờ bọn họ, ngược lại thì thôi."
". . . . . ."
|
Chương 181: Khó khăn khi ở cạnh người giàu có
Trải qua chuyện tiền xu, Hạ Hải Dụ lại một lần nữa nhận rõ thực tế —— cuộc sống Đường Húc Nghiêu vĩnh viễn cũng không thể bình thường! Thế giới của anh vô luận như thế nào cô cũng không thể tưởng tượng được!
Nhưng, cô cũng không so sánh sự khác nhau một trời một vực giữa bọn họ, cũng sẽ không lại vì cái đó mà ăn năn hối hận.
Tất Thục Mẫn nói qua, hôn nhân là một đôi giày, bất luận giày gì, quan trọng nhất là vừa chân; bất luận nhân duyên gì, tuyệt vời nhất chính là hài hòa. Người khác thấy là giày, mình cảm nhận được là chân.
Cho nên, chỉ cần cô cùng anh sống với nhau cảm thấy hạnh phúc, là đủ rồi!
Trời sinh voi trời sinh cỏ!
Mọi người thỉnh thoảng có suy nghĩ hạn hẹp, bỏ quên tình cảm cách mình gần nhất; có lúc mọi người có suy nghĩ xa vời, mơ hồ đối với hạnh phúc gần mình.
Nhưng hạnh phúc thật ra chính là trùng lặp, mỗi ngày trùng lặp một chút chuyện nhỏ, bản thân cùng người trong lòng cùng nhau rời giường, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi làm, gọi điện thoại, nói đùa, ồn ào, cộng thêm một chút trêu cợt như vậy.
Thứ sáu, chín giờ sáng, Đường Húc Nghiêu đang trong phòng họp hội nghị với các quản lý, chợt, nhận được một cú điện thoại.
Hạ Hải Dụ lấy giọng nói vô cùng nghiêm túc hỏi anh, "Anh đang bận sao? !"
"Không vội."
Các quản lý tham dự hội nghị yên lặng chảy mồ hôi.
Một đầu khác, Hạ Hải Dụ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, "Vậy anh có thể giúp em một chuyện không? !"
Đường Húc Nghiêu gật đầu một cái "Nói."
"Lên trang http: //210. 1. 98. xxxx. com/, sau đó đăng nhập vào username là test, mật mã là 123456, sau đó kích cái nút màu lam, hệ thống khảo nghiệm, chia cái đó ra cho em."
Đường Húc Nghiêu nhíu mày, có chút suy nghĩ, khó được cô chịu mở miệng cầu xin anh giúp một tay, hơn nữa còn là vấn đề trình độ kỹ thuật!
Ánh mắt ý bảo, Thiệu Hành lập tức gật đầu tỏ vẻ hiểu, ngón tay thon dài trên máy tính sách tay đặt ở mặt bàn gõ, nhanh chóng làm mệnh lệnh.
30 giây sau, bộ quản lý Internet Security của công ty Cảnh Linh phát tác một chuyện, mồ hôi chảy ròng ròng hồi báo, "Tổng giám đốc, sau khi Thiệu quản lý tiến hành các thao tác giúp Hạ tiểu thư, toàn thể máy tính của công ty đều bị nhiễm virus ạ!"
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu khóe miệng co giật.
Đầu điện thoại bên kia, truyền đến thanh âm Hạ Hải Dụ vừa lo lắng vừa hưng phấn, "Lây có đúng hay không? ! Đã lây có đúng hay không? ! Tất cả đều lây có đúng hay không? !"
"Đúng." Đường Húc Nghiêu vẫn như cũ ôn hòa cười.
Chúng quản lý yên lặng rơi lệ.
Hạ Hải Dụ nuốt nước miếng một cái, vô liêm sỉ yêu cầu, "Vậy các anh bên đó nghiên cứu một chút trình tự diệt virus nhanh lên đi, sau đó chia cho em một phần!"
Đường Húc Nghiêu lông mi dài nhảy lên, "Why? !"
"Bởi vì Computer phòng làm việc bọn em cũng bị lây."
Chúng quản lý yên lặng làm việc, yên lặng nội thương, yên lặng hộc máu.
Mười lăm phút sau, Hạ Hải Dụ thuận lợi có được trình tự diệt virus, cũng lần đầu tiên có giác ngộ —— ở cạnh người giàu có cảm giác thật tốt nha!
◎◎◎
Thói quen là một chuyện rất đáng sợ, có lần đầu tiên, thì có lần thứ hai, sau đó thì có lần thứ ba, lần thứ tư. . . . . . Lần thứ N.
Buổi tối chủ nhật, Hạ Hải Dụ lại đang bên cạnh người giàu có.
Cô đang học tiếng Pháp, mà Đường Húc Nghiêu lại đảm đương việc dạy miễn phí tại nhà.
Thoải mái ở trên ghế quý phi, cô có chút lười biếng nằm xuống, tựa đầu trên đùi của anh, tiện tay cầm một cái gối ôm lên, ôm ở trước ngực thật chặt, tìm cái tư thế thoải mái.
Đường Húc Nghiêu tựa vào ghế sa lon sau lưng, một tay đang cầm sách, một tay ôm Miêu nhi khéo léo trong ngực.
"Tiếng Pháp các danh từ có giới tính, có tính dương ví dụ như: lesoleil- mặt trời, lecourage- dũng cảm, có tính âm,ví dụ như: lalune - trăng sáng, lavie - cuộc sống"
"Lors¬quer¬en¬tre¬lapetite¬fille, c’est¬surelle¬une¬pluiede¬bais¬ers. Khi cô gái về nhà thì tất cả mọi người xung quanh ra hôn nàng.
"Jet" aime anh yêu em."
Người ta nói tiếng Pháp là ngôn ngữ lãng mạn nhất trên thế giới, mà bộ dạng Đường Húc Nghiêu nói còn hấp dẫn hơn nữa, ngữ điệu chậm rãi, âm sắc trầm thấp, Hạ Hải Dụ thậm chí có loại ảo giác, giống như ngôn ngữ này chính là vì anh mà tồn tại, giống nhau hấp dẫn, giống nhau mê người.
Nhìn cái khuôn mặt kia hé ra môi mỏng, chợt liên tưởng đến anh dùng bờ môi này hôn mình, mặt của Hạ Hải Dụ chợt nóng lên
Theo bản năng,cô quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ phía chân trời, sau đó đưa tay bấu một cái bắp đùi của mình, làm như tự mình an ủi: đều là trăng sáng gây họa!
". . . . . ." Người đàn ông bên cạnh cô chợt ngừng lại, cúi đầu nhìn cô, "Em rất khẩn trương? !"
"Không có! Không có!" Hạ Hải Dụ lắc đầu liên tục.
Đường Húc Nghiêu nhẹ nhàng thở dài, "Nhưng em mới vừa bấm vào chân anh."
Hạ Hải Dụ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đỉnh đầu sắp bốc hơi nước, ba chân bốn cẳng bò dậy, cúi đầu nhìn qua nhìn lại chân anh, không nói hai lời, tay nhỏ bé liền che lên, "Đau không? ! Em giúp anh xoa xoa!"
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu cũng hút một ngụm khí lạnh
Cô gái này tuyệt đối là cố ý!
Cố ý quyến rũ anh!
Đường Húc Nghiêu mờ mờ ảo ảo cảm thấy một cỗ tà hỏa từ chỗ nào đó trên thân thể nhảy lên.
Nhưng mà Hạ Hải Dụ hoàn toàn không có cảm nhận được tà niệm của anh, nhớ tới hình như mình mới xuống tay có chút hung ác, mặc dù cách quần không thấy được, nhưng cô đoán chừng khẳng định chuyển đen!
Đường Húc Nghiêu híp híp mắt, đối với một người đốt lửa còn không tự biết hành động của mình cảm thấy tức giận, đưa tay ôm hông của cô, ngón tay tà khí vuốt ve, "Em có biết sờ loạn bắp đùi đàn ông hậu quả là cái gì không? !"
"Em không có sờ!" Cô biện hộ. Thật, cô chỉ là bấm mà thôi.
"Vậy bây giờ bắt đầu sờ!" Anh níu lại tay của cô, đặt lên bắp đùi của mình, sau đó dẫn lên trên một chút xíu, cuối cùng dừng ở một bộ vị rục rịch nào đó, nơi đó đã bắt đầu phát ra lửa nóng, tín hiệu nguy hiểm.
Hạ Hải Dụ nuốt nước miếng một cái, trong lòng lại có mới giác ngộ: thì ra ở cạnh người giàu có không phải luôn tốt, đòi thịt bồi thường đó!
|
Chương 182: Ba sự kiện
Những ngày hạnh phúc luôn trôi qua đặc biệt mau.
Chỉ chớp mắt, tới nghỉ hè.
Ngày cuối cùng trước nghỉ, phòng làm việc của Hạ Hải Dụ không khí đặc biệt tốt.
Mặc dù mọi người không có giờ lên lớp, nhưng chỉnh sửa công việc cũng không ít bận bịu mệt chết người, nhưng trên mặt của mỗi người đều nở nụ cười, vừa nghĩ tới được nghỉ hai tháng, thì nằm mơ cũng tỉnh vì cười.
Mà Hạ Hải Dụ vẫn cười trộm, bởi vì một góc nào đó cất giấu trong lòng không nói ra được mùi vị ngọt ngào, cảm giác đó giống như ăn thần dược, làm cho cô quên hết mọi mệt mỏi.
Đó là tâm trạng của người lâm vào mê trận tình yêu mới có tâm tình hào hứng vậy!
Quan hệ của cô cùng Đường Húc Nghiêu đã ổn định, bởi vì thẳng thắn với nhau, cùng nhau cố gắng, bây giờ cô là một cô gái đang yêu cuồng nhiệt, yêu một người đàn ông một cách thoải mái, chỉ có ngọt ngào mà không có suy nghĩ nặng nề.
Anh sẽ dắt tay của cô khi qua đường, nói với cô: đi theo anh.
Lúc cô mệt mỏi, anh sẽ vươn cánh tay nói với cô: lại ôm.
Lúc cô nấu cơm, anh không chịu ấm ức nói với cô: anh không tin, anh tới nấu!
Buổi sáng sớm khi cô tỉnh lại, anh nói với cô: vợ yêu, buổi sáng tốt lành.
Buổi tối trước khi ngủ, anh nói với cô: vợ yêu, nhớ nằm mơ thấy anh nha!
. . . . . .
Lắc lắc đầu, tạm để tâm sự ngọt ngào ném ra khỏi đầu, Hạ Hải Dụ bắt tâm tư trở lại công việc đang làm.
Lúc nghỉ trưa, các đồng nghiệp trong phòng làm việc cùng nhau đi ăn cơm, coi như là liên hoan trước khi nghỉ.
Không thể không nói, bây giờ quan hệ giữa cô cùng các đồng nghiệp tốt vô cùng, bởi vì lần trước cô giúp mọi người cải thiện được toàn bộ Computer bị tê liệt, thành công lớn, ngay cả mỹ nữ chủ nhiệm Lâm Phương Phỉ trước kia nhìn cô không vừa mắt cũng đối với cô có vài phần kính trọng.
Nhà ăn bên cạnh học viện, cực kỳ náo nhiệt.
"Ồ, Hải Dụ, chiếc nhẫn của cô thật đẹp, trước kia không thấy cô đeo, cô mua khi nào vậy? !" Một nữ đồng nghiệp mắt tinh vô cùng, liếc vào tay trái Hạ Hải Dụ chỉ lên chiếc nhẫn kim cương, trợn to hai mắt thèm thuồng .
Một nữ đồng nghiệp khác trợn mắt một cái, "Làm ơn! Hải Dụ có đáng thương sao? ! Muốn chiếc nhẫn nào phải tự mình đi mua? ! Cô xem kim cương phía trên kia có bao nhiêu viên, đương nhiên là nhẫn cầu hôn rồi !"
"Đúng vậy, hơn nữa kim cương còn là hình trái tim nữa!"
"Tôi xem một chút! Tôi xem một chút!"
"Tôi cũng vậy muốn xem ! Oa, thật là đẹp !"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hải Dụ đỏ một chút, muốn giấu tay xuống dưới bàn đã không kịp rồi, bởi vì tất cả các đồng nghiệp khác đều bu lại, hào hứng tràn trề mà nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn của cô nghiên cứu.
Mang chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy suy nghĩ cũng thật khó khăn, vốn là trước đó cô không có đeo, nhưng vì ngày mai cô cùng Đường Húc Nghiêu đi châu Úc, mặc dù vì chuyện tai nạn xe cộ, nhưng nói thế nào cũng là đi gặp chị dâu và anh hai, cho nên đeo nhẫn sẽ có vẻ trang trọng một chút, tối thiểu thái độ nghiêm chỉnh về thân phận. Hơn nữa. . . . . . Cô cùng Đường Húc Nghiêu đã nói chuyện rồi, chờ chuyện này được giải quyết, thì chính thức kết hôn!
"Chiếc nhẫn này thật sự rất đẹp! Tôi về sau cũng muốn bạn trai tôi mua một cái như vậy!"
"Cô đừng nằm mơ, chiếc nhẫn này vừa nhìn liền biết là đặt làm theo yêu cầu, trên thị trường hiện không có bán !"
"A. . . . . ."
Đối với sự bàn tán của các đồng nghiệp, Hạ Hải Dụ thật sự không biết nói cái gì cho phải, trừng mắt nhìn, cô ngượng ngùng cười cười, lúc này vừa lúc ông chủ đưa món canh ngọc mễ nóng hổi lên, "Cứu" cô một mạng nhỏ.
"Oa, thơm quá thơm quá, mọi người tiếp tục nói chuyện phiếm, tôi ăn trước nha!" Cầm muỗng lên, Hạ Hải Dụ quyết định bắt đầu trước.
"Này. . . . . . Đừng động đừng động! Đó là phần của tôi! Tôi thích nhất !" Sự chú ý của mọi người lực lập tức từ trên mặt nhẫn chuyển dời đến thức ăn ngon, tất cả đều nhanh chóng bắt đầu ăn.
Món ăn ngon trước mặt, còn có canh nóng, một nhóm người anh giành của tôi, tôi giành của anh, ăn ngấu ăn nghiến, sự chú ý đối với chiếc nhẫn rất nhanh biến mất.
Hạ Hải Dụ len lén nâng khóe môi, giọng điệu khẽ thở dài.
Tay trái nhẹ nhàng giấu xuống dưới mặt bàn, nhưng cảm giác hạnh phúc, chỉ có mình cô biết.
Rung . . . . . .rì rì . . . . .
Điện thoại di động rung lên, chấn động ở trong túi, cảm giác tê tê dại dại một đường truyền đến trong lòng.
Hạ Hải Dụ theo bản năng bắt điện thoại di động, trong đầu chỉ thoáng qua một cái ý niệm, là anh sao? !
Lấy điện thoại di động ra, cúi đầu xem xét, goi tới chính là —— Đường Húc Nghiêu.
Nhịp tim"Thùng thùng" tăng nhanh, hai gò má cũng dần ửng hồng.
Các đồng nghiệp chung quanh đều biểu hiện kỳ lạ nhìn cô, đều dùng ánh mắt mập mờ, thật là nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được.
Đúng lúc này, điện thoại chợt tắt.
Hạ Hải Dụ nhìn màn hình tắt, chợt có chút mất mác.
Nhưng chỉ chốc lát sau, lại có một tin nhắn đến.
Hô hấp trở nên dồn dập, cố nén, đem điện thoại di động len lén hoạt động dưới mặt bàn, mở hộp thư đến ra, bên khóe miệng lần nữa hiện lên nụ cười
"Hải Dụ, anh đang ăn cơm, chợt nhớ đến em, em đang làm gì vậy?''
"Em cũng đang dùng cơm, em cũng nhớ anh." trong lòng Hạ Hải Dụ lặng lẽ nói.
Bọn họ đúng là tâm linh tương thông!
Dừng một lát, nhẹ nhàng nhấn trở lại, để lời nói trong tim chuyển thành chữ nhắn lại cho anh.
Trên thế giới có ba chuyện hạnh phúc nhất: thứ nhất, có người yêu. Thứ hai, có việc để làm. Thứ ba, có điều mà mong đợi.
Hiện tại, ba chuyện này cô đều đang có, cho nên, cô là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
◎◎◎
Khoa học kỹ thuật Húc Dương.
Đường Húc Nghiêu đang dùng bữa ăn đơn giản, theo thói quen đến trước quầy rượu nhỏ pha cà phê.
Trên quầy ba bày một cái ly mới, cũng chính là chiếc ly tình yêu, mặc dù hình dạng có chút ngây thơ, nhưng phía trên in tên viết tắt của cô, làm cho anh nhìn có chút buồn cười.
Mở ra máy pha cà phê ra, phát hiện bên trong có tờ giấy nhỏ.
—— Này, lại muốn uống trộm cà phê có đúng hay không? !
——hôm nay đây là cốc thứ mấy? !
—— mỗi ngày không thể vượt quá 2 cốc nha !
—— uống nhiều, đối với thân thể không tốt! Hàm răng cũng sẽ bị sỉn màu, như vậy không thể hôn em nha!
—— tự anh suy nghĩ đi!
Đường Húc Nghiêu buồn cười, xoay người đi rót ly trà.
Lúc này điện thoại di động chợt vang lên, anh không nghĩ liền nhận, vốn tưởng rằng là Hạ Hải Dụ, lại không nghĩ rằng. . . . . .
"Nghiêu, đã lâu không gặp, chúng ta gặp mặt đi!"
|
Chương 183: Ngăn cản
Nghe tiếng, Đường Húc Nghiêu nhất thời ngẩn ra, "Thần Dật? !"
Anh rốt cuộc xuất hiện!
Rốt cuộc lại xuất hiện!
Lần này, anh không thể để cho Thần Dật chạy nữa !
Tính toán ngày, còn dư lại có mấy ngày . . . . .
Cảm xúc đau đớn ập vào lòng, Đường Húc Nghiêu kiềm lại sự khẩn trương, cẩn thận hỏi, " Gặp ở đâu? !"
" Cảng Oakland, một giờ sau chúng ta ở nơi đó gặp nhau."
Tút tút tút. . . . . . Thần Dật cắt điện thoại trước.
Đường Húc Nghiêu để điện thoại di động xuống, suy nghĩ kỹ càng ——
Tại sao lại là hôm nay, tại sao Thần Dật lại xuất hiện khi anh cùng Hải Dụ chuẩn bị đi Úc? !
Hình như anh ta muốn ngăn cản gì đó. . . . . .
Ngăn cản anh và Hải Dụ đi Úc sao? !
Tại sao? !
◎◎◎
Một giờ sau, Đường Húc Nghiêu đi ô-tô đến cảng Oakland.
Phóng mắt nhìn ra, tìm được khu du thuyền tư nhân nghỉ, sau khi xuống xe, một nhân viên tạp vụ đã đợi chờ ở một bên.
"Tiên sinh, mời đi theo tôi”.
Đường Húc Nghiêu gật đầu một cái, đi theo nhân viên tạp vụ đi về phía trước, vừa đi vừa lặng lẽ quan sát hoàn cảnh chung quanh, rất thanh u, rất an tĩnh.
Nói vậy những ngày qua Thần Dật đều là sống ở chỗ này!
Du thuyền tư nhân, quả nhiên là một nơi ẩn thân tốt!
Nhân viên tạp vụ lễ phép và cẩn thận dẫn Đường Húc Nghiêu đến một chiếc du thuyền tư nhân phía trước, "Tiên sinh, mời vào bên trong."
Đường Húc Nghiêu không chút gì do dự mà đi thẳng vào.
Bên trong du thuyền thiết bị đầy đủ mọi thứ, so với biệt thự ở trên bờ không khác nhau mấy, Thần Dật biểu tình như thường ngày, bình tĩnh tự tin, an tĩnh ngồi ở trên ghế sofa.
Đường Húc Nghiêu nhìn Thần Dật một lát, phát hiện so với trong tưởng tượng của mình bộ dạng của anh ta tốt hơn một chút, mặc dù còn gầy, nhưng tinh thần hình như không tệ lắm.
"Gần đây thân thể thế nào? !" Đường Húc Nghiêu mở miệng trước,tự nhiên ngồi vào đối diện Thần Dật.
Thần Dật chậm rãi cười, trả lời một cách nhẹ nhàng, "Vẫn tốt."
Đường Húc Nghiêu nhíu nhíu mày, "Anh không có ý định đi bệnh viện đúng không? !"
Thần Dật không nói gì, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này.
Đưa tay rót hai ly nước, một cho mình, một đưa cho Đường Húc Nghiêu, nước tinh khiết trong chén trong suốt, giống như tâm tư trong lòng vậy.
Trừ một chuyện, anh còn không yên lòng.
Thần Dật ngửa đầu uống một hớp nước, làm dịu cổ họng, sau đó ngước mắt chống lại ánh mắt thâm thúy của Đường Húc Nghiêu, trực tiếp nói, "Tôi biết cậu cùng Hải Dụ ngày mai đi Úc, có thể hủy bỏ hành trình hay không? !"
"Không thể ."
Cô chờ đợi ngày này đã đã lâu lắm rồi, anh cũng muốn giúp cô hoàn thành tâm nguyện nhiều năm, muốn giúp cô vì cha mẹ tận hiếu, muốn làm cho cô đơn sâu trong trái tim cô biến mất.
Tựa hồ câu trả lời không ngoài ý của anh, Thần Dật lại tiếp tục hỏi, "Cậu thích cô ấy sao? !"
Vấn đề này hỏi ra rất dư thừa, nhưng anh vẫn kiên trì muốn hỏi, vì vậy đáp án rất quan trọng, đối với ba người bọn họ cũng rất quan trọng.
"Đương nhiên thích!" Đường Húc Nghiêu hồi đáp không chút chần chờ nào.
Thần Dật nhíu mày, "Vậy cậu yêu cô ấy sao? !"
Thích và yêu, không giống nhau.
Thích là có thể vì cô bất chấp tất cả một lần tan vỡ. Yêu là cả đời không rời xa.
Đường Húc Nghiêu nhìn thẳng ánh mắt của Thần Dật khẳng định nói, "Tôi muốn cưới Hải Dụ!"
Nghe được câu trả lời của cậu, Thần Dật thoải mái gấp bội, cảnh giới tối cao của yêu là giúp nhau trong lúc hoạn nạn.
Thần Dật cười nhạt một tiếng, chợt cảm giác như trút được gánh nặng, anh rời thế giới này trước, cuối cùng vướng bận trong lòng cũng gỡ bỏ được.
Giơ tay đến bên cạnh bình thuốc, đổ ra mấy viên thuốc con nhộng, ngửa đầu nuốt vào một ngụm.
Ngẩng đầu lần nữa nhìn về phía Đường Húc Nghiêu, nghiêm túc cam kết, "Không cần lo lắng cho tôi, tôi sẽ tự chăm sóc mình tốt ."
Nói xong, Thần Dật đứng lên, có chút mệt mỏi đi về phía phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Nếu như cậu còn coi tôi là biểu ca, thì đừng để người đến quấy rầy tôi."
◎◎◎
Mười giờ tối.
Hạ Hải Dụ nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, ép chính mình ngủ.
Sáng sớm ngày mai phải lên máy bay, hôm nay bất luận thế nào cũng phải ngủ sớm, nhưng không biết vì sao, làm thế nào cũng không ngủ được.
"Đáng ghét!" Khẽ nguyền rủa một tiếng, lật mình, đem thân mình hoàn toàn núp ở trong chăn.
Ba phút sau.
"Ôi. . . . . . Thật bực mình. . . . . ." Sắp không thở nổi, vén chăn lên, miệng há to hô hấp.
Hạ Hải Dụ phiền não đồng thời cũng rất bất đắc dĩ, chuyện gì xảy ra, cô hình như rất bất an, chẳng lẽ là lo lắng mình sẽ say máy bay sao? !
Oh, cô thừa nhận, mùi vị say máy bay quả thật rất đáng sợ.
Chỉ là, hiện tại suy nghĩ nhiều như vậy không đúng đi, ngủ mới là việc chính!
Gian phòng cách vách không có động tĩnh, nói vậy Đường Húc Nghiêu đã ngủ rồi, thật ghen tỵ!
Vẻ mặt có chút dữ tợn, Hạ Hải Dụ kéo cao chăn lần nữa muốn đi vào giấc ngủ.
Chợt, cửa truyền tiếng vang nhẹ.
"Hải Dụ. . . . . . Em đã ngủ chưa. . . . . ." Đường Húc Nghiêu ôm gối xuất hiện ở cửa.
Hạ Hải Dụ cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, giang hai cánh tay nghênh đón anh, "Nhanh lên qua đây, theo em cùng ngủ! Em mất ngủ rồi!"
◎◎◎
Hôm sau.
Chuyến bay từ San Francisco đến Sydney đúng giờ cất cánh.
Thần Dật một thân một mình đứng ở bên cạnh lan can của du thuyền, ngửa đầu nhìn máy bay từ phía trên bầu trời xẹt qua, trên bầu trời xanh thẳm còn lại một đường mây thẳng.
Ánh mặt trời hơi chói mắt, anh giơ tay che kín khúc xạ, lấy điện thoại di động ra, nhìn xuống một lúc liền đánh một cuộc điện thoại, tút tút hai tiếng, đầu kia có người bắt máy.
"A lô, xin chào. . . . . . Xin hỏi ai vậy. . . . . ."
Thần Dật cười nhạt một tiếng, " Bạch Hạo Nhiên tiên sinh. . . . . . Tôi muốn nói cho ngài biết một chuyện. . . . . . Hải Dụ đi Úc, cô ấy ở bên đó có thể sẽ gặp phải một vài khó khăn. . . . . . Tôi là nói có thể. . . . . . Có thể mà thôi. . . . . ."
Anh biết, Bạch Hạo Nhiên sẽ đi, mặc dù xác định là cô thật ra sẽ không cần mình, nhưng anh ta cũng như anh, cũng muốn bảo vệ cô.
Nếu như yêu nhau, cùng dắt tay đến già; nếu như để mất thì phải giúp cô mạnh khỏe.
Tất cả chuyện xưa, đều có một kết cục, mà kết cục của câu chuyện này sẽ là mở đầu của câu chuyện khác...
|