Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out
|
|
Chương 218: Không xác định
Ngước mắt, trong mắt đầy nước.
Cửa thủy tinh của sân bay chiếu rọi gương mặt tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt chán nản.
"Hải Dụ. . . . . . Cô không sao chứ. . . . . ." Nhìn bộ dạng như muốn bất tỉnh của cô, Thiệu Hành không nhịn được hỏi .
". . . . . ." Hạ Hải Dụ dùng sức lắc đầu, một câu cũng nói không nên lời.
Không phải anh ấy. . . . . . Không phải anh ấy. . . . . . Đương nhiên không phải anh ấy. . . . . .
Tiểu Tiểu đã nói trong tin nhắn, anh đi San Francisco rồi. . . . . .
Cô còn ở ảo tưởng gì. . . . . Cô còn khờ dại cho là mình có thể nhìn thấy anh . . . . . Không thể. . . . . . Không thấy được. . . . . .
Đầu có chút choáng váng, chênh lệch giờ giấc, hơn nữa thân thể cô yếu đuối không chịu nổi. . . . . .
Chợt nghĩ đến cục cưng ở xa, cổ họng liền dâng lên một cỗ chua xót, cô để cục cưng ở lại, nhưng bây giờ lại như vậy. . . . . .
Làm sao mà chịu nổi? !
Tâm cũng như chết lặng không biết đau đớn gì nữa!
Lòng của Thiệu Hành cũng vô cùng nặng nề, ai có thể nghĩ tới tình huống này, hai người yêu sâu đậm, vì gặp nhau, liều mạng bay đến chỗ đối phương, nhưng quay đầu lại, đều là công dã tràng.
Đây là số mệnh, hay là ý trời trêu người? !
Trầm mặc một lúc lâu, Thiệu Hành nhìn sắc mặt của Hạ Hải Dụ ngày càng không tốt, liền nhỏ giọng an ủi, "Hải Dụ. . . . . . Cô trước đi theo tôi, chỗ nghỉ ngơi đã sắp xếp xong xuôi. . . . . . Cô vừa mới sinh con không lâu, như vậy rất dễ bị bệnh. . . . . ."
". . . . . ." Hạ Hải Dụ lâm vào hoảng hốt, không nghe Thiệu Hành nói gì, mù mờ đi theo sát anh ta, nhưng mới đi không được mấy bước, trước mặt bỗng tối sầm, chân cũng mềm nhũn, cả người ngã xuống đất.
"Hải Dụ. . . . . ."
◎◎◎
Trên chuyến bay đi San Francisco .
Đường Húc Nghiêu chợt cảm thấy tim đập mạnh, như bị thứ gì níu lấy thần kinh, thậm chí trên trán toát ra lớp mồ hôi lạnh.
Nhìn đồng hồ, còn hơn bốn giờ mới đến!
Không dám tin mặc cho suy đoán của mình, gọi nữ tiếp viên hàng không, lo lắng hỏi, "Còn bao lâu nữa máy bay mới hạ cánh? !"
"Bốn giờ năm phút nữa."
". . . . . ." Rất thất vọng!
"Tiên sinh, xin hỏi ngài cần phục vụ gì sao? !"
"Không cần, cám ơn." Đường Húc Nghiêu khoát tay áo, lần nữa tựa vào ghế ngồi sau lưng.
Chỗ xương sườn bị gãy lại truyền đến đau đớn, lấy tay đưa lên mi tâm khẽ xoa, sau đó móc ra hai viên thuốc từ trong túi, ném vào trong miệng, ngay cả nước cũng không uống trực tiếp nuốt xuống.
Thuốc giảm hình như có chút tác dụng làm tinh thần hưng phấn, bởi vì điềm báo xấu lúc trước, Đường Húc Nghiêu không ngủ được được, trong đầu đầy loạn tưởng.
Hải Dụ. . . . . . cục cưng. . . . . .
Trong tâm, càng nghĩ càng mềm mại, càng nghĩ càng ẩm ướt, càng nghĩ càng kích động, càng mong đợi, càng đau khổ. . . . . . Nhưng đồng thời, cũng càng ấm áp, thậm chí ngay cả không khí chung quanh, cũng trở nên ấm áp.
Giống bước chân đến hạnh phúc càng ngày càng gần!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng thời gian dài như một thế kỷ đã qua, máy bay đã tới San Francisco.
Ngay khi máy bay hạ xuống đất, lòng của Đường Húc Nghiêu, cũng theo đó rơi xuống.
Cuối cùng đã tới!
Rốt cuộc có thể nhìn thấy cô cùng cục cưng!
Ôm tín niệm như vậy, thậm chí Đường Húc Nghiêu không để ý tới chố xương sườn bị thương, sải bước đi ra sân bay.
"Thật xin lỗi. . . . . . Xin nhường, nhường. . . . . ." Anh đang chạy trong đám người, không dám trễ nãi một giây.
Bên ngoài, tắc xi đang đợi thành hàng, thậm chí anh không để ý trật tự, đoạt thứ tự của người khác, miệng không ngừng nói"sorry" "sorry" .
Người bị đoạt thứ tự rất bất mãn, vốn định mắng mấy câu bực tức, nhưng nhìn thấy mặt của Đường Húc Nghiêu tuấn dật phi phàm thì đem lời đều nuốt vào bụng.
Rất đẹp trai !
Ánh mắt tức giận biến thành kinh ngạc!
Đường Húc Nghiêu mở cửa xe ra, khom lưng ngồi xuống, bởi vì động tác vậy khẽ động xương sườn, làm đau đớn, anh cắn răng, gắng gượng qua đi, sau đó phân phó tài xế, "Đến bệnh viện tổng hợp!"
"Vâng, tiên sinh!" Tài xế gật đầu một cái, khởi động , xe chậm rãi đi về phía trước.
Ngay sau đó Đường Húc Nghiêu lấy điện thoại di động ra, mở máy, tin nhắn thoại liên tiếp thiếu chút nữa làm di động chấn động.
"Nghiêu, tớ là Thiệu Hành, Tiểu Tiểu nói Hải Dụ trở về nước tìm cậu rồi !"
"Cậu yên tâm, tớ sẽ đến sân bay đón cô ấy!"
"Cậu xuống máy bay thì liên lạc với tớ ngay!"
"Còn, còn nữa..., cậu đừng gấp gáp, tự chăm sóc mình tốt đó!"
. . . . . .
"Đường Húc Nghiêu, tôi Vân Tiểu Tiểu! Hải Dụ đã sinh con gái bình an rồi!"
"Cậu ấy trở về nước, nhưng cục cưng vẫn còn ở bệnh viện!"
"Tôi biết nếu anh không thấy được Hải Dụ sẽ rất khổ sở, nhưng anh đừng xúc động, trước tới bệnh viện nhìn cục cưng đi!"
"Hải Dụ lúc đi khỏi cục cưng không dứt được, nhưng anh nhất định phải tới !"
"Anh xuống máy bay thì đến bệnh viện ngay !"
. . . . . .
Đường Húc Nghiêu nghe xong tất cả tin nhắn, giật mình, thậm chí điện thoại di động rơi xuống đất, đại não hoàn toàn mất đi năng lực suy tư, qua hai mấy giây, mới từ từ làm rõ ý nghĩ.
Hải Dụ trở về nước, trở về tìm anh, nhưng mà anh lại như ma xui quỷ khiến làm bỏ lỡ cơ hội!
Trời ạ, đây là chuyện gì, sao lại như vậy? !
Bỗng nhiên trong lúc đó, anh như người không có sức sống, sức chống đỡ từ lúc lên máy bay đến giờ trong khoảnh khắc biến mất hoàn toàn.
Tay nắm thành quả đấm không chặt cũng không lỏng.
"Không thấy được em sao? !" Đường Húc Nghiêu nỉ non tự nói , ngực giống như có một tảng đá lớn đè vào nặng nề.
Cảm nhận được thật sâu, tình yêu là loại truyện đau buồn vì xa xôi cùng chân thật.
Tài xế nhận thấy sự khác thường của anh, quay đầu lại, cẩn thận hỏi từng li từng tí "Tiên sinh, ngài muốn đổi lộ tuyến à? !"
Đổi lộ tuyến sao? !
Quay đầu trở về phi trường? !
Sau đó mua vé máy bay lần nữa trở về? !
Nếu là như vậy, thật sự có thể nhìn thấy cô sao? !
Anh đã không còn xác định được rồi. . . . . . Thật không xác định được. . . . . .
|
Chương 219: Nhìn thấy cục cưng
"Tiếp tục đi phía trước đi!" Rầu rĩ, Đường Húc Nghiêu ra quyết định.
Vốn tưởng rằng tới nơi này rồi có thể nhìn thấy cô, nhưng không nghĩ tới lại bị ma xui quỷ khiến bở qua nhau, mà bây giờ, trước mắt anh chỉ có một con đường, chính là đi bệnh viện nhìn cục cưng, nhìn kết tinh tình yêu của anh cùng cô cục cưng.
Đầu phố, sắc trời bắt đầu tối, ráng trời lóe lên trên cửa sổ xe tắc xi phát ra ánh sáng lung linh, nhưng Đường Húc Nghiêu lại cảm thấy hai mắt của mình bắt đầu mơ hồ, nhìn cái gì cũng biến thành đen trắng.
Đã lâu không ăn cơm, hơn nữa di chứng từ tai nạn xe cộ , anh bắt đầu cảm thấy choáng váng đầu, anh chưa bao giờ say xe, lại có cảm giác muốn ói.
Hạ cửa kính xe xuống, gió mát thổi vào, chậm rãi thở ra tâm tình khó chịu, làm bản thân tiếp tục giữ vững thanh tỉnh.
Anh nhất định phải chịu đựng, kiên trì đến khắc cuối cùng, kiên trì đến khi thấy cục cưng mới thôi!
Anh đã bỏ lỡ cô, không thể bỏ qua cục cưng nữa!
Bởi vì anh hiểu rõ, cô cũng hi vọng anh có thể nhìn thấy cục cưng! Cũng hi vọng cục cưng có thể nhìn thấy anh!
◎◎◎
Thành phố T.
Hạ Hải Dụ nằm ở trong phòng bệnh một bệnh viện cao cấp nào đó.
Sau khi bác sĩ kiểm tra một loạt cho thân thể cô, giúp cô kéo cao chăn, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh, gật đầu ý bảo Thiệu Hành có thể tiến vào.
Sau khi được cho phép, Thiệu Hành bước nhẹ đến gần, nhìn Hạ Hải Dụ sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh, không nhịn được lắc đầu, cô trong hôn mê đều cau mày, rõ ràng là nội tâm đau khổ!
Bác sĩ lấy khẩu trang xuống, nói khẽ với Thiệu Hành, "Thiệu tiên sinh, Hạ tiểu thư chỉ vì thể lực tiêu hao, hơn nữa sầu lo quá độ thành bệnh mới dẫn đến hôn mê, không có gì đáng ngại!"
"Vậy thì tốt." Thiệu Hành âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ nói tiếp, "Hạ tiểu thư vừa mới sinh không bao lâu, mặc dù theo quan niệm Phương Tây , chỉ cần nghỉ ngơi ba ngày là được, nhưng dựa theo quan niệm truyền thống của Trung Quốc ta thì phải ở cữ , cũng may Hạ tiểu thư sức khỏe căn bản không tệ lắm, nghỉ ngơi nhiều là được rồi!"
Nói xong, bác sĩ đưa tay vào trong túi áo trắng, từ bên trong lấy ra quyển sổ ghi chép cùng một cây viết, để ở trên tay soàn soạt soàn soạt viết, "Hạ tiểu thư trước nên truyền ít dịch dinh dưỡng, những thứ này đều không có tác dụng phụ đối với thân thể, rất tốt, tiếp đó chỉ cần bổ sung thêm một chút là được rồi”.
Viết xong, đem hóa đơn đưa cho hộ sĩ ở bên, để cô theo đơn đi lấy thuốc.
Thiệu Hành gật đầu một cái, "Cám ơn bác sĩ!"
"Thiệu tiên sinh không cần khách khí! Đây là chức trách của tôi!" Bác sĩ mỉm cười lễ phép, bước nhẹ đi ra khỏi phòng bệnh.
Thiệu Hành đưa mắt nhìn bác sĩ rời đi, sau đó xoay đầu lại, nhìn Hạ Hải Dụ một chút.
Cô như có dấu hiệu thức tỉnh, nhưng lại không tỉnh, chỉ là mơ hồ không rõ nói mê, "Đường Húc Nghiêu. . . . . . Anh đang ở đâu. . . . . ."
Nghe cô nỉ non, mi tâm của Thiệu Hành khẽ nhíu lại, nhịn không được lắc đầu, đường tình cảm của cô cùng Đường Húc Nghiêu sao lại khổ như vậy?
"Cục cưng. . . . . . Cục cưng . . . . ." Đang ngủ mê man Hạ Hải Dụ lại bất an ,phát ra tiếng thì thầm.
Thiệu Hành khẽ thở dài, sau đó giơ tay lên nhìn đồng hồ một cái, trời ạ, lúc này, Đường Húc Nghiêu chắc đã đến San Francisco rồi !
Đang suy nghĩ, điện thoại của Hạ Hải Dụ trên tủ đầu giường vang lên.
Píp Píp. . . . . . Píp Píp. . . . . .
Thiệu Hành trong lòng cả kinh, vội vàng cầm điện thoại di động lên nhìn, quả nhiên là số của Đường Húc Nghiêu !
Sợ đánh thức cô, Thiệu Hành quả quyết cầm điện thoại di động ra ngoài hành lang phòng bệnh, nhấn nút trả lời, "Nghiêu, là tớ. . . . . ."
◎◎◎
Trên tắc xi, Đường Húc Nghiêu vừa nghe thanh âm trong điện thoại là của Thiệu Hành liền có dự cảm không hay, "Hải Dụ thế nào? !"
". . . . . ." Thiệu Hành sợ anh bị dọa hết hồn, dừng một chút mới chậm rãi mở miệng, "Cô ấy bị té bất tỉnh, bây giờ đang ở bệnh viện, còn chưa có tỉnh, bác sĩ nói , không có gì đáng ngại!"
Tâm của Đường Húc Nghiêu xoắn thành một cục, đã té bất tỉnh, còn nói không có gì đáng ngại? !
Đáng chết!
Đây rốt cuộc là sao? !
Tại sao cô cùng anh đều bị thương chồng chất rồi mà vẫn không thể ở chung một chỗ? !
Thiệu Hành nhận thấy Đường Húc Nghiêu ở đầu kia điện thoại nửa ngày không nói gì, do dự nói, "Nghiêu, bác sĩ nói rồi, Hải Dụ thật không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi. . . . . . Cậu hãy yên tâm đi, tớ sẽ chăm sóc cô ấy, đợi cô ấy tỉnh, tớ sẽ bảo cô ấy gọi điện thoại cho cậu!"
"Ừ." Đường Húc Nghiêu nhắm mắt lại, hiện tại thời điểm mấu chốt này, cũng chỉ có thể như vậy!
"Thiệu Hành, Hải Dụ lại nhờ cậu rồi !"
"Đừng nói lời khách khí này, cậu cũng chăm sóc mình thật tốt đấy, đừng có ngã xuống đấy nếu không tớ lại phải đến đó!"
"Biết rồi!" Đường Húc Nghiêu kiên nhẫn nói .
Bất tri bất giác, tắc xi đã đến cửa bệnh viện tổng hợp, chậm rãi dừng lại.
Đường Húc Nghiêu kết thúc cuộc trò chuyện cùng Thiệu Hành, trả tiền cho tài xế, sau đó xuống xe, không có nghỉ ngơi đi thẳng vào bệnh viện.
Sau nhiều lần hỏi thăm cũng thuận lợi tìm được phòng trẻ sơ sinh.
Trong hành lang có hai hàng ghế, ngồi đầy người, xem ra đều là cha mẹ, bọn họ đều cách tường thủy tinh, nhìn vào bên trong phòng trẻ sơ sinh, xa xa nhìn cục cưng nhà mình.
Đường Húc Nghiêu tầm mắt quét một vòng, đứng tại chỗ tìm bóng dáng Vân Tiểu Tiểu, hơi kinh ngạc.!
Cô ấy đi đâu vậy? !
Sao lại không có ở đây ? !
Đúng lúc này, có hai người hộ sĩ bưng khay đi tới, trong khay để hơn mười bình sữa, một người hộ sĩ trong đó dùng thẻ tự động treo ở trên cổ mở cửa phòng trẻ sơ sinh ra sau đó hai người cùng nhau đi vào rồi khóa cửa lại.
Ánh mắt Đường Húc Nghiêu bị hấp dẫn, bước chân không tự chủ được đi tới bên cạnh tường thủy tinh, bên trong, có bốn hàng giường trẻ sơ sinh, mỗi hàng có mười cái giường.
Bốn mươi đứa trẻ sơ sinh!
Cục cưng của anh cùng Hải Dụ đâu? !
Tâm Đường Húc Nghiêu nhảy nhanh, ánh mắt bắt đầu dao động, từ giường trẻ sơ sinh thứ nhất bắt đầu theo thứ tự nhìn về phía sau. . . . . . Thứ hai. . . . . . thứ ba. . . . . . Thứ tư. . . . . .
Không phải. . . . . . Không phải. . . . . . Không phải. . . . . Vẫn không phải . . . . . .
Rõ ràng trẻ sơ sinh đều giống nhau, thậm chí anh đã nhìn qua mấy đứa trẻ rồi cũng không phân biệt được nhưng anh biết rõ chúng không phải con anh!
Tầm mắt vẫn chạy, cho đến đứa nhỏ trên giường số 12 thì dừng lại.
Trên giường nhỏ, một đứa trẻ dáng vẻ ngây thơ đang nằm. . . . . .
|
Chương 220: Video liên tuyến
Có lẽ thật sự là cha con liên tâm, đứa trẻ sơ sinh trên giường cũng lập tức mở mắt, mặc dù tầm mắt của bé còn chưa nhìn được xa như vậy, nhưng hình như là dựa vào trực giác, nghiêng đầu qua hướng Đường Húc Nghiêu nhìn.
Đôi mắt bé tròn trịa mở to đầy nước, chớp chớp, đáng yêu gần chảy ra nước!
Tâm của Đường Húc Nghiêu trong nháy mắt hạ xuống, đáy lòng mềm mại nhất dâng lên ẩm ướt.
Cục cưng!
Đây là cục cưng của anh cùng Hải Dụ!
"Bộ dạng rất đẹp, đáng yêu chứ? !" Bên cạnh hắn, Vân Tiểu Tiểu bỗng xuất hiện.
Đường Húc Nghiêu chậm rãi nâng lên môi, hiện ra biểu tình dịu dàng như nước.
Tay kìm không được chạm ở trên tường kính, thật muốn sờ mặt cục cưng, nhất định rất mềm!
Vân Tiểu Tiểu cười cười, nói cho anh biết một tin tức tốt, "Chờ một lát hộ sĩ cho cục cưng ăn hết sữa, cục cưng nhà anh có thể được ôm ra ngoài hoạt động một chút!"
"Tôi có thể ôm? !" Đường Húc Nghiêu mừng rỡ như điên.
"Tất nhiên, anh không phải là ba của cục cưng sao!" Vân Tiểu Tiểu liếc mắt, sao lại đần như vậy, chẳng lẽ tai nạn xe cộ đụng hư đầu óc sao? !
Chỉ chốc lát sau, đúng như lời Vân Tiểu Tiểu nói, từng hộ sĩ cho bọn trẻ bú sữa, mà Đường Húc Nghiêu nhìn không chớp mắt tiểu bảo bối của mình, cái miệng nhỏ nhắn của cục cưng dẩu lên, gấp gáp muốn được, nhưng mà dưới sự khống chế của hộ sĩ, bé gấp gáp cũng không được như ý, mà phải từ từ, từ từ uống sữa.
Hai mươi phút sau, hộ sĩ đem cục cưng từ giường bên trong ôm ra ngoài, muốn đưa cho Vân Tiểu Tiểu, nhưng Vân Tiểu Tiểu đưa tay chỉ Đường Húc Nghiêu, "Để cho anh ta ôm!"
Hộ sĩ hơi sững sờ, người đàn ông này là ai, lần đầu tiên thấy ! Nhưng mà hình như nhìn quen mắt!
Tập trung suy nghĩ nhìn nhìn, bừng tỉnh ra, phải là ba của Hai cha con này thật ra thì dáng dấp rất giống ! Nhất là mắt!
"Tiên sinh, . . . . . . ôm như thế này. . . . . . Phải cẩn thận!" Hộ sĩ dặn dò , cẩn thận từng li từng tí đem em bé đưa qua.
Đường Húc Nghiêu kinh ngạc vươn tay, tâm tình khẩn trương vô cùng, bé sơ sinh thân thể mềm không thể tin được, thật là nhỏ bé!
Cục cưng hình như cảm nhận được người ôm mình thay đổi, mùi vị cũng không giống, cái đầu nhỏ thẳng hướng trong ngực Đường Húc Nghiêu cọ.
Làm Đường Húc Nghiêu sợ tới mức hoàn toàn không dám động, tứ chi cứng ngắc, mặc dù bé sơ sinh trên tay chỉ có hơn 3kg, vậy mà anh lại thấy giống như nâng toàn thế giới.
Vân Tiểu Tiểu hướng anh ngoắc ngoắc ngón tay, "Đừng đứng ở chỗ này, cùng tôi đến phòng bệnh đi!"
"Tốt." Đường Húc Nghiêu ôm cục cưng như là ôm trân bảo quý hiếm , nhắm mắt theo sát Vân Tiểu Tiểu tiến vào phòng bệnh.
Đây là gian phòng Hạ Hải Dụ ở trước đây, thậm chí một ít đồ vật của cô còn ở đây, Đường Húc Nghiêu trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
◎◎◎
Thành Phố T.
Hạ Hải Dụ rầu rĩ mở mắt.
Cô cảm giác mình ngủ cực kỳ lâu, về phần rốt cuộc bao lâu, thì hoàn toàn không biết.
Mùi thuốc trong phòng bệnh nhàn nhạt làm cô không nhịn được cau mày, từ từ ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía, mắt từ từ trợn tròn, lý trí dần dần quay trở lại.
Cô nhớ rồi, hình như mình là té bất tỉnh.
"Bây giờ là mấy giờ rồi ? !" Cô tự hỏi , sau đó nghiêng đầu nhìn điện thoại trên tủ đầu giường.
A, trời , cô ngủ tận tám giờ!
Như là dọa người, Hạ Hải Dụ thiếu chút nữa thét chói tai.
Lại nhìn nhật ký cuộc gọi của điện thoại, đã nhận một cuộc làm tâm của cô hơi căng thẳng.
Anh đã gọi điện thoại tới? !
Đang kinh ngạc, Thiệu Hành mang theo chút thức ăn đẩy cửa vào, "Hải Dụ, cô tỉnh rồi!"
"Ừ." Hạ Hải Dụ gật đầu một cái, đồng thời nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay. Cô nghĩ lúc trước nhất định là Thiệu Hành giúp cô nghe điện thoại, không biết Đường Húc Nghiêu thế nào!
". . . . . ." Muốn nói lại thôi.
Thiệu Hành đặt đồ ăn xuống, an ủi nói, "Hải Dụ, cô trước ăn một chút gì đi, cô vừa ăn tôi vừa nói cho cô nghe."
Hạ Hải Dụ lắc đầu, "Tôi không đói bụng."
Thiệu Hành khẽ thở dài, "Được rồi, vậy chờ lát nữa ăn!"
Anh cầm lấy điện thoại di động của cô, gật đầu một cái thể hiện đã biết cuộc gọi kia "Nghiêu đã điện thoại đến, đã bình an tới San Francisco rồi, nửa giờ trước chúng tôi còn liên lạc, cậu ta bây giờ đang cùng cục cưng ở chung một chỗ."
"Bọn họ đều tốt chứ? !" Hạ Hải Dụ khẩn trương hỏi.
Thiệu Hành gật đầu một cái, " Rất tốt!"
Bỗng nhiên nghĩ sâu xa một cái, "Hải Dụ, cô có nghĩ muốn gặp anh ta một chút hay không?”
Đương nhiên muốn!
Nhưng làm thế nào thấy? !
Cách anh một Thái Bình Dương mà !
Thiệu Hành nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô , đi trước tủ bệnh, lấy Laptop ra, sau đó đặt trước bàn nhỏ di động trên giường của cô, "Video liên tuyến là được! Trình tự tôi đã làm tốt rồi, tùy thời đều có thể liên lạc!"
Hạ Hải Dụ mím môi, do dự, nhưng chỉ mất mấy giây, ngẩng đầu lên, kiên định mở laptop ra.
Mà bên kia, Đường Húc Nghiêu đã sớm chờ đợi từ lâu, Computer vẫn mở chợt phát ra tín hiệu "Píp píp", tim của anh đột nhiên giật nảy lên.
Một tay ôm cục cưng, một tay khẽ run nhấn chuột.
Trong màn ảnh máy vi tính, màn hình màu xanh tần số chờ đợi rung động, rất nhanh, liền thông.
Cách thiên sơn vạn thủy, hai người rốt cuộc gặp mặt.
". . . . . ."
". . . . . ."
Bọn họ vẫn nhìn nhau, nhưng không biết nói cái gì cho phải.
Trầm mặc thật lâu, Đường Húc Nghiêu mới chậm rãi mở miệng, trong thanh âm mang theo một tia khàn khàn, "Hải Dụ. . . . . . Em có khỏe không. . . . . ."
Cô mỉm cười, "Em rất khỏe, anh yên tâm." Trừ toàn thân mềm nhũn không có sức, thì tất cả đều tốt.
"Anh thì sao? !"
"Anh cũng vậy rất tốt." Trừ chỗ xương gãy có chút đau.
Hạ Hải Dụ cắn cắn môi, hỏi, "Tai nạn xe cộ. . . . . . sao lại xảy ra. . . . . ."
Đường Húc Nghiêu lắc đầu một cái, "Thật ra thì anh cũng không nhớ rõ lắm, chỉ biết là nghe được một tiếng bánh xe vang lên thật mạnh, cát lại chặn lại đường xe của anh, anh cũng không biết phản ứng như thế nào, thắng xe khẳng định không kịp nữa, nhưng anh lại biết mình không thể bị đụng vào như vậy, liền hướng sang bên cạnh nghiêng về, cố gắng nhảy ra khỏi xe, cũng vì vậy, mới may mắn thoát nạn."
Vừa nói xong, Đường Húc Nghiêu cũng sợ, nếu như phản ứng của anh chậm một chút nữa, anh có thể đã chết! Anh sẽ không được gặp lại cô cùng cục cưng!
Nội tâm Hạ Hải Dụ cũng phức tạp, nguy hiểm thật! Cô cùng cục cưng thiếu chút nữa thì không gặp lại anh!
Cục cưng vẫn ngủ say như cảm nhận được nỗi ưu thương của bọn họ, "Oa" một tiếng, khóc. . . . . .
|
Chương 221: Một nhà đoàn tụ
"Cục cưng sao vậy?" Hạ Hải Dụ khẩn trương hỏi, kích động thiếu chút nữa làm đổ màn hình trước mặt.
Đường Húc Nghiêu cũng luống cuống tay chân, anh cũng không biết tại sao cục cưng bỗng nhiên lại khóc lên, dựa vào suy đoán mà nói, "Cục cưng, có phải con nhớ mẹ rồi hả?"
". . . . . ." Cục cưng giống như hiểu được, nén tiếng khóc lại, miệng nhỏ vẫn ngậm chặt, bộ dạng rất đáng thương.
Đường Húc Nghiêu chậm rãi cười lên, vỗ nhẹ cục cưng, sau đó giơ cao con bé lên, khiến Hạ Hải Dụ có thể nhìn con bé rõ hơn.
"Hải Dụ, em có nhìn thấy không?”
"Có!" Cô dùng sức gật đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn cục cưng trước mặt.
Cục cưng thật nhỏ, tuy nhiên con bé thật sự rất xinh đẹp, hai mắt to, mũi nhỏ nhắn, còn có môi hồng phấn hơi nhếch lên, quả thật giống như một thiên sứ!
Mặc dù khi sinh cục cưng ra, cô đã ẵm qua rồi, nhưng hiện tại cô rất muốn được ẵm cục cưng! Cô rất nhớ cục cưng!! Rất nhớ!
Nhìn làn da trắng hồng khỏe mạnh của cục cưng, ngón tay của cô không nhịn được mà sờ lên màn hình, xúc cảm đầu ngón tay truyền đến làm tim cô đau xót, nếu có thể thật sự sờ tới thì tốt!
Hơi thất vọng, nhưng thật thần kỳ, cục cưng tựa hồ cảm thấy được mẹ thương yêu, miệng nhỏ cong lên tạo ra một nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt hồn nhiên đáng yêu từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hai đầu Video, đều im ắng, chỉ là thỉnh thoảng có một hai tiếng lẩm bẩm rất nhỏ của đứa trẻ, vừa ngây thơ vừa đơn giản, khiến lòng người nghe cũng mềm mại.
Hạ Hải Dụ nhìn bộ dạng Đường Húc Nghiêu ẵm cục cưng, anh vỗ nhẹ, mặc dù động tác có chút cứng ngắc, cũng rất vụng về, nhưng có tâm ý, nên cục cưng rất nể tình, ngủ say sưa.
Bỗng nhiên, nội tâm của cô như có loại cỏ dại lan tràn, đưa tay xoa bụng của mình, nơi đó có một loại cảm giác quái dị, giờ đây chỗ này đã trống không.
Cục cưng ở trong bụng cô mười tháng, nhưng vừa sinh ra, cô liền độc ác rời cục cưng mà đi, cô đúng là một người mẹ vô trách nhiệm! Cô thật xấu!
Cảm xúc nhớ mong cục cưng, làm Hạ Hải Dụ nhịn không được muốn khóc lên, nhưng lại không dám khóc.
Đường Húc Nghiêu nhìn cô chăm chú, chợt nói ra một ý tưởng, "Hải Dụ, em có thích Maldives không?"
"Hả?" Hạ Hải Dụ kinh ngạc , "Sao lại hỏi điều này?"
"Em cứ trả lời có thích không đã."
Hạ Hải Dụ suy nghĩ rồi nói, "Em chưa đến đó, nhưng chắc sẽ rất thích! Liên Mạch đã nói ‘ Maldives, trời xanh mây trắng, có cả rừng dừa, nước trong cát trắng ’mà !"
Đường Húc Nghiêu nhíu nhíu mày, Liên Mạch là ai?
Chỉ là, anh ta là ai cũng không quan trọng!
Quan trọng là, "Hải Dụ, chúng ta cùng đi Maldives đi!"
"Hả?" Hạ Hải Dụ không hiểu anh có ý gì.
"Ý anh là, anh mang theo cục cưng xuất phát từ San Francisco, em xuất phát từ thành phố T, đích đến của chúng ta là Maldives! Nơi đó khí hậu tốt, phong cảnh tốt, chúng ta có thể ở đó tĩnh dưỡng thật tốt, cục cưng cũng sẽ rất thoải mái!"
Tim Hạ Hải Dụ đập nhanh hơn, cô đã hiểu!
Ý của anh là, một nhà ba người bọn họ có thể đoàn tụ rồi!
◎ ◎ ◎
Một đầu khác, Vân Tiểu Tiểu đang cho gọi điện thoại cho Thiệu Hành.
"Thiệu Hành, chúng ta cũng đi Maldives, có được không?"
"Em muốn lặn sao?" Thiệu Hành len lén nâng khóe môi, anh biết cô đang nghĩ gì!
"Sẽ không !"
"Không lặn mà đi Maldives thì còn gì là lạc thú nữa?"
"Hì hì, em thích Maldives không được sao?"
". . . . . ."
"Chao ôi, ngay cả Liên Mạch cũng đã nói ‘ Maldives, trời xanh mây trắng, có cả rừng dừa, nước trong cát trắng ’ ! Đi đi nhá!"
"Liên Mạch là ai? "
". . . . . ." ngay cả Liên Mạch cũng không biết, còn cùng cô nói chuyện lạc thú!
◎ ◎ ◎
Một ngày sau, một chiếc chuyên cơ riêng xuất phát từ thành phố T, điểm đến là Maldives.
Thời điểm máy bay hạ cánh, Hạ Hải Dụ kinh ngạc nhìn cảnh đẹp trước mắt, da trời xanh lam, lá cây xanh biết, cát trắng như tuyết, cái đẹp làm cho người ta phải nín thở!
Đây chính là Maldives, chuỗi trân châu do Thượng đế đánh rơi xuống trần thế, được người đời đặt tên là "Thiên đường thất lạc" .
Mà cô, ở nơi đây cũng sắp tìm được thiên đường của chính mình!
Vừa nghĩ tới lập tức là có thể nhìn thấy Đường Húc Nghiêu và cục cưng, đôi mắt của Hạ Hải Dụ cũng tràn đầy nụ cười.
Máy bay an toàn tiếp đất, cô ra khỏi cabin, sống lưng thẳng tắp, bước chân kiên định!
Mà Đường Húc Nghiêu đã sớm chờ lâu, bồng nhiên lòng chợt ấm áp, cục cưng được anh ẵm cũng không yên, ngọa nguậy thân mình, giống như muốn nói gì đó.
Đường Húc Nghiêu cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cục cưng, "Ngoan nha, mẹ đã tới rồi!"
Chậm rãi ngước mắt, đập vào mắt chính là dung nhan làm anh điên cuồng tưởng niệm.
Hạ Hải Dụ mặc một thân váy dài có hoa nhỏ, tóc chạm đầu vai, vô cùng điềm đạm, cô từ xa nhìn về phía anh, nở nụ cười sáng rỡ.
Đường Húc Nghiêu cứng đơ tại chỗ, tựa hồ như không dám tin vào sự thật trước mắt, mắt cũng không dám chớp, rất sợ chớp mắt một cái, đã không thấy tăm hơi cô đâu.
Trải qua gần 100 giờ, thế nhưng anh lại có cảm giác hình như mình đã đi qua cả một thế kỷ, anh đã trải qua một kiếp sinh tử, anh đã lỡ mất một cuộc biệt ly, đã trải qua biết bao tâm tình khác nhau, rốt cuộc hiện giờ anh đã gặp được cô rồi sao?
Anh muốn chạy đến ôm lấy cô, lại phát hiện chân mình căn bản không nhúc nhích được, không phải là không thể động, mà là không dám động.
Giống như là đang nằm mơ, chỉ sợ vừa động, liền tỉnh mộng.
"Hải Dụ. . . . . . Là em à . . . . ." Anh nghẹn ngào, giọng nói run rẩy, ngay cả chính anh cũng thấy có chút mơ hồ không rõ.
Hạ Hải Dụ vẫn còn cách xa anh, có thể không có khả năng nghe thấy lời anh nói, nhưng cô vẫn còn dùng sức mà hướng anh gật đầu, "Là em. . . . . . thật sự là em . . . . . ."
Giờ khắc này, hai trái tim đều cùng rung động, cùng xua tan đi ma lực của mộng ảo, màu xanh của nước biển hòa cùng màu xanh của bầu trời, nơi nơi đều là sáng rõ, trong không khí cũng tràn ngập ngọt ngào!
Chịu quá nhiều thương tổn, sẽ bi thương mà khóc, sẽ cảm thấy đau, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, mới hiểu rõ được chân tình.
Quá đau, liền kiên cường; sải bước, liền thành thục; trải qua tất cả mới hiểu được phải buông tha và quý trọng tức thời.
Luôn mất đi rồi, mới có thể học được quý trọng; luôn là va vấp, mới có thể học được thay đổi cùng buông tha; luôn là sau khi đau đớn, mới có thể học được cách bắt đầu một con đường mới!
Bọn họ cùng hướng nhau mà đi tới, mỗi một bước đi, để lại một dấu chân, cũng như tim một nhịp rồi một nhịp đập vững vàng.
Đến gần vô hạn. . . . . .
|
Chương 222: Thích nhất là em
Rốt cuộc, anh cũng đi tới trước mặt cô, cô cũng đi tới trước mặt anh.
Giữa hai người là khoảng cách cuối cùng, cũng là khoảng cách ngọt ngào nhất, đó là cục cưng của họ!
Đứa nhỏ mở hai mắt to tròn, nhìn ba một chút, rồi chớp mắt nhìn mẹ một hồi, sau đó chu miệng nhỏ, giống như thỏa mãn, lẩm bẩm một tiếng, lại nhắm mắt, bắt đầu ngủ.
Hạ Hải Dụ cùng Đường Húc Nghiêu cùng bật cười, một cỗ hạnh phúc cùng thỏa mãn tràn đầy lồng ngực.
Đường Húc Nghiêu vươn bàn tay, sờ lên gò má của Hạ Hải Dụ, tỉ mỉ vuốt ve đường cong của đôi môi, đã rất lâu rồi chưa được nhìn thấy cô tươi cười như vậy, lâu đến độ anh không còn nhớ rõ.
Đầu ngón tay anh có độ ấm, sự ấm áp, chậm rãi truyền vào trong lòng của cô.
"Hải Dụ. . . . . ." Anh nhẹ nhàng gọi cô , sau đó ấp úng nói, "Rất xin lỗi em. . . . . . Thật sự xin lỗi em. . . . . . anh đã làm em phải lo lắng nhiều rồi. . . . . ."
Hạ Hải Dụ lắc đầu, "Anh không cần nói xin lỗi! Anh không có lỗi gì với em cả! Không có! Một chút cũng không có!"
Ngược lại, cô còn phải cảm tạ anh, cảm tạ anh vẫn còn sống, cảm tạ anh vẫn còn ở bên cạnh cô cùng cục cưng!
Tay của anh chậm rãi buông, dọc theo khuôn mặt mảnh khảnh trượt xuống, kéo dài đến cổ, sau đó là bả vai, cánh tay, cuối cùng cuối cùng, đi tới bàn tay của cô.
Dùng sức, nắm thật chặt!
Hai bàn tay, mười ngón tay giao nhau, giống như trên thế giới không có cái gì có thể khiến bọn họ chia lìa!
Cảm nhận nhiệt độ lòng bàn tay của nhau, cảm xúc truyền đến rất chân thật, nhiệt độ chân thật, hết thảy đều chân thật!
Đây là mơ tưởng thật lâu thật lâu của cả hai, giờ đây rốt cuộc mơ tưởng ấy đã biến thành thực tế!
Kìm lòng không được, anh cúi đầu hướng môi mình tới gần môi của cô, mà cô cũng ngửa đầu tới gần, hai người đều rất ăn ý mà nhắm mắt lại, hai đôi môi ngày càng gần. . . . . .
Nhưng ——
"Hu hu . . . . ." Cục cưng bị kẹp giữa hai người chợt phát ra tiếng kháng nghị.
". . . . . ."
". . . . . ."
Thật sát phong cảnh!
Mặt Đường Húc Nghiêu đen đi, cúi đầu nhìn qua bảo bối trong lòng, không phải đã ngủ rồi sao, sao giờ lại quấy rối?
Hạ Hải Dụ cũng cảm thấy thất vọng, nhưng tầm mắt nhìn xuống thấy, thời điểm dừng lại cục cưng trên người, ánh mắt lại nhu hòa hơn.
Đôi mắt to tròn của cục cưng vụt sáng, miệng nhỏ chu lên, hinh như đang kháng nghị, ba mẹ không hôn con, con ghét hai người!
Hạ Hải Dụ mỉm cười ẵm tiểu cục cưng vào trong lòng mình, một cỗ ấm áp lan tỏa khắp trái tim, cô mang thai mười tháng, đau đến chết đi sống lại mới sinh ra được bảo bối, rốt cuộc cục cưng đã ở trong lòng cô rồi!
Hốc mắt ẩm ướn, nước mắt sắp rơi xuống, cô hít sâu vài cái mới khống chế được tâm tình của mình, cúi đầu thân tình nhìn bảo bối.
Đứa nhỏ như ngửi thấy hương vị đặc thụ trên người cô, đầu nhỏ lập tức cọ cọ trước ngực cô, cho thấy bộ dạng rất đói bụng!
Hạ Hải Dụ sâu sắc cảm nhận được, xem ra cục cưng là muốn bú sữa mẹ!
Cục cưng thật đáng thương, từ lúc sinh ra được tới giờ vẫn chưa được bú sữa mẹ!
"cục cưng, không cần gấp gáp nha, mẹ liền cho con ăn, để con ăn thỏa thuê thì thôi!" Cổ họng có chút chua xót, lại tràn ngập mùi vị hạnh phúc.
Đường Húc Nghiêu khoác tay lên vai cô, cười nói, "Đi thôi, chúng ta tới khách sạn trước."
"Được!"
Chỉ chốc lát sau, một nhà ba người liền tới đích.
Toàn bộ khách sạn được che phủ dưới bóng cây sum xuê, khách sạn đều được làm bằng gỗ nhiệt đới, chất gỗ thô, thuần phác và tự nhiên.
Gian phòng của bọn họ rất lớn, có bể bơi riêng, gió biển thổi từ cửa sổ sát đất vào, mằn mặn, ẩm ướt , rèm cửa màu trắng phiêu động theo gió, cảnh sắc thật tươi đẹp.
Bên tai là tiếng sóng biển đập vào bờ, như đang triền miên diễn tấu âm nhạc.
"Hu hu. . . . . . hu hu. . . . . ." Cục cưng đã không còn chờ được nữa.
"Hải Dụ, nhanh lên, em mau cho con ăn đi!" Đường Húc Nghiêu đưa tay cởi áo cô ra.
Hạ Hải Dụ mắc cỡ vội vàng đè tay anh lại, "Anh làm gì thế?"
"Anh giúp em cởi áo mà!" Anh một bộ giọng điệu hùng khí.
"Để tự em cởi là được!" Mặt của cô hơi đỏ lên.
"Còn thẹn thùng gì nữa, em đã là mẹ rồi!" Anh không thèm để ý đến cô nữa, trực tiếp đưa tay cởi áo cô ra.
Cục cưng theo bản năng tìm kiếm mục tiêu, sau khi ngậm được rồi, liền không khách khí mút vào, đối mặt với sữa mẹ thơm ngon hơn sữa bột biết bao nhiêu, đứa nhỏ liền ra sức ăn!
Hạ Hải Dụ lại hơi đau, lần đầu tiên cho cục cưng bú sữa mẹ, cô có chút không thích ứng được, mi tâm hơi xiết lại.
"Hải Dụ, em sao vậy?" Đường Húc Nghiêu lập tức nhận thấy cô có điểm không thích hợp.
"Không sao cả!" cô lắc đầu một cái, cười an ủi anh rồi nói, "Lần đầu tiên đều như vậy, từ từ có thói quen sẽ tốt thôi."
"Em đau?" sắc mặt Đường Húc Nghiêu lập tức đại biến, đưa tay muốn ẵm cục cưng, "Cứ để anh cho con ăn sữa bột cũng được!"
"Không cần!" Hạ Hải Dụ dùng một tay đè tay anh lại, "Em muốn cho cục cưng thứ tốt nhất!"
Đường Húc Nghiêu khẽ thở dài, nhìn bộ dáng cục cưng ăn ngon ngọt trong lòng cô, lòng của anh tràn đầy cảm động, anh biết cô kiên trì, nhưng anh không muốn cô phải đau đớn!
Đưa tay ôm bả vai cô, rồi ôm cô vào lòng, mà cô đem cục cưng ôm vào trong ngực, một nhà ba người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, làm thời gian cũng như dừng lại.
Anh đưa tay lên vuốt tóc cô, động tác êm ái, lại mang theo thương tiếc.
"Hải Dụ. . . . . ."
"Sao?" Thanh âm của anh giảm xuống thấp, mang theo từ tính trí mạng, dễ nghe lại mê người.
"Anh yêu em, yêu em nhất!" sáu chữ rất đơn giản nhưng biểu đạt được tâm ý của anh, mặc dù anh cũng yêu cục cưng, nhưng anh vẫn yêu cô hơn!
Hạ Hải Dụ ngơ ngẩn, tựa vào trong lòng Đường Húc Nghiêu, cảm nhận được từng nhịp đập của anh, khẽ cười.
Qua một lúc lâu, cục cưng ăn xong liền say sưa ngủ, Hạ Hải Dụ đặt cục cưng vào giữa giường lớn, hai người bọn họ, một người ở bên trái, một người ở bên phải, cùng nghiêng đầu, nhìn về nhau, cảm thụ hạnh phúc cùng an lòng trước nay chưa từng có.
Bóng đêm dần dần kéo đến, chiều nay, bọn họ đều ngủ rất ngon, bởi vì bên họ có tình yêu làm bạn. . . . . .
Bên ngoài, Vân Tiểu Tiểu lén lén lút lút, cười đến giảo hoạt, nghiêng đầu hỏi Thiệu Hành phía sau lưng, "Thiệu Hành, bọn họ nên kết hôn rồi phải không?"
|