Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out
|
|
Chương 228: Đi tìm ba
"Thủy Tinh. . . . . ." Hạ Hải Dụ chậm rãi nói, đồng thời dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía trong lòng con gái.
"Hả? Dạ!" Hạ Thủy Tinh thầm kêu hỏng bét, ai nha nha, không tốt, quá đắc ý vênh váo mất rồi !
Hạ Hải Dụ cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt con gái, "Thủy Tinh, có phải con lại muốn làm chuyện gì xấu hay không?"
"Làm sao có thể chứ? Con ngoan nhất mà!" Hạ Thủy Tinh mở trừng hai mắt, làm bộ như rất vô tội, trên khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn nở nụ cười ngây thơ thuần khiết, quả thật so với thiên sứ còn đơn thuần và đáng yêu hơn.
Nhưng hiểu rõ con gái không ai bằng mẹ, Hạ Hải Dụ cũng sẽ không dễ dàng bị con gái lừa.
"Vậy vừa rồi con cười gì?"
"Dạ. . . . . . Chính là . . . . . Chính là. . . . . . Con có một chủ ý . . . . ." Hạ Thủy Tinh nhanh chóng giải quyết xong quả táo trong tay, sau đó dùng khăn ướt lau tay, duỗi hai tay nhỏ một cái, ôm lấy mẹ, làm nũng, "Mẹ, mẹ yên tâm, mỗi ngày con đều gọi điện thoại cho ngươi! Điện thoại video nha!"
Sử dụng điện thoại video?
Mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy con gái?
Được rồi, làm vậy còn có thể thuận lợi giám sát xem con bé có làm chuyện xấu gì không!
"Một lời đã định!"
"Một lời đã định!"
Mẹ con đập tay với nhau, sau đó Hạ Hải Dụ cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt con gái, sau đó Hạ Thủy Tinh cũng hôn miệng mẹ một cái.
"Mẹ, chúng ta tiếp tục chơi trò chơi đi!"
"Được!"
◎ ◎ ◎
Ba ngày sau, Hạ Hải Dụ lưu luyến rời đi.
Hạ Thủy Tinh cũng có điểm nhỏ mất mác, nhưng vừa nghĩ tới kế hoạch lớn của mình, liền khôi phục lại tinh thần.
Oa oa oa, mình phải cố gắng lên!
Một tuần lễ sau, Hạ Thủy Tinh chính thức được nghỉ hè!
YES!
Rốt cuộc đã đợi được ngày này!
Trở về phòng trong, lục tìm ba lô hình dâu tây mà mình thích nhất, nhét chi phiếu baba đã cho vào, còn có một ít tiền lẻ, còn có điện thoại di động Hello Kitty mình luôn âu yếm, à à, còn có một bình hơi cay nhỏ, bởi vì ba nói dáng dấp của mình rất đáng yêu, rất dễ bị tổ chức buôn bán trẻ con để ý, nên khi ra ngoài nhất định phải mang theo thứ này!
Ừm ừm, chuẩn bị đã xong, lên đường thôi!
Mười giờ sau, dưới lầu của Đường Thịnh Cao ốc, xuất hiện một cô công chúa nhỏ một thân mặc váy màu hồng, diện mạo ngọt ngào, rất có khí chất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà còn đeo kính mắt rất to, muốn bao nhiêu tốt đẹp có bấy nhiêu tốt đẹp!
Ha ha ha, ba, con tới đây!
Sống lưng thẳng tắp, bước chân ưu nhã đi vào đại sảnh, nhìn cũng không nhìn cô tiếp tân một cái, liền trực tiếp đi về phía thang máy chuyên dụng.
Mật mã cô bé biết nha, là tổ hợp của sinh nhật mẹ và sinh nhật của mình!
"Á. . . . . . Người bạn nhỏ. . . . . . Nơi này không thể đi lên nha!" cô tiếp tân rất yêu thích trẻ con, đối với bạn nhỏ phấn điêu ngọc trác như Hạ Thủy Tinh vậy hoàn toàn không có sức chống cự, lời nói vô cùng ấm áp.
Hạ Thủy Tinh ngẩng đầu lên, đeo mắt kính nên ngăn trở hơn nửa mặt, "Con đến tìm ba!"
Tìm ba?
Thang máy này là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc!
Chẳng lẽ tổng giám đốc là ba của cô bé sao?
Sao có thể được?
Mọi người đều biết tổng giám đốc chưa kết hôn mà!
Có phải cô bé có điều gì nhầm lẫn rồi?
Còn nữa, nơi này thật ra có rất nhiều người đang âm thầm quay chụp, cô bé này đang nói những lời như đóng kịch vậy?
Cô tiếp tân nhìn ngắm bốn phía, thật may không có máy chụp hình
"Người bạn nhỏ, có phải con đã đi nhầm không, đây là tòa nhà của tập đoàn Đường Thịnh nha, Đường trong triều đường, Thịnh trong đại thịnh!"
Hạ Thủy Tinh gật đầu một cái, "Đúng ạ! Con biết rõ mà!"
"Người bạn nhỏ, vậy con nói cho dì biết, ba con là ai à?"
". . . . . ." miệng nhỏ hồng phấn mềm mại mở mở, sau đó lại từ từ khép lại.
Không thể nói thật, nếu không dì này nhất định sẽ gọi điện thoại thông báo ba , không phải hiệu quả vui mừng mà mình mong đợi sẽ biến mất sao?
Mặt cô gái tiếp tân mong đợi, đến cuối cùng lại trở nên bất đắc dĩ.
Lúc này, trước bục lại có khách tới, cô tiếp tân lập tức đi tới tiếp, " Chào ngài."
Một người đàn ông mặc âu phục đến gần, "Xin chào, tôi là đại biểu của công ty XX, đã có hẹn trước với Đường tổng giám đốc."
Cô gái tiếp tân khẽ cau mày, nói lời xin lỗi, "Rất xin lỗi ngài, tổng giám đốc của chúng tôi có việc gấp nên vừa đi ra ngoài rồi, xin ngài đi lên trước ngồi chờ một lát có được không ạ?"
"Được, không thành vấn đề."
"Vậy mời ngài đi theo tôi." Cô tiếp tân dẫn người khách đến trước một thang máy khác.
Hạ Thủy Tinh dừng một chút, ba không có ở đây sao?
Lúc này mình đi lên cũng không còn ý nghĩa gì cả!
Thôi, cứ ở chỗ này chờ là được!
Lúc ba trở về, mình có thể nhào tới trước mặt ba!
Đã có quyết đinh nên Hạ Thủy Tinh tháo ba lô dâu tây xuống đi về phía khu chờ, nhu thậm ngồi trên ghế sa lon mềm mại, trên mặt vẫn đeo kính mắt lớn như cũ.
Cô gái tiếp vẫn nhìn thấy Hạ Thủy Tinh, nơi đây cũng không phải là nhà trẻ, nhưng đuổi cô bé rời đi lại giống như có điểm không nhẫn tâm.
"Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Người bạn nhỏ. . . . . . con thực sự tới tìm ba sao?"
"Dạ!"
"Vậy con nói cho dì đi, ba con là ai à? !"
". . . . . ." Hạ Thủy Tinh lắc đầu, không nói.
"Vậy tên của con là gì? !" cô gái tiếp tân đổi phương thức hỏi.
"Thủy Tinh! Hạ Thủy Tinh!"
Cô gái tiếp tân cười cười, xem đi, cô bé gái nhỏ này không phải là con gái của tổng giám đốc !
Hạ Thủy Tinh mấp máy môi, đột nhiên cảm thấy hơi khát, "Dì à, dì có thể lấy cho con một cốc nước không?"
"Dĩ nhiên có thể." Cho dù ai cũng không cự tuyệt được một cô bé đáng yêu thế này.
Nhưng mà ——
"Người bạn nhỏ, uống xong con phải rời đi nha! Nơi này là chỗ làm việc của người lớn, không thích hợp cho trẻ con! Con biết không? !"
". . . . . ." Hạ Thủy Tinh không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Cô gái tiếp tân rót cho Hạ Thủy Tinh một cốc nước tinh khiết, không dùng đĩa đựng mà trực tiếp đưa cốc nước tới, "Con uống đi!"
"Cám ơn dì ạ!" Hạ Thủy Tinh rất có lễ phép.
Mười phút sau, cô bé vẫn ngồi tại chỗ bất động.
"Dì. . . . . . con hơi đói. . . . . dì có thể lấy cho con thứ gì đó để ăn không . . . . ."
Biểu tình của cô tiếp tân có chút khó xử, nhưng vẫn không đành lòng cự tuyệt, "Được rồi, dì chỉ có bánh bích quy, con có ăn không? !"
"Có thể! Con không kén ăn!"
"Người bạn nhỏ, lần này ăn xong con thật sự phải rời đi nha!"
". . . . . ." Hạ Thủy Tinh lại không nói lời nào.
Sau khi ăn xong bánh bích quy rồi, vẫn không động đậy.
Lại qua hơn mười phút, Hạ Thủy Tinh cảm thấy buồn ngủ.
Nhìn ghế sa lon mê mại, có thể ngủ, nhưng không đắp chăn có thể sẽ bị cảm!
Hay là đến phòng làm việc của ba thì tốt hơn, mẹ có nói có phòng nghỉ ngơi riêng cho ba! Nhất định trong phòng nghỉ ngơi sẽ có giường cùng chăn!
Nhảy xuống ghế sa lon, Hạ Thủy Tinh lần nữa đeo ba lô lên vai bước về phía thang máy chuyên dụng.
"Người bạn nhỏ! Nơi đó thật sự không thể tùy tiện đi!" giọng nói của cô gái tiếp tân nghiêm nghị, trẻ nhỏ thực sự không thể nuông chiều được!
Hạ Thủy Tinh dừng bước, tay nhỏ bé giơ lên, từ từ kính mắt lớn trên mặt xuống, ngửa đầu lên, mỉm cười, "Như vậy. . . . . . Có thể để con tiến vào được chưa? "
|
Chương 229: Hoạch định tốt đẹp
". . . . . ." Cô gái lễ tân cũng hít một ngụm khí lạnh.
Sao, người bạn nhỏ này nhìn lại quen mắt đến vậy?
Trời ạ!
Cô bé quả thực là cùng với tổng giám đốc như đúc ra từ một khuôn ra!
Ngũ quan tinh xảo không chút tì vết, thực quá giống!
Nhất là đôi mắt kia!
Cô gái lễ tân há miệng, cô bé này thật sự là con gái của tổng giám đốc?
"Xuỵt. . . . . ." Hạ Thủy Tinh đưa một ngón tay trắng non mềm đặt ở trên môi, ý là không cho lộ ra.
Cô lễ tân vội vàng che miệng, không biết vì sao, một đứa bé nhỏ như vậy mà thậm chí lại có lực uy hiếp, khiến cho cô phải ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Hạ Thủy Tinh hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đối với cô lễ tân cười như hoa nở rộ, sau đó lần nữa đeo kính mắt cỡ lớn của mình lên, xoay người, ‘tạch tạch tạch’ ấn mật mã, rồi tự nhiên mà đi vào thang máy.
Thang máy trực tiếp đưa cô bé lên lầu trên cùng, Hạ Thủy Tinh thuận lợi tiến vào phòng làm việc của tổng giám đốc Đường Thịnh Đường Húc Nghiêu.
Thân thể nhỏ bé xô cửa, đầu nhỏ ló vào trước, nhìn. . . . . . nhìn. . . . . .
Quả nhiên là không có ai!
Lần nữa gở kính mắt xuống, tiện tay để vào trong ba lô dâu tây, sau đó Hạ Thủy Tinh bắt đầu ngắm nhìn bốn phía, quan sát cả phòng làm việc.
"Ừm. . . . . . Ba thưởng thức quả nhiên tốt!" cô bé gật đầu một cái, đối với phong cách của các thiết bị lắp đặt trong phòng thực rất hài lòng.
Đi tới trước bàn làm việc lớn, một bên trên mặt bàn có hai màn hình máy vi tính, một vài đồ dùng làm việc, còn có một chậu trồng hoa nhỏ, một bên thì bày một hàng khung hình lớn, bên trong tất cả các khung hình đều là ảnh chụp chung cùng mẹ con cô bé.
Đếm, tổng cộng có mười khung hình!
À, đây không phải là những tấm hình mà mỗi lần ba đến Mỹ thăm mình rồi chụp ư. Sau đó ba đem chúng về để bày ở đây sao?
Ba thật tốt!
Bàn tay nhỏ bé không nhịn được sờ sờ những khung hình kia, cuối cùng còn không nhịn được mà hôn lên chúng!
Hôn xong, đem khung hình để lại chỗ cũ, khi nhìn tới tấm hình có mẹ thì Hạ Thủy Tinh không nhịn được có điểm chột dạ.
Bất an nuốt nước miếng một cái, thầm nghĩ chắc rất mau mẹ cũng sẽ biết chuyện mình trộm đi gặp cha thôi, đến lúc đó thực xong đời mình, nhất định mẹ sẽ đánh mình mất!
Nhưng mà . . . . . . ba sẽ bảo vệ mình!
Mình tin chắc điều đó!
Hạ Thủy Tinh tự an ủi mình một phen, nhếch miệng mà cười cười, dời tầm mắt hướng nơi khác.
Ha ha, nơi đó có một cái cửa nhỏ!
Nếu như mình đoán không sai, thì nơi đó chính là nơi mẹ đã nói, phòng nghỉ ngơi của ba trong truyền thuyết!
Đi tới, đẩy cửa, bước vào, đôi mắt xinh đẹp trong nháy mắt trợn to, woa woa woa, thật sự có giường!
Nhanh chóng chạy tới, đem ba lô dâu tây vứt sang một bên, ‘bụp’ một cái ngồi lên giường, nhấc mông nhỏ nhảy hai cái, "Ừm, rốt cuộc đã có thể nghỉ ngơi rồi!"
Dù sao cũng là một đứa nhỏ chỉ mới năm tuổi, phải trải qua chuyến bay đường dài, còn có thể chống đỡ đến bây giờ đã đến cực hạn rồi.
Ở trên giường, Hạ Thủy Tinh có một cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc trước nay chưa từng có!
Cô bé cởi giày ra, liền trực tiếp chui vào trong chăn, gối đầu cùng chăn đều giống nhau là đều còn lưu lại một mùi hương quen thuộc, ừm, là mùi hương của ba!
Thật tốt!
Nhếch miệng lên, tạo ra một đường cong thật lớn.
Thuận tay vớt một chiếc gối ôm vào lòng, bắt đầu nhắm mắt lại ngủ.
Á, không đúng không đúng, trước khi ngủ mình có thói quen sẽ phải uống sữa tươi!
Suy nghĩ một chút, mở mắt, lại bò dậy.
Nhớ mẹ đã nói qua, ở phòng này còn có gian bếp nhỏ, đi tìm một chút vậy!
Lật người xuống giường, đi giày nhỏ vào, Hạ Thủy Tinh tìm tới phòng bếp nhỏ rồi tìm kiếm đồ ăn, liếc nhìn trên mặt bàn ăn bằng thủy tinh không có đồ ăn nào!
Nghiêng đầu liếc một cái nhìn thấy tủ lạnh, trong đôi mắt phát ra ánh sáng chờ mong!
Đưa tay mở cửa tủ lạnh ra, ừm, đồ vật bên trong vô cùng nhiều, nhưng hình như không có sữa tươi à!
Ba cũng không uống sữa tươi sao?
Sữa tươi rất có dinh dưỡng mà!
Hạ Thủy Tinh cau mày, cảm thấy thất vọng.
Trong tủ lạnh mặc dù có rất nhiều thứ, nhưng đều không phải là thứ thích hợp với cô bé!
Hừ hừ, cô bé có một ý tưởng vĩ đại, về sau muốn tất cả các đồ ăn vặt mà cô bé thích ăn nhồi vào toàn bộ tủ lạnh! Sữa tươi, bánh pút-đing, rồi cả chocolate nữa!
Còn nữa, cô bé muốn đem búp bê mình thích đặt trên chiếc giường kia, như vậy thì khi ngủ cô bé có thể ôm nó mà ngủ!
Ha ha ha, ngẫm lại hết thảy liền cảm thấy tốt đẹp!
Hạ Thủy Tinh thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, thân thể nhỏ bé chuyển một cái, tầm mắt lơ đãng chăm chú nhìn hai cái cốc.
À, là cốc đôi!
Cô bé cầm lấy cái cốc lên, ngắm kỹ, cô bé rất thông minh nên liền hiểu được ý nghĩa của những chữ viết trên đó, nghĩa là ba mẹ cùng nhau sử dụng chúng!
Á, cô bé lại có thêm một ý tưởng nữa, cô bé muốn có một cái cốc của riêng mình được bày ở chổ này!
Nhìn vào mới giống một nhà ba người!
Còn có, cô bé phải bày thêm một chiếc bàn học sinh ở chỗ này, tốt nhất cái bàn có màu hồng!
Vị trí đặt thì sao?. . . . . . Phòng này hơi nhỏ, liền đặt bên cạnh bàn làm việc bên ngoài của ba là được rồi!
Hạ Thủy Tinh ảo tưởng hết việc này sang việc khác, bất tri bất giác, cô bé đã đen nơi này trở thành nhà, căn nhà chân chính thuộc về một gia đình ba người!
Cảm giác buồn ngủ vô hình tiêu tán, Hạ Thủy Tinh quan sát khắp nơi, hoạch định mọi việc, vừa tưởng tượng, vừa cười, mà chính cô bé cũng không phát giác ra khóe miệng của mình vẫn luôn cong lên .
Cửa phòng làm việc, bỗng nhiên có một người dùng lực lớn đẩy ra, liền truyền tiếng bước chân đi vào dồn dập.
Hạ Thủy Tinh nhạy bén quay đầu, vừa nhìn thấy bóng dáng của người đi vào, lập tức như đạn bắn ra từ pháo nhào tới, "Ba!"
Giọng nói ngọt ngào đánh thẳng vào nội tâm của Đường Húc Nghiêu, mà thân thể nhỏ bé mềm mại trong ngực cũng gây cho anh cảm thụ mạnh mẽ nhất.
Một lòng thấp thỏm, cuối cùng đã có thể bình yên!
Anh vừa nhận được điện thoại của Thiệu Hành và Vân Tiểu Tiểu liền lập tức phóng xe đến sân bay, dù thế nào cũng không nghĩ đến, con gái của anh sẽ lớn gan mật lớn giống trời, cư nhiên một mình bay đến đây! Anh thật sợ công chúa nhỏ của mình bị người ta lừa bán đi mất!
Hiện tại được nhìn thấy là tốt rồi, công chúa nhỏ đang ở trong lòng anh, con bé bình an vô sự!
Hạ Thủy Tinh uốn a uốn éo, thuận lợi bò lên trên, cuối cùng hai bàn tay nhỏ nhắn đan vào nhau rồi vòng quanh cổ của Đường Húc Nghiêu, hai cha con đã có độ cao tương xứng, hai đôi mắt đen nháy nhìn thẳng vào nhau, cặp mắt trẻ con thuần khiết đối với cặp mắt ôn hòa, trong suốt đối với tĩnh mịch.
"Ba! Nhìn thấy con ba có thấy ngạc nhiên vui mừng không?"
". . . . . ." Khóe miệng Đường Húc Nghiêu co giật, ngạc nhiên vui mừng? Kinh ngạc thì không đủ hình dung! Quả thực phải là kinh hãi!
|
Chương 230: Thành Tiểu Ma Nữ
". . . . . ."
Im lìm.
Đường Húc Nghiêu nửa ngày không nói một lời, bởi vì anh sợ mình nói ra một câu thì anh liền mềm lòng!
Lần này, Thủy Tinh thật sự đã quá to gan!
Mặc dù vẫn biết con bé có lá gan rất lớn, nhưng vạn vạn không thể nghĩ tới có thể lớn đến mức này!
Một đứa trẻ năm tuổi một mình từ San Francisco bay đến T thị, thực quá dọa người!
Con bé làm sao có thể làm Visa và có tiền mua vé máy bay đây?
Không phải chỉ cần dùng chi phiếu anh từng cho con bé là có thể có tiền sao!
Hơn nữa ngay cả chữ ký của cha mẹ con bé cũng trộm được!
Thật sự. . . . . . Không thể tưởng tượng nổi!
Công chúa nhỏ của anh sao có thể như vậy chứ. . . . . . quá giỏi!
Đường Húc Nghiêu nhìn con gái đang được ôm mình mà liền giật mình, mái tóc mềm mại hơi hơi xoăn, cùng với tóc mái, hơi che đi đôi mắt đen giảo hoạt, cái mũi nhỏ cùng đôi môi phấn hồng, hai má ửng hồng như táo chín, đáng yêu khiến lồng ngực anh căng tràn!
Hạ Thủy Tinh cũng thẳng tắp nhìn ba, nhìn một lát, miệng nhỏ khẽ mở, ngây thơ mà nói, "Ba, chẳng lẽ ba không thích con đến thăm ba sao? "
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu thở dài, được rồi, anh thua!
Giơ tay lên vuốt vuốt đầu nhỏ của con, cưng chiều nói, "Thích! Ba rất thích được gặp con!"
"Ha ha, con biết mà! Ba là tốt nhất!" khóe miệng nhếch lên, tươi cười, Hạ Thủy Tinh lại trườn xuống, ở trên má của Đường Húc Nghiêu hung hăng hôn một cái.
Chụt!
Đường Húc Nghiêu bật cười, tất cả lo lắng cùng khẩn trương, tất cả tức giận cùng nổi cáu, tất cả đều vì vậy nụ hôn ngọt ngào này tan thành mây khói!
Đem con gái ngây thơ non nớt ôm đến trước giường, dịu dàng hỏi, "Thủy Tinh, ngồi máy bay lâu như vậy, con có mệt không?"
"Dạ, một chút ạ!" Hạ Thủy Tinh dùng sức gật đầu, nhưng rất nhanh lại hứng khởi nói, "Nhưng ngồi máy bay chơi rất vui ba nhé, con có thể nhìn thấy những đám mây bay! Ba, về sau con muốn học lái máy bay!"
"Khụ. . . . . . điều này để sau hãy nói. . . . . ."
"Vậy con muốn học nhảy dù!"
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu cảm giác mình tương lai mình nhất định sẽ bị mắc bệnh cao huyết áp.
Hạ Thủy Tinh chớp đôi mắt, lông mi cụp xuống, vùi đầu vào trong ngực của Đường Húc Nghiêu, một cỗ cảm giác ấm áp xông lên đỉnh đầu, ừm, giống như bỗng nhiên lại có chút buồn ngủ!
"Ba, con muốn đi ngủ."
"Được."
Đường Húc Nghiêu đặt con gái lên giường, rồi lấy chăn đắp cho con, sau đó bản thân canh giữ ở bên cạnh giường, "Muốn ba kể chuyện cổ tích cho con không?"
"Không cần, mẹ nói chính vì con nghe kể chuyện cổ tích hoang đường ba kể, mà lớn lên con mới trở thành Tiểu Ma Nữ thế này."
". . . . . ." Thật sự hoang đường như vậy sao?
Hạ Thủy Tinh ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, nằm trong chăn ấm áp, một bàn tay nhỏ bé còn đặt trong lòng bàn tay to lớn của ba, hài lòng nhắm hai mắt lại.
Đường Húc Nghiêu nhìn đồng hồ, tính toán sơ qua, đã hơn hai mươi giờ trôi qua, tinh lực của con bé thật sự tràn đầy đến đáng sợ!
Cúi đầu, nhìn công chúa nhỏ trên giường không bao lâu đã ngủ, hô hấp đều đều, trong mơ hồ phiếm vị ngọt ngào, nên khóe miệng vẫn nhếch lên cười.
Thủy Tinh, bảo bối của anh!
Trong một năm chỉ có thể gặp bảo bối hai lần!
Cô bé chợt lật người, kẹp tóc ở trên đầu rớt xuống, Đường Húc Nghiêu đưa tay nhặt lên, ngắm nhìn nó ở trong lòng bàn tay.
Đây là chiếc kẹp tóc duy nhất trên thế giới này, chiếc kẹp tóc do tự anh thiết kế, sau đó tìm thợ chế tác chuyên nghiệp gia công nó, ở trên chiếc kẹp tóc là một chú cá nhỏ, mà vảy của chú cá đều được làm bằng kim cương, đủ mọi màu sắc, sáng lóa chói mắt, đây là quà sinh nhật lần đầu tiên củaThủy Tinh mà anh tặng.
Anh nhớ khi con gái nhìn thấy chiếc kẹp tóc này, hai mắt liền tỏa sáng, khi giơ đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại ra nhận nó, thật đáng yêu vô cùng đáng yêu!
Khi đó con gái còn rất nhỏ, chưa hiểu biết nhiều thì khi cầm chiếc kẹp tóc này lên liền hôn, anh rất sợ con bé sẽ nuốt kẹp tóc vào trong bụng nên anh rất mong con bé có thể lớn nhanh lên một chút.
Một năm rồi lại một năm đi qua, con bé từ từ lớn lên, mỗi nửa năm anh đến gặp con bé, con bé đều lớn hơn trước một chút, càng lớn lên lại càng dính lấy anh, hiện giờ cư nhiên còn dám một mình băng qua Thái Bình Dương đến gặp anh!
Còn nhớ rõ lần trước anh đến gặp con bé, con bé dính lấy anh, ôm anh, giơ tay bưng mặt của anh, nói cho anh biết, con bé đã học được thêm những chữ gì, thuộc thêm bài thơ nào, ca hát cho anh nghe, nhảy múa cho anh xem. . . . . . Và dĩ nhiên là không thể thiếu cùng anh chơi game.
Cô bé bô bô nói một loạt, trong đôi mắt tràn đầy ý cười, không một chút trầm mặc giống như những đứa trẻ có gia đình không hoàn chỉnh khác..., vì vậy giúp nội tâm anh giảm bớt áy náy nhưng đồng thời lại có chút mất mác.
Có lúc thậm chí anh đã nghĩ, có phải không có anh mỗi ngày ở bên cạnh, cô bé cũng sẽ vẫn vui vẻ mà lớn lên không đây?
Đáp án, vào giờ khắc này, đã được công bố.
Xem ra, con bé rất nhớ, rất tưởng niệm người ba là anh!
Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn gương mặt mềm mại của con bé, bảo bối ngoan, ba yêu con, hơn nữa sẽ rất nhanh cho con một nhà ba người chân chính!
Bất chợt, tiếng chuông điện thoại di động chấn động vang lên, Đường Húc Nghiêu nhẹ nhàng cau mày, đưa tay vào túi quần của mình, không phải điện thoại của anh, như vậy. . . . . . Là điện thoại của Thủy Tinh sao?
Ánh mắt nhanh chóng quét một vòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào ba lô dâu tây bị con bé vứt sang một bên.
Nhìn cái ba lô dâu tây đó, Đường Húc Nghiêu không nhịn được muốn cười, sao lại tạo hình cho chiếc ba lô thành quả dâu tây chứ? Con bé sẽ không vừa đeo ba lô vừa chảy nước miếng chứ?
Đưa tay cầm ba lô dâu tây lên, kéo khóa ra, từ bên trong lấy ra chiếc điện thoại di động mầu hồng hình Hello Kitty, trên màn ảnh lóe sáng bốn chữ lớn ——"Người con yêu nhất" .
Người con yêu nhất?
Anh biết là ai rồi!
Hô hấp, có chút rối loạn.
Vừa đứng dậy đi ra ngoài phòng nghỉ ngơi, vừa nhấn nút trả lời.
"Hạ Thủy Tinh! Con là đồ nhóc con thối! Con ăn gan hùm mật báo rồi phải không? Sao con dám cư nhiên một mình bay qua nửa vòng Trái Đất? Có phải con muốn ăn đòn không? Con thật sự cho rằng mẹ không nỡ đánh con sao?"
Một đầu kia, Hạ Hải Dụ giận đến sắp té xỉu, đối với điện thoại di động gầm thét.
Thậm chí Đường Húc Nghiêu bị tiếng quát của cô làm chấn động lỗ tay, khẽ để điện thoại di động ra xa, thở dài, "Là anh. . . . . ."
|
Chương 231: Càng cưng chiều hơn
". . . . . ." Hạ Hải Dụ chợt dừng lại, á, sao lại là anh nghe?
Trời ạ, vừa rồi cô hung dữ như cọp mẹ vậy, đã bị anh nghe sao?
Đổ mồ hôi !!
Hạ Thủy Tinh, con hại người khác không ít!
Nhưng mà, cô còn đang rất lo lắng cho con bé!
Hạ Hải Dụ nuốt nước miếng một cái, cẩn thận từng li từng tí hướng Đường Húc Nghiêu hỏi, "À. . . . . . Thủy Tinh ở chỗ của anh à. . . . . ."
"Ừ, đang ngủ trong phòng nghỉ ngơi ở phòng làm việc của anh, con bé rất tốt."
"Vậy thì tốt rồi!" Hạ Hải Dụ thở phào một cái thật dài, thấp thỏm nãy giờ cuối cùng cũng buông xuống được.
Cô vẫn còn ở Los Angeles, vừa mới từ miệng của Tiểu Tiểu biết được tin tức Thủy Tinh một mình chạy về nước, làm cô sợ tới mức trái tim như muốn văng ra, quả thật so với tin tức khủng bố còn phải kinh khủng hơn!
Cô cũng biết quỷ nhỏ kia chắc chắn sẽ không nghe lời như vậy, mặt ngoài thì ngọt ngào giống thiên sứ, nhưng khi làm chuyện xấu thì không khác gì tiểu ma nữ, không trách được ngày đó lại cười một cách cổ quái đến vậy, nguyên lai là sớm đã dự mưu!
Giờ con bé đã bình an rồi, cô cũng có thể thoáng yên tâm!
Nhưng . . . . . .
"Chờ Thủy Tinh tỉnh, anh để con bé nói chuyện điện thoại với em nhé, em muốn mở video nhìn con bé."
"Bây giờ nhìn luôn nhé." Đường Húc Nghiêu khởi động chức năng video của điện thoại di động, lần nữa trở về phòng nghỉ ngơi.
Rất nhanh, trên màn hình Hạ Hải Dụ trông thấy được khuôn mặt say ngủ của Hạ Thủy Tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, vẻ mặt lại càng thêm ngọt ngào, khóe miệng khẽ cong lên, giống như gặp được mộng đẹp.
Vừa ngây thơ vừa đáng yêu!
Hơn nữa còn rất xinh!
"Hải Dụ, em nhìn thấy chưa?"
"Dạ, thấy được, Thủy Tinh ngoan chứ!"
Đường Húc Nghiêu đưa tay ra kéo chăn cho con gái, tay bé nhỏ bị cô bé vùng ra ngoài lần nữa trả về trong chăn, sau đó cầm điều khiển điều hòa lên, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp.
"Anh thật cẩn thận!" Hạ Hải Dụ dịu dàng tán thưởng.
Đường Húc Nghiêu cười lắc đầu, "Em cũng phải tự chăm sóc mình cho tốt, công việc trao đổi còn mấy ngày nữa mới kết thúc đi!"
"Còn hơn một tuần nữa, nên em giao Thủy Tinh cho anh."
“Được, anh sẽ chăm sóc con thật tốt!"
"Không nên cưng chiều con bé quá anh nhé!"
"Anh biết rồi."
". . . . . ." Biết mới là lạ!
Hạ Hải Dụ không nhịn được liếc mắt xem thường, không cần nghĩ cũng biết con gái là trời! Nhưng thôi, dù sao con bé cũng được nghỉ hè nên để con bé được đi chơi thỏa thích! Hơn nữa ngàn dặm xa xôi, cũng không thể để con bé mất công đến được!
Hai người rỗi rãnh hàn huyên mấy câu, sau đó mới lưu luyến cúp điện thoại.
Sau đó, Đường Húc Nghiêu trở lại phòng làm việc, xử lý mười mấy văn kiện, cũng thông báo cho thư ký của mình tạm thời hủy bỏ một hội nghị cùng hai hoạt động thương nghiệp, bởi vì anh không muốn rời khỏi phòng làm việc, nếu không con gái tỉnh dậy lại không tìm được anh mất!
Tới gần tối, Hạ Thủy Tinh rốt cuộc cũng tỉnh.
"ô oa. . . . . ." miệng nhỏ nhắn mở ra, ngáp một cái, hai mắt to mông lung còn có chút buồn ngủ, nhưng cô bé đã ngủ rất lâu, nên giờ thấy hơi đau lưng!
Ba đâu rồi?
Ba sẽ không để mình một mình ở đây chứ?
Nếu vậy thật thì ba không còn tốt nữa!
Nhưng chắc chắn ba sẽ không thế!
Rất tự tin, Hạ Thủy Tinh lật người xuống giường, rón rén đi tới cửa phòng nghỉ ngơi, kéo cửa ra, len lén nhìn bên ngoài.
"Ừm. . . . . . Nói cho bọn họ biết, đây là giá cả cao nhất chúng ta có thể trả. . . . . . Không thể thương lượng nữa. . . . . . Nếu bọn họ không chịu, chúng ta chỉ có thể nói thật đáng tiếc. . . . . . Ừm, theo lời tôi nói mà làm, trong vòng ba ngày nhất định đối phương sẽ chủ động tới tìm chúng ta. . . . . . Ừm, cứ như vậy đi!"
Sau khi Đường Húc Nghiêu kết thúc cuộc gọi cùng một vị trưởng phòng, quay đầu, nhìn về hướng phòng nghỉ ngơi, "Đi ra đi!"
"Ba!" Hạ Thủy Tinh ‘cộp cộp cộp’ đã chạy tới, liền chạy như bay nhào vào trong ngực Đường Húc Nghiêu, "Ba, ba làm hết việc chưa?"
Cô bé biết ba bận bịu nhiều công việc, phải quản lý cả một tập đoàn, bình thường ngay cả ngày nghỉ cũng không có, nhưng ba luôn giành thời gian đến thăm cô bé, dù một lần cũng không trễ hẹn!
"Ừm, ba làm xong rồi!" Đường Húc Nghiêu ôm lấy con gái, mỉm cười vuốt ve gương mặt ngây thơ của con gái, trên miệng của con gái vẫn còn lưu lại dấu vết khi ngủ.
"Ba thật lợi hại! Cho nên con quyết định thay ba ăn mừng một cái!" ánh mắt Hạ Thủy Tinh tỏa sáng lấp lánh, bên trong cất giấu mưu kế nhỏ.
Ăn mừng?
Nụ cười bên khóe miệng của Đường Húc Nghiêu có chút đùa giỡn.
"Thủy Tinh muốn ăn mừng gì cùng ba?"
"Ăn kem rất ngon nha, công việc của ba khổ cực như vậy, nhất định phải ăn một cái để chúc mừng ba đã hoàn thành!"
Đường Húc Nghiêu véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, "Là con muốn ăn kem đi, phải không?"
"Ba không muốn ăn kem sao?" Thành công đem vấn đề ném trả cho anh
"Được rồi, muốn ăn!"
"Vậy con bồi ba cùng đi ăn!" Được tiện nghi còn khoe mẽ.
Hai mươi phút sau, tại một cửa hàng bán kem nổi danh ở thành phố T.
Ở vị trí trong góc, Hạ Thủy Tinh lười biếng nằm trên đùi của Đường Húc Nghiêu, hai tay đang cầm đồ chơi ghép hình mà cửa hàng tặng, cô bé rất thích chơi cái này, ghép hình Kim Tự Tháp của Ai Cập..., ghép hình tháp Eiffel của nước Pháp á..., những đồ chơi đó cô bé đều đã chơi qua, nhưng ghép hình Tôn Ngộ Không Đại Náo Thiên Cung thì cô bé vẫn chưa chơi!
"Thủy Tinh, con có thể ghép được không?"
"Dĩ nhiên có thể! Rất nhanh con sẽ hoàn thành! Chỉ cần ba khích lệ con một chút!"
Nói xong, cô bé há mồm ra, Đường Húc Nghiêu cũng rất phối hợp, dùng muỗng nhỏ múc kem dâu tây đút tới bên miệng cô bé.
Hạ Thủy Tinh nhanh chóng nuốt xuống, sau đó cười thỏa mãn, tiếp tục chơi ghép hình, ngón tay nhỏ bé mượt mà nhưng động tái rất nhanh, lật tới lật lui các miếng ghép có màu sắc khác nau.
Đường Húc Nghiêu để cái muỗng xuống, giúp con gái lau khóe miệng một cái, sau đó lại tiếp tục, một muỗng tiếp một muỗng, hai cha con không nói nhiều với nhau nhưng mười phần ăn ý.
Chung quanh, rất an tĩnh, an tĩnh có chút không giống bình thường.
Chỉ là nhân viên trong cửa hàng và các phái nữ khác đều chăm chú quan sát cha cha con quá mức xuất sắc này, trong lúc nhất thời, đều quên mất mình nên làm gì.
Nhưng Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Thủy Tinh đều xem thường bọn họ, chỉ coi sự tồn tại của bọn họ giống như không khí vậy.
Bỗng ——
Ánh đèn flash lóe lên ở chỗ xa, đi theo là tiếng "tách" một cái!
"Ba, có người chụp ba con mình thì phải?"
|
Chương 232: Không được đổi ý
" Sợ là chụp chúng ta!" Đường Húc Nghiêu vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái "Thủy Tinh, kính mắt lớn của con đâu rồi, mang theo không? !"
"Có mang theo, ở trong túi ạ!" Ngón tay ngắn ngủn mập mạp chỉ vào cái bàn ở góc.
Đường Húc Nghiêu hài lòng gật đầu, đưa tay lấy cái túi sách dâu tây của bé ra, kéo khóa kéo, tìm được cái kính mắt bên trong, dịu dàng đeo lên giúp bé, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt bị che đậy hơn phân nửa.
Thủy Tinh nhếch miệng mà cười cười , "Ba, xem con đẹp không? !"
"Đẹp!" Đường Húc Nghiêu thật lòng nói , trong mắt anh Thủy Tinh là đứa bé đẹp nhất!
"Ba cũng rất đẹp!" Hạ Thủy Tinh không keo kiệt ca ngợi ba mình, ngồi trên đùi Đường Húc Nghiêu, ngẩng đầu nói, "Ba, con ăn xong rồi, chúng ta đi thôi!"
"Tốt, ba dẫn con về nhà."
Về nhà!
Hai chữ thật ấm áp!
Ánh mắt của Hạ Thủy Tinh trong nháy mắt sáng lên, cho dù bị kính mắt lớn che mất, nhưng ánh sáng mong đợi không thể nào giấu diếm được.
Tính tiền xong, tay lớn dắt tay bé khỏi cửa hàng Ice Cream, đồng thời, lại chớp nhoáng giết vô số phim ảnh, nhưng đều không nhìn thấy dáng vẻ chân chính của cô bé.
Đường Húc Nghiêu môi mỏng giương nhẹ, anh sẽ không để cho con gái ra ánh sáng, bởi vì anh muốn cô bé cùng những đứa bé bình thường khác có tuổi thơ giống nhau, tuổi thơ vui vẻ.
Lamborghini một đường chạy băng băng, cuối cùng ngừng lại trước một ngôi nhà riêng ở vùng ngoại ô.
"Ba, là chỗ này ạ? !" Hạ Thủy Tinh tò mò hỏi .
"Ừ."
Đường Húc Nghiêu cởi dây an toàn ra, đi xuống xe trước, sau đó sang chỗ bên kia ghế ngồi của tài xế, mở cửa xe, ôm con gái xuống, "Đi thôi, chúng ta đi vào!"
Hạ Thủy Tinh gật đầu một cái, ngoan ngoãn đi theo Đường Húc Nghiêu vào bên trong, bắt đầu từ cửa, đầu nhỏ của bé chưa có ngừng nghỉ, trái trái phải phải ngắm nhìn khắp nơi, cuối cùng tầm mắt khóa ở vị trí phía dưới nhà để xe .
Nơi đó, đang có mấy tên nhân viên tạm thời của Đường Húc Nghiêu cúi xuống tiến hành bảo dưỡng xe hơi, còn có mấy chiếc xe thể thao khác cũng được bảo trì.
Oa!
Ba có thật nhiều xe !
Ánh mắt Hạ Thủy Tinh nhìn không chớp, im lặng nuốt nước miếng.
Đường Húc Nghiêu cúi đầu nhìn con gái, "Thủy Tinh, con thích những cái này không? !"
"Thích!" Hạ Thủy Tinh thèm thuồng nói, nhưng ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhíu lại, "Nhưng mà mẹ nói con không đủ 18 tuổi thì không cho phép đụng vào những chiếc xe kia!"
"Mẹ nói rất đúng."
". . . . . ." Hạ Thủy Tinh chu cái miệng nhỏ nhắn vào, tại sao ba luôn luôn anh minh cũng không sáng tỏ như vậy? !
Đường Húc Nghiêu khẽ cười, giơ tay lên nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Thủy Tinh ngoan, chờ con trưởng thành, ba sẽ đem những xe kia cho con, có được hay không? !"
"Con không cần !"
"Hả? ! Tức giận? !"
"Không có! Con không ngây thơ như vậy!"
Đường Húc Nghiêu thiếu chút nữa bật cười, đây không phải là ngây thơ thì là cái gì? !
Anh chợt rất muốn trêu chọc bé, "Thủy Tinh, con không thể không nhận đâu!”
"Tại sao? !"
"Bởi vì ba là ba Thủy Tinh! Ba tặng cho Thủy Tinh, Thủy Tinh sẽ phải nhận , vì Thủy Tinh là đứa con duy nhất của ba!"
"Việc này ba lại sinh một đứa con nữa không phải tốt sao? !"
". . . . . ."
Thảm bại!
Nói xong, hai cha con đã bất tri bất giác đi vào nhà.
Sau khi đi vào, chuyện thứ nhất Hạ Thủy Tinh làm chính là muốn tắm.
"Ba, con tự tắm được rồi, từ năm trước bắt đầu đi học con đều tự mình tắm rồi !"
"Được rồi!" Đường Húc Nghiêu giúp bé chuẩn bị xong nước ấm, sau đó chuẩn bị khăn lông các loại, liền ra khỏi phòng tắm.
Sau đó gọi điện thoại cho tiệm bán hàng độc quyền, phái người mang một ít quần áo trẻ em đến,
Nửa giờ sau, Đường Húc Nghiêu gõ cửa, "Thủy Tinh, con tắm xong chưa? !"
"Còn chưa xong ạ!"
"Con tắm lâu rồi mà, nhanh lên một chút đi, một lát nữa nước lạnh”
"Con biết rồi, ba!"
Bên trong phòng tắm, Hạ Thủy Tinh đang cùng một đám bọt chiến đấu, thật là kỳ quái, bình thường bé dùng sữa tắm rất tốt, tại sao cái này của ba lại khó dùng như vậy, đến cả mùi vị đều quái quái sao ấy!
Bé lấy sữa tắm thoa lên người, nhưng mà trơn mượt, bắt cũng bắt không được!
"Thủy Tinh, con vẫn còn đang tắm sao? !"
"Dạ!"
"Có cần ba giúp một tay hay không? !"
". . . . . ." Dừng một lúc, "Được rồi, ba vào đi!"
Được cho phép, Đường Húc Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, tiểu gia hỏa cũng mè nheo thật lâu, anh thật sợ cô bé té xỉu ở bên trong!
Đẩy cửa ra, anh sải bước đi vào, chỉ thấy trong phòng tắm một mảnh hỗn độn, giống như vừa mới xảy ra Đại Chiến Thế Giới lần thứ ba.
Thủy Tinh ngâm mình ở trong bồn tắm to, vẻ mặt rất bi thống, "Ba, sữa tắm của ba là loại gì, làm con khó khăn như này!"
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu ngớ ngẩn, trầm ngâm nhìn, trời ạ, cô bé dùng không phải là sữa tắm, mà là bọt cạo mặt của anh! Cũng khó trách bé dùng sai, trên mặt bình là tiếng Đức!
"Thủy Tinh, con cảm thấy trên người có thoải mái không? !"
"Con khỏe ạ, chỉ là hơi ngứa chút thôi."
Xong rồi!
Có thể là bé quá nhạy!
Nhất thời Đường Húc Nghiêu cảm thấy trời đất u ám!
Vội vàng bỏ qua nước trong bồn tắm, sau đó dùng vòi hoa sen phun lên người bé đem tất cả bọt trên người bé chảy đi, cám ơn trời đất, trên người của bé không có nổi lên các loại mụn hồng gì đó .
Dùng khăn lông lớn đem bé cuộn lại giống cái bánh tét nhỏ rồi ôm ra ngoài.
"Thủy Tinh, có còn thoải mái hay không hả con? !"
"Không có, chính là lòng tự ái rất được áp chế, vốn người ta còn muốn biểu hiện một chút chính mình, nhưng mà không nghĩ tới thành ra như vậy. . . . . . Ba có phải hay không cảm thấy con rất vô dụng? !"
"Dĩ nhiên là không rồi, Thủy Tinh của ba là lợi hại nhất!"
"Ba, con muốn học tiếng Đức!"
"Được”
"Cái chuyện mất mặt này ba không được nói cho mẹ!!"
"Được."
"Ba nhất định phải nói lời giữ lời!"
"Được."
"Ba con nghĩ muốn một em trai!"
"Được."
Ba giây sau, Đường Húc Nghiêu khóe miệng co giật.
Hạ Thủy Tinh nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, lộ ra nụ cười gian trá, "Ba đã đáp ứng, không được đổi ý!"
|