Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out
|
|
Chương 25: Có tật giật mình
Thứ hai.
Hạ Hải Dụ đúng giờ đi làm.
Trong phòng thư kí ba vị thư kí thâm niên khác vẫn như cũ hất hàm sai khiến.
“Tiểu Hạ, photo một bản văn kiện số 12!”
“Tiểu Hạ, mang văn kiện số 19 đến tầng ba!”
“Tiểu Hạ, phòng họp thứ nhất một lát nữa sẽ dùng, cô đi kiểm tra xem!”
Tộc đi làm ghét nhất ngày thứ hai rất BLUE, Hạ Hải Dụ lại loay hoay ngay cả thời gian tức giận cũng không có, trong phòng thư kí tổng cộng có bốn người, theo như thứ tự sắp xếp lý lịch cá nhân cô chính là NO.4, cơ bản chính là làm việc vặt, công việc làm nhiều nhất, cầm tiền lương ít nhất.
“Tiểu Dụ nhi, đến phòng làm việc của tôi một chút!” Đột nhiên tổng giám đốc gọi điện thoại chuyên cơ thanh âm từ tính truyền đến.
Tay nhỏ của Hạ Hải Dụ nắm chặt thân dưới của máy, muốn chết, ở công ty mà dám gọi cô như vậy, bị người khác nghe được thì làm sao!
Đắc tội câu dẫn tổng giám đốc cô đảm đương không nổi đâu!
Sẽ bị những ánh mắt cùng giới giết chết tươi!
Chợt, rùng mình một cái.
“Tại sao không đáp lại? Bị thanh âm của tôi mê hoặc sao?” Rõ ràng hài hước.
Trên trán Hạ Hải Dụ xuất hiện ba đường vạch đen, cái này là tự luyến cuồng!
Mắt len lén liếc nhìn bốn phía, ba vị thư kí khác đang bề bộn không thể tách rời, hình như không phát hiện đến sự khác thường của cô.
“Tôi lập tức đi.” Hạ thấp giọng, Hạ Hải Dụ nhẹ nhàng quẳng điện thoại xuống.
Nhẹ nhàng di chuyển cái ghế, thật cẩn thận đứng lên, bước đi cũng nhẹ nhàng, sợ bị người phát hiện.
Gần tới 11 giờ, chính là thời điểm phòng thư kí bận rộn nhất, những nhân viên ở ngành khác chuyển tới không ít văn kiện, đồng nghiệp tới tới lui lui thỉnh thoảng đi qua người cô, lễ phép mỉm cười.
“Hạ thư kí khỏe.”
“Vâng, cô mạnh khỏe cô mạnh khỏe.”
Hạ Hải Dụ cười đến cứng ngắc, rất muốn tìm lá cây che lấp mình đi, trong tay nắm hai phần văn kiện thật chặt, có tật giật mình chạy một mạch vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Hô......
Sau khi an toàn tiến vào, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Sao chậm như vậy?! Từ phòng thư kí tới đây chỉ cần năm phút đồng hồ?!” Ngữ khí của anh không thể nào thân thiện, nhưng khóe miệng lại chứa nụ cười mê người.
Hạ Hải Dụ híp híp mắt, muốn một quyền đập bẹt cái mặt không có hảo ý của anh ta, “Tìm tôi có chuyện gì đây?!”
“Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút cô buổi trưa muốn tới chỗ nào hẹn hò mà thôi.” Hai tay anh vòng trước ngực dựa vào thành ghế, tư thái nhàn nhã.
“Hẹn hò?!” Cô bị cách dùng từ kinh hãi của anh dọa sợ.
“Chính là cùng nhau ăn cơm.”
“Tôi không đói bụng!”
Vừa dứt lời, bụng liền hát lên “Kế không thành”, phát ra tiếng “Ọt ọt “.
Gương mặt Hạ Hải Dụ sung huyết đỏ bừng, muốn chết, dám kêu lớn như vậy!
|
Chương 26: Cùng ăn trưa
Đường Húc Nghiêu nhất thời cười to thành tiếng, “Xem ra bụng em so với cái miệng nhỏ của em thành thật hơn nhiều đấy!”
Hạ Hải Dụ nắm tay, xấu hổ không thôi, quá ghê tởm, cái gì cũng bị anh ta chiếm ưu thế!
“11 giờ 40, chúng ta đi nhà hàng Viên ăn cơm Tây!” Anh tự ý quyết định.
Hạ Hải Dụ bĩu môi, nghỉ trưa có mỗi một tiếng, sao đi xa làm gì? Hơn nữa còn xa xỉ như vậy! Nhà hàng Viên chính là chỗ đắt nhất ở thành phố T đó!
Thấy cô không có trả lời, Đường Húc Nghiêu híp mắt lại, trong đôi mắt phượng hoa đào lộ ra ánh sáng gian xảo, “Con người tôi rất chú trọng chất lượng cuộc sống, bữa trưa nhất định phải ăn, chỉ như vậy thân thể mới tốt, mà thân thể tốt mới có thể hiến xương tủy......”
“Được rồi được rồi, tôi đi là được!” Hạ Hải Dụ vội vàng giơ tay đầu hàng, người này, sẽ dùng cái này uy hiếp cô!
Đường Húc Nghiêu hài lòng gật đầu một cái, đưa tay hướng cô muốn tập văn kiện.
Hạ Hải Dụ sửng sốt, lúng túng giải thích, “Cái này không phải rồi...... Tôi vì che dấu tai mắt người xung quanh mới thuận tay cầm...... Văn kiện buổi sáng toàn bộ đều đã xử lý!”
“Em sợ người ta sẽ phát hiện ‘gian tình’ giữa chúng ta sao?”
“Đường Húc Nghiêu, anh vô sỉ!!!” Cô tức giận vù vù dập cửa mà đi.
Sau cánh cửa, tiếng cười từ tính đắc ý vang lên.
Hạ Hải Dụ lửa giận trong lòng cuồng đốt, gót giày “Cạch cạch cạch” giẫm trên mặt đá cẩm thạch nhẵn bóng trước sự chứng giám của mọi người.
Đường Húc Nghiêu, anh tốt nhất nên đem mình nuôi cho trắng mập, rồi ngoan ngoãn hiến xương tủy, nếu không tôi sẽ không tha cho anh!
◎◎◎
Viên nhà hàng Tây.
Trên mặt quản lý đang tràn đầy nụ cười nịnh nọt, “Đường thiếu gia, vị trí dành riêng cho ngài đã sớm chuẩn bị xong, xin mời đi bên này.”
Đường Húc Nghiêu nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, đối với tình huống này dường như đã tập mãi thành thói quen, không chút nào có gì không tự nhiên, mở đôi chân dài liền hướng khu vực VIP ở tầng hai đi lên.
Nhưng mà Hạ Hải Dụ hơi dừng lại, bước chân đã chậm hơn hai nhịp.
“Cô gái, đuổi theo!” Đường Húc Nghiêu cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi.
“Biết rồi!” Hạ Hải Dụ nhỏ giọng nói thầm, bước chân đi theo.
Không gian tầng hai so với tầng một rộng rãi hơn rất nhiều, đại sảnh có khoảng bốn năm trăm thứ trang trí xanh vàng rực rỡ, nhưng lại chỉ thưa thớt có mười bàn ăn, mỗi bàn ăn đều có một khu hoạch định riêng, dùng thủy tinh khắc làm thành vách ngăn với xung quanh, vừa thần bí lại mông lung.
Đãi ngộ VIP quả nhiên cùng người khác bất đồng!
“Đường thiếu gia, hôm nay muốn ăn gì ạ?” Quản lý phòng ăn tự mình tiếp đãi, một mực cung kính mà đem danh sách món ăn đưa tới.
“Súp ngô kiểu Pháp, bò bít tết chiên tám phần chín, bò bít tết mềm Rossini bảy phần chín, gan ngỗng Pháp, cá tuyết bạc Iceland, dịch sữa hào đông lạnh, salad Điền Viên, bánh pho mát, bánh pút-đing caramel......”
Khóe miệng Hạ Hải Dụ co quắp, trời ạ, ăn trưa thôi mà, có cần khoa trương như vậy không? Cô chỉ cần một chiếc sandwich là xong hết!
“Còn nữa, một chai Laffey, 82 năm.”
Laffey?!
Rượu đỏ sao?!
Anh ta đã muốn hiến xương tủy, sao còn có thể uống rượu?!
Khẽ cắn răng, Hạ Hải Dụ âm thầm làm một quyết định ——
|
Chương 27: Cô uống say
“Tôi thích nhất uống rượu đỏ đấy! Không cho phép anh giành với tôi!” Hạ Hải Dụ cả người gượng gạo bưng ly rượu lên, một hơi cạn sạch.
Đường Húc Nghiêu ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, cô gái nhỏ này định chơi cái gì?!
Một chén, hai chén, ba chén......
Hạ Hải Dụ đột nhiên cảm thấy không thoải mái, đầu thật choáng váng.
“Tôi thấy nóng quá.” Cắn môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên đỏ ửng không tầm thường, giống như cây trúc đào xinh đẹp, làm người ta nhìn liền muốn cắn một cái.
“Nóng?!” Đường Húc Nghiêu nhíu mày, “Chỗ nào nóng?!”
“Chỗ nào...... Cũng rất nóng!” Cô kéo kéo cổ áo, một bộ dạng say rượu không nhã nhặn được.
Đường Húc Nghiêu nhìn cô gái nhỏ đối diện một bộ dáng thần hồn điên đảo, cho ra một kết luận chính xác—— cô uống say!
“Ôi...... Chóng mặt quá......” Lắc đầu, cô thấy người đàn ông đối diện biến thành nhiều, không nhịn được cau mày, “Kỳ quái, sao lại nhiều Đường Húc Nghiêu vậy, một người còn ngại gieo họa chưa đủ sao?!”
Xong rồi xong rồi, mới một người đã làm cô nước sôi lửa bỏng rồi, nhiều hơn nữa phải làm sao?!
Lời này của cô làm anh buồn cười, nhưng cũng không nhịn được tò mò, “Tôi thế này làm em chán ghét như vậy sao?!”
“Đừng động! Đừng động!” Thấy mặt anh tăng lên gấp mấy lần, Hạ Hải Dụ không nhịn được đứng lên, loáng một cái đến trước mặt Đường Húc Nghiêu, đưa đôi tay bé nhỏ ôm lấy mặt anh, cố định, thấy anh biến lại thành một, cười vui vẻ.
“Đúng! Như vậy tốt hơn! Chỉ cần một Đường Húc Nghiêu là đủ rồi! Nhiều hơn một cũng không được!” Cô bĩu môi, ánh mắt mê ly, say đến đáng yêu.
“Tôi chính là hiểu thành...... Đường Húc Nghiêu ở trong lòng em là độc nhất vô nhị sao?!” Anh không nhịn được trêu đùa, đôi mắt phượng hoa đào lóe lên ánh sáng mê hoặc người.
“Có thể! Vốn chính là như vậy! Luôn tự cho là đúng vừa ngang ngược lại phong lưu, đưa mắt nhìn toàn bộ thế giới cũng không tìm ra được người nào hơn vậy!” Rượu vào lời ra, ra phải triệt triệt để để.
Khóe miệng Đường Húc Nghiêu co quắp, đánh giá này thật đúng là ác độc!
“Ôi...... Tôi thật lo lắng Hải Tinh nhận xương tủy của anh, về sau cũng trở thành cái loại Play boy đó...... Lưu manh! Chủng heo Cát Văn! Ô ô...... Chính là không thể chấp nhận được......” Cô tự quyết định, nói xong rất ủy khuất, không nhịn được hít hít hai lỗ mũi.
Rượu này quá mạnh, trong lòng lại không cam chịu, Hạ Hải Dụ nhịn không được nữa rồi, “Bịch” ngã vào trong ngực anh.
Đường Húc Nghiêu nheo lại mắt, nhìn thân hình mềm mại trong lòng, thân thể nơi nào đó bắt đầu nổi lên phản ứng nguyên thủy......
|
Chương 28: Tỉnh cho tôi
“Đường đại thiếu gia! Đường tổng giám đốc! Ngài ăn cơm trưa ba tiếng đồng hồ còn chưa xong sao?! Sắp đến giờ gặp mặt đại biểu công ty Hongkong JK ký hợp đồng rồi!!!” Điện thoại vừa mở, trợ lý Thiệu Hành luôn luôn hài hước khôi hài rốt cục không thể nhịn được nữa, bắt đầu nổi giận.
“Xuỵt......” Đường Húc Nghiêu nhẹ nhàng ra lệnh chớ lên tiếng.
Thiệu Hành nhíu mày, tình huống gì thế?! Đường Húc Nghiêu luôn luôn phách lối ngag ngược từ lúc nào đã trở nên ôn nhu như vậy rồi?!
“Ôi, mình buổi trưa thấy cậu cùng cô thư kí nhỏ của cậu ra ngoài ăn trưa, không phải cậu ngay cả cơm lẫn người đều nuốt rồi chứ?!”
Cạch!!!
Điện thoại cắt đứt.
Đường Húc Nghiêu cúi đầu một chút nhìn cô gái nhỏ nằm trong ngực mình, mấp máy môi, thật muốn đem cô nuốt hết, nhưng con “Cá” nhỏ ngủ như heo chết, anh sao ăn được đây!!!
Trong không gian yên tĩnh, truyền ra tiếng hít thở đều đều của Hạ Hải Dụ, trong hơi thở lộ ra mùi rượu yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ hồng, giống như một quả táo đáng yêu.
Đường Húc Nghiêu nhìn đồng hồ, lại nhìn tình trạng của cô một chút, còn có thể ngáy được, không nhịn được đưa tay nhéo cái mũi nhỏ tròn trịa của cô, “Này, Hạ Hải Dụ, tỉnh cho tôi!”
“Ôi...... kêu cái gì, tiền điện đã nộp rồi!” Cô gái nhỏ đang nằm mê man, râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Khuôn mặt người đàn ông đen lại, hơi chút cười xấu xa, “Hạ Hải Dụ, không tỉnh lại tôi sẽ hôn em đó! Hơn nữa, còn cởi quần áo của em!”
Gì?!
Hôn?!
Cởi quần áo?!
“A a a a a...... Đồ lưu manh!” Hạ Hải Dụ chợt tỉnh, thấy rõ anh gần trong gang tấc, khuôn mặt đẹp trai phóng đại.
Đường Húc Nghiêu khóe miệng giơ lên nụ cười, có chút đùa cợt.
Đồ lưu manh?!
Anh hối hận, vừa rồi nên nuốt cô mặc kệ mọi việc thế nào! Liền lưu manh cho cô xem một chút!
Hạ Hải Dụ thấy mình lỡ lời, ngượng ngùng cười, cố gắng tự nói với mình không nên quá để ý cái từ nguy hiểm thâm sâu kia.
“Tôi...... Chúng ta nên trở về công ty!” Cô loạng choạng đứng dậy, dưới chân một trận nhẹ bẫng, chợt lảo đảo một cái.
Một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ vươn tới, vòng thật chắc bên hông cô, sau đó ôm cô lên một cách tự nhiên.
“A...... Tự tôi đi được...... Thả tôi xuống......” Chữ phía sau bị ánh nhìn mạnh mẽ kiên quyết của anh mà thu lại.
Được rồi được rồi, ở ngay trước mặt gọi anh là đồ lưu manh quả thật làm bị thương tự ái của anh, vậy thuận theo ý anh là được!
Thịch thịch!
Thịch thịch!
Cách lớp áo sơmi tơ tằm cao cấp, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ có lực của anh.
Không tự chủ, đầu choáng váng hơn.
Chiếc Lamborghini nhanh chóng khởi động, trên mặt đường trơn nhẵn của thành phố T, Hạ Hải Dụ nuốt một ngụm nước bọt, cố làm ra vẻ trấn định.
Chợt, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông đang ngồi giữ tay lái.
“Đây không phải đường về công ty? Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
|
Chương 29: Muốn tới nhà cô
“Đi ngủ!” Ngữ khí của anh có chút nguy hiểm, rất dễ làm cho người khác hiểu sai.
Hạ Hải Dụ ngây ngốc, ý tứ khác của đi ngủ chẳng phải là đi HO¬TLE sao?!
Nhưng bọn họ trước đó không phải đã nói rõ là ít nhất phải chờ một tháng nữa mới cái nọ cái kia sao?!
Cô tận lực giơ lên nụ cười, lại cảm giác rõ ràng khóe miệng đang rút gân, cười giả tạo, “A, A Húc...... Anh không phải nói thật chứ?!”
Đường Húc Nghiêu khóe miệng kéo kéo, tâm tình thật tốt, cô gái nhỏ này sau khi uống say suy nghĩ trở nên càng thú vị rồi, lại muốn cái gì đây!
Ngón tay đang cầm lái của anh giật giật, quẹo trái, nâng mày hỏi cô, “Em là đang khẩn trương sao?!”
Nói nhảm!
Dĩ nhiên khẩn trương!
Cô lại không có kinh nghiệm!
Khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ một chút, trong lòng còn có chút không cam lòng, quay đầu, muốn suy nghĩ.
Tầm mắt liếc về hướng ngoài cửa sổ......
Gì?!
Đây không phải là đường đi nhà cô sao?!
“Này! Đường Húc Nghiêu! Coi như phải làm thì cũng không thể về nhà tôi chứ! Sau này tôi lưu lại ám ảnh thì sao bây giờ? Giường tôi sau này làm sao mà ngủ được? Tôi nằm trên đó sẽ tự động nhớ lại hình ảnh ấy nha!” A a a, quá đáng sợ, thật là ác mà!
Đường Húc Nghiêu buồn cười, đáng yêu muốn chết!
Xe chạy đến lầu dưới nhà trọ nhỏ Hạ Hải Dụ thuê, Đường Húc Nghiêu khóe miệng chứa đựng nụ cười xấu xa dẫn đầu xuống xe trước, sau đó rất khó có được một phen quí ông, vì cô mà nhẹ nhàng mở cửa xe.
“Đi thôi!”
Hạ Hải Dụ cả người lơ mơ, chỉ cảm thấy đáy lòng sợ hãi, lạnh buốt, nhưng máu lại chạy xông thẳng tới gáy, ngày càng nóng.
Bởi vì vẫn còn hơi cồn, hai chân cô có chút hư mềm, càng thêm khó đi.
“Tôi ôm em lên?!” Anh nói lên đề nghị nguy hiểm.
“Không cần!!!” Hạ Hải Dụ cắn răng nghiến lợi, không khỏi mang theo tức giận cùng sự quật cường trời sinh.
“Kịch kịch kịch!” Giày cao gót đạp rất vang dội, trong hành lang lờ mờ che giấu vết đỏ ửng trên khuôn mặt cô.
Lầu một, lầu hai, lầu ba...... Lầu bảy......
702 đến!
“Mở cửa đi!” Giọng nam phách lối lại trầm thấp vang lên.
Hạ Hải Dụ dậm chân, tay nhỏ bé cầm cái túi lên móc chìa khóa ra......
|