Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out
|
|
Chương 20: Tôi đáp ứng anh Bên hồ bơi, Đường Húc Nghiêu nhàn nhã nằm trên ghế sưởi nắng, một thân quần áo ở nhà nhẹ nhàng thả lỏng khoác lên người, nhưng một chút cũng không lộ vẻ lôi thôi, ngược lại làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác lười biếng.
Nghe được tiếng bước chân, môi mỏng khẽ nhếch lên, quay đầu, nhìn thấy người mình đã chờ từ lâu.
Trên khuôn mặt thanh tú không chút son phấn, bộ dáng sạch sẽ cùng tên cô giống nhau, ngoại hình đơn giản thanh thuần, mát mẻ nhu mỹ, không có tư thế tuyệt lệ, nhưng cũng mát mẻ động lòng người, mà hấp dẫn người ta nhất, là đôi mắt trong như nước hồ mùa thu của cô.
Anh nhìn chằm chằm cô, đáy mắt lại thoáng qua một tia gian trá, “A? Khách quý đến đây! Hạ tiểu thư đại giá quang lâm, thật là vinh dự cho kẻ hèn này!”
Hạ Hải Dụ làm sao không nghe ra anh ta đang chế nhạo, tay lén nắm thành đấm, hận không một quyền đánh lệch mặt anh ta, nhưng là cô không thể, nhẫn nhịn, nghiêm mặt nói, “Tổng giám đốc, tôi hôm nay đến là có chút chuyện muốn nói cùng anh.”
Đường Húc Nghiêu nhíu mày, “Đây là thời gian cá nhân, lại ở nhà, tôi rất không thích xưng hô tổng giám đốc này!”
Được rồi, cô đã hiểu, anh ta là đang cố ý gây khó dễ!
Hạ Hải Dụ cắn cắn môi, khuất phục, sau đó cố gắng giữ vững nụ cười, “Như vậy, tôi có việc muốn nói với anh một chút, Đường thiếu gia!”
Anh hài lòng gật đầu một cái, “Được rồi, nói một chút xem, tôi cũng rất hiếu kì, đến tột cùng là có chuyện quan trọng gì làm Hạ tiểu thư từ xa đến, mà vẫn còn đứng bên cửa 35 phút lẻ 9 giây đây?”
Hạ Hải Dụ thiếu chút nữa hộc máu, anh ta thậm chí ngay cả cái này cũng biết!
Cũng đúng, anh ta đã sớm đoán được mình sẽ đến, dĩ nhiên sẽ ôm cây đợi thỏ rồi!
Hạ Hải Dụ nheo mắt lại, đối với thái độ phách lối của anh ta rất tức giận, kiêu cái gì mà kiêu, nếu không phải biết anh có xương tủy hữu dụng, cô có chết cũng sẽ không tới nơi này!
“Nói đi, anh muốn tôi làm gì?” Cô vào thẳng vấn đề hỏi.
“Cô là đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu?”
Giả bộ!
Thật có thể giả bộ!
Hạ Hải Dụ mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào anh, cái bộ dáng đã biết trước trong lòng kia thật quá ghê tởm!
Hít thật sâu một cái, Hạ Hải Dụ bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, cô là đang đi cầu người, cho nên phải kiên nhẫn một chút, đúng vậy, kiên nhẫn! Kiên nhẫn!
Giọng nói không tự chủ mềm nhũn ra, “Đường thiếu gia, tôi là chị của Hạ Hải Tinh, tôi thành khẩn xin anh hiến xương tủy cho nó, có thể không?”
Rốt cục nói đến trọng điểm rồi!
Đường Húc Nghiêu khẽ nhếch khóe môi, đáy mắt đều là hài lòng, nhưng vẫn cố ý làm ra vẻ, “Tôi là người làm ăn, mọi việc cũng đều phải có thù lao!”
“Anh muốn cái gì?” Cô hỏi có chút căng thẳng.
“Cô nói...... Tôi muốn cái gì......” Hắn chợt đứng lên, ở bên tai cô thở ra khí nóng, ý tứ chọc ghẹo rất rõ ràng.
Hạ Hải Dụ cắn răng nghiến lợi, tên xấu xa hèn hạ vô sỉ này!
Ý đồ của anh ta rất rõ ràng, đồ lưu manh, đại heo đất!
Hạ Hải Dụ rất bực bội, nhưng không có cách nào khác, cắn răng một cái, quyết định, bất cứ giá nào rồi!
“Được, tôi đồng ý, làm người phụ nữ của anh!”
|
Chương 21: Nói mà không có bằng chứng Đường Húc Nghiêu lắc đầu một cái, còn chưa thật hài lòng, “Tôi không thích phụ nữ quá bạo lực!”
Hiển nhiên, ý chỉ sở hữu!
Hạ Hải Dụ bỏ xuống tất cả tự ái, cúi đầu nhận sai, “Thật xin lỗi, sự kiện cầm hoa hồng đập anh là tôi không đúng, tôi xin lỗi!”
“Thật lòng?!” Anh vô cùng hoài nghi thành ý của cô.
“Thật thật! Một trăm lần nghiêm túc! Một ngàn lần nghiêm túc! Một vạn lần nghiêm túc!” Hạ Hải Dụ gật đầu giống như gà mổ thóc, đôi mắt tinh khiết trong suốt không có tia gian dối nào.
Mắt Đường Húc Nghiêu chăm chú khóa lại ở cái miệng nhỏ nhắn hoạt bát của cô, đáy mắt nổi lên ánh sáng.
Khẽ nghiêng người, anh tựa vào gần hơn, hơi thở ấm áp mơ hồ đầu độc, đáy mắt lưu động ánh sáng tà ác, ngón tay thon dài xoa đôi môi của cô, cẩn thận vuốt ve, “Nói mà không có bằng chứng, trước tiên cô phải làm chút gì bảo đảm cho thỏa đáng!”
Bảo đảm?!
“Cái đó...... Muốn ký tên đồng ý sao?!” Phim truyền hình đều diễn như vậy, còn có ngôn tình tiểu thuyết Đài Loan tất cả đều có kiểu đoạn máu chó như vậy. Đường Húc Nghiêu vui vẻ cười ra tiếng, “Chữ là chết, người là sống, tôi thích thật hơn một chút!”
Hạ Hải Dụ nhịn không được tim đập rộn lên một chút, lúc anh nói chuyện, môi mỏng phun ra hơi thở phe phẩy lên mặt cô, làm cô cảm thấy hai gò má nóng lên.
“Thế nào? Không muốn?” Đường Húc Nghiêu nhướn mày, ngón tay tiếp tục khẽ vuốt môi của cô, thân thể mềm mại tản ra hương thơm mê người, so với mùi hương anh ngửi qua đều tốt hơn.
“Tôi......” Hạ Hải Dụ đỏ mặt, lắp bắp, anh dựa vào quá gần, làm cô có chút không thở được.
“Sao?” Nhìn bộ dáng cô khẩn trương, Đường Húc Nghiêu cảm thấy rất thú vị, không khỏi nghĩ trêu chọc cô. Anh cúi đầu, ở bên tai cô nhẹ nhàng thổi khí, “Như vậy đã khẩn trương? Vậy sao làm được phụ nữ của tôi?”
Hạ Hải Dụ cũng hít một hơi, theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng là cô cố nén, bản năng nhắm hai mắt lại, thật chặt.
Bởi vì khẩn trương, lông mi của cô thật dài khẽ run giống như cánh bướm, mi tâm cũng nhíu lại, cái trán toát ra mồ hôi.
Vẻ mặt như sắp chịu cực hình!
Con mắt phượng hoa đào của người đàn ông híp lại thật sâu.
Lần đầu tiên có cô gái ở trong ngực anh mà còn cứng ngắc như vậy!
Anh rất muốn xem một chút, dáng vẻ yếu đuối của cô, nhất định, cực kỳ mê người!
Ánh mặt trời chiếu sáng lên khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng như ngọc của cô, chiếc váy trắng liền áo không thể bình thường hơn, nhưng mặc trên người cô lại cực kì đẹp mắt, tóc buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản nhất, nhưng khi cô buộc lên lại có một loại khí chất Triêu Dương, xinh đẹp giống như cá Thiên Sứ, đẹp đến mức làm anh run sợ.
Bàn tay to vòng qua vai cô, thoáng dùng lực, anh cúi đầu, hôn lên cánh môi động lòng người kia...
|
Chương 22: Muốn cô chủ động Mẹ nó, hôn liền hôn đi, lại còn vươn đầu lưỡi, thật là tà ác!
Hạ Hải Dụ trong lòng lửa giận đốt điên cuồng, đôi tay nhỏ bé nắm thật chặt làn váy, cố gắng khắc chế xúc động muốn lui người.
Đường Húc Nghiêu cảm nhận được lòng cô không yên, đáy lòng cũng một hồi nóng nảy, cô gái này sao lại không đáng yêu như vậy, nếu đổi lại là người khác đã sớm mê đắm rồi, cô còn ở chỗ này thái độ một bộ không thể chịu được!
Nụ hôn, trở nên tẻ nhạt vô vị.
Anh dừng lại tất cả động tác, trên gương mặt đẹp trai nổi lên nụ cười ác liệt, “Miễn cưỡng như vậy sao? Vậy không tính, tôi cũng không phải không thể, chính là phụ nữ muốn được tôi hôn rất nhiều!”
Hạ Hải Dụ phút chốc mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn giận đến đỏ bừng, anh ta cố ý! Phụ nữ muốn được anh ta hôn rất nhiều, nhưng người có thể cứu Hải Tinh cũng chỉ có anh nha!
Kéo kéo khóe miệng, Hạ Hải Dụ nặn ra nụ cười nịnh nọt, “Vậy hôn lại lần nữa? Lần này tôi nhất định sẽ phối hợp tốt!”
Đề nghị của cô làm Đường Húc Nghiêu hơi kinh ngạc, một tay nâng cằm của cô, xúc cảm trơn nhẵn mềm mại làm lòng anh ngứa một chút, khóe miệng hơi nâng lên, “Được rồi, tôi sẽ cho em một cơ hội nữa, nhưng mà lần này muốn em chủ động!”
Hạ Hải Dụ hận đến cắn răng nghiến lợi, nhưng vẫn nhịn xuống tất cả tức giận, chủ động liền chủ động, cô mới không sợ đâu!
Chuẩn bị tâm lý thật tốt, Hạ Hải Dụ trợn mắt nhìn, sau đó lại nhắm lại, cong miệng lên, hung hăng nhào tới phía Đường Húc Nghiêu, thân hình anh vốn đang đứng cạnh hồ bơi bỗng chợt lóe, cô nhào tới vô ích, vô cùng thê thảm ngã vào nước.
“A......”
Ào một tiếng, bọt nước trong hồ bơi văng lên.
Đường Húc Nghiêu hoàn toàn không có ý cứu cô, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười, thưởng thức bộ dáng chật vật của cô.
“Phốc! Khụ......” Hạ Hải Dụ ở trong hồ bơi giãy dụa, toàn thân bị nước làm ướt hết.
Cô lau mặt một cái, càng không ngừng ho khan, một bên ho khan một bên trợn mắt nhìn người đàn ông trước mắt.
“Anh, anh......” Tên khốn này, cố ý!
“Không cho phép ra!” Đường Húc Nghiêu ở trên cao ra lệnh, “Tôi có thói quen mỗi ngày bơi lội nửa tiếng, nhưng nếu nói muốn hiến tủy, vậy thì khẳng định không thể bơi, tất cả —— em bơi thay tôi!”
“Cái gì?!” Hạ Hải Dụ sửng sốt, anh ta đây là...... Đồng ý hiến tủy sao?!
A a a, quá tuyệt vời!
Khóe miệng nâng lên thật cao, trong đôi mắt cũng lộ ra ánh sáng, Hạ Hải Dụ hô to một tiếng “YES”, sau đó cả người trong hồ bơi mở ra, bơi ngửa, bơi ếch, bơi tự do, mỗi lần một kiểu bơi, thời điểm cái đầu nhỏ trồi lên khỏi mặt nước, nụ cười trên mặt cũng một dạng rực rỡ như ánh mặt trời.
Một bên, Đường Húc Nghiêu khẽ cong môi, giương lên nụ cười chiến thắng...
|
Chương 23: Gọi tên tôi
“Được rồi, thỏa thuận đạt thành, em lên đây đi!” Đường Húc Nghiêu khóe miệng chứa nụ cười, độ cong hưng phấn ẩn chứa ý không tốt.
Bên bể bơi, Hạ Hải Dụ nhăn nhăn nhó nhó, xin nhờ, hôm nay cô mặc chính là váy đó, hơn nữa còn là váy trắng, váy trắng gặp nước sẽ biến thành trong suốt thật không tốt! Nếu cứ vậy mà lên, cô chẳng phải là muốn bị anh nhìn hết?!
“Giả vờ cái gì, tôi cũng không phải chưa nhìn qua!”
“Anh......” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hải Dụ vọt đỏ, không rõ là vì tức giận, hay là vì xấu hổ. Người này, lại còn có thể không đỏ mặt mặt mà nói chuyện tự nhiên kia, vô sỉ!
Chợt, Hạ Hải Dụ liên tưởng đến một chuyện khác ——
Cô đáp ứng làm người phụ nữ của anh ta, đó chẳng phải là muốn cô cùng anh...... Cái đó cái kia?!
Ôi, đến lúc đó khẳng định không chỉ là một cái hôn đơn giản như vậy!
Theo bản năng, lại lùi vài bước......
Cô ngơ ngác nhìn anh một cái, giọng nói trở nên buồn bã, “Cái đó...... Đường thiếu gia, tôi có điều thỉnh cầu...... Tôi cần phải có một khoảng thời gian thích ứng, ít nhất phải một tháng mới có thể cùng anh...... Cái đó....”
Đường Húc Nghiêu nhíu mày, tiểu Ma Tước to gan lớn mật rốt cục cũng biết sợ!
“Có thể, tôi cũng không thích ép buộc phụ nữ.” Phụ nữ từ trước đến giờ đều tự ngã vào anh!
Hạ Hải Dụ cắn răng, anh ta hiện tại không phải đang ép buộc cô sao, còn một bộ cao thượng, dối trá!
Đường Húc Nghiêu híp một con mắt, anh biết trong lòng cô gái nhỏ này không phục, nhưng mà, anh có đủ kiên nhẫn cùng cô chơi, so với đoạt lấy cô, anh cảm thấy thuần phục cô càng thú vị!
Hạ Hải Dụ nuốt nước miếng một cái, trong lòng cũng có chút sợ hãi, người này hình như đang suy nghĩ cái gì, không phải muốn sử dụng thủ đoạn biến thái gì đối phó cô đi?
“Nhanh đi lên đi, chúng ta cần nói chuyện cụ thể về thỏa thuận một chút!” Khẩu khí của anh rất ngang ngược.
“Dạ! Đường thiếu gia!” Tôn ti trong lời nói, lộ ra khinh thường.
Anh dương dương tự đắc, trong giọng nói tuyệt đối mang ý khiêu khích, “Cũng đã đồng ý làm người phụ nữ của tôi rồi, còn gọi là Đường thiếu gia?!”
“Đường Húc Nghiêu!” Kêu tên cũng không thành vấn đề, cô đã sớm đem ba chữ này nguyền rủa ở trong lòng mấy trăm lần rồi.
“Bỏ họ đi, gọi tôi là Húc Nghiêu, hoặc là...... Nghiêu.” Anh cố ý hạ thấp giọng, từ tính bức người.
|
Chương 24: Gọi nhau
Húc Nghiêu?!
Nghiêu?!
Gọi như vậy...... Cũng quá thân mật đi?!
Hạ Hải Dụ do dự một chút, theo bản năng kháng cự, trong đôi mắt sáng trong có chút tránh né.
Đường Húc Nghiêu tinh tế nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của cô, vẻ mặt không chịu nhượng bộ.
“Bình thường không phải nhanh mồm nhanh miệng lắm sao? Lúc này mèo tha mất lưỡi rồi?” Đôi mắt phượng hoa đào lóe ra ánh sáng mê hoặc người, giọng đắc ý trêu chọc nửa thật nửa giả.
Da tóc Hạ Hải Dụ run lên, lông tơ trên cánh tay cũng dựng cả lên, cười khan hai tiếng, “Ôi, không phải tôi không nguyện ý gọi, nhưng anh xem tôi gọi như vậy giống Thiệu Hành và những người khác, tôi mà cũng gọi theo như thế…, một chút cũng không đặc biệt! Tôi nghĩ tốt nhất nên đổi lại!”
“Đổi thành cái gì đây?” Anh thật đúng là có điểm mong đợi.
“A...... A Húc! Đúng đúng đúng, A Húc!” Sau khi mất rất nhiều tế bào não cô rốt cục nghĩ ra được.
Đường Húc Nghiêu nhíu nhíu mày, “Sao lại quê mùa như vậy?!”
Quê mùa là được rồi!
A Húc với A Ngưu thô tục giống nhau!
Hạ Hải Dụ trong đáy lòng cười gian, trên mặt lại làm ra rất vẻ vô tội, “Quê cái gì mà quê, như vậy thấy thân thiết hơn! A Húc!”
“Được rồi, cho phép cô gọi như vậy, tiểu Dụ nhi!”
Tiểu, Tiểu Dụ nhi?!
Hạ Hải Dụ chợt ngẩn ra, nụ cười ở khóe miệng cũng cứng lại, Tiểu Dụ nhi, đã rất lâu rất lâu rồi không ai gọi cô như vậy!
“Không thể, anh đổi tên khác đi!”
“Tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi!” Đại thiếu gia ngang ngược cố chấp.
◎◎◎
Hạ Hải Dụ không nhớ rõ mình rời khỏi đại trạch Đường gia như thế nào, cũng không nhớ mình trở lại nhà trọ nhỏ như thế nào, khi cô từ trong trạng thái ngẩn người lý trí thanh tỉnh lại thì trời đã tối rồi.
Cả người dựa vào ván cửa, tay nhỏ bé với tới cái ba lô, lấy ra tấm ảnh gia đình kẹp trong ví, tự lẩm bẩm, “Ba, mẹ, con nhớ hai người...... Con nhớ lúc hai người gọi con là tiểu Dụ nhi......”
|