Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh
|
|
Khoảng 2h
_Ya … tớ sẽ giết mấy cậu – Cái giọng nó la lên
Hiện giờ nó đang rượt Gia Bảo , Gia Huy và Đức Anh , còn mấy người còn lại đang đi theo sau xem thử . Nó rượt cả bọn lòng vòng khắp sân , rồi cả 4 người chạy tới đường cùng – bức tường cách nhà nó và nhà Hải Đăng . Gia Bảo , Gia Huy và Đức Anh không dám khựng lại , lập tức đá và tường
*Rầm*Rầm*Rầm* - Hải Đăng , Duy Khánh , Nhật Minh cứ tưởng khủng bố nhưng đấy là do tường đổ
Và cứ thế cuộc rượt đuổi lại tiếp tục . Hải Đăng , Duy Khánh , Nhật Minh cũng ngó ra nhìn thử . Nó rượt , rượt và rượt . Rượt đến bể bơi nhà Hải Đăng . Nhờ phản xạ tốt nên Gia Bảo , Gia Huy , Đức Anh khựng lại kịp nhưng nó nào có tha . Nó bay lên đá cho 3 tên , mổi tên một nhát . Thế rồi cả 4 đứa đi tắm luôn , mình mẩy như con chuột lột . 4 con chuột ấy nhanh chóng lôi lết thân mình để leo lên thành bờ .
_Này này , cậu ác quá đó . Mấy đứa mình ngừng lại kịp rồi cậu còn đá cho văn xuống nữa – Đức Anh nói
_Ừ thì ác nè – Nó cầm súng bắn nước với thể tích nước hơi bị nhiều bắn vào mặt Đức Anh
Bất chợt tự nhiên thấy kế bên còn mấy cái súng nước nữa . Thế là Gia Bảo , Gia Huy , Đức Anh , Thanh Phong , Ngọc Nhi , Bảo My , Hải Đăng , Duy Khánh xông vào trận . Dưới ánh nắng , những tia nước càng trở nên lung linh hơn . Và dưới ánh nắng , những con người này trở nên khùng hơn
_Nở lòng nào hại mình , mình cho cậu chết nè – Gia Huy nhắm bắn vào nó nhưng
_A . Cậu bắn đâu ngay mình vậy hả . Cho cậu chết nè – Đức Anh bắn Gia Huy
_Tại mình nhắm trật mà làm gì ghê vậy . Sặc . Nè , sao bắn vào mũi mình vậy – Gia Huy bắn Đức Anh luôn
_Kaka – Cái giọng cười nham nhở của Thanh Phong khi bắn vào Bảo My
_Nè , cái tên sao chổi đáng ghét . Anh làm cái gì thế , ướt cả mình tôi luôn rồi này – Bảo My sắn tay áo lên
_Tôi bắn cô đấy , rồi sao – Thanh Phong hếch mặt lên
_Tôi sẽ trả thù anh , anh coi chừng đấy – Thế rồi Bảo My xông lên
_Nè , sao anh bắn em thế - Ngọc Nhi nói Gia Bảo
_Tại thích bắn em vậy đó – Gia Bảo cười nói
_Tên sát nhân , em giết anh – Nói rồi Ngọc Nhi bắn Gia Bảo luôn
Nó đang ngắm cuộc hỗn chiến của mọi người thì tự nhiên tia nước đâu bắn vào người
_Anh Hai , tên này nữa . Hai người muốn chết lắm hả - Nó mắng Hải Đăng và Duy Khánh
Nhưng mà hai tên đáng ghét đó cứ bắn nó . 3 người bắn qua lại tới sau năm phút .
*Phập*Phập* - Nó bóp cò nhưng nước không ra
“Chết cha , tự nhiên hết nước” – Nó thầm nghĩ rồi nhanh chòng tìm ra lối sách
_Hết nước rồi phải không . Em tiêu đời rồi – Hải Đăng nói
_Anh đừng có đứng đó rồi mơ mộng – Nó nói rồi nhanh chóng chạy , núp sau lưng Nhật Minh
Nhật Minh từ tên vô tội cũng bị vạ lây . Duy Khánh và Hải Đăng bắn , bắn , bắn nhưng toàn trúng Nhật Minh . Nhìn thật là tội luôn . Còn nó , nó núp sau lưng . Nó nhanh chóng di chuyển rồi lôi theo tấm bia Nhật Minh . Nó đi tới bể bơi để ‘nạp đạn’ cho đầy . Sau vài phút , nó đã trở lại và ăn hại hơn xưa . Cuộc chiến cứ thế tiếp diễn , thĩnh thoảng Nhật Minh lại trờ thành lá chắn cho nó
Kết quá là đến 3h30
_Hắc…xì… - Tất cả mọi người trừ nó đang bị cảm lạnh , bệnh hết cả rồi
_Mọi người bị cái gì vậy , mới đó mà bệnh rồi . Từ mình leo về phòng đi – Nó nói
Rồi Hải Đăng , Duy Khánh , Nhật Minh vào nhà họ . Còn bọn còn lại vào nhà nó , cái bọn này đi đường tắt – Đường mới phá hồi nãy
_Đi thay đồ đi – Nó kêu
Sau một vài phút nó đi coi thử từng phòng đều thấy mọi người ngủ hết . Nó xuống bếp lấy mấy cái khăn , nhúng nước ấm rồi lại lội lên lầu đắp lên trán cho từng người . “Ai bảo chơi ngu chi , giờ bệnh rồi” – Nó suy nghĩ . Rồi nó lại đi qua nhà Hải Đăng , thăm anh nó . Hải Đăng giờ đăp chăn kín mích , nó đắp khăn ấm lên rồi về . Hai tên Nhật Minh và Duy Khánh nó để cho tự sinh tự diệt . Nó lại leo về nhà , trèo trên cây . Nó đúng là không sợ lạnh mà , đêm sương sẽ lạnh lắm . Nó ngồi đó và hát
Eonjengan i nunmuri meomchugil Eonjengan i eodumi geodhigo Ttaseuhan haetsari i nunmureul mallyeojugil
Jichin nae moseubi Jogeumsshik jigyeoweojineun geol neukkimmyeon Dabeorigo shipjyo Himdeulge jikkyeoodeon kkumeul Gajin geotbodaneun Bujokhan geoshi neomunado manheun ge Neukkyeojil ttaemada Darie himi pullyeoseo na jujeoanjyo
Eonjengan i nunmuri meomchugil Eonjengan i eodumi geodhigo Ttaseuhan haetsari i nunmureul mallyeojugil
Gwaenchanheul georago Nae seuseuroreul wirohamyeo beotineun Haruharuuga nal jogeumsshik duryeobge mandeulgo OH~ Nareul mideurago ~OH Malhamyeonseodo midji mothaneun naneun Ije eolmana deo Orae beotil su isseul ji moreugesseoyo
Kidarimyeon eonjengan ogetji Bami gireodo haeneun tteudeushi Apeun nae gaseumdo eonjengan da natgetji
Nal ijen dowajugil Haneuri jebal dowajugil Na honjaseoman igyeonaegiga Jeomjeom deo jashini eopseojyeoyo
Eonjengan (eonjengan) i nunmuri meomchugil Eonjengan i eodumi geodhigo (i eodumi geodhigo) Ttaseuhan (ttaseuhan) haetsari i nunmureul mallyeojugil (i nunmureul mallyeojugil)
Kidarimyeon eonjengan ogetji (Someday, Someday~) Bami gireodo haeneun tteudeushi (haeneun tteudeushi) Apeun nae gaseumdo eonjengan da natgetji (eonjengan da natgetji i~YEAH)
Eonjengan.. Eonjengan..
Lời dịch
Em hi vọng ngày nào đó những giọt nước mắt này sẽ ngừng rơi Ngày nào đó khi bầu trời u ám sáng sủa lại Em hi vọng tia nắng ấm áp sẽ lau khô dòng lệ này
Khi em mệt mỏi vì nhìn thấy chính mình kiệt sức, Em muốn cho đi những giấc mơ mà mình đã cố gắng ấp ủ Mỗi khi em thấy mình thiếu sót nhiều hơn những điều mình có Thì đôi chân em lại kiệt sức và khuỵu xuống
Em hi vọng ngày nào đó những giọt nước mắt này sẽ ngừng rơi Ngày nào đó khi bầu trời u ám sáng sủa lại Em hi vọng tia nắng ấm áp sẽ lau khô dòng lệ này
Mỗi ngày, em đều an ủi bản thân rằng “ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi” Nhưng điều đó lại khiến em càng thêm sợ hãi Em tự nhủ là phải tin ở chính mình nhưng em lại không làm được Em không biết giờ đây mình còn chịu đựng được bao lâu nữa
Nhưng cứ chờ, rồi ngày đó sẽ đến Dẫu cho đêm có dài cách mấy, thì mặt trời vẫn sẽ mọc Ngày nào đó trái tim đau đớn này cũng sẽ khỏe lại thôi
Em hi vọng điều đó sẽ giúp em Và hi vọng Chúa sẽ che chở cho con Em không đủ tự tin để vượt qua chính bản thân mình
Nhưng cứ chờ, rồi ngày đó sẽ đến Dẫu cho đêm có dài cách mấy, thì mặt trời vẫn sẽ mọc Ngày nào đó trái tim đau đớn này cũng sẽ khỏe lại thôi
Ngày nào đó... Một ngày nào đó...
Someday - IU
|
Chap 22 : Thổi gió
Nó đang ngồi hát , buồn buồn nên phóng xuống đá cục đá chơi . Ai ngờ đá nó văn tới chổ bức tường bị phá *Rầm* . Hôhô , bức tường lại trầm trọng hơn , nó lại thủng thêm một ít (Nội công thâm hậu) . Nó nhìn bức tường , mở to mắt , chớp chớp mi . Sau đó thì chạy biến , ngu chi ở lại đây , anh nó mà phát hiện ra thì chết luôn . Nhưng nó không có chạy vào trong nhà mà nó chạy ra ngoài đường . Ngoắc ngoắc một chiếc taxi vì xe tạm thời đang tu sửa . Nhật Minh khi nãy đã thấy nó phá tường , cũng chạy ra ngoài đường nhưng không phải theo dõi nó . Nhật Minh đi gặp sư phụ mới của mình , lái xe đến lớp đấu kiếm (kiếm tre hoặc gỗ Nhật Bản ấy)
Nhật Minh bước vào gặp người thầy hơn 45 (Xem ra còn trẻ) , cúi đầu chào lễ phép . Người thầy nhìn Nhật Minh rồi cười hiền
_Đến lúc con tốt nghiệp rồi nhỉ (hình như chuyên khoa đấu kiếm anh ấy mới học thì phải , để t/g nhớ xem , à đã học được 1 năm)
_Vâng ạ
_Nếu con đấu thắng người kia , sư tỉ của con thì con sẽ thông qua tốt nghiệp .
_Người đang xem thường con đấy à . Ít ra con cũng đã học được 1 năm chứ đâu có ít
_Ta không xem thường con . Mà chỉ đề cao người kia thôi
_Vâng ạ - Nói rồi Nhật Minh mặc áo giáp và đeo nón vào
_Rain à . Con có thể đấu với sư đệ mình không – Sư phụ nói với sư tỉ
_Vâng – Vì có cái mặt nạ nên nghe giọng không được trong
Tất cả các sư đồ sư đệ đều ngừng tập mà đứng ra nhìn họ . Một thằng nhóc đứng vào làm trọng tài . Hai người họ mỗi người đứng mỗi bên đấu gạch của mình . Ấy rồi trận đấu cũng bắt đầu . Nhật Minh xông lên tấn công . Xoẹt xoẹt , kiếm vung lên tùm lum với tốc độ chóng mặc . Nhật Minh tấn công vào đầu sư tỉ , nhanh chóng sư tỉ đở được . Xoẹt xoẹt , một hồi Nhật Minh lạt đánh phần eo , kế hoạch lại thất bại , không trúng được tí nào . Xoẹt xoẹt , Nhật Minh chuyển sang phần tay , không trùng nốt (thì ra Nhật Minh không có sở trường , mà cái kiểu nào cũng biết) . 5 phút trôi qua , sau những dường kiếm lặp đi lặp lại , Nhật Minh vung tay lên , định đánh vào đầu sư tỉ . Sư tỉ cũng thấy mình đùa hơi bị lâu nên nhanh chóng đánh vào phần eo Nhật Minh
_Trúng – Giọng thằng trọng tài
_Trúng rồi kìa – Đám học trò kia ngất ngây vì trước gì chúng chưa thấy Nhật Minh bị đánh trúng bao giờ cả
Trận đấu lại tiếp tục bắt đầu . Bây giờ sư tỉ tấn công , kiếm được vung nhanh đến nỗi không thấy cái gì luôn . Nhật Minh khó khăn lắm mới đở được , đang đổ mồ hôi do nóng nực ấy mà . Sư tỉ lại vung kiếm đánh tùm lum . 30 giây sau *Cốp* sư tỉ đã đánh đúng tay . Các học trò vỗ tay rần rần chúc mừng cho Rain
_Sau 5 năm con vẫn tốt đấy chứ Rain – Sư phụ nói
_Vâng ạ , cũng may là con vẫn còn nhanh nhẹn – Rain nói
Nhật Minh cởi bộ giáp ra , thờ phì phò
_Hai đứa ngồi xuống uống tí trà đạo nào
Rain cuối cùng cũng cời áo giáp ra , cởi mặt nạ , tháo luôn khăn quấn đầu . Cô vuốt tóc ra sau và để qua bên vai . Mà không nên xưng cô hay Rain hay sư tỉ mà nên xưng lại là nó . OMG , nó cơ á . Đang làm Nhật Minh ngạc nhiên chết kìa . Nó ngồi xuống đồi diện sư phụ , ngồi theo cung cách Nhật mà uống trà đạo , đấu kiếm của của Nhật mà .
_Xem ra dạo này con ít nói quá nhỉ - Sư phụ uống nhanh ly trà
_Vâng ạ - Nó chỉ mới ngữi hương trà mà thôi , đang thưởng thức
_Nhật Minh xem ra là vẫn chưa tốt nghiệp được rồi . Sư tỉ của con hình như hơi nặng tay
_Không đâu ạ , chắc tại kinh nghiệm con chưa tới – Nhật Minh uống một ngụm trà
_Biết thế thì tốt – Nó bắt đầu uống trà
Nhật Minh nhìn nó cay cú . Ba người cứ ngồi đấy uống trà mà im lìm hoài à . Sau đó nó thưa với sư phụ rồi đi đâu mất nhưng mà Nhật Minh vẫn còn ngồi đó . Nó bắt taxi đi đến thư viện gần đấy để được yên tĩnh làm việc . Nó bước vào cửa , mọi người vẫn im lặng mà đọc sách . Nó lôi balô (chị ấy vẫn như rùa , luôn đem theo balô) lấy cái sấp giấy và cây viết chì , ghi ghi vẽ vẽ . Phía bên kia có người đang ngồi đọc sách mà hình như sách che hết cả khuôn mặt luôn . Cuốn sách bên kia được hạ xuống
_Hải Băng hả - Cái giọng thỏ thẻ
Nó thôi ghi , ngước lên nhìn người đối diện rồi lại cúi xuống vẽ
_Ừ
_Đang làm gì thế
_Vẽ
_Vẽ gì
_Vẽ truyện tranh
“Nói cộc lốc mất cả hứng”-Duy Khánh
|
Mấy hôm nay t/g không có cơ hội ôm bàn phím . Bây giờ t/g đã trở lại và lợi hại hơn xưa
_Cộc lốc liên quan đến anh à
Duy Khánh sững người , ngồi nhìn nó chăm chú một hồi rồi… ngủ . Nó vẽ thêm một tí rồi lại về , sẵn tiện lấy bút lông vẽ mặt mèo cho Duy Khánh
_Kaka . Cái tên biến thái . Cho anh chết – Nó cười nham nhở (t/g : Chị ơi , hình như chị còn biến thái hơn người ta nữa kìa ; Nó: Kệ tui , cái bà t/g nhìu chuyện ai cho nhào vô bình phẩm vậy hả *giơ dao* ; T/g : Oa , độc giả ơi cứu tớ giùm)
Sau một thời gian ngắn , bạn Duy Khánh vô tội của chúng ta đã thức tỉnh . Bạn ấy bước khỏi thư viện thì hình như luôn nhận được ánh nhìn thân thiện và nụ cười biến thái của mọi người . “Rốt cuộc cái quái gì đang diễn ra ấy nhỉ”-Duy Khánh đâm chiêu suy nghĩ lắm cơ . Và khi anh ấy đi qua một siêu thị có cửa kính trong suốt nhưng hình như cũng loáng thoáng cái gì đó
_Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – Cuối cùng Duy Khánh cũng thấy bộ mặt hoành tráng của mình – Hải Băng , anh nhất định sẽ giết chết em
(T/g sẽ nói tương lai ngày mai cho các bạn biết . Sáng hôm sau có một bài báo đăng tin hết sức hấp dẫn cho người xem . Với tựa đề hết sức thiện cảm : CHÀNG TRAI BIẾN THÁI ĐI TUNG TĂNG LA HÉT TRONG THÀNH PHỐ . Với hình ảnh phản cảm là một chàng trai sành điệu mặt mèo la hét trước siêu thị . Hahaha tác giả đọc báo xong là phun cả bữa ăn sáng tội cho đứa dôi diện)
Nó đi tới quán nước , ngồi đúng ngay chỗ cũ – chổ chỉ có duy nhất bọn bạn anh nó ngồi . Và từ bây giờ bắt đầu ngoại lệ , đố ai đuổi được nó. Không biết từ đâu một đống ta lù lù xuất hiện trước mặt nó . Tên Duy Khánh sau khi đã bôi bút tích của nó
_Này này này này. Em đã làm gì cái mặt anh đấy hả (t/g: Người ta đã chối không xưng an hem mà vẫn còn mặt lì) – Nhưng hình như Duy Khánh đang bị đơ
Nếu ai suy nghĩ tới lần đầu gặp hai người họ thì là suy nghĩ đúng rồi đó . Bời vì bây giờ nó đang lấy ly café nóng hổi tạt vào mặt Duy Khánh . Nó nhìn , mặt tuy lạnh nhưng hơi…
_Ngon không . Tỉnh chưa . Cứ ở đó mà đơ , tôi về - Nó nói rồi lại cuốn gói
Hai người này như lần đàu họ gặp nhau . Bị tạt nước rồi lại đơ cho tới lúc tỉnh thì nó đã khuất dạng . Kaka , Duy Khánh à , anh không bao giờ trả thù được nó đâu
Nó đi taxi về nhà . Nó thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng đã nộp được bản thảo rồi . Cơ mà tối nay nó phải hóa thân thành gấu trúc rồi . Nghĩ tới đó , nó lại thở dài . Cái tên chú chết tiệt tên Nhất Lâm , ông ta là một tên chú bất bình thường . Công ti ông ta thì ông ta lo đi sao cứ giao sấp tài liệu dày cộm này bắt nó xử lí.Nó đã từ chối làm giám đốc của công ti ông ta nhưng nó cũng tại sao bị ông ta bắt giải quyết tài liệu giùm là như thế nào . Đừng tưởng là pa nuôi của nó thì muốn làm gì thì làm gì nha . Nó bước vào cổng thì thấy mọi người đang bàn tán về việc gì đó dưới gốc cây lớn
_Mọi người nói gì vậy – Nó hỏi
_Đang bàn tính chuyện xoay mấy vòng tại cái cành trên mà không trấy trụa có sẹo hay té – Đức Anh hùng dũng tuyên bố
_Thế có ai làm được chưa – Nó lại hỏi
Cái mà nó nhận lại là cái lắc đầu. Cái cành mà mọi người chỉ vừa tầm nó khi giơ tay lên , khoảng 2 mét mấy thôi . Cành này tuyệt đối chắc và dường kính hơi lớn , hơi khó để xoay vòng . Nó nhìn cành cây , bặm môi , kéo phần dưới áo nhét và trong quần để tránh trong quá trình vận chuyển xảy ra chuyện lộ hàng
_Hơ hơ , cậu làm cài gì đó – Gia Huy nhìn nó sợ hãi nói
_Là đứa ngốc như Gia Bảo cũng biết tớ định làm gì rồi – Nó nói
Hai tay nó nắm lấy cành cây . Nó bắt đầu đu lên , đung đưa đung đưa lấy đà . Bất ngờ nó xoay mạnh là xoay vèo vèo quanh cành cây . Cái đà có lực hơi lớn nên hình như xoay hơi bị nhiều . Nó lấy lực tiếp (không biết sức từ lâu mà lấy). Bắp chân và đùi hai chân nó đang kẹp lấy cành cây nhưng hình như cũng còn lực nên xoay tiếp
30s…
Nó đã ngồi an toàn trên cành cây . Bàn tay nó đập đập vào đầu để tỉnh lại và làm cho máu chảy thông suốt .
_Aaaaa.Thiệt là chóng mặt , lâu rồi không vận động nên công lực có phần suy giảm – Nó nói
_Lâu rồi không vận động vậy thì ai mới đấu thắng khiến người khác không tốt nghiệp được – Nhật Minh nhìn nó mà nói
_Kaka(nụ cười chính hiệu của chị ấy lại tái xuất). Tớ thắng rồi nhé.Mọi người thật là kém cỏi
Nó không để ý rằng mọi người nhìn nó sợ hải thật sự . Dù bây giờ là ban ngày nhưng đêm nay là đêm trăng tròn đó . Nó lại lên cơn dại chăng
_Cậu thật là phi thường
_Chị tài quá ha
_Em kinh khủng thật
Đây là câu nói t/g được nghe từ mọi người
|
Chap 23 : Gió bão tìm đến
Mấy hôm sau nó liền bị ông chú Hawa Kahoma bảo là kịch bản them một chút một chút và thế là ngày nào nó cũng quay phim . Cơ mà kịch bản thêm một chút cái gì , nó phải quay thêm 3-4 ngày nữa . Đúng là cái chú mưu mô xảo huyệt .
Và thế là 3-4 ngày sau những cơn sóng nhẹ đã ập tới cuộc đời bọn nó
Tuy là sống chung một nhà nhưng mà cái bọn này đứa nào thức lúc nào thì thức , không ai có nghĩ vụ kêu gọi người khác thức . Cái này là lệnh của nó đấy . Sáng sớm nó , Ngọc Nhi , Bảo My và Anh Thư ( AT được cái nướng nhưng nó đã lắp đặc báo thức siêu chuẩn tặng cho chị ấy để sửa chữa cái tính mình) . Xe nó sửa xong rồi nhưng vẫn chưa được ẵm về nhà , cả bọn sáng đi học bằng hai chiếc xe đạp . Bảo My chở Ngọc Nhi , Anh Thư chở nó . Tuy rằng sáng đã ăn sáng rồi nhưng mà Bảo My vừa đạp ngang một gánh hang rong thì nhanh chóng dừng xe lại . Bảo My định ở đó nhăm nhi , kêu bọn nó đi học trước rồi đi xe căng hải vào
Vì lí do ham ăn nên khi bạn í tới trường thì cổng đã đóng (ham ăn phết) . Chợt một bóng đén 250W đã xẹt và khét tóc bạn í , Bảo My quyết định trèo tường . Bảo My đi lòng vòng lòng vòng , cuối cùng cũng thấy một chỗ thấp lè tè thuận lợi cho bạn ấy leo . Trong khi leo leo trèo trèo lên được trên tường thì Bảo My nghe tiếng
_Bảo My , là cô phải không
Giật mình + mất phương hướng => Bảo My bị té xuống đất . Bảo My cứ tưởng mình bị té xuống đất nhưng mà sao cảm giác thấy hơi mềm mềm . Bảo My sờ sờ , nắn nắn , bóp bóp coi cái gì mà êm thử nhà mắt nhắm tịt (trời ui chị ấy biến thái) . Bảo My ôm cái vật mềm mềm đó thì tiếng lại xuất hiện
_Nè , cô bị biến thái hả gì vậy . Hết nằm đè lên người tôi rồi lại giở trò xàm sỡ tôi là sao vậy
Bảo My mở mắt ra thì thấy mình nằm đè lên người Thanh Phong , thì ra cái cục êm êm là cậu Thanh Phong . Thanh Phong nằm chèm bẹp dưới đất thật là thảm hại . Bảo My ngồi trên đó ngắm Thanh Phong không chớp mắt
_Nè , cô ngắm đủ chưa
_Xin lỗi anh nha – Bảo My lật đật đứng dậy nhưng lại lây tính hậu đậu của Anh Thư nên vấp cái lưng Thanh Phong rồi té
Thanh Phong là anh hùng nên quyết định ra tay cứu mĩ nhân Bảo My . Thanh Phong ôm lấy Bảo My và tình thế bị đảo ngược . Giờ thì Thanh Phong nằm đè trực tiếp và đối mặt với Bảo My . Bảo My mặt đỏ , đỏ rồi lại đỏ . Thanh Phong kề mặt lại gần Bảo My
Gần , khoảng cách lại gần
Chỉ còn 5cm
Môi với môi cách 5mm
Bảo My nhắm con mắt lại , mím chặt môi . Thanh Phong chỉ cười rồi lại đi tuốt đâu đó mất tiu (thiệt là cụt hứng) . Bảo My nằm lâu , không thấy gì nên mở mắt ra . Cô không thấy Thanh Phong đâu thì thở phào nhẹ nhõm
“Hên là hắn ta không làm gì mình”-Nghĩ thế Bảo My rùng mình . Cuối cùng cô cũng chạy về lớp
Nhưng trước đó , lúc ở trong lớp …
Anh Thư và nó bước vào lớp 12a1 , hai đứa nhanh chóng ngồi vào hàng . Anh Thư và ngồi vào bàn học , mới mò tay vào học bàn thì lại la lên thất thanh
_Aaaaaa – Tiếng hét kèm theo một cái bay ra khỏi bàn của Anh Thư
_Cái gì thế - Nó ngạc nhiên quay sang hỏi
_Có…có…n…hệ…n…nhện…- Anh Thư nhìn mấy bạn nhện mà lắp ba lắp bắp
Nó đi qua bàn Anh Thư , còn Duy Khánh , Nhật Minh , Hải Đăng chỉ ngồi bàn mình nhưng ngó qua xem thử . Từ đâu mà nó lôi ra một bọc nilong , nó tạm đứng đấy nhìn ngắm bé nhện . Bàn tay nó càng gần , càng gần một em nhện . Nó đã chạm được em ấy rồi tiếp tục bắt thêm vài chục em cho đến hết . Bạn nhện tám chân thân mến , nhờ bạn mà nó đã được cả lớp công nhận quái nhân của lớp . Nó nhận được một suy nghĩ nổi trội của bọn anh nó “Em ấy là quái vật hay sao , cái này gọi là con gái à”
_Có con nhện mà chị cũng sợ sao – Nó nhìn Anh Thư nói
_Nó là con nhện , con nhện đó . Không phải chó mèo đâu – Anh Thư bức xúc la lên
_Ừ thì nhện – Hình như nó thấy mình hơi lố , con đó là con nhện thì sao ép người ta không sợ được
Nó cuối cùng cũng về cái bàn thân yêu của nó . Từng tiết học trải qua với công việc nghe nhạc và ngủ (hs chăm chỉ của năm) . Nó đang đeo tai nghe thì cái tên chết bầm Duy Khánh giật lấy
_Nghe cái gì mà nghe hoài vậy . Mượn cái coi – Hỏi mượn chứ cũng giật thôi
Thế mà Duy Khánh xem ra cụng bạn bè tốt , đeo một tai còn tai kia cho…Nhật Minh . Hai tên nghe gì mà mượn luôn không trả . Kết mấy bài hát của nó luôn hả gì rồi . Mà nhân tiện nó nghe được một vấn đề : Trường không xếp lớp theo học lực mà chuẩn bị chuyển sang gia thế . Nó nghe được tin ấy , mỉm cười nhẹ . “Thanh Thuỷ và Thanh Thuý , hai cô được lắm . Muốn tiếp cận và loại bỏ người của tôi sao . Mơ đi . Cô nên biết là đường đời của tôi nắm nhiều hơn cô đấy"
|
Trong giờ nghỉ giải lao , mọi người vào căn teen ăn lót dạ còn Ngọc Nhi thì đi vệ sinh . Trong lúc Ngọc Nhi đang bước xuống cầu thang thì lại cảm thấy hình như có ai theo sau mình . Ngọc Nhi xoay lại thì
_A…a…a…
Hình như có một lực nào đấy đẩy vào người Ngọc Nhi . Nhỏ cứ lăn lăn lăn xuống phía dưới , đầu đập vào tường , chân cũng đang đau . Hiện giờ Ngọc Nhi đang nằm sóng soài trên đất , trạng thái bất tỉnh . Gia Huy vô tình đi ngang qua (t/g không có đánh lộn tên đâu)
_Ngọc Nhi , cậu bị sao rồi– Gia Huy lắc Ngọc Nhi – Có chuyện gì vậy . Nè , cậu tỉnh dậy coi
Thấy Ngọc Nhi bị ngất , Gia Huy ẵm Ngọc Nhi đến phòng y tế . Gia Huy quên mất phải thông báo cho mọi người . Cho Ngọc Nhi nằm đó để cô y tá chăm sóc . Cũng may là vết thương không có nặng , Ngọc Nhi chỉ nằm ngủ nghỉ ngơi tí thôi
Còn Bảo My thì khi hồi sáng do leo tường nên bị rơi mất sợi dây chuyền . Sợi dây chuyền ấy chính là do mẹ Bảo My tặng . Bảo My không thể nào làm mất nó được , mất nó là sẽ bị đánh chết luôn vì là của gia truyền mà . Cạnh bức tường thì là trường nó , cách có vài mét . Mà đặc biệt hơn là trường nó có sân thượng , trên sân thượng lại có một bàn tay ma quỷ lấp ló .
Trong lúc Bảo My đang khum người thì Thanh Phong bước đến với một thứ lấp lánh
_Hình như cái này là của nhỏ Bảo My thì phải . Phải trả nhỏ mới được . A , nhỏ kia kìa
Thanh Phong cuối cùng cũng thấy Bảo My . Ý định của Thanh Phong là chạy lại tươi cười , chọc quê rồi trả vật cho nhỏ nhưng sau khi thấy một vật thể lạ rơi xuống ngay trên đầu Bảo My thì cái ý tưởng đó tắt hẳng . Nhanh chóng Thanh Phong chạy lại đến cứu Bảo My
_Bảo My – Tiếng Thanh Phong gọi như nhắc nhở
_Hả . Có gì không – Bảo My xoay qua nhìn Thanh Phong
*Bốp* - Tiếng chậu đất vỡ
Thanh Phong lại nằm đè lên Bảo My
_Anh … bị gì thế - Bảo My chạm vào đầu Thanh Phong thì thấy một chất lỏng màu đỏ như … máu – Anh sao mà chảy máu nhiều đến thế này . Tỉnh dậy cái coi
Bảo My đỡ Thanh Phong ngồi , tiếp tục lay người Thanh Phong
_Tôi không sao . Cái này của cô phải không – Thanh Phong giơ sợi dây chuyền ra rồi ngất
_Ờ . Anh sao thế nào . Anh không được chết , tôi không cho phép cho anh chết
Nhưng thân thể Thanh Phong vẫn bất động , chỉ còn có hơi thở gấp gáp
_Không được . Minh phải gọi cho Hải Băng – Bảo My lấy điện thoại ra bấm , nhưng do rối loạn nên điện thoại lại rơi xuống đất – A… Mình sao thế này
Rồi cuối cùng bọn nó cũng đến để lôi Thanh Phong vào phòng y tế . Nhưng do nó không tin tường mấy cô y tá hám trai nên chính nó và Nhật Minh đảm nhiệm vai trò bác sĩ băng bó cho Thanh Phong . Sẵn tiện cả bọn còn phát hiện thêm hai đứa kia cũng ở đây . Giờ giải lao không lo ăn mà cả bọn lại tập trung và phòng y tế là sao ấy nhỉ
_Hai đứa kia bị gì mà vào đây – Nó ép cung
_Mình đi ngang thì thấy Ngọc Nhi té cầu thang , lấp ló đâu đó một bóng người – Gia Huy kể
_Cậu ấy…cậu ấy , sao có thể - Gia Bảo nói lắp bắp
_Mấy cái phước này nhờ các người mà sao đấy – Nó chỉ từng đứa , từng thằng
Nó đi lòng vòng , lòng vòng . Hai ngón tay trỏ , chỉ chỉ chạm vào nhau . Miệng cứ nói Làm sao đây , làm sao đây . Sau đó nó lại ngồi xuống ghế , gục mặt xuống . Vò đầu rồi lại đứng dậy đi lòng vòng tiếp . Mọi người mình nó mà chóng cả mặt
_Em có thôi đi không . Chóng mặt chết được – Nhật Minh cằn nhằn
_Tôi làm gì không cần quyền của anh – Nó nói nhưng trong lòng suy nghĩ rất nhiều
Tối đến , nó phải thường xuyên qua căn nhà bên kia chăm sóc cho hai đứa trẻ tàn tật (kaka…) . Phòng bên Ngọc Nhi thì có Gia Bảo . Cậu ấy đang đút cháo cho Ngọc Nhi . Hai đứa nhỏ này đang trò chuyện với nhau
_Cậu há miệng ra ăn coi – Gia Bảo để muỗng cháo ra trước mặt Ngọc Nhi
_Tớ bị thương đầu và chân chứ bộ . Tay tớ còn dùng được mà . Đưa muỗng cho tớ để tớ tự ăn đi – Ngọc Nhi giành lấy cái muỗng nhưng Gia Bảo không cho
Đúng ra hai đứa quen nhau phải xưng anh anh em em mới đúng . Nhưng mà nó không cho và mắng xối xả một trận . Nó làm thế vì sự an toàn cho Ngọc Nhi và vì hai đứa bằng tuổi nhau xưng anh anh em em thiệt kì quá mà . Bên phòng Thanh Phong thì có hình ảnh cũng tương tự như vậy , Bảo My cũng đang đút cháo cho Thanh Phong . Mặt Bảo My xụ xuống còn mặt Thanh Phong thì khó chịu . Thế mà hai người vẫn làm được công việc đút cháo kia
_Cô có cần đút cháo cho người bệnh mà cái mặt thế không . Cô nên nhớ tôi là người cứu cô đấy – Thanh Phong gắt lên vì thái độ của Bảo My
_Cũng vì anh cứu tôi nên tôi mới đút thôi đó . Chứ bình thường anh đừng có mơ
_Cô làm như tôi thèm cô lắm
|