Ông Xã Chuẩn Sói Ca
|
|
Chapter186:THUỐC KHÔNG VẤN ĐỀ
Đan Nghi đi vòng quanh phòng,lấy từ trong mỗi lọ thuốc ra một ít, giữ chặt trong lòng bàn tay... chắc chắn không có bất kì ai nhìn thấy thì mới nhanh chóng trở về phòng mình, đưa hết số thuốc đó cho Lục Thượng Hàn.
- Lục Thượng Hàn,anh hãy tìm người kiểm tra những mẫu thuốc này cho em nhé!
Trần Hải Minh là một kẻ xảo quyệt vô cùng, Đan Nghi không dám tưởng tượng ông ta rốt cuộc đáng sợ tới mức nào .
Vốn chỉ cho rằng ông ta là một người đàn ông tồi, ngoại tình và có con riêng bên ngoài thôi... nhưng thực tế,rất có thể ông ta còn có những bí mật khủng khiếp không dám cho người khác biết đến.
Lục Thượng Hàn gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Việc không thể chậm trễ, những chuyện này phải nhanh chóng tìm ra kết quả mới được.
Đan Nghi quay trở lại phòng ông ngoại, dùng Morse code nói chuyện giải khuây cho ông.
Ông ngoại vị sinh bệnh, miệng không nói được,tai cũng không nghe được, những năm qua đã rất khổ sở...
Ngày thường cũng chỉ có Đan Nghi đến nói chuyện, nói những câu đơn giản cùng ông.
Nửa tiếng sau, Lục Thượng Hàn gửi tin nhắn tới:
- Thuốc không có vấn đề gì!
Không có vấn đề?
Một khi đã nảy sinh nghi ngờ thì Đan Nghi không dễ dàng tin vào kết quả đó.
Cũng giống như niềm tin của cô đối với Trần Hải Minh,một khi đã sụp đổ thì sẽ không thể tin tưởng lại được nữa.
- Em sẽ tiếp tục tìm.
Đan Nghi hồi đáp đơn giản cho Lục Thượng Hàn.
Vừa hay lúc này Tôn hộ lí mang đồ ăn vào cho ông ngoại, Đan Nghi để ý theo dõi, quan sát...
Cô không nói hay dò hỏi bất kì chuyện gì...quay người bước ra ngoài, đi về phía phòng bếp.
- Đại tiểu thư, sao tiểu thư lại đến đây vậy?
Người làm nhìn thấy Đan Nghi bước vào nhà bếp thì đều rất kinh ngạc.
- Tiên sinh đã lệnh cho chúng tôi, không được đại tiểu thư động tay động chân vào bất kì việc gì, đồ ăn làm xong thì thông báo với dì Dương để dì đích thân mang lên cho tiểu thư, tiểu thư đâu phải đích thân đến đây chứ? Tiểu thư nhanh ra ngoài đi, dầu mỡ vương vào người, tiên sinh thấy thì sẽ xót lắm đấy!
Xót? Đan Nghi không khỏi cười lạnh lùng trong lòng, ông ta xót thương thì cũng chỉ xót thương mỗi Trần Ngọc Tâm mà thôi nhỉ?
Cô giả bộ như đang rất đói, nhìn chỗ này, ngó chỗ kia, xong còn vớ lấy một chiếc đùi gà cho lên miệng gặm, rồi nói:
- Tại tôi đói quá, đến đây xem có đồ gì ngon ngon không thôi.
Cô phát hiện, những thứ đồ ăn khi nãy Tôn hộ lí mang tới cho ông ngoại cùng với đồ ăn chuẩn bị mang đi cho Trần Hải Minh và Trần Ngọc Tâm là hoàn toàn giống nhau.
Chỉ duy có một thứ không giống,bữa ăn của ông có thêm một bất cháo. Một món ăn tiện lợi,tốt cho hệ tiêu hóa của người lớn tuổi, nên sẽ không ai nghi ngờ gì.
Nếu không phải có Lục Thượng Hàn nhắc nhở thì có lẽ Đan Nghi cũng sẽ không để ý đến những chi tiết nhỏ như vậy.
Vờ ngó nghiêng giây lát...
Cô lại vội vàng quay trở lại phòng của ông, may là, Tôn hộ lí vẫn chưa bón cháo cho ông ngoại ăn, ông ngoại ăn rất chậm, Đan Nghi đi một lúc lâu vậy rồi mà ông mới ăn được có mấy miếng thức ăn.
Đan Nghi quay qua cười nói với Tôn hộ lí:
- Tôn hộ lí, cô đến phòng tôi cầm vài quyển sách qua đây, hôm nay rảnh rỗi, vừa hay có thể đọc những quyển sách mà khi xưa ông ngoại tôi rất thích.
Tôn hộ lí vội nhận lời:
- Vâng, giờ tôi đi lấy ạ!
Đan Nghi nhanh chóng đổ số cháo vào một chiếc túi chuẩn bị sẵn từ trước, xong chầm chậm bốn cho đồ ăn cho ông.
Đợi khi Tôn hộ lí quay lại thì đồ ăn đã gần hết, Tôn hộ lí bật cười:
- Mệt cho tiểu thư rồi ạ!
Cô cười nhẹ nhàng, không nói gì.
....
Đan Nghi mang túi cháo về phòng mình.
Chia ra một nửa để gửi cho Lục Thượng Hàn cho người kiểm tra.
Lục Thượng Hàn đã có chuẩn bị sẵn mọi thứ cho tình huống như này...
Nửa tiếng sau,Lục Thượng Hàn báo tin:
- Trong cháo có vấn đề,nhưng bác sĩ vẫn chưa xác định được cụ thể và cũng chưa rõ là sẽ gây hại gì cho cơ thể người. Cần thời gian để xét nghiệm.
Đan Nghi nhíu mày, phải đợi ư? Cô không đợi nổi nữa rồi, có thể sẽ phải đợi rất lâu mà chưa chắc đã tìm ra được chính xác đó là thứ gì....
|
Chapter187:MỖI NGƯỜI NỬA BÁT
Cô phải nghĩ ra cách gì đó nhanh chóng tìm ra sự thật.
Đan Nghi đổ nửa cháo còn lại vào bát.
Làm sao để mà xác định được trong bát cháo này đã bị cho vào thứ gì?
Cô suy nghĩ một lúc, rồi gọi dì Dương tới, nói:
- Dì Dương,vài ngày nay nước da cháu cứ bị xạm màu ý, định ăn chút cháo để bổ bổ, cũng không biết ăn thứ gì cho tốt nữa, dì xem món cháo này thế nào?
- Da tiểu thư trắng trẻo hồng hào thế này, nếu da tiểu thư mà còn không đẹp thì có mà trên đời này chả ai có nước da đẹp cả.
Dì Dương cười nhẹ nhàng trả lời.
- Vậy sao?
Đan Nghi giơ tay lên sờ sờ hai má rồi đứng ra trước gương, khuôn mặt xinh xắn, nước da trắng hồng, môi đỏ như son, mắt sáng trong veo... quả đúng là thần sắc không có vấn đề gì để chê cả.
Đây cũng còn phải kể đến công Lục Thượng Hàn " chăm chút, bồi bổ " thường xuyên cho cô nữa.
Dì Dương cười hiền từ:
- Nhưng chăm sóc da đúng là phải chăm sóc về lâu về dài, để dì bảo với đầu bếp chế biến ít tổ yến cho con nhé?
- Dạ!
Cuộc đối thoại giữa cô và dì Dương, cô nói khá lớn tiếng,đủ để cho Trần Ngọc Tâm đang đứng ở phía bên ngoài cửa có thể nghe thấy.
Trần Ngọc Tâm nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại của hai người, vội vàng đẩy cửa bước vào phòng Đan Nghi:
- Chị Đan Nghi, chị vừa nói muốn ăn thứ gì để dưỡng da vậy?
Đan Nghi chỉ tay về phía bát cháo:
- Chị đang chuẩn bị ăn thử món này, gần đây cứ thấy sắc da bị sạm đi không ít.
Trần Ngọc Tâm quay qua nhìn Đan Nghi, từ đầu tới chân, thấy làn da cô trắng như Bạch Tuyết vậy rồi,mà vẫn còn kêu da xấu được?
Cô ta vẫn biết, trước giờ mọi đồ dùng, đồ ăn thức uống của Đan Nghi đều là những thứ tốt nhất, bát cháo này chắc chắn cũng sẽ không tồi.
Nghĩ vậy cô ta liền vội lên tiếng:
- Chị gái tốt của em à, da chị đủ đẹp lắm rồi, vậy nên cháo này để em ăn cho!
Không đợi cho Đan Nghi kịp phản ứng, bê bát cháo đã muội lên, sùm sụp vài ngụm đã nuốt xong cả bát cháo loãng đó rồi.
Đan Nghi như giờ mới kịp phản ứng:
- A...a em ăn hết cháo của chị rồi, chị còn đang bảo để lại tí nữa ăn mà.
- Hết rồi thì chị bảo nhà bếp làm tiếp đi, không phải đến bất cháo mà chị cũng không muốn nhường cho em đấy chứ?
Trần Ngọc Tâm thản nhiên đáp lại, như một lẽ hiển nhiên...
Đan Nghi nhăn nhó, khổ sở rồi lớn tiếng:
- Đều bị em ăn hết mất rồi, đâu dễ gì mà nấu lại bát khác? Em nói đạo lí chút đi được không?
Trần Ngọc Tâm cũng bắt đầu thấy không hài lòng:
- Cũng chỉ là nửa bát cháo thôi, chị muốn cái gì mà chẳng được đáp ứng, nhà bếp có ai là dám không nghe lời chị đâu? Chị nhỏ nhen vậy sao? Trần thúc còn kêu chị chăm sóc, nhường nhịn cho em đấy!
Tiếng cãi vã của hai người mỗi lúc một lớn, làm kinh động cả đến Trần Hải Minh.
Ông ta nhíu mày:
- Cãi cọ gì vậy chứ, Đan Nghi?
- Ba, hôm nay con đang định ăn ít cháo để dưỡng dưỡng sắc , ai dè con mới ăn có một nửa thì Ngọc Tâm đã đến hình ăn hết của con rồi. Ba thấy Ngọc Tâm vậy có phải quá đáng lắm không?
- Có vấn đề gì đâu chứ? Nửa bát cháo thôi mà. Bảo nhà bếp làm thêm phần nữa là được rồi.Đan Nghi, con lớn vậy rồi,phải nhường em chút chứ?
Trần Hải Minh đóng vai một người cha hiền từ, giống như nhiều bậc phụ huynh khác, xảy ra chuyện là luôn trách con mình trước để ra vẻ đại độ, thực chất ông ta luôn luôn thiên vị Trần Ngọc Tâm.
- Đúng vậy đấy chị Đan Nghi, cùng lắm lát em đi múc bát nữa đến cho chị.
Trần Ngọc Tâm cũng " đại độ " không kém Trần thúc của mình.
- Nhưng không giống nhau mà, đây là cháo của ông ngoại. Khi nãy còn vào phòng thăm ông, thấy ông thật sự không ăn nổi nữa nên bưng về phòng, mới ăn được có một nửa thì Ngọc Tâm đã ăn hết của con rồi, món cháo nấu cho ông thế này, nhà bếp làm gì còn nữa, không phải món này chỉ nấu đủ ăn trong ngày thôi sao?
Đan Nghi nói với giọng điệu đầy ai oán.
Cô làm mọi chuyện đều là có mục đích cả, quả nhiên vừa nghe cô nói xong, Trần Hải Minh đã vội vàng hỏi lại:
- Cả hai con đều ăn bát cháo đó sao?
- Mỗi người một nửa bát.
Đan Nghi biết, cách làm của cô là có hiệu quả, Trần Hải Minh nhất định sẽ lo lắng vì Trần Ngọc Tâm đã ăn bất cháo đó.... Chương trướcChương tiếp Báo lỗi chương Bình luận
|
Chapter188:GIẢ CHẾT
Quả nhiên, mặt Trần Hải Minh không khỏi tái mét, nói lớn:
- Một bát cháo thôi mà, có gì mà giành giành cướp cướp. Hai đứa về phòng tự kiểm điểm bản thân đi.
Trần Ngọc Tâm nét mặt sầm xuống rất khó coi.
Đan Nghi lặng lẽ quan sát Trần Hải Minh, cô muốn tìm hiểu cho ra đây là loại thuốc gì, có công dụng ra sao và đặc biệt là có cách gì hóa giải được hay không?
Trần Ngọc Tâm, Trần Hải Minh cùng bước ra khỏi phòng riêng của Đan Nghi. Dì Dương cũng đi làm việc của mình....
Đan Nghi lập tức bám theo sau hai người họ Trần.
Họ cùng bước vào thư phòng.
Đan Nghi tất nhiên là không thể đường đường hoàng hoàng theo vào trong rồi, nhưng, cô từ nhỏ vốn cũng khá nghịch ngợm, thích leo trèo, chỗ cửa sổ thư phòng của Trần Hải Minh vẫn còn " con đường bí mật " mà khi xưa cô hay leo qua leo lại, có lẽ giờ vẫn còn có thể dùng được.
Cô vội lẻn ra phía bên ngoài hành lang, quả nhiên, thông đạo bí mật đó vẫn còn, Đan Nghi nhè nhẹ bước đến chỗ đó, tìm chỗ ẩn nấp để nghe rõ nhất mọi động tĩnh ở bên trong căn phòng.
Cô nghe thấy tiếng Trần Hải Minh:
- Sau này đừng tùy tiện vào phòng Đan Nghi kiếm đồ ăn nữa.
Trần Ngọc Tâm có vẻ rất không phục:
- Có nửa bát cháo thôi, nó mắng con, ba cũng mắng con nữa sao?
- Không phải ta mắng con, bát cháo ấy vốn là nấu riêng cho lão già kia, giờ có phải con thấy toàn thân mệt mỏi, mềm nhũn?
Trần Ngọc Tâm đúng là đang cảm thấy hai chân mềm nhũn, vội vàng lên tiếng:
- Bên trong có thuốc sao? Vậy con phải làm sao? Có phải con hết thuốc cứu rồi không?
Cô ta lúc này hệt như một tiểu bạch thỏ đang run rẩy sợ hãi.
Đan Nghi cố áp sát tai vào tường thêm chút nữa, hi vọng có thể nghe ngóng được chút thông tin cần thiết.
- Không sao! Thuốc này sử dụng trong thời gian dài mới phát huy tác dụng, dùng một hai lần thì không nghiêm trọng. Dùng thứ này trong thời gian dài thì sẽ không phải chỉ đơn giản là toàn thân mềm nhũn như này đâu, thời gian dài thì sẽ khiến cho tai không nghe thấy nữa, lưỡi sẽ thụt ngắn lại, mọi hoạt động của cơ thể sẽ không ngừng xuống cấp, đến cuối cùng thì sẽ hết cứu.
Trần Hải Minh không ngần ngại mà giải thích cụ thể cho Trần Ngọc Tâm hiểu tác hại nguy hiểm của loại độc đó.
Đan Nghi càng nghe càng thấy thật sự hoảng sợ, cô có nằm mơ cũng không dám ngờ, Trần Hải Minh đáng sợ tới mức độ này.
Để nhằm đạt lấy sản nghiệp của Đan gia, ông ta quả là đã không từ bất kì thủ đoạn nào!
Trên thực tế, nếu Trần Hải Minh không tranh những thứ này thì ông ta cũng vẫn là người nắm quyền quản lí Đan gia, trừ có một khoản cổ quyền ông ta không thể động tới,những thứ khác, ông ta muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, thân phận địa vị đều đáng để người khác kính nể.
Nhưng ông ta đã quá tham lam! Quá ác độc!
Những ngón tay Đan Nghi bất giác nắm chặt lại, vết móng tay không khỏi hằn vào da thịt.
Trần Ngọc Tâm cũng không khỏi bất ngờ:
- A, vậy vẫn may là con mới ăn có một ít thôi, thật quá đáng sợ. Thật không có thuốc giải ư?
- Thuốc này là do ta vô tình mà có được, ai mà biết phải cứu chữa như thế nào? Những năm qua, không ít bác sĩ, giáo sư đã tới khám bệnh cho lão già ấy nhưng không ai tìm ra được căn nguyên của căn bệnh? Chẳng phải nghĩ cũng đủ biết đây là loại độc không có thuốc giải. Thế nên từ sau, con đừng có tùy tiện sang phòng Đan Nghi ăn đồ ăn.
Trần Hải Minh một lần nữa nghiêm khắc nhắc nhở Trần Ngọc Tâm.
Trần Ngọc Tâm không khỏi tò mò:
- Ba, không phải ba cũng hạ độc luôn cả con bé Đan Nghi đấy chứ?
- Đan Nghi là con gái ta, ta sao có thể hạ độc chứ? Được rồi, con về phòng đi.
Nghe hết cuộc đối thoại của bọn họ,trái tim Đan Nghi như bị bóp nghẹt....
Cô trở về phòng, lập tức gọi điện cho Lục Thượng Hàn:
- Thượng Hàn, em cần ngay vài bác sĩ giỏi và đáng tin, anh sắp xếp cho họ tới đây ngay nhé!
- Được!
Lục Thượng Hàn lập tức đáp ứng yêu cầu của cô.
Đan Nghi buông điện thoại xuống, đi tới phòng ông ngoại, dùng Morse code nói với ông:
- Ngoại, chúng ta chơi trò chơi được không?
- Trò gì, cháu ngoan!
Tai và mắt của ngoại đều không được tốt cho lắm, nói cũng không thành tiếng nữa nhưng trí não thì vẫn khá minh mẫn...
- Trò lúc nhỏ, ông cháu mình vẫn chơi, giả chết,ai thua sẽ bị phạt.
|
Chapter189:HẾT CỨU
- Cháu thua chắc rồi!
Đề nghị này có vẻ như đã khiến cho ông thấy rất hứng thú...
Đan Nghi cười, thầm hạ quyết tâm:
- Từ giờ về sau, không một ai được phép gây tổn hại cho những người mà tôi yêu quý nữa!
Thời gian chậm chạp trôi đi....
Theo yêu cầu của cô thì Lục Thượng Hàn đã sắp xếp cho các vị bác sĩ vào vị trí sẵn sàng, nhận được thông báo, Đan Nghi lập tức lao đến ôm lấy ông ngoại rồi khóc lớn:
- Ông ngoại,ông ơi ông tỉnh lại đi, tỉnh lại đi ông ơi. Ông sao vậy chứ,ông ơi!
Nghe thấy tiếng gào khóc của Đan Nghi, các bác sĩ vội đẩy cửa lao vào, Đan Nghi nói với họ vài câu đơn giản, những bác sĩ này vốn đều là người của Lục Thượng Hàn, sớm đã được hắn giao việc rõ ràng, giờ Đan Nghi kêu họ làm gì thì họ lập tức làm theo.
Bọn họ lập tức nói lớn:
- Lão gia tử không còn thở nữa,xem gia sức đã tàn, lực cũng đã kiệt, hết cách rồi.
Trần Hải Minh cũng bị tiếng ồn ào này làm kinh động, cũng vội chạy tới phòng ông ngoại Đan Nghi, nhìn thấy ông nằm bất tỉnh trên giường cùng một đám các bác sĩ, nét mặt ông ta đã ẩn hiện một sự vui mừng khó tả, rồi vờ như rất đau lòng mà lên tiếng:
- Sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?
- Tiên sinh, đại tiểu thư xin bớt đau buồn, lão gia tử... đã tắt thở rồi!
Một bác sĩ đứng ra trả lời.
Trần Hải Minh đã mong đợi giây phút ông ngoại Đan Nghi qua đời này từ không biết bao năm nay rồi, nhưng lại không dám tự tay hạ thủ, thứ nhất là sợ sẽ bị người khác nghi ngờ, thứ hai là Đan Nghi còn nhỏ,ông ta lo sợ địa vị bản thân còn chưa được củng cố vững chắc.
Giờ lão gia tử tự chết đi, cộng thêm địa vị của Trần Hải Minh trong Đan gia đã đủ vững vàng.... đối với Trần Hải Minh đây quả là một tin quá tuyệt vời.
Phải biết rằng cả cuộc đời Đan lão gia tử hô phong hoán vũ, lăn lộn bao năm trong chốn thương trường, trí óc tinh tường vô cùng.
Nếu không phải ngày đó, Đan Khánh đột ngột gặp nạn, Đan lão gia tử quá đau buồn mà sinh bệnh, Trần Hải Minh cũng không dám giở trò đốn mạt như vậy.
Từ đó về sau, sức khỏe của Đan lão gia tử càng ngày càng kém, đến mức phải nằm liệt trên giường.
Nghĩ đến việc Đan lão gia tử chết đi,trong nhà chỉ còn một cô tiểu thư đỏng đảnh là Đan Nghi, trong lòng Trần Hải Minh sung sướng vô cùng.
Ông ta cúi gầm mặt xuống, cất giọng nói đầy đau đớn:
- Bác sĩ, cố thêm chút nữa được không? Lão gia tuy nhiều năm nằm liệt giường nhưng xương cốt vẫn còn khỏe khoắn lắm, không thể ra đi sớm như này được đâu!
- Chúng tôi.... Thật sự hết cách rồi!
Các vị bác sĩ ai cũng lắc đầu đầy thất vọng.
Trần Hải Minh gào lên tuyệt vọng, nhìn dáng vẻ ấy hệt như vừa bị mất đi một người thân ruột thịt đúng nghĩa.
Nếu không phải Đan Nghi là người đạo diễn cho màn kịch này thì cô cũng sẽ tưởng lầm, Trần Hải Minh thật sự đau đớn lắm...
Khả năng diễn xuất của ông ta quá cao siêu, nếu ông ta mà theo nghiệp diễn thì giờ chắc hẳn đã phải giành được khá nhiều giải thường danh giá rồi.
Nhưng ông ta tính trước tính sau thì cũng không thể lường tới, màn kịch hiện tại này đã hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của cô công chúa đỏng đảnh Đan Nghi.
Từ nay về sau, mỗi bước đi của ông ta sẽ chỉ có thể đi theo sự dẫn dắt của Đan Nghi mà thôi.
Xưa kia ông ta lừa dối, qua mắt Đan Nghi và tất cả mọi người... nhưng từ giờ tình thế đã đảo ngược, Đan Nghi đang từng bước từng bước bắt ông ta phải hiện nguyên hình.
....
Đan Nghi cũng gào khóc thảm thiết:
- Ngoại ơi, ngoại ơi.... ngoại đừng bỏ mặc cháu mà đi mà, ông đừng bỏ cháu, ông ơi....
Trần Hải Minh cũng giả bộ đến bên ôm Đan Nghi vào lòng mà an ủi... rất tròn vai....
Rất nhanh, các bác sĩ đã chuẩn bị xong xuôi để đưa " di thể " Đan lão gia đến nhà xác, nơi sẽ lo các thủ tục chôn cất....
Trần Hải Minh đang đắm chìm trong niềm vui, trong sự sung sướng vô bờ nên cũng không để tâm kiểm tra tình hình thực tế, Đan lão chết thật hay chưa...
Đan Nghi diễn cũng rất nhập vai, không để lộ ra chút sơ hở nào cả... cô cứ thế ôm chặt lấy " di thể " ông ngoại mà không chịu buông tay.... cho đến tận khi vào đến nhà xác.
....
Lục Thượng Hàn đến nơi, thì thấy ngay cảnh Đan Nghi gào khóc không ngừng mà ôm lấy "cái xác", trong lòng hắn vừa kinh ngạc lại vừa xót xa cho cô.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy Nghi Nghi?
Hắn ôm chặt lấy cô vào lòng:
- Sáng nay không phải sức khỏe của ông vẫn rất tốt sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy Nghi Nghi?
Lục Thượng Hàn vốn anh minh là vậy mà giờ đứng trước cảnh này, thấy cô vợ nhỏ khóc lên khóc xuống, đầu óc bỗng chốc trở lên kém nhanh nhậy hẳn
|
Chapter190:EM VẪN CÒN ANH Ở BÊN MÀ
- Đừng khóc! Đừng khóc!
Lục Thượng Hàn ôm lấy Đan Nghi vào lòng, vòng một tay ra sau vỗ vỗ lưng cô rồi nhẹ giọng dỗ dành.
- Ngoan nào không khóc nữa nhé!
Đan Nghi không kìm được, bật cười.
- Lừa anh đấy!
Lục Thượng Hàn còn tưởng cô vì quá đau lòng mà thần kinh không được minh mẫn, nên lại càng xót thương:
- Nghi Nghi, người mất chẳng thể phục sinh, tiết ái thuận theo tự nhiên, để ông có thể an lòng. Em còn có anh luôn ở bên mà!
- Ông ngọai không sao!
Đan Nghi đẩy Lục Thượng Hàn ngồi xuống chiếc ghế gần đó rồi leo lên đùi hắn ngồi, ghé sát tai mà thầm thì tiết lộ bí mật động trời.
- Hả?
Lục Thượng Hàn không khỏi nhíu mày.
- Em phát hiện Trần Hải Minh từ lâu đã luôn hạ độc với ông ngoại, em thăm dò rồi, độc đó không có thuốc giải. Không phải em đã nhờ anh sau này bố trí người coi sóc cho ông sao? Giờ em đã để ông giả chết để đưa ông ra khỏi Đan gia. Giờ đây Trần Hải Minh chắc hẳn là đang vô cùng đắc ý, nghĩ rằng bản thân đã không chế được hoàn toàn Đan gia rồi.
Đan Nghi một lăm một mười nói đầu đuôi sự việc cho Lục Thượng Hàn nghe.
Giờ, Lục Thượng Hàn mới nghe ra vấn đề, không khỏi bật cười:
- Làm anh lo lắng thừa rồi!
- Haha thuận lợi đưa ông ra khỏi hang cọp như này, em vui quá.
Đan Nghi ôm chầm lấy Lục Thượng Hàn rồi hôn chụt một cái lên má hắn.
Ngay tức thì, Lục Thượng Hàn thấy vô cùng mãn nguyện, hạ thấp giọng:
- Sau này trước khi làm những việc tương tự phải nói trước với anh nhé. Không được tự ý làm thế này đâu, làm anh lo muốn chết!
Nói rồi, phát vào tiểu PP ( mông) của cô một phát, thay cho sự trừng phạt.
Tâm trạng Đan Nghi đang rất tốt nên cũng không tính toán với hắn:
- Giờ giao lại cho anh cũng không muộn mà. Giây phút quan trọng mới biết năng lực của anh.
- Yên tâm! Cứ giao hết cho anh!
Lục Thượng Hàn lập tức giao việc cho Lục Thiên đi làm.
" Di thể " của Đan lão được Lục Thiên cho người tiếp nhận và đưa tới nơi ở của Lục Thượng Hàn, bố trí người chăm sóc chu đáo hết mức.
Còn trong nhà xác, Lục Thượng Hàn tự mình sắp đặt, cho người tìm đến một xác chết không người nhận có ngoại hình nhang nhác với Đan lão rồi hóa trang tỉ mỉ, thoạt nhìn thì giống Đan lão tới sáu,bẩy phần.
Trong lòng Trần Hải Minh ít nhiều cũng có cảm giác tội lỗi, nên khi đến để nhìn " di thể " lần cuối, cơ bản là không dám nhìn kĩ, chỉ dám đưa mắt lướt qua cho có lệ, nên đâu phân biệt được thật giả.
Còn những người khác, những năm vừa qua lại càng ít tiếp xúc với Đan lão nên càng không đáng ngại.
Cái chết của Đan lão về cơ bản lF không hề gây ra bất kì xáo trộn gì trong Đan gia.
Bởi dù sao, đã khá là nhiều năm, Đan lão không trực tiếp quản việc của Đan gia, nên tầm ảnh hưởng đã giảm sút nghiêm trọng.
Rất nhanh, tang lễ đã được cử hành, di thể cũng được hỏa táng.
Trong cả quá trình, Trần Hải Minh luôn tỏ vẻ đau buồn không thiết sống, còn đau buồn hơn cả người mất đi cha ruột, đến ngay cả Đan Nghi còn không đau buồn được bằng.
Nhân sĩ trong chốn thương trường của thành phố này, có phần lớn đã đến dự đám tang của " Đan lão ".
Đan Nghi lưu tâm đến biểu hiện của hầu hết những người trong số họ, và cả mối quan hệ giữa họ với Trần Hải Minh.
Sau này, đám người đó chính là những đối tượng mà Đan Nghi sẽ phải tiếp xúc, cô buộc lòng phải làm quen với những việc này để một mai đưa Đan gia tiến xa, tiến cao hơn nữa.
Trần Hải Minh mới chỉ là đối thủ đầu tiên, trên đường đời cô sẽ còn vô số những đối thủ khác mà cô buộc phải đối phó.
Tăng lễ kết thúc, Đan Nghi tự nhốt mình trong phòng, không nói năng,cũng không ăn uống.
Trần Hải Minh vờ đến khuyên nhủ vài lần, rồi sau cũng chả thèm đoái hoài.
Trần Ngọc Tâm thì vui tới mức như đã thật sự trở thành nữ chủ nhân của Đan gia rồi vậy.
Duy chỉ có dì Dương là luôn túc trực ngoài cửa, hết lòng khuyên nhủ cô chú ý ăn uống để giữ sức khỏe.
Người vui mừng nhất lúc này phải kể đến Trần Ngọc Tâm, cô ta còn muốn Đan Nghi khóc lóc, đau khổ mà chết quách đi cho rồi....mới tốt.
Nhưng cô ta đâu thể ngờ, Đan Nghi là còn đang bận quấn quýt bên Lục Thượng Hàn, Lục Thượng Hàn giờ đã bố trí người chăm sóc rất chu đáo cho Đan lão nên tâm trạng Đan Nghi đang vui vẻ vô cùng.
|