Tứ Đại Gia Tộc, Bản Tình Ca Của Vương Tử
|
|
Chương 14: Gậy ông đập lưng ông (1)
Tô Mạt thuộc loại phụ nữ lạnh lùng về cảm xúc, loại phụ nữ này nói là lạnh lùng, nhưng thật ra thì quá mức bình tĩnh, nhìn rõ sự vật, hơn thiệt được mất cũng không quá để ý. Bởi vì cô đã suy nghĩ rất thông suốt, chẳng hạn như ly hôn, chẳng hạn như...
Mười ngày nay lúc cô đi Nhật Bản, chồng trước của cô lên các trang báo tin tức, Phó Viện Trưởng tuổi trẻ tài cao của bệnh viện Cửu Long bởi vì nguyên nhân gia đình không hòa thuận bấy lâu nay, rốt cuộc bùng nổ khởi nghĩa, không cần nửa tài sản ly hôn với vợ, nguyện ý đặt tên bệnh viện Cửu Long cùng tất cả Bất Động Sản phân cho vợ trước một nửa, tỏ vẻ hình tượng mình là người chồng tốt.
Báo chí ùn ùn khen anh ta những năm nay cứu biết bao nhiêu người, làm bao nhiêu việc thiện, lại bởi vì hôn nhân lần này thất bại mà hao tổn biết bao nhiêu gia sản, thật kiếm không ít tư tưởng đồng tình.
Nhưng Tô Mạt biết, đây đều là giả, đừng nói cô không nhận được bất kỳ giấy chứng nhận chuyển nhượng Bất Động Sản nào, thì chồng cũ 'tử tế' của cô trên danh nghĩa ngoại trừ khu nhà lúc họ kết hôn, thì không có một Bất Động Sản nào thuộc về họ Lưu, tất cả bất động sản đều thuộc về ông bà nội của cô. Lúc này nói một nửa thì thấy rất nhiều, trên thực tế là một suy đoán hoàn toàn không có giá trị.
Thế nhưng cũng không quan trọng, Tô Mạt cũng không quan tâm, mấy năm nay, mặc kệ Lưu Lăng có xuất chúng cỡ nào, cô làm nữ chủ nhân ở nhà họ Lưu lại chưa bao giờ ra trước truyền thông, vì vậy mặc anh ta hô phong hoán vũ núi rung động đất, cô vẫn như lúc ban đầu.
Cũng chính vì phong thái này, để cô bước ra khỏi xiềng xích của cuộc hôn nhân không vui vẻ, cũng vì phong thái này, đã giúp cô vượt qua khó khăn để tiến lên, dựa vào học vị hạng nhất, năng lực hạng nhất, phẩm hạnh hạng nhất, rốt cuộc có được cơ hội phỏng vấn chức vị quản lý hành chánh của tập đoàn Stunning.
Người đàn ông phỏng vấn cô có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt màu tím giống như châu báu Stunning, sáng chói rực rỡ, anh ta ngồi ở trước mặt cô, dò xét cẩn thận cô một lúc, sau đó bắt đầu đặt câu hỏi.
Một hỏi một đáp, cuối phỏng vấn anh ta hỏi: "Tô tiểu thư lúc nào thì có thể chính thức đi làm?"
Tô Mạt biết, cô được trúng tuyển.
Đường cong khóe miệng không có chút thay đổi, Tô Mạt mỉm cười lạnh nhạt: "Lập tức."
Sau 'lập tức', Tô Mạt mới biết, người phỏng vấn xinh đẹp này chính là chủ tịch Stunning, là boss tổng của cô. Mặc dù không rõ vì sao một nhân vật lớn như thế, lại xuất đầu lộ diện để phỏng vấn nhân viên mới như vậy, nhưng dựa vào trực giác, nhất định có chuyện gì đó mà cô không biết.
Nếu không biết, vậy cũng không cần phải phí tâm tư mà suy đoán, thuận theo tự nhiên so với tiếp tục suy nghĩ có lẽ sẽ thoải mái hơn nhiều. Đây là phong cách trước nay của Tô Mạt, cho nên cô tiến hành thủ tục nhận chức xong thì bắt đầu quản lý hồ sơ nhân sự, hiệu quả công việc hoàn toàn trở thành một quản lý hành chánh của Stunning.
"Quản lý, đây là nhân sự thay đổi trong nửa năm." Trợ lý đưa văn kiện cầm trong tay cho Tô Mạt, cũng thoáng quan sát.
Chức vụ quản lý hành chánh quả thật cũng thiếu, cũng nghe sẽ có người vào nhận, nhưng không nghĩ nhanh như vậy đã gọi người thích hợp đến.
"Cô tên gì?" Tô Mạt ngẩng đầu nhìn trợ lý của mình.
"Hàn Sa Sa." Cô gái ngũ quan xinh đẹp có vẻ hơi trẻ tuổi, mặt mũi xinh xắn, thanh xuân xinh đẹp.
"Tôi tên là Tô Mạt." Khuôn mặt xinh xắn của cô chỉ có thể xem là thân thiện, nhưng không có một chút độ ấm, duy trì nụ cười ở khóe môi giới thiệu mình.
Tô Mạt, Hàn Sa Sa ghi nhớ tên này ở trong lòng, mỉm cười gật đầu: "Xin chào, về sau xin chỉ giáo nhiều."
Tô Mạt cũng gật đầu một cái, tiếp tục vùi vào trong hồ sơ nhân sự dày cộm nặng nề.
|
Chương 15: Gậy ông đập lưng ông (2)
Có cái gì không đúng.
Thật sự có cái gì đó không đúng.
Tô Mạt dừng lại nhìn một hồ sơ, ngẩng đầu nhìn nhìn chung quanh, không có phát hiện bóng người nào.
Theo lý thuyết không có ai là bình thường, nhưng tại sao từ lúc bắt đầu thì cô lại có loại cảm giác bị người nhìn lén vậy? Giống như có người núp trong bóng tối mang theo mục đích xấu nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mình.
Trực giác của phụ nữ vĩnh viễn đều chính xác, nhưng bây giờ cô đang ngồi ở trong phòng làm việc của mình, mà phòng làm việc của cô là nằm ở lầu 18 của tập đoàn Stunning, ba mặt đều là tường, sau lưng là một tấm thủy tinh công nghiệp, nếu thật sự có người nhìn lén cũng không thể làm gì được, trừ phi hắn có thể giống như Spider man (Tri Chu hiệp) bám vào tường.
Tô Mạt cười nhạt lắc đầu một cái: "Có lẽ là quá mệt mỏi, mới có cảm giác kỳ quái này." Cô giải thích cảm giác kỳ lạ của mình một lúc.
Sau mấy tiếng gõ cửa, Hàn Sa Sa ôm một xấp văn kiện đi tới: "Tô Mạt, đây là lý lịch sơ lược tới nộp đơn trợ lý hành chánh, đã qua thi viết, buổi chiều cô có thể phỏng vấn bọn họ."
"Trước cứ để đây, sau khi tôi xem qua sẽ chọn nhân viên để phỏng vấn."
Stunning là Tập Đoàn quốc tế lớn, lại là công ty châu báu lớn nhất toàn Châu Á, một trợ lý hành chánh nho nhỏ cũng khiến cho các nhân tài đổ xô vào, Hàn Sa Sa để lên bàn những lý lịch sơ lược nghe nói đã được sàng lọc chọn lựa qua chừng một nửa. Lúc này Tô Mạt đang thẩm duyệt mua vật liệu cho quý kế tiếp, cũng không có ý định chọn một người trợ lý khác.
Hàn Sa Sa thấy cô ấy vẫn đang làm việc, không muốn thúc giục nữa, liền đóng cửa và lui ra ngoài.
Tô Mạt vừa thay đổi số liệu, vừa tính toán, hiệu suất công việc rất nhanh, không tới mười ngày cô đã thích ứng với cuộc sống bây giờ. Mặc dù được gả vào cái gọi là 'nhà giàu có', lại không có chút lười biếng với những công việc này. Thật cũng không thể dự liệu được, một ngày nào đó lại trở thành nữ cường nhân văn phòng, mà công ty hành chánh, thuộc bệnh viện của Lưu thị vốn đều là do cô giám thị. Có lẽ do năng lực xuất chúng cũng có thể là do cô có được quyền sở hữu đất mấy tỷ nên mới được Lưu Lăng nguyện ý cưới vào cửa thôi.
Phòng làm việc cực kỳ an tĩnh, không gian to như vậy chỉ có tiếng Tô Mạt đánh gõ bàn phím và lật văn kiện, vì vậy tiếng cửa mở ra ở trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy rất chói tai.
Tô Mạt không ngẩng đầu, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Lần sau trước khi vào, xin gõ cửa trước."
Người vừa tới bước một chân ra, quay đầu lại nhìn cánh cửa một chút, lui ra ngoài gõ hai cái tượng trưng, sau đó đỉnh đạc đi tới.
"Cảm thấy hài hước của bạn không tệ, đáng tiếc a!"Tô Mạt vừa ngẩng đầu, trong nháy mắt đột nhiên ngơ ngẩn.
Người đàn ông trước mắt này xuất hiện hoàn toàn không ở trong dự liệu của cô.
Cả người mặc đồ màu trắng thoải mái, tóc đen che mắt, nụ cười rực rỡ, tuấn mỹ vô song.
"Anh?!" Cảm thấy hình như nhìn hơi quen mắt, Tô Mạt nhìn kỹ ngũ quan của anh ta một lần. Đôi môi mỏng, nụ cười xinh đẹp, cái mũi cao thẳng, giống như là được điêu khắc ra, cái tai ẩn ở trong tóc, chỉ lộ ra vành tai, ánh mắt thâm thúy, ánh mắt mang theo chân thành cô nhìn không hiểu, nhìn cô chằm chằm, như muốn kéo cô vào trong đại dương xanh thẳm "Là anh!!"
Đêm hôm đó, cảnh xuân kiều diễm.
Đêm hôm đó, hoan ái vui vẻ.
Đêm hôm đó, triền miên không nghỉ.
Cô làm sao quên, làm sao dám quên, ngày đầu tiên ly hôn liền xảy ra đoạn nghiệt duyên không nên tồn tại này. Trước mắt người đàn ông sức quyến rũ mười phần này chính là người nửa tháng trước bị cô để lại giấy nợ "gọi vịt"!
"Tô Tô, chúng ta lại gặp mặt." Quý Thần Hi mỉm cười, nhưng hơi cắn răng nghiến lợi: "Thật là duyên phận đến, ngăn cản cũng không được, nhưng hình như Tô Tô đã quên tôi!"
|
Chương 16: Gậy ông đập lưng ông (3)
Tô Mạt là một người bình tĩnh, nhưng người bình tĩnh không nhất định sẽ giỏi xử lý chuyện ngoài dự đoán, nhất là có phần ngoài ý muốn đặc biệt.
"Anh. . . . . ."
Nhìn vẻ mặt cô hơi kinh sợ, lửa giận trong lòng Quý Thần Hi cũng đã thu lại rất nhiều, dù sao có thể làm cho một cô gái như Tô Mạt có loại cảm xúc vượt ra ngoài lý trí của cô ấy, chứng tỏ mình ở trong lòng cô ấy vẫn có một phần nhất định.
"Tô Tô, đừng nói cho tôi biết em không nhớ rõ tôi."
Nếu như cô ấy dám nói đúng, nhất định trước tiên là anh nhào qua hôn cô ấy, cho đến khi cô ấy nhớ mới thôi!
Khả năng nhìn mặt mà nói chuyện của Tô Mạt không tệ, vẻ mặt của người đàn ông trước mặt lộ vẻ hung ác, cho dù không muốn thừa nhận cỡ nào, cô vẫn lẩm bẩm đọc lên cái tên đã bị chôn sâu vào đáy lòng: "Quý. . . . . . Thần Hi."
Rất tốt, cô vẫn nhớ rõ. Quý Thần Hi hài lòng gật đầu một cái: "Em đã nhớ tên của tôi, em cũng nên nhớ chuyện giữa chúng ta."
Tô Tô, trăm phương ngàn kế mới tìm được em, "chuyện" giữa chúng ta cũng không thể dễ dàng bị em quên lãng như thế.
"Giữa chúng ta. . . . . ." Tô Mạt cắn môi, mặc dù cách một cái bàn làm việc, nhưng trong mắt anh viết hai chữ "ý đồ" trắng trợn, khiến cho cô cảm thấy như có gánh nặng ở lưng.
Mặc dù cô không biết do anh tình cờ đi tới hay là cố ý, mặc dù cô cũng không biết vì sao anh tìm được nơi này, làm sao mà tìm được cô, nhưng… có câu nói, binh đến tướng chặn, không phải, thân là con gái của thế kỷ hai mươi mốt, sao cô lại sợ cái này.
Niềm tin kiên định, Tô Mạt quyết định nhìn thẳng anh: "Quý tiên sinh…"
"Gọi anh Thần Hi." Quý Thần Hi rất thích thấy cô có thần thái tự tin, cho dù anh biết cô nhất định sẽ phản kháng.
"Quý Thần Hi tiên sinh, tôi nghĩ chuyện của chúng ta quả thật nên giải quyết cho tốt."
"Ừ hừ!" Anh chỉ nhìn bộ dạng, thần thái sáng láng của cô, về phần giải quyết. . . . . . cả đời này cô cũng đừng mơ giải quyết.
Tô Mạt điều chỉnh lại cảm xúc cho tốt, vẻ mặt không chút thay đổi: "Tôi phải nói rõ hai điểm. Thứ nhất, chuyện này đúng là ngoài ý muốn, chúng ta đều là người trưởng thành, đôi lúc sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, cho nên tôi hi vọng sau này có thể quên hoàn toàn."
"Ừ hừ!" Chúng ta đều là người trưởng thành, đáng tiếc cái ngoài ý muốn này của em nhất định chỉ có thể phát sinh một lần thôi.
"Thứ hai, tôi mặc kệ anh dùng thủ đoạn gì để tìm được tôi, nhưng từ nay về sau, tôi không muốn thấy anh đột nhiên xuất hiện ở trước mắt tôi."
"Ừ hừ!" Anh sẽ không xuất hiện ở trước mắt em, anh chỉ biết một tấc cũng không rời mà đi theo em, như vậy nên không tính là 'đột nhiên xuất hiện'.
Tô Mạt hơi thả lỏng, âm thầm thở một hơi, cũng đồng thời cảm thấy trong lòng có một cảm giác chua xót không hiểu.
Xem ra chuyện không có đáng sợ như cô tưởng tượng, Quý Thần Hi này là một người "chuyên nghiệp", biết cách xử lý với loại chuyện như vậy, hơn nữa từ bộ dáng bất cần đời kia cũng có thể thấy được anh trả lời tùy ý cỡ nào.
Cô buồn cười, còn từng mơ thấy đôi mắt của anh còn xinh đẹp hơn so với biển rộng, chỉ tiếc, tất cả đều là giả. Anh không có xem mọi việc quan trọng, cô càng nóng lòng vạch rõ giới hạn. Hôn nhân cũng không nhất định sẽ lâu dài, huống chi loại tình duyên mong manh này chỉ là giao dịch tiền tài.
Tô Mạt rũ lông mi xuống, từ trong túi lấy ra tờ chi phiếu, bá bá bá điền xong con số, ký tên lên rồi đưa cho anh.
". . . . . ."
Quý Thần Hi đã từng nghĩ tới Tô Mạt phát hiện ra anh nên mới có phản ứng, cũng nghĩ tới tâm tình Tô Mạt như thế nào, nhưng ngàn lần không ngờ tới, cô gái này! Cô gái này! Lại thật sự cho rằng anh vì cầm "giấy nợ" mà tới! Thật sự cho rằng Quý Thần Hi anh là loại con vịt bán cái ấy!
|
Chương 17: Gậy ông đập lưng ông (4)
Hít sâu, hít sâu, hít sâu hơn.
Tô Tô vốn là một người khá lạnh nhạt, cũng chính vì anh thích điểm này của cô, cho nên, cho nên anh phải dùng tiền để sắp xếp cô cũng là chuyện trong dự liệu, đừng tức giận, đừng tức giận.
Quý Thần Hi cố gắng trấn an cảm xúc trong lòng mình, đưa tay cầm lấy tấm chi phiếu mỏng, liếc mắt nhìn con số trên đó.
50 vạn!
Xem ra Tô Tô cũng không biết giá cả của nghề này, vung mạnh tay tốn 50 vạn để mua cả đêm.
Tô Mạt thấy anh nhận lấy chi phiếu, trong lòng giống như có đồ vật nặng treo ở trên không, trong nháy mắt rơi xuống, nhẹ nhõm rất nhiều, nhưng lại đập vào nơi đau đớn nào đó ở trong lòng.
Quả nhiên, đàn ông đều là động vật chỉ nhìn thấy lợi ích. . . . . .
Lúc cô nâng lên khóe môi tự giễu, một tiếng "Rẹt--", anh đứng trước mặt cô, cầm chi phiếu 50 vạn xé ra làm hai. Sau đó mỉm cười buông tay, mặc cho chi phiếu rách thành hai mảnh bay xuống mặt đất, không có chút đau lòng.
"Tô Tô!" Anh bước lên phía trước, cách một cái bàn làm việc đối diện với cô: "Cái anh muốn , không phải là tiền."
"Không phải là tiền?" Tô Mạt hỏi ngược lại anh.
Anh cười nhìn cô, có phần bất đắc dĩ: "Anh không phải là loại người mà em nghĩ, cho nên cái anh muốn cũng không phải là tiền"
Anh chưa bao giờ biết mình có bao nhiêu tiền, trừ các bệnh viện lớn và công ty sản xuất thuốc trải rộng trên toàn cầu của Quý thị, anh còn có quốc trái và cổ phần ngân hàng tư nhân của mấy quốc gia Châu Âu, cho nên tiền đối với anh mà nói thật sự là không có chút ý nghĩa nào.
"Vậy anh muốn gì?"
"Em thử nói xem!" Quý Thần Hi với nụ cười mê người, nhìn Tô Mạt dần dần tăng thêm nhiều đề phòng không nhìn thấy ở khắp người mình.
". . . . . . Anh" Dưới ánh mắt của anh, Tô Mạt không khống chế được lui về phía sau một bước.
Xuất sắc như thế, không vì tiền, không vì lợi, hao phí tâm tư tìm cô cho được, có thể thấy được vật anh muốn có được, nhất định là cô cho không nổi hoặc là không muốn cho.
"Tô Tô, em chính là hạnh phúc đời sau của anh." Giờ phút này anh thừa nhận, không e dè nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Nguy hiểm!
Người con trai trước mắt, mặc dù khuôn mặt tươi cười tiếp người, nhưng chuông báo động ở đáy lòng cô không ngừng vang lên, tần số nguy hiểm khá cao. Cô rất ít khi nhìn lầm người.
"Quý Thần Hi tiên sinh, nếu như anh đang nói đùa, như vậy xin mời anh thu hồi câu vừa mới nói." Cô không muốn đụng chạm đến bất kỳ tình cảm nào, cự tuyệt là phương pháp duy nhất.
"Em cho rằng anh nói đùa?"
Quý Thần Hi nheo mắt lại, đứng thẳng người lên, hai tay để vào trong túi quần, thong thả chớp lông mi, sau đó nở nụ cười nhẹ nhàng: "Trên đời này con người chỉ có mấy chục năm, anh lãng phí thời gian 25 năm để trốn tránh tình cảm phiền phức, cho nên nhất định phải dùng 55 năm để làm việc. Em thật bất hạnh, trở thành 55 năm sau của anh, thậm chí có thể dây dưa lẫn nhau. Tô Tô, em đã trốn không thoát, anh cũng giống vậy."
Anh vô cùng trang trọng mà nói ra một vài lời, cô cảm thấy giống như vương giả cao cao tại thượng tuyên bố trừng phạt cô, sau đó khắc sâu mệnh lệnh của anh vào cuộc sống của cô, cả cuộc đời đều không thể trốn.
"Tại sao anh có thể quyết định cuộc đời của tôi!?" Cô không thể bình tĩnh, khí thế của người đàn ông này khiến tâm trí cô hỗn loạn.
"Tại sao?" Quý Thần Hi thì thầm cười khẽ: "Chỉ dựa vào việc em yêu cầu với anh."
Cô đã từng nói, cô muốn chơi với anh một trò chơi được đặt tên là "tình yêu", anh chấp nhận, chỉ là, bây giờ anh muốn thay đổi quy tắc trò chơi, anh muốn chơi với cô một canh bạc được đặt tên là "Tình yêu". Thắng, hạnh phúc. Thua, ràng buộc.
Đột nhiên Tô Mạt cảm thấy, mình rơi vào vực sâu không thấy đáy. . . . .
|
Chương 18: Chuyện quá khứ
Lưu Lăng đứng ở cửa sổ sát đất trước khu nhà, tay phải cầm một nhẫn cưới kiểu dáng đơn giản cũng không sang trọng, đây là chiếc nhẫn năm đó lúc kết hôn cô ấy tự mình chọn. Ba năm qua, vẫn mang trên ngón tay áp út của cô ấy.
Cảnh còn người mất mọi chuyện đều dừng, hôm nay chỉ có anh lẻ loi một mình, yên lặng nhìn ngọn đèn trong đêm khuya, trong lúc lơ đãng, tầm mắt mơ hồ.
Ba năm trước đây, lần đầu tiên lúc anh nhìn thấy cô
Cô mặc váy liền áo màu xanh nhạt, xinh đẹp mềm mại như khói nhẹ đứng ở dưới bóng cây bên bờ hồ Nguyệt Lạc, cũng không biết đang suy nghĩ gì, cô trầm ngâm trước mặt hồ sóng gợn lăn tăn, ánh tà dương chiếu lên đôi mắt cô, lại xinh đẹp chấn động lòng người.
Anh xuất thân giàu sang, các cô gái đẹp gặp qua không ít, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua cô gái nào lạnh nhạt hơn cô, cô có một loại phong thái mà phụ nữ bình thường không có, chỉ đứng ở một chỗ, lại giống như cành hoa mai ngày đầu tiên của tháng mười hai, lặng lẽ nở ra.
Người con gái này, thật thú vị.
Anh bắt đầu vui mừng vì cô là người sở hữu mảnh đất cô nhi viện Từ An, cũng vui mừng vì anh không phải theo đuổi là cô gái xấu hoặc là cô gái không thú vị, trước mặt Tô Mạt, thành công gợi lên ham muốn khiêu chiến của anh.
Anh phong độ tự nhiên tiến lên nói chuyện, một câu, hai câu, ba câu anh tự nhiên đặt ra dự tính mình phải tạo ra một cách làm quen lãng mạn, chỉ tiếc Tô Mạt vẫn chỉ lạnh nhạt nhìn nước hồ, xem như anh không tồn tại, khiến anh hoài nghi có phải cô là người điếc hay không, hay là người mù.
Ngay lúc anh cố gắng nói toàn bộ những gì có thể được để tiếp cận cô, thì cô thu hồi tầm mắt, bỗng xoay người tránh ra mới nhàn nhạt nói: "Tôi không biết anh, cũng không có hứng thú biết anh."
Rất tốt!
Cô không phải là người mù, cũng không phải là người điếc, hơn nữa còn là một người cực kỳ lạnh nhạt, cô đơn, rất đúng khẩu vị của anh.
Anh mang theo mục đích của mình, muốn tài sản, cũng muốn người, bắt đầu theo đuổi cô ấy mãnh liệt, cô ấy lại chẳng thèm ngó tới.
Cầu hôn ở quảng trường là một cuộc khiêu chiến gần như là hy vọng cuối cùng, nhờ trời giúp đỡ, không biết câu nào của anh đã làm cô ấy xúc động, cuối cùng cô ấy gật đầu gả cho anh.
Đó là một hôn lễ cũng không náo nhiệt, nghi thức đơn giản, nhận giấy hôn thú, bọn họ kết thúc cuộc sống độc thân của nhau, cùng nhau thành lập gia đình.
Thật ra thì, anh chưa bao giờ nghĩ qua, một cô gái như Tô Mạt sẽ là một người vợ tốt, vì vậy anh cũng không có ý định kéo dài thời gian cuộc hôn nhân này. Anh nói cho nhóm bạn của anh biết, đất vừa đến tay, anh sẽ ly hôn ngay lập tức. Nhưng sự thật thường ngoài dự đoán của mọi người, không có nắm ở trong lòng bàn tay.
Cô là một người vợ được xem là hiền lành, nấu cơm, giặt quần áo, việc nhà, cô làm rất tốt. Công việc, văn kiện, mua đồ một mình cô gánh.
Kết hôn ba năm, anh chưa bao giờ vì một chuyện trong nhà hoặc trong công ty mà phiền lòng, cô đều giúp anh xử lý rất tốt, để cho anh ăn ngon ngủ yên.
Anh mới biết, vợ của anh là một người phụ nữ hiếm có, cho nên anh quyết định sẽ kéo dài cuộc hôn nhân của bọn họ, bên ngoài vẫn tồn tại như cũ, vợ của anh cũng không thể bỏ, ròng rã ba năm, anh cho là mình làm được rất tốt, nhưng anh đã quên, Tô Mạt, là một người phụ nữ thông minh, nhạy cảm.
Anh không biết là bắt đầu từ lúc nào thì cô phát hiện, cũng có thể, vừa bắt đầu cô cũng đã biết anh phản bội, tóm lại, vợ của anh, quả quyết dùng một tỷ kết thúc quan hệ vợ chồng của bọn họ.
Anh biết, cái anh muốn là đất đai, cho nên anh ký tên ly hôn.
Anh cũng biết, cái anh muốn là Tô Mạt, nhưng Tô Mạt, cuối cùng cũng không thể trở lại.
|