Tứ Đại Gia Tộc, Bản Tình Ca Của Vương Tử
|
|
Chương 31: Thi thố tài năng (3)
Quý Thần Hi không đồng ý, và đẩy món cá tới trước mặt Tô Mạt, cười ấm áp nói: "Ăn nhiều một chút, bây giờ là bữa trưa, phải ăn cho no bụng một chút, chắc là lâu rồi em không có hấp thu dinh dưỡng nên dẫn đến thể chất kém, bây giờ anh phải từ từ điều dưỡng cho em, để cho khẩu vị của em tốt một chút."
"Nghe hình như rất chuyên nghiệp?" Tô Mạt cắn cá kho tàu, không quên lườm anh một cái: "Chuyên nghiệp lừa gạt!"
Khụ khụ. . . . . .
Tình yêu sôi trào trong nháy mắt bị đóng băng.
"Tô Tô. . . . . ." Anh giả bộ đáng thương hít hít mũi: "Em có cần phải tổn thương trái tim thuần khiết của anh như vậy không?"
Tô Mạt đối với bộ dáng này của anh hiển nhiên là đã miễn dịch, vừa ăn thức ăn vừa lạnh lùng đáp lại: "Trái tim thuần khiết trong đen tối."
Quý Thần Hi thông minh nên không cùng cô thảo luận cái đề tài này nữa, đứng dậy đi xem canh thuốc bắc trong nồi hầm đã lâu, lấy cái nắp nồi lên, mùi thơm của thuốc nồng nặc đập vào mặt.
Tô Mạt ngửi thấy mùi quay đầu nhìn lại, nghi ngờ nói: "Đây là…?"
"Canh gà hồng sâm, tay chân em lạnh thể chất âm hư, thừa dịp mùa đông nên ăn nhiều hồng sâm. Hơn nữa em quá gầy, anh nhất định phải nghĩ biện pháp giúp em tăng thêm cân nặng." Quý Thần Hi dùng cái muỗng quấy nhân sâm có giá trị xa xỉ ở trong nồi.
"Bây giờ thịnh hành thân gầy, 46kg là cân nặng tiêu chuẩn." Không phải là Tô Mạt cố ý giảm cân, mà là mập không nổi.
"Là mức thấp nhất của cân nặng tiêu chuẩn, em ít nhất phải tăng ba kg nữa!" Với chiều cao 168cm của cô, tiêu chuẩn này rõ ràng rất không thích hợp.
Tô Mạt không muốn đả kích anh, nhún nhún vai nói: "Cái này rất khó!"
Công việc của cô quá bận rộn, ăn uống không thể đúng giờ đúng khẩu phần, thường thường theo vài số liệu trong mấy giờ, vừa ra phòng làm việc lại mệt gần chết, căn bản không có tinh thần để ăn ngon một bữa. Bình thường không phải là tùy tiện dùng bánh bao, mì ăn liền lấp bụng, cũng là đói quá mức muốn ăn cũng ăn không vô, miễn cưỡng ngủ một giấc đuổi cơn đói đi.
Trong tình trạng này mà mập mới là lạ.
Để muỗng canh xuống, Quý Thần Hi tà ác ôm cái eo nhỏ của cô một chút, trước khi cô nổi giận thì thu tay lại, hắc hắc cười mờ ám: "Vì hạnh phúc sau này của anh, bác sĩ kiêm trợ lý là anh đây, nhất định sẽ đổi chữ khó khăn thành dễ dàng. Ôm em thấy nhẹ như lông vũ, không có cảm giác."
Nhẹ giống lông vũ là sự thật, không có cảm giác. . . . . . Là giả đấy!
Nhưng mà vào một đêm của nửa tháng trước, kiếp này của anh cũng khó mà quên, "cảm giác" của cô rất tốt, làm anh gần như điên cuồng, có lẽ, từ lúc bắt đầu, anh cũng đã điên cuồng rồi.
Cô không có quen đàn ông đến gần, có chút không được tự nhiên mà nói: "Tư tưởng xấu xa ở đầy trong đầu, loại động vật không tiến hóa."
"Tô Tô, em lại công kích người ta!" Anh tạo ra dáng đầu bếp đẹp trai, tự kỷ nói: "Coi như là giống động vật, cũng nhất định là đẹp trai nhất."
"Ừ hừ! Đúng vậy!" Tô Mạt thản nhiên ném ra một câu nói có lực sát thương lớn.
Bình cũ rượu mới, đánh đồng Quý Thần Hi, coi như là đẹp trai nhất, cũng vẫn là thế.
Vương tử đại nhân im lặng không dám giận lại không dám nói, điện thoại vang lên đúng lúc.
Tô Mạt để đũa xuống đi nhận điện thoại, đáp mấy câu với đối phương, cúp điện thoại sau đó vẻ mặt đen thui nhìn Quý Thần Hi.
"Éc. . . . . . Tô Tô, có chuyện gì?" Quý Thần Hi hơi sợ mà hỏi.
Tô Mạt hít sâu một hơi: "Bây giờ là mấy giờ?"
Mặc dù không biết tại sao vẻ mặt Tô Mạt lại thay đổi như trời đầy mây, Quý Thần Hi vẫn thành thật nhìn qua đồng hồ đeo tay: "15 giờ đúng!"
"Quý Thần Hi, anh kéo tôi ra khỏi nhà ăn của công ty, chẳng lẽ không biết. . . . . . 14 giờ chúng ta đi làm sao!?"
Nói xong, mặc kệ Quý Thần Hi có phản ứng gì, đã trễ nửa giờ rồi, Tô Mạt kéo cửa ra nhanh chóng đi về phía nhà để xe.
|
Chương 32: Đối chọi gay gắt (1)
Quý Thần Hi vặn lửa tới mức nhỏ nhất, tiện tay rút áo khoác định đuổi theo Tô Mạt để cùng nhau ra cửa, thì điện thoại di động lại vang lên, hơn nữa hiển thị chính là boss Ôn Nhược Khê của bọn họ.
Giao tình nhiều năm nên Quý Thần Hi hiểu ý không có ngồi xe của Tô Mạt, mà là lười biếng ra cửa đi tới xe của mình ở kho kế bên, đồng thời ấn xuống phím call.
"Chuyện gì?"
"Cậu xác định Tô Mạt là mục tiêu của cậu?"
Giọng nói của Ôn Nhược Khê thản nhiên, giọng điệu bình tĩnh giống như hỏi thời tiết hôm nay thế nào, nhưng Quý Thần Hi biết, cậu ấy bình tĩnh như thế không phải là đùa giỡn.
"Không phải?" Anh kiên định phủ nhận, sau đó hơi mỉm cười nói: "Tô Tô không phải là mục tiêu của tôi, mà là người cả đời tôi cầu."
"Tốt!" Ôn Nhược Khê hình như cũng không để ý tới đáp án, bày tỏ mình hiểu ý của anh ấy rồi sau đó cúp điện thoại.
"Xem ra, là đã tìm tới cửa rồi." Nhìn điện thoại như có điều suy nghĩ, khóe môi Quý Thần Hi nở ra một nụ cười, đóng cửa xe thể thao rồi khởi động xe nhanh chóng lái ra khỏi tiểu khu, lái đến công ty.
"Anh ta nói gì?" Lưu Lăng ngồi ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc nhìn Ôn Nhược Khê cúp điện thoại, nóng lòng muốn biết câu trả lời của đối phương.
Ôn Nhược Khê đưa lưng về phía Lưu Lăng, đứng ở cửa sổ thủy tinh nhìn về phía trước, không đáp mà hỏi ngược lại: "Anh nói xem?"
"Tôi, tôi không biết!"
Trong lòng Lưu Lăng thật sự không nắm chắc, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ quan sát Ôn Nhược Khê.
Người đàn ông trước mắt là ông chủ của Tô Mạt, là người thừa kế "hào môn Kim cương" trong truyền thuyết, lại là tổng giám đốc giàu có thần bí nhất Châu Á, người như vậy vốn không phải mình muốn gặp thì gặp, nhưng hôm nay Tô Mạt là một thành viên trong công ty của anh ta, mà mình thì cũng ôm hi vọng thử một lần tìm đến anh ta, không nghĩ tới anh ta lại đồng ý gặp mình, nhưng vì sao từ lúc mình bắt đầu vào cửa thì anh ta vẫn đưa lưng về phía mình, chẳng lẽ, đây chính là chỗ thần bí của anh ta?
Ôn Nhược Khê không nhìn Lưu Lăng, nhưng biết anh ta đang dùng tâm thái suy đoán mà quan sát mình. Trên thực tế, từ lúc Lưu Lăng vào cửa, thì anh không có ý định chính thức "gặp" anh ta, trên đời này người thật sự có thể khiến cho anh hứng thú thực sự là không nhiều lắm, ngoại trừ năm người sinh tử tương giao kia, thật đúng là không còn ai khác.
"Cậu ấy nói, Tô Mạt là người cả đời cậu ấy cầu." Ôn Nhược Khê lặp lại nguyên câu nói của Quý Thần Hi.
"Cái gì?" Lưu Lăng tức giận, hơn nữa khó tin, mà cắn răng nghiến lợi nói: "Tô Mạt là vợ của tôi, tại sao anh ta có thể nói như vậy?"
Người đàn ông tuấn tú gặp đêm trước lại dám có ý với Tô Mạt! Việc này thực sự là kỳ cục! Tô Mạt là người của anh, bây giờ thì sao, cho anh đội nón xanh (cắm sừng)?!
Ôn Nhược Khê nhìn thấy rất rõ ánh mắt của anh ta từ trong thủy tinh phản chiếu ra, một lát sau lạnh nhạt nói: "Hình như Lưu tiên sinh dùng từ không chính xác, Tô Mạt là vợ trước của anh, cũng không còn là vợ của anh. Ít nhất, Tô Mạt điền trên hồ sơ là độc thân."
"Đó là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, huống chi tôi vẫn chưa có đồng ý ly hôn."
"Phải không?" Ôn Nhược Khê chậm rãi nói ra: "Nhưng, nếu như anh không đồng ý ly hôn, tại sao lại ký tên ở trên bản thỏa thuận? Nếu như không có chữ ký của anh, bản thỏa thuận sẽ có hiệu lực sao? Bản thỏa thuận có hiệu lực, trên luật pháp, trên đạo đức, Tô Mạt cũng đã khôi phục thân tự do, nếu là thân tự do thì đương nhiên có thể có tình cảm lần nữa, có được hôn nhân."
"Chuyện này…" Mấy vấn đề này của Ôn Nhược Khê làm cho Lưu Lăng á khẩu không trả lời được, không biết ứng phó thế nào, ấp úng không nói thêm gì nữa.
"Vậy thì chờ nhé, tôi nghĩ cậu ấy sẽ trả lời giúp anh." Ôn Nhược Khê nheo mắt lại, ở đáy lòng cười lạnh.
Thật ra thì anh không quan tâm dây dưa giữa Lưu Lăng và Tô Mạt, cũng không quan tâm đến chuyện vợ chồng họ ly hôn, anh quan tâm, chính là hạnh phúc của bạn tốt mình, chuyện tình của Thần Hi tuyệt đối không cho phép người ngoài nhúng tay, lại càng không cho phép có người phá hư. Tên Lưu Lăng này hiển nhiên là không đủ thông minh, lại không biết giao tình và thế lực của Đông Phương lục thiếu, hôm nay lại đến đây gây chuyện thật là tự tìm đường chết.
"Lưu tiên sinh chẳng lẽ có ý kiến với chuyện tôi theo đuổi Tô Tô?"
Cửa phòng làm việc không có báo trước đã mở ra, cả người Quý Thần Hi lười biếng tao nhã đi tới, khẽ gật đầu đi về phía Lưu Lăng.
|
Chương 33: Đối chọi gay gắt (2)
Quý Thần Hi lười biếng đi vào cửa, rồi tiện tay ném áo khoác lên bàn làm việc của Ôn Nhược Khê, vỗ vỗ bả vai của Ôn Nhược Khê, và sau đó mới dựa lưng vào cái bàn chậm rãi chống lại mắt của Lưu Lăng.
"Anh có ý kiến với chuyện tôi theo đuổi Tô Tô?"
Mặc dù tối hôm qua đã gặp Quý Thần Hi, nhưng mà Lưu Lăng vừa thấy lại càng kinh ngạc hơn.
Quý Thần Hi tuấn tú là không thể nghi ngờ, ý cười hiện đầy bờ môi, đôi mắt của anh ta sắc bén sâu thẳm, thân thể cao ráo dựa vào trước bàn làm việc nhìn như tùy ý, nhưng quanh người lại tản ra khí chất cao quý, cực kỳ kiêu ngạo, còn chưa bắt đầu nói chuyện với nhau, mà Lưu Lăng cũng đã cảm thấy mình thất sắc không ít khi so với anh ta.
"Lưu tiên sinh, anh có ý kiến đối với chuyện tôi theo đuổi Tô Tô?"
Thấy anh ta không nói lời nào, Quý Thần Hi khó có được tính khí tốt, lặp lại lần thứ ba.
"Đương… đương nhiên!" Lưu Lăng cuống quít che dấu cảm xúc, bộ dáng làm ra vẻ khởi binh hỏi tội.
Quý Thần Hi hơi mỉm cười, nhíu mày hỏi: "A? Lưu tiên sinh có ý kiến gì đây?"
Mặc dù người đàn ông ở trước mắt đang cười, nhưng trong lòng Lưu Lăng lại run lên, Lưu Lăng biết dù làm thế nào thì mình cũng không được mất phong độ ở trước mặt anh ta, không thể làm gì khác hơn là hơi cắn răng và nói: "Vị tiên sinh này, mặc dù tôi không biết anh quen biết thế nào với Tô Mạt, cũng không biết là anh có mục đích gì mà đến gần cô ấy, nhưng mà có chút hi vọng mong anh có thể hiểu, Tô Mạt là vợ của tôi, tôi là chồng của Tô Mạt, chỉ cần có mối quan hệ này ở đây, tôi đều không hy vọng có bất kỳ ai đến chia rẽ gia đình của chúng tôi, dụ dỗ vợ tôi rời khỏi tôi. Vợ của tôi rất yêu tôi đấy, giữa chúng tôi chỉ là mâu thuẫn gia đình, tôi nghĩ tôi có thể xử lý rất tốt, không cần người ngoài tham dự!"
Được, một gia đình!
Được, một ông chồng!
Được, một câu dụ dỗ vợ của anh ta!
Nếu không phải “vợ” trong miệng Lưu Lăng là Tô Mạt, mà mình là người dụ dỗ, chỉ sợ anh thật sự sẽ vì Lưu Lăng mà dùng ngôn từ chính nghĩa tán thưởng không dứt.
Cúi đầu cười lạnh một tiếng, nhưng lúc ngẩng đầu thì biểu tình đã là cười như không cười, trực tiếp nhìn chằm chằm vào Lưu Lăng nói: "Những lời của Lưu tiên sinh vừa nói thật là tuyệt, tôi cũng rất đồng ý, chỉ là theo tôi được biết, quan hệ giữa Lưu tiên sinh và Tô Tô hẳn là vợ chồng 'trước', nửa tháng trước đã thỏa thuận ly hôn, không phải sao?"
"Chúng tôi sẽ tái hôn đấy!"
"Tái hôn?" Quý Thần Hi phảng phất giống như đang nghe chuyện cười: "Đương nhiên, nếu như Lưu tiên sinh muốn tái hôn, thì theo luật pháp Trung Quốc là được phép , nhưng mà tôi cảm thấy chuyện sẽ không giống như Lưu tiên sinh nghĩ đơn giản như vậy đâu, cũng có lẽ Lưu tiên sinh tự cho là vậy?"
"Anh… anh có ý gì?"
Quý Thần Hi nâng thẳng người lên, trên cao nhìn xuống Lưu Lăng ngồi ở trên ghế sa lon, thong thả mở miệng: "Anh cho rằng kết hôn là gì, vậy ly hôn là gì? Tôi có thể nói cho anh biết, chuyện này không phải là anh muốn kết thì kết, muốn ly thì ly, rời xa xong thì trở lại! Tô Tô cũng không phải là người phụ nữ anh nói cần thì cần, nói bỏ thì bỏ! Mà Quý Thần Hi tôi, càng không phải là người nhàn rỗi vì vài ba lời của anh là có thể đuổi được! Lưu Lăng, đối với hôn nhân anh đã thất bại, cần gì phải tự rước lấy nhục, khiến cho nhân phẩm của mình còn thất bại hơn so với hôn nhân của anh chứ?"
Lưu Lăng tức giận đứng lên, đối mặt với Quý Thần Hi gầm nhẹ nói: "Chuyện của tôi và Tô Mạt không cần anh để ý! Nếu như ly hôn thì Tô Mạt vẫn là người đàn bà của tôi, chuyện của cô ấy không tới phiên anh quơ tay múa chân!"
Quý Thần Hi bước chân về phía trước một bước, kéo gần lại khoảng cách của anh với Lưu Lăng, ánh mắt không có một tia dao động, chẳng qua là lạnh lùng nói: "Chuyện của anh, tôi không có hứng thú quản, chuyện Tô Tô, tôi không phải là không thể can thiệp!"
|
Chương 34: Đối chọi gay gắt (3)
"Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào cái gì? À!" Quý Thần Hi cười một tiếng, lại phát ra thâm trầm hơn, chậm rãi nói ra: "Dựa vào anh không xứng đáng với Tô Tô, mà tôi, mới là người nửa đời sau cô ấy dựa vào."
Tên đàn ông ngu xuẩn này đã từng lấy được cô gái tốt đẹp nhất thiên hạ, cũng không biết quý trọng, hôm nay tình thế thay đổi, anh ta muốn nắm giữ đã không còn kịp rồi. Cuộc sống của Tô Mạt đều đã rời khỏi điểm ban đầu rồi, thì không thể trở về nữa, mà vì Tô Tô, anh tuyệt đối cũng không cho phép có bất kỳ nguyên nhân nào phá hư bọn họ, cho dù là một tên Lưu Lăng bé nhỏ không đáng kể.
Lưu Lăng vô cùng tức giận. Đối mặt là Quý Thần Hi, trên khí thế đã bị áp chế đến mức gần như không thở được, hôm nay Lưu Lăng không đối kháng cùng với Quý Thần Hi, ngược lại nói với Ôn Nhược Khê: "Tổng giám đốc Ôn, nếu vị tiên sinh này là nhân viên của ngài, tôi hi vọng ngài có thể có khả năng hạn chế loại hành động bại hoại phá hư gia đình người khác của anh ta!"
Ôi, biết dời đối thủ, tên Lưu Lăng này vẫn là không quá ngu mà.
Quý Thần Hi bình thản, nhẹ nhõm mỉm cười nhìn xem bạn tốt làm thế nào để "chế tài" anh, cái người thứ ba phá hư gia đình này.
Ôn Nhược Khê nghe vậy, thong thả cười một tiếng, rồi sau đó từ từ xoay người.
Một đôi mắt màu tím sáng rực khóa chặt Lưu Lăng, trên mặt xinh đẹp tuyệt luân không mang theo một tia biểu tình, khóe môi hơi cong, cười như không cười hỏi ngược lại: "Lưu tiên sinh muốn tôi hạn chế thế nào đây?"
Lúc Lưu Lăng nhìn thấy Ôn Nhược Khê cũng hoàn toàn ngơ ngẩn, im lặng.
Người thừa kế hào môn kim cương thần bí cao quý trong truyền thuyết này, vậy mà xinh đẹp khiến cho người ta xem thế là đủ rồi, không phải là nữ tính, cũng không phải là nam tính, mà là đơn thuần, xinh đẹp không sứt mẻ. Ngũ quan của anh ta hợp thành một dung mạo được đặt tên là kinh diễm, một đôi mắt màu tím thật sự giống như thủy tinh xinh đẹp được mài giũa qua, thông suốt, tuyệt đẹp.
Chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân anh ta không chịu xuất hiện ở trước mặt công chúng?
Lưu Lăng ngây ngốc kéo dài mười mấy giây, lúc anh ta lấy lại được tinh thần thì cũng nhìn thấy Quý Thần Hi đứng ở bên người Ôn Nhược Khê, một cánh tay tùy ý khoác lên trên vai anh ấy, vô cùng quen thuộc.
Quý Thần Hi là tuấn mỹ cao quý, Ôn Nhược Khê là dung nhan tuyệt lệ, giữa hai người là tự tại cùng tùy ý
Lưu Lăng không ngốc, dưới tình huống như vậy sao lại nhìn không hiểu được.
"Không, tôi không có đề nghị gì." Lưu Lăng rất lý trí mà trả lời, đồng thời cũng rất lý trí phán định một chuyện, vào lúc này, anh ta không thể có đề nghị, cũng không dám có đề nghị.
Nụ cười ở khóe môi của Quý Thần Hi hơi nhạt, mặc dù chưa tới đáy mắt, nhưng vẫn là có hiền lành : "Lưu tiên sinh, nếu như anh muốn bù đắp lại cho Tô Tô, hoặc là vãn hồi hôn nhân thì tôi lại có một biện pháp có thể giúp được anh."
Hiển nhiên, cách nói của Quý Thần Hi không có ở trong dự liệu của Lưu Lăng, anh ta cũng không tin Quý Thần Hi thân là tình địch, sẽ có chủ ý tốt gì mà thật lòng "giúp" mình, nhưng chuyện cho tới bây giờ, đứng ở trên địa bàn của người khác cũng không thể phản kháng được gì, cho nên hỏi anh ấy: "Biện pháp gì?"
Quý Thần Hi buông cánh tay khoác ở trên vai Ôn Nhược Khê ra, hai tay thản nhiên bỏ vào trong túi quần, đi từng bước về phía Lưu Lăng, từng chữ từng câu nói: "Rất đơn giản, lúc ly hôn Tô Tô đã chuyển miếng đất bệnh viện Cửu Long cho anh, nếu anh có tâm, thì trả về nó về!"
"Đây…" Lưu Lăng có chút bối rối, anh ta không biết Quý Thần Hi làm thế nào mà biết chuyện này, cũng không biết tại sao Quý Thần Hi từ từ đến gần, khiến cho anh ta có cảm giác bức hiếp bị dã thú nhìn chăm chú vào.
"Làm không được?"
Giá trị một tỷ, làm sao có thể dễ dàng chắp tay nhường lại? Dĩ nhiên là trong lòng Lưu Lăng sẽ hủy bỏ lời "đề nghị".
|
Chương 35: Đối chọi gay gắt (4)
"Không sao, Lưu tiên sinh có thể không tiếp nhận đề nghị này, như vậy tôi còn có đề nghị kế tiếp."
Quý Thần Hi tới gần hơn, nụ cười cũng lạnh lùng hơn, sau lưng Lưu Lăng hình như cũng kết thành một tầng băng.
"Tối hôm qua vị tiểu thư ở cùng một chỗ với Lưu tiên sinh hẳn là một trong những người bạn tốt của anh nhỉ." Quý Thần Hi rất nể tình mà dùng một danh từ khó hiểu.
Mặc dù không biết Quý Thần Hi hỏi như vậy là có ý gì, nhưng mà theo bản năng anh ta cảm thấy nhất định là không có ý tốt, Lưu Lăng cứng ngắt mà gật đầu một cái: "Ừ… ừ…"
Thật là một tên đàn ông ghê tởm, ở đáy lòng Quý Thần Hi âm thầm khinh bỉ anh ta, trên mặt vẫn cười: "Bạn gái của Lưu tiên sinh thật đúng là phóng khoáng không tầm thường nha, ngay cả tôi đây là người ngoại quốc cũng thấy không tệ, cô ấy gọi anh là 'ông xã' phải không?"
Đúng là tối hôm qua Aimee gọi mình là ông xã, trên thực tế, trước khi anh và Tô Mạt chưa ly hôn, cô ấy cũng gọi như thế, mà mình cam chịu thừa nhận, đàn ông ở bên ngoài tìm bao vợ bé cũng không phải là chuyện xấu xa gì, huống chi Tô Mạt cũng không để ý, huống chi ba năm qua Tô Mạt cũng không mang thai, huống chi sự nghiệp của mình thành công, huống chi hôn nhân của anh không phải là vì yêu, huống chi…
Trước kia vì kết hôn mà mình đều tìm vô số lý do, nhưng vào giờ phút này ở trước mặt của Ôn Nhược Khê và Quý Thần Hi, lại không có lấy được một lý do nào để nói, mặc kệ là ai, chỉ nghĩ tới cũng đã cảm thấy đuối lý rồi.
"Có lẽ là Quý tiên sinh đã nghe lầm, cũng có thể là Aimee đã nói, thật ra thì chúng tôi chỉ bạn bè bình thường." Lưu Lăng bướng bỉnh tìm cho mình lý do thô thiển.
Quý Thần Hi không thèm để ý đến câu trả lời của anh, ngược lại vì cái lý do thấy nói dối rõ ràng như vậy mà gật đầu, bước từng bước một, càng lúc càng đến gần Lưu Lăng.
"Nếu là bạn bè bình thường, tôi đề nghị Lưu tiên sinh hãy tuyệt giao với những người bạn gái bình thường ở bên cạnh anh đi. Tỷ như, Abby, Aimee, Emily còn có trợ lý của anh nữa, cùng với rất nhiều cô gái tôi đều không cần nêu tên lên."
"Anh…" Lưu Lăng quá sợ hãi, đột nhiên mở to hai mắt.
Thật sự là khó tin, Quý Thần Hi biết chuyện vượt qua dự liệu của mình, chẳng lẽ là Tô Mạt nói cho anh ta biết sao? Không, Tô Mạt làm vợ chồng với anh ba năm, anh biết tính cách Tô Mạt lạnh nhạt nhất định sẽ không làm chuyện này. Hay là người đàn ông này điều tra anh?
"Xem ra Lưu tiên sinh thừa nhận mình có một phiếu 'đoàn bạn gái bình thường ' rồi." Quý Thần Hi giống như là người thắng, đứng cách xa Lưu Lăng một bước, thân hình cao 190cm có ưu thế áp chế, từ trên cao nhìn xuống bộ mặt hoang mang sợ hãi của Lưu Lăng mà cười nhạt, rất lạnh lẽo.
"Này…" Lưu Lăng thấy anh đứng gần nhìn chăm chú như vậy thì nói không ra lời, tầm mắt dời đi không chịu nhìn thẳng anh.
"Lưu tiên sinh, tôi chưa từng gặp qua người đàn ông nào vô sỉ như anh." Quý Thần Hi rũ lông mi dày xuống, khóe miệng mang theo nụ cười xa cách, thản nhiên mở miệng nói: "Một người đàn ông, hẳn là có trách nhiệm, có can đảm. Mà anh, ngoại trừ dòm ngó sản nghiệp của vợ, khi ly hôn lại mưu toan tranh giành tài sản thì còn có gì mà đáng khoe khoang? Tôi thật sự không hiểu, anh đạo đức giả đến mức làm cho người ta buồn nôn, ngôn từ giả tạo đến mức khiến cho người ta chê cười, rốt cuộc làm sao có thể nói được ra đây? Tôi không phải là anh, nên tôi không hiểu nổi, cũng lười tìm hiểu, vốn anh không tìm tôi, tôi có thể bỏ qua cho anh, nhưng mà hôm nay hiển nhiên là không thể rồi. Tôi hiểu Tô Tô, cũng quan tâm cô ấy, tôi là tình thế bắt buộc, tôi muốn người của cô ấy, muốn trái tim của cô ấy, nhưng mà tôi lại không cần tiền của cô ấy, không cần của cải của cô ấy. Cho nên, tốt nhất là anh nên thành thật một chút, nếu không, đừng trách tôi không khách khí!"
Lưu Lăng chán nản ngồi xuống, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, lọt vào trong cổ áo, lại ngẩng đầu, Quý Thần Hi vương giả cao quý đứng ở trước mắt, ánh mắt lạnh lẽo đến mức gần như có thể giết tất cả, bao gồm mình.
|