Phần 43 Băng Nhi vừa mới thực hiện thành công ca mổ đầu tiên một bước tiến mới trong quá trình tiến đến ước mơ dưới sự giúp đỡ của Hoàng Ngân, vừa ra khỏi phòng mổ Băng Nhi vui mừng đến không kìm chế được bản thân ôm chầm lấy Hoàng Ngân thể hiện sự hạnh phúc “Bây giờ em mới cảm nhận được thiên chức của một bác sĩ…cảm ơn chị nhiều nhiều lắm” “Đây là trách nhiệm của chị em không phải khách sáo, sở dĩ mọi chuyện diễn ra suôn sẻ một phần do năng lực của em, tuy chị biết em cầm dao nhiều lần nhưng với lần đầu tiến hành trên cơ thể người sống mà chị thấy em rất bình tĩnh, tự tin chẳng có gì là sợ hãi e dè, so với chị khi trước em rất giỏi chị tin tương lai tiền đồ em còn hơn cả chị” “Chị quá khen, em ngại chết mất…tất cả điều nhờ có chị bên cạnh…chị có bận gì không, em có thể mời chị cùng em ăn bữa cơm xem như đánh dấu ngày quan trọng” “Chị cũng đang đói đây, rất sẵn lòng nhưng trước tiên chúng ta cần phải thay đồ” cứ thế mà hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ *** Phương Anh hôm nay đặc biệt bận rộn khi phải đến công ty thực hiện kế hoạch đầu tư mới với yêu cầu thiết kế bản vẽ siêu thị sau khi công ty thắng thầu xây dựng một trung tâm thương mại, sau đó còn phải gặp Lâm Tuyết Nhu để giải thích mọi chuyện, vừa hao tổn trí não với bản thiết kế vừa gồng người lên đối phó với mẹ làm bản thân chẳng còn sức lực chỉ mong sau nhanh chóng về nhà gặp Băng Nhi vực lại tinh thần, ai ngờ hiện tại chỉ có một mình bơ vơ ở nhà còn phải tự nấu ăn nhưng chỉ cần nghĩ đến hôm nay sẽ cho Băng Nhi nếm thử tài nghệ nấu nướng liền nhanh chóng vui vẻ vào bếp, đang bận bịu trong bếp thì có tiếng chuông cửa, vừa mở cửa nụ cười nhanh chóng biến mất “Anh đến đây làm gì, bài học hôm đó chưa rút ra được kinh nghiệm, anh không sợ em rảnh rỗi chạy đến tìm chị Hoàng Ngân hỏi thăm sức khỏe” “Nếu muốn nói hôm đó em đã vạch trần anh, anh đến đây để cảm ơn…” “Không cần, em chẳng tốt lành như anh nghĩ chẳng qua đối với anh hiện tại như người xa lạ nên đối với chuyện thiên hạ em không quan tâm” “Anh không tin, ánh mắt em cho anh biết em vì lo cho anh, sợ phá hủy tương lai của anh nên mới không nói ra…em nói đi có phải vẫn còn tình cảm với anh” “Anh bị điên sao….” “Anh không có điên…Phương Anh chúng ta có thể trở lại như trước, anh sẽ không để Hoàng Ngân biết, chỉ cần em còn yêu anh thì hãy cho anh cơ hội, anh hứa khi nào bản thân lên được trưởng khoa ngoại sẽ chia tay Hoàng Ngân, chúng ta sẽ công khai” “BỐP” “Anh tốt nhất nên cút đi, đừng để tôi gặp lại anh nếu không sự nghiệp của anh sẽ tiêu tan trong tích tắc” Phương Anh nghe Nhật Trường nói chuyện mà kinh bỉ, bản thân không ngờ người mình yêu trước kia lại là con người đê hèn chỉ biết lợi dụng để thăng tiến, trong lòng thấy tiết cho Hoàng Ngân khi sắp tới phải lấy con người này, cầu mong nàng sớm nhận ra sự thật phũ phàng để thoát được một kiếp bất hạnh Nhật Trường nghe lời hăm dọa của Phương Anh mà nắm chặt tay, ánh mắt hiện lên sự tức giận, bản thân không kìm chế được đẩy ngã Phương Anh, khóa cửa không cho người chạy thoát “Anh định làm gì, đừng hồ đồ nữa mau tỉnh lại đi, Nhật Trường mà tôi biết không tha hóa đến mức độ này” Phương Anh vì một phút lơ là mà bị đẩy ngã chưa kịp đứng lên đã thấy Nhật Trường tiến tới, trong lòng bắt đầu lo sợ, cửa đã bị chặn nên chỉ còn một đường trốn là chạy vào phòng nên lùi về phía sau “Tại em ép anh đi đến mức này, muốn giữ em bên cạnh chỉ có thể dùng hạ sách” “Anh dám…tôi sẽ hận anh đến suốt đời, dù có chết tôi cũng không để anh chạm vào người…tốt nhất anh nên giết tôi nếu không qua hôm nay anh nhất định sẽ thân bại danh liệt” Mặc kệ lời thù dọa, Nhật Trường nhảy tới ôm chầm lấy Phương Anh khống chế, muốn chế ngự Phương Anh bằng nụ hôn nhưng gặp phải sự chống trả kịch liệt “Anh buông ra…tôi sẽ giết chết anh…buông ra” “Chỉ cần em mang con của anh thì sẽ không hận anh, anh sẽ dịu dàng…em đừng sợ…anh yêu em” Vì sự chống trả của Phương Anh quá lớn nên Nhật Trường chẳng cần biết họ đang ở đâu liền đè Phương Anh lên sô pha để thực hiện hành vi đồi bại, với sức của người con gái như Phương Anh chẳng thể nào thoát được sự kèm cặp dưới sức của người đàn ông, chỉ có thể dùng chân đạp, dùng tay cào cấu không cho Nhật Trường đụng đến bản thân nhưng chiếc áo đã nhanh chóng bị xé để lộ đôi vai trắng nõn nà “Anh…yêu…em…Phương Anh” Nhật Trường không hôn được đôi môi thì hướng đến các vị trí khác, để lại không ít dấu hôn trên cổ và vai của người nằm dưới “Tôi hận anh…Băng Nhi…Băng Nhi” Phương Anh vừa khóc vừa đẩy ra Nhật Trường tránh từng cái hôn nhưng tất cả điều vô dụng chỉ làm bản thân thêm yếu sức, nàng thật sự chẳng còn bao nhiêu sức lực để dẫy dụa “Băng Nhi em ở đâu…mau về cứu chị…chị sắp bị hắn ta làm nhục…em đang ở đâu…Băng Nhi” Nhận thấy Phương Anh mất sức, chống cự yếu ớt, Nhật Trường càng đẩy nhanh quá trình, đôi môi đã đi đến trước ngực định dùng tay giật bung chiếc áo ngực thì cánh cửa đột nhiên mở chưa kịp biết ai bước vào nhà đã bị một lực mạnh lôi cả cơ thể ném ngược xuống sàn, bản thân vừa ăn tát vừa ăn đánh không thương tiếc “Súc sinh…anh không phải con người…hèn hạ…tôi giết chết anh” Băng Nhi không biết dùng bao nhiêu từ ngữ để vừa đánh vừa chửi Nhật Trường thậm chí còn lấy bình hoa ném đi thứ gì quăng được vào con người trước mặt đều muốn quăng đi hết “Được rồi Băng Nhi, em còn như thế thì sẽ có án mạng, mau xem Phương Anh thế nào còn hắn ta để chị giúp em lý xử” Nhật Trường nghe được giọng nói không tin Hoàng Ngân lại xuất hiện, bản thân vì choáng bởi màn đánh đập của Băng Nhi nên phải cố gắng mới đứng lên nhìn gõ người trước mắt đứng hình tại chỗ, miệng lắp bắp không nói được câu gì “Bốp” “Bốp” “Anh…” “Băng Nhi chị đưa anh ta đi trước, để tránh làm không khí ô nhiễm, chuyện này chị giúp hai em đòi lại công bằng” Chứng kiến sự tình trước mắt Hoàng Ngân cảm thấy thương cho bản thân, dù trước đó biết được một ít chuyện nhưng nàng đã cố gắng bỏ qua nhưng hiện tại chẳng còn cách nào tha thứ thậm chí còn muốn lóc da con người trước mặt đòi sự công bằng cho Phương Anh, chỉ đánh hai cái tát cùng hành động kéo đi đã là quá nhẹ nhàng Băng Nhi sau khi nghe Hoàng Ngân nhắc nhở thì nhanh chóng chạy đến ôm Phương Anh lấy áo choàng cho con người đang khóc không ngừng nghỉ, trong lòng thầm trách bản thân để Phương Anh gặp phải cớ sự này, nếu bản thân không về đúng lúc mọi chuyện chẳng biết sẽ thế nào, không những không dỗ được Phương Anh ngừng khóc mà bản thân cũng không nén được nước mắt, cứ thế mà ôm nhau khóc chẳng màng đến sự biến mất của hai người kia “Chị…xin...lỗi” “Không…lỗi của em…đáng lẽ em phải về với chị sớm…không nên đi ăn với người ngoài bỏ chị ở nhà một mình
|
Phần 44 Phải tốn nhiều sức lực Băng Nhi mới có thể dỗ Phương Anh ngủ, bản thân hiện tại chẳng muốn rời khỏi ngồi nhắm nhìn con người tuy đang ngủ nhưng đôi mắt cứ nheo nheo có lẽ vì sợ nên không thể ngủ sâu, Băng Nhi vừa dùng khăn ướt lau người vừa khóc khi nghĩ đến dáng vẻ hoảng sợ vừa rồi của Phương Anh “Sau này ngoại trừ giờ học em sẽ không rời xa chị nữa bước…chuyện hôm nay cứ xem như giấc mơ tỉnh lại thì quên hết…nếu không bị chị Hoàng Ngân kéo về có lẽ…em đã không cứu được chị…em xin lỗi…tại em tất cả…chị sợ em càng sợ hơn…” Băng Nhi cứ như độc thoại nội tâm, sau khi xác định Phương Anh hoàn toàn sạch sẽ không còn mùi lạ mới chịu rời giường dọn dẹp nhưng vừa mới xoay người bàn tay đã được giữ lại, nhìn thấy đôi mắt mở to của Phương Anh mà đau lòng đành phải về lại vị trí dùng tay lau mặt cho người đang nhõng nhẽo “Em không được rời khỏi chị, đừng đi có được không” “Chị yêu à, em chỉ đi dọn cái đống đồ này chứ có đi luôn đâu, em sẽ không bao giờ rời xa chị nên yên tâm, dọn xong em quay lại liền” “Nếu chị bị hắn ta…em có ghê tởm, rời xa chị…Ư…UM” Băng Nhi trực tiếp hôn lên đôi môi Phương Anh để thể hiện tình yêu của bản thân, đối với nàng Phương Anh hiện tại là người quan trọng nhất, chỉ sợ Phương Anh xảy ra chuyện chứ chẳng có suy nghĩ rời xa, nụ hôn nhẹ nhàng của Băng Nhi làm Phương Anh lấy lại sự tự tin, nỗi sợ hãi cũng dần biến mất “Em không muốn nói những lời vô bổ, em muốn dùng hành động để chứng minh, cho dù có xảy ra chuyện gì người em yêu mãi mãi là chị” “Băng Nhi cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời chị” Tình yêu của Băng Nhi và Phương Anh chẳng biết bắt đầu từ khi nào nhưng đối với cả hai hiện tại chẳng thể thiếu đối phương, chỉ cần nhìn vào mắt của nhau cũng đem đến niềm hạnh phúc vô bờ bến, Băng Nhi cứ như bị đôi mắt của Phương Anh thôi miên từ từ cuối xuống, nụ hôn được trải dần từ vần tráng, sống mũi đến đôi môi, những vị trí bị Nhật Trường hành hạ Băng Nhi không quên dùng nụ hôn che lắp, các vết ửng đỏ trên bờ vai Băng Nhi không những nhẹ nhàng hôn lên mà còn lưu lại vết đỏ đậm hơn Đối với từng nụ hôn của Băng Nhi, Phương Anh cảm thấy lòng mình ấm áp, từng vị trí bị chà đạp trước đó điều được người mình yêu năng niu hôn lấy, cứ như giúp bản thân tẩy rửa lấy lại sự thuần khiết trước đó, trong lòng như có hàng nhìn ngọn lửa đang bốc cháy sẵn sàng thiêu đốt mọi thứ nhưng ai ngờ Băng Nhi chưa dập được lửa đã bỏ cuộc, Phương Anh nhanh chóng lật ngược tình thế đè người “Em thật là nhẫn tâm định dày vò chị chết mới chịu sao” “Em sợ nếu tiếp tục sẽ làm chị hoảng sợ, em không muốn chị vì gượng ép sợ em tổn thương mà gồng mình chống đỡ” “Băng Nhi em nghe rõ cho chị, chị hoàn toàn tỉnh táo và em là người mà chị yêu nhất chẳng có chuyện chị gượng ép bản thân, trong mắt chị em chính là em không phải ai khác” “Nhưng…” “Chị…yêu…em…chúng ta…có thể” Phương Anh cuối xuống nói nhỏ bên tai Băng Nhi, từng lời nói thì thầm phả hơi nóng vào người làm Băng Nhi thấy nhột, chưa kể còn bị nụ hôn như có như không của Phương Anh lúc ở vành tai, lúc ở má, lúc ở cổ làm cơ thể rung động, đôi tay vô thức ôm lấy Phương Anh ghì chặt, Phương Anh cảm nhận được vòng tay và sự dao động của Băng Nhi càng khiến bản thân thêm cuồng nhiệt vừa hôn vừa hít thấy mùi thương trên từng tất da của người nằm dưới, nhìn thấy chiếc cổ cao cao như thiếu màu sắc liền trang trí cho nó bằng nụ hôn mạnh bạo “Chụt” “Um…Chị…” “Có chị đây” nghe Băng Nhi gọi mình Phương Anh nhanh chóng tìm đến đôi môi, còn đôi tay đang thực hiện nhiệm vụ loại bỏ những vướng bận trên cơ thể nhưng đúng lúc quan trọng lại bị tiếng điện thoại phá đám “Có…điện…phải nghe” “Ai vậy” cầm lấy điện thoại Phương Anh tức giận quát lớn nhưng lại quên mất đây là điện thoại của Băng Nhi “…” “Chúng con đang ăn khuya, Băng Nhi vừa đi vệ sinh” “….” “Vậy hả…em ấy ra rồi mẹ nói chuyện đi” đưa điện thoại cho Băng Nhi còn nháy mắt kêu phối hợp, Băng Nhi nếu không phải bị đàn áp thì đã sớm bắt máy không để Phương Anh làm càng gây rối thêm “Dạ, bác gái tìm con” “…” Nhìn Băng Nhi nói chuyện cả buổi nỗi ấm ức trong lòng Phương Anh càng lớn, nếu đầu dây bên kia không phải là Lâm Tuyết Nhu không biết sẽ bị trả thù ra sao, sau khi thấy Băng Nhi tắt điện thoại liền sổ sàng bổ tới ôm vào lòng hỏi chuyện “Mẹ điện em làm gì vậy” “Bác gái hỏi em có muốn gia hạn hợp đồng không nếu em đồng ý thì ngày mai lại nhà gặp bác gái bàn chuyện…Ngọc Hoa chết tiệt được công ty du lịch ký hợp đồng cũng không báo với em một tiếng, chị em tốt mà thế đó” “Ngày mai chị sẽ đưa em về nhà…còn bây giờ chúng ta tiếp tục” “Không được, ngày mai em phải đi gặp bác gái không thể để lộ sơ hở…chị tốt nhất nên an phận không thì chẳng có hợp đồng mới nào được ký” “Chưa từng thấy ai là người làm lại lên mặt ra điều kiện cho chủ nhà như em…đành phải để bản thân ấm ức…à phải rồi sau này không được thân thiết quá với cô Ngọc Hoa gì đó” Phương Anh nói xong liền nằm xuống giường lấy chăn che kín đầu chẳng biết vì ấm ức hay lời nói ghen tuông làm mắc cỡ, Băng Nhi nhìn thấy hành động cùng câu nói của Phương Anh mà cười lớn, không ngờ Phương Anh cũng biết ghen nhưng lại trẻ con như vậy, Phương Anh ghen cũng phải thôi vì cái tên Ngọc Hoa là người ở chung ăn chung ngủ chung với Băng Nhi đến bốn năm hơn nữa trước đó còn chính miệng Băng Nhi nói hai người hàng đêm ôm nhau ngủ. Ở một nơi nào đó có người rùng mình át xì, chuyện Ngọc Hoa ký hợp chắc được ai kia sắp xếp cả rồi nhưng chẳng sao tất cả điều có lợi, chưa ra trường mà có chỗ làm còn ký hợp đồng hẳn thôi thì còn gì tốt bằng, còn đối với Băng Nhi chẳng thiệt thòi ngược lại có được sự đảm bảo từ người kia thì chẳng phải thuộc hạng người bán bạn cầu vinh
|
Cố lên tg mình vẫn theo truyện của bạn
|
Hay lắm tg ơi , khj nào tg rảnh nhớ đăng tip nha
|