What Are We ?
|
|
Hay thế tg ơiii. Mong không còn nhiều sóng gió
|
truyện của bạn hay lắm
|
Hay lắm, 1 chap của tg mà dài như mấy chap vậy.
|
CHAP 19 ….. CÁI TÔI VÀ..SỰ YẾU MỀM.. P1 …a…a…a…ư…ư…ư…tiếng nó tập đi không cần vịn vang lên đều đều trong phòng… Hằng ngày nhỏ thăm khám xong mang quần áo cùng dụng cụ thay băng cho nó….tuy nhỏ đã tha thứ cho nó nhưng nhỏ vẫn giữ khoản cách với nó…nhỏ chỉ mang bữa trưa và tối cho nó..đưa xong thì đi ngay…nó cố bắt chuyện lắm thì nhỏ cũng nói vài ba câu rồi cũng viện cớ bận đi ngay….nó nằm được 3 ngày cũng thấy khá hơn..nó có thể di chuyển nhẹ nhàng vì đầu nó vẫn còn đau…chân thì đi nhẹ nhàng được..không thể chạy..hay đi nhanh được… …reng..reng..reng… ..tôi nghe..! tiểu quyên?.. …ra khỏi phòng nhanh…phóng viên đến rồi!..tút..tút…nói rồi tiểu quyên cúp máy …phóng viên?..nó nhại lại rồi bước đến mở cửa sổ nhìn xuống dưới… …trời đất!...nó ngạc nhiên thốt lên rồi vội nhấc cái thân ra khỏi phòng nó vừa băng qua dãy hành làng thì phóng viên ồ ạt xong vào phòng nó…bệnh viện mà !làm gì có nhiều ngóc nghách như hẻm..để mà trốn…trước mặt nó chỉ có mỗi nhà vệ sinh nữ…nó liền đi thẳng vào (vốn dĩ cũng là nữ lo gì chứ nó nghĩ vậy) …cậu làm gì vậy?..ra ngoài..ra ngoài mau… đây là nhà vệ sinh nữ 1 số người lớn tuổi đồng thanh nói …tôi..tôi…cũng là nữ mà..nó gãi đầu gượng cười nói ..những người có mặt lúc đó nghe nói ai cũng sững sờ… ..nói dối…là biến thái đó!..1 cô gái trẻ thét lên nói …đi ra..đi ra…đi ra mau…họ đồng loạt đẩy nó ra ..không..không…nghe tôi nói…nghe này…nó nói mặc nó họ vẫn đẩy nó thẳng ra ngoài không chút nhân nhượng… …cậu mà mò vào nữa là chết chắc!..1 người trong nhóm nói rồi cả nhóm quay lại nhà vệ sinh …tôi là nữ thật mà!...tàn nhẫn quá!..nó ỉu xìu thì thào nói…giờ trước mặt chỉ còn cái thang bộ có thể cứu nó lúc này thôi.. …trời đất!...dài quá!..nó nhìn dãy thang mà chảy mồ hôi gáy …xuống đến nơi chắc tháo chân mất!...nó nuốt nước bọt nhìn dãy thang thì thào.. …mở ra…mở cửa ra…đại diện vi thoại…xin hãy mở cửa..mở cửa…tiếng gọi ..tiếng đập cửa…của các phóng viên cứ văng vẳng đến..nó nuốt nước bọt một cách nặng nhọc rồi từng bước theo dãy thang đi xuống Việc phóng viên ồ ạt xông thẳng vào viện làm cả bệnh viện bát nháo lên…bác sĩ hay bệnh nhân cũng chỉ có 2 chữ trên mặt đó là “ngạc nhiên”..họ nhìn phóng viên chạy qua chạy lại mà chả hiểu gì..nhỏ đang tham khám nghe tin liền vội về phòng nó..lúc nhỏ đến các phóng viên đang cùng nhau đẩy cửa..nhỏ vừa chen qua thì ….rầm....cánh cửa bật tung… ..tách..tách…tách…tiếng máy chụp hình liên tiếp phát ra …các anh làm gì vậy?..lê trường tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi ….ủa!... trợ lý của vi thoại?..vậy vi thoại đâu?..1 phóng viên quay sang hỏi …chắc chắn trốn rồi!..tìm thôi!..không chạy xa được đâu nghe nói chân cũng bị thương mà!..cả đám lại dáo dát chạy đi tìm…khi tất cả đã đi nhỏ mới vào phòng …vi thoại đâu?..sao phóng viên lại biết chuyện?..nhỏ ngạc nhiên hỏi ..tôi không biết!...vi thoại sao lại băng đầy người vậy?...lê trường mặt đơ ra không hiểu gì nói …không biết thì sao cậu lại ngồi đây?..nhỏ quát hỏi …tiểu quyên bảo tôi đến đón vi thoại về..tôi vừa đến cửa thì vi thoại đang vội ra ngoài..cậu ấy bảo tôi vào phòng đóng chốt cửa lại đến khi nào cô tới thì thôi…mặt cậu ấy hoảng lắm..tôi chỉ biết làm theo lệnh thôi… ..không xong rồi….nếu phát hiện ở đây thì phiền rồi!..nói rồi nhỏ vội chạy đi… …ôi!...mệt chết mất!..hộc…hộc..hộc….nó ngưng lại thở hổn hển… …rầm..rầm…rầm…tiếng bước chân từ phía dưới vang lên… ..rầm…rầm…rầm…tiếng bước chân từ phía trên vang lại.. …mình bị bao vây sao?...chết mất…kiểu này không xong rồi.. …đám người ở dười chạy lên rất gần…nó lúc này chân còn chả bước nổi lấy sức đâu mà chạy..nó chỉ biết nhìn thẳng đối phương để xem tình hình thế nào thôi… …đây rồi!...đưa đi!...1 tên nói rồi trùm nguyên cái bao vào hốt gọn lỏn nó..hắn nhanh đến nỗi nó không kịp định hình nữa… 4 tên khác túm nó nhấc bỏng lên vai..chạy sòng sọc xuống các dãy thang làm vết thương ở đầu nảy lên nảy xuống đau buốt…. …kia rồi….bên kia…bên kia!!..nhóm phóng viên đứng bên dãy thang đối diện thấy liền quát lên…cả nhóm sọc chạy réo nhau chạy xuống dưới…các phóng viên khác gọi cho nhau để cùng chặn…thế là các phòng viên ồ ạt xuống tầng trệt… ..vậy là giờ 2 bên thi nhau chạy marathon cầu thang…mà nói gì thì nói tuy phóng viên có sức chịu đựng ngoài nắng nhưng họ làm gì có sức khỏe bằng mấy tay vệ sĩ chuyện nghiệp được…5 tên vệ sĩ vừa chạy ra đến cổng liền ném nó vào chiếc ô tô đen đang đợi ..chiếc xe liền phóng nhanh..5 tên vệ sĩ cũng leo lên xe phóng theo..nhóm phóng viên vừa ra đến tận cổng thì chỉ còn lại mỗi làn khói xe còn lưu lại…cả nhóm tức điên lên.. …..A..a…a.!c..h..ế..t . m…ấ..t!..sao đối xử tàn nhẫn vậy nà!..nó hì hục bò ra khỏi chiếc bao hộc…hộc..thở .nói không ra hơi …không chết được đâu!..tiểu quyên thản nhiên xem tờ báo chợt quay sang nhìn nó nhết mép cười nói …không chết thì cũng bị thiểu năng!..mới mổ đầu mà ném kiểu đó cho não chảy hết à!..nó ngồi ngay ngắn lại tay chỉnh chu lại bộ quần áo nói …phẫu thuật thật sao?..tiểu quyên hơi nhíu lại hỏi ..chả nhẽ băng chơi!...giờ đi đâu đây?..nó chuyển sang hỏi …về nhà tôi !...tiểu quyên tiếp tục xem tờ báo thản nhiên nói ..haiz…có nhà cũng không thể về….nó dựa cổ ra sau ghế thở 1 hơi dài thì thào..(nó định về nhà bố nó nhưng nó lại sợ phóng viên phanh phui tào lao…giờ nó quá mệt cũng chưa nghĩ ra được ý gì nên đành ở nhờ nhà tiểu quyên vậy)… ..sao cô biết tôi ở vĩ an?nó đột nhiên hỏi …hiểu lâm nói!...tiểu quyên cười nhạt nói (hiểu lâm gì lão quản gia cho người theo dõi nó) ..sao cô biết tôi ở thang thoát hiểm vậy? ..đơn giản thôi!..phòng viên ào ào vô như vậy mà đi thang máy hay theo các hành lang tất nhiên đều gặp phóng viên cả thôi..người như anh chắn chắn không ngốc đến mức đó!..tiểu quyên vẫn chăm chú vào tờ báo nói ….tôi thấy rất lạ..hình như mấy vệ sĩ này không biết tôi là ai nhưng vừa thấy tôi là họ bắt tôi liền?.. ..tôi bảo họ thấy ai đầu tiên bắt người đó!..nói đến đây đột nhiên tiểu quyên nhếch mép cười…(cười vì trước giờ cô chưa từng trả lời nhiều câu hỏi của 1 người nhiều như thế,cười vì nó là người nhạy cảm và sắc bén..trong tình hình này với người khác họ sẽ lo lắng bây giờ nên làm gì hoặc ngày mai sẽ nói gì hoặc làm gì chứ không ai hỏi như nó cả) …giờ tôi hiểu tại sao…cô là tỷ phú rồi!..nó cười nhạt rồi khép hờ mi mắt định ngủ ..ơ..điện thoại đâu nhỉ…?nó lục 2 túi áo ngơ ngác hỏi …dùng cái này đi!..tiểu quyên tay cầm tờ báo tay còn lại chìa chiếc điện thoại nói ..không được!..cậu dùng của tôi đi!..lão quản gia căn ngăn nói …b.á..c!...tiểu quyên nhìn lão quản gia với đôi mắt không sắc thái khẽ gọi ..xin lỗi..tiểu thư!..lão quản gia cuôi mặt ngồi im không nói nữa Nó chứng kiến nãy giờ thấy cũng có phần thú vị…. ..thôi!.. không dùng nữa!..nó nói rồi nhắm mắt tựa đầu vào ghế suy nghĩ… …cốc..cốc..cốc… ..vào đi!..nhỏ thở nhẹ nói ..khánh an!..cô biết vi thoại đang ở đâu không?...lê trường mặt thiu thỉu hỏi …ngồi đi rồi nói!..khánh an lấy tách trà cho lê trường gượng cười nói …ừ..sao tôi gọi mãi mà cậu ấy không nhấc máy nhỉ?..không biết có chuyện gì với cậu ấy không nữa?..lê trường lo lắng nói …điện thoại nằm đây ai trả lời cho cậu!..mà anh ta không sao đâu?..tôi nghĩ giờ anh ta đang vui vẻ với cô vợ sắp cưới rồi!..nhỏ uống ngụm trà cười nhạt nói …sao cô biết?..mà điện thoại vi thoại sao lại ở đây? ..tôi nhặt nó ở thang thoát hiểm…nhìn vẻ mặt của các phóng viên thì biết họ đã để xổng anh ta rồi!..vậy nên anh về đi…đừng lo nữa!.. ..thật vậy à!..vậy tôi về báo lại cho chị trang đây!..nói rồi lê trường rời đi …nhỏ nhìn chiếc điện thoại nó hơi nhíu mày…rồi lại giãn ra!..nhỏ tựa người vào ghế suy nghĩ..khá đâm chiêu.. ..cốc..cốc..cốc… ..vào đi!..nhỏ mệt mõi nói …khánh an!..vi thoại nằm viện thật sao?..lục tường gượng cười hỏi ..vâng!.. …sao em không nói với anh?..lục tường lại hỏi …anh ta vừa tỉnh…cần nghỉ nghơi nhiều!..nhỏ mệt mõi đáp ..em có thể nhờ người khác chăm mà đâu nhất thiết phải là em!..lục trường gượng cười nói …thân phận anh ta càng ít người biết càng tốt..thời gian này đâu đâu cũng làm phiền anh ấy…anh không thấy sao?..anh không thấy bị quấy nhiễu như vậy thì rất phiền sao?..nhỏ chau mày bực mình nói ..bị quấy nhiễu thì làm sao?..đó là việc của cậu ta..cậu ta phải tự gánh lấy…em đừng nghĩ cho cậu ta nữa…hãy dứt khoát đi khánh anh à!..cậu ta giờ không như trước đâu…vừa muốn quay lại với em vừa hẹn hò cô với cô tỷ phú kia..rõ ràng là bắt cá 2 tay....người làm kinh doanh không như chúng ta..họ chỉ đặt lợi ích của họ lên trên hết..ai cũng vậy và cậu ta cũng thế thôi..lục tường 2 tay đặt lên vai nhỏ dịu giọng nói ..em mệt rồi anh ra ngoài đi!..nhỏ quay mặt nơi khác mệt mõi nói …được rồi!...có gì gọi anh..nói rồi lục tường quay đi …reng…reng…reng.. …khánh an nghe!..nhỏ thều thào nói ..anh đây!..em mệt hả?..nó lo lắng hỏi …anh đang ở đâu?..nhỏ vờ hỏi …anh ở nhà 1 người bạn.. ..bạn nào?..bạn tiểu quyên của anh ấy hả?..tôi bận rồi..nói rồi nhỏ cúp máy…nhỏ mệt mõi gục đầu trên bàn …tít..tít..tin nhắn đến … “em ăn tối đi..chắc hẳn em rất mệt…ngày mai anh sẽ đến cho em thay băng nhé!..chúc em ngon miệng…trương hồ khánh an..^_^”…đây là tin nhắn đầu tiên nó gửi cho nhỏ…nhỏ đọc tuy cũng rất bực nhưng nó cũng xoa dịu nhỏ phần nào..nhỏ mỉm cười với cái tên ghép cuối dòng rồi lại gục đầu.. … …cậu vi thoại!..đồ cậu mang đến đủ rồi!..lão quản gia từ tốn nói ..vâng!..phiền bác quá!..à.người mang đồ đâu ạ..tôi muốn nói vài câu với cậu ấy!..nó lễ phép nói ..vậy cậu đợi 1 lúc ạ!...nói rồi lão quản gia mất hẳn sau cánh cửa (vì nó không quen mặc đồ lạ nên nó gọi lê trường về nhà gia phú lấy ít đồ qua..chứ về nhà nó phóng viên bám theo lại phiền nữa) ..cạch..!.. ..anh…anh ơi!...lê trường mếu máo khóc gọi to ..cậu làm gì vậy?..làm như tôi chết không bằng…nó gác chân đau lên bàn người ngã ngửa trên ghế sofa nhìu mày cười nói ..anh bị sao mà cả tay cả chân cả đầu đều quấn hết vậy? ..quấn trang trí thôi chứ bị gì?...à..về nói với chị trang nếu cổ đông mà có đòi họp gấp thì bảo là họp trực tuyến đi vì tôi đang tham gia từ thiện.. …nhưng sao anh nghĩ họ sẽ họp gấp!.. …trước sau gì hiểu lâm cũng quấy rối các cổ đông thôi…nếu hắn độc mồm nói tôi bị chứng nan y thì sau đây?..nó cười cười ..tất nhiên là bị hất bay ra ngoài luôn chứ sao!..lê trường nhanh nhảu đáp …ừ…lần này có vẻ hắn quyết tâm đấy!...không biết lại bày trò gì!...nó ngước cổ nhìn trần nhà thì thào nói ...anh có kế sách gì chưa?..lê trường lo lắng nhìn nó hỏi …anh đâu phải bụt mà cái gì cũng biết..đến đâu hay đến đó đi!..à..tìm được sợi dây chuyền chưa? ..dạ chưa!..họ nói là y tá lý giữ mà cô ấy đang nghỉ phép phải chờ thôi anh ạ! …cậu phải gấp rút tìm cô ta đi!..không thể để mất được!.. …mà..hình như.. ..đừng hỏi lung tung…sau này tôi sẽ nói!..nó thừa biết lê trường muốn nói gì nên chặn trước.. …hi..hi..không hỏi nữa…mà anh ghê gớm thật..đến tỷ phú mà cũng thân thì thiệt là bái phục!.. ..à..anh mua điện thoại mới rồi!..lưu lại số đi!..nó chìa chiếc điện thoại nói …em biết rồi!...anh lưu số em đầu tiên đi!..lê trường cười nói ..đừng có mơ!..nó hất mặt nói ..anh…thật quá đáng!..lê trường hất vai nó nói …cốc..cốc..cốc.. ..vào đi!.. …ăn tối thôi!...cậu cũng ăn tối rồi hẵng về!..tiểu quyên vừa nói vừa tiến lại trước mặt nó nói …để quản gia gọi được rồi!..sao phải đích thân em đi vậy?..nó cười cười nói …em sẽ đỡ anh ra bàn!...tiểu quyên nhẹ nhàng chìa tay nói (đột nhiên tiêu quyên đổi cách xưng hô làm nó có vẻ lúng túng nhưng không biểu hiện ra ngoài) …hả?..à…ha..ha..tôi tự đi được mà…mọi người cứ xem tôi như bị tàn phế ấy!..nó nói cười ha ha cố gắng tự mình đứng lên bước đi ..vậy thì được!..đi thôi..tiểu quyên nói rồi quay đi thẳng ..vi thoại!...nhìn cô ấy lạnh quá!..lê trường thỏ thẻ nói …không đến nổi đó đâu!..nó cười rồi nhấc từng bước đi.. …tuy lạnh nhưng mà thật sự đẹp…đẹp chết người luôn!..lê trường suy tư nói ..có ăn tối không! tôi đói muốn xỉu rồi!..nó thúc lê trường nhanh chân nói …2 người đến phòng ăn thật sự ngỡ ngàng…1 căn phòng trang trí theo cách cổ điển..ở giữa đặt 1chiếc bàn có nến và đầy những món ăn…chỉ có 1 mình tiểu quyên đang ngồi đợi ở đó!.. …ngồi đi!..cậu cứ tự nhiên nhé!..tiểu quyên nhìn lê trường nhỏ nhẹ nói …vâng!..cảm ơn cô…thật sự thì từ bé đến giờ đây là lần đầu tôi đến 1 nơi lộng lẫy..nguy nga như thế này..nó thật sự như cung điện ấy!..lê trường nghẹn ngào nói …anh quá khen rồi!...dùng bữa thôi!..chỉ vậy tiểu quyên không nói bất cứ lời gì nữa.. …cậu ăn thoải mái vào..làm gì khép nép giữ vậy!..ăn món này đi!..nó gắp ít rau vào đĩa lê trường cười nói …anh..anh làm như nhà anh vậy?..lê trường hất mặt nói …nhà bạn thì cũng như nhà mình thôi..nếu cứ e ngại kiểu cậu thì ai dám ăn hay dám ngủ lại chứ!..nó thản nhiên vừa ăn vừa nói ..vi thoại..nói đúng đó!..anh là bạn vi thoại cũng là bạn của tôi…đừng khách sáo..tiểu quyên cười nhẹ nói (cách cô cười cũng làm người khác tan chảy..lê trường nhìn mà tay chân muốn rã rời..không dám nói gì chỉ cắm mặt ăn cho nhanh rồi về) …ăn xong bữa tối lê trường lấy lí do có việc nên về trước…nó cũng về phòng chuẩn bị nghỉ sớm.. …reng..reng…reng.. …anh nghe?..nó nhẹ nhàng nói ..đã thay băng chưa?..nhỏ lạnh nhạt hỏi …chưa!..mai anh đến cho em thay luôn cũng được mà!.. …ừm…vậy ngủ ngon! ..từ từ đã…nó cố kéo dài nói ..em ăn tối chưa?.. ..rồi.. …sáng nay vội quá!..anh lại làm rơi điện thoại không gọi cho em được đừng giận nhé! ..không có… …hôm nay em có trực không? …có.. …chú tấn có hỏi anh không? ..có…. …phóng viên có làm phiền mọi người không? …có… ..em có nhờ anh không? …có…anh..anh…!nhỏ biết bị lừa không nói nên lời ..anh cũng nhớ em…nhớ rất nhiều….mệt cả ngày rồi em nghỉ đi…sớm mai anh sẽ đến!..nó cười nhẹ nhàng nói ..ngủ ngon!..nói rồi nhỏ tắt máy… nhưng lòng nhỏ rộn lên 1 điều khó tả Nó vẫn để chiếc điện thoại bên tai không nở rời… …cốc…cốc…cốc.. ..vào đi!.. ….uống tách trà trong người sẽ khỏe hơn..ngủ sẽ ngon hơn!tiểu quyên để tách trà..rồi ngồi xuống cạnh nhẹ nhàn nói ..anh thấy trong người thế nào? ..khỏe hẳn rồi!..chỉ là đầu còn hơi đau thôi!..nó cười nói …cần tôi giúp gì không?.. ..không đâu như vậy là tốt lắm rồi..làm phiền em quá!...nó gượng cười nói ..không có gì!..vậy anh ngủ ngon nhé!..tiểu quyên cười nhẹ nói ..ừm..em cũng ngủ ngon!..nó khẽ gật đầu nói ..ngủ ngon!..nói rồi tiểu quyên hôn khẽ má nó lặng lẽ về phòng Nó khẽ cười nhưng lòng nó có chút suy nghĩ.. ..sáng hôm sau.. …anh đi đâu vậy?..tiểu quyên mang bình hoa vào phòng nó hỏi …ừm..tôi đến viện thay băng…sẳn tiện ghé nhà luôn!..nó lấy chiếc ves khoát vào người nói …phóng viên giờ đầy rẫy ở đó..anh vẫn muốn đi!..tiểu quyên cố bình thản hỏi ..tôi lo được!..việc đó đâu đáng lo đến vậy nó cười nói …cần người theo không? …không đâu!.. phiền phức lắm..à…tối tôi sẽ về trễ cô đừng đợi tôi!..nó cười nói ..được rồi!..đi cẩn thận có gì gọi tôi! …ừm..chào nhé!..nó nói rồi lấy điện thoại đi thẳng Tiểu quyên đưa nó ra đến tận cổng…cho đến khí nó lên xe đi khuất.. …tiểu thư không cho người giám sát cậu ta sao?..lão quản gia ôn tồn hỏi …!vội vàng là lỗ chôn thân!..Tiểu quyên cười nhạt nói rồi quay vào nhà …vâng!..lão quản gia khẽ đáp Nó lái xe đến viện thấy phóng viên vẫn còn ve vãn xung quanh khó mà vào được….nó còn suy nghĩ thì …reng..reng…reng.. ..con nghe!thưa bố ..con đang ở đâu vậy ?..mau về nhà nhé bố có việc cần bàn! ..vâng!..xong việc con ghé ngay ..ừ..bố đợi! ..vâng!..chào bố Nó không biết làm sao để vào viện thì thấy nhỏ đang hướng ra cổng..nó chợt mừng lái xe đến đón nhỏ..xe vừa dừng nó rút ngay điện thoại gọi cho nhỏ..thì 1 chiếc ô tô xanh dừng ngay trước xe nó …khánh an!..tiếng lục tường vang lên làm nó hơi bất nghờ …anh đến sớm thế!..nhỏ tươi cười hỏi …đến muộn kẻ khác cướp sao!..lục tường gõ nhẹ đầu nhỏ cười nói.. …em đâu dễ cướp vậy!..nhỏ cười hồn nhiên ngồi vào xe nói..lục tường đóng cửa cho nhỏ rồi tiến về trước xe nó đưa ngón tay cái lắc lư trước mặt nó cười nhạt rồi vào xe lái đi Nó không phản ứng gì chỉ lẳng lặng nhìn theo chiếc xe chở nhỏ đi càng lúc xa dần …nó ngồi đó 1 lúc rồi gọi vào viện hỏi vài vấn đề rồi lái xe đi!..nó đến trung tâm y tế tư nhân tháo băng cắt chỉ..vết thương đã lành nên không cần băng nữa…vết thương ở tay giờ cũng đã lên da non cũng không cần thiết để băng…chân cũng chỉ bị trật không vấn đề gì..nên họ tháo băng luôn…tháo băng xong nó nhìn đi nhìn lại mình trong gương…mặt nó đột nhiên méo đi..vì đầu tóc đang đẹp vậy thị bị xén hết 1 phần tóc ở phía sau thật mất thẩm mĩ…nó quyết định đi cắt tóc mới..nó cắt ngắn 2 bên với phía sau..còn phía trên thì vuốt đứng lên nhìn rất ưa là men…chỉnh chu lại dáng vẻ mới của mình nó lái xe về nhà bố.. …k.i..n..g….k..o..o..n..g! ..a..cậu chủ mới về!..vú phương mừng rỡ nói ..dạ!..con chào vú..nó cũng rạn rỡ nói …cậu vào đi..ông chủ với 2 cô đang đợi ..vâng!..nói rồi nó đi thẳng lên phòng bố ..có việc gì vậy bố?..nó vừa mở cửa đã hỏi ngay ..w..oa!..tóc mới hả cu?..hoài vi xoa đầu nó cười nói ..đẹp không chị?..nó hào hứng hỏi …đẹp..rất ưa là nam tính..chị thích kiểu này..ha..ha..hoài vi cười hí hoái nói..ông phú với ý nhi chỉ biết cười lắc đầu với 2 chị em nó …đầu con còn đau không mà cắt tóc vậy?..ông phú cười hiền hỏi ..hết rồi ạ!..thỉnh thoảng hơi nhức tí thôi!..nó cười ngồi xuống cạnh ông nói …con có định hướng gì mới chưa?.. ..chưa bố ạ!...tình hình dạo này hỗn loạn quá…lần này hiểu lâm chính thức khơi màu toàn diện rồi…cả công ty..xã hội..chuyện riêng của con hắn đều nhúng tay vào….con không thể việc gì cũng hoàn thành được…con cảm thấy mọi việc cứ rối tung lên..nếu cứ để yên như vậy chắc chắn hắn không dừng ở mức độ này đâu…còn nếu con đứng ra giải quyết hắn thì con…con..nói đến đây cứ ậm ừ không nói ..con sợ người yêu mình bị cướp mất sao?..ông phú bình thản uống ngụm trà nói.. ..không..không phải vậy đâu!..nó ngượng ngùng khẽ nói …ha..ha..ha…con nghĩ qua mắt được bố thông minh này sao?..ông phú cười ha hả nói ..chuyện đó!..hi..hi..nó gãi gãi đầu lấp lửng nói ..vi thoại !!nghe bố này!...công việc và tình cảm phải phân biệt rõ ràng huống hồ chú đạt là ai..về phương diện công việc hay tình cảm ông ấy cũng là người chủ chốt phải không nào?..con hiểu ý bố không (ông phú cố ý nói lấp lửng để 2 cô con gái không đoán được người vi thoại thích là khánh an..vì sự việc lần này khá quan trọng mà hoài vi thì hay phá đám nên tốt nhất giữ bí mật với 2 cô con gái này..với nó thì nó quá hiểu ý ông phú nhưng nó vẫn luôn phân vân sợ mất nhỏ nên không tài nào đưa ra quyết định dứt khoát được) ..con hiểu..nhưng mà lỡ như..lỡ như…nó ngước mặt nhìn ông phú vẻ lo lắng.. …vi thoại!..con bị hiểu lâm nắm trúng thóp rồi…nên con mới hoang mang thế này..nếu con không muốn bị hắn từ từ ép xuống vực thì hãy đối diện với hắn đi….đến việc bảo vệ bản thân và người chủ chốt mà con còn không làm được thì lấy quyền gì bảo vệ cô ấy đây…con nghĩ cô gái đó quan trọng hay gia đình cô ấy quan trọng….con tự chọn đi!..đừng lưỡng lự nữa….nói rồi ông phú mang ly trà ra khỏi phòng ..vi thoại à..hoài vi chưa kịp hỏi thì ý nhi đã lôi cô theo ra ngoài để 1 mình nó trầm tư ngồi đó (thật là khó cho nó lúc này nhỉ…...nhỏ chỉ vừa tha thứ cho nó thôi…nhỏ vẫn đang lưỡng lự việc có nên quay lại với nó không..các bạn đều biết việc quay lại với người cũ thật sự là 1 vấn đề mà phải không …không phải còn yêu là có thể quay lại được…. nếu lúc này nó chú tâm vào công việc vậy thì những gì nhỏ nghĩ càng xác thực hơn…..việc nó đến với nhỏ càng lúc càng khó hơn..huống hồ lục tường lúc này phối hợp với hiểu lâm ra sức chinh phục nhỏ…nó lúc này lưỡng lự giữa nắm và nới lỏng..chú ý nới lỏng chứ không phải buông nhé..^_^) …a…a..!..nó nhăn mặt ôm đầu khẽ rên...đột nhiên đầu nó chợt đau giữ dội có lẽ vết thương vừa lành không nên suy nghĩ nhiều..nó lấy thuốc ít thuốc giảm đau sáng nay trung tâm y tế cấp cho vội uống…có vẻ bớt đau hơn nó nằm trên sofa mệt mõi đi vào giấc ngủ…lúc sau ông phú bước vào thấy con nằm trên sofa mà ngủ, ông bước lại lấy chiếc chăn đấp lên cho con, ông khẽ vuốt mái tóc mới của nó đôi mắt đâm chiêu thở dài …mây đen chỉ là thoảng qua…bầu trời xanh mới là mãi mãi con yêu ạ!..mạnh mẽ lên rồi con sẽ hạnh phúc!..ông vuốt mái tóc nó thì thào rồi bước ra ngoài …bố!..sao bố với em cứ nói chuyện lấp lửng vậy…bố sợ bọn con biết sao?..hoài vi nũng nịu hỏi ..có những việc càng ít người biết càng tốt..ông phú cười hiền nói ..nhưng chúng ta là 1 gia đình mà..phải cùng nhau vượt qua chứ ạ!..ý nhi nói …con nói phải..nhưng đây là việc riêng của em con…chúng ta không nên xen vào..nên làm việc mà người thân nên làm thôi!..ông phú lại cười hiền nói ..vậy việc người thân nên làm là gì ạ!..đợi sau?..không đâu..con sẽ không ngồi đợi như bố đâu…con không cho phép bất kì ai làm tổn thương em con với bất cứ lý do nào nữa…bao nhiêu năm qua như vậy là quá đủ…quá đủ cho sự chịu đựng rồi…nếu thế giới chống lại em ấy thì con sẽ chống lại thế giới..bố nên hiểu điều đó!..ý nhi tức giận về phòng ..bố không bảo con đợi!...bố muốn 2 con sát cánh cạnh bố làm lá chắn tốt nhất cho em các con thôi!..ông nhìn ý nhi hiền từ nói …bố!..bố ơi!..con xin lỗi..xin lỗi đã tức giận với bố xin lỗi vì con không hiểu ý bố!..ý nhi ôm chầm lấy ông nghẹn ngào… …bố hiểu..bố hiểu mà!..ông vỗ nhẹ lưng ý nhi khẽ gật đầu nói ..bố ơi!..không hiểu sau mỗi lần nhìn em con lại nghĩ đến những tháng năm oan ức tủi hờn của em…dù cố gắng nhưng con không tài nào quên được…không bao giờ quên được bố ạ!..ý nhi nước mắt lưng tròng ôm ông phú nghẹn ngào nói ..ừ..bố hiểu..bố hiểu..bố hiểu mà…ông ôm chặt ý nhi hơn nói ..bố ơi!..chị ơi!..con cũng muốn giúp em!..nói rồi hoài vi ôm lấy bố và chị…cả 3 cứ ôm lấy nhau lặng thầm không nói gì nữa …quả là gia đình hạnh phúc..mong cậu vi thoại mạnh mẽ lên!..vú phương lắc đầu nói rồi đi vào bếp ..vi thoại…vi thoại!..ý nhi khẽ gọi nó ..ưm…ưm..nó khẽ lên 2 tiếng từ từ mở mắt ra.. …em ngủ bao lâu rồi?..nó chợt hỏi …rất lâu rồi!..ăn tối thôi rồi ngủ nữa nhé!..ý nhi cười hiền nói …đã lâu rồi không ngủ ngon thế này!..nó cười nói ..vậy thì em dọn về đây luôn đi..rồi muốn ngủ bao nhiêu tùy thích..chị sẽ nuôi em cả đời!..ý nhi xoa mặt nó cười nói ..ơn này nặng quá!..em không dám nhận đâu..ha..ha..nó cười nói ..không nhận cũng phải nhận…được rồi! ăn tối thôi bố đang đợi!.. ..vâng!..em rửa mặt đã..chị xuống trước đi!.. ừ..nhanh..nhanh..đó!..nói rồi ý nhi xuống nhà trước reng….reng…reng…lê du gọi …gì vậy?nó hỏi …rổi không..hôm nay sinh nhật lục tường…cậu ấy gọi cậu mãi mà không được nên bảo tôi qua đón cậu…lê du nói ..được vậy gặp nhau ở đâu?nó hỏi …8h phòng trà hoa lan…!lê du nói ..được…nhưng tôi đến hơi muộn…!nó nói …sao vậy công việc bận lắm à..?lê du hỏi ..không tôi ăn tối rồi ghé nhà tiểu quyên có việc!nó nói ..ừm…vậy làm gì thì làm nhớ đến đó..!lê du nói rồi tắt máy …2 người đến lâu chưa?...anh em họ lê hỏi …cũng vừa thôi..anh ạ!nhỏ cười nói ...vi thoại..cậu ấy không đến sao?..lục tường cười nhạt hỏi …có..cậu ấy ghé qua nhà cô tỷ phú tiểu quyên rồi đến sau….không biết làm gì mà cậu ấy bảo hơi trễ…chắc không đến được quá!lê trường cười tinh quái nói …chuyện công việc…em đừng nghĩ tào lao!lê du nói …chỉ có anh mới tin..công việc mà bàn buổi tối đã vậy còn ở nhà cô người tỷ phú đó nữa…anh khờ quá rồi…lê trường hồn nhiên cười nói mà không biết âm thầm đâm dao vào tim bạn mình.. …vậy chúng ta đốt nến nhé…lục tường hồi hợp nói ..happy birthday to you ..happy birthday to you ..cả nhóm vui vẻ hát chúc mừng sinh nhật lục tường …1….2…3…thổi nào..cả nhóm cười nói …chúc mừng sinh nhật…cả nhóm reo lên làm người xung quanh cười khúc khích ..quà của cậu đây!lê du cười nói …quà…nè!!lê trường cười nói …chúc anh sinh nhật vui vẻ…nhỏ đưa quà cười nói …vâng! xin chào các bạn hôm nay quả là 1 ngày đặc biệt !..vì sao ạ?..vâng tôi xin bật mí hôm nay là ngày sinh của anh từ lục tường và anh đã chuẩn bị 1 tiết mục cho ngày vui hôm nay của mình ..vâng !..trân trọng mời anh…tiếng anh dẫn chương trình vang lên ..woa…woa….mọi người vỗ tay cổ vũ.. ..từ lục tường hồi hộp bước lên sân khấu… …chào các bạn!tôi là từ lục tường…và hôm nay là sinh nhật tôi…cảm ơn tất cả bạn bè đã cùng tham dự và chia vui với tôi..và cũng vào ngày trọng đại này tôi muốn ngỏ ý đến 1 người..bài hát này là lời tôi muốn nhắn gửi đến người đó…lúc này nó vừa mở cửa vào..nó không biết mọi người ngồi ở đâu nó đảo mắt nhìn quanh ,hôm nay quán thật đông người….và nhạc bắt đầu nổi lên.. lục tường bắt đầu hát.. … Đếm qua bao nhiêu khó khăn, đi qua bao nhiêu nỗi thăng trầm. Đôi lúc anh mệt mỏi, chỉ có em ở bên là người mang đến cho anh những tiếng cười. Em ơi lại gần anh nữa đi, em hãy nhìn thẳng mắt anh này. Anh sẽ rất hạnh phúc... Nếu sớm mai tỉnh giấc, người đầu tiên anh trong thấy chính là em.... … anh ta hát bài “làm vợ anh nhé”…anh vừa hát vừa tiến lại phía nhỏ…và nó cũng vừa tìm được bàn..nhưng nó khựng lại..nó không bước đến vì lúc này lục tường trên sân khấu dần dần tiến về phía nhỏ…anh đến trước mặt nhỏ quỳ 1 chân và lấy trong ves ra 1 chiếc hộp anh vừa hát vừa đưa chiếc hộp về phía nhỏ..chiếc hộp mở ra…1 chiếc nhẫn… …. “làm vợ anh nhé”…!lục tường chầm chậm nói…nói 1 cách rõ ràng… ….nhỏ như đứng tim….và nó từ xa cũng chết lặng… …đồng ý…đồng ý…đồng ý…những vị khách có mặt ở đó đều vỗ tay hô to cười nói …lòng nó lúc này trở nên trống rỗng.…mọi thứ như đang xoay mồng trước mặt nó vậy,môi mím chặt,mắt đỏ ngầu… nó thơ thẫn quay đi.. Nó la cà vào 1 quán rượu ven đường…nó uống hết chai này đến chai khác…chính nó cũng không biết uống vì điều gì nữa..uống không ngừng nghỉ đến lúc chủ quán đóng cửa nó mới thôi..(tình cảm cứ dồn nén mãi không lối thoát…nó lúc này chỉ muốn nổ tung mới có thể làm nó thỏa dạ được..^_^)
…nó uể oải liêu siêu trên vỉa hè…nó không muốn về… …cốp…2 gã thanh niên va vào người nó.. ..xin lỗi…nó thều thào nói rồi quay đi..(lỗi ở 2 tên kia vậy mà nó lại xin lỗi..nó không còn đầu óc để phân biệt lỗi anh hay lỗi tôi nữa) …xin lỗi là xong à!...2 tên kia chặn trước mặt nó nói (gặp phải lưu manh rồi) …xin lỗi?nó lại nói không 1 chút tâm trạng …mày giỡn mặt tao hả?...thái độ mày là sao hả thằng khốn này…vừa nói rồi 1 tên đấm thẳng vào mặt nó..tên kia cũng hùa theo xông vào đánh… ..tôi nói xin lỗi mà!....nó tức giận quát rồi cùng xông lên …nó cũng đang nổi khùng trong người vậy là cả 3 ôm nhau đánh…1 lúc sau..2 tên kia..chỉ có thể dìu nhau mà chạy…và nó cũng chẳng nguyên vẹn gì…miệng thì rách toẹt đầy máu…quần áo toàn bụi đất nó lê thê về nhà ..k..i..ng..ko.ong! ..trời!..cậu vi thoại!..chàng vệ sĩ giữ cổng nhà tiểu quyên hốt hoảng khi trông thấy bộ dạng nó ..tôi không sao?..nó cười nói rồi liêu siêu về phòng…nó lê vào nhà vệ sinh..nó muốn thư thả đầu óc để thôi nghĩ về việc lúc nãy…tắm xong…nó ngồi bệch ở cửa…miệng vẫn còn rỉ máu…nó ngồi dựa tường thiểu não …cốc..cốc..cốc.. …không có tiếng trả lời…trong khi nó ngồi ngay cạnh cửa ..cốc…cốc..cốc.. ..vẫn không có tiếng trả lời ..cạch.. ..sao lại ngồi đây?...tiểu quyên ngạc nhiên nhìn nó hỏi …ngồi đây thoải mái lắm!....nó gượng cười nói …để tôi bôi thuốc cho nhé!..tiểu quyên nói rồi ngồi đối diện nó bôi thuốc vết thương ở miệng cho nó …đau không?..tiểu quyên nhẹ nhàng hỏi …nó khẽ lắc đầu không nói gì ..sao lại uống rượu..anh không vui à?..tiểu quyên khẽ hỏi …nó lại lắc đầu cười nhạt không nói gì… Vậy là cả 2 không nói thêm lời nào nữa..tiểu quyên cứ nhè nhẹ bôi thuốc cho nó..lòng cô cảm thấy xót xa và căm hờn người gay ra vết thương này …xong rồi!..anh nghỉ đi!...tôi về phòng nhé..nói rồi tiểu quyên định đứng lên về phòng ..tôi muốn vai cô ?..nó khẽ nói rồi gục đầu dựa vào vai tiểu quyên…nó nhắm mắt cắn chặt răng...nó có vẻ mệt mõi…tiểu quyên khẽ vỗ nhẹ lưng nó 1 cách âu yếm…2 người cứ lằng lặng như thế 1 lúc lâu …cảm ơn!...nó gượng cười nói …anh ổn chứ!..tiểu quyên nhẹ nhàng hỏi ..ừm!..tôi ổn ..có lẽ tôi cần 1 giấc ngủ sâu!..nó cười nói ..vậy ngủ ngon!..tiểu quyên khẽ hôn má nó cười nói (nó không phản ứng gì vì nó nghĩ đó phong tục chúc ngủ ngon của người phương tây) ..cô cũng vậy!...nó gượng cười nói Tiểu quyên đi rồi nó cũng bắt đầu sếp đồ đạc vào vali chuẩn bị mai trở về nhà!..
|
|