Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
|
|
Chương 539: Lời chúc trái lương tâm
Editor: Nhã Y Đình
“Đây không phải là thành phố B cho nên tôi cũng không phải là Chu Du, anh cũng chẳng phải là Gia Cát Lượng, cho nên chúng ta là người xa lạ, không cần phải nói nhiều làm gì!” Cố Tương nói xong, buông nút ra, bước ra ngoài.
Tần Viễn Chu nhìn thấy cửa thang máy chuẩn bị khép lại, vôi vàng chạy ra.
Cố Tương mở cửa chiếc xe Maserati của mình, ngồi vào ghế lại, vừa định lái xe đi đã thấy Tần Viễn Chu đang đuổi theo.
Cô không nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục khởi động xe. Đúng lúc này, Tần Viễn Chu mở cửa xe của cô, ngồi vào ghế phụ lại.
“Gia Cát Lượng, anh muốn làm gì?” Cố Tương bất mãn trừng mắt nhìn Tần Viễn Chu một cái.
Bọn họ chỉ vô tình gặp nhau vài lần, cũng không phải là quá quen thuộc.
“Tôi chưa muốn về nhà, cô đi nói chuyện với tôi!” Trong giọng nói của Tần Viễn Chu có chút mỏi mệt.
“Người nên làm việc này là vị hôn thê của anh. Tôi không có nghĩa vụ này!” Cố Tương vươn người, mở cửa xe, sau đó lạnh lùng đuổi người.
Trước mặt Cố Tương, Tần Viễn Chu lại đóng cửa xe lại, rồi làm ra vẻ đương nhiên, “Lái xe đi!”
“Vị hôn thê của anh bị anh chọc giận mà chạy mất! Anh nên đuổi theo cô ta mới phải!” Cố Tương không nói gì, ngồi lại về vị trí.
“Đuổi theo cô ấy rồi như thế nào? Rốt cuộc vẫn bị người lớn ép buộc mà thôi!!” Tần Viễn Chu chua xót cười.
“Đừng mang dáng vẻ tiểu tình nhân bị vứt bỏ đi!” Cố Tương cười toét miệng. Trước kia, cô vẫn cho rằng Gia Cát Lượng chỉ là một người thường nhưng lại không ngờ lại chính là thị trưởng thành phố B – Tần Viễn Chu.
Rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao lần đầu tiên tình cờ gặp mặt, lúc cô bình phẩm vị thị trưởng mới nhậm chức này tại sao ‘Gia Cát Lượng’ nhìn cô đầy thâm ý như vậy.
Cô thật khờ mà!
Nhưng mà cũng may mắn Tần Viễn Chu rộng lượng cũng không khiến cô bẽ mặt ngay tại chố.
Nhưng với thân phận của Tần Viễn Chu, một người dân thường như cô cũng không thể lại gần.
Tốt nhất cô vẫn nên trốn thật kỹ thì hơn.
“Cái này cũng chẳng liên quan đến chuyện vứt bỏ hay không. Chúng ta lớn lên trong hoàn cảnh mà chuyện hôn nhân không thể tự quyết định, tôi đã chấp nhận số phận. Bởi vì không tìm thấy cô gái nào có thể khiến tôi động lòng, cưới ai cũng như nhau thôi. Nhưng cô ấy thì khác!” Ánh mắt Tần Viễn Chu phức tạp nhìn Cố Tương.
“Cô ấy không muốn gả cho anh sao?” Cố Tương rất ngạc nhiên nhìn Tần Viễn Chu. Giống như một người muốn quyền thế có quyền thế, muốn mặt có mặt, muốn dáng ngừoi có dáng người cực phẩm vậy mà có cô gái nào không hài lòng về anh sao? Thật sự là kỳ tích nha.
“Cô ấy có người yêu, là bạn từ hồi đại học. Nhưng mà cha cô ấy nhất quyết không đồng ý, thậm chí lấy cái chết ra uy hiếp. Cô ấy rơi vào đường cùng nên mới đáp ứng hôn lễ này. Bởi vì cha cô ấy nên cô ấy không thể đề xuất việc từ hôn, muốn bức tôi để tôi chủ động. Không biết rằng mẹ tôi và cha cô ấy cũng giống nhau!”
“Đều lấy cái chết để uy hiếp sao?” Cố Tương không thể hiểu nổi chuyện trong gia đình giàu có.
Cô là người rất coi trọng tình yêu, cho tới giờ không nghĩ tới sẽ vì bất cứ lý do gì sẽ thỏa hiệp kết hôn với một người không yêu.
“Đúng! Đối với chúng tôi, hai người kết hôn không phải là chuyện riêng của hai người nữa mà là chuyện của hai gia đình. Cha mẹ hai bên cực kỳ kiên trì, tôi tuyệt thực cũng không có ích!” Tần Viễn Chu giãy giụa.
“Tôi cảm thấy đáng thương cho hai người. Xem ra chỉ có dân chúng bình thường như chúng tôi là thoải mái. Tôi muốn gả cho ai thì gả!” Cố Tương cảm thán.
“Cô..... sắp kết hôn? Chú..... rể là ai?” Tần Viễn Chu phức tạp nhìn ctu.
Cố Tương kiêu ngạo cười, “Anh không biết được đâu!!”
Cứ để cho anh hiểu lầm đi, dù sao bọn họ là người hai thế giới khác nhau sẽ không có liên quan gì.
“Chúc mừng!” Tần Viễn Chu khó khắn nói hai chữ này, rồi dựa lưng vào ghế, trầm mặc không nói.
|
Chương 540: Trong lòng có chút phiền não
Editor: Chi Misaki
“Gia Cát Lượng, anh cũng đã tìm được a Sửu của mình rồi. Tôi cũng nên về nhà tìm "Tiểu Kiều" của tôi thôi. Chúng ta liền từ biệt tại đây.” Cố Tương sau một hồi trầm mặc liền nói lời từ biệt với Tần Viễn Châu.
Bọn họ chỉ là người xa lạ, không nên có nhiều giao thiệp.
Trong lòng cô cũng có một dự cảm không lành, bất an trong lòng kia thật giống như một cột nước ngầm, nên theo bản năng cô liền muốn cùng Tần Viễn Châu giữ khoảng cách.
Ánh mắt Tần Viễn Châu xuyên qua mắt kính thâm thúy nhìn Cố Tương, im lặng một lúc lâu, mới cất giọng khàn khàn: “Mỗi lần gặp nhau em đều coi tôi như ôn thần, tôi thực sự đáng ghét như vậy?”
Cố Tương há miệng thở dốc, đôi mắt to không ngừng nháy, có chút xin lỗi nói: “Không phải! Anh hiểu lầm rồi! Là chúng tôi trèo cao không đắc tội nổi người quyền quý như anh.”
Nhìn thấy Cố Tương đỏ mặt, Tần Viễn Châu nhàn nhạt nở nụ cười: “Chẳng qua là đầu thai đúng nhà thôi, kỳ thật chúng ta đều là người thường như nhau. Cám ơn em đã theo tôi nói chuyện phiếm. Quấy rầy rồi.”
Tần Viễn Châu nói xong, liền mở cửa xe tiêu sái bước xuống, khoát tay với Cố Tương: “Happywedding!”
“A?” Nghe thấy lời chúc phúc của Tần Viễn Châu, Cố Tương sửng sốt một phen. Nghĩ đến vừa nãy, chính cô là người không muốn giải thích cho đối phương biết người kết hôn là anh trai mà không phải là cô, cô có chút xấu hổ cười cười: “Cảm ơn.”
Tần Viễn Châu thanh nhã nở nụ cười, đứng yên tại chỗ không có ý định rời đi. Cho nên Cố Tương liền khởi động xe, cứ như thế lướt qua anh.
Sau khi xe của Cố Tương biến mất, ánh mắt Tần Viễn Châu có chút phiền muộn.
Anh cùng cô chỉ là bèo nước gặp nhau, cho dù anh có cảm giác khác thường đối với cô, cũng không thể nói cho cô ấy. Lại nói đấu tranh của anh còn chưa có thành công, tuyệt thực ba ngày cũng không thể bức ba mẹ đồng ý giải trừ hôn ước được.
Một khi đã như vậy, anh lại càng không thể nói cho cô biết, anh đã từng....thích cô.
Anh vốn không thể sống trong tòa thành tình yêu mộng ảo của mình, anh có trách nhiệm của mình, có việc còn cần anh gánh vác. Anh tất phải trở về hiện thực, tiếp tục làm công việc mà anh buộc phải làm.
Tần Viễn Châu nặng nề bước về phía chiếc xe sang trọng cách đó không xa.
Lái xe thấy anh đi qua, lập tức xuống xe, giúp anh mở cửa: “Thị trưởng Tần!”
Tần Viễn Châu ngồi vào ghế sau xe, liền lạnh lùng tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.
Lái xe thấy anh vẻ mặt mịt mờ, cũng không dám thở manh, an tĩnh lái xe rời đi.
Tuy thị trưởng Tần không giống như đại quan uy nghiêm cần anh hầu hạ, khiến cho anh có cảm giác gần vua như gần cọp, nhưng một mình đối phương ngồi đó, anh vẫn có chút kiêng kị, thậm chí đôi khi còn có chút bất an không yên.
Mà Tần Viễn Châu lại khiến anh suy nghĩ không thông, cảm giác có chút cứng đầu, đao thương bất nhập. Ở chung cùng những người như vậy kỳ thật còn không bằng ở chung cùng những người tham lam, bởi vì anh chẳng có khuyết điểm nào để cho người ta nắm được, tương đương với việc mất đi lợi thế kéo anh về phía mình.
Cố Tương một bên lái xe, mọt bên vừa nghĩ tới những lần gặp gỡ ngẫu nhiên của cô và Tần Viễn Châu. Trong lòng có chút phiền não, cô không tìm ra được kết quả liền không chú ý đụng phải một chiếc taxi đỗ ở ven đường, khiến cho nó văng xa ra 3, 4 m va phải cột điện đường.
Cố Tương bị bị đâm có cảm giác như trời đất xoay chuyển, tiếng thét chói tai cùng với tiếng Maserati ma sát với mặt đường vang lên, có vẻ càng thêm chật vật.
Tần Viễn Châu bị tiếng thét chói tai kia làm cho tỉnh ngủ, mở mắt nhìn theo tiếng kêu. Khi anh nhìn thấy chiếc Maserati của Cố Tương bị va khiến cho đầu xe bi méo mó, anh lập tức kêu lái xe dừng lại.
Anh bước nhanh qua, mở cửa xe lo lắng hỏi cô: “Không có việc gì chứ?”
Cố Tương một bên xoa cổ một bên ảo não nói: “Cổ của tôi!”
“Không bị thương là tốt rồi.” Tần Viễn Châu nhìn thấy cổ của Cố Tương còn có thể chuyển động được, liền đặt lo lắng trong lòng xuống, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi 110.
Tài xế taxi choáng váng chạy ra ngoài, bất mãn đi tới, dùng sức đá lên mũi xe của cô: “Cô lái xe kiểu gì vậy?”
|
Chương 541: Có đau hay không?
Editor: Nhã Y Đình
Cố Tương đi xuống xe, vừa xoa cổ, vừa nói: “Thật xin lỗi, tất cả phí tổn, tôi sẽ bồi thường.”
Cô biết bản thân đuối lý, cho nên ngoại trừ xin lỗi cũng không ngụy biện một lời.
“Bồi thường có tác dụng sao? Xe tôi bị cô tông như thế, chắc chắn phải vài ngày liền không thể đi kiếm tiền!” Tài xế taxi tức giận, siết chặt nắm đấm, dáng vẻ như muốn đánh Cố Tương đến nơi.
“Làm nhỡ công việc của anh, tôi cũng sẽ bồi thường!” Cố Tương cúi người xin lỗi. Bởi vì cổ đau, nên lúc cô khom người, đau đến nhếch miệng, lập tức đứng thẳng người, xoa cổ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Tần Viễn Chu cúp điện thoại rồi đi tới: “Tôi đã gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông rồi, lát nữa bọn họ sẽ tới. Người nào có trách nhiệm là rõ thôi. Ngư Tứ, để tôi đưa cô đến bệnh viên trước đã!”
Ngư Tứ?
Nghe thấy bút danh của mình được Tần Viễn Chu thản nhiên nói ra. Cô quên cả xoa cổ, tim đập mạnh, loạn nhịp hỏi: “Tại sao anh biết tôi là Ngư Tứ?”
“Ở quán cà phê thành phố B, biên tập của cô đã nói rồi!” Tần Viễn Chu đỡ lấy Cố Tương, vội vàng nói: “Lên xe tôi đi!”
“Mẹ, mày đừng có hòng đâm người ta rồi bỏ trốn!” Lái xe thấy Tần Viễn Chu muốn dẫn Cố Tương rời đi, lập tức chặn trước mặt bọn họ.
“Cô ấy bị thương ở cổ. Tránh ra, nếu để lâu, chẳng lẽ anh muốn bồi thường?” Tần Viễn Chu lạnh lùng nhìn tài xế xe taxi. Từ trước đến giờ anh đều phản cảm với loại đàn ông thô bạo, ác miệng với phụ nữ.
“Vậy mấy người cũng không thể đi như thế được!” Lái xe bị dáng vẻ không giận mà uy của Tần Viễn Chu dọa sợ, lui về phía sau một bước.
“Tiểu Vương!” Tần Viễn Chu lớn tiếng gọi lái xe của mình, lạnh nhạt nói, “Cậu ở đây cùng với vị tiên sinh này chờ cảnh sát giao thông đến. Sau khi có kết quả, nếu phải bồi thường thì chắc chắn Cố tiểu thư sẽ bồi thường đủ!”
“Bọn mày đừng nghĩ dùng kế điệu hổ ly sơn!” Lái xe vẫn chặn đường.
Cố Tương lấy danh thiếp ở trong ví ra: “Đây là danh thiếp của tôi, tôi là thành viên trong hội đồng quản trị của tập đoàn Mạc Y. Chắc chắn sẽ không vì một chút tiền nhỏ này mà bỏ chạy!”
Lái xe bán tín bán nghi, nhìn tấm danh thiếp màu hồng nhạt kia: “Thành viên hội đồng quản trị...... Cố Tương? Cô có quan hệ gì với Cố Mạc?”
“Đó là anh cả tôi! Tôi có thể đi chưa?” Cố Tương ôm cổ, đau đớn hỏi.
Lúc này lái xe mới đồng ý để cô đi.
Đột nhiên lúc này cô có chút cảm kích anh trai lúc trước thành lập công ty đã cho cô một chút cổ phần. Cho nên, cô có thể tạm giữ chức thành viên hội đồng quản trị vô tích sự này. Nếu không, hôm nay cũng không dễ dàng đi như vậy.
Tần Viễn Chu dẫn Cố Tương lên xe, chủ động thắt dây an toàn giúp cô, rồi chỉnh gối dựa giúp cô, quan tâm hỏi: “Như vậy có còn đau nữa không?”
“Đỡ rồi!” Cố Tương cảm kích nhìn Tần Viễn Chu một cái.
Vì sao khi cô muốn giữ khoảng cách với anh lại càng không cách nào giữ khoảng cách vậy?
Quan hệ giữ bọn họ là duyên phận gì đây?
“Ở gần đây có khoa chỉnh hình nào tốt không?” Tần Viễn Chu khởi động xe, hỏi cô.
Từ lúc học đại học, anh đã rời khỏi thành phố này, chỉ có tết mới có dịp về nhà ăn tết cho nên tuy anh sinh ra ở thành phố A nhưng lại xa lạ với nơi này.
“Bệnh viện XX đi! Anh trai tôi là bác sĩ chỉnh hình!” Cố Tương nói xong, lập tức lấy lấy điện thoại di động.
“Sao vậy?” Tần Viễn Chu quan tâm hỏi.
“Tôi gọi cho anh trai tôi!” Cố Tương nói xong, gọi điện cho Cố Nhiên.
“Nhóc Tương, sao hôm nay lại gọi điện thoại cho anh thế?”
“Em bị tai nạn...... Anh đừng vội! Không nghiêm trọng đâu. Anh chờ ở bệnh viện đi!” Cố Tương nói xong thì cúp điện thoại.
Vừa rồi khi cô nói gặp tai nạn, ở chỗ Cố Nhiên vang lên tiếng loảng xoang, xem ra anh ấy bị dọa sợ không nhẹ.
Tuy bình thường anh em bọn họ hay trêu chọc nhau nhưng lúc xảy ra chuyện Cố Nhiên thật sự rất giống người anh trai.
|
Chương 542: Cố Nhiên, anh mưu sát em gái
Editor: Chi Misaki
Cố Nhiên nhìn thấy Cố Tương nghiêng cổ xuất hiện tại phòng khám của mình, liền chạy tới đỡ cô tới bên giường: “Con bé này, em sao lại thế này? Là mới mua xe nên mất trí nhớ tạm thời sao?”
“Miệng chó không thể mọc ngà voi!” Cố Tương nghĩ muốn dùng khuỷu tay huých anh một cái, không nghĩ tới lại động đến cổ khiến cô đau đến kêu cha gọi mẹ.
Tần Viễn Châu khẩn trương tiến lên đỡ cô.
Cố Nhiên lúc này mới chú ý tới người đàn ông vẫn đi phía sau em gái, tò mò trừng mắt nhìn Cố Tương, sau đó thấp giọng hỏi: “Em khi nào thì lại đi câu dẫn tên cực phẩm ngốc nghếch này?”
“Anh tới cùng là có khám cho em hay không? Không khám thì em đi!” Cố Tương khí phách trừng mắt lườm Cố Nhiên một cái.
“Xem nào, xem nào! Tiểu Tổ Tông của anh.” Cố Nhiên đặt tay lên cổ Cố Tương, một bên vừa sờ nắn, một bên vừa hỏi, “Em có đau không... Chỗ này... Nơi này nữa a...”
“Họ Cố kia! Anh cố ý!” Cố Tương cố gắng khống chế bản thân mình, không muốn phát ra một loại âm thanh giống như chọc tiết heo.
“Rốt cục cũng có thể tìm được cơ hội trêu đùa em, anh đương nhiên không thể buông tha.” Cố Nhiên ha ha cười nói. Ngay tại lúc Cố Tương tức giận đến đỏ cả mặt, anh đột nhiên ra tay, dùng lực vặn một phen. Men theo một tiếng “Răng rắc” giòn vang, Cố Tương thét lên một tiếng so với tiếng chọc tiết heo còn kinh hơn.
“Cố Nhiên, anh mưu sát em gái!” Cố Tương dùng sức đánh vào lồng ngực Cố Nhiên.
Cố Nhiên một bên né tránh một bên cười nói: “Anh vừa mới chữa khỏi cho em, em liền đánh anh! Có bệnh nhân nào cảm tạ bác sĩ như vậy sao?”
Cố Tương sửng sốt một phen. Cô sờ sờ cổ mình, phát hiện ra vậy mà không con đau nữa, liền chấn kinh mở to mắt: “Cố Nhiên, anh làm như thế nào vậy?”
“Gọi một tiếng anh trai cho anh nghe.” Cố Nhiên đùa dai cười nói.
Cố Tương cao ngạo hất tóc, nhìn Tần Viễn Chu nói: “ Thị Trưởng Tần, chúng ta đi thôi.”
“Vong ân phụ nghĩa! Trọng sắc khinh anh!” Cố Nhiên bĩu môi, bất mãn kháng nghị.
Cố Tương cấp cho Cố Nhiên một cái nhìn”Em liền trọng sắc khinh anh, anh có thể làm gì em?“.
Cố Nhiên không thèm quan tâm quay người.
Cố Tương tại lúc Cố Nhiên muốn tiếp tục ngồi xuống xem xét sổ bệnh khi đó liền bổ nhào qua, ôm cổ anh, dùng sức hôn một cái: “Anh, em đi đây! Em còn phải đi tới hiện trường tai nạn xe cộ để nhận xử phạt.”
“Đi đi. Có việc gọi điện thoại cho anh. Anh có quen biết với đội trưởng đội giao thông.” Cố Nhiên sủng nịch nhéo nhéo gương mặt Cố Tương, cười nói.
“Có người anh trai làm bác sĩ, đi đâu cũng có thể tìm người quen.” Cố Tương kiêu ngạo cười nói.
“Cho dù là thần tiên cũng có thể ngã gãy tay gãy chân, anh đây cũng được xem như một tên đồ tể được bệnh nhân hoan nghênh!” Cố Nhiên vỗ vỗ bộ ngực, kiêu ngạo trả lời.
“Đồ tể, em đi đây. Bye!” Cố Tương cười vẫy vẫy tay với Cố Nhiên.
Sau khi Cố Tương ngồi vào sau xe, Tần Viễn Chu cười nói: “Hình thức anh em hai người ở chung với nhau thật thú vị.”
“Chẳng lẽ nhà các anh không như vậy?” Cố Tương kỳ quái nhìn thoáng qua Tần Viễn Châu.
Cô cảm thấy cô cùng Cố Nhiên rất bình thường a, lúc thì chơi đùa, hứng lên thì nổi khùng, lúc thì lại nháo loạn, lúc thì lại yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Tần Viễn Châu khẽ cắn môi dưới, nhẹ nhàng nói: “Không! Có thể do nhà chúng tôi là gia đình quân nhân, nên từ ông nội cho đến ba tôi dù yêu ghét cũng đều không bày tỏ sắc mặt. Em đến nhà tôi sẽ biết, không khí vô cùng trầm lặng.”
“Điều đó không có nghĩa là bọn họ không thích anh. Bọn họ chỉ là không tiện biểu đạt cảm xúc của mình mà thôi.” Cố Tương khẩn trương an ủi Tần Viễn Châu.
Tần Viễn Châu nhàn nhạt gật đầu một cái, liền lái xe đưa Cố Tương đến hiện trường.
Cảnh sát giao thông còn chưa đi, đang ở lại chụp ảnh hiện trường, sau đó là quy phạm trách nhiệm.
|
Chương 543: Trì hoãn
Editor: Xẩm Xẩm
Cố Tương cho rằng tất cả trách nhiệm đều là của mình, không nghĩ tới tài xế xe taxi kia cũng có chút trách nhiệm, đó chính là dừng xe ở nơi bị cấm. Dù như thế, cô cũng không trốn tránh trách nhiệm, gánh vác toàn bộ. Công ty bảo hiểm có thể làm theo lý mà bồi đền, mà tất cả tổn thất của lái xe thì bọn họ sẽ chịu.
Tần Viễn Chu thưởng thức nhìn Cố Tương, khóe môi hơi vểnh lên.
Lúc mình cho là đã nắm được cán chuôi, có thể mất mặt, cô vậy mà vẫn gánh vác hết tất cả trách nhiệm.
Không chỉ nói cô là em gái của Cố Mạc, chỉ điểm ấy thôi đã không cần lo nghĩ đến tiền bạc. Người có tiền hơn cô có rất nhiều, cứ va chạm đả thương người khác thì liền chạy đi.
“Xe cần phải đi sửa rồi, thật đáng tiếc, tôi vừa mua được vài ngày.” Cố Tương lần mò đầu xe bị va chạm, đau lòng nói.
Xe này là anh mua giúp cô, mua được thì anh mới gọi điện cho cô.
Vốn là bất ngờ, kết quả lại biến thành kinh hồn.
“Va chạm không nghiêm trọng. đổi cái vỏ khác là sẽ giống hệt.” Tần Viễn Chu nói, an ủi cô.
“Thật sao?” Cố Tương lập tức hỏi.
Tần Viễn Chu nhìn Maserati, sa khi xử lý tai nạn xe cộ ở hiện trường liền tự lái xe rời đi, đưa Cố Tương về nhà.
“Gia Cát Lượng, hôm nay thật sự phải cảm ơn anh.” Cố Tương thành khẩn nói.
Nếu không phải có anh, toàn bộ sẽ không thể tiến hành thuận lợi nhue vậy.
Nghe được xưng hô của cô, Tần Viễn Chu hơi hất mày: “Đừng khách khí! Ai để cho em gặp pahir tôi chứ?”
Cố Tương không muốn gọi tên của anh, vẫn gọi anh như người xa lạ, đây là muốn vạch rõ ranh giới với anh sao?
Xem ra cô đúng là không thích mình.
Tâm tình của anh đột nhiên có chút trầm trọng. dọc theo đường đi, không có cười đùa gì.
Cố Tương đến nhà, anh một câu cũng chưa nói, chờ cô đóng cửa xe, liền dẫm chân ga, cấp tốc chạy đi.
Cố Tương buồn bã nhìn theo phương xa, ánh mất nhìn chằm chằm đến khi chiếc xe biến mất.
“Chị Cố Tương, sao không vào nhà?” Tiếu Nhiễm đột nhiên xuất hiện ở đằng sau, quan tâm hỏi han.
Cố Tương lấy lại tinh thần, cười cười với Tiếu Nhiễm: “Chị dâu nhỏ, chị và anh hai trở về từ lúc nào?”
“Vừa mới về.” Tiếu Nhiễm cười trả lời.
Hai ngày này Cố Mạc không biết bị làm sao, dính cô rất nhiều. Hôm nay thậm chí không cho cô đến trường, bá đạo xin nghỉ bệnh cho cô. Kháng nghị của cô không có hiệu quả, đành phải tiếp thu.
Ngủ một giấc mà cũng sắp giữa trưa, cô vừa rời giường đã bị anh đưa đến nhà chồng.
“Vừa trở về, em xem kết hôn ấy, nhìn xêm có chỗ nào bất mãn không, để chị cho công ty tổ chức sửa chữa.” Cố Tương lắc lắc văn kiện trong tay.
“Không được, đừng sửa, em không biết nhiều, không có gì phản đối cả.” Tiếu Nhiễm kéo tay Cố Tương, cùng cô đi vào nhà.
“Chị trái lại rất thông minh?” Cố Tương cười một cái.
“Cảm ơn đã khích lệ.” Tiếu Nhiễm cười ngọt ngào.
Sau khi Cố Tương vào nhà, liền thấy anh mình đang đứng trước cửa sổ sát đất, vị trí của anh có thể thấy toàn bộ bên ngoài một cách rõ ràng: “Anh.”
“Sao không lái xe?” Cố Mạc không hỏi người đàn ông đưa cô về là ai, chỉ là quan tâm hỏi han.
“Hiện tại xăng đang đắt! Có người muốn đưa em về nhà, em an vị đi nhờ thôi.” Cố Tương không nói chuyện tai nạn xe cộ ra, không muốn để anh lo lắng.
“Là xăng đắt, hay là muốn để người khác đưa em?” Cố Mạc cười nói,
Anh nhìn người đàn ông đưa em gái mình về toàn thân quý khí, khí vũ bất phàm, xác định là con nhà long phượng.
|