Nhật ký người điên
|
|
dùng kinh công bay đi trong chớp mắt, Vô Tình đưa mắt nhìn bóng dáng hai tên đang khuất dần đằng xa nói “So với Truy Mệnh chỉ có hơn chứ không có kém ha hả…” Lúc bọn họ chạy tới, Lãnh Huyết đang đau khổ đem người ôm tới ôm lui, không phải nói là ôm người này về ngay sau đó ếp tục quay ra ôm tên còn lại, cứ như thế liên tục lặp đi lặp lại, có thể so với khuân phu chăm chỉ nhất tại bến tàu náo nhiệt nhất. "Ta van các ngươi, đừng có chạy đi chạy lại mãi như thế… ta hết sức rồi…” Lãnh Huyết suyễn khí, lại ếp tục công việc của mình không ngừng lại. Mới vừa ôm lấy Cố Tích Triều , liền nghe thấy một ếng sư tử hống “Lãnh Huyết ! Ngươi dám làm gì Tích Triều nhà ta!!” Lãnh Huyết lúc đầu có cảm thấy chút vô tội, nhưng nhớ tới hành vi của mình không thể nghi ngờ giống như đang thừa cơ ăn đậu hũ người nào đó, cuống quýt buông tay, hai tay giơ cao “Ta cái gì cũng không làm, ta chỉ muốn ngăn không cho y nhảy xuống hồ mà thôi.” Khóe mắt lại liếc thấy Truy Mệnh lại đang vọt tới bờ hồ, phản xạ có điều kiện liền chạy tới ôm Truy Mệnh, đi theo đó là một ếng trời rung đất chuyển rống giận “Lãnh Huyết ! Ngươi đang muốn làm gì bảo bối nhà ta!!” Lãnh Huyết kêu rên không thôi, quay lại nói với hai tên đang phát đầy nộ khí, “Ta cái gì cũng không nghĩ làm!! Ta chỉ mong các ngươi đừng để cho bọn họ nhảy xuống nước mà thôi!!” Vừa dứt lời, bùm hai ếng, Thích Thiếu Thương , Thiết Thủ , cùng Lãnh Huyết nhanh chóng quay đầu lại, hai người lúc đầu còn đang đứng bên bờ hồ đã không còn chút bóng dáng. "Tích Triều… Tích Triều ngươi mau đi lên~~~ không nên chơi đùa dưới nước~~~” ếp theo là bùm một ếng, Thích đại dương gia đạo nghĩa toàn thân không hề chùn bước nhảy xuống hồ
|
"Bảo bối ah…. Bảo bối~~~ ngươi sao lại học mấy thứ không hay ho gì thế này~ sao lại học theo cái tên ngàn đao sát Cố Tích Triều vậy hả~~~” lại bùm một ếng, Thiết nhị bổ đầu đại nghĩa đầy mình không hề nao núng nhảy xuống hồ. Lãnh Huyết nhìn hai người kia đang m tòi dưới nước, đang tự hỏi mình có lên xuống theo hay không, nhưng mà, nước sông mùa đông thực sự rất lạnh ah ~ "Bọn họ đang làm cái gì vậy hả?" Truy Mệnh liếm liếm xâu kẹo hồ lô nhàn nhã mà hỏi, Cố Tích Triều đứng bên cạnh ện thể cắn một miếng kẹo y đang cầm rồi nói “Đi bơi đó, thật là dũng cảm ah.” Lãnh Huyết sống lưng phát lạnh nhìn hai người, run rẩy hỏi “Ngươi, các ngươi… không phải đã nhảy xuống dưới kia rồi sao?” Truy Mệnh cũng rất vô tội đáp lại “Triều Triều nói, ngươi khuyên rất đúng, màu đông đi bơi sẽ rất lạnh, cho nên chúng ta sửa lại mùa hè đi tốt hơn, nhưng mà hôm nay đã đến đây rồi, dù thế nào cũng phải để lại chút kỷ niệm, cho nên chúng ta ện tay ném hai tảng đá thật lớn xuống hồ…” Cố Tích Triều cũng gật gật đầu, “Sau đó điên ham uống rượu nói muốn ăn kẹo hồ lô, nên ta ện thể dẫn hắn đi mua ~” nói xong, còn móc từ trong lòng ra một túi ền đưa cho Lãnh Huyết “Cám ơn túi ền của ngươi, tên ngốc từng nói, khi người khác giúp đỡ mình phải biết cám ơn, ta vừa mới mượn bạc của ngươi mua kẹo hồ lô, bây giờ còn thừa lại trả cho ngươi." Lãnh Huyết run rẩy ếp nhận túi ền của mình, hắn đã không còn muốn hỏi Cố Tích Triều lấy túi ền của mình vào lúc nào, nhìn vào mấy cắc bạc lẻ còn lại trong túi, rấThiết Thủ in tưởng rằng một xâu hồ lô chẳng đáng giá nhiều ền như vậy!! Nhìn hai người còn đang mò mẫm trong hồ, thậm chí là càng mò càng ra giữa hồ, hắn quyết định không gọi hai người kia nói cho họ biết chuyện thực sự xảy ra trên bờ, bởi hắn biết cho dù hắn có gọi hai người kia lên, bọn họ cũng tuyệt đối không thay hai tên này trả lại ền cho hắn!
|
Buổi tối hôm đó, Cố Tích Triều cười hì hì dựa vào Thích Thiếu Thương đang đông lạnh run run cuộn mình trong chăn, gian nan chấp bút trên lưng hắn “Kẻ ngốc hảo đáng yêu… hắn cư nhiên thích đi bơi… thật là ý thích kỳ lạ đáng yêu ah ~” [06] Nguyên bản chỉ có hai người trên bàn cơm, thế nhưng hôm nay lại có nhiều hơn một người, lại là một đại mỹ nhân. Thích Thiếu Thương vừa một bên cẩn thận lau mồ hôi lạnh đang tuôn đầy trán, một bên theo thói quen gắp rau cho Cố Tích Triều sau đó lại cuống quýt gắp một miếng khác cho Tức Hồng Lệ. Tức Hồng Lệ cực kỳ tức giận trước hành động gắp rau sai trình tự của con Thần long kia, huyệt thái dương rõ ràng đã bạo khởi một a gân xanh, Thích Thiếu Thương thấy vậy liền lảng sang chuyện khác “Hồng, Hồng lệ, muội không phải đã trở về Toái Vân Uyên rồi sao? Sao lại còn có thời gian tới nơi này vậy…” Tức Hồng Lệ hừ lạnh một ếng, “Nếu không chào đón, cứ nói một ếng, ta lập tức đi!” Thích Thiếu Thương mồ hôi chảy ra như tắm, sau lưng đã là một mảng ẩm ướt. “Ta không có ý này, ta chỉ là tò mò… Ngày đó muội tức giận như vậy, ta tưởng rằng, nghĩ muội không muốn quay lại rồi…” Tức Hồng Lệ đột nhiên cảm thấy ủy khuất, nàng liền bật dậy nói “Ngươi cũng biết ngày hôm đó ta có bao nhiêu tức giận sao! Nếu biết, tại sao không tới m ta? Chẳng lẽ ta từng nói qua, ta sẽ không nghe ngươi giải thích, nói ngươi không được tới m! Ngươi có phải tên Thích Thiếu Thương chuyên đi lưu nh lừa gạt lòng nữ nhân không vậy!” Thích Thiếu Thương cảm thấy vô cùng xấu hổ, cho dù đang ở giữa mùa đông vậy mà toàn thân lại đổ đầy mồ hôi, Cố Tích Triều ngồi một bên an nh ăn cơm, nghe thấy cái câu đi khắp nơi lưu nh, hai trong ắt liền mị mị, lạnh lùng nhìn Thích Thiếu Thương , nhưng ngay khi đối phương quay lại nhìn liền hảo
|
hảo mà che đậy tâm nh, y còn hảo tâm móc ra khăn tay của mình hì hì cười để sát vào Thích Thiếu Thương , “Kẻ ngốc, bây giờ ngươi đang ăn cơm, không phải đang tắm trong đống cơm!” Thích Thiếu Thương một mặt tại trước mặt Tức Hồng Lệ đang núi lửa bộc phát cố kéo dài hơi tàn, một mặt lại không lỡ đẩy Cố Tích Triều đang vì mình lau mồ hôi ra. "Thích! Thiếu! Thương! !" Núi lửa bộc phát, Thương Tâm tiểu tiễn phóng ra, chẳng lẽ Cửu hiện Thần long lại phải lần nữa biến thành Cửu hiện thần nhím rồi. Thích Thiếu Thương không muốn có thêm một lần như vậy nữa, khi vừa liếc thấy Thương Tâm ểu ễn vừa chuẩn bị phóng ra liền ôm lấy Cố Tích Triều chạy trốn, nhưng ngay cả như vậy, dù có ngay trong gang tấc từ cửa sổ chạy ra, hắn cũng bất hạnh mà bị trúng vài ễn. "Thích Thiếu Thương ngươi cư nhiên có dũng khí chạy trốn!” Tức Hồng Lệ tức giận, các ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, khuôn mặt một mảnh tươi cười tái nhợt, nàng đứng trong căn phòng bị mình nháo biến thành một đống hỗn độn, môi run rẩy tự nhủ “Ngươi cư nhiên có dũng khí chạy trốn! Thích Thiếu Thương , chẳng lẽ ngươi đối với ta ngay cả nhẫn cũng không còn nguyện ý nữa rồi sao!?” Một dòng lệ chảy xuống, hơn 5 năm chờ đợi, cuối cùng chỉ là một hồi huyên náo thanh xuân sao? Lau lau mồ hôi lạnh, Thích Thiếu Thương thả lỏng người ngồi xuống đất, chỉ cảm thấy trên đời này chẳng có lần đào tẩu nào lại gian nan chật vật như vậy. Cố Tích Triều trái lại ngồi im lặng bên cạnh hắn, trong rừng, cây đã sớm rụng hết lá, làm lộ ra những nháng cây trụi lủi xám trắng, Cố Tích Triều nghiêng đầu dựa vào người Thích Thiếu Thương , rồi nhắm mắt lại.
|
Thích Thiếu Thương cảm thấy vai mình hơi trĩu xuống, quay đầu, thì đập vào mắt hắn là vầng trán trơn bóng của Cố Tích Triều . Nuốt một ngụm nước miếng, Thích đại hiệp thầm nghĩ “Một đại nam nhân, sao lại có thể xinh đẹp như vậy… Khiến người ta có cảm giác phạm tội…” Thích đại hiệp lại đã quên, nếu không phải Cố Tích Triều có khuôn mặt anh tuấn xuất chúng như vậy, hắn chưa chắc đã từ cái nhìn đầu ên liền xem Cố Tích Triều là tri âm. Lông mi Cố Tích Triều run lên, y mở mắt ra, phiêu nhiên liếc nhìn Thích Thiếu Thương một cái, một cái liếc mắt cũng đủ làm cho Thích đại đương gia bắt đầu toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Thích Thiếu Thương cảm thấy không khí chung quanh mình bắt đầu nguy hiểm đứng lên, cho dù Cố Tích Triều vẫn không nhúc nhích, nhưng trong mắt hắn, Cố Tích Triều so với Tức Hồng Lệ còn đáng sợ hơn rất nhiều. "Sao, làm sao vậy... ?" Cố Tích Triều hạ mi mắt, cầm lấy cánh tay áo Thích Thiếu Thương , Thích Thiếu Thương cũng theo đó mà nâng tay cao lên, thông minh hơi mà trực ếp hỏi “Có phải muốn viết nhật ký hay không?” Cố Tích Triều lắc đầu, hắt xì một cái thật lớn, sao đó dùng ống tay áo của đại hiệp nào đó lau lau mũi, cười đến ngây thơ vô tội “Thoải mái…” Thích Thiếu Thương nhìn ống tay áo màu đen của mình đang nhiễu ra một ít chất lỏng màu trắng, nhìn trời, cố gắng tự an ủi “ Hoàn hảo, hoàn hảo, chỉ là nước mũi giặt sạch là tốt rồi…" "Không cho phép ngươi giặt! Ta muốn dùng chiếc áo này để viết nhật ký!” Cố Tích Triều cong miệng ngăn cản, Thích Thiếu Thương cố gắng ngăn không cho bản thân không phát điên, đang muốn mở miệng khuyên bảo y, Cố Tích Triều lại ếp tục “Đều là tại ngươi! Có mỗi một chiếc áo cũng giật không sạch, lúc nào cũng còn dơ..” Vừa nói lại như vừa nhớ tới bản thân cũng từng ếp xúc với chiếc áo, liền
|