Người Tình Của Tổng Thống (Version Taeny Yulsic YoonHyun)
|
|
Chap 36 Nhất tâm nhất niệm. Một chữ “TÌNH”. -------------------------------
Một lúc lâu sưởi ấm trong cái ôm của nhau. Fany và Jessica khẽ khàng tách ra. Không gian chìm vào lặng yên thì bất chợt Jessica phát lên một tiếng rên nhẹ. Fany quay qua nhìn thì thấy Jessica đang dùng một tay xoa hai bên thái dương, đang nhíu mày khó chịu.
-Cậu có vẻ không ổn lắm. – Fany lo lắng nhìn – Lúc nói chuyện qua điện thoại mình đã để ý thấy giọng nói của cậu không có sức sống như ngày thường.
-Không có gì nghiêm trọng đâu.... – Jessica mỉm cười trấn an Fany – Mình chỉ hạ huyết áp và thiếu đường thôi.
-Công việc nhiều lắm sao? Hay do cậu thời gian trước phải bận rộn với ca phẫu thuật và theo dõi Taeyeon suốt, nên không có nhiều thời gian nghĩ ngơi, đúng không?
-Có lẽ....... – Jessica phì cười – Ai bảo cô ấy là Tổng Thống làm chi?
-Cậu còn biết đùa thì......không đến nỗi quá tệ. – Fany gật gù mím môi
-Cậu biết lo lắng cho mình à, Fany? – Jessica nhướng mày – Chẳng phải cậu bận rộn với người yêu của cậu lắm sao?
-Này, Jessica cậu...... – Fany la lên khi mà sự quan tâm của cô biến thành thú tiêu khiển của Jessica – Chẳng phải cậu cũng có người yêu sao? Kwon Yuri để làm gì?
Jessica nghe Fany nhắc đến tên Yuri thì thần sắc cô thoáng chùn xuống: -Để làm gì kia chứ......... – Cô mệt mỏi thở dài, mắt nhìn lơ đãng.
-Sao vậy? Cậu đang tự hỏi bản thân cậu sao.......... – Fany nhíu mày nhìn theo biểu cảm hững hờ của Jessica – Hai người giận hờn gì nhau à? Trông có vẻ nghiêm trọng.
Jessica lại thở dài khi nhớ lại hình ảnh Yuri đánh một đấm vào mặt Yoona: -Chẳng có chuyện gì to tát đâu......... – Cô nói để lộ chút tức giận trong giọng nói của mình.
-Cô nàng nào vừa bảo mình có chuyện gì thì phải nên tìm nhau để sẽ chia...... – Fany bĩu môi rồi nói như một người đầy kinh nghiệm – Thêm nữa, có chuyện mà giữ một mình độc chiếm, cậu sẽ bịđau bụngđó. Nút thắt lâu ngày không gỡ được, cậu sẽ bịung thư bao tửkhông biết chừng. Khi đấy chức Trưởng khoa mà cậu vất vả chen chân nỗ lực mới ngồi được, người khác sẽ lên thay cậu. Rồi sau đó.......
Jessica đưa tay bụm biệng Fany, nét mặt tỏ ra kinh hãi như thể cô vừa xem phim kinh dị và con ma trong đấy nhảy ra dọa cô: -Cái cậu này.......Nói gì mà nghe ghê rợn quá vậy? – Fany càng giãy giụa Jessica theo quán tính càng áp chặt tay – Bạn bè với cậu không biết kiếp trước mình làm gì lầm lỗi.....để bây giờ đang bệnh lại phải ngồi nghe cậu trù hết sức là bi thảm thế này. Bi kịch của Jessica Jung mà......
-Yaaaaaa....... – Fany cuối cùng sau bao nỗ lực cũng thoát ra được – Cậu định ám sát mình sao, Trưởng hoa Jung Soo Jeon? – Fany thở lấy thở để – Mình nói đến như thế là vì cái tính trời ơi của cậu, rượu kính không uống toàn thích uống rượu phạt.
Jessica thở hắt ra lắc đầu kiểu như “hết thuốc chữa” với cái cách trả treo của cô bạn làm chính trị này: -Nói nữa đi......tiếp đi. Rồi cậu sẽ tắt thở trong tay mình. Tin không? – Cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhất dọa nạt Fany.
-Thôi có đánh lạc hướng nhau đi. – Fany lấy nhanh tách trà uống một ngụm lớn – Cậu và Yuri, thật ra là chuyện gì? – Cô nghiêm túc nói.
Jessica thở dài thường thượt “Xem ra không nói khó lòng rời khỏi đây......”: -Chuyện không phải một câu nữa chữ mà kể cho hết.......
Đang nói thì chợt Fany lên tiếng ngắt ngang: -Jessica Jung....... – Fany nhướng mày nhìn Jessica, trong khi đó thì cô ấy cũng trố mắt khó hiểu nhìn Fany – Thôi cái kiểu nói chuyện văn vẻ không đúng lúc đi nhé. Thì nói nhiều câu vào và nói nguyên vẹn từng chữ. Không trốn khỏi tay mình được đâu.
-Giỏi lắm Hwang Mi Young...... – Jessica thì thầm rồi thở hắt ra (Tôi mà khỏe lại thì cậu biết tay, lúc đấy có một chục Kim Taeyeon cũng không cứu nỗi cậu đâu......)
-Mình đang nghiêm túc. Nên cậu vào đề đi.......rồi mình sẽ thả cậu về. – Fany nhún nhẹ vai – Cậu không được khỏe, mình cũng ngại giữ cậu lại lắm....
-Thôi được rồi. Cao cả nhất là cậu...... – Jessica ngập ngừng – Là chuyện giữa Yoona và Yuri.
-Yoona?! Im Yoona??? – Fany ngạc nhiên khi cái tên của đứa em rể quý hóa được nhắc đến – Hai người đó xảy ra chuyện gì? Mà chuyện đó lại liên quan đến cậu và cậu giận Yuri?
-Lúc chiều mình không khỏe, đúng lúc đó mình và Yoona đang đi chung. Nên Yoona nhân tiện đưa mình về nhà và giúp chăm sóc cho mình. Mình bị ngất về nhà một lúc thì mình tỉnh lại. Đúng lúc đó, có người ấn chuông cửa tìm mình. Yoona giúp mình mở cửa và nhắn lại là mình không tiện tiếp khách......
-Vây thì có chuyện gì? – Fany vẫn không thể đoán được chuyện gì có thể xảy ra trong tình huống đó.
-Lúc mình đi ra cửa xem là ai đến tìm thì......mình thấy Yuri đánh Yoona ngả ra sàn nhà. -Sao lại có chuyện như thế được?? Yuri trước giờ đâu có nóng tính hành động không suy nghĩ như vậy? – Fany nhíu mày thắc mắc.
-Cậu đi mà hỏi cậu ấy.....
-Sau chuyện đó hai người vẫn chưa nói chuyện sao?
-Mình không có thời gian..... – Jessica lạnh lùng đáp.
-Jessica có như thế nào cậu cũng dành ra ít phút nghe xem Yuri nói gì. – Fany nắm lấy cánh tay Jessica.
Jessica nhíu mày lại quay sang Fany nói một hơi: -Mình không biết giữa Yuri và Yoona đã xảy ra những gì. Mình cũng không hiểu hết Yoona tốt xấu ra sao. Nhưng đã đến nhà thì là khách, đó là chưa kể Yoona đã giúp đưa mình về nhà, ân cần quan tâm. – Jessica ngừng lại rồi nói tiếp – Ngay ở nhà mình, mà cậu ấy còn như thế. Nếu mình không có ở đó, sẽ như thế nào nữa? Mình đã khó xử lắm, cậu biết không?
Fany cảm thấy uất ức thay Yuri vì những lời Jessica nói: -Được rồi. Yoona là bạn cậu, là người ân cần tử tế, là khách của cậu, đánh Yoona là Yuri sai, được chưa? Nhưng chắc chắn có nội tình, JUNG SOO JEON!!! – Fany hét tên Jessica.
Không khí giữa Jessica và Fany cũng chẳng còn vui vẻ gì sau khi hai người đã lớn giọng với nhau. Jessica thì quá bướng bỉnh với ý kiến của cô. Fany thì thẳng thắng quá mức. Cả hai giận dỗi nhìn nhau chẳng nói lấy lời nào nữa.
-Mình về đây. – Jessica nói rồi đứng phắt dậy, đi thẳng một mạch ra khỏi phòng.
Fany nhìn Jessica rời đi, thả người tựa vào ghế, đánh nhẹ một tiếng thở dài: -Im-Yoonaa!!!! . . . ..................
Lại là một tối muộn như thường lệ, Taeyeon đặt chân về Dinh thự. Chậm rãi cởi chiếc áo khoát dày cộm của mình và vắt nó lên tay. Cô cuối người mệt mỏi tháo đôi giày ra khỏi chân. Hít một hơi thật sâu rồi thở ra như xua tan hết những trăn trở áp lực của công việc. Tự mỉm cười với chính mình, Taeyeon từ tốn đi vào Dinh thự, khi đi ngang nhà bếp thì cô khựng lại.
-Tae về rồi....... – Sulli mỉm cười đi lại gần Taeyeon và lấy áo khoát trên tay cô ấy rồi cô dắt tay Taeyeon lại gần bàn ăn – Nhìn xem, Tae thấy thế nào?
Taeyeon ngỡ ngàng nhìn vào những gì Sulli chỉ, rồi cô mở tròn mắt nhìn cô ấy: -Cái này...... – Taeyeon ngập ngừng – Tất cả là do một tay em chuẩn bị hết sao? -Vâng..... – Sulli gật đầu mỉm cười rồi cô hát – Happy birthday to you......happy birthday to you. Happy birthday.....Happy birthday. Happy birthday to Taeyeonnn....
Nghe bài hát mừng sinh nhật Taeyeon càng thêm ngỡ gàng, giây phút này cô vẫn ngỡ rằng mình còn đứng ngoài cửa và chưa bước vào: -Tae..... – Taeyeon không biết nói thế nào khi cô vẫn còn ngạc nhiên quá đỗi, rồi cô cười tươi – Cảm ơn em, cảm ơn em.
-Nào Tae ước đi rồi thổi nến. – Sulli kéo Taeyeon lại gần chiếc bánh sinh nhật và thúc giục.
Như thế này rồi thì Taeyeon cũng chẳng biết làm gì hơn là nghe theo Sulli, ngập ngừng cô chắp tay nhắm mắt cầu nguyện: “Hy vọng.....Sulli.....cô ấy sẽ tìm được tình yêu thật sự, ai đó trên thế giới này xin hãy yêu thương cô ấy thay con. Hãy bù đắp những tổn thương, thiệt thòi cô ấy phải chịu trong suốt thời gian kết hôn với con. Và cầu cho người con gái con yêu.....Tiffany.....sẽ được hạnh phúc, bình an và luôn tươi cười. Xin hãy mang đến những gì tốt đẹp nhất cho hai cô gái này......”
Taeyeon mở mắt và thổi nến trong tiếng vỗ tay của Sulli. Sau đó họ ngồi vào bàn và thưởng thức món bánh kem cùng nhau. Được một lúc, Sulli nói: -Em xin lỗi.......Cũng vì em mà chúng ta phải ăn sinh nhật muộn.
Taeyeon ngẩng mặt lên nghe thì hiểu ngay Sulli đang tự trách về buổi tiệc sinh nhật không thành dạo trước: -Đừng nhắc chuyện đó nữa....... – Taeyeon ăn tiếp một thìa bánh kem, rồi chậm rãi cô nói – Chuyện ngoài ý muốn thôi. Tae không trách em, cũng không để tâm. Quên hẳn đi.
Sulli mỉm cười: -Đây là lần cuối, em hứa.
-Tốt. – Taeyeon khẽ cười rồi ăn tiếp phần bánh của mình.
Sulli không nói gì tiếp, cô lẳng lặng lấy ra một hộp quà nhỏ sau lưng mình và đặt lên bàn, đẩy nó lại gần tay của Taeyeon: -Quà sinh nhật.
Có vẻ như Sulli càng chu đáo, càng thể hiện tình cảm của cô ấy, càng khiến tâm trạng của Taeyeon tuột dốc không phanh. Cô ngập ngừng nhìn Sulli rồi hướng mắt nhìn món quà được gói một cách khéo léo và tỉ mỉ “Sao thế này.....?? Em làm Tae thấy khó xử quá đây..... – Cô ngập ngừng đưa tay chạm nhẹ vào gói quà – Dù có là gì, thì cũng là tâm ý của cô ấy, nếu mình cự tuyệt thì......Không, mình không thể vô tình như thế.....tuy không nói nhưng mình biết cô ấy đã chuẩn bị từ rất lâu.Sao em lại khờ quá như thế.....em yêu thương quá một người chỉ biết làm đau em.– Nhẹ giấu một tiếng thở dài, cô cầm món quà lên.”
-Tae mở ra xem có thích không? – Sulli mỉm cười vui vẻ hướng cái nhìn mong chờ. Từ tốn Taeyeon mở chiếc hộp mini đựng quà ra: -Nơ áo?
Sulli đi vòng qua Taeyeon, rồi cầm lấy chiếc nơ áo, dịu dàng ướm thử vào cổ áo của cô ấy: -Là nơ màu xanh. – Sulli chỉnh chu lại cổ áo của Taeyeon – Xinh quá Tae nhỉ?
Taeyeon nhìn xuống cổ áo của mình vuốt nhẹ cái nơ và mỉm cười: -Cảm ơn em về cái nơ. Em luôn có mắt thẩm mĩ nhỉ.
-Không cần cám ơn em suốt như thế đâu. Chuyện bé tí..... – Sulli trở lại chổ ngồi của cô.
-Thật sự......Tae không biết thể hiện sự xúc động và biết ơn vì buổi tiệc sinh nhật nhỏ này của em như thế nào. – Taeyeon nhìn Sulli nói – Tất cả những gì em làm vì Tae, Tae sẽ luôn trân trọng.Nhưng......xin em chỉ duy nhất một chuyện đừng làm. Đó là đặt hy vọng ở Tae.....– Cô buông hẳn cải thìa bánh kem trong tay mình, buồn bã nói – Ân tình này......Tae không cách nào trả lại em. Tae xin lỗi.
-Tại sao vậy, Taeyeon? – Sulli nói như thì thầm.
-Em luôn biết câu trả lời mà...... – Taeyeon nhẹ nhàng đáp.
-Em không muốn nhắc đến chút nào...... – Sulli nói mắt không nhìn Taeyeon.
-Em sẽ dây dưa cả một đời thế này sao? – Taeyeon nhướng mày nói.
Sulli nở nụ cười với bản thân cô: -Nhớ hoài rồi cũng nhạt. Nhói hoài rồi cũng quen....... – Sulli nhìn Taeyeon – Tae như một cơn gió, có thể ở bất kì nơi đâu, mãi miết len qua từng lớp áo, hay hòa vào hơi thở của em.....Nhưng chẳng bao giờ dừng lại vì em.
-Gió trời sao em có thể níu giữ......sao mà nắm lấy?Duyên giữa hai đứa mình níu lại bằng gì đây? Thế nên ra đi hay ở lại, đôi lúc cũng là một mà thôi.
Giống như việc bản thân đang ởmột nơimà lònghướng về khoảng trời khácthì cho dù không dời chân đi. Tự khắc chúng ta cũng đã không thuộc về chốn hiện tại nữa rồi.
-Cam tâm. – Sulli tư lự buông nhẹ hẫng hai từ ấy – Em chính là không thể cam tâm buông bỏ, cam tâm ngừng đau đớn, nuối tiếc....... – Chậm rãi đứng lên rời đi, nhưng cô dừng lại, vẫn xoay lưng về phía Taeyeon cô tiếp – Tae dù có bảo không yêu em, hay nói những lời khiến em đau. Nhưng chúng ta đâu chỉ có bao nhiêu đó? Khoảng thời gian làm vợ chồng....nào phải nói bỏ là bỏ được. Chẳng phải Tae cũng nghĩ như vậy sao? – Cô xoay lại nhìn Taeyeon – Em không bao giờ để Tae và cô ấy toại nguyện...... – Rồi cô xoay bước rời đi.
Yêu một người không yêu mình. Tựa như đâm sâu con dao vào tim. Để yên thì đau đớn nhưng rút ra thì máu chảy không ngừng.....
Taeyeon nhìn xuống đĩa bánh kem ăn dở, nhìn cái nơi đeo ở cổ áo, cô cười – nụ cười nửa miệng bâng quơ “Tại sao em lại tự xây dựng thành trì, trong chính trái tim em? Chừng nào em còn tự giam em như thế......thì hai ta cũng chỉ có ngột ngạt trong chính những bi thương do mình tạo ra mà thôi.......” . . . Ngồi một mình vu vơ trong bóng tối mập mờ đèn, Taeyeon khẽ nhấc người đi về phía cửa sổ, tiện tay rót một ly rượu. Cô vừa uống vừa đưa mắt nhìn ra cảnh vật khi Seoul về đêm. Tự hỏi tại cớ vì sao đứng cùng dưới một bầu trời......nhưng không thể ở cạnh nhau, vai kề vai, môi áp môi, vòng tay ôm nhau, sưởi ấm những ngày đông về.
“Giáng sinh này mình không lỗi hẹn rồi Tae nhỉ?”........Bất giác trong tâm trí của Taeyeon câu nói của Fany hiện lên. Nở nụ cười như xoa dịu tâm hồn đang cô đơn, trống trải giữa một đêm đông lạnh.....Taeyeon hít thở nhẹ, tựa người vào mép cửa sổ, hướng đôi mắt vào khung trời có sự hiện diện, có hơi ấm của Fany.
-Giáng sinh này.......mình sẽ không lỗi hẹn. Em yêu à, sẽ không! – Taeyeon nói rồi lại cười với chính mình.
Thời gian chỉ còn khoảng một tuần là đến giáng sinh. Nghĩ đến đây, Taeyeon ngồi xuống ghế, gác tay lên trán suy nghĩ, tay lắc lư ly rượu rỗng. *chóc* Cô búng tay rồi nở nụ cười hài lòng với cái ý tưởng vừa mới nảy ra trong đầu mình. Lấy chiếc điện thoại trong túi quần, cô nhấn số máy quen thuộc.
*Tút tút tút*
---Thưa Tổng Thống. – Người đầu dây lên tiếng.
---Tôi có chuyện quan trọng cho anh làm đây, Nick à. – Taeyeon nói cùng nụ cười bí ẩn của mình.
---Vâng, tôi nghe đây ạ. – Nick cẩn trọng đáp.
---Ngày mai anh hãy đi mua hết cho tôi những vật dụng để trang trí Noel nhé. Bao gồm cả cây thông, chọn cây nào thật to nhé......
---Sao ạ?! – Nick ngạc nhiên khi nghe nhiệm vụ quan trọng của anh.
---Lấy giấy bút ghi lại đi. – Taeyeon hoàn toàn không bận tâm sự ngạc nhiên của Nick, cô vui vẻ nói tiếp – Riêng ông già Noel thì khỏi nhé..... – Cô cứ liệt kê và Nick thì hí hoáy ghi vào quyển sổ nhỏ của mình.
---Vâng, tôi hiểu rồi.
Taeyeon gập máy lại sau khi đã căn dặn Nick rồi lặng lẽ chìm vào những suy nghĩ miên man.
“Mi Young à......yêu em chưa bao giờ là lời nói suông.Nếu yêu em thiết nghĩ nên phải giành lấy em, không thể ngồi chờ em tự ngả vào vòng tay này được. Vì em sẽ không, em là cô nàng bướng bỉnh.....”
|
Chap 37 (HBBD to Me 30/3) Là do bản thân em cố chấp, bướng bỉnh? Hay do bản thân tình yêu chưa đủ sâu? ..........................................................................
Thơ thẩn bước những bước thật ngắn, thả hồn trôi vào những cánh hoa, chiếc lá li ti rơi trên đường, trắng muốt vì bị tuyết phủ vây. Lấy hai tay xoa vào nhau rồi áp lên miệng thổi, thổi để làm ấm lại phần nào đôi tay nhỏ xinh, thổi để cuốn bay đi những tâm sự không tên. Kéo lại chiếc áo khoát ghì chặt lấy cơ thể mỏng manh. Cô nhẹ thở ra những làn hơi lạnh, để rồi chúng quay ngược lại bủa vây khuôn mặt cô.
Cô vô thức miệt mài trên con đường phủ tuyết và hoa, được một lúc cô cũng dừng chân lại và ghé vào một tiệm cafe nhỏ xinh. Ngẩng mặt lên quan sát, cô khẽ cười vì tiệm cafe này đã trang trí cho Giáng sinh sắp đến cả rồi. *Ding dong* Cô bước vào cửa tiếng chuông trên cửa vang lên, nghe cứ như đêm nay là Noel vậy. Gọi một tách cafe sữa nóng, cô từ tốn đưa lên miệng thưởng thức một ngụm nhỏ. Mùi vị tách cafe sữa mới đó thôi còn ngọt, nhưng chưa gì lại mặn đắng đầu môi, khiến tâm hồn cô xao động, lần nói chuyện không mấy tốt đẹp với người yêu của cô bỗng quay lại trong tâm trí cô, chạy đuổi nhau vùn vụt như từng thước phim lướt trên màn ảnh. . . Cãi nhau với cô bạn thân, thêm sức khỏe đang không tốt, khiến tâm trạng cô không mấy tốt đẹp “Tất cả mọi thứ như đang chống lại mình.” Từ xa thấy Jessica khuôn mặt cau có đi ra khỏi cổng Nhà Xanh, Yuri nhanh chóng chạy lại ngăn Jessica khi mà cô ấy trông như rất vội vã, và không buồn nhìn xem ai đứng trước mặt cô ấy, cho đến khi người đó lên tiếng.
-Jessica à....... – Lúc này Jessica vẫn cố bước đi và không ngẩng mặt lên nhìn lấy Yuri dù chỉ một chút thôi – Em ngừng lại xem, có chuyện gì vậy, nhìn em bất ổn quá. – Yuri nắm lấy cánh tay Jessica nói gấp gáp.
Jessica nhận thấy cô và Yuri cứ như đang chơi trò đuổi bắt và cô không thích điều này xíu nào, thế nên cô dừng lại: -Em có chuyện gì bất ổn được?! – Cô nhìn xoáy vào mắt Yuri.
-Sao lại không chứ em-......... – Yuri nhíu mày.
-Em làm sao? – Jessica nhướng mày – Ngay cả khi sức khỏe em không tốt Yul nhận thấy sao?
-JESSICA JUNG..... – Yuri buông hẳn cánh tay Jessica – Em có chuyện gì thì nói thẳng thắn đi. Đừng có khắc khe với Yul như thể tất cả mọi lỗi lầm là do Yul gây ra. Em uất ức chuyện Yoona......thì cứ nói ra luôn đi. Chúng ta hôm nay sẽ nói cho tường tận.
Thâm tâm Jessica đang giận dỗi khi vừa mới tranh cãi với Fany. Nay Yuri như giọt nước tràn li, không để tâm can cô yên tĩnh thì cô cũng không do dự, cô ấy đã muốn thì cô thành toàn luôn vậy. Cô bắt đầu với tông giọng tương đối cao: -Chuyện Yoona?! Yul rõ ràng biết Yoona là khách của em, là bạn của em, sao lại còn cư xử như thế? Yul có biết em đã khó xử lắm không?
-Một bàn tay vỗ không thành tiếng, Jessica à! – Yuri nhíu mày nói – Chẳng có chuyện gì Yul lại nhào đến kiếm chuyện với cô ấy sao? Yul dư thời gian nhiều đến vậy nhỉ? Em càng nói càng thiếu suy xét , em không nhận thấy sao?
-Thiếu suy xét??? – Jessica bật cười – Nếu vậy thì Yul còn muốn tường tận cái gì? Một mình Yul với cái suy nghĩ chính chắn của Yul và tránh xa em ra đi. – Jessica tức giận rời đi (Muốn cùng nhau nói chuyện lại bảo mình nói chuyện thiếu suy xét......chẳng ra làm sao, thì có nói cũng bằng thừa)
-Ơ....Sica..... – Yuri lập tức chạy theo ngăn Jessica lại một lần nữa – Yul xin lỗi, giận quá Yul nói chuyện không cân nhắc, nhỡ nặng lời với em, em đừng giận mà. Chúng ta bình tâm nói chuyện lại nhé?
-Yul có 30 giây. – Jessica lạnh lùng nói.
-Lý dó Yul hành xử như vậy với Yoona là vì cô ấy khiêu khích Yul. Cô ấy bảo cô ấy có ý muốn chiếm đoạt em.......Cô ấy không kiềm chế được khi mà ở cạnh em vì em quá xinh đẹp và quyến rũ. – Yuri nói nhanh hết mức có thể vì cô chỉ có nhiêu đó thời gian ít ỏi – Yul cảnh cáo cô ấy không được làm gì tổn hại em, giá mà em ở đó để thấy sự ngạo mạn của cô ấy như thế nào, Sica à.
Jessica nhíu mày chăm chú lắng nghe Yuri nói, mỗi câu mỗi chữ Yuri phát ra càng khiến cô tròn mắt ngạc nhiên: -Yoona nói có ý muốn chiếm đoạt em?
-Ý của cô ấy là vậy. – Yuri gật đầu khẳng định – Em phải tin Yul, vì Yul lo cho em nên nhất thời không khống chế được......đánh Yoona thôi. Yul định đến bệnh viện thăm em, nhưng khi đến không thấy em đâu, Yul gọi cho em rất nhiều lần nhưng em không có hồi âm. Rồi tình cờ y tá Seo bảo có nhìn thấy em đi chung với Yoona. Liên lạc mãi không được nên chỉ còn cách là đến nhà em xem thế nào.
Jessica mím môi nhìn Yuri với khuôn mặt lo lắng và đang mong cô sẽ tin tưởng những gì cô ấy nói, một lúc sau cô lên tiếng: -Yoona không làm gì em hết. – Jessica nghiêm túc nhìn Yuri – Chúng em luôn đối xử phải phép với nhau. Yoona là bạn em, nên không chính tai em nghe thấy, em không thể nghi ngờ nhân cách cô ấy.....
-Nghĩa là em nghi ngờ những gì Yul nói?! – Yuri nhíu mày nắm lấy hai vai Jessica.
-Em không nói như thế....... – Jessica chậm rãi đáp – Nhưng việc này em sẽ tìm hiểu cặn kẽ. Nếu Yul và Yoona, hai người không phải có ân oán với nhau, thì em đã tin ngay với những lời Yul nói.
-Yul là người yêu của em......Sao em lại do dự khi tin người em yêu như thế?! Tại sao lại phải cho Im Yoona cơ hội chứ? – Yuri vẫn thấy không tin được biển hiện của Jessica. -Ai cũng có quyền được nói, có quyền được bảo vệ bản thân. Nếu không phải như vậy thì hà cớ gì em lại đứng đây cho hai ta cơ hội để nói chuyện?!– Jessica đáp không do dự.
Yuri định nói lời trách móc Jessica nhưng không cô cố bình tĩnh và chọn cách yên lặng “Jessica chịu đứng lại nghe mình phân trần cũng đã là nhượng bộ.......Cô ấy nói không sai, mình không thể chỉ muốn cô ấy nghe đơn phương một mình mình nói mà phớt lờ đi Yoona. Cá tính của Sica cái gì cũng phải rõ ràng, yêu ghét phân minh.......Chết tiệt, Im Yoona lại đúng, phải học cách hành xử khôn ngoan và bản lĩnh hơn......”
-Không tin em à? – Thấy Yuri im lặng chìm vào suy nghĩ riêng nên Jessica mở lời.
-Tin chứ! – Yuri mỉm cười đáp – Ngoài chuyện đánh Yoona, Yul là người có lỗi thì ngoài ra Yul không làm gì sai. Em hãy tìm hiểu như em muốn. . . Jessica thở dài buồn bã nhìn vào cốc cafe sữa đã vơi đi một nửa của mình. Nhẹ lắc cốc cafe, nước sóng sánh rung chuyển tựa lòng cô đang rối bời và bất an. “Yoong không phải đúng như Yuri nói chứ.......đừng khiến em thất vọng......”
*Ding dong* tiếng chuông cửa vang lên báo hiệu lại có khách ghé vào. Jessica hờ hững ngẩng mặt lên nhìn bâng quơ, người khách đó bước vào bắt được cái nhìn của cô thì nhanh chóng tiến lại, nở nụ cười tươi, nụ cười rạng rỡ như mặt trời tỏa nắng, tan chảy tuyết đang giăng ngập lối trên những con đường hoa lệ.
-Yoong đến có muộn lắm không?! – Yoona mỉm cười ngồi xuống vị trí đối diện, rồi lập tức gọi thức uống – Một cafe nóng nhé. Cảm ơn anh.
-Không, em đến sớm thôi. – Jessica cười nhẹ, đôi tay nắn nót tách cafe sữa.
-May quá, Yoong còn nghĩ mình đã để em đợi lâu, thì không nên chút nào. – Yoona thở phào nhẹ nhõm – Em ổn lại rồi chứ? Sức khỏe ấy?
-Em ổn mà. – Jessica lại cười – Chỉ là xui lắm mới như hôm đó thôi.
Vừa khi đó phục vụ đã mang cafe cho Yoona: -Cảm ơn. Vậy là tốt rồi.....Hôm đó Yoong về rồi mà vẫn thấy không an tâm. Hôm nay gặp tận mặt em thì mới an lòng phần nào. Nhưng em tối nay hẹn Yoong đi cafe......em có chuyện gì buồn sao?! – Yoona lo lắng nhìn vào khuôn mặt không mấy tươi của Jessica.
-Chuyện buồn....... – Jessica bật cười – Yoong nhìn ra à? Hay nhỉ?!
-Có gì khó khăn......chỉ một chuyện thôi, những lần gặp nhau em rất hay đùa, thậm chí còn ghẹo chọc Yoong nữa kia mà..... – Yoona mỉm cười nói. -Yoongiee...... – Jessica bỏ lững câu nói nhìn Yoona.
-Ơ......Sica....... – Yoona đặt tách cafe lên bàn, khẽ nhoài người dùng một tay chạm lên tay Jessica đang để trên mép bàn – Em làm sao vậy......Đừng làm Yoong sợ. – Cô nhíu mày lo lắng nhìn chăm chú vào mắt Jessica.
Jessica nhìn tay của Yoona đặt trên tay mình, cô khẽ khàng đảo mắt nhìn người con gái trước mặt “Đây là người muốn chiếm đoạt em sao?”, cô khẽ lắc đầu nhẹ cất tiếng: -Yoong thử nói xem......gặp mặt em, tiếp cận em, là có mục đích gì?
Yoona nhíu mày khó hiểu: -Sao chứ? – Yoona rời tay Jessica ngả người ra sau ghế, ngỡ ngàng nhìn Jessica đang nghiêm túc nhìn cô.
“Tìm gặp Jessica là vì mình muốn theo sát xem Tiffany cô ta có giở trò gì không......Nhưng tiếp cận......dường như chỉ là để mình đối tốt với cô ấy. – Yoona hướng mắt nhìn Jessica một cách yếu ớt – Gần kề bên em, làm Yoong cảm thấy hai đứa mình như đang đi tiếp con đường đã dở dang ngày xưa. Mình đã chia tay khi tình sâu đậm nhất......”
-Yoong? Em đang chờ nghe đây...... – Jessica nhướng mày nhìn biểu cảm kì lạ của Yoona.
Trước khi bắt đầu câu nói, Yoona cố gắng nắn nót một nụ cười dịu dàng: -Tìm gặp em, là vì vô tình Yoong biết tung tích của em. Bạn bè lâu ngày chia xa còn nhớ, huống gì là chúng ta đặc biệt hơn thế. – Yoona ngừng lại cân nhắc rồi nói tiếp – Tiếp cận em, là để......để chăm sóc em. – Yoona kết thúc câu nói trong sự ngỡ ngàng của cô gái tóc vàng – Vì em rất là hậu đậu, như lần gần đây nhất em mới xỉu đó, quên rồi sao? – Biết chắc Jessica sẽ nghi hoặc nên Yoona chọc ghẹo.
Jessica bị một phen ú tim vì kiểu nói chuyện lúc nghiêm túc lúc đùa giỡn bất chợt của Yoona, cô thở nhẹ nói: -Đơn giản như vậy thôi sao?Yoong đã có vợ, có gia đình riêng, có sự nghiệp cần lo lắng......Sao lại dành thời gian quý báu đó, đầu tư nơi em?!– Cô dịu dàng hỏi. –Lo lắng, quan tâm, chăm sóc em.....là cuộc đầu tư cảm xúc, tâm tư.....không ngày được hồi đáp, Yoong rõ hơn ai hết...
-Yoong cần em hồi đáp bao giờ? Và nếu cần, em sẽ làm được sao? – Yoona cười buồn tự hỏi –Ngày trước Im Yoona này là người đối tốt với em, thì lẽ tất nhiên sẽ luôn đối tốt với em như vậy.– Yoona nhẹ lắc đầu – Yoong không cần gì từ em hết, Sica.....Em không nợ nần chi Yoong, Yoong cũng không nợ em.Chính Quá-khứ nợ hai đứa mình.– Mắt Yoona lãng đãng thoáng trôi về miền xa xăm của ngày xưa cũ.
Jessica thật sự xúc động trước những lời tâm sự của Yoona, cả những biểu cảm của cô ấy rất thật, rất chân thành. Jessica cười: -Em thật không thể phủ nhận rằng Yoong luôn đối xử tử tế, chu đáo với em.....chí ít cho đến lúc này vẫn vậy. Em chỉ là.....có chút khó hiểu,vì ít có khi nào sau một cuộc tình thất bại, chúng ta lại có thể nhìn nhau như những người bạn và cư xử tử tế với nhau. Em ngẫm nghĩ chúng ta chỉ gặp nhau, nói chuyện qua loa, đơn thuần có vậy......ai mà ngờ đâu...... -Ngờ đâu Yoong thật tâm đối tốt với em à? – Yoona nhẹ cười nhướng mày chen vào câu nói của Jessica.
-Có lẽ...... – Jessica mỉm cười tinh nghịch – Chuyện ngày xưa....em biết mình khi đấy, có chút non nớt và xốc nỗi, em đã ý thức được, lúc em buông tay cũng là lúc em làm Yoong tổn thương nhất.Em được tình yêu của Yoong dung dưỡng nhiều đến nỗi sự ỷ lại, dựa dẫm trong em lớn dần, từ lúc nào em không biết. Để khi....Yoong bảo sẽđường-không-chung-lối, lòng em tan tát với từng lời hứa nhỏ nhặt nhất. Lòng em hanh hao, nặng trĩu....sự thật đó em chẳng tài nào chấp nhận nỗi. Quá bi thương cho em.....
-Vậy là em chọn cách rời bỏ....bỏ lại Yoong, một kẻ thất hứa, chẳng ra làm sao này, một mình dưới chiều thu.Ngày không em....gió thổi ngang bề nào cũng lạnh.Yoong lạnh, Yoong rét buốt đến không đứng vững nỗi. Yoong chỉ biết khụy gối, nước mắt chảy dài nhìn bóng em khuất dần....
-Em xin lỗi.... – Mắt Jessica long lanh nước.Nỗi đau tuy cũ xưa, nhưng nhắc đến vẫn gợi nhớ một cái gì đó quá bi thương.
Yoona khẽ cười nén nước mắt ngược vào tim: -Chẳng sao đâu. Sự tan vỡ này.....không do em mà.
-Em bây giờ sẽ gắng hạnh phúc.....để không phải đau đớn vì lầm lỡ nữa. – Jessica mỉm cười.
-Em cười rồi......xem ra nút thắt trong lòng đã được gỡ rồi nhỉ?! – Yoona gật đầu cười.
-Chưa đâu...... – Jessica vờ mặt nghiêm túc. Đúng là tâm trạng cô đã nhẹ phần nào. Tuy là cả hai kẻ đặt câu hỏi, người trả lời có phần khéo léo, tế nhị nhưng Yoona đã nói rõ chỉ là bạn bè và không có ý gì hơn ở cô. Jessica thấy nhẹ lòng vì điều đó. Hơn nữa, sau ngần ấy năm cách biệt, được chính miệng nói lời xin lỗi với Yoona, cô thấy không gì viên mãn hơn nữa.
-Sao nào?! Em còn gì khúc mắc? – Yoona dịu dàng bảo.
(Chuyện Yuri đã nói, mình cần xem Yoona nói gì.....) -Chuyện của Yuri......em thay mặt cậu ấy xin lỗi Yoong. Nhưng nghĩ mãi em cũng không tìm ra lý do cho việc Yuri vô cớ nặng tay như vậy. Thật Yoong vô tội không? – Jessica nhíu mày nhìn Yoona.
“Kwon Yuri.....mình hiểu rồi, thảo nào thái độ của Sica lạ lùng như vậy, thăm dò tâm tư tình cảm của mình, ý định từ đầu của cô ấy là hỏi xem liệu mình đã nói những gì đả kích với Yuri mà điều đó có liên quan đến cô ấy hay không...... – Yoona khéo léo giấu một nụ cười nửa miệng – Sica em thật thông minh.”
Từ tốn Yoona đáp: -Thật ra.......lúc đó Yuri thấy Yoong xuất hiện sau cánh cửa, cô ấy đã không mấy hài lòng rồi. Yoong đã định giải thích nhưng...... -Nhưng làm sao?!
-Vì Yoong và cô ấy không thuận nhau trong công việc, nên tin chắc có giải thích thế nào cô ấy cũng bán tính bán nghi. Nên thôi......nói điều này xin em đừng trách Yoong nhé? – Yoona nhẹ nhàng nhìn Jessica.
-Yoong nói thật em biết hết đi.
-Nhìn thái độ của Yuri lúc đấy có vẻ cô ấy đang ghen và không hài lòng với Yoong khi mà hai đứa mình ở cùng......Yoong thật cũng muốn xem cô ấy có yêu thương em thật tâm không? Nên nói vài câu thăm dò, ghẹo chọc cô ấy......Ai ngờ....... – Yoona nói mắt không nhìn Jessica.
-Ai ngờ Yuri đánh Yoong đúng không?! – Jessica thở hắt ra lạnh lùng nói – Toàn giỏi kiếm chuyện.
-Thôi mà.......Rõ ràng Yuri không tin tưởng em...... – Yoona nói bâng quơ.
-Sao chứ?! – Jessica nhíu mày.
-Yoong thì có thể làm gì em? Yoong chưa làm quá với em một điều gì. – Yoona tròn mắt đáp – Rõ là Yuri không tin em, em dễ dao động mà có cảm tình với người khác sao? Nếu đã tin tình cảm của em.....thì không nên cáu lên, rồi hành xử như thế, cũng không nghĩ đến việc em sẽ khó xử ra sao, khi mà Yoong là bạn, là người chăm sóc em.
-Hai người thật là.......giỏi bày ra rồi bắt em phải nhọc thân như thế này. – Jessica giận dỗi khoanh tay trước ngực.
“Xem ra cô ấy không nghi ngờ mình nữa rồi......Yuri à, cô làm sao nói chuyện khéo léo được như tôi, mấy chiêu cỏn con đó, cô để dành với người khác đi. Tôi quen biết Sica bao lâu rồi, lại không hiểu cô ấy sao?”
-Xem như Yoong lo chuyện bao đồng đi. – Yoona cười trừ – Chầu cafe này để Yoong mời em chuộc lỗi nhé. Còn chuyện với Yuri thì tùy em cân nhắc suy nghĩ thôi. Mà Yoong nghĩ nên cho cô ấy thấy sự quan trọng của em. – Yoona cầm tách cafe hớp ngụm nhỏ –Em, là để yêu thương.....không phải để nghi ngờ, ghen tuông vớ vẩn. Thật lòng đó.
Jessica thở dài không nói, nhưng thật lòng cô thấy điều Yoona nói là không hoàn toàn sai. Rõ ràng đâu đó trong lời Yuri là có ngờ vực tình cảm của cô. Mà Jessica thì ghét cái sự không tin tưởng đó. “Yoona khiêu khích xem như là lỗi của Yoong nhưng......phần Yuri không tin mình, thì vẫn là không tin mình. Không thể lấy đâu ra lý do tha thứ dễ dàng như vậy được....”
Yoona ngước nhìn biểu cảm của Jessica, thầm nghĩ: “Lần này xem như mình thoát nạn.....Thật ra cũng do Yuri không tin tưởng Sica, nên mình mới đã kích được cô ta.....Nhưng bây giờ đến lượt cô phải tìm cách dỗ dành Sica rồi. Lần này là tôi nhẹ tay với cô, nếu chọc đến tôi, đừng mong sẽ yên ổn với Sica.....vì chung quy cô không xứng với cô ấy.......Yoong đối tốt với em, thì cũng tốt với mình em, người yêu của em thì không can dự vào.”
Yoona..... Nụ cười vẫnrạng ngờinhư ngày xưa. Vẫn tính cáchnồng ấmnhư mùa thu. Trưởng thànhvẫn phachút trẻ dại. Còn đó nhữngquan tâmsâu lắng. Nhữngngọt ngàochiều chuộng. Nhữngyêu thươngtrân quý. Nhưng...... Tâm canđã đổi thay. Tình cảmđã vấy màu toan tính.
Và Jessica..... Nào hay nào biết. Vẫnung dungchẳng mảy may nghi ngờ.
Yuri....??? Yêu đó, quan tâm đó. Nhưng vẫnchưa đủ tinh tế. Thương yêu Jessica, nhưng lạikhông đủ khéo léo. Phải chăng tất cả những“thiếu sót”đó. Là do côyêuJessica.... Quá nhiềuđến không màng bận tâm một điều gì ngoài cô ấy?
Yuri – Jessica – Yoona......vẫn còn đó dấu chấm hỏi treo lững thững.....!!!
|
Chap 38 DECEMBER.......SEOUL những ngày rét ngọt. . Có một chút nhớ nhau trong dòng người rất vội. Và những ngày dài lắm, để quên nhau. ..........................................................................................
Dạo gần đây sau khi Taeyeon hồi phục và trở lại với công việc, Fany cũng trở nên bận rộn hẳn. Không phút giây nào mà trên bàn làm việc cỡ lớn của cô không chất đầy ắp công văn, văn kiện cần được phân loại và xử lí. Đó là chưa kể cô cũng tình nguyện tham gia vào việc tìm ra tên nào đã ám sát Taeyeon cùng với Sooyoung. Cô ấy cứ bảo Fany tham công tiếc việc, bây giờ lấn sân giành luôn phần việc ít ỏi của cô ấy. Và những lúc như thế, Fany đều nện vào chân Sooyoung một cái đau điếng. Nhiều lần ghẹo chọc như thế, Sooyoung cũng đâm ra sợ, nên thôi để mặc Fany muốn thế nào cũng được.
Mãi lo chăm chú với đống giấy tờ chi chít chữ, Fany uể oải vươn vai, ngáp dài, rồi đưa tay lên xem đồng hồ. Fany thở dài vì lại một đêm nữa cô làm quá giờ “Lại 10h hơn.....”. Mệt mỏi Fany xếp đống giấy lại, khoát nhanh chiếc áo dày cộm vào người, đeo túi xách nhỏ lên vai, và chán nản rảo bước ra về.
Trên đường lái xe về nhà, khi dừng lại nơi đèn đỏ, những bông tuyết đột ngột bị gió thổi hất tung lên không, chúng cuốn theo gió bay đi xa chỉ còn vương lại một vài bông tuyết trắng muốt va vào cửa kính xe cô. Ngỡ ngàng một lúc Fany phì cười “Mình chỉ mãi lo cuốn vào công việc mà quên mất tận hưởng những tạo hóa xinh đẹp của thiên nhiên thế này.....”. Fany nhấn nút, hạ cửa kính xe, khẽ đưa bàn tay mình ra chạm vào những bông tuyết đang tư lự bâng khuâng điều gì đó, nửa muốn rời đi, nửa muốn bám trụ lại xung quanh xe cô. Nụ cười viên mãn cô ngắm nhìn mùa đông và cảm nhận cái lạnh của nó, nán lại một chút rồi cũng lái xe rời đi. Khi mà tín hiệu đèn đường buộc cô phải thế.
Trong một đêm lạnh thế này, nhất là khi cô vừa chợt nhận ra mình đã bỏ sót gần cả một mùa đông yêu thương. Tâm trạng cô xốn xang một nỗi niềm tự thương mình.......Ngoài kia bao nhiêu người tay trong tay đi dạo phố, những quán ăn, các khu thương giá đều trang trí, lên đèn cho lễ Giáng sinh. Chỉ có riêng mình cô bận bịu, quên hẳn những điều này..... “Căn nhà nhỏ xinh của mình.... – Cô thở dài – Lại chẳng khác gì ngày thường, chẳng có tí màu sắc gì khi mà mình đây, chủ nhân của nó lại quên bẳng cái việc trang trí ăn mừng lễ Giáng sinh.....”
Là do chính bản thân cô quên, hay do không ai ở cạnh nhắc nhở? Là do cô khiến mình mụ mị với công việc để lấy cớ tìm quên đi đêm Giáng sinh lung linh đèn, ánh đỏ ánh xanh? Hay tận sâu thâm tâm, cô ao ước có được sự bất ngờ lớn?
Cô lắc nhẹ đầu quên đi mớ cảm xúc bồng bông, nhẹ nhàng tra chìa vào ổ khóa, cánh cửa bật mở. Cô bước vào rồi đóng nó lại, chỉ vừa mới ngẩng mặt lên, cả giang phòng tối mù mịt của cô phút chốc lấp lánh. Cô mở tròn mắt nhìn quanh quất, cái thứ ánh sáng được phát ra là từ một cây thông rất to, được đặt gần lò sưởi, trên cây còn có tuyết phủ và những cái chuông treo lơ lững trên đấy nữa, thậm chí có cả hình những ông già Noel bé tí tẹo, và những chú tuần lộc be bé, được buộc lủng lẳng trên cành cây. “Nhưng sao bên dưới cây thông.....chẳng có lấy món quà nào nhỉ?! Không phải thường như thế sao? – Fany ngẩn ngơ với suy nghĩ mông lung của mình.” Bước thêm vài bước tiến vào phòng khách, mọi thứ càng khiến cô bàng hoàng không thốt nên lời. Phía bên trên lò sưởi là dòng chữ được cắt dán khéo léo, tỉ mỉ “Merry Christmas Mi Young-ssi – Cô thì thầm trong xúc động.” Bốn bức tường, à không dường như cả căn nhà của cô đều được dán hình bông tuyết trắng lên cả. Ngẩng mặt nhìn lên trần nhà, là cả một dải sáng đèn đầy màu sắc được tạo bởi vô vàn những dây điện chắp vá cầu kì đan xen vào nhau. Fany nở nụ cười như không tin vào mắt mình, cô đi vài bước đến kệ sách, phía bên dưới là hàng tất hai màu đỏ trắng xen kẻ được treo lủng lẳng. “Đáng yêu quá...... – Cô nói trong vô thức và chạm vào những chiếc tất đó.”
Nhìn xuống sàn nhà là những bông tuyết trắng muốt, chúng dẫn lối ngụ ý bảo cô “Xin hãy theo cùng....”. Fany đặt chân cùng hòa nhịp với chúng, vào đến bếp thì cùng lúc bông tuyết dưới chân cô tản ra xung quanh, bao trọn cả khu bếp. Lại một sự bàng hoàng, sửng sốt....trên bàn đầy những món ăn ấm nóng nghi ngút khói, và một chai rượu champane đỏ. Tư lự cô khẽ ngước mặt lên thì nhận ra mình có một bất ngờ lớn, Taeyeon đang đứng, trên đầu đội mũ Neol hơi một chút nhí nha nhí nhố, nở nụ cười tươi rói nhìn cô.
-Giáng sinh vui vẻ Mi Young. – Taeyeon nói cùng nụ cười.
Fany nhíu mày cười khổ, biểu hiện của cô như thể một giấc mơ mà cô có thể ôm nó vào lòng vậy, rất khó tin, thật quả là thử thách tâm can con gái người ta: -Giáng sinh vui vẻ Taeyeon. – Fany mỉm cười khóe mắt cô cay xè.
-Cảm ơn Chánh văn phòng Hwang nhé. – Taeyeon bật cười rồi đi lại gần Fany, lấy cái mũ Neol đặt sẵn trên bàn, đội lên cho cô ấy, Fany mỉm cười nhẹ cúi đầu – Nhìn em xinh thật, thế này mới ra dáng chứ.
-Tất cả những gì ở đây, là do Tae trang trí hết sao? – Fany vẫn trong tâm trạng hạnh phúc khó tả – Em vốn nghĩ......dạo gần đây Tae rất bận rộn, sao lại có thể.....??!
-Cô ngốc này, không phải là Tae thì em về nhà chỉ có biết khóc và khóc thôi, vì mấy tên lẻn vào nhà đã chôm hết mớ trang thiết bị tiện nghi của em. Bốn bề sẽ vắng lặng như tờ......lấy đâu ra như thế này, sáng trưng và lấp lánh. – Taeyeon nhún vai trêu ghẹo.
-Làm sao lại vào được nhà em? – Fany nhíu mày ngơ ngẩn.
-Ngần ấy năm......là khoảng thời gianhơi bị nhiềuđể Taechôm chỉađược chìa khóa nhà em, những khi em vô tư lăn ra ngủ đến tận sáng. – Taeyeon nhún vai nhướng mày nói.
-Kim Taeyeon...... – Fany mở tròn mắt, xòe bàn tay – Thế thì mau trả cho em đi.
-Sao phải trả?! – Taeyeon mở mắt điệu bộ ngơ ngác.
-Có ai lại tự nhiên như Tae không? Nhà con gái người ta, muốn vào là vào......Xâm nhập gia cư bất hợp pháp đó. – Fany vẫn nhíu mày đôi co – Em đi kiện cho mất chức Tổng Thống thì đừng có mà hối hận. -Nè. – Taeyeon dúi vào tay Fany chiếc chìa khóa như một đứa trẻ bị hù dọa tức khắc nghe lời.
Fany cầm chìa khóa trong tay nhưng vẫn nghi hoặc: -Sao mà em nghi ngờ quá.....
Taeyeon cười nắc nẻ: -Em xem...... – Taeyeon treo lơ lửng một cái chìa khác trên ngón tay của mình, đong đưa trước con mắt ngạc nhiên của Fany – Tae thậm chí còn không đếm xuể là mình có bao nhiêu nữa. Tae thương em vậy mà, nên cho em một chìa cũng không thành vấn đề.
-YA KIM TAEYEON!!! – Fany nhíu mày giận dỗi vì Taeyeon chơi khăm cô.
-Thôi nào...... – Taeyeon bật cười thành tiếng vì điệu bộ tức giận của Fany quá đáng yêu – Em quên chuyện chìa khóa này đi, dù cho mà không có chìa nào, Tae muốn vẫn vào được thôi. Do đây là dịp đặc biệt nên Tae mạn phép chút ấy mà......Em đại nhân đại lượng chấp nhặt làm chi?!
-Lần này em xí xóa, nếu không phải là Giáng sinh, em thẳng chân đá Tae ra khỏi nhà rồi. Không có cơ hội đứng đó mà ghẹo chọc em đâu. – Fany thở hắt nhìn con người trước mặt – Giỏi hiếp đáp em thôi..... – Fany xoay lưng hờn dỗi.
-Fany à..... – Taeyeon ôm lấy Fany từ phía sau dịu dàng nói – Giáng sinh thì không thể thiếu quà......Tae sẽ cho em quà xem như bù đắp lại cái tội “xâm nhập gia cư bất hợp pháp”.
Fany tuy là vờ giận dỗi nhưng vẫn không thể ngăn bản thân nở nụ cười với sự ngọt ngào và chu đáo của Taeyeon. Cô mỉm cười nhìn Taeyeon, rồi để mặc cô ấy nắm tay dẫn cô đi “nhận” quà Giáng sinh.
-Em mở tủ lạnh đi....... – Taeyeon mỉm cười giục Fany.
Fany với tay mở tủ lạnh, cô chẳng có chút ý tưởng nào cho món quà nào lại nằm ở đây. Do đó khi thấy món quà Taeyeon nói, cô lại rơi vào bất ngờ: -Là nước hoa....... – Cô đưa tay chạm vào hàng nước hoa được sắp xếp ngăn nắp trong ngăn tủ lạnh.
Taeyeon đứng sau lưng Fany thì thầm: -Đúng vậy. Tae đã có nói sẽ mua bù lại cho em mà. Giáng sinh này sao lại thiếu nó được?! – Fany xoay người lại, đắm chìm trong cái nhìn dịu dàng của Taeyeon – Giáng sinh này mình không lỗi hẹn, em nói đúng không?
Fany mỉm cười, ôm chầm lấy Taeyeon, nhẹ gật đầu: -Không lỗi hẹn......không lỗi hẹn. Cảm ơn Tae vì tất cả, vì tất cả những yêu thương dành cho em. – Cô ôm chặt lấy Taeyeon.
Taeyeon ghì chặt lấy Fany trong vòng tay, áp mặt mình vào cổ của cô ấy, khẽ khàng hôn lên vai cô ấy, Taeyeon tận hưởng những gì ấm áp nhất từ Fany: -Nói sao đây?! Tae yêu em nhiều quá Fany à......Tae không thể chịu được cái ý nghĩ sẽ sống cuộc đời mà không có sự tồn tại của em. Phải làm sao buông bỏ được em, được tình cảm này. Em bảo em là giấc mơ của Tae.....nhưng em biết không, Tae luôn tìm mọi cách để biến em thành giấc mơ Tae có thể ôm được vào lòng, cho em sự ấm áp, tin tưởng, an bình. Tae chưa khi nào từ bỏ......
Fany rời cái ôm, hài hàng nước mắt cô lăn dài khi nghe những tâm sự qua chất giọng nghẹn ngào và khó nhọc của Taeyeon. Ghì nhẹ khuôn mặt Taeyeon trong tay mình, cô đáp: -Em hiểu....em hiểu tâm ý của Tae. Em chưa bao giờ muốn tranh giành một danh phận hay những thứ đại loại thế, để ràng buộc hai ta.....vì đơn giảnem nghĩ danh phận nhiều khi chỉ để làm kiểng trưng bày cho đẹp mắt thiên hạ, chứ chẳng thể hạnh phúc bằng những mối quan hệ không cần khoe ra, nhưng vẫn đầy đủ những bổn phận yêu thương dành cho nhau. Và Giáng sinh này......Tae đã chứng minh rằng suy nghĩ của em là đúng.
-Tae luôn biết Chánh văn phòng Hwang là người con gái lí trí và có những suy nghĩ riêng của cô ấy. – Taeyeon mỉm cười nắm lấy tay Fany đặt trên mặt mình – Vì thế Tae thiết nghĩ phải cho em thấy thành ý ở bên cạnh em của Tae, chỉ ngọt ngào yêu thương em, dường như không thuyết phục nỗi em, Fany nhỉ?!
-Tae luôn biết cách dụ dỗ em......Tae không biết em đã nổ lực như thế nào để rời xa Tae, và bây giờ Tae đã phá nát hết tâm sức của em rồi..... – Fany choàng hai tay quanh cổ Taeyeon, kéo cô ấy sát lại gần mình. >>The President 's Lover OST part.5 (The Power of Love - Gabrielle Aplin) >>>Phía bên tay phải kìa. . Mũi kề mũi, môi sát môi, hơi thở Fany bao quanh cả khuôn mặt Taeyeon, dịu dàng cô nói: -Em chờ Tae nhé?! – Dùng một tay vuốt ve một bên má ửng hồng của Fany, Taeyeon nói thêm – Xin hãy chờ Tae.......Tae sẽ làm điều gì đó để chứng minh tình cảm của Tae. Làm điều gì đó để em thấy, Tae muốn em, Tae cần em, vì em mà tranh giành và.....biến em thànhcủa duy nhất một mình Kim Taeyeon.
-Cần em...... – Fany đặt nụ hôn lên môi Taeyeon, rồi rời ra – Muốn em..... – Cô lại làm tương tự – Biến em thành duy nhất của mình Kim Taeyeon?! – Fany lại rời khỏi cái hôn, rồi quay người lại, lưng tựa vào ngực Taeyeon, một tay cô nắm lấy cà vạt nhỏ xinh của cô ấy, quay nửa khuôn mặt mình để môi Taeyon chạm vào má cô – Làm sao đây, Tae nhỉ?! – Cô thì thầm quyến rũ.
Một tay Fany di chuyển chạm vào thắt lưng của Taeyeon. Lúc này đây hai tay Taeyeon đã len lỏi vào lớp áo mỏng của Fany, vuốt ve mơn trớn da thịt của cô ấy, những cử chỉ quyến rũ mời gọi Taeyeon của Fany, cùng những cái chạm hờ hững vào người Taeyeon. Cả hai đang bắt đầu đốt cháy da thịt của nhau, cùng nhen nhóm lên những ham muốn về nhau. Vòng ba của Fany chạm vào nơi nhạy cảm của cô ấy, môi Taeyeon thì ở hết trên má cô, đến cổ cô, rồi di ra sau hai vai trắng mịn của cô. Fany nhắm mắt cho những cảm xúc đê mê do Taeyeon mang lại. Fany ngửa cổ ra sau để Taeyeon có cơ hội mút lấy chiếc cổ mịn màng lẫn một chút lành lạnh do tiết trời mùa đông bướng bỉnh bám vào của mình. Fany cố ngăn những tiếng rên vô thức của cô nhưng dường như có vẻ vô vọng khi mà Taeyeon đã xoay người cô lại đối diện với cô ấy. Taeyeon tức khắc áp môi cô vào đôi môi đang run rẩy của Fany. -Dùng siêu năng lực của Tae.......– Taeyeon nói trong nụ hôn. Fany mỉm cười liếm nhẹ môi Taeyeon.
Fany đột ngột tách môi, rời khỏi nụ hôn trong sự đứt gãy cảm xúc đam mê của Taeyeon. Cô mỉm cười quyến rũ và ma mị, dùng một tay ngăn lấy đôi môi đang luyến tiếc cứ bám chặt lấy môi cô không muốn rời, tay còn lại khéo léo cô nắm lấy cà vạt của Taeyeon, rồi chậm rãi đi ngược từng bước hướng vào phòng mình. Taeyeon chỉ còn biết thơ thẩn nắm lấy một tay của Fany để mặc cô ấy dắt đi, và ngây dại cái nhìn vào khuôn mặt hây hây đỏ cùng nụ cười quyến rũ, mà cô ấy đang trao cho cô.
Vào đến phòng, Fany chậm rãi xoay người Taeyeon đẩy cô ấy ngồi xuống, như một điều tự nhiên Fany cũng ngồi lên đùi người bên dưới. Để khuôn mặt mình gần mặt Taeyeon, mũi kề mũi, phả từng hơi thở vào nhau, Fany đưa tay mình chạm lên cổ áo của Taeyeon, rồi di tay xuống cái cà vạt mỏng manh, từ tốn cô tháo nó ra một cách điêu luyện. Taeyeon chạm tay vào má Fany, vuốt ve nó, tận hưởng mọi đường nét trên gương mặt Fany, khi mà tay cô ấy đang di chuyển xuống hàng cúc áo của cô. Fany từng chút.....từng chút một, mỗi dần cô di tay, thì cúc áo nơi đó được bung hết cả ra. Cô khẽ khàng đưa tay mình luồn lách vào người Taeyeon, chạm lên vùng da thịt trần trụi ấm nóng, và trắng như sữa của Taeyeon. Sau một lúc môi kề môi, Taeyeon bắt đầu áp môi mình hôn Fany.......nụ hôn nóng rẫy, nồng nàn......và khao khát......khi Fany hé môi, hai chiếc lưỡi tìm đến nhau, quấn lấy nhau, mãi miết theo nụ hôn. Lúc này bên dưới......tay Fany đã kéo áo của Taeyeon ra khỏi lưng quần.
Cả gian phòng trong tiết trời đông buốt giá, ấm nóng hẳn lên khi mà Fany liên tục dùng những động chạm hết sức tinh tế quyến rũ lấy Taeyeon, kích thích sự ham muốn của Taeyeon.Cô muốn Taeyeon phải vì cô mà phát điên lên, vì cô mà cuồng si......Sau khi để Fany làm những gì cô ấy muốn, Taeyeon nhẹ xoay người, chầm chậm đặt Fany nằm xuống giường, rồi cô nằm hẳn lên người cô ấy, để cho Fany giúp cô cởi chiếc áo sơ mi và ném nó đi.
Taeyeon cúi xuống hôn Fany nồng nhiệt hơn, cô hôn mãi cho đến khi hơi thở của Fany trở nên gấp gáp, từng tiếng rên trong vô thức của cô ấy khiến cô thêm hưng phấn, hoocmone trong cô tăng vọt đến không thể kiểm soát nỗi. Đúng như Fany muốn, sự quyến rũ tinh tế của cô khiến Taeyeon giờ quên hết mọi thứ xung quanh, cô ấy chỉ biết có mỗi mình cô, cơ thể của cô, đôi môi của cô mà thôi. Taeyeon hướng nụ hôn xuống cổ, rồi vai, mút lấy phần xương đòn của cô ấy. Fany ôm chặt lấy đầu Taeyeon, ghì cô ấy vào sâu cơ thể cô, khiến nụ hôn thêm sâu, thêm nồng nàn mùi vị cơ thể của nhau.
Môi Taeyeon đi đến đâu thì tay cô kéo từng lớp vải trên người Fany ra xa đến đó. Bung hết hàng cúc áo hờ hững của Fany, cô ném nó đi thật xa. Ngay trước mặt cô là đôi gò bồng đang nhấp nhô vì khoái cảm của Fany. Taeyeon hôn vào cái khe giữa ngực Fany, hít thật sâu thật nhiều để thu hết cái vị “thơm lừng” ở đây. Taeyeon vòng tay ra sau lưng, mở nút bra của Fany.......cùng lúc đó Fany cũng nhấc nhẹ người để giúp Taeyeon. Chỉ mất vài giây, Taeyeon thành công mở được cái bra màu đen của Fany và ném nó đến tận góc phòng. Taeyeon ngừng lại trải cái nhìn ngây ngốc nơi khuôn ngực đầy đặn vừa phải của Fany. -Em thật rất xinh đẹp....... – Fany đỏ mặt với lời khen của Taeyeon – Cơ thể của em cũng thế.....xinh đẹp và hoàn mĩ.....hệt như em.
Rồi ngay tức khắc, Taeyeon ghì chặt môi mình lên một bên ngực của Fany, tay còn lại thì xoa nắn lấy một bên còn lại. Taeyeon hôn mãi miết, mút mát nồng nhiệt. Trông Taeyeon giờ chẳng khác một đứa trẻ chơi đùa say mê cùng ngực của mẹ chúng vậy. Tiếng rên của Fany phát ra không ngừng với những nụ hôn mạnh mẽ của Taeyeon. Nhưng cô muốn hơn như thế, cô ôm chầm lấy Taeyeon, ấn cô ấy sâu vào ngực cô, khiến cô ấy cảm nhận sự hấp dẫn của cô nhiều hơn để hôn cô, tận hưởng cô nồng cháy hơn, rồi bất ngờ Taeyeon cắn nhẹ lên ngực Fany.
-Ư.......Tae...... – Fany khóc nhọc lên tiếng.
-Tất cả những gì thuộc về em......khiến Tae phát điên. Tae muốn “yêu” em...... – Taeyeon ngọt ngào dỗ dành cô người yêu bé bỏng của mình.
Fany thì thầm bảo: -Em là của Tae......
Fany nhăn mặt khi phải hứng chịu những đợt khoái cảm không ngừng do Taeyeon mang lại. Phía bên dưới hai chân cô đã kẹp chặt lấy một chân Taeyeon. Khẽ khàng cô chà sát vùng nhạy cảm của mình lên xuống chân Taeyeon một cách vô thức khi mà đam mê, ham muốn trong cô quá nhiều. Taeyeon ý thức được sự ham muốn của Fany, cô ấn chân mình sâu hơn để Fany kẹp chặt, chà sát thật gần, thật kích thích.
Taeyeon đổi sang mút lấy một bên ngực còn lại của Fany, một tay vuốt ve khắp cơ thể Fany khiến cô ấy run lên. Tay còn lại cô nhanh chóng giúp Fany thoát khỏi cái váy vướng bận. Tiện thể cô cũng ném luôn cái quần của mình đi. Taeyeon cảm nhận được nơi ấy của Fany đã ướt rồi. Bàn tay cô miết theo đường viền ren của chiếc quần nhỏ, rồi lôi tuột nó ra khỏi thân người Fany. Để lại một chân mình vào giữa hai chân cô ấy, để cô ấy tiếp tục chà sát thỏa ham muốn của bản thân. Taeyeon rời khỏi ngực của Fany khi mà nó đỏ và sưng tấy lên. Cô áp môi mình vào môi Fany, lại hôn, lại quấn lấy lưỡi Fany. Bên dười chân cô di chuyển ở giữa hai chân Fany khiến cô ấy được nhiều kích thích hơn.
-Tae sẽ yêu thương em.......suốt cả đời chỉ yêu mình em. – Taeyeon ngọt ngào nói trong nụ hôn – Tae muốn em ngay bây giờ......Fany......
-Em.....yêu Tae. – Fany khó nhọc đáp trả, cô rời nụ hôn, nhìn âu yếm vào khuôn mặt người yêu – Em luôn là của Tae, một mình Tae....... – Cô vuốt ve khuôn mặt Taeyeon – Hãy biến em thành duy nhất của riêng Kim Taeyeon.
-Tae yêu Mi Young. – Taeyeon nắm lấy tay Fany âu yếm đặt lên đó một nụ hôn.
-Em không hối hận. – Fany mỉm cười ngọt ngào nhìn Taeyeon nằm bên trên.
-Không việc gì phải lo, phải sợ.....Tae luôn yêu em. Tae hứa. Taeyeon kết thúc câu nói, cô nhìn sâu vào mắt Fany, Fany khẽ mỉm cười và gật nhẹ đầu. Taeyon cũng nở nụ cười dịu dàng, rồi cô trải dài nụ hôn lên khắp làn da trắng mịn, trên từng đường nét quyến rũ của Fany. Nụ hôn dần dà xuống đến bụng, rồi chầm chậm Taeyeon nhẹ kéo hai chân Fany ra, hai tay giữ lấy hai chân cô ấy cho một khoảng đủ rộng để cô đưa đầu mình vào, và đưa lưỡi của mình quét lên nơi ẩm ướt của Fany. Trong khi đó Fany tay nắm chặt lấy gra giường hứng chịu những khoái cảm khi Taeyeon dần từng bước xâm chiếm lấy cơ thể cô. Phản xạ tự nhiên Fany sẽ có chiều hướng muốn thu hai chân lại, muốn cử động hai chân, để xua đi cảm giác trống không bên dưới. Nhưng chính vì Taeyeon đã giữ lại....nên tuy đạt được cảm giác “cực khoái”, vẫn không sao để bản thân cùng hòa nhịp với nó. Fany càng cảm thấy khó chịu, thấy bức rức.......điều này càng khiến cô muốn nhiều hơn. Luôn là nghịch lí như thế trong khi xảy ra quan hệ.
Taeyeon dùng lưỡi liếm xung quanh cái lỗ nhỏ thiêng liêng đó, lập tức bức tường bên trong của Fany thít chặt lấy lưỡi của Taeyeon. Nhịp nhàng như thế, Fany cong lưng hứng chịu với mỗi cái mút, liếm của Taeyeon. Những cái chạm tận sâu như vậy, khiến bên trong cô thấy ngày càng bức rức và nóng cả lên.Một cảm giác ham muốn tận cùng lên đến cùng cực....
Taeyeon tận hưởng mùi vị bên trong cơ thể của Fany khi mà âm đạo của cô ấy tiết ra chất nhờn không màu do những kích thích tình dục được mang đến. Taeyeon thôi chơi đùa với âm đạo của cô ấy khi mà nó đã đạt đến độ giãn cực đại. Fany chỉ vừa nới lỏng tấm gra giường, thì Taeyeon chẳng nói chẳng rằng, một tay cô đan chặt tay Fany khẽ bảo “Em đừng sợ.....”, tay còn lại thì đưa hẳn ngón tay vào sâu trong Fany.
-Áaaaaaa.......Taeyeon....... – Fany hét lên khi có sự xâm nhập đến quá đột ngột. Cô nhắm chặt mắt, cong người, tay siết chặt tấm gra giường, giá như nhàu nát nó tơi bời cô cũng không ngần ngại. Tay kia cô đan chặt lấy tay Taeyeon.....
Thấy Fany đau đến cắn môi, Taeyeon nhoài người lên, hôn lấy đôi môi của Fany. Nụ hôn dường như có chút ít tác dụng. Fany để mặc Taeyeon hôn môi cô, dìu dắt cô, quấn lấy lưỡi cô. Fany buông hẳn tấm gra và ôm chầm lấy Taeyeon, bám chặt lấy hai vai, ấn cô ấy vào nụ hôn. Khi mà bên dưới Taeyeon liên tục xâm nhập, ngón tay của cô bị âm đạo Fany thít chặt lấy và nhịp nhàng tiết ra chất nhờn khi mà ngón tay Taeyeon cùng lúc di chuyển ra vào. Hai chân trần Fany cựa mình bên dưới....cho những cảm xúc kích thích nhất.
Taeyeon bắt đầu đưa hai ngón tay vào hướng nó lên trên để xác định điểm G của Fany. Do bất ngờ sự xâm nhập với cường độ mạnh hơn, nên cô ấy có một chút đau đớn, Fany siết chặt tay lên vai Taeyeon và cắn môi Taeyeon đang trên môi cô. Bỏ qua tất cả, đã xác định điểm G sau khi cảm nhận cơn đau của Fany qua môi và vai mình. Taeyeon ấn sâu hai ngón tay vào điểm G, đồng thời nối lại nụ hôn cố xoa dịu Fany.
-Áaaaaaaa........Taeyeon....... – Fany hét lên khó nhọc trong nụ hôn khi cơn đau đến quá nhiều trong phút chốc cô không thể chịu nỗi. Cô cong lưng lên khi Taeyeon đưa hai ngón tay vào càng sâu, càng hướng lên trên. Cảm xúc và đam mê trong cô vỡ òa, bằng chứng là âm đạo của cô tiết ra chất nhờn từng đợt, ngày càng nhiều, ướt đẫm một mảng lớn trên gra giường. Cứ mỗi lần Taeyeon ấn vào sâu hết ngón tay mình, rồi rút ra là âm đạo Fany thít chặt lại rồi giải phóng một lượng lớn chất nhờn trong cơ thể cô.
Sau cơn đau đó, thì ngay tức khắc sự khoái cảm cũng lan tỏa khắp các dây thần kinh xúc giác của Fany khi Taeyeon đã tìm đúng điểm G.Taeyeon khiến Fany lên “đỉnh” lâu và mạnh mẽ.Taeyeon mỉm cười rút tay mình ra và Fany ngay lập tức thả người xuống giường. Mồ hôi cô đầm đìa trên trán, cô nhíu mày thật sâu để cảm nhận cơn cực khoái của mình. Cô như quên hết tất cả mọi sự trên đời vậy.....Taeyeon trườn lên nằm cạnh Fany, dùng tay lau mồ hôi cho cô ấy. Cô kéo Fany vào lòng, Fany rút chặt vào cơ thể Taeyeon, cơ thể cô không còn chút xíu sức lực nào nữa, cô co người lại trong sự âu yếm vuốt ve của Taeyeon. Sự đau đớn và cơn cực khoái hòa vào nhau......chúng dai dẳng trên từng thớ thịt của cô, nhấn chìm Fany trong cơn sai ái tình.Fany cảm nhận được, bên dưới cô một cảm giác trống không, buốt rát, yếu ớt, mỏng manh, sự thỏa mãn cũng lan tỏa từ đó.....tận khắp cơ thể.
Taeyeon mỉm cười, Fany đã lên “đỉnh” lâu và mạnh mẽ, đó là điều cô muốn, vén nhẹ tóc Fany đang phũ lòa xòa, cô thì thầm: -Tae yêu em nhiều lắm.
Fany mỉm cười dụi mặt vào ngực Taeyeon: -Em yêu chỉ Tổng Thống Kim thôi.
Taeyeon ôm chặt Fany hơn, cô phì cười nắc nẻ: -Lại là Tổng Thống Kim gì gì đó........Tae ghét quá thể cái con người đó. Dám cướp đi tâm tưởng Chánh văn phòng Hwang của Tae.
Fany mỉm cười nhắm nghiền mắt, áp sát vào ngực Taeyeon: -Ngốc của em.......lắm trò.
-Lần đầu tiên? – Taeyeon cười ngọt.
-Lần đầu tiên. – Thì thầm đúng một câu rồi Fany chìm vào giấc ngủ sâu trong vòng tay âu yếm của người cô yêu.
|
Chap 39 [On My Way] I’ll be on my way to save you.....when life goes astray. Sẽ theo cách của tôi cứu lấy em, khi cuộc sống chệch lối. I’ll be on my way to hold you.....to kiss your tears away. Sẽ theo cách của tôi giữ lấy em, để hôn biến đi những giọt nước mắt. And my heart will stay... Và trái tim tôi sẽ ở lại. Stay with you for no reason. Ở lại với em không vì lý do nào cả. Even if I’m away. Thậm chí cả khi tôi có rời đi. ----------------------------------------------------------------------------------------------- Sáng. Ấm áp an yên trong vòng tay Taeyeon. Fany khẽ cựa mình, cô nheo mắt khi bắt gặp những tia nắng vàng vọt bướng bỉnh trải dài chồng chéo trên mặt mình. Dùng một tay dụi mắt, Fany quay mặt sang người nằm bên cạnh. Trong vô thức khóe môi cô vẽ lên nụ cười hạnh phúc. Cô đưa tay miết nhẹ theo từng đường nét trên khuôn mặt Taeyeon. “Nhìn ở khoảng cách gần như thế này, Tae của em thật xinh đẹp, vầng trán thông minh, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng mềm mại, hai mắt nhắm nghiền như đứa trẻ say giấc nồng không buồn thức, tất cả chúng khiến em mụ mị. Giá mà sáng nào khi em mở mắt, em đều biết mình đang nằm trong vòng tay của Tae, là người đầu tiên ngắm Tae khi bình minh chập chờn giăng lối sau những dãy nhà sầm uất....” Taeyeon đột nhiên siết chặt cô lại cái ôm đã bị nới lỏng phần nào. Fany có chút ngỡ ngàng đinh ninh là người kia bị mình “làm phiền” nên đã tỉnh. Ai ngờ người đó vẫn mắt nhắm, và phả hơi thở đều đặn vào mặt cô. Khẽ đưa tay vén lọn tóc vô thức rớt xuống mặt Taeyeon, cô thầm nghĩ “Có lẽ hôm qua Tae làm nhiều việc nên thế này đây.......trang trí Noel, và........ – Nghĩ đến đây cô bất giác đỏ mặt, ngượng ngùng với chính mình.” -Sao vậy em yêu? – Taeyeon nói mắt vẫn nhắm – Em không ngủ tiếp được nữa à? -Tae thức rồi sao? – Fany tròn mắt nhìn khuôn mặt người nằm cạnh. -Là vì Tae để em được tự do với cảm xúc của em....... – Taeyeon dừng lại mấy giây, rồi mở mắt tinh nghịch nói tiếp – .........khi ngắm nhìn Tae. Fany nhíu mày: -Em giận rồi. – Đáp gọn lỏn rồi cô quay lưng đối diện Taeyeon. -Em đáng yêu quá, Fany à! – Taeyeon bật cười rồi ôm lấy Fany – Chả ai như em, giận mà phải thông báo cơ đấy. Nhưng thôi nào..... – Taeyeon đặt nụ hôn lên lưng của Fany, rồi đặt khuôn mặt mình lên vai cô ấy, dịu dàng nói – Chào buổi sáng, Chánh văn phòng Hwang! Fany khúc khích cười, cô rất thích cái cách Taeyeon luôn dỗ dành cô, có một chút khó ưa, một chút dịu dàng, và một chút yêu chiều cô: -Buổi sáng tốt lành, Tổng Thống Kim! – Cô nói cùng nụ cười rạng rỡ khi xoay mặt mình lại đối diện người kia. Taeyeon mỉm cười rồi ấn Fany sâu vào ngực cô: -Em biết vì sao Tae thích chọc ghẹo em không? – Taeyeon nhìn xuống thì nhận được cái lắc đầu đáng yêu của Fany, cô mỉm cười tiếp – Là vì phản ứng của em. Rất đáng yêu. Em nghĩ thử mà xem, có phải bạ ai Tae cũng nhào vào chọc ghẹo. Em là nguồn cảm hứng bất tận, cứ nhìn em cười, nghe em gọi tên, lúc đấy trong mắt Tae chỉ có mỗi em. Không gian ấy chật chội đến nỗi......không có lấy một hạt bụi nào có thể nương nhờ. -Không phải bạ ai cũng ghẹo chọc......chứ không phải chọc bừa người ta nện cho mấy phát bầm mặt. – Fany trả treo – Lúc đó đừng có mà chạy về níu áo em than khóc. Taeyeon lại bật cười vì câu trả lời đáng yêu của Fany. Luôn là như vậy lâu lâu Taeyeon trêu Fany thì nhận được những câu đáp lại vừa gọn lỏn vừa đáng yêu, lại có chút chẳng nể nang gì thân phận của cô. Cứ thế Fany luôn thành công trong việc kéo Taeyeon vào những tràn cười bất tận. Nhưng sau lời đáp của Fany, Taeyeon lặng yên một chút rồi bắt đầu thì thầm. -Fany này........ – Cô chậm rãi vuốt ve một bên má của Fany. Fany hướng mắt mình đắm chìm vào cái nhìn dịu dàng của Taeyeon: -Vâng!? -Tae sẽ chăm sóc cho em tốt hơn......Chưa bao giờ cảm giác có được em kề bên lại thực như thế này. Chúng ta thuộc về nhau......thuộc về nhau, Fany à. Taeyeon cười áp môi mình lên môi Fany. Nụ hôn buổi sáng, thanh khiết, dịu ngọt như sương sớm từng giọt li ti nấn ná trên phiến lá nhỏ. Cả hai nhắm mắt đắm chìm trong cái hôn nhiều gam màu xúc cảm. Say đắm. Nồng nàn. Khắc khoải. Rời môi Taeyeon. Fany xoa gương mặt người yêu, nhìn sâu vào mắt cô ấy: -Tae sẽ yêu em mãi như thế này chứ? Khi mà......Tae đã có được em, một cách trọn vẹn. – Fany ngập ngừng nói hết câu. Thế này thì Taeyeon hiểu cả rồi. Chánh văn phòng đáng yêu của cô đang lo ngại điều này đây. Taeyeon phì cười đáp gọn lỏn: -Giây phút khi ta nhận ra mình đang thật sự yêu một ai đó. Giây phút đó là khoảnh khắc tuyệt vời nhất. Em không ý thức được hết đâu Fany à.......Có được tình yêu của em, là người may mắn được em tin tưởng để gởi trao cuộc đời em, là người duy nhất em “cho” đi tất cả. – Taeyeon kết một câu chắc nịch – Tae cam đoan sẽ không.bao.giờ.ruồng.rẫy.em. Fany như một con mèo nhỏ, cuộn tròn người lại, áp sát cơ thể trần trụi của mình vào người Taeyeon, gối đầu lên ngực cô ấy, cô dùng ngón tay vẽ vu vơ mấy hình thù kị dị lên nước da trắng không tì vết của cô ấy, cô nói với chất giọng ủy mị nhất của mình: -Em chẳng mong một điều gì hơn như thế..... -Ngày nào còn Tae, ngày đó Tae sẽ luôn bảo vệ em. Đừng lo những chuyện vặt vãnh ấy nữa. – Taeyeon vuốt ve lưng Fany – Dành nhiều thời gian vào mà thương Tae kia kìa. – Nói rồi cô lại cười nắc nẻ và ngay sau đó nhận được vài cái đánh yêu của Fany vào ngực mình. Buổi sáng hôm nay khác quá. Cảm giác này rất khác. Cái thứ cảm giác có được người mình yêu một cách trọn vẹn, nó khiến hai người vững tâm hơn, khiến họ có đủ dũng khí để chia sẽ nhưng gì sâu kín nhất. Có một điều rất đúng, sau khi hai người yêu nhau, xảy ra quan hệ. Có hai tình huống, một là sẽ cảm thấy chán ngán vì cuối cùng thứ mình muốn có đã chiếm đoạt được. Hai là họ sẽ trở nên quyến luyến nhau hơn, thích đụng chạm cơ thể vào nhau, thích được đối phương âu yếm dỗ dành, thích được làm nũng, thích được nghe những lời yêu thương ngọt ngào. Và điều này đang rất đúng với Fany. Cô nhủ thầm mình chẳng muốn rời khỏi chiếc giường này chút xíu nào, chỉ muốn dính chặt với Taeyeon, muốn cô ấy làcủariêng cô đến tận khuya nữa cơ. Riêng Taeyeon điều cô mong muốn là“nhiều hơn”. Được ôm mãi Fany vào lòng nhiều hơn, muốn nói những lời lẽ dịu dàng cho cô ấy nghe nhiều hơn, muốn được yêu cô ấy, và trân trọng những gì thuộc về cô ấy....nhiều hơn. . . Ôm Fany trong vòng tay, chờ cô ấy nhắm mắt và có được giấc ngủ sâu, Taeyeon khẽ mở mắt nhẹ nhàng khéo léo rúc tay mình ra, thì lúc đấy Fany bắt đầu nhăn mặt, càng rút sâu vào người Taeyeon hơn. Taeyeon lòng không đành nhưng cũng miễn cưỡng rời ra. Cô với tay đặt chiếc gối nhỏ kê đầu cho người yêu mình, cùng lúc lôi con gấu bông qua để nó vào lòng Fany. Mỉm cười Taeyeon đứng nhìn Fany hài lòng. “Tae ước chi mà mình có thể mãi như sáng này, ngủ cạnh em, thức dậy cùng em, chào em buổi sáng, ôm em vào lòng, thì thầm bên tai em mấy câu chuyện cười vu vơ. Tae ước sáng nào cũng vậy. Cho Tae thêm thời gian, Tae sẽ làm điều gì đó khiến em thật sự an tâm về tình yêu của hai đứa. Fany của Tae.....– Cô cúi người đặt lên trán cô ấy nụ hôn thật khẽ – Tae yêu em.” Fany nằm ngủ nhưng trong cô thấy âm ỉ một sự trống trải kì là, ôm chặt con gấu bông trong lòng nhưng vẫn thấy có chút khác lạ, rồi đến cả cái gối dưới đầu. Vẫn quá êm đềm tuy nhiên không ấm áp. Vẫn đủ đầy yêu thương nhưng không tròn đầy. Hoang mang cô đưa tay chạm vào vị trí bên cạnh giường, càng hoang mang khi mà nó không gì ngoài một làn không khí lành lạnh phủ quanh. Choàng tỉnh, Fany nhìn ngay thì đúng thật không thấy bóng dáng Taeyeon nằm cạnh đâu. Fany ngồi hẳn dậy, do vô ý, nên phía bên dưới cô cơn đau chợt kéo đến, khiến cô cau mày vì nó đau buốt người. Cắn nhẹ môi mình một cách khó nhọc. Chút gì đó rát, hơi một tí trống trải....đó là một kiểu cảm giác khá-là-bứt-rức. Lúc này đây Taeyeon ở trong phòng tắm tay cầm khăn xoa mái tóc ướt vừa ra đến, thấy Fany cau mày nhăn nhó, cô nhanh chóng đi đến, ngồi cạnh cô ấy: -Em làm sao vậy? Đau ở đâu? Fany chẳng nói chẳng rằng ôm chầm lấy Taeyeon: -Tối qua......còn đau ở đâu được nữa.... – Cô ngại ngùng nói. -Thế em nên nằm nghĩ chứ...... – Taeyeon xót xa vuốt nhẹ lưng Fany cố xoa dịu cô ấy – Có lẽ em nên đi đứng chậm lại, cũng nên đừng mang giày quá cao, đi lại cho tiện. Bớt ra dáng mấy hôm đi Fany, chân thành đó. – Không hiểu sao càng nói, câu nói từ quan tâm an ủi thành ra chọc cười. Khó khăn lắm Taeyeon mới ngăn để bản thân không cười sặc sụa. “Không khéo chọc cô nàng giận thì khổ thân dỗ dành......” -Đừng tưởng giấu nhẹm nụ cười, thì em không biết Tae đang chọc em nữa đó nha. – Fany nhíu mày bĩu môi. Đến lúc này thì Taeyeon cười thật, buông Fany ra cô ôm bụng tự dành hết cho bản thân mình một tràn cười đúng nghĩa. “Fany em thông minh đến thế là cùng.” Lời nói của Fany không khác gì giọt nước tràn ly, đã là cố gắng không cười vì cô ấy thì nay chính cô ấy lại phơi bày sự cố gắng đó. Chẳng còn nước non gì mà kìm lại nữa, mọi nỗ lực tắt ngấm. Fany chưng hững nhìn Taeyeon cười ngặt nghẽo, thậm chí tay còn đập lên giường mấy cái kiểu như “rất tâm đắc” ấy. Taeyeon càng cười khuôn mặt Fany càng nhíu lại, thấy con người kia sao mà khó ưa vô cùng cực. Thật lòng luôn đó. -Yaaaaaa Kim Taeyeon. – Cô quên hẳn cơn đau, nắm lấy một bên tai Taeyeon – Có ai trên đời như Tae không? Em đau là vì ai? Cười vui như thế nữa cơ...... Tai Taeyeon bị Fany nắm lên thì tự nhiên thấy đau liền, chẳng cách nào cười tiếp, cô lấy tay mình nắm lấy tay Fany, nhăn mặt Taeyeon nói: -Đau.....đau......Tae...... – Cô xuýt xoa – Đau chết Tae, buông-buông nào Fany. -Cho chừa. – Fany thấy Taeyeon nhăn mặt nhíu mày nên thôi – Giỏi ăn hiếp em. -Thôi cho Tae xin lỗi đi. – Taeyeon xoa tai đang đỏ của mình cười trừ – Tae thật lòng quan tâm em, cũng không hiểu vì sao, càng nói....... – Cô lại muốn cười nữa rồi – ......càng buồn cười. -Bây giờ muốn em một chổi quét bay thẳng ra khỏi nhà không?! – Fany nghiêm giọng răn đe đứa trẻ trong người Taeyeon đang bộc phát quá mức kiểm soát. Taeyeon toan chọc Fany thêm nhưng thôi thời gian ở cạnh Fany hiếm hoi, thiết nghĩ bản thân mình nên biết tiết chế lại. Lấy lại vẻ nghiêm túc Taeyeon mỉm cười: -Nghe theo Tae sẽ không đau nữa......Em vào tắm đi, nhanh rồi ra ăn sáng với Tae, sau đó còn đi làm nữa. Fany gật đầu rồi kéo tấm chăn quấn quanh người đi vào nhà tắm. Nhìn kiểu cách của Fany, Taeyeon lại phì cười. Chả hiểu nỗi hôm nay là thế nào, bị ai ám mà cô cười suốt. Hay phải chăng được kề cạnh Fany nhiều, nên tâm tình cô tươi tắn hẳn. Lúc Fany tắm ra thì cô ấy chỉ mặc chiếc áo sơ mi của Taeyeon. Bên trong chỉ là bộ đồ lót ngắn củng cỡn. Vì thường cô cũng như thế, mặc cho gọn để khi ăn điểm tâm sáng xong là thay đồ đi ngay. Áo sơ mi của Taeyeon có ở nhà Fany không dưới chục cái, đa số là do cô mua. Có dịp đi mua sắm, thấy cái gì vừa mắt lại hợp với Taeyeon thì cô mua ngay, áo sơ mi, áo khoát, dây nịch, cà vạt dây nhỏ, riêng nơ thì có vô số. Nhưng thích nhất là mua giày cho Taeyeon. Cô mua đủ kiểu, sneaker, giày kiểu công sở, hay oxfort, sweety......Chủ yếu là Fany chọn mua cho Taeyeon như thế để cô ấy có thể mặc đi làm nhiều hơn. Thi thoảng cô cũng mua tặng Taeyeon áo thun, pyjama, để khi ở nhà cô, cô ấy sẽ có nhiều sự lựa chọn. Từng tiểu tiết nhỏ nhặt đều được cô quan tâm, đích thân tỉ mỉ chọn mua. Tình yêu như thế không cần thắc mắc, nhìn đã hiểu đậm sâu bao nhiêu. Đứng trước gương bận cài nút và chỉnh cái nơ trên áo, Taeyeon nhanh miệng cười hỏi: -Em xong rồi à, nhanh nhỉ?! -Để em. – Fany mỉm cười xoay người Taeyeon lại giúp cô ấy. – Xong rồi đó, xinh thật ấy. Tổng Thống thì quần áo phải chỉnh chu.....không người ta lại cười cho. – Để mặc cho Fany sửa áo và nơ cho mình, Taeyeon chỉ biết đứng nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô ấy. -Cảm ơn em. – Taeyeon nói khi Fany đã giúp cô mặc luôn áo khoát, nắm lấy hai tay Fany, yêu thương cô hỏi – Em hạnh phúc không? -Hạnh phúc. – Fany mỉm cười hôn nhẹ vào môi Taeyeon. . . Dắt tay nhau vào bếp, khi Fany đặt chân vào đó biểu cảm của cô vô cùng ngỡ ngàng. Cô đứng nhìn bàn ăn đầy ắp thức ăn, đều giống như tối hôm Giáng sinh, nhưng bây giờ nó vẫn cứ y như mới. Thấy biểu cảm của người yêu Taeyeon cũng không lấy gì làm lạ, kéo tay Fany vào ghế, cô ấn nhẹ cô ấy ngồi xuống, rồi đi lại chổ ngồi đối diện. -Đây là món Tae chỉ vừa làm khuya qua thôi. – Taeyeon mỉm cười mở nắp – Sáng nay tranh thủ lúc em ngủ thì Tae hâm nóng lại. Trời lạnh thế này, em ăn vào sẽ ấm áp lắm đây. – Vừa nói vừa đưa cho Fany chén canh nóng. Giọng nói ấm mượt của Taeyeon vang đều đều trong căn nhà vẫn còn dư âm của đêm Giáng sinh tối qua. Thêm chén canh nghi nghút trước mặt. Fany xúc động đến nghẹt thở trước những cố gắng của Taeyeon. Lúc nào cũng để tâm đến cô. Với một người có nhiều gánh nặng trên người như Taeyeon, gia đình, quốc gia, chính trị, thì dành cho cô những nồng ấm như thế này là quá nhiều. Chỉ là những điều nhỏ nhặt nhất, chỉ cần có thể tự tay làm, Taeyeon luôn khiến cô ngỡ ngàng. Khóe mắt Fany cay xè và mũi cô nóng bừng lên, nắn nót ra một nụ cười thật tươi ngăn bản thân thêm xúc động cô đáp: -Cảm ơn Tae.....Đây sẽ là buổi sáng ấm áp nhất của em, một cách trọn vẹn. – Cô ngẩng mặt lên nhìn Taeyeon – Em sẽ luôn trân trọng. -Được rồi. Tae không muốn......nhìn em rửa mặt vào buổi sáng an lành này bằng nước mắt của em đâu. Dẫu cho là hạnh phúc đi chăng nữa..... – Taeyeon nắm lấy tay Fany đặt trên bàn – Chánh văn phòng của Tae hãy chỉ cười thôi...... -Em yêu Tae. – Fany gật đầu mỉm cười đáp chắc nịch (....và không bao giờ hối hận.) Dường như với Fany là chẳng còn từ ngữ nào diễn tả nỗi cảm xúc của cô dành cho Taeyeon. Quá nhiều lời cô muốn nói, có lẽ nói đến quên ăn quên ngủ nói mãi không chán những lời yêu thương, cảm động trước việc làm của Taeyeon. Nên thôi, gọn lỏn, cô lặp lại lần nữa. -Em yêu Kim Taeyeon. Dù là đợi cả một đời, em vẫn nguyện đợi đến cùng. Quyết chẳng rời xa... Taeyeon xúc động nghẹn lời khi nghe Fany nói ba từ đó một cách tự nguyện. Tất cả tin yêu đều hiện hết trong đôi mắt xinh đẹp lấp lánh của cô ấy: -Tae yêu nhất Mi Young. Tae hứa. Trao nhau nụ cười tròn trịa yêu thương, Taeyeon nhắc nhở Fany ăn cho kịp chén canh nóng của cô ấy. Cả hai cùng thưởng thức phần ăn sáng cùng mấy câu câu nói chọc ghẹo Fany như thường lệ của Taeyeon. Fany vẫn như thế lâu lâu lại đối đáp đáng yêu và thông minh. Tiếng cười lan tỏa khắp gian nhà, hai dáng người ngồi đối diện, trên bàn đầy ắp thức ăn nóng hổi. Thình lình Taeyeon ngừng ăn, dịu dàng cô bảo: -Chuyện tương lai em không cần nghĩ. Vì tương lai cứ để Tae lo liệu. Chỉ cần ở bên Tae thôi, ưu tư phiền não, không cần màng đến. -Em chỉ quan tâm hiện tại. – Fany ngừng lại, rồi cười nói – Em chỉ biết em yêu Tae thôi, chuyện khác em không âu sầu nữa. Hai người lặng thin nhìn nhau cười, tâm viên ý mãn. Tất cả mọi thứ vừa khít cho gam màu hạnh phúc nóng ấm vào những ngày đông hẳn còn mới tinh tươm. *Reng reng reng* “Hừng sáng Sooyoung gọi, đảm bảo không có chuyện gì tốt....” Taeyeon khẽ phì cười từ tốn áp vào tai: ---Chào buổi sáng! ---Chào buổi sáng. Cậu dùng bữa sáng chưa? ---Đang dùng. – Taeyeon mỉm cười nhìn Fany. ---Dùng hết đi rồi mình nói cho nghe một tin tốt chấn động. – Nghe chuyện thì có vẻ gấp gáp nhưng Sooyoung nói vẫn đều đều. Taeyeon nhíu mày lộ rõ nét buồn cười. ---Choi Sooyoung. Khả năng nói chuyện ngày càng hài hước nhỉ? ---Nghiêm túc đó Tổng Thống Kim quý hóa của tôi. – Tiếng cô vẫn đều đều. ---Mình xong rồi đó. Cậu có gì báo cáo thì nói nhanh đi. – Taeyeon từ tốn đáp. ---Gấp gáp thế? Đang bận rộn gì sao? – Sooyoung vẫn nói chuyện kiểu như thế. Rõ là có chuyện gấp nhưng luôn làm ra vẻ. ---Từ mai cậu không cần đi làm nữa, Sooyoung-ssi. – Taeyeon nói gọn lỏn trong ánh nhìn ngạc nhiên của Fany. Biết mình đùa hơi bị dai rồi nên Sooyoung dừng hẳn, tập trung vào vấn đề: ---Bình tĩnh Taeyeon. Sau một tháng dài, mình đã tóm được tên ngông cuồng ám sát cậu. Taeyeon nhíu mày thôi cười với Fany: ---Sao? Là ai? ---Tên đó chỉ điểm......Seo Joo Hyun. – Sooyoung ngần ngại hoàn chỉnh câu nói. Taeyeon mở to mắt nhìn Fany ngồi trước mặt mình: ---Seo Joo Hyun? Có đùa không? – Cô khó nhọc nói cùng sự ngạc nhiên tột độ. ---Là nghiêm túc. Em họ Fany – Seo Joo Hyun! – Sooyoung khẳng định.
|
Chap 40 Em lo nghĩ cho người ta, ai lo nghĩ cho em? ................................................................................
Sau khi nhận được cuộc gọi khẩn từ thuộc hạ, Yoona ngay lập tức lên xe đến điểm hẹn. Tự hỏi nếu không đúng là chuyện khẩn cấp cần gặp trực tiếp cô để giao phó. Thì tên đó sẽ khiến cô bực mình lắm khi mà đang phải dự một cuộc họp quan trọng, lại phải đứng lên xin lỗi và rời đi. Mất không bao lâu chiếc xe chở Yoona đã đến một khách sạn tương đối lớn. Cô cùng cận vệ của mình đi vào, tuy nhiên không ai nhận ra Yoona vì cô đã ngụy trang khá kín đáo. Đội nón, kính đen, khăn choàng cổ lên đến nửa mặt.
Cả hai đi lên số phòng đã được nhắn từ trước, nhanh tay Alex gõ cửa khi đứng trước phòng: -Là chúng tôi. – Anh lên tiếng sau khi cảm nhận người kia đã ở sau cánh cửa.
*Cạch*
Người đó cúi gập người khi Yoona và Alex bước vào: -Chào Thống Đốc!
Ngồi xuống chiếc ghế nệm, bắt chéo chân, để hai tay lên thành ghế hai bên, vẫn phong thái ngạo mạn như ngày thường, cô nói giọng đều đều: -Có chuyện gì khẩn cấp cần gặp trực tiếp tôi?
-Thống Đốc chờ tôi một chút. – Anh ta nói rồi đi lại phía két bảo hiểm được lắp sau tường, anh ta nhập mật mã rồi thận trọng xoay chốt, lấy trong đó một tài liệu được cho cẩn thận vào một bìa giấy vàng.
Anh trao cho Alex và Alex nhìn qua để chắc là không có gì bất ổn sau đó anh trao lại cho Yoona, cô nhìn vào cái bìa đó rồi nhíu mày nhìn anh ta: -Cái này? Có vẻ rất quan trọng?
-Vâng, đây là chuyện hệ trọng liên quan nhiều người, tôi không dám tự ý giải quyết. Bản thân tôi nghĩ có lẽ đây là điều Thống Đốc mong muốn nhất. – Anh ta thận trọng chậm rãi giải thích.
-Mong muốn nhất?! – Yoona nói cùng nụ cười nửa miệng.
Yoona mở cái bìa ra, khuôn mặt cô nhiều ngạc nhiên, cô khẽ cau mày: -Là một cái VCD?
-Đúng vậy. – Anh ta nói rồi mang lại cái laptop chuyên dụng của mình – Thống Đốc hãy xem trước đã.
Yoona vẫn có chút tò mò về cái được gọi là “mong muốn nhất”. Cô ngả ra sau ghế trong khi chờ cái VCD loading, cầm tách trà lên thưởng thức, cũng là lúc cái VCD đã loading thành công và hiện lên từng thước phim trên đó. Nhíu mày quan sát được một lúc, khuôn mặt Yoona đi từ tò mò, chán nản rồi thì ngạc nhiên, và tức giận. Chân mày cô nhíu lại những đường thật sâu dường như không tin vào mắt mình nữa. Cô cảm nhận được tim mình đập nhanh từng hồi, tay siết chặt tách trà, nhưng dù tâm trạng có tệ đến đâu, vẫn vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, cô ngồi xem đến hết đoạn phim. Khi đoạn phim vừa kết thúc, cô dùng tay gập mạnh cái laptop lại, tay siết chặt tách trà, đứng phắc dậy.*XOẢNG* “KHỐN KHIẾP!!!!”ném thật mạnh tách trà vào bức tường trắng, vệt trà ố hết cả màu tường. Yoona bấu chặt hai tay, cả hai người còn lại trong phòng chỉ biết cúi mặt không dám lên tiếng. Tuy Yoona không la hét gì nhiều nhưng trông biểu hiện và cách phản ứng của cô, đủ nhìn ra cô đang thật sự tức giận, rất tức giận.
Một lúc sau cô ngồi phịch xuống ghế, cơn giận quái quỷ do cái VCD mang lại giờ đã nguội phần nào, bình tâm cô nói: -Ngay đêm Giáng sinh? Và cái này là duy nhất?
-Vâng. – Anh ta nhanh nhanh chóng đáp.
Yoona không nói gì, cô lặng im mất đến mấy phút với cái suy nghĩ của mình. Rồi cầm áo khoát đứng lên: -Anh làm tốt lắm. Chúng ta về thôi. ..... Sau khi đã an vị vào xe, Yoona chống cằm nhìn ra cửa sổ, bâng quơ nói: -Biết phải nên làm sao với anh ta rồi chứ?
-Tôi hiểu, thưa Thống Đốc.
-Kiểm tra xem anh ta có gian dối không? Tôi không muốn thấy có bất kì bản sao chép nào khác. – Vẫn lơ đãng ngắm nhìn hai bên đường Yoona tiếp – Cho người làm ngay đi.
-Vâng. – Alex đáp rồi liên lạc qua bluetooth của anh. .....................
Taeyeon kết thúc cuộc gọi thì chẳng còn tâm trí dùng tiếp điểm tâm sáng của mình. Cô nhíu mày, thể hiện sự tức giận xen lẫn ngỡ ngàng. Phần Fany nghe tên em họ cô được nhắc đến thì cũng không khỏi ngạc nhiên. Ngồi đối diện, Fany nhanh chóng cất tiếng hỏi.
-Chuyện gì vậy Tae? Chuyện gì lại liên quan đến em gái em?
Trải cái nhìn lo lắng về phía Fany, Taeyeon tin chắc sau khi cô ấy biết chắc chắn sẽ lo phát khiếp thôi. Taeyeon hít một hơi sâu vào buồng phổi rồi từ tốn nói: -Sooyoung bảo đã điều tra ra kẻ ám sát Tae......Và người đứng sau thực hiện là....
-Seo....hyun..... – Fany khó nhọc hoàn tất câu nói của Taeyeon, bàng hoàng khi nhận được cái gật đầu từ cô ấy, cả người cô mềm nhũn, tim như bị ai bóp chặt, thất thần miệng lắp bắp nói,thanh âm của cô tựa hồ mỏng như sợi tơ, chỉ chực đứt lìa gãy đôi rồi tan biến theo hư không– Không thể nào, sao lại có thể?
-Em thay đồ đi, rồi chúng ta đến gặp Sooyoung. – Taeyeon nhẹ nhàng nói bỏ mặc câu hỏi của Fany.
Nhanh chóng nghe theo Taeyeon, Fany hoàn tất mọi thứ rồi cùng cô ấy rời đi. Fany lo đến nỗi ngồi cạnh Taeyeon cô chẳng nói được lời nào, chỉ biết nhíu mày nắm chặt tay Taeyeon. Chuyện này với Fany là “hoàn toàn không thể tin” được. “Hyunie cho người ám sát Taeyeon sao? Không thể, ngàn lần không thể. Đó là chưa kể con bé là đứa hiền lành, dù có thế nào cũng không thể cho người giết Taeyeon. Chỉ còn một lý do thôi, việc này có liên quan đến Yoona....”. Nhìn thấy Fany đâm chiêu như vậy, Taeyeon bèn kéo cô ấy vào cái ôm nhẹ, đặt một tay lên xoa lưng Fany. Taeyeon thì thầm “Em đừng lo......chúng ta sẽ xem xét lại mà”. Ôm lấy Taeyeon, cô khẽ gật đầu và tựa vào người cô ấy. *Cạch*
Claudia nhanh chóng mở cửa khi thấy Taeyeon và Fany. Sooyoung đang ngồi trên ghế thì đứng dậy gật đầu chào cả hai: -Taeyeon. Fany.
Taeyeon gật đầu rồi ngồi xuống ghế, Fany thì ngồi cạnh Sooyoung: -Chuyện lúc nãy cậu nói là thế nào? Rõ ràng hơn đi. – Taeyeon nói mắt khẽ nhìn, quan sát biểu cảm của Fany.
Sooyoung nhìn Fany rồi chậm rãi lên tiếng: -Cách đây không lâu mình có xem đoạn băng ở phía khách sạn đối diện Quảng trường và phát hiện kẻ tình nghi. Vất vả lắm mới lùng ra tung tích của gã, và cậu biết không?! Khi quân lính đến thì cũng là lúc kịp thời ngăn được gã bị thủ tiêu.
-Làm sao? Hắn ta bị thủ tiêu? – Taeyeon nhướn mày hỏi.
-Đúng vậy. – Sooyoung gật đầu khẳng định – Bọn mình lần theo hắn thì biết được có một đám người định thủ tiêu gã. Tụi mình đã tập trung tất cả lực lượng để vừa bảo vệ và đồng thời bắt hắn.
-Làm tốt lắm Đại úy Choi. – Taeyeon nhoẻn miệng cười hài lòng.
-Nhưng làm sao lại liên quan đến Seohyun? – Fany gấp gáp hỏi.
-Nhắc đến chuyện này lại thấy tên đó thật chuyên nghiệp, được đào tạo chuẩn mực. Có bị tra khảo như thế nào hắn cũng không khai là ai đứng phía sau bảo hắn thuê sát thủ. – Sooyoung ngừng lại ít phút rồi nói tiếp – Thậm chí lôi hắn vào Ngũ giác đài để dụng hình hết sức khắc nghiệt. Hắn vẫn kính bưng. Nhưng cậu biết đấy ai cũng có yếu điểm, khi mình lôi gia đình hắn vào thì..... – Sooyoung nhún vai – Hắn nói chậm rãi, mà chắc nịch là Seohyun.
-Cậu có xác định lại không? Hay chỉ nghe hắn nói rồi y vậy mà tin? – Fany hỏi tiếp.
Sooyoung lãnh đạm buông lời: -Mình kề cả họng súng lên trán con hắn. Thậm chí đã lấy chai rượu rỗng sau khi rưới lên vết thương hắn, đập nát rồi kê mãnh vỡ sắc lẻm vào cổ con bé, máu rỉ đấy. Hắn cũng nhất quyết khẳng định là Seo Joo Hyun. Tra khảo mấy ngày liên tiếp, không ăn không ngủ và cậu đâu phải không biết những trò tra khảo ở Ngũ giác đài là dành cho tội phạm đặc biệt, làm sao lại có thể dễ chịu, là sống không bằng chết. Là muốn chết nhưng không cách nào chết được. Tiếng thét của hắn thương tâm khi thấy con bé mắt ướt đẫm nhìn hắn. Mắt hắn đục ngầu, hốc mắt xám ngoét, nghẹn cả lời.
-Thôi được rồi. – Taeyeon cắt ngang – Mình tin là hắn giở người giở ma rồi. Cậu thì chẳng có hiền lành gì.
-Vậy, bước tiếp theo cậu muốn làm thế nào? – Sooyoung thận trọng mở lời. Taeyeon nhìn Sooyoung rồi đảo mắt nhìn Fany, dừng ở đó một lúc Taeyeon quay lại nói: -Mình phải suy nghĩ thêm, sẽ nhanh thôi cho cậu biết nên làm gì.
Sooyoung cũng hiểu lý do của Taeyeon là vì chuyện lần này có liên quan ít nhiều đến Fany, nên cô cũng thong thả đôi ba ngày, Seohyun cô ấy cũng không bốc hơi đi đâu được: -Mình hiểu rồi. – Cô xoay qua nắm tay Fany, cô ấy gượng cười đáp lại – Cậu đừng lo, chúng ta sẽ điều tra cẩn thận.
-Cậu đi làm việc của mình đi. Tiếp tục “hỏi han” hắn xem có gì khác không? – Taeyeon từ tốn nói.
-Được rồi. Mình sẽ cố gắng. – Cô nhẹ gật đầu – Tạm biệt Fany, đừng nghĩ lung tung nhé.
Sau khi Sooyoung rời đi, Taeyon nhẹ nhàng di chuyển sang ngồi cạnh Fany: -Em ổn chứ?
-Không một chút nào. – Fany chán nản nói – Nếu chuyện không thật chắc chắn Sooyoung sẽ không kinh động đến Tae.
-Nghĩa là em có nghi ngờ Seohyun? – Taeyeon nhướn mày nhìn Fany.
-Không. Nhưng mọi chuyện đều có thể xảy ra. – Fany hướng mắt nhìn Taeyeon – Ý em là việc này rất có thể liên quan đến một ai khác, khiến Seohyun trở thành hung thủ.
-Ai khác? Là Yoona sao? – Taeyeon ngần ngại hỏi.
-Em......thật sự không muốn liên quan đến ai trong số hai đứa nó. – Fany khổ sở úp mặt vào hai tay.
-Thế này đi Fany. – Taeyeon ngả ra sau ghế nghiêm túc nói, cùng lúc Fany hướng mặt lên nhìn cô – Tae sẽ cho em thời gian làm rõ chuyện này. Hy vọng em sẽ tìm ra được điều gì đó chứng minh không phải Seohyun. Hoặc vài ngày sau khi kết quả vẫn vậy, Tae buộc phải để mọi chuyện diễn ra theo đúng cách nó nên như thế. Em đồng ý không?
-Cảm ơn Tae đã lo nghĩ cho em. Vậy em đi ngay nhé. – Fany mỉm cười nói gấp gáp.
Taeyeon nhoài người hôn nhẹ lên môi Fany rồi rời ra nhìn cô ấy: -Có chuyện gì cũng phải bình tĩnh. Đừng làm phí tâm ý của Tae.
-Nếu thật đúng là con bé. – Fany nắm tay Taeyeon, nén hết nỗi đau và cam đoan – Em sẽ không can thiệp. Không làm khó Tae. – Nói rồi mà lòng cô đau buốt. Nỗi đau len lỏi tận xương tủy. Đánh gục Fany trong tâm tưởng.
Dịu dàng nhìn theo lưng Fany đi ra khỏi phòng, một mình Taeyeon ngồi lại lọt thỏm vào không gian rộng rãi và nguy nghiêm của gian phòng. Đảo mắt nhìn xung quanh, đưa tay vuốt mép áo khoát của mình, rồi chạm nhẹ lên nơ áo. Lòng cô dấy lên rất nhiều suy nghĩ mông lung “Vì những cái này đây sao? Đưa Seohyun ra làm lá chắn sao? Cô nghĩ tôi sẽ thủ hạ lưu tình? – Cô đưa tay chạm nhẹ lên ghế nệm, mơn man tay mình ở đó – Vì quyền lực....cái gì cũng không từ, quyết tâm loại trừ tôi, cô mới thấy an lòng sao.....Yoona?! – Nhoẻn miệng cười lơ đãng, cô đập tay lên nệm, giọng hàn lãnh – Quá tham vọng, Yoona-ssi!!!” ...................
*Cạch*
-Xin mời cô Hwang! – Người cận vệ thông báo.
Fany nhẹ cười rồi bước vào văn phòng, nơi cô sắp sửa tìm ra sự thật. Trước khi đến đây Fany thề với lòng là phải làm cho ra lẽ chuyện này. Thâm tâm cô không làm sao tin nỗi Seohyun là người đứng sau chuyện ám sát được. Em gái cô là người chủ mưu???Chẳng khác một bài toán bình phương, A và C cùng dấu, chưa tính đã biết vô nghiệm.
-Unnie! – Seohyun mỉm cười ngay khi thấy Fany – Thật đúng là hiếm hoi khi mà unnie lại đến tận đây tìm em.
Fany mỉm cười ôm chầm lấy Seohyun. Trong nụ cười hiện lên muôn phần xót xa và đau đớn. Fany ôm cô em gái thật lâu, lâu thật lâu, không nói một lời nào. Nước mắt cô vô thức lăn dài, mũi cô nóng bừng, cổ họng cô nghẹn lại vì không biết phải đối diện với sự thật sắp được phơi bày này thế nào. Dù là Seohyun có làm hay không, hậu quả vẫn vô cùng tệ. Siết chặt lấy vai em gái bé nhỏ vào lòng, cô thầm trách “Hyunie tại sao em lại ngốc như vậy, quá xuẩn ngốc.....”
-Unnie à...... – Seohyun khẽ gọi khi cảm nhận được điều không ổn ở chị mình.
Fany lấy tay lau nước mắt và trở lại tâm trạng bình thường nhất, rời cái ôm, nhìn sâu vào mắt Seohyun, cô hỏi không do dự: -Tại sao? – Ánh mắt cô sắc lại – Tại sao em lại làm chuyện đó?
-Chuyện gì? – Seohyun nhíu mày – Em làm chuyện gì?
-Chuyện em là người chủ mưu......ám sát Taeyeon? – Fany tưởng như không thở được khi nói ra câu đấy.
Một khoảng lặng diễn ra giữa hai người. Seohyun nhìn không có vẻ gì bất ngờ, cô chỉ có chút ngạc nhiên. Không lên tiếng, cô xoay lưng lại và rồi mắt cô dừng ở tấm hình chụp Yoona đặt trên bàn làm việc. Dán chặt cái nhìn vào khuôn mặt Yoona. Cái ôm của cô ấy từ phía sau lưng cô. Nụ cười Yoona thật tươi, nụ cười của cô cũng theo đó mà lấp lánh. Tay cô siết chặt tay cô ấy. Môi cô bất giác vẽ lên một nụ cười. Cách cô nhìn Yoona của cô....da diết lắm, yêu thương lắm. Đó là tấm hình hai người chụp tự nhiên và vui vẻ nhất. Hốc mắt mình cô cảm nhận đã ướt nước. Tim chững lại một nhịp. Khẽ đưa tay chạm nhẹ khung hình. Cô bình thản nói, tông giọng khiến người đối diện chẳng cảm thấy chút gợn sóng nào.
-Unnie biết rồi sao....
-Tại sao vậy? Em là vì cái gì mà làm ra chuyện này? – Fany vẫn kiên nhẫn hỏi.
-Không vì cái gì cả. Chuyện gì em cũng rất vui khi nhận được sự quan tâm của unnie......chỉ riêng chuyện này, unnie xem như mình không hay không biết gì đi..... – Giọng cô trầm mặc, không lên không xuống, đều đều đến vô thường.
Không thể chịu nỗi cách nói chuyện hờ hững của em mình, Fany nắm tay Seohyun xoay người lại, ép cô ấy nhìn cô: -Unnie biết người đó không phải là em.....Người khiến em có thể hy sinh nhiều thế này, đến không tiếc danh dự và mạng sống.....không ai ngoài Yoona-.......
-Unnie. – Seohyun cắt ngang lời Fany và vùng khỏi cái nắm tay của cô ấy – Là vì ai không quan trọng. Quan trọng là điều này em tự nguyện. Em không hối tiếc. Unnie đừng suy đoán lung tung nữa. – Cô trả lời dứt khoát. Dẫu biết là Fany đang ám chỉ việc cô là kẻ chủ mưu để bảo vệ Yoona. Nhưng cô tuyệt đối không thừa nhận điều đó.
-SEO JOO HYUN!!! Em học ở đâu kiểu nói chuyện như vậy. Kiểu như chúng ta là người xa lạ không quen biết. – Fany nắm lấy hai vai Seohyun – Chúng ta là chị em. Là chị em.
“Chị em” Hai từ này khiến Seohyun thoáng chút bối rối và xúc động vì cô cảm thấy mình cư xử hơi quá với unnie của mình. Cô gượng cười, nắm lấy hai tay Fany trong tay mình: -Em xin lỗi. – Khóe mắt cô đong đầy nước – Đó là tất cả những gì.......em có thể nói. – Hai hàng nước mắt cô lăn dài, nghẹn ngào cô lặp lại – Em.xin.lỗi. Hãy tha thứ cho em.
-Unnie cần em nói sự thật. – Fany đau lòng và bất lực khi nhìn em gái cô khóc – Xin lỗi unnie không ích lợi gì cả. Em bảo unnie làm sao đứng nhìn em tự hủy diệt bản thân mình được. Sẽ đau chết mất. Unnie nhất quyết sẽ làm ra lẽ. Không phải do em làm......thì nhất định em sẽ có không có chuyện gì.
-Không thay đổi được gì đâu unnie à....... – Seohyun mỉm cười nói – Nếu không chắc chắn, em đã không cương quyết nhiều như thế này. Chuyện Seo Joo Hyun em đã quyết tâm, không ai có thể lung lay. – Khẩu khí của cô giờ phút này thật đúng với khí chất vợ của chính trị gia.Không ngông cuồng nhưng điềm tĩnh đến ngạo nghễ. Ngữ khí vẫn lịch sự mềm mỏng, nhưng khó lòng chuyển dời.
Vừa lúc này Yoona đã về đến Dinh thự, cô định vào phòng làm việc thì thấy vợ mình và chị họ đang nói chuyện nhưng không có vẻ vui như thường lệ. Dẫu sao cũng là chuyện riêng và cô thì chẳng mấy khi quan tâm nên định rời đi, để họ tiếp tục câu chuyện nhưng vô tình Seohyun đã thấy sự hiện diện của cô. Và điều này đã thu hút cô gái họ Hwang quay người lại nhìn theo.
Lúc này ánh mắt của Fany nhìn Yoona như có ngàn mũi tên vậy. Thoáng chút lo ngại Yoona bước vào chậm rãi mở lời: -Tôi chỉ vào lấy chút hồ sơ thôi, hai người không cần quan tâm.
Nhìn Yoona khẽ lướt qua vai mình, Fany nắm lấy cánh tay cô ấy ngăn lại và khi Yoona xoay mặt lại nhìn thì....
*CHÁT* Fany thẳng tay giáng một cái tát thật đau lên má Yoona.
-UNNIE!!!!– Seohyun hét lên, trông khi Yoona vẫn còn chưng hững chau mày ngỡ ngàng chưa-hiểu-sự-tình nhìn Fany.
|