Trường Xuân Công Lược
|
|
Chương 24: Ngôi sao hôm nay sao khác quá, vì ai hứng gió đội sương đêm (*) Nguyên gốc tựa: Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu, nghĩa là 'hình như ngôi sao này không phải của đêm qua, vì ai mà sương gió đứng giữa nửa đêm'
Thời gian lui về phía trước một chút. Nến trên giá cắm không biết cháy hết từ lúc nào, người phía trước bàn, giờ phút này hai mắt vô thần, con ngươi không có tiêu cự mở một đôi mắt hiện lên tia máu. Cả đêm không ngủ, ngồi một mình đến trời sáng, lại cũng không thấy mệt mỏi. Mới vừa qua giờ Mẹo, ngoài trời vẫn một mảnh tối mờ. Cửa điện đóng chặt, người bên trong điện như đã ngăn cách với đời. Cùng với tiếng "Két" truyền tới, một đôi gót sen xuất hiện ở ngưỡng cửa, chỉ thấy có bóng người cẩn thận đi vào trong điện, sau đó thuận tay đóng cửa phòng lại. Ngước mắt nhìn tới, thân ảnh đơn bạc của người nọ giờ phút này lộ vẻ thật nhỏ yếu vô lực. "Vãn Vãn." Ôn nhu mở miệng, rất sợ làm kinh hãi đối phương. Người trước bàn quay đầu, tựa như tỉnh mộng. Không dám mở miệng đáp lại nàng, chỉ sợ vừa mở miệng, phát hiện đây chỉ là nằm mơ. Nạp Lan Thuần Tuyết thấy người nọ mở đôi mắt vô thần nhìn mình, thương tiếc đến gần. Tròng mắt Lục Vãn Vãn cuối cùng bởi vì người tới mà có chút tiêu cự. "Sao lại ngồi ngớ ra ở chỗ này?" Nạp Lan mở miệng lần nữa, người kia mới biết hết thảy những thứ này đều là thực. "Nạp Lan... tỷ tỷ? Cổ họng có chút khàn, không biết bởi vì lạnh hay là đã lâu không mở miệng. "Sáng sớm khí lạnh nặng, cũng không biết khoác cái áo ngoài sao?" Trách cứ nhìn, lau mặt nàng, cảm giác lạnh truyền tới lòng bàn tay. Lục Vãn Vãn cứng ngắc giơ tay lên cầm ngược lại tay nàng. "Không lạnh." "Còn nói không lạnh, ngươi nhìn ngươi xem, trên mặt không có chút nhiệt độ nào. "Xin lỗi." "Đúng là một kẻ ngốc." Nói xong, lại qua một hồi trầm mặc dài. "Hoàng thượng lâm triều rồi sao?" Cúi thấp mắt, không dám đối mặt với nàng. "Ừ." "Nạp Lan tỷ tỷ đi nghỉ ngơi thêm một hồi đi, Vãn Vãn đêm qua cũng ngủ không ngon." Không muốn đối mặt, chỉ muốn đem mình ẩn núp trong bóng tối, giống như làm vậy thì có thể xem như chuyện gì cũng không phát sinh. Nạp Lan Thuần Tuyết lại như không nghe được, tự mình đi về phía sạp giường ngồi xuống. "Quả thực hơi mệt chút..." Lời nói thật làm người liên tưởng, khiến cho lòng Lục Vãn Vãn như chìm xuống đáy biển. Giương mắt nhìn về phía người đang ngồi trên sạp giường, không biết nàng muốn làm gì. "Vãn Vãn, tới đây." Lại là nụ cười câu hồn như vậy, Lục Vãn Vãn tựa như bị ma nhập đi về phía người nọ. Nạp Lan hai tay chống ở mép giường, hơi ngưỡng cổ nhìn người trước mắt. "Nếu Vãn Vãn cũng chưa nghỉ ngơi đủ, vậy thì cùng ta ngủ một hồi nữa đi." Nói xong, trong chớp mắt lúc Lục Vãn Vãn còn chưa kịp phản ứng, đưa tay đem người đang đứng kéo về phía mình. Bởi vì quán tính, hai người cùng nhau ngã xuống sạp giường. Biến cố bất thình lình này, làm Lục Vãn Vãn chuẩn bị không kịp, nhìn người ở dưới gần trong gang tấc, phảng phất như mình chỉ cần hơi cúi đầu, là có thể hôn lên dung nhan người nọ. "Xin, xin lỗi." Vẫn như cũ nói xin lỗi, thân thể cũng không dám lộn xộn. "Tại sao?" "Cái, cái gì?" "Ngươi rất khó chịu sao?" "Không có." "Tại sao?" "Ta... không có." "Bởi vì Hoàng thượng ngủ ở tẩm điện của bổn cung?" Nàng biết rồi? Nàng tại sao lại biết, khoảng cách hiện tại, khiến cho đôi mắt hỗn loạn của Lục Vãn Vãn không chỗ né tránh. "Bởi vì Hoàng thượng truyền tẩm bổn cung?" Thấy nàng dáng vẻ hỗn loạn, khóe miệng Nạp Lan Thuần Tuyết dâng lên một nụ cười không rõ ý nghĩa. Vòng qua gáy nàng, đem nàng kéo hướng mình, nụ hôn không chút dấu hiệu rơi xuống. Lục Vãn Vãn kinh sợ trợn to hai mắt, xảy ra cái gì?! Người bên dưới lại không cho nàng nhiều thời gian để suy ngẫm, tự làm sâu hơn nụ hôn này, giống như đang tìm tòi thăm dò nội tâm đối phương vậy. Phảng phất như trôi qua một đời, hai người mới thở hồng hộc tách ra. "Là bởi vì cái này?" Trên mặt Nạp Lan cũng nổi lên tí ti đỏ ửng, ở trong căn phòng u tối, ngược lại bị giấu rất kỹ. "Ta..." "Hay là bởi vì... nơi này." Ngón tay chỉ về phía tim đối phương, tầm mắt lại không chịu buông tha tròng mắt hỗn loạn kia. Nàng, biết rồi. Khẳng định là vậy. Nhìn đôi mắt vừa tựa như câu dẫn, vừa tựa như tìm tòi nghiên cứu của nàng, ái ý giấu ở trong lòng làm hôn mê lý trí của Lục Vãn Vãn. Không mở miệng trả lời vấn đề, mà theo bản năng chủ động hôn lên đôi môi đỏ, thâu hương trộm tình cũng được, ghen tị cũng được, dẫu có bị nàng ghét, giờ phút này bản thân cũng đã không cách nào dừng lại nữa rồi. Tình dục thúc đẩy bản năng, hôn qua cằm nàng, đi tới xương quai xanh lưu luyến quên về. "Đau!" Người bên dưới kêu đau ra tiếng, gọi trở về lý trí của Lục Vãn Vãn. "Làm, làm sao vậy?" "Nơi này, tối hôm qua đụng bị thương. Nghe người nọ bị thương, Lục Vãn Vãn khẩn trương nhìn nàng. "Sao lại bất cẩn như vậy? Nạp Lan có chút xấu hổ nói: "Còn không phải bởi vì người nào đó chẳng khác gì kẻ ngu..." "???" "Hừ! Nếu không phải bởi vì ngươi, ta mới lười làm bị thương bản thân." "Hả?" "Không nói với ngươi nữa, bổn cung mệt mỏi vô cùng, ngủ." Nạp Lan Thuần Tuyết nói, đẩy ra người nọ, trốn vào bên trong chăn, muốn che giấu xấu hổ. Lục Vãn Vãn cũng không thuận theo không buông tha, muốn chứng minh suy nghĩ của mình: Nàng cố ý làm thương tổn bản thân là vì để tránh thị tẩm, hết thảy đều là bởi vì nàng biết mình thích nàng... Hạnh phúc tràn đầy trong lòng, mặt dày ngủ bên cạnh người kia, muốn nghe nàng chính miệng nói. "Nạp Lan tỷ tỷ..." "Đừng làm rộn, ngủ..." "Nói cho Vãn Vãn có được hay không?" "Đau..." "Nói cho ta đi mà..." "Lục Vãn Vãn! Bổn cung nói ngủ!" "Ờ..."
Trường Xuân Cung "Nương nương, Lý công công tới rồi. "Cho hắn tiến vào." "Vâng." Hoằng Lịch bởi vì lần trước phát sinh tình cảnh không vui với Ngụy Anh Lạc, cho nên chuyện ngày mai muốn ra ngoài đi tuần để cho Lý Ngọc tới nói với Ngụy Anh Lạc. Nghe Lý Ngọc nói, Ngụy Anh Lạc vốn dĩ ở thư phòng đọc sách không kiên nhẫn bảo Lý Ngọc cút về! "Tức giận như vậy làm gì?" Phú Sát Dung Âm không biết người này lại làm sao, Lý Ngọc chẳng qua là tới truyền lời thay Hoàng thượng mà thôi. "Nương nương, Hoàng thượng hắn đúng là nhỏ mọn, ta đã không so đo với hắn rồi, hắn còn tức giận với Anh Lạc!" "Hả?" "Nếu không sao hắn lại để cho Lý Ngọc tới nói, hắn không thể tự tới sao?" Hoằng Lịch ở trong lòng Ngụy Anh Lạc chính là một người nhỏ mọn lại tự đại. Phú Sát Dung Âm cười nói: "Hắn là Hoàng thượng, ngươi không thể nhân nhượng hắn sao?" "Hừ! Làm gì có Hoàng thượng nào hẹp hòi chi li như vậy" "Anh Lạc!" Ngụy Anh Lạc biết, nương nương lại muốn tức giận rồi, chỉ cần mình làm chuyện gì hơi bất kính, nàng liền sẽ nổi giận với mình. " Vâng, Anh Lạc sai rồi!" "Ngươi a! ~~" "Nương nương, người yêu Hoàng thượng sao?" Ngụy Anh Lạc không biết tại sao mình lại hỏi ra miệng, có chút hối hận, thấy sắc mặt người nọ không thay đổi gì, mới an tâm hơn một chút. Vấn đề như vậy, nếu là đặt ở trước khi Hoằng Lịch làm Hoàng thượng, Phú Sát Dung Âm nhất định sẽ không chút do dự gật đầu, nhưng mà, xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng bởi vì hắn là Hoàng thượng, bản thân mới phải mất đi đứa con, đã từng hận, song lại lý trí biết đối phương thân là vua một nước vốn vô tình, cho nên, bây giờ nói không ra được yêu, lại cũng không hận. Vô tình sao? Ngước mắt nhìn Ngụy Anh Lạc, có thể vô tình chỉ là vì chưa gặp đúng người thôi. Nghĩ tới đây, phiền muộn trong lòng lại xông lên. Nhưng nàng chung quy không hiểu được, phiền muộn kia đổi một cách nói khác đó chính là ghen! Song cũng không phải ghen vì Hoàng thượng vốn nên vô tình lại yêu Ngụy Anh Lạc. "Nương nương?" "Nói ngốc nghếch gì vậy, Hoàng thượng là vua một nước, hậu cung đông đảo giai lệ, tình yêu của hắn lại có thể phân cho mấy người?" "Nương nương nói chính phải." Tuy rằng Phú Sát Dung Âm không trả lời xác thực, nhưng Ngụy Anh Lạc cũng hiểu nàng không muốn trả lời cái vấn đề này. Ngự thư phòng. "Lý Ngọc, truyền lời chưa? Hoằng Lịch nhàn nhạt mở miệng; "Bẩm Hoàng thượng, đã truyền, có điều..." "Có điều cái gì?" "Lệnh phi nương nương mắng nô tài một trận." "Đang êm đẹp nàng mắng ngươi làm gì?" "Nô tài không biết..." Lý Ngọc kỳ thực muốn nói, Lệnh phi nương nương tại sao tức giận, Hoàng thượng không phải rõ ràng nhất sao? Trừ phi hắn không cần đầu nữa. Song hết lần này tới lần khác Hoằng Lịch lại cứ như nhìn thấu hắn đang suy nghĩ gì. "Xoay qua." "Hả?" Lý Ngọc bực bội, mình chẳng qua là nghĩ trong lòng thôi mà..... Nhận mệnh xoay người... ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|
Chương 25: Xin lỗi vì đã yêu người Trường Xuân Cung.
Đêm đã khuya, Trường Xuân Cung vốn nên an tĩnh, giờ phút này lại từ trong nội điện truyền tới tiếng cãi vã? "Ngụy Anh Lạc! Bổn cung mệnh lệnh ngươi trở về thiền điện." Phú Sát Dung Âm mới vừa tắm gội xong, tức giận nhìn kẻ vô lại đang ôm gối đứng trước mặt. "Đừng mà, Anh Lạc ngày mai phải xuất cung rồi." "Ngươi xuất cung hay không liên quan gì đến bổn cung?" "Anh Lạc đi chuyến này đoán chừng ít nhất cũng phải một tháng, lâu như vậy không được gặp nương nương, Anh Lạc sẽ nhớ người!" Có lẽ, chỉ có ỷ vào sủng ái của nương nương đối với bản thân, mới dám không kiêng kỵ nói nhớ nàng như vậy. "Bổn cung không quen ngủ chung với người khác." "Nương nương người hôm qua không phải cũng cùng Anh Lạc ngủ chung sao." Bởi vì có tâm tư khác, cho nên Ngụy Anh Lạc nói xong, tự mình mặt đỏ tới mang tai trước. Phú Sát Dung Âm thật đúng là xem thường tính cách vô lại của Ngụy Anh Lạc, đã tức đến câm nín. Ngụy Anh Lạc xem tình thế vội vàng thừa cơ trèo lên giường, tận lực để mình dựa sát vào bên trong một chút. Phú Sát Dung Âm chỉ đành phải lắc đầu một cái, bất đắc dĩ cưng chiều nhìn người đang trộm cười kia. Cởi ra ngoại y đang khoác trên người, nằm ở bên cạnh. Ngụy Anh Lạc có chút tham lam hít lấy mùi hoa nhài thơm dịu vương vấn xung quanh, cộng thêm ý tưởng muốn xích lại gần người nọ, liền có chút mất khống chế dời một chút đến bên đối phương. Cảm nhận được động tác của người bên cạnh, Phú Sát Dung Âm ngoái đầu lại liếc mắt nhìn nàng. "Ngủ xích vào bên trong đi." "Ừm." Ngoài miệng đáp ứng, nhưng không thấy hành động. "Aiz..." "Nương nương sao lại than thở?" Tên kia đã biết còn hỏi, Phú Sát Dung Âm chung quy vẫn bực bội nghiêng người đối mặt nàng. "Ngụy Anh Lạc, bây giờ lời bổn cung nói ngươi không thèm nghe nữa phải không?" "Làm gì có, Anh Lạc trừ nương nương ra, ai cũng không nghe!" "Hừ! Bổn cung không thấy thế." Có ý ám chỉ mở miệng, Ngụy Anh Lạc trưng ra vẻ mặt vô tội chớp mắt mấy cái. "Nương nương, Anh Lạc chỉ là vì thích người, cho nên mới muốn ở cạnh nương nương mọi lúc mọi nơi mà thôi, về phần mấy thứ lễ tiết nương nương muốn nói Anh Lạc cũng biết, nhưng mà Anh Lạc không muốn sống trong mớ giáo điều đó, Anh Lạc chỉ muốn tùy tâm mà sống." Ngụy Anh Lạc biết, nói thích như vậy, nương nương sẽ không hiểu lầm, cho nên dù có nói ra cũng sẽ không để người nọ nghĩ đến một tầng ý khác. Có mấy câu thổ lộ một lời hai nghĩa, nói ra được sẽ để cho nàng vui vẻ trong lòng. Lời nói của Ngụy Anh Lạc, làm Phú Sát Dung Âm cảm động rất nhiều, tuy rằng trở thành nữ nhân của Hoàng thượng, nhưng Ngụy Anh Lạc vẫn là Ngụy Anh Lạc không bị trói buộc mà nàng nhận thức, nàng vẫn như cũ làm chính mình, có chút yên tâm, cũng có chút vui mừng. "Bổn cung biết, chỉ là hậu cung này người đông miệng tạp, truyền đi chung quy vẫn không tốt." "Nương nương..." Ngụy Anh Lạc nghe Phú Sát Dung Âm nói như vậy, cảm nhận được nàng đeo trên người bao lễ giáo nặng nhọc cùng đủ thứ dày công tu dưỡng, nổi lên thương tiếc. Không kềm hãm được cầm tay nàng, dừng một chút mới nói: "Không cần sống cẩn trọng như vậy, Anh Lạc càng muốn thấy được một mặt chân thật nhất của nương nương hơn, Anh Lạc hy vọng nương nương có thể sống không câu nệ, Anh Lạc thích nhất nương nương... cười, sẽ để cho Anh Lạc cảm thấy thân thiết, cảm thấy ấm lòng." "Ngụy Anh Lạc, ngươi đang trộm thăm dò nội tâm của bổn cung sao?!" Không thể không thừa nhận, mỗi một câu nói của Ngụy Anh Lạc đều đâm thẳng vào trong lòng, có cảm giác như bị người dòm ngó đã lâu, khiến cho thanh âm của nàng càng trở nên lãnh đạm. "Ngay cả Anh Lạc mà nương nương cũng muốn đóng chặt cửa lòng từ chối ở bên ngoài sao?!" Không bởi vì người kia tức giận mà khiếp sợ, ngược lại bị lời nói nghe có vẻ hời hợt của đối phương chọc giận! Không thích người bên cạnh luôn luôn ngoan ngoãn đột nhiên hung hãn lên như vậy, Phú Sát Dung Âm quay đầu đi, tựa như trốn tránh, không nhìn nàng nữa. "Anh Lạc nói sai sao?" "Đừng nói nữa." "Tại sao không nhìn Anh Lạc? Anh Lạc đã từng nói, đối tốt với một người nhất định phải để cho người đó biết, nhưng đó là đối với người khác. Còn đối với nương nương, Anh Lạc không cầu người biết, Anh Lạc chỉ cầu nương nương có thể tiếp nhận Anh Lạc thì Anh Lạc đã thỏa mãn rồi." "Ngụy Anh Lạc, bổn cung không phải ý này..." "Vậy nương nương nói cho Anh Lạc biết, trong lòng người rốt cuộc có từng chứa chấp Anh Lạc hay không?" Phú Sát Dung Âm có lẽ là bị Ngụy Anh Lạc đột nhiên bức ép truy hỏi nên hơi bối rối, nếu như nàng tỉnh táo một chút, sẽ nhận ra, quan hệ giữa các nàng, không nên nói ra những lời kích tình như vậy. "Bổn cung chỉ là không muốn... không muốn ngươi cùng với bổn cung đeo trên lưng những thứ này ngươi hiểu không? Bổn cung chỉ cần nhìn thấy ngươi vui vẻ, bổn cung đã cảm thấy mỹ mãn." Có chút thỏa hiệp quay người lại, thả mềm giọng. "Nhưng mà Anh Lạc nguyện ý, nguyện ý cùng nương nương chịu đựng, nương nương vui vẻ Anh Lạc mới có thể vui vẻ, nếu nương nương trước sau như một sống mệt mỏi như vậy, Anh Lạc làm sao sống thoải mái được?" Phú Sát Dung Âm nhíu mày, Ngụy Anh Lạc có hơi kích động tâm tình khiến cho nàng không quen lắm. Những lời này, để người nghe vào, cứ như là thề hẹn sắt son giữa tình nhân với nhau vậy. "Anh Lạc?" Cuối cùng nhận ra được Anh Lạc dị thường, Phú Sát Dung Âm cau mày quay đầu nghi ngờ, thấp giọng kêu. Bởi vì kích động tâm tình, Ngụy Anh Lạc hiện tại đang chống người dậy, mắt nhìn xuống nàng, biểu tình ủy khuất có hơi mang theo nghi hoặc của đối phương giờ phút này lại bất ngờ nhìn thật điềm đạm đáng yêu, môi đỏ khẽ mở thật giống như đang vô tình cố ý câu dẫn bản thân, trong đầu trống rỗng, lúc thanh tỉnh lại, bản thân đã hôn lên người kia rồi! Nụ hôn của Ngụy Anh Lạc, giống như một cái chìa khóa, cởi ra những bí ẩn mê hoặc gần đây cùng với cảm giác phiền muộn thi thoảng xuất hiện trong lòng. Hóa ra là vậy sao? Không muốn thừa nhận, không muốn tin tưởng, bản thân không ngờ lại có tâm tư như vậy với người này! Tại sao phải tức giận vì hành động của Thuận tần, tại sao phải vì Hoàng thượng gọi tẩm mà phiền muộn, đáp án giờ khắc này hiện ra khiến cho nàng hỗn loạn, thống khổ, lại chua xót! Ngụy Anh Lạc dừng lại ở trên môi nàng không tiến thêm động tác nào khác, Phú Sát Dung Âm cũng không đẩy ra nàng. Hình ảnh hiện tại phảng phất như ngưng đọng. "Xin lỗi." Không biết qua bao lâu, có thể là chỉ trong nháy mắt, Ngụy Anh Lạc kéo giãn ra khoảng cách giữa hai người. Nàng mở miệng, để cho hai người không thể không đối mặt thực tế. Nhìn Phú Sát Dung Âm chậm rãi mở mắt ra, Ngụy Anh Lạc không trốn tránh, nên đối mặt, căn bản không cách nào trốn tránh. Nhưng mà, phản ứng của Phú Sát Dung Âm lại nằm ngoài dự liệu của Ngụy Anh Lạc, nàng đã nghĩ tới vô số loại phản ứng sẽ xuất hiện, duy chỉ có một câu người nọ không nói. "Tại sao?" Tại sao lại hỏi như vậy? Đã biết rõ đáp án rồi không phải sao? Chẳng lẽ chỉ vì muốn lấy được khẳng định của đối phương? Bình tĩnh nói ra như vậy, khiến cho Ngụy Anh Lạc sửng sốt. Trong lòng như có thiên quân vạn mã gào thét hỗn loạn không chịu nổi. Hồi lâu sau, cuối cùng nhắm mắt, thấy chết không sờn mở miệng: "Xin lỗi, ta yêu người. Xin lỗi, vốn định cả đời giấu trong lòng nhưng lại không chống nổi ôn nhu của người; xin lỗi, hại người khó xử, hại người thất vọng, thật... xin lỗi!" Nàng nói ra rồi, đã nói tất cả rồi, trong lòng cười thảm một tiếng, tất cả đều xong rồi. Nhưng mà, không chờ tới được phẫn nộ của người nọ, đối phương chỉ nhẹ nhàng đẩy ra thân thể đang từ trên nhìn xuống của nàng. "Anh Lạc... Bổn cung chỉ xem như ngươi hồ ngôn loạn ngữ, về sau đừng nói tiếp nữa." Nhàn nhạt mở miệng, nghe không ra bất kỳ tâm tình nào. Xoay người đưa lưng về phía nàng, không nói thêm lời nào nữa. Hồ ngôn loạn ngữ... sao? A, cho dù ta nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, người vẫn thiện lương đến mức không muốn để mình thương tổn ta sao? Ngụy Anh Lạc, đừng lại vọng tưởng nữa, nàng cả đời này đều sẽ không đáp lại ngươi. Trong hốc mắt truyền tới nhiệt ý, xoay người giống như đối phương, đưa lưng về phía nàng, đem những giọt nước mắt đáng cười che giấu ở nơi không nhìn thấy trong đêm tối. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|
Chương 26: Nàng chỉ là Phú Sát Dung Âm Bầu trời hiện lên màu trắng bạc, một chiếc xe ngựa sang trọng chậm rãi lái ra khỏi kinh đô trong buổi sớm yên tĩnh, đi về phía con đường rừng ở ngoại thành. Vẻ mặt của xa phu điều khiển xe ngựa phu xe không có gì nổi bật, nhưng người trong Tử cấm thành đều nhận thức, người này chính là Đồ Lý Sâm. Đồ Lý Sâm ở đây, chứng mình rằng ngồi trong xe ngựa tuyệt không phải người bình thường. Không sai, người này chính là chủ nhân Đại Thanh, Ái Tân Giác La Hoằng Lịch.
"Ngụy Anh Lạc, tối hôm qua ngươi không ngủ sao?! Hoằng Lịch nhìn người từ lúc vừa bắt đầu lên xe liền ôm Thuận tần ngã nghiêng ngã ngửa, giận không chỗ phát tiết. "Hoàng thượng, để cho Anh Lạc ngủ một lát đi, khả năng là tối hôm qua háo hức quá không chợp mắt được, ngủ thiếu giấc. Trầm Bích thấy Hoằng Lịch vẻ mặt tức giận, mở miệng cười. "Hừ!" "Hoàng thượng ~~ ngài cứ thiên vị ưa thích Anh Lạc như vậy thần thiếp sẽ ghen đó." Trầm Bích giở giọng hờn dỗi, thành công làm cho Hoằng Lịch ngưng trách cứ. "Kiếp trước chắc chắn là heo đầu thai tới! Hừ!" "Phụt!" Trầm Bích bị lời của Hoằng Lịch làm buồn cười, không ngờ Hoàng thượng ở thời điểm đối đãi Ngụy Anh Lạc lại khả ái như vậy. Hoằng Lịch nghe tiếng cười của Trầm Bích mới phát giác lời nói vừa rồi của mình có hơi mất thân phận, thoáng ảo não sờ cái đầu bóng loáng. "Thần thiếp có thể nhìn ra được, Hoàng thượng quan tâm Anh Lạc nhất, kỳ thực thần thiếp cũng rất thích tỷ tỷ." Chữ thích này, đối với một số người là tuyệt đối không dám nói bậy bạ, bất quá Trầm Bích biết, Hoàng thượng tuyệt sẽ không suy nghĩ sâu xa. "Trầm Bích, Ngụy Anh Lạc này có phải cho nàng uống mê hồn thang gì không, sao ngay cả nàng cũng nói tốt giúp." "Hoàng thượng thật đúng là oan uổng Anh Lạc rồi." Bĩu môi, giống như đang nói Hoàng thượng ngài không được khích bác quan hệ hai tỷ muội chúng ta. "Được, trẫm không nói nữa, dù sao nàng cũng chính là giúp cô ta không giúp trẫm." "Hì hì, hoàng thượng đang ghen sao?" "Trẫm có giấm gì đáng ăn chứ, hừ! Trẫm đây hậu cung ba nghìn giai lệ, tùy tiện tìm một người đều so với cô ta tốt hơn gấp trăm ngàn lần!" "Vâng vâng vâng, Hoàng thượng không ghen." Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại cười trộm. Hoàng thượng này đúng là trong ngoài không đồng nhất, rõ ràng thích Anh Lạc lại còn cứng miệng, hậu cung ba nghìn giai lệ, cũng không biết là ai cứng rắn muốn mang Ngụy Anh Lạc ra ngoài tự tìm bực bội. Hoằng Lịch không phát hiện hành động của mình chẳng khác nào nam tử trẻ tuổi mới sơ khai tình đậu, quanh năm cao cao tại thượng, khiến cho hắn không muốn bị đem ra luận bàn so sánh với những người kia, cho nên sẽ càng không cảm nhận được ý nghĩa bên trong lời nói của Trầm Bích. Ầm! Bánh xe ngựa phía trước đột nhiên đụng vào một khối đá nhô lên giữa đường, khiến cho Ngụy Anh Lạc vốn cũng không ngủ sâu, bởi vì lắc lư mà tỉnh lại. Xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, nhìn thấy hai người bên cạnh mới nhớ ra mình đang ở đâu. "Tỉnh rồi à." Trầm Bích mở miệng trước tiên. "Đồ Lý Sâm, xảy ra chuyện gì?! Hoằng Lịch hỏi, trong giọng nói có hơi tức giận. "Hoàng thượng thứ tội, vi thần sơ suất." Bên ngoài Đồ Lý Sâm nhanh chóng trả lời, con đường mới vừa đi qua có vẻ bị người đào đứt đoạn, không chỉ đất đá gồ lên, còn có rất nhiều hố lõm. Trầm Bích lại bởi vì Hoàng thượng tức giận mà nội tâm trầm xuống. Mặc dù biết Hoàng thượng thích Anh Lạc, nhưng không nghĩ đã để ý đến loại trình độ này? Chẳng qua là quấy nhiều giấc ngủ của người này mà thôi, mà đã ngay lập tức giáo huấn ngự tiền thị vệ kia một trận. "Làm sao thế?" Ngụy Anh Lạc không rõ nguyên do mở miệng. "Hừ! Trẫm còn tưởng ngươi dự định ngủ một giấc thẳng tới Tô Châu!" "Vẫn chưa đến sao, vậy thần thiếp ngủ thêm một hồi nữa." Ngụy Anh Lạc vừa nói vừa bám về trên người Trầm Bích. Trầm Bích nhìn Hoằng Lịch lộ biểu tình muốn ăn thịt người, vội giảng hòa: "Khụ, Anh Lạc, tay ta có hơi tê rồi, ngươi đi sang chỗ Hoàng thượng bên kia có được không." "Không được!" "Ngụy Anh Lạc!" "Vậy thần thiếp không ngủ nữa!" "Ngươi...!" "Hoàng thượng đừng tức giận." Ngay khi tình trạng khói lửa trong xe ngựa giằng co căng thẳng, thanh âm của Đồ Lý Sâm đúng lúc truyền tới. "Khởi bẩm Hoàng thượng, phía trước có một quán trà, có muốn ở chỗ này dùng cơm trưa trước hay không? Bất tri bất giác bọn họ đã đi lâu như vậy rồi sao? Hoằng Lịch thầm nghĩ. "Dừng sang một bên đi." Đồ Lý Sâm tuân lệnh, đem xe ngựa kéo qua dừng lại bên đường, thả xuống cầu thang có tay vịn, ba người một trước một sau đi xuống. Ngụy Anh Lạc lúc lắc một chút cần cổ đang bủn rủn bởi vì ngoẹo đầu ngủ, thuận tiện nhìn ngắm phong cảnh xung quanh. Suốt dọc đường đều ngồi trong xe ngựa, không chú ý trên đường nước đọng rất nhiều, hơn nữa từ phía ngọn núi cách đó không xa còn có thể nhìn ra dấu vết lưu lại sau khi đất đá chảy trượt xuống sườn núi, nơi này vừa mưa to sao? Trong lòng suy nghĩ, lại nghe thấy Trầm Bích ngồi ở trước bàn kêu mình. "Anh Lạc, tới ăn ít bánh bao." Gật đầu một cái đi tới, còn chưa ngồi xuống liền thấy Hoằng Lịch đang uống trà đem trà trong miệng phun ra ngoài. "Lão gia, làm sao vậy?!" Đồ Lý Sâm đứng ở một bên khẩn trương nhìn Hoằng Lịch, không biết xảy ra chuyện gì. "Nước trà này sao lại có mùi vị bùn đất?!" Tiểu nhị nghe thấy liền vội vàng chạy tới giải thích. "Đại gia, Tô Châu vài ngày trước mưa như thác đổ liên miên không dứt, các ngài vận khí tốt, hôm nay trời mới vừa ngừng. Nước suối cũng bị bùn đất làm lẫn vị." "Nơi này cách thành Tô Châu có còn xa lắm không?" Hoằng Lịch mở miệng. "Đi xe ngựa, không đến một canh giờ là có thể tới nơi." Hoằng Lịch suy nghĩ chốc lát liền đứng dậy, Đồ Lý Sâm ném một ít bạc cho tiểu nhị quán trà, đi theo sau lưng Hoằng Lịch. "Lão gia không ăn sao?" Ngụy Anh Lạc nói xong, ngồi ở trên băng ghế, đem trà kia uống một hớp, tiếp đó dùng thêm bánh bao. Hoằng Lịch không biết nàng có ý gì, lại cũng không thấy nàng tức giận. "Ăn rất ngon." Hướng về phía người nọ cười cười, ngừng một chút lại nói tiếp: "Lão gia bỏ qua cho, có thể là Anh Lạc quá đói." Nói xong đem cái bánh bao cuối cùng ăn vào, nhìn nhìn Trầm Bích ở một bên im lặng, nói: "Trầm Bích ăn no chưa? "Ừm." "Lão gia, để cho ngài chờ lâu, có thể đi rồi." Hoằng Lịch dĩ nhiên nghe được ý tứ trong lời của Ngụy Anh Lạc, nhưng cũng không tức giận với cách thức nàng dùng để truyền đạt cho mình lời nàng muốn nói, chỉ nhàn nhạt liếc một cái, dẫn đầu trở lại xe ngựa, hai người kia cũng đi theo sau. Đồ Lý Sâm đợi bọn họ ngồi yên, mới kéo dây đánh xe ngựa đến thành Tô Châu.
Trường Xuân Cung. Thời gian lại lui về trước một chút. Người bên trong nội điện kỳ thực đã tỉnh lại từ lúc Ngụy Anh Lạc rời đi, chỉ là tiếp tục giả vờ ngủ, nghe tiếng người nọ cẩn thận xuống giường sau đó rón rén ra khỏi phòng. Trong phòng không một ánh đèn, vật có thể nhìn thấy rất ít, song cảm giác lại nhạy bén hơn rất nhiều. Nghe tiếng cửa đóng, Phú Sát Dung Âm rốt cuộc vẫn mở mắt ra, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng lại như cái gì cũng có thể nhìn thấy... Bên kia giường còn dư lại hơi ấm, phóng túng cũng được, tùy hứng cũng được, nhích người dời qua vị trí người kia từng ngủ, che kín chăn nệm đem mình rúc vào trong đó. Sau khi trời sáng, nàng như cũ vẫn sẽ chỉ là Phú Sát Dung Âm. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|
Chương 27: Khách không mời Đường phố ở thành Tô Châu phồn hoa tựa cẩm, bốn người vừa đặt chân đến không vội đi tìm nơi ở, mà bắt đầu thưởng thức buổi họp chợ dân gian này.
Ngẫu nhiên đến đúng hội chợ, người trên đường rất nhiều, Đồ Lý Sâm cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía đi theo sau lưng ba vị chủ tử. Ngụy Anh Lạc cùng Trầm Bích mới vừa tiến vào thành này liền cùng nhau buông xả cửa, nơi này nhìn một chút bên kia nhìn một chút, Hoằng Lịch vui vẻ nhìn hai người các nàng. "Anh Lạc, ngươi nhìn xem, trước mặt tụ tập rất nhiều người. "Đi, đi xem một chút." Nói xong liền kéo Trầm Bích chen vào trong đám người, Hoằng Lịch sau lưng thấy vậy cau mày. "Đồ Lý Sâm, đi theo đi." "Vâng." Hai người thật vất vả chen vào, hóa ra là giang hồ mãi võ ở đây diễn xiếc, trước kia cũng từng xem qua, tuy nhiên từ sau khi vào Tử cấm thành liền không còn cơ hội như vậy nữa, cho nên giờ phút này hai người xem rất vui vẻ. Một trận hoan hô vang lên, người biểu diễn hướng về phía mọi người hành lễ, cám ơn hạ màn. Ngụy Anh Lạc cũng móc ra một nén bạc hào phóng thưởng cho bọn họ, khiến đối phương cảm ơn rối rít. "Hai vị phu nhân, lão gia còn chờ ở bên ngoài." Đồ Lý Sâm lo lắng xảy ra phiền toái không cần thiết, càng lo lắng cho an nguy của Hoàng thượng, cho nên mở miệng thúc giục hai nàng. "Đi thôi. Không để cho hắn khó xử, hai người thối lui khỏi đám đông. Hoằng Lịch thấy các nàng đi ra, cười hỏi: "Xem có vui không?" "Không tệ." Trầm Bích cũng cười gật đầu một cái. "Lão gia, hay là trước tìm nhà trọ nghỉ ngơi một hồi đi?" Hoằng Lịch suy xét trong chốc lát, gật đầu đồng ý.
Tử cấm thành. Trường Xuân Cung hôm nay nghênh đón một vị khách không mời mà đến. "Hoàng hậu nương nương cát tường." Tiểu Toàn Tử đứng trong sân bận rộn thấy Kế hậu từ cửa tiến vào, vội vàng buông việc trong tay xuống, quỳ xuống cung nghênh. "Miễn lễ, bổn cung chỉ tới tìm tỷ tỷ." "Bẩm Hoàng hậu, nương nương ở trong thư phòng." "Biết rồi, lui ra đi." "Vâng." "Trân Nhi, ngươi cũng ở lại đây đi, một mình bổn cung vào là được rồi." "Vâng." Luyện chữ, không bằng nói là rèn luyện tố chất và tu dưỡng bản tính. Đôi khi nội tâm phiền não, tâm bình khí hòa luyện chữ một hồi cũng có thể để cho Phú Sát Dung Âm bình tĩnh hơn một chút, hơn nữa thời gian cũng sẽ trôi qua nhanh hơn. Ngước mắt nhìn người tới một cái, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ nhàn nhạt mở miệng mời nàng ngồi xuống, tiếp tục viết những chữ còn chưa viết xong. "Chữ của tỷ tỷ vẫn đẹp mắt như vậy." Thục Thận tự mình đi tới trước bàn đọc sách, nhìn Phú Sát Dung Âm. "Quá khen rồi." Không đưa mắt nhìn, như cũ nhàn nhạt mở miệng. "Lệnh quý phi theo Hoàng thượng xuất tuần, nơi này đúng là an tĩnh hơn rất nhiều." "Người đó ồn ào cả ngày lẫn đêm làm bổn cung nhức đầu, đi ra ngoài cũng rất tốt." Nhắc đến Ngụy Anh Lạc, ngữ khí Phú Sát Dung Âm có chút biến hóa, không lãnh đạm giống như trước mặt nữa. Thông minh như Thục Thận vừa nghe là có thể hiểu được, xem ra đúng như mình nghĩ, bây giờ trừ Ngụy Anh Lạc, không ai có thể làm dẫn động nội tâm người này. "Muội muội cảm thấy tỷ tỷ vui ở trong đó." Lại là một câu không minh bạch, khiến Phú Sát Dung Âm hoài nghi mục đích nàng tới. "Ngươi hôm nay tới là tìm bổn cung hay tìm Lệnh quý phi?" Đặt bút trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Thục Thận, không biết nàng muốn làm gì. "Tất nhiên tìm tỷ tỷ, chỉ là... Dừng lại, nhìn về phía Trân Châu đứng ở một bên, ý tứ rất rõ ràng, không muốn người ngoài có mặt. Phú Sát Dung Âm biết ý tứ của nàng, mở miệng cho lui Trân Châu. "Tỷ tỷ mấy ngày nay đã quen chưa?" Phú Sát Dung Âm không hiểu ý nàng là gì, cũng không mở miệng. "Kỳ thực muội muội đã rất nhiều lần muốn đến thăm tỷ tỷ, chỉ là ngại vì thân phận hiện tại, khó tránh khỏi để người nói nhàn thoại đi. "Chỉ là cái danh mà thôi, bổn cung không quan tâm những thứ này." "Muội muội tất nhiên biết, nếu không ban đầu tỷ tỷ cũng sẽ không lựa chọn như vậy." Giống như vô tình đề cập đến tâm kết của Phú Sát Dung Âm, không dấu vết quan sát biểu tình của nàng. "Ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng đi." Phú Sát Dung Âm nghe nàng nhắc tới chuyện cũ, song ngay cả chân mày cũng chưa từng nhíu một cái. Thục Thận thì lại không ngờ Phú Sát Dung Âm nghe xong, lại chỉ hời hợt cho qua như vậy, bưng trà nhấp một ngụm, khóe miệng mang theo chút ý cười, tựa như cảm thấy đối phương thật thú vị. "Tỷ tỷ tuy rằng không quan tâm danh tiếng, nhưng chung quy vẫn là nữ nhân hậu cung, Hoàng thượng đến bây giờ lại vẫn không nói gì, ngay cả muội muội cũng cảm thấy tỷ tỷ không danh không phận ở nơi hậu cung này như vậy, quả thực có chút kỳ quái." Phú Sát Dung Âm nghe lời này, cuối cùng có chút biểu tình, chuyện này bản thân cũng từng nghĩ tới, có lẽ là bởi vì thái độ của Hoàng thượng và Anh Lạc đối với bản thân trước sau như một, cho nên cũng không nghiêm túc nghĩ sâu xa, cũng không nghiêm túc cùng Hoàng thượng nói tới chuyện này. Giờ phút này bị người ngoài nhắc tới, Phú Sát Dung Âm bất kể với tư cách là Hoàng hậu tiền nhiệm, hay chỉ với tư cách một nữ nhân, trong lòng ít nhiều vẫn có chút để ý. Thục Thận thấy mình đạt tới mục đích, cuối cùng giương lên nụ cười. "Tỷ tỷ chớ trách tội, muội muội cũng là vì nghĩ cho tỷ tỷ." "Bổn cung tất nhiên sẽ không." "Đúng rồi, muội muội ngày mai dự định mở tiệc ở Thừa Càn Cung, không biết tỷ tỷ có thể tới hay không?" Phú Sát Dung Âm vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Thục Thận, trong lòng nàng lại bỗng dưng tức giận." "Nếu ngày mai vô sự, bổn cung cũng không ngại đi một vòng." "Vậy muội muội cáo lui trước." Nói xong, liền đứng lên. Phú Sát Dung Âm đưa mắt nhìn nàng ra cửa, đối với mục đích của nàng, trong lòng như gương sáng.
Tô Châu. Đồ Lý Sâm canh giữ dưới sảnh nhà trọ, thi thoảng nhìn cửa phòng của ba vị chủ tử, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn người lui tới trong tiệm, cũng không phát hiện người nào khả nghi, nhà trọ coi như an tĩnh. Đang định cầm lên nước trà uống một hớp, cửa nhà trọ vốn an tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào. Theo tiếng kêu nhìn lại liền thấy rất nhiều dân tỵ nạn áo quần đơn sơ vây lại ngoài cửa, mà tiểu nhị nhà trọ này thì muốn ra ngoài đuổi người, cho nên xảy ra tranh chấp. Đồ Lý Sâm không suy nghĩ nhiều, trách nhiệm hiện tại của hắn là bảo đảm an toàn cho ba vị chủ tử, tuy nhiên tiếp đó trên lầu lại đột nhiên truyền đến thanh âm của Hoằng Lịch. "Đã xảy ra chuyện gì?" Đồ Lý Sâm thấy Hoằng Lịch từ trong phòng đi ra, đứng dậy chuẩn bị bước lên, nhưng Hoằng Lịch đã đi xuống lầu. "Bẩm lão gia, ngoài cửa hình như có một đám dân tỵ nạn đổ xô đến." "Đi ra xem một chút." "Vâng." Hoằng Lịch ra cửa nhà trọ, liền thấy tiểu nhị đang tàn bạo mắng đám dân tỵ nạn kia, chân mày nhíu chặt, bởi vì nhiều người, bên trong dân tỵ nạn còn có phụ nữ và trẻ con, bị chen chúc té ngã trên đất. "Đồ Lý Sâm." "Thuộc hạ rõ." Đồ Lý Sâm cơ trí, đi tới trước mặt tiểu nhị cùng hắn nói vài lời, tiểu nhị kia xoay người nhìn nhìn Hoằng Lịch, thấy hắn lăng la tơ lụa, nhìn biết là người có tiền, liền thả đám dân tỵ nạn kia vào trong sảnh, sau đó đến phòng bếp sai người nhanh chóng làm thức ăn cho nhiều người. Hoằng Lịch lại đi về phía hai mẹ con ngã xuống ban nãy, đem bọn họ đỡ dậy, để bọn họ đi vào trong sảnh khách ngồi xuống. "Cảm tạ lão gia!" Phụ nhân kia cảm kích nhìn Hoằng Lịch. "Các ngươi từ nơi nào tới?" "Chúng ta đều là từ nông thôn bên ngoài thành Tô Châu hội tụ tới, nạn lụt làm chúng ta mất nhà, càng không cần nói đến hoa màu nữa." Một nam tử khác nghe Hoằng Lịch hỏi, tiến lại gần, cùng vị ân nhân này kể nguyên nhân. Ánh mắt Hoằng Lịch trở nên thâm sâu, từ khi bọn họ vào thành Tô Châu, căn bản không có hiện tượng lũ lụt, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? "Thiên tai lớn như vậy, quan phủ không tiếp tế cho các ngươi sao?" "Aiz, đừng nói nữa, không chỉ không tiếp tế, mà ngay cả dân chạy nạn đến đây như chúng ta cũng phải giúp sức cho người nha môn đi xây sửa nhà cửa bị lũ lụt phá hủy của bọn họ." Trong lòng Hoằng Lịch nảy sinh tức giận, trên mặt lại không biểu hiện ra. "Đồ Lý Sâm." Gọi người xong, Hoằng Lịch sải bước ra khỏi nhà trọ, Đồ Lý Sâm thấy vậy lập tức đi theo. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|
Chương 28: Yến tiệc Ngày kế.
Tiểu Toàn Tử cùng Trân Châu đi theo hai bên kiệu, dọc đường đều không ngừng khuyên chủ tử không nên đi, chỉ sợ bị vị bên Thừa Càn Cung khi dễ. Nhưng mà bất kể mình hay Trân Châu khuyên cũng đều vô dụng, không có biện pháp, chỉ đành phải lui mà cầu thứ yếu, nhất định đòi đi theo cùng, Phú Sát Dung Âm không cản nổi hắn làm phiền, chỉ phải đáp ứng. Cho nên nàng hiện tại có thể là chủ tử duy nhất trong đám người này mang theo hai nô tài đến tham gia cung yến. Bởi vì trì hoãn chút thời gian, lúc ba người đi tới Thừa Càn Cung, tần phi đã ở nơi đó tụ tập đông đảo, dưới những ánh nhìn chằm chằm, đi vào trong điện, liền thấy Thục Thận ngồi ở cao vị. Trong lòng cười nhạt, nhìn vị trí vốn thuộc về Thục Thân trong dĩ vãng, Phú Sát Dung Âm dưới sự nâng đỡ của Trân Châu đi tới ngồi xuống. Trân Châu cùng Tiểu Toàn Tử ở trong lòng đem vị đang ngồi trên cao vị kia mắng một lượt, thở phì phò đứng hai bên sau lưng Phú Sát Dung Âm. Dọc đường đi tới, chỉ có Thư phi cùng Khánh phi đứng dậy hành lễ, còn những tần phi khác sau khi Phú Sát Dung Âm ngồi xuống, lại có người bắt đầu xì xào bàn tán. Dùng âm lượng để cho người nọ có thể vừa vặn nghe được: "Chẳng qua là Hoàng hậu cũ đã thất sủng lại không danh không phận, không biết có tư cách gì ngồi ở vị trí đó..." Phú Sát Dung Âm nghe vào trong tai, nhưng ngay cả mắt cũng lười ngước lên. Hết lần này tới lần khác Tiểu Toàn Tử sau lưng tức đến muốn xông qua bạt tai người kia, nhưng bị Trân Châu kéo, ngay lúc hai người còn đang lôi kéo, trong đại điện an tĩnh lại đột nhiên vang lên một tiếng bạt tai thanh thúy, hai người cũng kinh ngạc giương mắt nhìn lên. "Chẳng qua là một tần phi nho nhỏ, lúc nào đến phiên ngươi ở sau lưng nương nương nói xấu?!" Là Nạp Lan Thuần Tuyết?! Hai người bất khả tư nghị nhìn Thư phi này, không biết nàng tại sao muốn thay nương nương xuất đầu. Người bị Thư phi bạt tai không biết là thường tại hay quý nhân, chỉ có thể đem ủy khuất giấu trong lòng, cũng không hiểu tại sao Thư phi này lại muốn giúp vị Tiền Hoàng hậu kia. "Thư phi." "Nương nương." "Được rồi." "Vâng." Phú Sát Dung Âm nhàn nhạt mở miệng, cứ như bản thân không phải người trong cuộc vậy. Toàn bộ hành trình Thục Thận lẳng lặng ngắm nhìn, chỉ cười không nói. "Nếu đều đã đến đông đủ, Trân Nhi, truyền thiện đi." "Vâng."
Tô Châu. "Anh Lạc, ngươi nói xem, Hoàng thượng không phải là định đem hai ta ném ở Tô Châu tự mình trở về chứ?" "Nói ngốc nghếch gì vậy?" Ngụy Anh Lạc nghe Trầm Bích đùa giỡn, nhàn nhạt nói. "Ngươi tại sao đột nhiên khó coi như vậy?" Trầm Bích nhìn Ngụy Anh Lạc, ngày thường người này còn có thể phối hợp mình đùa giỡn đôi câu, hôm nay là thế nào đây? "Tâm trạng có chút không yên." "Làm sao? Mới đi ra ngoài một ngày đã thấy nhớ vị ở Trường Xuân Cung?" "Ừ." Vốn dĩ Trầm Bích chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi, nhưng Ngụy Anh Lạc lại không chút tránh né ở trước mặt mình thừa nhận. Trong lòng khổ sở không thôi. Rời khỏi người bên cạnh kia, một mình đi tới đứng trước cửa sổ. Ngụy Anh Lạc hậu tri hậu giác phát hiện, nàng sao lại quên mất tâm tư của Trầm Bích đối với mình, cảm thấy hối hận vì không kín miệng, nhìn bóng lưng người nọ, đứng lên tiến lại gần. "Trầm Bích, kỳ thực có thể thấy được Hoàng thượng rất để ý ngươi." Trầm Bích nghe người kia nói, trong lòng đau xót. "Cho nên, ý Anh Lạc là muốn để cho Trầm Bích một lòng một dạ với Hoàng thượng sao?" Trầm Bích thông minh, làm cho Ngụy Anh Lạc á khẩu. "Anh Lạc, nếu như ta thích làm ngươi cảm thấy khó xử, ngươi có thể không cần để ý ta." Trong mắt nghiêm túc, khiến Ngụy Anh Lạc nói không ra lời cự tuyệt. Mình không thể bởi vì nàng thích mình, liền muốn nàng đáp lại tình cảm của Hoàng thượng, đó là bất công với nàng. "Xin lỗi, là Anh Lạc ích kỷ." Trầm Bích nghe nàng nói xin lỗi, nụ cười trở về trên mặt. Tựa như làm nũng, dựa vào người Ngụy Anh Lạc. Lại nữa, lúc nghỉ ngơi cứ muốn cùng mình ngủ, hiện tại lại dính vào... Bất đắc dĩ than thở, đem nàng kéo ra chút khoảng cách. "Lâu như vậy Hoàng thượng cũng không tới gõ cửa, ta có chút bận tâm." "Ừm." "Ra xem một chút đi." Hai người cùng đi ra ngoài, ở bên trong căn phòng cách vách không thấy người, hỏi thăm tiểu nhị một phen, cũng đại khái biết nguyên do câu chuyện. "Anh Lạc, làm sao bây giờ? Đi ra ngoài tìm sao? "Tìm hắn làm gì, còn không bằng chúng ta tự ra ngoài lượn một lát?" Hai người ăn nhịp với nhau, tâm tình tốt rời khỏi nhà trọ.
Tử cấm thành. Trường Xuân Cung "Tức chết ta!!! Tức chết ta!!! Tức chết ta!!!" Trân Châu đứng ở trong sân tàn phá lá cây, hại Tiểu Toàn Tử nhìn kinh hồn bạt vía. "Trân Châu, ngươi dịu dàng một chút, về sau còn phải gả chồng!" "Ngươi đi ra, chớ cùng ta nói chuyện, ta hiện tại đang rất tức giận!" "Aiz, Kế hậu chính là biết nương nương bây giờ thân phận lúng túng, mới cố ý mời nàng đi, chúng ta làm nô tài cũng không biết nương nương nghĩ thế nào, biết rõ là cạm bẫy còn nhảy vào trong." "Ta hiện tại vừa nghĩ tới vẻ mặt của đám tần phi kia, ta liền muốn cho bọn họ mỗi người một bạt tai!" Trân Châu quả thật bị tức đến sắp không nhịn được muốn lên phía trước đánh người, càng làm cho nàng tức giận hơn chính là, nương nương lại không nói câu nào, vẻ mặt bình thản. "Aiz, nếu Lệnh chủ tử ở đây thì tốt rồi." "Tiểu Toàn Tử!" Trân Châu vừa nghe, vội vàng ngăn lại hắn, lời này nếu như bị nương nương nghe được thì tiêu. "Được được, ta không nói nữa." "Ngươi tuy nói không sai, nhưng nương nương là người nào? Nàng nhất định không muốn Lệnh chủ tử vì nàng xuất đầu." "Ừ, ngươi nói không sai." "Được rồi được rồi, đi làm việc đi. Trong viện lại khôi phục an tĩnh.
Tô Châu. Hai người vu vơ khắp hang cùng ngõ hẻm Tô Châu, qua buổi chiều mới chuẩn bị trở về, song lúc nhìn đường, lại cảm thấy xa lạ tìm không ra bắc. "Anh Lạc, chúng ta có phải lạc đường? "Hình như vậy..." "Làm sao bây giờ?" "Tìm người hỏi một chút đi." "Cũng được." Hai người đang định tìm người hỏi đường, lại phát hiện người đi đường bên cạnh đều đang chạy vọt qua các nàng, nghi hoặc không thôi. "Bên kia hình như đã xảy ra chuyện gì, rất nhiều người vây quanh." Trầm Bích mở miệng, Ngụy Anh Lạc nhìn về phương hướng ngón tay nàng chỉ, suy nghĩ một chút, quyết định đi qua nhìn xem. Người rất nhiều, căn bản chen không vào, càng không biết bên trong xảy ra cái gì. Ngụy Anh Lạc chỉ đành phải ngẩng đầu nhón lên trên nhìn xem: Tô Châu phủ nha. "Vị đại ca này, xin hỏi nơi này có chuyện gì xảy ra? Ngụy Anh Lạc kéo một nam tử bên cạnh mở miệng hỏi. "Ta cũng không rõ lắm, hình như là nạn dân tới phủ nha cáo trạng." "Chẳng qua là tố cáo mà thôi, vì sao kinh động nhiều người như vậy?" "Cô nương có điều không biết, phàm là dân tỵ nạn tới đánh trống tố cáo, quan nha đều nhất quyết không chịu xử lý, nhưng mà vừa rồi có hai người khí độ bất phàm cùng đi với dân tỵ nạn kia, không biết sao sau đó xảy ra tranh cãi, những quân lính này muốn động thủ, kết quả bị hai người kia đánh ngã trên đất." Ngụy Anh Lạc đoán có phải là Hoàng thượng và Đồ thị vệ, kéo Trầm Bích ra sức chen vào bên trong, cuối cùng đến khi cả hai sắp bị người chen chết, rốt cuộc cũng đến được trước cửa công đường. Không ngoài sở liệu, hai người trong miệng nam tử, chính là Hoàng thượng và Đồ thị vệ. "Bọn họ sao lại chạy tới công đường?" Trầm Bích nghi hoặc mở miệng. "Ai biết, trước xem một chút nói sau." "Ừ." Kỳ thực Hoằng Lịch cùng Đồ Lý Sâm nghe lời nói của đám dân tỵ nạn kia xong thì đi điều tra một phen, phát hiện nói đều là thật, liền dẫn mấy người nạn dân đến Tô Châu phủ nha, không ngờ quân lính lại muốn ngăn cản nạn dân vào đánh trống, dưới cơn nóng giận ra lệnh cho Đồ Lý Sâm đánh ngã quân lính, vọt vào phủ nha. Trên công đường không có người, chỉ có một sư gia ngồi ở phía trên, làm cho Hoằng Lịch càng nổi lửa hơn. "Bảo Hi Nhĩ Cáp Thiện cút ra đây cho ta!" Đồ Lý Sâm thấy Hoằng Lịch bên cạnh mặt đầy tức giận, bất giác lui về sau một bước, không nhịn ở trong lòng lo âu cho Tri phủ này. "Điêu dân to gan, lại dám gọi thẳng tên lão gia, không muốn sống nữa sao!" Sư gia này vừa nhìn đã biết là cái loại quen ỷ thế hiếp người. Vốn dĩ mặt rồng giận dữ, hiện tại lại bởi vì sư gia này mà càng thêm tức khí đoạt lấy kiếm của Đồ Lý Sâm muốn lên đâm chết hắn! Đồ Lý Sâm thấy tình thế không ổn, vội vàng ngăn lại Hoằng Lịch. Ngụy Anh Lạc cùng Trầm Bích ở bên ngoài nhìn Hoằng Lịch thất khiếu bốc khói, lại rất ăn ý cười lên. Có lẽ bởi vì bên ngoài thật sự quá ồn, tri phủ cuối cùng bất đắc dĩ từ hậu đường bước vào. "Người nào ở chỗ này..." Vốn muốn nói, người nào ở chỗ này ồn ào náo động, giờ thì hay rồi, đưa mắt liền thấy vị cao cao tại thượng vốn nên ở Tử cấm thành xuất hiện trước mặt mình, hai chân mềm nhũn, bị hù thiếu chút nữa quỳ dưới đất, bị Hoằng Lịch trừng một cái, vội vàng vịn bàn, chống đỡ thân thể run lẩy bẩy. "Dọn ghế ngồi!!!" Biến hóa bất thình lình, khiến cho người không biết rõ tình hình mặt nghi hoặc nhìn đại lão gia này. Quân lính mang ghế tới, lại bị Hoằng Lịch một cước đá văng ra. "Cho ngươi một ngày, xử lý xong chuyện này cho ta!" Nói xong, nổi giận đùng đùng quay người, vốn dĩ đám người chen lấn tự động nhường cho hắn một con đường, song lúc đi tới cửa, lại phát hiện Ngụy Anh Lạc cùng Trầm Bích mặt cười nhăn nhở nhìn mình, càng thêm phát hỏa. "Nhìn cái gì! Còn không đi theo." "Vâng." Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đi theo sau lưng người nọ rời khỏi. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|