Định Mệnh Cho Ta Gặp Nhau (Fameracong209)
|
|
Chương 27 Ba giờ chiều, nắng nóng ban trưa dần dần nguội lại, không khí đã trở nên mát mẻ hơn nhiều. Bầu trời trong xanh sâu thăm thẳm, rộng bao la không tìm được điểm dừng. Ánh náng diệu nhẹ chiếu trên tầng lá xanh, bóng râm in xuống mặt đất như những bông hoa nở rộ. Trên bầu trời điểm một vài tảng mây mỏng nhẹ lập lừng trôi nhẹ như con thuyền trôi trên mặt nước. Làn gió khẽ thổi dung đưa tán cây, xuyên qua làn tóc mai của hai thân ảnh hoạt bát đang đi trên con đường đầy cát sỏi và cỏ khô. Hôm nay, thời tiết rất đẹp, ai mà có ngờ rằng, chưa đầy một tháng trước, một trận đài hồng thủy đã đi qua nơi này, càn quét tất cả mọi thứ. Trên đường đi, Thúy Vân và Sơ Vũ bắt gặp rất nhiều người mất nhà cửa sau trận lụt, họ ngồi trên đường, ánh mắt thẫn thờ, chờ đợi một phép màu trong vô vọng. Còn có rất nhiều hành khuất, có cả trẻ em, người gia ra đường xin bố thí. Người chết vì bệnh tật mà không có tiền mua quan tài để chôn thây. Là người hiện đại, sống trong yên bình giàu sang, trong lòng hai nàng có rất nhiều cảm xúc đan xem, đau thương, đồng cảm .…. Hai người trầm lặng bước đi, không nói một lời, chỉ lẳng lặng quan sát xung quanh. Đi được một lúc, trươc mắt nàng là cảnh tượng một người đàn ông đang dùng chân đá vào người một thằng bé ăn xin ốm yếu. Dù bị đánh, trong mồm nó vẫn ngộm ngoạm nhai cái gì đấy, mặc kệ những cú đòn đau điếng giáng lên người nó. Sơ Vũ và Thúy Vân xót xa chạy lại ngăn ông ta. - “ Mấy người làm cái gì, tránh ra cho ta.” Ông ta bực bội hét lên nhưng không làm gì được, bởi tay hắn ta bị Sơ Vũ hoàn toàn khóa chặt. Thúy Vân thì ngồi xuống đỡ thằng bé dậy, nhìn vết thâm tím trên tay và chân nó, Thúy Vân tức giận trừng mắt về phía ông ta. - “ Ông là người lớn, sao lại tàn nhẫn đánh con nít như vậy hả ?” Trong lúc hai nàng đang đôi co với ông ta, thằng bé chớp được cơ hội ngàn vàng, bỏ chạy thục mạng. Người đàn ông thâm niên nhìn thằng bé chạy thoát liền nghiến răng nghiến lợi giằng tay khỏi vòng kìm kẹp của Sơ Vũ, tay chỉ vào hai người quát: - “ Liên quan gì tới các ngươi. Bà nó, nó chạy mất rồi, các người thay nó trả tiền cho ta.” - “ Tiền gì ?” - “ Ta vô tình làm rơi bánh bao, tính nhặt lên thì nó từ đâu xuất hiện chộp lấy ăn mất tiêu. Các ngươi mau đền tiền cho ta, nếu không…” Chưa nói hết Sơ Vũ đã chen ngang. - “ Hừ, vì một cái bánh bao mà nhẫn tâm đánh con nít sao. Bao nhiêu ?” Sơ Vũ gắt gỏng. - “ 5 phân.” Ông ta giơ năm ngón tay trước mặt hét giá. Sơ Vũ đang luồn tay vào trong túi tiền bỗng chốc dừng lại, 5 phân ? Một cái bánh bao rớt đất mà cũng 5 phân, còn hơn cả con vịt quay nàng mua ở An Thành. Sơ Vũ trợn mắt lên giọng: - “ Cái gì, ông tính lừa ai hả ? Một cái bánh bao mà đòi 5 phân.” - “ Chớ ngươi nghĩ bao nhiêu hả ? Giá gạo càng ngày càng tăng, bánh 5 phân là chuyện thường, rốt cuộc các người có trả tiền không ?” - “ Hừ….” Sơ Vũ vùng vằng lấy 5 phân bạc vứt vào người ông ta. Càu nhàu, cho ông ta một cái lườm mắt rồi xoay người bỏ đi, trong bụng ôm một cỗ tức khí, không không lại mất 5 phân bạc, haiz… ____________________________________________________
Vừa đi vừa hỏi dường, hai nàng rốt cuộc cũng đến được con đê chắn nước. Phía dưới, dòng nước màu đỏ chảy cuồn cuồn hung dữ như muốn cuốn đi những thứ nó gặp trên đường. Hai nàng quan sát xung quanh dễ dàng nhận thấy, con đê này được đắp sơ sài bằng các bao đất còn sót lại, những cây tre lỏng chỏng thiếu vững chắc làm điểm tựa cho bờ đê, hai nàng lắc đầu. Dùng những thứ này để chặn được dòng lũ là chuyện khó có thể xảy ra, họ quá coi thường sức mạnh của tự nhiên rồi. Hai nàng cũng nhau bàn bạc một lát, đem những hiểu biết về thực tế về hệ thống thủy lợi hiện đại chỉnh sửa lại chút ít sao cho phù hợp với thời cổ đại, hi vọng có chút khả quan. Nghĩ được phương pháp giải quyết nhưng làm thế nào để thi hành đây ? Quan trọng là họ có tin tưởng phương pháp của hai nàng hay không, đang đắn đo suy nghĩ làm như thế nào thì có một giọng nói quen thuộc cất lên từ sau lưng hai người. - “ Không hẹn mà gặp nhỉ ?” Lăng Thần cầm chiết phiến phe phe phẩy phẩy, bộ dáng tiêu sái, miệng cười toe toét, cùng mỹ nam Lăng An trầm tĩnh đến gần hai nàng. Hai cô kinh hô giật mình liền xoay người, hai bóng dáng cao lớn dần dần tiến lại gần, hai nàng ngẩn đầu nhìn họ, trời ạ giờ mới nhận ra, hai tên này quả thật là cao quá đi, chắc cũng phải hơn hai nàng cả một cái đầu. - “ Hai người sao lại ở đây ?” Thúy Vân hỏi. - “ Đến xem tình hình đê điều ở đây một chút.” Lăng Thần nói. Sơ Vũ nhìn hai tên đàn ông trước mắt, nàng nhận thấy ở họ có một chút khí thế không giống với người thường, nàng hỏi họ với giọng nghi hoặc : - “ Nói thật đi, hai người có phải là quan thần gì không ?” Nghe Sơ Vũ nói vậy, Lăng An và Lăng Thần sửng sốt trong giây lát, Lăng Thần mỉm cười nhẹ với Sơ Vũ, tên tiểu tử này trừ khuôn mặt đầy vết chàm thì đôi mắt to tròn lanh lợi trong suốt mang đầy thần khí đã bù đắp được vẻ ngoài xấu xí của hắn: - “ Vị huynh đệ này sao lại hỏi vậy ?” - “ Tôi cảm thấy hai người không giống người bình thường.” - “ Không giống sao ?” Lăng Thần nói rồi sờ mặt mình, ừm khuôn mặt vẫn đẹp trai bình thường, rồi hắn tự nhìn bản thân rồi nhìn Lăng An, một lúc sau ném ánh nhìn về phía Sơ Vũ, hài hước nói: - “ Bọn ta đầy đủ tứ chi, mắt mũi miệng nha, bình thường không sứt mẻ nha.” Sơ Vũ lại nghi hoặc nhìn họ dò xét, nàng cảm thấy hai người này có gì đó là lạ, khang khác. Một lúc sau Thúy Vân cất giọng nói: - “ Hai huynh là người của triều đình phái tới đây trị thủy ?” Lăng An và Lăng Thần đứng hình tập hai, nàng đoán gần đúng rồi. Thế là Lăng Thần mỉm cười nói: - “ Đúng vậy ” - “ Vậy có phương pháp chưa ?” Sơ Vũ sáng mắt lên, nếu họ đúng là quan khâm sai gì đấy thì nên nói cho hắn biết giải pháp của hai nàng. - “ Rồi, nhưng cần phải suy xét thêm.” Lăng An nói. - “ Bọn ta có một phương pháp rất hiệu quả, hai huynh muốn nghe thử không ?” Thúy Vân cao hứng nói, nhất định họ sẽ tròn mắt thán phục cho mà xem. Nụ cười trên môi Lăng Thần sững lại, Lăng An dòn hết chú ý vào hai người tỏ thái độ tò mò. “ Nói thử xem.” Lăng Thần nói, một nữ tử lại nghĩ ra phương pháp trị thủy, hay đấy xem thử nang làm như thế nào
|
Chương 28 Màn đêm tối tăm bắt đầu buông xuống, ánh đèn mập mờ lay động hắt lên thân ảnh cao lớn cường tráng của một người đàn ông. Hắn ngồi trên ghế, chân này vắt lên đầu gối bên kia tạo thành hình chữ ngũ, một tay điểm nhẹ vào cằm lộ vẽ suy tư rõ rệt. Bộ dáng thoạt nhìn trông tỏ vẻ lười biếng nhưng lại toát ra khí thế sang trọng, quý phái hấp dẫn chết người. Ánh mắt Lăng Thần không ngừng nhìn vào bản vẽ lạ mắt nhưng vô cùng chi tiết, rõ ràng . Tuy hắn có nghĩ ra biện pháp “chặn” không được thì phải “thông” nhưng việc thi hành vẫn vô cùng mờ mịt vì hắn không nắm hề chắc được khả năng thành công. Nhưng khi có tấm bản vẽ chi tiết về hệ thống thủy lợi, hắn chắc chắn năm sau sẽ không còn xảy ra hiện tượng ngập lụt nữa rồi. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của hai con người nhỏ nhắn nhưng vô cùng thông minh lúc ở con đê Tiêu Duân. ( khúc này là nhớ lại nhá ) - “ Nếu tôi đoán không nhầm thì đây không phải là lần đầu tiên con đê này bị vỡ.” Sơ Vũ nói. - “ Đúng vậy, đây là lần thứ 3.” Lăng Thần nghiêm nghị trả lời. - “ Dùng đê để ngăn cản sức mạnh thiên nhiên là điều không tưởng, nếu ta ngăn không được thì phải….” Sơ Vũ chưa nói hết câu, Lăng Thần đã chen ngang. - “ Phải thông” Thúy Vân và Sơ Vũ mở tròn đôi mắt cao hứng thốt lên, hai người này dù là cổ nhân cũng thật là thông minh quá đi. - “ Đúng rồi, ngươi đã nghĩ đúng rồi đó, vậy sao không mau ra lệnh tiến hành xây dựng hệ thống mới đi.” - “ Trước mắt đã nghĩ ra rồi nhưng vẫn không chắc chắn cho lắm. Dự tính sẽ dẫn lũ ra biển nhưng tỉnh thành này nằm sâu trong vùng nội địa không hề giáp biển. Nếu đào dẫn tạo thành hệ thống sông mới sẽ mất rất nhiều thời gian.” Lăng An lắc đầu nói. Sơ Vũ và Thúy Vân nghe vậy liền ỉu xìu, đúng vậy, thời này không có cần cẩu, máy đào máy xúc, muốn đào được một con sông cũng mất cả vài năm ấy chứ. Nhưng chẳng bao lâu, bóng đèn tròn trong đầu Thúy Vân lại phát sáng: - “ Nếu đào không xong thì ta dựa vào địa hình thực tế mà khơi dẫn dòng nước.” - “ Địa hình thực tế ?” Lăng An nheo mắt nghi hoặc, Lăng Thần thôi phe phẩy thiết phiến lên giọng tỏ vẻ vô cùng phấn khích. Sơ Vũ cùng nôm na hiểu được ý tứ của Sơ Vũ mà nói thêm. - “ Đơn giản thôi, ta dựa vào các con sông ở vùng lân cận để thoát lũ.” - “ Không được, như vậy chẳng phải sẽ dẫn lũ về địa phương khác hay sao.” Lăng Thần phản đối. - “ Đồ ngốc, ai bảo thế….” Hai nàng đồng thanh kêu lên. Lăng Thần giật mình một cái, dám nói hắn là đồ ngốc, hai nàng là người đầu tiên, cả sư phụ hắn cũng không dám mắng hắn như vậy. Nhưng mà hắn không để ý, chỉ tỏ vẻ thích thú. Lăng An thì sửng sốt nhìn Lăng Thần huynh của mình, đại ca của hắn lần đầu tiên bị ăn mắng kaka ( anh cứ cười đi ha, sau này anh cũng như vậy thôi). - “ Muốn dẫn nước lũ phải xây một hệ thống đập nước để phân chia lũ. Các con sông được nhân lũ từ thương lưu phải không những mở rộng thêm ra mà còn phải đào sâu nữa kia.” Thúy Vân nói. Hai khuôn mặt tuấn mĩ khựng lại, sao hắn không nghĩ ra nhỉ. - “ Có thể nói rõ thêm hơn không.” Lăng An nhìn hai người hỏi, lúc đầu hắn còn nghi ngờ hai người này, nhưng bây giờ hắn đang dần dần bị thuyết phục. - “ Này nhé…” Sơ Vũ ngồi chồm hổm, lấy một nhánh cây vẽ lên mặt đất. Nàng dựa vào con đập Đô Giang Yến của Trung Quốc mà vẽ ra. Miệng thì ra sức diễn giải, Lăng Thần và Lăng An cũng nhanh chóng ngồi chồm hổm, đầu cúi xuống đất nhìn vào bức vè ngoặt nghèo ẩu tả, tai thì ra sức lắng nghe cho kịp với tốc độ sao xẹt của Sơ Vũ. - “ Theo như mô hình vẽ này, đập nước được chia thành nhiều phần, đây gọi là miệng cá phân chia dòng nước, đây là luồng chia lũ và xử lý đất cát, phù sa bồi tụ và đây là cửa miệng nhập nước…” Sơ Vũ liến thoắng, phun ra một tràng. - “ Này, làm ơn vẽ rõ ra tí xíu nữa đi, nhìn rối quá. ” Lăng An nhíu mày, quả thật hắn nhìn không có ra cái gì cả. - “ Không nhìn ra ? …..” Sơ Vũ hơi bực bội, dù sao nàng cũng là sinh viên nghành mỹ thuật công nghiệp nói nhìn không ra thì hơi quá đáng. Nhưng mà bức vẽ này nàng vẽ hơi ẩu thật. Nàng hắng giọng rồi nói: “ Cái này chỉ là bản nháp thôi, ta sẽ vẽ lại bản chính cho hai ngươi. À, còn nữa, ngươi có bản đồ vẽ rõ các con sông chứ, cho ta mượn.” - “ Ngươi dùng bản đồ để làm chi ?.” Lăng An nghi hoặc, bản đồ là vật rất quan trọng chỉ được những người có vị trí hệ trọng trong triều đình giữ gìn, bản đồ xem như quốc bảo, bí mật của một quốc gia, hắn không thể tùy tiện cho một thường dân không rõ danh phận xem được. - “ Để xem các nhánh sông mà phân chia nước lũ cho hợp lí, còn phải thiết kế hệ thống kênh đào dẫn nước phục vụ cho việc trồng trọt, còn nữa phải hạn chế các con cầu nhỏ không cần thiết bắc qua sông, bởi vì nó sẽ làm nghẽn dòng chảy….” - “ Ngươi còn nghĩ tới điều này sao ?” Đôi ngươi của Lăng Thần sáng lên, hắn bắt đầu bị phương pháp lạ lẫm của hai người thuyết phục. - “ Còn phải xây dựng thêm nơi nơi tích trữ nước phòng ngờ cho mùa khô.” Thúy Vân nói. - “ Mùa khô ? ” Lăng Thần hỏi. hai người này đang nói cái gì vậy ? - “ Không có mùa khô, là sao ? Phải có hai mùa là mùa mưa và mùa khô chứ.” Sơ Vũ hỏi. - “ Ở đây có bốn mùa, xuân hạ thu đông. Mùa hạ bị ngập lụt là do lượng băng trên núi tan ra chảy xuống đồng bằng cộng với cơn mua kéo dài mới gây ra vỡ đê.” - “ Hả, băng ?” Sơ Vũ và Thúy Vân, đúng rồi, hai nàng xuyên tới vùng ôn đới chứ không phải cận nhiệt đới. Trời ạ, hai nàng lớn lên ở xứ nóng nha, tự nhiên đùng một cái chạy tới nơi có mùa đông tuyết rơi, không biết hai người có chịu nổi không đây. - “ Sao vậy ?” Lăng Thần hỏi. Hai người này sao lại tỏ thái độ như vậy. Hay là bọn họ không phải là người của Vi Quốc. Hắn không mong hai người là mật thám do nơi khác phải tới đâu. - “ Hai ngươi từ đâu tới. Nghe giọng của các ngươi không giống với địa phương nào ở đất nước chúng ta.” Lăng An nói, trên mặt có một chút hàn khí toát ra. - “ Hả….?” Sơ Vũ và Thúy Vân ngây ra một lúc, hắn đang nói cái gì vậy ? - “ Hai ngươi là mật thám của nước khác phải tới phải không. Hèn gì kiếm cớ xem bản đồ.” Dứt lời, Lăng An tuốt gươm kề vào cổ Sơ Vũ. Sơ Vũ nổi da gà, thanh kiếm sắc bén lạnh toát chạm vào cổ nàng khiến nàng rùng mình trong giây lát. Sau đó là lửa giận bùng lên, thổi bay cả hàn băng trước mắt. Nàng chỉ tay vào Lăng An. - “ Đầu óc ngươi thật là biết tưởng tượng nha. Ta mà là mật thám thì còn lâu mới chỉ cho các ngươi phương pháp trị thủy.” - “ Lăng An, ngươi đừng có hồ nghi bậy bạ. Bọn ta tuy không phải là người Vi Quốc nhưng tuyệt đối không phải mật thám.” Thúy Vân bình tĩnh hơn Sơ Vũ, nàng dùng ánh mắt cương trực nhìn thẳng vào mắt Lăng An, hi vọng hắn tin tưởng hai nàng. Lăng An bây giờ mới hạ kiếm xuống, nhìn đôi mắt trong suốt kia, hắn không hiểu sao lại bắt đầu tin tưởng. - “ Vậy các ngươi là người nước nào ?” - “ Việt Nam” Thúy Vân nói, mà hắn biết mới là lạ đó. - “ Việt Nam ?” Lăng Thần và Lăng An đồng thanh, nghe lạ hoắc. - “ Vậy phương pháp trị thủy là do ai nghĩ ra.” Lăng Thần hỏi. - “ Là ta và Thúy Vân…a Tử Vân.” Sơ Vũ nói hớ liền sửa lại. - “ À….” Lăng Thần nhìn Thúy Vân cười thỏa mãn, tên nàng là Thúy Vân, hắn sẽ nhớ kĩ. _________________________________________
- “ Kẹt ……………..” Âm thanh đẩy cửa đánh thức Lăng Thần khỏi hồi ức ban chiều. Hắn vẫn không ngẩng đầu nhìn người vừa mới bước vào bởi hắn biết chỉ có Lăng An mới dám tự động đẩy cửa vào mà không cần bẩm báo gì cả. - “ Đại ca.” Lăng An đến bàn, khoan thai ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà. “ Giờ này huynh vẫn ngồi xem bản vẽ đó sao ?” - “ Ta không thể không xem sao ? Hai người quả là kì nhân, phải tài giỏi như vậy mới nghĩ được phương pháp hay như vậy.” Hắn gấp bản vẽ lại rồi nói tiếp “ Vậy còn lai lịch của bọn họ ?” - “ Đệ đã cho người đi điều tra rồi. Hai người bọn xuất hiện lần đầu tiên tại Đào Nguyên Thôn, sau đó là An Thành huyện…. họ đắc tội với không ít người. Có điều đệ không điều tra ra thân thế của họ, cũng không biết Việt Nam là Quốc gia nào, hai người họ thật sự bí ấn. Có điều huynh lại tin tưởng cho họ xem bản đồ quốc gia như vậy sao, thật là to gan….” - “ Haiz, trực giác của ta nói cho ta biết họ không phải là người xấu, không phải biện pháp của họ rất tuyệt sao.” Đôi môi mỏng nhếch lên đến một độ cong hoàn mĩ, Thúy Vân, và xú tử Sơ Vũ, một nam một nữ kì lạ và bí ẩn, nhưng nhanh thôi, hắn sẽ biết tra ra được hai người là ai. ( chú thích : Thần ca vẫn chưa biết Vũ tỉ là nữ nhé.) - “ Đại ca, chuyện Mộc Lãng…..” - “ Ta sẽ đích thân xử tội hắn…. đệ chuẩn bị đi.” - “ Vâng…” Lăng An đứng dậy không thèm chào hỏi đi một lèo ra khỏi cửa. Lăng Thần cười cười, cái thằng em trai này, khi nào có người mới chịu hành lễ với hắn, còn không chẳng xem hắn ra cái gì cả. haiz……….
|
Chương 29 Lăng An đi bộ dọc hành lang, rẽ xuống cầu thang bước qua bậc cửa đi ra bên ngoài. Ban đêm tĩnh lặng, chỉ đâu đó râm ran nhè nhẹ môt vài khúc nhạc của những con dế, ếch nhái về đêm. Bầu trời đã nhuộm một màu tối, không khí tràn ngập vị sương đêm. Lăng An ngước nhìn lên màn trời, trên một vùng rộng lớn tối tăm nổi bật lên chút ánh sáng bàng bạc của mặt trăng, vầng trăng như một đóa hoa trắng chớm nở, vô số ngôi sao trên bầu trời tựa như những viên ngọc được tinh tế khảm nạm tùy hứng, phát ra tia sáng lập lòe, mờ ảo. Sự tĩnh lặng trải khắp bầu trời đen thẫm khiến cho vị vương gia uy quyền hồi tưởng lại những kí ức đau buồn trong quá khứ. Hắn nhìn chằm chằm vào ngôi sao lớn nhất ở phía bắc, miệng nở một nụ cười thê lương, đến bây giờ vẫn không quên được nàng, người con gái mà hắn yêu thương nhất – Dạ Tuyết. Nàng từng nói, khi nàng chết đi, nàng sẽ hóa thân vào ngôi sao sáng nhất ở phía bắc, để được nhìn thấy phu quân của nàng, bảo hộ cho người nàng yêu nhất – Lăng An. Từ ngày Dạ Tuyết rời xa hắn, hắn không bao giờ nở nụ cười và cũng không muốn cười. Hắn đã không bảo vệ được nàng, là lỗi của hắn. Đôi mắt đen sâu thẳm không đáy chợt hiện lên một cô đau thương hiếm thấy lại chuyển sang dịu dàng nhìn chằm chằm vào ngôi sao kia khẽ nói thành câu nhưng rất nhỏ: - “ Tuyết nhi, ta đang nhìn nàng đây này, nàng cũng đang nhìn ta phải không ?” Dứt lời vì tinh tú kia phát một tia sáng nhấp nháy mạnh mẽ rồi trở lại như bình thường, bờ môi của Lăng An hiện lên một đường cong hiếm thấy, đôi mắt tràn ngập nhu tình. Lăng An rời mắt khỏi ngôi sao kia xoay người đi đến chỗ Mạc Phi, nhất thời, hình ảnh một nữ nhân kì lạ đập vào mắt hắn. Nàng đứng cách nơi này khá xa nhưng hắn vẫn nhìn rõ được khuôn mặt nàng. Bờ vai Lăng An khẽ run lên, tin đập trật một nhịp, hơi thở bắt đầu hỗn loạn. Ánh trăng dịu nhẹ chan hòa thắp sáng khắp nơi, len lỏi vào màn đêm u tối. Màu bạc của vầng trăng như bao phủ lấy cơ thể mảnh mai của người con gái ấy. Cảnh và người hòa quyện với nhau tạo thành một bức tranh đẹp không sao tả xiết. Làn da trắng nõn mịn màn như được tôn vinh nhờ ánh sáng của vì tinh cầu kia. Bộ trang phục màu trắng vô cùng kì lạ, cánh tay áo mỏng manh chỉ dài tới cẳng tay, chiếc quần đùi ngắn cũn để lộ ra đôi chân ngọc dài thẳng tắp. Thoạt nhìn nàng như một tinh linh huyền ảo bước ra ừ trong thế giới cổ tích, xinh đẹp, kì lạ. Tuy cách ăn mặc cô cùng khiêu khích, lộ cả da thịt nhưng lại toát ra khí chất thanh cao, thoát tục như tiên hạ phàm. Mái tóc dài đến vai có chút hỗn độn, một làn gió nhẹ thổi qua khiến những lọng tóc khẽ tung bay ôm lấy đường nét tinh tế trên khuôn mặt. Lăng An nhu muốn ngạt thở, hắn gọi khẽ: - “ Tuyết nhi….” Hô hấp của hắn ngày càng gấp gáp, Tuyết nhi xuất hiện trước mắt hắn, là thật hay mơ đây. Hắn nhìn thật kĩ vào khuôn mặt trước mắt kia, không , không phải Tuyết nhi của hắn, nhưng lần đầu nhìn thấy nàng lại khiến hắn xao động. Nàng là ai? dù không phải Tuyết nhi nhưng khuôn mặt nàng lại có một vài đường nét tương đồng như người vợ của hắn. Lăng An quyết định bước đến gần cô gái đó nhưng lại bị một giọng nói từ đằng sau gọi lại: - “ Bẩm vương gia, đã chuẩn bị xong cả, binh lính chờ lệnh của người.” Mạc Phi chắp tay cúi đầu nói. - “ Được rồi, chờ lệnh của vương, Vương nói sẽ đích thân xử trí.” Lăng An xoay người lại nhìn Mạc Phi. - “ Tuân mệnh.” Mạc Phi cúi đầu lần hai rồi xoay người rời đi. Lăng An lập tức trở người, ánh mắt truy tìm người con gái kia nhưng …nàng đâu rồi ? Lăng An gấp gáp chạy đến dưới tan cây chỗ nàng vừa đứng cảm nhận thấy hơi người vẫn còn đâu đây. Rốt cuộc nàng đã đi đâu ? ________________________________________________ Thúy Vân đẩy cửa bước vào trong phòng trọ, tiểu nhị đi ngang qua nhìn nàng mà muốn rớt cả tròng mắt. Cô gái xinh đẹp kia ăn mặc thật là kì quái đi, hắn nhìn thân ảnh xin xắn đến khi cửa khép lại kêu một tiếng hắn mới sực tỉnh, bây giờ hắn phát hiện trên mép miệng có dính một bãi nước miếng. Hắn chùi mép rồi luyến tiếc rời đi, trong lòng thầm thán phục – đúng là cực phẩm nhân gian. Sơ Vũ tối nay cũng mặc chiếc quần cụt, áo thun ngồi trên giường thoa kem dưỡng da. Thấy Thúy Vân từ bên ngoài bước vào, thân mặc một áo sơ mi trắng mỏng manh, quần đùi, dép lê, một bộ dáng hấp dẫn , Sơ Vũ cười tà mị: - “ Mặc đồ hấp dẫn vậy mà dám ra ngoài sao ?” - “ Có gì đâu mà hấp dẫn, bình thường mà.” Thúy Vân nhìn lại chính mình ngây ngô nói. - “ Bà đừng quên đây là thời nào chứ, lộ chân thôi cũng lớn chuyện rồi. ” - “ À, quên mất, tui thấy nóng nực quá nên đi hóng mát tí thôi mà.” - “ Vậy này giờ có gặp ai không ?” Sơ Vũ cắm cúi thoa kem lên da, mấy ngày nay dãi nắng dầm mưa, lại không chú ý giữ gìn, bây giờ da nàng có chút sạm đen, haiz. - “ Có, một tiểu nhị vừa mới đi ngang qua.” - “ Ha, hắn thấy bà bảo đảm là chảy nước miếng cho mà xem.” - “ Không biết nữa….” Như Lan ngồi bên cạnh nhìn hai tỷ tỷ của mình, trời ạ các tỉ sao lại anh mặc thiếu vải như vậy chứ. Vân tỷ còn ung dung ra ngoài hóng gió, tỷ không biết bộ dạng của mình lúc này là đang dụ hoặc nam nhân sao. Như Lan đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn. Thấy Như Lan cúi gằm mặt xuống, Thúy Vân nghĩ ra một chuyện muốn trêu muội muội của mình một chút: - “ A, ta thấy dáng người Lan nhi cũng thật tốt nha, muội muốn mặc thử một vài bộ đồ của ta không, nhất đinh là rất sẹc xy đó nha.” Sơ Vũ cũng bắt đầu hùa theo, nhảy xuống giường cầm một bộ váy hở lưng rồi đi đến bên Như Lan, nở nụ cười gian xảo: - “ Cái này đẹp đây, muội mặc thử ta xem.” Như Lan hoảng hồn đứng bật dậy chạy trốn, lắc đầu lia lịa: - “ Không, muội không mặc đâu.” - “ Sao lại không mặc, mặc cho ta xem chút nào.” Sơ Vũ đuổi theo nàng ta, cười tươi rói. Thúy Vân chạy đến chặn đầu Như Lan tóm lấy nàng ta. - “ Ngoan nào…..” - “ Á….tha cho muội đi mà.” Như Lan hét toáng lên, vùng vẫy. Thúy Vân và Sơ Vũ ra sức cù léc nàng ta, trong phòng hiện lên một mảnh lộn xộn, ầm ỹ, tràn đầy tiếng cười. Các nàng không hề biết, tối nay sẽ có một biến động lớn thay đổi vận mệnh oái ăm của thị trấn Tiêu Châu này.
|
Chương 30 Trong một gian phòng xa hoa tràn ngập ánh sáng và tiếng đàn hát. Một người đàn ông trung niên nằm trên một chiếc giường lớn, vạt áo trước ngực phanh ra để lộ bộ ngực nhão nhoét, cái bụng tròn vo phơi ra, hai chân lười biếng gác đùi của một nữ nhân trạc 17 , 18 tuổi, nàng ta đang ra sức đấm bóp chân cho hắn. Bộ dáng phệ nệ khiến người khác cảm thấy vô cùng xấu xí, ghê tởm. Hai tay hai bên, trái một cô, phải một cô. Người cầm quạt phe phẩy quạt mát cho hắn, người kia dùng tay mớm trái cây vào miệng hắn. Giữa phòng là 5 ,6 mỹ nhân ra sức múa may, tìm những động tác gợi cảm nhất mà mê hoặc hắn ta. Mỗi cô, mỗi người mỗi vẻ, nhưng có một điểm chung là các cô chỉ mặc trên người một cái váy mỏng và một cái yếm. Hắn chính là Mộc Lãng, vị quan nổi tiếng là “ thanh liêm” của Tiêu Châu. Bỗng bên ngoài cửa có tiếng gọi của quản gia: - “ Đại nhân, người đã đưa tới.” Dứt lời, Mộc Lãng ngồi phắt dậy, đôi mắt sáng rực lộ rõ vẻ lang sói: - “ Đưa nàng ta vào.” Vị quản gia râu bạc liền mở cửa đưa một cô gái vào căn phòng. Lương quản gia nhìn cô gái nhỏ nhắn tầm 15, 16 tuổi với ánh mắt thương cảm rồi nói: “ Cô nương mau vào đi.” Khuôn mặt cô trắng bệch, đôi vai run rẩy, đi không vững xém tí nữa là vấp vào bậc thềm mà té ngã. Mấy nữ nhân khiêu gợi nhìn cô rồi nở nụ cười khinh bỉ, cho nàng ta một cái nguýt mắt đầy ác ý. Nàng tủi nhục cắn chặt môi dưới, dường như đến rướm máu, bàn tay siết chặt vào vạt áo màu hồng. Hôm may cô phải dùng thân mình để chuộc lấy mạng sống của cha cô. Quản gia đỡ lấy thân hình gầy yếu của nàng rồi vô nhẹ vai nàng an ủi, ông nhìn cô một lát rồi lắc đầu xoay người đi ra khỏi phòng, từ từ khép cửa lại. Nàng sợ hãi đến nỗi không dám nhấc chân mà đi, bây giờ nàng như một con thỏ đang chờ đợi sói đến nuốt trọn nàng. Cả người nàng toát ra hương vị của một tiểu cô nương mới trưởng thành khiến Mộc Lãng thèm khát, không ngờ con bé bẩn thỉu kia tắm rửa xong, ăn mặc sang trọng một tí là khác hắn. Hắn ta cất giọng gọi nàng: - “ Lại đây.” Tim nàng như muốn bay ra ngoài, không nàng không muốn tới đó. - “ Mau lại đây.” Hắnkhông kiên nhẫn gọi thêm một lần nữa. Nhưng, nàng vẫn đứng ngây ra đó, cúi đầu không dám nhìn. - “ Các nàng, dẫn nó tới đây.” Hắn chỉ vào hai người hầu hạ bên cạnh. Các nàng miễn cưỡng nhấc mông ra khỏi giường, dáng đi uyển chuyển khiêu gợi đến bên cô bé nhỏ nhắn đảo một vòng quanh nàng ta rồi ném cho một cái nhìn khinh thường. Hai nàng kéo tay cô bé đến trước mặt Mộc Lãng rồi xoay người ngồi vào ghế bên cạnh. - “ Ngẩng mặt lên cho ta xem.” Cô ngẩng đẩu lên, lộ ánh mắt rướm một ít hơi nước. - “ Đẹp lắm.” Dứt lời hắn kéo nàng vào lòng rồi áp chế nàng dưới thân hắn. Hắn cúi đầu ngửi vào cổ nàng rồi khen ngợi : “ Thơm lắm, để xem da thịt ngươi thế nào.” Xong, hắn vung tay xé toạt chiếc áo trên người cô để lộ bộ ngực con cònchưa phát triển hắn. “ Nhỏ quá, nhưng mà ta thích.” Hắn cười dâm đãng, bộ râu mép rung lên khiến nàng thấy vô cùng ghê tớm. - “ Không đừng mà…” Cô bắt đầu khóc lóc giãy dụa kịch liệt. “ Bang” một âm thanh trong trẻo thanh thúy vang lên. - “ Ngươi đến đây là để đổi mình cưới cha ngươi. Khôn hồn thì nằm yên,” Nàng chết lặng, một bên má đau rát nhưng tim nàng còn đau hơn gấp bội, nàng cảm thấy vô cùng nhục nhã. Nàng không ngờ vì cha nàng lỡ làm vây một chút áo của hắn mà phải ngồi tù, bị đánh đạp dã man, để cứu cha, nàng phải dung thân mình để đổi lấy. Nàng nhắm mắt, sợ hãi chờ đợi sự tủi nhục…. nhưng sau đó là một hồi trống inh ỏi bỗng vang lên vọng vào trong phủ. - “ Tùng …..tùng……..tùng………..” - “ Cái quái gì vậy ?” Mộc Lãng tức giận quát to “ Lương quản gia.” Lương quản gia cấp tốc chạy vào. - “ Kẻ nào đánh trống.” - “ Bẩm là ba nam nhân.” - “ Đuổi chúng đi, ban đêm còn đánh trống kêu oan.” Mộc Lãng tức tối, cả mấy tháng nay không ai kêu oan, giờ ở đâu ra chui ra 3 tên to gan lớn mật dám làm ầm ỹ trước quan phủ vào ban đêm. Hắn mắng một câu rồi quay lại giường tiếp tục việc còn bỡ lỡ. Tiếng trống ngừng kêu, hắn ta cười hài lòng… nhưng một lát sau hồi trống lại tiếp tục vang lên dồn dập. - “ Lương quản gia.” Mộc Lãng hét rống lên. Lương quản gia phóng như bay vào. - “ Ta bảo ngươi đuổi chúng đi cơ mà.” - “ Dạ, đã đuổi rồi thưa đại nhân nhưng mà……” - “ Mà sao.” Mộc Lãng gằn giọng. - “ Đuổi không được ạ…. “ - “ Người của ta đánh không lại họ….” Giọng quản gia thấp xuống, cúi đầu nói. - “ Cái gì, dám đánh người của quan phủ, bọn này chán sống rồi. Lập tức triệu hồi toàn bộ binh lính cho ta….. _______________________________________ Bên ngoài cửa phủ, nổi bật trong đêm là bóng dáng cao lớn của ba người đàn ông anh tuấn. Lăng Thần mặc một thân áo bào tím , thắt lưng màu đen tôn lên vẻ sang trọng, trang nhã. Lăng An đứng bên cạnh trầm tĩnh, một vài sợi tóc lau động trong gió cùng với ao bào trắng thắt lưng vàng tôn lên dáng vẻ phiêu dật, tựa như tiên hạ trần. Một đám lính sợ hãi nhìn hai nam nhân an nhàn đứng sau Mạc Phi – tên vừa đánh cho họ tan hồn bạt vía. Lăng Thần nhìn bọn lính quèn rồi liếc sang Mạc Phi ra lệnh. - “ Tiếp tục đánh.” Hắn không tin tên tri huyện này không dám thò mặt ra ngoài. - “ Tuân mệnh.” Mạc Phi trịnh trọng bước qua tên lính đang nằm bẹp dí, cúi người nhặt lấy cây dùi dưới đất. Mấy tên lính sợ hãi thối lui về phía sau, không một ai dám ngăn cản. Mạc Phi cười nhạt rồi tiếp tục vung dùi đánh tới tấp vào mặt trống. Tiếng trống thanh thúy vang lên, một vài người dân nghe tiếng trông kêu oan trong đêm liền mở đèn đuốc, mở cửa chạy đến xem. Một lúc sau đã có vài chục người tò mò vây quanh trước cửa phủ, khuôn mặt người nào người nầy còn mang vẻ lờ đờ ngái ngủ. Họ chạy đến một phần là vì tò mò, một phần là muốn đến xem án bở lẽ, nhiều tháng trước, cái trống kêu oan này đã chẳng ai thèm đánh. Dễ hiểu thôi, kêu oan không những không được xử công bằng mà còn bị mất tiền, có khi lại bị ăn đòn, vì thế chẳng ai dám đụng tới cái trống này nữa. Hôm nay lại có kẻ to gan đánh trống, lại còn đánh quan binh tan tác, bọn họ vô cùng cao hứng mà rủ nhau tới xem. Một người dân tới nói với Lăng Thần: - “ Vị công tử này, ngươi tốt nhất là về đi, quan tri huyện không chịu xử án đâu, không chừng lại mang họa vào thân đấy.” Lão bá nói. - “ Không muốn xử cũng phải xử.” Lăng Thần cười tự tin. Dứt lời, bên vong vọng ra tiếng hô. - “ Thăng Đườn………….g” ………………. “ Uy Vũ.uuuuuuuuuuuuuu” Bên ngoài xôn xao ồn ào, cuối cùng, quan tri huyện cũng chịu cho thăng đường rồi. Mạc Phi thôi đánh trống, gác cây dùi vào một tên lính. Lăng Thần xếp cây chiến phiến trên tay ung dung ngồi dậy bước vào công đường, Lăng An trầm mặc đi theo phía sau. Bộ dáng uy nghi của ba nam nhân trước mắt khiến dân tình sửng sờ, bọn họ xem ra là người có tiền, mắc mớ gì phải kêu oan cho mệt.? Mộc Lãng nheo mắt nhìn ba nam nhân khoan thai bước từng bước vào trong công đường, khuôn mặt chẳng tỏ chút vẻ sợ sệt, trong lòng hắn nhen lên một cỗ tức khí. Hắn cầm miếng gỗ đập mạnh lên bàn quát lớn: - “ Điêu dân to gan, dám làm loạn công đường mau quỳ xuống.” - “ Ta không quỳ được.” Lăng Thần nhếch môi nói. - “ Hỗn láo, người đâu, bắt hắn quỳ xuống.” Hai tên cầm gậy tính đánh vào chân Lăng Thần nhưng lại bị Mạc Phi giữ lại đánh bay ra ngoài. Mấy tên lính còn lại tái mặt không ai dám xông lên. - “ Các ngươi là lũ vô dụng…” Mộc Lãng chỉ tay vào binh lính la hét. “ Kẻ nào đánh trống kêu oan.” - “ Là ta.” Mạc Phi nói. - “ Là ta sai hắn đánh.” Lăng Thần nói. - “ Ngươi… khốn khiếp, đánh quan binh, làm loạn công đường, tội người đáng chết.” - “ Tại sao lại đánh chết ta. Ta kêu oan, bọn chúng lại đánh đuổi ta đi, ta đương nhiên phải đánh trả.” Lăng Thần ý cười luôn trên môi, nói ra từng câu khiến mặt Mộc Lãng càng trở nên đen kịt. - “ Ngươi kêu oan ? Ngươi kiện ai.?” Mộc Lãng ôm bụng tức nghiến răng ken két. - “ Người đó tội vô cùng lớn. Hắn hại chết cho rất nhiều người. Tham ô tiền của dân chúng, triều đình. Không màng đến sự sống chết của nhân dân, không làm tròn bổn phận được giao…. rất nhiều tội.” Đôi mắt chim ưng sắc sảo quét qua mặt Mộc Lãng khiến hắn rét run. - “ Ngươi đang nói tới ai.” Khôn hiểu sao Mộc Lãng thấy nhột nhột trong người. - “ Người đó là……” Lăng Thần kéo dài giọng . “ Là quan tri huyện Tiêu Châu – Mộc Lãng.” Nói tới đây, người dân há to miệng, mở tròn mắt. Trời, tên này sống không đủ hay sao. - “ Rầm.” Miếng gỗ đập mạnh mẽ đạp lên bàn lần thứ 2. “ Láo toét, người đâu, còng đầu chúng lại cho ta.” - “ Ngươi dám.” Lăng An nãy giờ mới bắt đầu lên tiếng. “ Đã không làm tròn chức trách, còn tham ô hàng viện trợ của triều đình, tội của ngươi đáng lăng trì….” - “ Các ngươi…. còn không mau bắt lấy bọn phản nghịch.” Mộc Lãng chỉ tay vào binh lính. Quan binh biết rằng mình đánh không lại bọn họ nhưng cũng liều mình xông lên. - “ Hỗn láo, các ngươi dám đụng vào một vạt áo của bổn vương, bổn vương cho các ngươi chôn cùng nhau.” Lăng An nghiêm nghị nói, hàn khí toát ra khiến bọn binh lính đông đá. Hắn nói cái gì, hắn tự xưng là “ bổn vương”. - “ Ngươi …. Nói cái gì ?” Mộc Lãng bắt đầu toát mồ hôi hột. “ Ngươi đừng hòng lừa gạt thiên hạ…. ngươi có bằng chứng gì chứng minh ngươi là vương gia.” Lăng An lạnh lùng rút từ trong vạt áo ra một tấm kim bài giơ lên trước mắt quan binh cùng Mộc Lãng, toàn bộ người trong công đường, ngoài công đường sững sờ. - “ Còn không mau bái kiến Vương cùng Vương Gia .” Mạc Phi quát lên. Ngay lập tức toàn bộ người người quỳ xuống hô to. “ Bái kiến Vương, Vương Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế. Vương Gia Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế.” Tiếng hô mạnh mẽ vang lên, người nào người nấy quỳ rạp trên đất, không dám ngẩng đầu. Ai lại ngờ cùng một lúc Vương cùng Vương Gia giá lâm đến Tiêu Châu. Người dân mừng rỡ, lần này họ thoát nạn rồi. Chỉ có Mộc Lãng đứng cức ngắc, ngay cả quỳ cũng không làm nổi. - “ Mộc Lãng, xem ra Cô Vương cũng không được ngươi để vào mắt.” Lăng Thần lạnh lùng nói. Mộc Lãng sợ hãi đánh thuốc liều, dù sao rốt cuộc cũng là cái chết. - “ Các ngươi đừng hòng lừa ta. Kim bài chỉ là giả, Vương cùng Vương Gia lại không có binh lính tùy tùng, ai tin.” - “ Ngươi muốn xem binh lính được.” Ngay lập tức, một đám hộ vệ xông vào từ bên ngoài bao vây cả tri huyện. “ Bắt hắn cung toàn bộ người nhà.” [SIZE=4]- “ Tuân mệnh.” Một đám xông vào bắt lấy quan tri huyện niêm phong toàn bộ tài sản. SIZE] Sau vài canh giờ, toàn bộ người nhà của Mộc Lãng bị mang ra công đường, phu nhân tiểu thiếp của hắn có đến hàng chục được xếp thành mấy hàng. Đều là những cô gái trẻ bị hắn ép lấy làm vợ. - “ Các ngươi hãy trở về nhà đi.” Lăng Thần nói. Các cô ngẩng đầu nhìn Lăng Thần và Lăng An, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Vương và Vương gia vừa tuấn tú vừa độ lượng. Các nàng cảm kích cúi đầu tạ ơn. Các nàng lũ lượt kéo nhau ra về, duy nhất chỉ có một tiểu cô nương vẫn quỳ đó không đi. Một lúc sau nàng lên tiếng: - “ Bẩm Vương, xin người cứu mạng cha tiểu nữ.” Lăng Thần nhìn cô bé, trong lòng tức giận, tên tham quan này, ngay cả một đứa bé cũng không tha. - “ Cha ngươi ?” - “ Vâng, cha tiểu nữ chỉ lỡ tay làm vấy chút bẩn lên áo của quan tri huyện, chỉ nhiêu đó mà cha tiểu nữ bị bắt giam vào ngục. Xin người khai ân cứu cha nô tỳ.” Nang khóc lóc cúi đầu liên tuc. Vương là người duy nhất có thể cứu được cha, nàng không thể bỏ lỡ cơ hôi này. - “ Được.” - “ Tạ ơn Vương.” Nàng khóc lóc dập đầu. - Lăng Thần phẩy chiếc quạt rồi ra lệnh, hướng đến quan bộ đầu nói : “ Thả cha nàng ra, còn nữa, những tù nhân bị bắt oan ức cũng đều thả ta hết cho ta.” - “ Ngươi, từ ngày mai bắt đầu đảm nhiệm chức tri huyện mới, Tố Như.” - “ Dạ??” Vị bộ đầu sững sờ, sao lại là hắn? Còn nữa, sao Vương lại biết tên của hắn. - “ Còn không mau tuân chỉ.” Lăng Thân cười nói. Tố Như là vị bộ đầu rất được lòng dân, khác với quan tri phủ, hắn luôn làm hết sức có thể để giúp đỡ người dân. Đợt đại hồng thủy vừa rồi cũng chính hắn tự cùng người dân đắp đê ngăn lũ. Giao cho hắn đảm nhiệm vị trí này, Lăng Thần có thể an tâm. - “ Tuân chỉ.” Tố Như quỳ xuống, cảm kích, trong long kiên định sẽ không phụ lòng Vương. Khi hắn ngẩng đầu lên thì bóng dáng cao lớn uy quyền của ban am nhân đã bước ra tới cửa ngõ. Dân chúng quỳ lạy tung hô Vương Vạn Tuế, Vương Gia Vạn Tuế.
|
Chương 31: Gặp lại Sư Phụ Sau đêm hôm đó, toàn bộ tài sản của Mộc Lãng bị niêm phong. Bản thân hắn bị tước mũ quan, giam vào đại lao chờ ngày hành hình. Còn người thân họ hàng nhà hắn bị đày ra phía Nam biên cương làm nô dịch trong vòng 20 năm. Với hình phạt như vậy thì được xem là khá nhẹ, đúng ra là phải tru di tam tộc. Người dân Tiêu Châu cuối cùng cũng được hả dạ sau bao ngày bị đàn áp, bóc lột. Tố Như được Vương giao cho đảm nhiệm chức quan tri phủ cũng bắt đầu tận tâm làm việc. Có được một vị quan như vậy, dân Tiêu Châu vô cùng hứng khởi. Số hàng lương thực thuốc men trợ cấp bị Mộc Lãng tham ô cũng được hoàn trả. Bộ mặt của Tiêu Châu sau này được đổi mới đáng kể, đặc biệt hệ thống đập nước đã giúp cái thiện đời sống cho con người nơi đây. Vì thức dậy sớm, nên trên đường đi, hai nàng đều ngủ gục trên xe. Lúc Sơ Vũ và Thúy Vân tỉnh giấc thì càm giác xe ngựa đang đứng yên không hề xóc chút nào. Lăng Thần và Lăng An cũng không có ở đây. Sơ Vũ dụi mắt, vươn vai làm đánh thức Thúy Vân đang ngồi bên cạnh. - “ Xe không chạy nữa sao ?” Thúy Vân hỏi. - “ Ra ngoài đi !” Sơ Vũ đứng dậy tính bước ra ngoài, vừa vén màn chằn trước cửa xe lên, một làn gió mát lạnh thổi vào mặt nàng khiến nàng từ cơn ngái ngủ chuyển sang tỉnh hẳn. Sơ Vũ và Thúy Vân bước xuống rồi bị quang cảnh xung quanh làm cho choáng ngợp, hai nàng đồng thời thốt lên : - “ Đẹp quá.” Thì ra trong lúc các nàng ngủ gật, xe ngựa đã được chuyển lên con thuyền này. Bao bọc quanh con thuyền là một mảnh sông nước mênh mông xanh thăm thẳm khiến nó trở nên nhỏ bé. Xunh quanh còn có nhưng ngọn đồi xanh rì, dòng thác nho nhỏ đổ xuống từ trên ngọn núi ẩn ẩn hiện hiện làm cho nơi đây càng thêm phần thơ mộng. Lớn lên ở nơi đô thị đông đúc, ngột ngạt, hai nàng hoàn toàn bị cảnh vật đẹp đẽ ở đây thu hút, nhìn đến không chớp mắt. - “ Đã tỉnh ?” Giọng nói quen thuộc cất lên từ phía trên. Lăng Thần nheo mắt nhìn Thúy Vân cười cười, xem ra nàng vô cùng thích thú. Hai người xoay người ngước nhìn lên trên thì bắt gặp hai thân ảnh tiêu sái ngồi an tọa trên cái lầu nhỏ nhỏ thưởng thức ly trà nóng hổi. - “ A, còn có cái lầu nữa nè” Sơ Vũ chỉ tay rồi chạy tới cầu thang, phi bay lên đó. Thúy Vân cũng lon ton chạy theo bám đuôi Sơ Vũ. Nhìn thấy hai hớn ha hớn hở, Lăng Thần vỗ tay lên cái ghế gần mình rồi nói: - “ Lại đây ngồi đi.” Hai nàng cùng bước tới, chưa kịp ngồi xuống, Thúy Vân bị Lăng Thần chộp lấy cánh tay, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh hắn. Thúy Vân khó hiểu ngước mắt nhìn hắn thì được hắn đáp lại bằng nụ cười chết người. ( Anh bị bênh Tợt- Nơ ak, cười miết thôi.) Chỗ ngồi là cái bàn hình vuông, có bốn ghế, mỗi bên hai chiếc đặt đối diện nhau .Nhìn quanh chỗ ngồi thì chỉ còn thấy cái ghế sát bên cạnh Lăng An, Sơ Vũ đành nuốt nước miếng, đặt mông ngồi xuống. Nói thật, giờ nàng vẫn còn có chút sợ cùng e dè đối với cái tên lạnh lùng này. Mạc Phi đứng bên cạnh tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng, như thế nào Vương lại gọi họ ngồi cùng bàn với mình, ngay cả hắn đã đi theo Vương gần chục năm nhưng chưa bao giờ có được đặc ân đó. Thúy Vân cầm ly trà trong tay ngửi qua một lần rồi sau đó nhấp một ngụm. Thứ chất lỏng màu xanh mang vị đắng dịu nhẹ thấm vào đầu lưỡi rồi trôi xuống cổ họng. Sau đó lại là một chút vị ngọt thanh mát dâng lên vương lại trong miệng. Thúy Vân gật gù, ngon. Cảnh đẹp, trà ngon lại thêm hai vị soái ca trước mắt thì quả thật không có gì bằng. - “ Sao lúc trước không nghe hai ngươi nói là sẽ đi thuyền. ?” Sơ Vũ cũng tiện tay uống một hơi trà rồi nói. - “ Đi thuyền sẽ rút ngắn được hai ngày đường.” Lăng An từ tốn tự rót cho mình một chén trà rồi nói - “ A..., ra thế ?” Sơ Vũ đưa mắt nhìn xung quanh, con thuyền rộng lớn như vầy mà chỉ có họ đám hộ vệ, trông khá vắng vẻ. - “ Sao ít khách quá vậy ?” Thúy Vân hỏi - “ Khách ? Con thuyền này là bọn ta thuê.” Lăng Thần nói vui vẻ. - “ Đúng là làm quan có khác.” Sơ Vũ bĩu môi. Nếu là nàng ở thời hiện đại, nàng sẽ thuê hắn một chiếc du thuyền luôn. Một lúc sau Như Lan từ dưới lầu đi lên, trên tay còn cầm thêm một đĩa điểm tâm. - “ Mời mọi người.” Nàng chiếc đĩa lên bàn rồi đứng sang một bên. Nhìn Lăng An với con mắt ái mộ. - “ Woa, đẹp quá, là muội làm hả ?” Sơ Vũ nhìn những chiếc bánh được làm từ bột dẻo, hình hoa anh đào mà khen ngợi. - “ Vâng.” - “ Chà, sau này nhất định sẽ thành cô vợ tuyệt vời đấy, nếm thử xem.” Sơ vũ vươn tay bóc lấy một cái, ngắm ngía rồi cho vào mồm một cách rất tự nhiên. Nhưng cái bánh chưa tới miệng đã bị một bàn tay khác nhanh chóng chộp lấy. Nàng trơ mắt ra nhìn cái bánh bị cướp mất, Sơ Vũ bốc hỏa xoay đầu sang bên trái nhìn kẻ ăn giựt kia. Quai hàm của nàng và Thúy Vân như muốn rơi xuống đất. Sơ Vũ kinh ngạc nói: - “ Thất Dương Nhiêu.” - “ Ỗn áo, ám gọi ả ên ọ ủa ư ụ ươi ả.” ( dịch: Hỗn lão, dám gọi cả tên họ của sư phụ ngươi hả.) Ông ta nhét luôn một cái bánh vào mồm nhai ngấu nghiến. Vừa nhai vừa la, mắng xong hắn điểm nhẹ vào trán Sơ Vũ, nàng bị một lực đạo đánh bật té ngửa ra đằng sau cả hai mét. Chưa kịp hét lên, Sơ Vũ bị một trận đau thốn đập mạnh vào ót. Nàng nằm ngay đơ ra đó, trời đất quay cuồng không biết chuyện gì vừa xảy ra. Như Lan kinh hách chạy tới đỡ Sơ Vũ, Sơ Vũ ôm đầu kêu lên “ Đau quá.” Thúy Vân chết trân nhìn ông tay với Sơ Vũ không thương tiếc, nàng tức quá hét lên với ông ta. - “ Ông làm cái gì vậy ?” - “ Tiểu tử, gọi ta là sư phụ.” Ông ta hậm hực vươn tay tính cho Thúy Vân một chưởng, nàng sợ hãi nhắm mắt chờ đợi kết cục giống như Sơ Vũ. Một chưởng bay đến lại bị một bàn tay khác chặn lại. - “ Sư phụ, người làm gì ở đây vậy ?” Lăng Thần một mặt cười tươi hỏi ông ta, một mặt lại nghi vấn, sao sư phụ lại ở đây và hơn nữa sư phụ nhận hai người kia làm đồ đệ từ khi nào ? - “ Đồ nhi của ta, lâu lắm rồi không gặp, để xem ngươi tiến bộ đến đâu.” Dứt lời, lực chưởng vừa rồi lại chuyển về phía Lăng Thần. Một trận đấu giữa cao thủ và cao thủ diễn ra.
|