.Tôi và anh là bạn. Ngắn gọn nhưng thời gian ấy lại rất dài. Ngày trước tồi là đứa con gái ngây ngốc. Thích quan sát người khác, làm theo và lên ý tưởng. Luôn vui vẻ, ngỗ nghịch. Ngày ấy tôi không thân với anh, chỉ là bạn học. Ít nói chuyện. Ít để ý. Nhưng anh vẫn là đẹp trai. Nhưng lúc đó anh cũng vừa tâm. Kh cao.
Tôi và anh là bạn thân. Năm ấy lớn hơn một chút, tôi cũng chơi thân với nhiều người hơn, nhưng đa số vẫn là nam. Tôi không quá thíhc chơi cùng con gái, rất phiền và nhiều chuyện. Nhưng lại thích nghe tụi nó tám. Chỉ nghe. Tôi thân với bạn của anh, rồi thân anh. Lúc ấy tôi để ý kĩ hơn, anh vẫn rất đẹp. Hay cười, lúc cười lại chẳng thấy đôi con ngươi kia đâu. Thật ngốc. Anh vẫn kh cao, năm đó, tôi còn thấy cao hơn anh một chút, tôi vẫn bị xem là lùn. Nhưng anh thì không, có vẻ tôi kh để ý đến khoảng lứa tuổi dậy thì. Anh hay chọc tôi, rất nhiều, đủ trò như vậy. 2 đứa bạn thỉnh thoảng bị trêu chọc là người yêu. Vài mùa đông, lạnh. Tôi vẫn chơi với anh, ở nhà, ở lớp, ở trên đường. Những trò chơi vô cùng trẻ trâu, nhay nhoi! . Tôi vẫn cùng anh là bạn thân.
Tôi thích người khác, vẫn cùng anh làm bạn. Ngày đó, tôi thích yêu. Thích được người khác quan tâm, thích được có riêng mình một người con trai. Và tôi yêu. Dạo quanh các trang mạng xã hội, tôi đã nhiễm cái gọi là sống ảnh, thích selfie, thích nổi. Nhưng lại cái thời trẩu. Tôi yêu vài người, từ vài ngày, lên vài tuần, vài tháng. Và kết thúc ở đó. Vẫn là ảo. Từ nhắn tin quan mạng, đến nhắn tin qua điện thoại, rồi lại gọi điện. Nói chuyện. Rất vui, nhưng vẫn là ảo. Mọi thứ lại kết thúc, tôi chấm dứt nó. Tôi và anh vẫn là bạn.
Tôi thích bạn trong lớp. gần 1 năm. Chỉ đơn phương, nhưng luôn có cảm giác cậu bạn kia cũng thích tôi, đôi lúc cậu ấy làm hành động khá yêu thương, và tôi thích cậu ấy. Cứ như vậy, tôi luôn tìm nhưng lý do để yêu cậu. Một tài khoản ảo nhắn tin với cậu, một vài lá thư muốn viết gửi cho cậu rồi thôi. Ngày đó tôi rất ngốc. Chỉ biết học, kh biết nhiều về cuộc sống. Năm học đó tôi gặp chuyện. Gần như cả lớp tẩy chay tôi. Thực buồn, mỗi ngày tôi lại ngồi một góc trong phòng mình. Lạ khóc, khóc rất nhiều, đến nỗi hốc mắt khô đi. Thật khó ưa! Tôi ngày đó như vậy. Quá hiền, người khác ghét tôi, lợi dụng tôi. Thật hài. Tôi lại vẫn tin họ. Ngày đó, tôi và anh vẫn là bạn.
Ngày tôi chia tay người yêu quen được nửa năm trên mạng. Tôi đã khóc, khóc rất nhiều. Vốn dĩ ngày chia tay là Valentine năm đó, tôi lại nuối tiếc anh, đến lúc anh chấm dứt thật sự vì quá mệt mỏi, tôi chấp nhận buông. Ngày đó, bạn tôi cũng an ủi. Tôi cố gắng mạnh mẽ hơn, tôi hận anh ấy. Người bỏ rơi tôi vì người con gái khác. Nhưng rồi tôi nhận ra, tôi không xứng, bởi cô ấy hơn tôi. Tất cả! Tôi tập quên đi mối tình đó. Rất đẹp nhưng kết thúc lại rất đau. Tôi và anh vẫn là bạn.
Tôi từng kể anh nghe về người tôi yêu, nhưng rất ít. Chỉ là cái tên, hay tính cách, thực sự kh có nhiều, anh kh mấy để tâm, có lẽ vì kh mấy liên quan, tôi nghĩ vậy. Đến ngày tôi nhận ra anh thích tôi. Tôi buồn! Tôi có lỗi với anh, đơn giản trong lòng vẫn mang một vết thương, kh thể vì tìm người thay thế mà chấp nhận anh. Anh rất tốt, luôn chọc tôi cười, luôn chơi đùa cùng nhau. Có nhưng lần anh làn hành động thật ngớ ngẩn. Nắm tay tôi. Nhưng tôi là con gái, biết thế nào nên, kh nên. Cảm thấy thật tồi, tôi đôi lúc lạ né tránh anh. Nhưng anh chơi cùng người caon gái khác, tôi khó chịu, có lẽ vì biết anh thích tôi, tôi cũng kh muốn anh gần người khác. Bạn anh nói với tôi anh thích tôi. Và có lần tồi từng hỏi thẳng anh. Lại thẳng thừng từ chối khi anh kh phủ nhận. Tôi và anh vẫn là bạn.
Ngày đó, tôi hẹn anh ở lại cuối giờ học. Cùng bạn thân của anh, cũng là bạn của tôi. Tôi hỏi anh muốn làm người yêu tôi không!? Tôi không ép, anh chỉ gật đầu rồi cười. Tôi cũng cười, tôi đi trước, lúc đó thật muốn năm tay anh. Ngày trước, có lần anh giỡn cùng tôi, 2 người đẩy tay nhau, nắm chặt đẩy xem ai thắng. Anh tiến gần, đột nhiên ôm hờ tôi. Tay anh mạnh bạo, hơi đau, nhưng người khác nói tôi mới biết, cảm giác rất lạ, dường như tôi kh biết gì cả. Cũng có lần giờ thể dục, tôi ngước nhìn hàng lưới đánh bóng, đi lùi về sau. Anh giơ hai tay ngang eo, chỉ vừa chạm tay anh, tôi giật mình mà quay phắt lại, tránh xa. Tôi rất ngại. Anh thích tôi đến vậy sao!?
Tôi với anh là người yêu. Gần 1 tháng, nhiều chuyện xảy ra lắm. Có lúc chơi rất vui, chiều nào rảnh anh lại cùng cậu bạn thân qua nhà tôi, đứng tám, đứng nói chuyện. Anh rất ngốc. Hay cười, lại đẹp trai. Tôi thích cái khoảng thời gian đó, rất thích, cũng rất nhớ. Tôi đã vì anh mà thề rằng cả đời này sẽ không yêu bất kì một ai nữa, cũng vì anh mà húa sẽ không lấy ai ngoài anh. Vì anh là người đầu tiên yêu tôi ngoài đời thực. Thực sự là người đầu tiên. Đôi lúc giận nhau, chẳng nhìn nhau lấy một chút, lúc là tôi, lúc là anh, nhưng rồi cũng rất nhanh hết giận. Anh rất hay chọc tôi vui, vì cùng là bạn học, lại lắm lúc đánh giỡn. Một lần anh đánh vỡ vòng tay tôi, miếng vỡ cứa vào, một ít máu, đỏ lắm. Loang một vùng cổ tay, nhưng lại lành. Tôi ngày ấy với anh kh khác chó và mèo. Nghịch lắm. Cũng ngốc lắm.
Tôi phải vào Nam. Vào với ba mẹ tôi, họ ở đó. Nơi tôi được sinh, nhưng quên tôi là ở đây. Là mảnh đất YT này. Tôi phải vào, không nhớ, tôi chấp nhận vào chỉ qua vài câu nói của ba. Ngày đó tôi còn xích mich rất nhiều người bạn, nghĩ sao vào trong đó sẽ thay đổi cuộc sống có lẽ rât thú vị, tôi rất ngốc. Ngày ấy lại bỏ đi, còn anh. Tôi lúc ấy không nghĩ đến, lại chẳng dám nghĩ đến.
Tôi nhớ anh, rất nhớ, lúc ấy có lẽ là khoảng thời gian tôi hối hận nhất, hận mình không nghĩ đến anh mà nhất quyết ở lại. Tôi và anh vẫn nhắn tin qua lại, nhưng ngày một ít. Thỉnh thoảng tôi nghe vài người bạn nói, anh thích cô này, anh thích cô nọ, tính anh như vậy tôi bỏ qua. Nghĩ chỉ là trêu đùa. Nhưng ngày anh để người bạn khác của anh nhắn tin với tôi. Tôi đã tin, tôi nghĩ anh muốn người mới, ai lại muốn đợi một đứa con gái ở xa 1.000 mấy cây số như vậy. Rồi tôi chợt buồn, lại khóc. Tôi khóc vì nhớ anh, vì nhớ quê, nhớ bạn bè. Cứ cộng hết lại tôi khóc qua mỗi đêm. Tôi không dễ làm quen người lạ, đâm ra không có bạn, lại cô đơn. Tôi lại nhớ anh. Vẫn là nói chuyện qua lại, vẫn là lời yêu tôi nói với anh, nhưng có lẽ, cũ rồi. Và anh thích sự đổi mới. Tôi buông tay, nói anh tìm người khác. Tôi vẫn là kh tốt bằng ai. Để anh đi, tôi buồn, nhưng không khóc, chắc tôi đã quen. Để anh đi, vẫn là tôt hơn.
. 1 năm, tôi được về quê. Là về một mình. Tôi muốn gặp anh, người đầu tiên tôi muốn gặp. Trước đó một ngày, tôi nhắn tin cho anh. Bảo anh có thể dậy lúc tôi bay được không. Anh đồng ý, nhưng anh làm hay kh, tôi không biết. Tôi vẫn muốn tin anh, một lần vì tôi. Cuối ngày về đầu tiền, tôi gặp anh, tôi hạnh phúc, rất hạnh phúc, anh cao hơn rất nhiều, lại vẫn thế nên có vẻ gầy đi, anh cao hơn tôi một cái đầu, tôi vẫn thế vẫn được xem là lùn. Vốn dĩ từng là bạn bè từng là người yêu, nên chúng tôi vẫn xem nhau như bạn bè Mỗi ngày tôi lại gặp anh một chút khi đang chơi cùng nhỏ bạn thân ở quê. Tôi nhớ mọi thứ, nhớ nhà, nhớ quê, nhớ bạn bè thầy cô. Tôi đi gặp tất cả mọi người. Rất vui, một năm trở lại, vẫn là còn có người biết tôi. Vốn dĩ ai cũng đã thay đổi, thời này, có lẽ chơi với nhau rất lâu, mới có thể xem là bạn.
Ngày tôi đi, lưỡng lự muốn mua cho anh một chiếc áo, nhưng vẫn là thôi. Rồi tôi đi, Ngày cuối đó, tôi không gặp anh, là không gặp được. Anh có lẽ không muốn gặp tôi. Anh ghét tôi chăng!? Thôi, tồi cũng không muốn nghĩ, đến lúc cất cánh, tôi vẫn là nhớ anh. Có lẽ lần này đi, tôi khó gặp lại anh lần nữa. Và tôi quyết định quên anh. Nhưng vẫn là muốn yêu anh, dù đơn phương tôi vẫn muốn.
Anh yêu người khác. Trang mạng của anh ngập tràn ảnh một người con gái, đẹp hơn tôi. Căn bản là vậy, bởi tôi cũng không biết cô ấy. Anh ấy nói bằng tuổi, tôi cũng chỉ chúc anh hạnh phúc, rồi cũng lặng lẽ rời đi. Tim tôi nhói, tôi lại nhớ anh. Tôi nhớ những lần anh cười cũng tôi, nói chuyện, đùa nghịch, châm chọc hay chửi bới... Tôi nhớ anh. Nhưng vẫn là nhớ, đơn phương mình tôi còn tình cảm. Anh vôn dĩ đã quên, vậy tôi cũng sẽ không nhắc lại. Tôi muốn đợi anh, nhưng cảm giác mệt mỏi khi yêu, tôi quyết định từ bỏ, không yêu thêm bất cứ ai, cũng tương lai này sẽ không lấy ai. Tôi muốn một mình.
Tôi ít cười với những gì người khác nói, lại hay nói nhảm tinh linh, tôi như cuộc sống 2 màu. Rất lạ. Tâm trạng luôn thay đổi thất thường như vậy. Tôi nhớ anh.
Tôi dạo mạng, thấy tên anh. Tôi nhớ anh.
Đi trên đường, thấy cả tên anh và tôi. Tôi nhớ anh. Tôi chợt cười. ANh yêu người khác rồi.
Nhìn một cặp, họ yêu nhau, tôi lại tự hỏi tại sao họ yêu nhau, rồi lại sao tôi yêu anh. Tôi nhớ anh.
Thời gian này, có lẽ một phần tôi đã thôi nhớ anh. Chỉ nhắc tới như một thói quen. Tôi thường nghe nhạc buồn, lúc thực sự buồn nhất, lại nghĩ tới anh. Lại nhớ anh. Và khóc. Có lẽ là lần cuối, tôi muốn khóc vì anh.
Anh yêu người khác rồi, cô gái tốt hơn tôi. Chúc anh hạnh phúc. Người yêu cũ.
Đ.D.N.T - P.Q.T.A
. Có ai biết tôi lại đọc dòng tâm sự này, có lẽ sẽ rất buồn cười. Tôi hết yêu anh rồi.