[Bác Chiến]Cảnh Sát Tiêu! Người Nhà Anh Lại Bị Bắt Rồi
Tác giả: Rabbit
Thể loại: Đam mỹ, sủng ngọt.
Nhân vật: Cảnh sát x Người bình thường
Note: "Cảnh sát Tiêu, lại có chuyện nữa rồi!" "Có chuyện gì vậy?" "Người nhà anh a, Vương.. Vương Nhất Bác lại bị bắt rồi"
Chapter 1: Vương Nhất Bác, em có yêu anh không?
Hôm
nay là ngày thứ bảy cuối tuần rồi, nhưng hình như những cảnh sát viên
của đơn vị phòng chống tội phạm thành phố A chưa thực sự được nghĩ ngơi.
Một vụ án mới khiến mọi người gặp nhiều khó khăn cùng rắc rối phải
tranh thủ ở lại văn phòng để nghiên cứu.
Lúc này, phòng làm việc của
cảnh sát Tiêu đang yên lặng, bỗng dưng bị tiếng nói thất thanh của đồng
nghiệp làm giật mình, mắt nheo lại có chút khó chịu ẩn hiện trên gương
mặt xinh đẹp.
"Sếp, xin lỗi, không nên quấy rầy anh lúc này nhưng thật sự có chuyện gấp muốn báo cho anh a!!"
Uông
Trác Thành vừa nghe được tin sốc liền phải nhanh chạy đến đây, biết là
làm phiền sếp của mình trong giờ làm việc sẽ bị anh khiển trách, nhưng
mà hắn không đến thì cũng không được. Đằng nào cũng chết, thôi thì cứ
chết một lần vậy.
"Đồng chí Uông Trác Thành, không phải cậu không biết, làm phiền tôi vào lúc này không phải là điều cậu không nên làm sao?"
Tiêu
Chiến giương mắt nhìn con người đang đứng trước mặt, có ý khiển trách.
Mà Uông Trác Thành dù đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nhưng tay chân hắn
vẫn run rẩy, thật là đáng sợ mà.
"A không phải đâu sếp, thật
ra...thật ra bên phía mấy đồng chí cảnh sát giao thông thành phố vừa báo
cho tôi, nói.. nói người nhà của anh Vương Nhất Bác bị giữ rồi"
Uông
Trác Thành dùng hết toàn bộ sinh lực trong người phát ra mấy câu, hắn
mặc dù trong lời nói thập phần lo sợ, nhưng cũng nói xong rồi, việc còn
lại là tìm cách chạy ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.
"Bị giữ rồi?"
Tiêu
Chiến vừa nói, vừa dùng tay tháo mắt kính xuống, mi tâm anh theo lời
nói mà nhăn lại. Bản thân đang mệt mỏi vì công việc như thế, nghe thêm
chuyện này làm tâm trạng thêm tồi tệ hơn.
"Đúng vậy, bị giữ rồi. Còn
có Phồn Tinh nói với tôi, Vương Nhất Bác cậu ta vi phạm đến lần thứ 3
trong tháng này rồi, nếu cậu ấy còn tiếp tục chạy xe bắn tốc độ như vậy ở
ngoài đường lớn nữa, phía bọn họ sẽ giữ luôn giấy phép lái xe của hắn.
Mà họ cũng theo luật để phạt, không để anh can thiệp nữa"
Uông Trác
Thành vừa nói nhanh, vừa quan sát sắc mặt của Tiêu Chiến. Đúng là đổi
màu rồi, từ giận dữ sang vô cùng giận dữ rồi sao? Xong đời hắn rồi!!
Tiêu
Chiến vừa nghe nói động tác trên tay cũng hoạt động song song, anh cầm
xấp tài liệu đóng lại, trên bàn cũng nhanh chóng thu gọn. Tay với lấy
chiếc áo khoác trên ghế, chân không nhanh chậm mà bước.
Uông Trác Thành vừa chạy theo vừa nói:
"Sếp,
Phồn Tinh nói anh trực tiếp qua chổ cậu ấy, người hiện tại đang ở đó,
anh không cần mất công đến trụ sở. Báo cáo hết, em đi trước" Nói rồi,
Uông Trác Thành cũng nhanh chóng rời khỏi, nhiệm vụ tới đây là hoàn
thành.
Tiêu Chiến lái xe thật nhanh đến nơi làm việc nhỏ của Trịnh
Phồn Tinh, lúc này cậu đang trực. Vừa đến liền thấy một thân ảnh quen
thuộc đang ngồi ở bàn lớn viết bản tường trình, nhìn qua vẫn còn mặc
trang phục đẹp đẽ, nhưng khuôn mặt từ lâu đã đóng băng, anh chậm rãi
tiến đến.
Thấy Tiêu Chiến đến, Vương Nhất Bác cũng không muốn ngẩng
đầu nhìn. Tay tiếp tục viết nhưng trong lòng đã là một trận cuồng phong.
Cũng không biết nói gì, không biết tiếp theo nên giải thích hay là xin
lỗi. Đây là lần thứ ba trong tháng cậu được Tiêu Chiến đi chuộc về rồi.
"Đội
trưởng Tiêu, lại gặp anh rồi. Dạo này bên đó chắc đang bận rộn lắm,
cảnh sát Tiêu khuôn mặt hốc hác hơn lần trước rồi"- Trịnh Phồn Tinh vừa
thấy Tiêu Chiến đến liền tay bắt mặt mừng. Đây là người trong lòng cậu
yêu thích cùng ngưỡng mộ.
"Phồn Tinh, lại gặp nhau rồi, công việc của
tôi thì lúc nào cũng bận rộn, còn có tôi lúc nào cũng gầy như vậy, là
cậu làm quá"- Tiêu Chiến cũng cởi mở giao tiếp, dù sao Trịnh Phồn Tinh
cũng là cấp dưới ngày trước anh từng tiếp xúc qua, cũng hỗ trợ cậu ta
không ít.
Trịnh Phồn Tinh nghe qua cười một cái, tự nhận thấy bản thân mình có chút ngốc. Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, cậu lên tiếng:
"A
đúng rồi đội trưởng Tiêu, người bạn nhỏ Vương Nhất Bác của anh đây là
lần thứ ba trong tháng vi phạm rồi. Cậu ta lại tiếp tục chạy xe quá tốc
độ trên đường lớn đông dân cư, nếu vi phạm thêm lần nữa e là anh cũng
không thể đứng ra nói giúp. Bọn em sẽ trực tiếp giam giấy tờ cùng xe cậu
ấy nếu còn tái phạm. Em xin lỗi, đây chính là hết cách rồi!"
"A
phiền đội của các cậu rồi, không cần phải xin lỗi, đây chính là nhiệm
vụ. Còn có chắc không có lần sau đâu, tôi sẽ về nghiêm ngặt mà quản lí
em ấy"
Tiêu Chiến một bên nói, ánh mắt lại liếc sang cái người đang
ngồi viết kia. Vương Nhất Bác tay có chút khựng lại, nhưng một chút cũng
không ngước mặt lên.
"Được rồi, đội trưởng Tiêu có thể trực tiếp đưa
người về bây giờ, nhưng xe của cậu ấy bị giữ ở trụ sở chính ngày mai
mới có thể nhận, mai em sẽ nhờ mấy anh em chuyển đến nhà anh"
"Cảm ơn
Phồn Tinh, phiền cậu rồi, lần sau gặp tôi mời cậu cùng thằng bé Uông
Trách Thành ăn cơm, tiện thể nói một chút chuyện công việc"
"Vậy được, lần sau gặp, đội trưởng Tiêu!
Vương Nhất Bác kí tên xong đứng đợi Tiêu Chiến nói mấy câu tạm biệt, xong rồi chân cũng tự đi theo phía sau anh lên xe.
Trên
xe mỗi người không ai nói với ai một câu, Tiêu Chiến chuyên tâm lái,
còn có bật một bản nhạc nhẹ nhàng. Anh thả hồn vào bản nhạc, như thể hít
thở lấy một chút yên tĩnh còn sót lại.
Mà Vương Nhất Bác cũng yên
lặng nhìn ra cửa sổ, nghĩ tới người đang ở cạnh lái xe. Hôm nay lại mang
đến cho anh một chút phiền muộn, rõ ràng chỉ muốn lái xe an ổn về nhà,
ai bảo mấy tên ranh con lại muốn chọc tức cậu, cậu phải đua để vượt qua
bọn họ. Như thế mà lại gặp xui bị cảnh sát giao thông bắt lần nữa. Thật
phiền phức!!
Về đến nhà, Tiêu Chiến vứt cái cặp của mình sang một
bên, sau đó vào bếp nấu cơm. Rất nhanh trên bàn đã có mấy món ăn nóng
hổi. Vương Nhất Bác đứng một bên quan sát, anh ấy một chút cũng không
tức giận sao?
Người kia không nói gì, cậu mới cảm thấy khó chịu.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đứng ngây ngốc nhìn mình, anh liền gọi cậu.
"Nhất Bác, sang ăn cơm, đứng ngốc ở đó làm gì, em không đói sao?"
Vương Nhất Bác bị giọng nói của Tiêu Chiến làm giật mình, nhất thời hồi phục tinh thần, nhanh chóng đến bàn ăn cơm.
"Nhất Bác em ăn cái này đi, cái kia nữa, dạo này em gầy, ăn nhiều một chút"
Nhìn
Tiêu Chiến gấp một bát đầy thức ăn, mắt Vương Nhất Bác cũng có chút mơ
hồ rồi. Anh ấy một chút cũng không nhắc gì đến chuyện khi nãy, còn bình
thản như từng có gì xảy ra.
Vương Nhất Bác cầm lấy tay Tiêu Chiến đang gấp lấy thức ăn, sau đó mắt ngước lên nhìn anh.
"Tiêu Chiến, anh mắng em đi"
Tay Tiêu Chiến bị bắt lấy dường như làm anh hơi giật mình. Sau đó gỡ tay cậu ra tiếp tục ăn.
"Sao lại mắng em, ăn cơm ăn cơm"
"Anh
mắng em đi, em có lỗi, em chạy xe vi phạm luật, em làm anh mất mặt.
Tiêu Chiến nếu anh tức giận anh mắng em đi, đừng như vậy nữa. Em thật sự
khó chịu sắp chết rồi"
Rốt cuộc Vương Nhất Bác không nhịn được phát
ra mấy lời trong lòng. Khi phạm lỗi, thực ra bị la mắng không đáng sợ,
nhưng im lặng không nói mới đáng sợ thực sự, bản thân chính là vô cùng
khó chịu. Chửi mắng còn có thể nghe được suy nghĩ mà sửa sai, còn im
lặng thì không!
"Anh không mắng em, cũng không tức giận. Nhất Bác lão sư em có thể rửa chén giúp anh không, anh ăn xong rồi, đi tắm trước"
Nói
rồi Tiêu Chiến cứ như vậy mà đi lên phòng, Vương Nhất Bác ở lại ngây ra
đó. Cậu biết Tiêu Chiến yêu chiều cậu, trước giờ chưa từng vì lỗi lầm
nào mà lớn tiếng trách móc, chỉ nói cậu như thế nào là đúng sai, làm thế
nào mới tốt. Nhưng cậu cũng thừa biết, anh để tâm, cũng rất phiền lòng,
chỉ là Tiêu Chiến không nói ra.
Vương Nhất Bác vừa dọn xong lên
phòng đã thấy Tiêu Chiến quay người qua một bên ngủ. Cậu nhanh chóng tắm
rửa sau đó cả người sạch sẽ mới tiến đến tắt đèn.
Vương Nhất Bác nằm
xuống, cậu biết Tiêu Chiến không thể ngủ nhanh như vậy nếu không có cậu
ôm. Anh là đang giả vờ mà thôi. Tay vòng qua eo ôm chặt, từ từ xoay
người anh lại.
" Tiêu Chiến"
"Vương Nhất Bác, hôm nay anh mệt mỏi
lắm"- Tiêu Chiến trong bóng đêm, pha chút sáng mập mờ của đèn ngủ bất
giác lên tiếng. Anh cũng không xoay người qua, tư thế vẫn như cũ đưa
lưng về phía cậu.
Nghe người trong lòng lên tiếng, Vương Nhất Bác
trong ngực tựa hồ có chút nhói qua. Cũng không biết phải làm gì, môi chỉ
mấp máy được mấy lời vô nghĩa.
"Tiêu Chiến, em..!"
"Dạo gần đây
có vụ án mới, anh cảm thấy bản thân mình bị bức mệt mỏi đến không chịu
nổi. Anh chỉ hy vọng nhìn thấy em ngoan ngoãn. Nhất Bác, em có yêu anh
không?"
Tiêu Chiến trong lời nói có chút chậm rãi, anh đã chẳng còn
một chút sức lực nào cho ngày hôm nay. Mệt mỏi đến độ giọng nói khàn đi
không ít, vẫn chậm rãi nhẹ nhàng. Cảm xúc anh rối bời, vì sao người này
nhất định không chịu nghe lời, không chịu ngoan ngoãn ở bên cạnh anh yêu
đương. Tâm cũng có chút xáo trộn rồi.
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng
nghe được mấy lời mình cần nghe, chính là cũng không dám mở miệng. Mỗi
lần muốn nói điều gì, Tiêu Chiến sẽ hỏi cậu có yêu anh không?
Mặc dù
Vương Nhất Bác biết anh yêu cậu nhiều, nhưng cậu không biết bản thân
mình xứng đáng với anh bao nhiêu. Chỉ là mỗi khi được hỏi, Vương Nhất
Bác cơ hồ trốn tránh, mặc dù biết được trái tim mình vốn yêu anh đến thế
nào. Chỉ là không đủ dũng khí để thừa nhận.
"Em xin lỗi, em không cố ý như thế. Đã khiến anh mệt mỏi rồi. Em sẽ tự biết mình, sẽ không vi phạm nữa. Ngủ đi, em ôm anh ngủ"
Nói
rồi, Vương Nhất Bác chòm tới hôn vào môi anh một cái, rồi kéo người anh
nằm gọn ở trong lòng. Anh ở ngoài làm lớn người người tôn trọng cùng
kinh sợ, về nhà chỉ là một chàng trai nhỏ thích nằm trong ngực cậu ngủ.
Mà
Tiêu Chiến mặc Vương Nhất Bác ôm hôn, đây vốn là thói quen của anh.
Nhưng anh không nhận được đáp án mình muốn, vì sao sống chung cùng nhau
hơn ba năm, mối quan hệ cũng đi đến nước này, cậu vẫn chưa từng nói yêu
anh.
Ngày trước coi như là hẹn hò, rồi sống chung, anh chưa từng được
nghe ba chữ "Em yêu anh" từ miệng Vương Nhất Bác. Ở bên nhau lâu như
vậy, Tiêu Chiến tin Vương Nhất Bác cũng yêu anh, nhưng vì sao cậu ấy
chưa bao giờ mở miệng nói. Anh chỉ luôn hy vọng cậu nói yêu anh một lần,
để anh có thể cảm nhận sự chắn chắn rằng Vương Nhất Bác sẽ ở bên anh
suốt đời, nhưng anh chưa từng được nghe.
"Vương Nhất Bác, tại sao em không thể nói rằng em yêu anh?"
Trong
đêm tối chỉ có ánh trăng chiếu rọi, một người đàn ông nằm trong ngực
một người, lặng lẽ rơi xuống giọt nước mắt. Người kia cơ hồ động, mi
cũng giật giật không thể yên giấc...
____
Vote Điểm :12345