Bắt Đầu Từ Một Kết Thúc !
~ Két !!!!!!!!
…………………..
"Chị ơi..chị phải cố gắng lên” Cô gái trẻ chạy theo xe đẩy của bệnh viện khóc nức nở.
…………..
" Em phải sống thật tốt, và đừng dại dột như chị nhé ! " Cô gái mang bầu 3 tháng gắng gượng phát ra những lời nói yếu ớt rồi trút hơi thở cuối cùng.
" Em nhất định sẽ trả thù cho chị "
* * *
Quân là chàng trai nổi bật nhất Đại Học Quản TRỊ Kinh Doanh, là ngôi sao bóng rổ cừ khôi . Xung quanh cậu không biết bao nhiều cô gái bám theo. Nhưng mối quan hệ nào cũng chỉ kéo dài không quá 1 tháng. Dù vậy, sức hút của chàng công tử đào hoa cũng chẳng vì thế mà mờ phai.
Sau một hồi chơi bóng rổ cùng mấy người bạn, Quân ra nghỉ giải lao ở hàng ghế khán giả.
"Con bé đó lại đến kìa " Tên bạn ngồi cạnh huých vai Quân.
1 cô bé nhỏ nhắn với làn da trắng, tóc tết dài vắt sang 1 bên trông vô cùng duyên dáng tiến lại gần. Cô bé là sinh viên năm nhất. Trên tay cô cầm 1 gói giấy, chìa ra trước mặt Quân. Cậu cười khẩy quay mặt đi . Một tên ở hàng ghế sau nhổm nguwoif lên với túi gói giấy rồi mở ra coi.
" Tiếp tục là bánh qui bơ àh ?”
Tên đó lấy một chiếc ăn thử rồi gật gù : " ồh cũng ngon đây chứ. Ăn thử không Quân ?”
Quân đưa tay lấy một miệng cho vào miệng cắn. Chưa thèm nhai, cậu đã nhổ ngay xuống đất :
" Bánh thế này mà là bánh àh ? Loại bánh rẻ tiền này chỉ có mấy người mới ăn. Còn tôi không thèm .”
Đám xung quanh phá lên cười. Một điều cười đầy chế giễu .
" Hình như con bé này không biết đến mắc cỡ là gì hết. Bám như đỉa ấy”
Lan khẽ nhắm mắt, cô cố nhẫn nhịn . 4 tuần trước cô cũng làm bánh qui bơ, Quân hất xuống chân rồi dẫm lên. 8 tuần trước , cậu đưa cho lũ bạn ăn hết. 13 tuần trước, cậu nhìn Lan bằng ánh mắt sắc lạnh :
" Cô không còn sĩ diện àh ?”
4 tuần trước, cậu cau mày quát lớn : " Dẹp đi”. 8 tuần truwocs , cậu cười khing bỉ lướt nhanh qua mặt Lan ….Những chiếc bánh qui bơ mà Lan dành thời gian để làm luôn nhận lại những thái độ khó ưa ấy của cậu. Nhưng cô vẫn luôn xuất hiện đều đều trước mặt cạu như một thói quen.
* * *
Từ trước đến nay Quân luôn như vậy . Đào hoa thật , nhưng có chút gai góc. Mọi mối quan hệ đều rất mờ nhạt. Cậu chưa bao giờ yêu ai hay thậm chí là quá thân thiết với ai. Xung quanh cậu có nhiều người cũng chỉ đơn thuần vì cái gia đình có thế lực. Cậu vẫn có 1 thế giới riêng của mình ẩn sâu trong cái vẻ bề ngoài ngang tàng. Quân có lúc lạnh như một tảng băng, lúc lại nóng như nham thạch núi lửa.
Lan có vẻ cũng không phải một cô gái thân thiện, dễ gần lắm. Cô làm việc gì cũng chỉ một mình. Thư viện 1 mình, canteen 1 mình, ghế đá 1 mình,…Cũng chẳng bao giờ thấy Lan quá thân thiết với một ái đó. Cô bạn hiền lành đến cục mịch, lúc cười cũng chỉ cười nhẹ, đôi mắt thì luôn buồn lơ đãng.
Tuần nào có buổi tập bóng rổ là y rằng thấy Lan lại mang bánh qui bơ đến trước mặt Quân. Và lần nào cũng là những hành động mất lịch sự như thế. Nhưng chưa một lần nào Lan khóc, vẫn là một sự kiên trì đến lì lợm.
* * *
Quân với cái khăn lau mồ hôi rồi cầm chai nước tu ừng ực.
"Êk Quân " Cậu bạn chơi cùng đội đến ngồi cạnh Quân " Thật ra tao thấy Lan cũng dễ thương đấy chứ. Hiền lành lại làm bánh ngon”
"Ý mày là sao ?” Quân quay sang nhìn
"Ờh thì…ý tao…đằng nào ,mày cũng không cần..hình như tao thích Lan…ờh…hay mày để tao quan Lan được không ?”
Quân bổng nổi giận đứng bật dậy, mặt đỏ bừng như núi lửa phun trào. Cậu vơ lấy quả bóng ném mạnh vào người cậu bạn rồi quát lớn : " Im ngay”
Một trận đấu lại diễn ra. Qủa bóng tung lên bay vào lưới với những đường hết sức điêu luyện và mạnh mẽ. Mồ hôi ướt đẫm áo , lăn dài rên mái tóc màu hạt dẻ .
Như mọi khi, lần này Lan lại mang bánh đến cho Quân. Cậu lướt qua rồi đưa tay hất gói bánh xuống đất. Như những gì cậu đã từng làm. Nhưng lần này, cậu cảm nhận được điều gì đó không ổn. Và khi quay đầu nhìn lại thì đúng là có điều khong ổn thật. Mọi lần khi Quân làm nhưu vậy, Lan đều khẽ nhặt gói bánh rồi nhìn theo bóng Quân mất hút. Nhưng lần này, Lan không nhặt mà ngoảnh mặt quay đi, để lại gói bánh trên mặt đất, chẳng ngoái lại dù chỉ một lần. Người quân chợt run lên, cậu quay lại nhặt gói bánh cho vào túi áo.
Về nhà, cậu bỏ gói bánh ra, nhưng mẫu bánh nhỏ đã vỡ. Nhặt từng mẫu nhỏ cho vào miệng, Quân thấy ngon lạ. Cậu đã từng được ăn bao nhiêu loại bánh đắt tiền khác. Nhưng hình nhưu mấy mẩu bánh qui mà cậu từng bảo là đồ rẻ tiền này mới là ngon nhất. Và cậu nhận ra đã có sự thay đổi trong chính con người mình.
* * *
Mấy ngày rồi không thấy Lan mang bánh đến như mọi khi, Quân khó chịu. Cậu nổi nóng với mọi người xung quanh, cáu gắt với cả mấy cậu bạn thân. Bỗng thấy bóng Lna ở cửa thư viện, Quân chạy ngay đến. Lan thấy Quân thì quay đầu bỏ đi, nhưng Quân đã đứng trước mặt. Cậu đấm mạnh tay vào tường.
"Anh tránh ra, cậu bị điên àh?” Chưa bao giờ Quân thấy Lan nổi nóng.
"Tôi …tìm em lấy đồ”
"Đồ ? Tôi cầm đồ gì của anh chứ ?” Lan cau mày
" Thì là…bánh qui..Bánh qui của tôi đâu?” Quân ngập ngừng
Lan quay mặt đi " Tôi tưởng anh không cần. Số phận của chúng lúc nào chẳng thảm hại. Bây giờ anh đòi gì chứ”
"Vậy của hôm nay đâu?”
"Cho người khác rồi. Tôi không ngu đến nỗi dành nó mãi cho 1 người để nhận sự khing bỉ ấy đâu. Tôi ngu lâu thế đủ rồi. Tránh ra đi” Lan bước đi thì một lực mạnh kéo tay lại.
Quân ôm chặt lấy Lan. Bị bất ngờ, Lan vung tay thật mạnh nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay khỏe mạnh của Quân. Lan bật khóc, nhưu bao cảm xúc kìm nén.
"Anh là đồ tồi”
"Tôi xin lỗi. Từ bây giờ chỉ được làm bánh cho một mình tôi thôi, không được làm cho bất kì 1 ai nữa. Đây là mệnh lệnh”
Lan khẽ cười. Nụ cười đầu tiên sau 1 năm lạnh lùng với tất cả.
* * *
Quân tuyên bố với tất cả mọi người rằng Lan là bạn gái của cậu. Hàng ngày, cậu dành phần lớn thời gian ở bên Lan. Bởi đó là lúc cậu thấy hạnh phúc nhất. Cậu chưa tìm thấy cảm xúc này ở bất kì người con gái nào. Lan cười nhiều hơn trước. Nhưng không hiểu sao trong ánh mắt cô vẫn có 1 nỗi buồn vô hình mà chưa bao giờ Quân lí giải được. Cậu hỏi thì Lan nói số phận sinh ra cô là như thế. Cậu thật sự đã yêu Lan rồi. Rất nhiều. Có lẽ hươn cả chính bản thân cậu. Điều mà truwocs đây Quân nghĩ sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Cậu tự hứa sẽ cô giữ cho tình yêu này là vĩnh cửu . Nhưng….
* * *
"Chia tay thôi , vậy là đủ rồi” Lan hờ hững
"Em không thể cho anh một lí do àh ?”
"Anh không có chút ấn tượng nào về tôi sao ? Không thấy tôi giống ai sao ?”
Lan mở túi xách lấy ra một bức anh đưa cho Quân. Quân cầm lấy và vô cùng ngạc nhiên. Cậu nhận ra cô gái chụp cùng với Lan trong bức ảnh.
"Em và Duyên….” Cậu ngập ngừng
"Chúng tôi là 2 chị em ruột. Ba mẹ mất khi tôi mới 10 tuổi, chị phải bỏ học để làm việc nuôi tôi. 1 ngày chị nói đã có tình cảm với 1 người, 1 vị khách tại quán café chị làm. Chị tôi nói người ấy cũng để ý đến chị. Tôi rất vui vì điều đó. Thế nhưng…”
Quân nhớ lại những gì đã xảy ra. Hôm ấy cậu cùng lũ bạn đi café. Duyên là nhân viên ở đó. Vốn khá đào hoa và Duyên lại có vẻ bề ngoài vô cùng dễ thương, Quân đã xin số làm quen. 1 cuộc tình nữa lại đến , vẻn vẹn trong 3 tuần.
"3 tuần sau chị tôi bị đá. Chị đã rất đau khổ. Rồi khoảng 2 thánh tiếp, chị bản đa có thai, chị sẽ đi nói cho người kia biết.” Lan cười khẩy " Nhưng tên tên đó đã chối bỏ trách nhiệm, chối bỏ toàn bộ những gì hắn làm. Chị tôi đi lang thang 1 mình trên đường mà không chịu về nhà. Và 1 tai nạn đã xảy ra, cướp đi liền lúc 2 mạng người”
Tim Quân nhói lên một nhịp. Anh nhớ, nhớ hết.
"Người thân duy nhất trên thế gian của tôi đã bị anh cướp đi một cách nhẫn tâm. Anh còn không tha cho 1 đứa trẻ chưa chào đời. Tôi phải trả thù tên ác ôn đó”
"Anh …xin lỗi.”
"Thôi đi” Lan hét lên "Người anh phải xin lỗi là chị và cháu tôi kìa.”
Quân khóc. Khóc cho những lỗi lầm mình đã gây ra. Và khóc cả vì người con gái mình yêu. Trời bỗng mưa lớn. Lạnh !
"Ngày chị ấy ra đi, trời cũng mưa thì phải. Nhưng buốt giá hơn cơn mưa này nhiều. Em hoàn thành rồi chị ạh. Đừng bận lòng gì nữa. Đáng lí ra em phải làm nặng tay hơn thế này, nhưng….Từ bây giờ em và người đàn ông này sẽ không còn bất cứ một mối quan hệ nào nữa.”
Quân nhìn Lan " Em có thể trả lời anh một câu hỏi được không ? Em đã bao giờ yêu anh chưa? Dù chỉ một chút?”
Lan yêu Quân thật sự ! Nhưng lí trí không cho cô tiếp tục. Lan ngoảnh mặt bước đi.
Quân nói với theo: " Anh sẽ mãi chờ em, chờ đến ngày em chấp nhận tha thứ tất cả và trở về bên anh…”
* * *
~ 3 năm sau ~
"Này Quân, nhiều huy chương bóng rổ quá rồi đấy. Về nhà làm giám đốc đi, nhường cho người ta với chứ”
Quân cười tươi, bước xuống từ khán đài. Bỗng một bóng hình lướt qua. Cậu vội chạy theo. Bóng hình quen thuộc ấy xuất hiện trong đám người nhộn nhạo . Cô gái có làn da trắng, với mái tóc dài tết gọn duyên dáng mỉm cười với cậu.
Mọi thứ dường như mềm ra và rất đổi dịu dàng !
~ BẮT ĐẦU TỪ MỘT KẾT THÚC ~
⊹⊱✿ Hàn Anh ✿⊰⊹
Vote Điểm :12345