Cánh diều bay dần lên cao
Dương Khang Minh
Nếu như thằng Nguyện thích thả diều vào mỗi buổi chiều đầy gió, thì tôi thích đứng trên sân thượng nhà mình để cho gió vờn tóc và sau đó tôi thì thầm với gió rằng nàng hãy cứ ùa về thật nhiều, để tôi được bay lên trời mới thôi.
Và nếu tôi được bay thật, tôi sẽ bay mất.
Chiều nay nhiều gió, mặt trời như tan vào hư vô, chỉ còn những âm thanh rì rào quanh tôi. Thêm tiếng sáo diều của ai đó từ rất xa, xa hàng ki lô mét vọng về, veo veo, có lúc lại ì à, ì ồ… Tiếng nhà máy quặng sắt ở xa cũng dạt về ồn ào không ngừng nghỉ. Rồi tôi nghe rõ nhất là tiếng thằng Nguyện, nó gọi với lên chỗ tôi ở sân thượng từ dưới đường.
- Thiên, mày định tự tử ở trên đó à? Đi thả diều với tao không?
Mười bảy tuổi bẻ gãy sừng trâu, chứ giờ tôi không thích thả diều nữa, tôi thích làm những điều to lớn và mới mẻ hơn. Tôi im lặng, vờ như không nghe được tiếng Nguyện gọi.
Thế rồi, một âm thanh còn lớn hơn tiếng thằng Nguyện. Đó là tiếng quát của mẹ tôi. Tôi nghĩ, chính thằng Nguyện đã nhắc cho mẹ tôi biết.
- Thiên, con có xuống ngay đây không thì bảo, muốn chết hả?
Lần này tôi không thể vờ như điếc, bởi vì tôi đang ngồi trên tường, chân đạp lên nàng gió, tay hói lên trời. Trông như tôi đang muốn nhảy lầu tự kết thúc đời mình. Nhưng cho dù gặp phải bế tắc như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ bỏ lại tất cả để có một cuộc sống mới, tôi yêu thân thể xương thịt của mình hơn bao giờ hết. Và bởi vì mẹ đã ban cho tôi cuộc đời này, tôi luôn nghe theo mẹ mình. Tôi sẽ và không bao giờ để chuyện đó xảy đến.
Tôi xuống nhà, định uống một hộp sữa tươi nhưng tủ lạnh đã được bán đi, sữa cũng không còn một hộp. Tôi muốn xem phim, nhưng ti vi không còn ở trên kệ nữa, chiếc kệ gỗ cũng không còn trong nhà… Tôi nằm dài trên nền nhà trống trơn, nhìn lên trần, có lẽ những bức tranh đẹp đẽ trên trần nhà sẽ còn mãi, trừ khi căn nhà kiên cố này bị người chủ mới phá đi để xây lại.
Buổi học, tôi ngồi co ro cuối lớp với chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người. Khi gió mùa đông bắc về, ngoài trời rét căm căm.
Giờ sinh hoạt lớp. Mọi người háo hức khi được cô giáo chủ nhiệm đọc điểm phẩy của học kỳ một, còn tôi vẫn ngồi im lặng, tâm hồn vắt ngược cành cây, chẳng trú tâm được vào việc gì. Nguyện ngồi cạnh, chép điểm của cả lớp, để nắm tình hình và để có chuyện nói cho các bậc cha mẹ học sinh trong cuộc họp phụ huynh. Nhất là khi nó đem tờ bảng điểm đó qua nhà cho mẹ tôi đọc, để bà ấy nổi khùng với điểm phẩy đạt mức trung bình của tôi.
- Thiên này, lên lớp mười một, học kỳ đầu tiên của mày đã cực kỳ xuất sắc. Sang kỳ hai, tao sẽ không cần phải ngồi kèm cặp với mày nữa rồi.
Giọng Nguyện mang đầy những thanh điệu của gió, như thổi bay tôi lên chín tầng mây xanh. Nguyện làm lớp trưởng, học hành giỏi giang, còn tôi thì chỉ muốn kỳ học cuối cùng trong ngôi trường này có một kết quả tương đối tốt. Tôi gật đầu đáp lại Nguyện.
- Ừ, gần đèn là sáng ngay.
Rồi tôi đùa bâng quơ.
- Nhưng nếu học kỳ hai, mày ngồi ở chỗ khác, tao sẽ lại học kém đi như trước.
- Có căn bản rồi thì sợ gì kém đi.
Nguyện đưa tối tờ bảng điểm và đọc lại từng con số cho tôi nghe. Đó là thành quả của Nguyện và tôi. Không có thằng bạn ấy kèm cặp, chắc tôi chẳng có một chút động lực nào để học.
Kết thúc một kỳ học, cô chủ nhiệm đổi vị trí ngồi cho cả lớp. Nguyện thấy tôi ngồi đâu là theo tới ngồi cùng bàn ở đó. Thế rồi, tôi xin cô cho mình ra khỏi lớp, cô đồng ý, bởi cô biết tôi sẽ không còn ngồi trong lớp học này nữa. Cô sẽ xếp chỗ ngồi cho tất cả các bạn, trừ tôi.
Nhìn từ xa tôi thấy Nguyện cùng bạn bè khênh bàn thừa sang lớp khác. Vậy là nếu như có tôi trong lớp, một bàn đôi sẽ phải ngồi ba. Nếu như không có tôi, những chỗ ngồi sẽ chẵn.
Trời rét căm. Nàng gió đùa bỡn lên tai, lên tóc, tôi thấy mình đang mặc cho thân thể buốt giá, tôi bất cần, mặc kệ.
Tôi lang thang khắp trường, đứng dưới bóng phượng, nơi rụng đầy lá. Tôi nán lại ngồi trên ghế đá, ít phút, chân tay tôi run lên bần bật. Chắc là, tôi sẽ đi lang thang ngoài đường thay vì trở lại lớp học, để tránh phải chia tay, khi ấy, ai cũng sẽ rất buồn.
Tôi rất sợ phải chia tay, bởi có lẽ cô đã thông báo cho cả lớp biết chuyện tôi chuyển trường.
Dư vị của ngày hôm nay sẽ đọng lại trong lòng tôi mãi mãi.
Tôi đi mải miết rồi chợt nhận ra nơi dừng chân là nhà mình. Tôi về nhà, tự nhốt mình trên sân thượng, hói tay với gió trời.
Lại là một buổi chiều đón gió. Nguyện đi thả diều, nó lại gọi với lên phía tôi.
- Thiên ơi, mày muốn chết ở đó à? Đi thả diều với tao không?
- Không, mày cứ đi đi, tao ở nhà thôi.
- Có nhất định là mày phải ngồi ở đó hết ngày hôm nay không?
- Nhất định rồi.
- Cầu mong cho mày ngã bẹp dí xuống dưới này.
- Phui phủi cái mồm mày.
Tôi trở vào trong phòng mình. Ngồi bên bàn học, ngắm ra cửa sổ. Tôi mở toang cánh cửa sổ, cho nàng gió lạnh ùa vào. So với những năm trước, mùa đông năm nay không buốt giá.
Tôi tự thưởng cho mình một khoảng thời gian để đọc sách và tận hưởng cái lạnh mơn man mà nàng gió đem đến.
Tiếng sáo diều vọng lại ở ngoại ô thánh phố, như rất gần. Có lẽ tôi nên đi thả diều cùng lớp trưởng một lần nữa trước khi rời khỏi nơi này. Cánh đồng cũng là nơi tôi muốn lưu giữ trong tim.
Từ nhà tôi, chỉ cần chạy bộ mất chừng mười lăm phút là ra đến vùng ngoại ô. Tôi biết Nguyện thả diều ở đâu, đó là một cánh đồng trải dài như bất tận, không cột điện, không dòng sông ngăn cách, chúng tôi từng chạy diều trên bờ mương xây vững chắc và thẳng tắp. Từng nghịch đủ thứ trên đời.
Không hồi tưởng nữa, tôi buông cuốn sách ra, khoác thêm áo gió và chạy ra khỏi nhà, băng qua những đoạn đường tấp nập của thành thị, rồi cánh đồng bất tận hiện ra.
Bốn giờ chiều, Nguyện trở về sớm, trên tay chẳng có cánh diều như lúc đi. ngay khi gặp nhau trên bờ ruộng, Nguyện đấm tôi mà chẳng cần nói trước lý do.
- Diều đứt dây, bay mất rồi, giờ hết thả diều.
- Sao đánh tao? Dây diều mủn thì đứt chứ sao?
Tôi xoa tay lên vết đấm rồi lao tới vật Nguyện ra. Tôi và nó lăn lộn dưới ruộng rạ, quần áo lấm lem rồi bẩn hết, bùn lạnh ngắt.
- Chẳng còn được thả diều với mày nữa.
- Mất diều thì lại mua cái mới chứ sao. Mày bị điên à?
Tôi không đánh lại được Nguyện, nó suốt ngày chạy nhảy, làm việc. Bắp tay nó to như bắp ngô bi ô xít. Còn trẻ mà cơ bắp cuồn cuộn. Tôi bị nhấn đầu xuống bùn, Nguyện ngồi đè lên ngực còn tôi thì thở phì phò.
- Mai mày cũng đi rồi, đi đến nước Nga cơ đấy. Tao đánh cho mày có chút kỷ niệm về nơi này.
Tôi không chống cự nữa, nằm im, đáng ra tôi nên đi chơi cùng thằng bạn thân một lần nữa trước khi rời khỏi nơi này.
Nhưng cánh diều đã bay mất, bay thỏa thích rồi hạ xuống ở một nơi xa xôi. Gió lặng dưới cánh đồng và gió đang bay trên những tầng mây, chẳng ở dưới thấp. Những cánh diều vẫn đậu trên đầu nàng gió. Sáo diều ngân vang, hòa quyện như một dàn nhạc để gió hát đồng giao.
Diều tốt dù có rơi xuống ở phương nào cũng sẽ có người nhặt được, họ sẽ nối dây và thả diều lên cao với gió.
Gần một năm trước, tôi luôn là một cậu học sinh trầm tính và cục mịch, chẳng có bạn bè, hay đánh nhau và học không giỏi. Nhờ có Nguyện, tôi đã thay đổi, giống như cánh diều được chỉnh lại dây.
Đôi khi tôi ghét gió, như lúc này, tại sao nàng gió đem diều đi mất? Để buổi chiều đẹp đẽ trở nên trống trải.
Tôi và Nguyện kéo nhau về nhà… Rồi chào nhau.
Và thế là, tôi như bay đi mất.
Link FB: fb.com/danielkrin
Vote Điểm :12345