aKhi
trái tim bạn được xây dựng như một ngôi nhà nhưng lại mất đi cánh cửa
lớn, cũng không cửa sổ, chỉ có bốn bức tường. Kiên cố và không khe hở,
vết nứt... Liệu có ai bằng lòng đến ghé thăm ngôi nhà đấy một lần không? LIệu có ai sẽ cố gắng nghĩ cách để bước vào được ngôi nhà đấy không? Đó là thử thách.
An
Dĩ Hoan bước ra từ nhà vệ sinh, anh ta bước ra với tình trạng thỏa bán
thân trên, để lộ thân hình săn chắc của chàng trai 16 tuổi. Anh sải bước
đến bên tủ chọn cho mình một chiếc áo phông màu xám phối với chiếc jean
quần bò rách đang bận. Đứng trước gương chỉnh chỉnh lại mái tóc mình.
Sau đó nở một nụ cười trước gương như chào một ngày mới, đóng cửa tủ
lại, anh bước ra khỏi căn phòng. Ra đến hành lang, anh bước đến phòng cuối hành lang, khẽ gõ cửa _Dĩ Lạc, dậy đi nào bé con. Vâng. Đó mới là nhân vật chính của truyện mình nhé =)))) _Em ra ngay.- Một giọng nữ trung vang ra từ trong căn phòng. Đó là An Dĩ Lạc. Tức
khắc, cánh cửa mở ra. Một "cô gái” để tóc ngắn, phần mái được chẻ 7/3
theo kiểu idol Hàn ngày nay bước ra. Mặt hơi lạnh lùng nhìn người anh
trai trước cửa. _Em vẫn cứ thích mặc đồ như con trai vậy. Anh muốn em
mặc váy như lúc nhỏ nắm tay anh đi cơ.- Dĩ Hoan nheo mày xoa đầu cô em
mình. _Nhưng em thích em của bây giờ hơn.- Dĩ Lạc mỉm cười nhẹ nhìn
anh mình, tay đưa lên nắm bàn tay anh mình kéo xuống, rồi đi về phía cầu
thang nơi đầu đầu hành lang.(cầu thang đi lên gặp phòng Dĩ Hoan rồi đến
phòng Dĩ Lạc, lầu 2 phòng) Bước xuống nhà dưới là một người phụ nữ
tầm 35 36 tuổi gì đó đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Cô
liếc mắt thấy có người bước xuống, nhìn lướt qua gương mặt rồi bảo _Dĩ Hoan à, mau qua phụ mẹ bưng bữa sáng ra nào. _Vâng ạ. Nhưng con là Dĩ Lạc nhé.- Dĩ Lạc mỉm cười nhìn mẹ mình. Chính
xác. Dĩ Lạc và Dĩ Hoan là anh em sinh đôi. Cả hai giống như hai giọt
nước, chỉ khác giới tính. Nhưng cũng có thể phân biệt được qua mái tóc,
tóc Dĩ Lạc có phần dài hơn và được chẻ mái. Lúc này, do đang bận loay
hoay nên mẹ họ mới nhận sai thôi. _Ôi.. mẹ đúng là lú lẩn..- Cô cười sảng lên, giọng cười vẫn còn khá ngọt của một bà mẹ trẻ. _Mẹ nào đâu lú lẩn. Mẹ chúng con vẫn còn trẻ đẹp cơ mà.- lúc này Dĩ Hoan mới bước xuống buông lời nịnh nọt với mẹ mình. _Vậy sao? Mẹ cũng nghĩ vậy đó.- Cô mẹ trẻ nhìn cậu con trai mình đá lông nheo một cái. Mẹ
họ là Khả Văn- một nhà văn nữ nổi tiếng của giới trẻ. Chuyên viết
truyện ngôn tình luôn đó. Cô là một mỹ nữ tri thức tuyệt đối. Khi đi học
đã là hoa khôi trường Văn, trai theo hàng tá, vốn là người tự do không
thích sự ràng buộc nên cũng không có ý nghĩ lập gia đình sớm nhưng vì
một phút sai lầm với người đàn ông họ An nên đã phải làm mẹ khi mới 19
tuổi. Nhưng cũng vì sai lầm đó, mà giờ đây có được cặp song sinh- hai người quan trọng với cô nhất bây giờ. 3 mẹ con cùng nhau dùng bữa sáng, Dĩ Lạc rất ít khi lên tiếng, chỉ toàn là cuộc trò chuyện của mẹ và Dĩ Hoan là đa số. _Lát con sẽ đưa Dĩ Lạc đến trường để tham quan cho em làm quen với hoàn cảnh nơi đó. _Lát
mẹ phải "bế quan” chạy sách. Nên con với em hãy ra ngoài ăn trưa rồi
tối mẹ mới làm đồ ăn cho nhé.- cô nắm chặt tay đưa lên trước mặt kiểu cổ
vũ thể hiện quyết tâm "chạy sách”(kiểu như nhà xuất bản dí bả ra truyện
mới đó). _Mẹ có chắc là sẽ bế quan không?- lúc này Dĩ Lạc lên tiếng,
cậu cầm ly sữa trên tay- _Hay lại lên mạng đọc ngôn tình của nhà văn
khác rồi lại hẹn mấy dì (bạn thân mẹ cậu) đi "thả thính” tìm cảm hứng
mới. =))))) _....- mẹ cậu đang cầm đũa bỗng dưng rớt cả đũa và mồm xuống bàn. _Phụt....
Hahahaha- Dĩ Hoan lúc này cũng không nhịn được cười, phun cả miếng cháo
vừa múc lên trong miệng chưa kịp nuốt.- _ Dĩ Lạc em đừng đi guốc như
vậy, mẹ sẽ uất ức lắm đó. _Mẹ đang uất ức sao?- Dĩ Lạc quay đầu sang nhìn chằm chằm vào mẹ mình. _Sao.. Không không có, mẹ bình thường mà.- Thề chứ lúc đó mẹ cay cú gần chết chứ đùa gì, bị con mình nói ngay tim đen. _Mẹ phải nói con chứ, chứ con đâu biết được.- Dĩ Lạc ngồi nói tay cầm ly sữa uống bình thản. _...-
Mẹ cậu cay cú nói không nên lời, nhưng rồi sau đó cũng mỉm cười tươi
tiếp tục buổi sáng. Gia đình "trẻ” của cô là như vậy, nhốn nhao và đầy
ắp tiếng cười. *Lời tác giả: Có thể các bạn đang nghĩ nhân vật bố
đang ở đâu phải không. Nói rõ cho nhé là bố và mẹ họ không kết hôn với
nhau nhé. Có bầu là do accident thôi, mẹ không muốn kết hôn nên bố cũng
chịu nhé. Còn 2 đứa từ nhỏ ở nhà nào cũng được, do hai bên cũng có điều
kiện nên 2 đứa cứ như đi du lịch 2 nhà từ nhỏ vậy, thích sang bên nào
thì sang.* Dĩ Hoan cùng Dĩ Lạc ngồi xe buýt đến trường mới của họ. Nhà điều kiện nhưng lười đi nên đi xe buýt cho ngầu thôi nhé. _ Dĩ Lạc, em xem này, trường cực cool nhé. Nhìn sang khỏi chê.- Ông anh nắm tay em gái mình đi vào trường. Lúc
này trường cũng không vắng lắm, đang kì nghỉ nhưng chắc những người kia
cũng như họ đến tham quan trường mới làm quen. Ngay tức khắc Dĩ Hoan và
Dĩ Lạc trở thành tâm điểm vì vẻ ngoài nổi bật và với cả cái nắm tay khó
hiểu của họ. _Chào hai cậu, mình là Uông Hải.- một nam sinh cao ráo
da ngăm đen chủ động đến chào họ khi thấy cả hai đang tiến về phía danh
sách lớp học và bản đồ của trường. _Ồ chào cậu, mình là An Dĩ Hoan.- Dĩ Hoan nở nụ cười tươi khỏi chê chào nam sinh kia. Lập tức mặt Uông Hải đỏ hẳn lên. _... chào...chào.oo. cậu.- hắn lập tức cứng cả cổ họng. Quái lạ, rõ ràng là nam mà, sao lại nhìn xinh như con gái thế kia. _Mình là An Dĩ Lạc.- Dĩ Lạc cũng quay sang gật đầu nói. Trời
*ụ.... cái quái gì thế này. Uông Hải như đứng hình, còn tên này sao
nhìn đẹp trai có vẻ hơi lạnh lùng này lại có giọng con gái.... _................- Uông Hải cứng họng. 16 năm rồi chắc đây là cú sốc lớn nhất cậu từng có. _Ồ
Uông Hải, cậu với bọn tớ chung lớp này.- Dĩ Hoan không để ý gương mặt
của hắn ta lúc này, anh đang lo nhìn danh sách lớp trước mặt kia. _....-Uông Hải vẫn chưa về với trái đất bây giớ, hắn đang ở nơi nào đó chưa về. _Sao mặt cậu lại "đù” ra thế- Dĩ Lạc lên tiếng. _Saooooo....- Uông Hải nghe như bị xúc phạm, hắn trở về trái đất mặt hơi nhăn nhó nhìn thẳng vào mặt Dĩ Lạc. Lúc này Dĩ Hoan mới cười mỉm nhẹ lắc đầu. _Xin
lỗi cậu nhé Uông Hải, em gái mình hơi thẳng thắn một chút, nó không có ý
xúc phạm cậu đâu.- Dĩ Hoan nói rồi đưa tay xoa đầu Dĩ Lạc. _À à không sao.- Uông Hải quay sang bắt gặp nụ cười của Dĩ Hoan, không hiểu sao lại có lúng túng. _Bộ anh ta đang tức giận sao?- Dĩ Lạc lại lên tiếng như muốn làm khó cho "game” hoàn cảnh bây giờ. _Hahaha...
tớ đem em tớ đi chỗ khác trước đây, không lát tớ sợ cậu sẽ vỡ mạch máu
vì uất ức đó.- Dĩ Hoan cười phá lên, tay vỗ vỗ vào vai Uông Hải như kiểu
an ủi vậy. _...-Uông Hải vẫn chưa hiểu điều gì đang xảy ra, chỉ có chút muốn đấm cho tên An Dĩ Lạc kia một cú rõ đau. Dĩ
Hoan dứt lời quay người Dĩ Lạc đi sang hướng khác và đẩy đi. Sau khi đi
được một quãng cách Uông Hải chừng 10m, Dĩ Lạc mới hỏi _Em đã làm anh ta tức giận sao?- Dĩ Lạc mặt đơ đơ hỏi anh mình _Cũng
có đó. Em không nên nói người ta "đù” ra như thế, người ta sẽ nghĩ đó
là lời xúc phạm đó.- Dĩ Hoan gật gật đầu cười với cô em gái mình. _Em nhớ rồi, lần sau em sẽ không nói vậy nữa.- Dĩ Lạc gật đầu nheo mày lại như một hành động để ghi nhớ vào não mình vậy. _Ngoan
lắm Dĩ Lạc. Em cần phải học hỏi nhiều hơn cách giao tiếp với người
khác.- Dĩ Hoan cười lại xoa đầu em gái mình. Một ngày dù có việc to việc
nhỏ gì đi nữa thì hình như anh lúc nào cũng muốn xoa đầu em gái mình
vậy, ngày xoa đầu cả trăm lần cũng có. *tác giả sure that là Dĩ Hoan cực
cuồng xoa đầu em gái mình nhé* Sau sự việc của thanh niên Uông Hải
thì chắn hẳn mọi người nắm được tình hình nhan sắc của 2 anh em này rồi.
Tóm tắt lại cho dễ hiểu: Anh thì cao 6 múi hay cười tính tình hòa đồng
vui lắm đặc biệt là nhìn cực "xinh gái” nhé (xinh gái ở đây là miêu tả
về đường nét ngũ quan của khuôn mặt, Dĩ Hoan có nét dịu lắm). Em thì cao
cũng gần bằng anh nhưng chưa biết có múi hay không nhưng chắc là có cái
khác hơn múi rồi đó
tính tình hơi thẳng thắn có vẻ hơi lạnh lùng nhưng thật chất là không
hề nhé (chap sau sẽ giải thích rõ hơn) đặc biệt là cực đẹp trai nhé. Cả
hai giồng nhau như nước nhưng nhìn kĩ ngũ quan họ sẽ khác biệt về đường
nét, Dĩ Lạc thì nhìn nét thẳng ra hẳn mặt cũng góc cạnh nhìn men lắm.
Không hiểu sao cả hai nó hơi lạc loài về khuôn này, chắc do gen di
truyền lỗi vì do song sinh =)))))