Quân như vỡ òa, anh ôm My, ôm rất chặt, anh hối hận, nhưng sự hối hận của anh đã quá muộn, vòng tay anh đang ôm gọn 1 cái xác vì anh mà bất chấp hi sinh suốt 6 năm qua, cái xác đó dường chỉ có anh bước vào tim nó, nó lạnh dần, không còn ấm áp, không còn cười đùa, nũng nịu bên anh nữa.
.
.
.
My và Quân quen nhau vào 5 năm trước nếu không gọi là biết nhau, lúc mà cô vừa tròn 18 tuổi. 1 tình yêu chớm nở ở tuổi mới lớn. Cô đẹp. Rất đẹp. Da cô trắng. Cô có chiếc răng khểnh. Cô mồ côi ba mẹ từ nhỏ Còn anh. Anh đẹp. Rất handsome. Da a cũng trắng. Cũng có chiếc răng khểnh. Thiếu gia của 1 gia đình quý tộc. Có tiếng ở Sài Thành. Không thể kể hết số ngọc nữ vây quanh anh. Hai người đến với nhau sau cuộc gặp nhau định mệnh trong ngày Noel ở nhà thờ. Cô vô tình đụng phải a vì bị lực xô đẩy giữa dòng người đông đến mức muốn nghẹt thở.
Rồi chuyện gì sẽ xảy ra sau 1 năm
...
Sau khi thi xong kì thi tốt nghiệp THPT, Anh lại gặp cô ở giảng đường đại học. Cả hai đều học ngành quản trị kinh doanh, riêng cô thì học thêm 2 ngành makeup và thiết kế thời trang. Học cùng khối nên hằng ngày qua lớp cô chủ ý chỉ để ngắm cô. Anh biết mình đã thích cô. Lớp biết vị thiếu gia của nhà họ Trần thích cô. Người người ai cũng biết nhưng chỉ 1 người không biết.. đó là cô. 3 tháng nhanh chóng trôi qua.. anh biết hết bất cứ thứ gì từ cô. 1 năm 3 tháng, anh bỏ ra ngần ấy thời gian chỉ để tìm kím cô và tìm hiểu cô từ lúc chạm vai ở nhà thờ. 2 tháng sau đó, à cuối cùng ông trời đã không phụ lòng anh, anh lấy hết can đảm của 1 thằng con trai 19t tuổi để tỏ tình cô. Ngày ấy, a cầm 1 bó hoa to, tiến về phía cô, cô ngạc nhiên, không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Tặng cậu. Làm ny tớ nhé"
Cô nhìn anh với đôi mắt chữ O
"Tôi..tôi..."
"Cậu nhớ tớ không?"
Không phải cô không nhớ mà là cô rất nhớ, từ ngày đó đến nay cô không hề yêu ai cũng không hề thích ai ngoài 1 người.
"Cậu khó trả lời hả, vậy đi theo tớ!" Anh nắm cổ tay rồi kéo cô đi.
Tại sao cô không phản ứng, không giật tay lại? À đó là do Cô thích Anh :). Vừa chạy cô nghĩ thầm trong bụng "cậu có giỡn với tôi không đấy?" . Anh kéo cô đến 1 nơi mà dường như chỉ có cô và anh. Anh chủ động ôm cô, cô bỡ ngỡ
"Tớ thích cậu" Anh nói
"Từ khi nào?" Cô hỏi
"Noel 1 năm trước"
"..."
"Tớ mất 1 năm 3 tháng để tìm ra cậu và tìm hiểu cậu. Vậy cậu không phụ công của tớ chứ?"
"À ờ.. tôi.. tôi.." *gật đầu*
.
.
.
Họ quen nhau 5 năm
.
.
Ai rồi cũng khác 5 năm trôi qua, Quân ngày càng cảm thấy chán nản với tình yêu của mình. Gặp nhau, tìm hiểu nhau rồi quen nhau, rồi hạnh phúc, được bao lâu? Rồi những cuộc cải vã bắt đầu xảy ra do 1 người thứ 3 xuất hiện.
.
.
.
"Chia tay đi"
"Tại sao? Em làm gì à"
"Đơn giản là tôi có người khác"
"Đừng anh, anh muốn quen ai khác phải không, ừ không sao hết, anh làm gì cũng được, anh quen ai cũng được miễn anh ở bên cạnh em thôi, Quân à" - My níu tay Quân
Quân im lặng
"Đừng anh ơi, em không muốn mất anh đâu"
"Aizz.. thôi bỏ đi.."
.
.
.
.
"Cô quá phiền phức rồi đấy"
"Em.. em xin lỗi, em sẽ không như vậy nữa, anh đừng giận em"
.
.
.
"Anh ơi em mệt"
"Kím gì ăn đi"
.
.
.
"Bao giờ anh nói mới dứt con nhỏ nhà quê đó vậy?" - Linh, người thứ ba chen vào cuộc tìh của Hải My và Khánh Quân nũng nịu
"Anh cũng không biết, cô ấy cứ lôi thôi không chịu buông với cả anh không nở"
"Bỏ nó đi, có em rồi, em sẽ làm anh hạnh phúc hơn con đó, bao nhiêu lần nó mang rắc rối cho mình"
"Ừ, anh đang tìm cách nói để cô ấy không đau lòng"
"Gì mà không đau, nói đại 1 vài lí do nó tin ngay, con đó ngu lắm"
"Thôi bỏ đi em, từ từ anh giải quyết"
"Em không chịu làm người thứ 3 mãi đâu nhé, quen nhau hơn 5 tháng rồi"
.
.
.
My không hề hay biết Quân đã lừa dối cô suốt gần nửa năm qua, và Quân là của riêng cô chỉ 4 năm 6
tháng chứ không phải 5 năm như 1 số người ngoài nhìn vào. My luôn yêu Quân, tin tưởng Quân, không hề nghĩ ngợi điều gì, ngoài việc nghĩ Quân toàn tâm toàn ý yêu My suốt 5 năm nay. Và rồi 1 ngày nọ, bạn thân của cô là Ngân, do quen biết rộng và Ngân biết Quân quen cả Linh. Ngân kể cho My nghe. My nói
"Không có đâu bà, Quân thương tôi lắm, anh ấy không làm chuyện đó đâu" My vừa nói vừa cười "à mà.. Linh.. Linh là ai?"
"Bạn thời nhỏ của Quân. Cô ấy là con lai. ở bên Hàn về đây gần nửa năm rồi"
"Ừm mà thôi chắc không có đâu ^^ bỏ qua đi" My kết thúc câu chuyện.
*3h chiều ở nhà Quân*
"Alo anh hả, bà chủ trọ của em không cho ai thuê nữa, bà nói em dọn đi chỗ khác ở"
"Vậy hả, vậy có gì không e?"
"Suy nghĩ cách giúp em với,e ở đâu bây giờ"
"E thuê nhà trọ khác đi"
"E không quen sống 1 mình anh à
e đã nói với anh lúc mới quen mà với chị em về quê rồi"
"À ờ anh quên"
"Hay em dọn qua nhà anh được không dù gì anh cũng ở 1 mình mà, ba mẹ anh sang Úc rồi"
"Qua nhà anh hả, à ừm... cũng được" - Quân có hơi do dự
"Vậy mai anh qua đón em được không? :D" - My hớn hở
"Ờ ừm em tự qua được không, mai anh bận"
"Ừm vậy em dọn hành lý"
. * ở nhà Quân *
"Con đấy qua ở cùng anh à, còn em thì sao?" - Linh hậm hực
"Ừm mai My qua nhà anh ở"
"Sao lại không về quê đi luôn" - Linh hậm hực
"Thôi mà. Mình tạm thời gặp nhau ở công ty, rồi anh sẽ giải quyết sau"
* bên nhà My *
"Chắc Quân đang đi đâu đó nhỉ, qua sớm tạo bất ngờ cho anh" - My cười tít mắt hớn hở dọn hành lý dù l2 ngày mai bà chủ trọ mới lấy phòng
Chưa đầy 20' thì My đã đứng trước cổng của căn biệt thự lớn của Quân
"Vào thôi" - My nghĩ
Đi dạo 1 vòng không thấy ai nên My đi lên phòng của Quân, do có vài lần đến nhà chơi nên My biết đi đường nào để lên phòng của ngươ yêu mình.
Cửa phòng không khóa. My cầm chốt cửa vặn mở ra thì...
.
.
.
Bốp! - túi xách trên tay cô rớt xuống cùng cái vali ngã ngang
Quân và Linh giật mình nhìn ra..
Chân cô dường không còn sức để đứng vững nữa. Một tay thì vịn cửa, một tay thì đưa lên đôi môi không thốt nên lời....
"My" - Quân gọi My như một phản ứng tự nhiên khi gặp chuyện bất ngờ
Đôi mắt My dường như đầy ngấn lệ, cô chớp mắt để nhìn rõ mọi chuyện. Đồng thời hai giọt nước mắt lăn trên gò má hồng. My lặng lẽ cuối xuống nhặt túi xách, kéo vali lên và quay đi, cô không quên đóng cửa phòng để trả lại sự bình yên trước khi cô bước vào.
Cô lặng lẽ bước xuống từng bậc cầu thang, từng bậc thang như chứa đầy nỗi đau cô vừa đón nhận, một bậc thang đều có giọt nước mắt của cô.
*trong phòng*
"Anh.. anh đi đâu vậy.. nó đi thì để nó đi đi" - Linh gọi với theo
"Anh xin lỗi em Linh à." - Nói rồi Quân nhanh chóng mặc quần áo vào và chạy theo lối của My
"Không anh không được đi" - Mặc Linh ngăn cản hay níu kéo Quân vẫn chạy theo lối My
Mọi chuyện ập đến quá bất ngờ dù mấy tháng trước cô biết anh sẽ bỏ rơi cô vào 1 ngày nào đó. Nhưng không thể chịu được khi trước mắt cô là 1 cảnh ân ái của người yêu và đứa con gái khác trên chiếc giường mà Quân từng hứa rằng sẽ là của My . My khóc, cô trách mình quá ngốc khi quá tin tưởng quá dựa dẫm vào anh. Người đời nói đúng, không nên dựa dẫm vào ai quá nhiều để khi mất họ ta vẫn còn thứ gì đó dù là chút lòng tôn cuối cùng.
Cô như người mất hồn. Đến bây giờ vẫn không thể tin rằng người đang nằm cùng Quân là 1 người con gái khác.
Cô ra khỏi căn biệt thự đó và chạy thật nhanh. Vừa chạy cô vừa khóc. My băng qua đường như vô thức không nghĩ đến chiếc xe đang chạy với vận tốc nhanh, và...
*Kéttt!!!*
*Á...*
*Phịch...*
Vài vệt nước có màu đỏ chảy dài từ trán My xuống đường.
My nằm bất tỉnh, khóe mắt vẫn hoen vài giọt lệ. Tài xế bỏ trốn. Con đường yên ắng giờ nào bỗng có tiếng gọi thất thanh...
"MYYYYY...." - là Quân chạy đến ôm My vào lòng, vệt máu dính lên áo Quân, anh khóc
"My à My, anh xin lỗi,... tỉnh dậy đi em"
Xung quanh mọi người dừng lại và gọi cấp cứu
Trên xe, cô như cảm nhận được hơi ấm của bàn tay Quân đang nắm chặt tay cô..Đến bệnh viện.
.
.
.
.
Đã hơn 1tiếng trôi qua, đèn phòng cấp cứu đã tắt:
"Ai là người nhà của bệnh nhân Hải My"
"Là tôi" - Quân đứng bật dậy "Bạn gái tôi sao rồi bác sĩ"
"Cô My bị gãy 2 chân, chấn thương phần đầu khá nặng và khả năng sống rất ít"
"Bác sĩ, tôi xin ông hãy cứu lấy My" - Quân nói với giọng van xin
"Tôi nghĩ anh hãy liên lạc với người nhà của bệnh nhân để vào thăm lần cuối, cổ chỉ sống được trong hôm nay thôi"
Quân ngồi phịch xuống, anh hối hận về việc làm của mình.
*Phòng chăm sóc đặc biệt*
"My à My, tỉnh đi em, anh sai rồi My ơi"
My khẽ mở mắt. Ngón tay cô dần cử động
"Qu..ân" - cô gọi tên anh đầu tiên
Quân mừng rỡ, anh nắm chặt tay cô.
My cố lấy hết hơi thở gần như là cuối cùng để nói
"Nếu... ngày noel năm đó.. em.. không đụng phải anh.. nếu.. em không tìm kím.. không làm mọi cách để...học cùng trường với anh...nếu em không nhận lời làm người yêu của anh..và..nếu như, em đừng vào nhà anh... đừng lên phòng anh thì... em sẽ không đau, sẽ không khóc, và.. e sẽ không vô tình tạo bất ngờ.. cho anh và cô ấy. Em.. xin lỗi" - nước mắt lăn dài trên má cô
Quân chỉ biết im lặng và hối hận
"Em thật quá... ngu ngốc khi chả biết gì về 2 người.. bản thân em quá cố chấp.. có lẽ...chúng ta chia tay từ rất lâu rồi. Nhưng do em quá cố chấp...em không thể nhìn anh đi cùng người khác.. giờ em biết em đang đối mặt..với cái chết... nó rất gần em... em trả anh cho Linh... anh hứa với em.. sẽ yêu cô ấy như anh từng yêu em... và anh đừng lừa dối cô ấy như từng..lừa..dối..em..... anh nhé... Em.....Yê..u.... A..." - My trút hơi thở cuối cùng khi Quân như òa khóa
Bàn tay dường như không còn cử động. Mắt cô nhắm nghiền lại nhưng những giọt lệ vẫn tuôn ra... như nó muốn trôi hết ra ngoài để không phải theo My đến bên kia thế giới. Quân như vỡ òa, anh ôm My, ôm rất chặt, anh hối hận, nhưng sự hối hận của anh đã quá muộn, vòng tay anh đang ôm gọn 1 cái xác vì anh mà bất chấp hi sinh suốt 6 năm qua, cái xác đó dường như chỉ có anh bước vào tim nó, nó lạnh dần, không còn ấm áp, không còn cười đùa, nũng nịu bên anh nữa. Quân không bao giờ biết được bên cạnh anh My đang ôm mặt khóc nức nở tựa như cơn mưa ngoài kia, hồn ôm anh, anh ôm 1 cái xác.
Ngoài trời mưa rất lớn, tiếng sét đánh vang cả 1 thành phố, như ông trời đang khóc thay nỗi lòng của My.
"Nín đi anh.....em chỉ ngủ chút thôi
Anh đừng khóc khi thấy máu em rơi
Em mệt rồi ....cho em ngủ 1 giấc
Ngày hôm nay em thấy mình khó nhọc
Sau lồng ngực....có gì đó đau đau
Anh nín đi rồi cũng sẽ qua mau.
Em ngủ chút thôi...không nhiều đâu 1 chút!
Anh hãy hứa và hãy sống thật tốt
Bao nhiêu lỗi lầm em tha thứ cho anh
Ngày mai thôi khi bình minh vừa tắt
Em sẽ dậy sẽ lại đến thăm anh
Ngày mai thôi lúc cửa sổ buông rèm.
Vết thương kia không còn đau nhiều nữa.
Hãy mở cửa ...và chờ em anh nhé
Em sẽ bên cạnh lau nước mắt cho anh
Ngày mai kia chân em bước thật êm
Máu em khô chẳng còn chút sức lực
Nếu em không dậy đừng gọi em nữa nhé
Chắc em mệt rồi chẳng thể dậy nổi đâu
Ngày mai kia em chìm trong giấc mộng
Hãy thỉnh thoảng ra mộ thăm em nhé
Dạo gần đây em thấy không được khỏe
Đôi tay này không đủ sức ôm anh!
Tương lai anh còn nhiều thứ phải làm
Hơn thế nữa vẫn anh còn cô ấy
Chăm sóc bộn bề cho cuộc sống của anh
Em vẫn yêu và luôn dõi theo anh
Vẫn bên anh vào bình minh mỗi sớm
Chỉ có điều em chỉ còn linh hồn
Vì thể xác em gửi đất và mây.
Em vẫn cười em vẫn ở nơi đây
Bên đây thế giới nghẹn lòng nhớ anh
Trần Khánh Quân à anh hãy nhớ
Nguyện một lòng không siêu thoát vì anh!"
Vote Điểm :12345