Cô năm đó mới 7 tuổi nhưng đã nổi tiếng khắp trường bởi tình tính cổ quái, quá cá biệt. Còn cậu thì lại nằm trong danh sách học sinh xuất sắc tiêu biểu, tính tình ôn hòa lễ phép. Hai cái tên An Dĩ và Diêu Phong cơ nhiên trở thành tiêu đề cho những bà mẹ ngồi tám chuyện. Bọn họ sẽ đều có câu châm ngôn dạy con cái đại loại như là " cứ ngoan ngoãn học giỏi như anh Phong thì con muốn gì mẹ cũng cho " hoặc " nếu con còn hư như vậy mẹ sẽ ném con sang nhà họ An, để cho con bé An Dĩ đó dạy dỗ con. "
Nhưng chẳng một ai nói với con cái họ rằng, hai người đó lại là bạn thân. Nếu không phải đã chứng kiến nhiều lần, thì ai có thể tin nổi, hai đứa trẻ trái ngược này có thể làm bạn, chứ đừng nói là thân thiết như vậy.
Nhớ có lần, An Dĩ vì quá buồn chán, nên nổi hứng đi chêu chọc con chó dữ nhất xóm, kết quả là một thân bầm dập máu me trở về nhà. Máu thì đúng là máu người, nhưng lại chẳng phải của cô. Đó là lần đầu tiên có người vì bảo vệ cô mà tình nguyện để chó cắn.
" Làm cái gì vậy chứ ? Tự nhiên từ đâu xông ra đỡ cho tôi làm chi ? "
An Dĩ là một đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng không phải một đứa trẻ vô tâm. Nhìn lại cánh tay vì bị cắn mà xuất hiện một vài lỗ sâu hoắm vẫn không ngừng chảy máu của cậu, cô đột nhiên bật khóc nức nở. Cô đau lòng, thật sự rất đau lòng.
Cậu nhìn cô, cố gắng áp chế cơn đau, mỉm cười, nói : " Vì chúng ta là bạn. "
Đôi mắt ấy ánh lên sự chân thật xuất phát từ tận trái tim. Cậu vẫn luôn như vậy, vẫn luôn là một đứa trẻ ấm áp, và đối với cô lại càng có sự quan tâm đặc biệt.
Cô không nhớ rõ nổi bản thân lúc đó đã ôm cậu chặt bao nhiêu, đã ôm bao lâu, khóc nhiều như thế nào. Chỉ nhớ cho đến tận khi có người vào thông báo xe đã tới để đưa cậu vào viện kiểm trả thì vẫn thấy cô ôm chặt cậu, nức nở nói : " An Dĩ thương Phong, An Dĩ thương Phong."
Từ đó về sau cô đã thề với bản thân mình rằng, chỉ cần một ngày cô còn sống, không một con chó nào có thể làm tổn thương đến người bạn duy nhất của An Dĩ cô nữa. Về phần chú chó kia, thì cũng chẳng khá hơn, thân tàn ma dại lẳng lặng quay lại nhà.
Ba mẹ hai đứa vốn là bạn thân, lại nghe đứa con trai bảo bối vì giúp cô mà lần đầu nói dối, nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
An Dĩ về sau tuy đã bớt đi vài phần nghịch ngợm nhưng cũng không thể nói là một đứa trẻ ngoan bình thường.
Còn Diêu Phong càng lớn càng hoàn hảo, chỉ là ông trời vốn chẳng muốn ai được hoàn hảo toàn vẹn, vẫn luôn tìm cách lấy đi một vài thứ gì đó của họ.
Năm cậu 13 tuổi, ba mẹ bị tai nạn qua đời. Chỉ sau một đêm, cậu liền trở thành cô nhi, không nơi nương tựa.
Trong tang lễ, cậu vẫn tỏ ra bình thường, có đau buồn, nhưng chẳng nhỏ một giọt lệ, cố gắng hoàn thành một đám tang bình lặng cho cha mẹ. Nhưng cô biết, cậu đang rất cô đơn.
Đêm cuối cùng sau khi đám tang hoàn tất, cậu vẫn không khóc, trở về phòng và đóng cửa lại, để một mình cô đứng bên ngoài, lặng lẽ nhìn cánh cửa gỗ nặng nhọc từ từ đóng lại ngay trước mắt. Mọi thứ đều diễn ra trong im lặng.
Cô ngồi bó gối, tựa người vào cánh cửa, âm thầm rơi nước mắt. Cô biết rất rõ, cậu ở phía ngay sau cánh cửa này cũng đang rất đau khổ, chỉ là lòng tự trọng không muốn cho cô thấy cậu yếu đuối. Đây là lần thứ hai, cô vì cậu mà khóc đến quên cả thời gian.
Phong, ông không một mình, tôi ở đây. An Dĩ sẽ luôn ở bên ông. Thay hai người họ ở bên, chăm sóc, làm người thân của ông, sẽ bảo vệ ông CẢ ĐỜI TRƯỜNG AN
--------?--------
5 năm sau.
" Phong, tôi tới rồi này !"
Cậu ngồi bên của sổ, chăm chú học bài, bên tai là chiếc máy nghe nhạc. Nếu nói giọng nói đó lớn thì cũng không phải lớn, nên không thể khiến một người bình thường đang tĩnh tâm ở xa hơn chục mét, lại cộng thêm âm thanh cỡ lớn ngay bên tai có thể nghe thấy được. Nhưng cậu lại nghe thấy rất rõ, trừ việc có đôi tai tốt không bị lãng như cô, thì dường như tiếng gọi ấy cậu không chỉ còn cảm nhận bằng mỗi đôi tai nữa rồi.
Theo tiếng cô gọi, cậu đưa mắt nhìn về cái cây lớn nhất trong vườn. Sau mười năm " uống nước ăn phân ", cuối cùng nó cũng có thể tự hào vênh mặt lên trời, vì đã cao hơn hai chủ nhân một " khốn nạn" và một " tử tế " của mình. Mười năm trước, vì nóng lòng muốn được ăn trái mà cô đã khiến nó suýt mất mạng bởi đống phân bón quá liều lượng. Cũng may còn có một chủ nhân tốt bụng, kiến thức rộng như cậu nên nó mới có thể sống được đến bây giờ.
Khi trông thấy cô đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây nhỏ, hai tay không bám víu vẫy vẫy về phía mình, cậu thấy trái tim dường như hụt mất vài nhịp. Sau đó, vội vàng vứt chiếc máy nghe nhạc ra, nhanh chân chạy tới chỗ cô.
" Xuống đi, ngã bây giờ ! "
An Dĩ ngồi trên cao, thích thú nhìn khuôn mặt đỏ ửng liên tục lấy hơi của cậu ở phía dưới
" Nhìn xem, con chúng ta lớn quá trời rồi này, lại còn sinh ra nhiều cháu bụ bẫm ăn ngon như vậy nữa. Thật không uổng công tôi nuôi. "
Nói rồi cô tiện tay ném một trái to cho cậu, không cần nhích người cậu vẫn có thể dễ dàng bắt được bằng một tay. Khác hẳn với cậu nhóc năm nào bị cô chêu đùa mệt bở hơi tai vì phải ở dưới bắt trái. Thời gian đã biến cậu thành một thiếu niên cao lớn, trưởng thành, đẹp rạng ngời. Còn cô, có lớn về thể xác nhưng mãi chẳng thể trưởng thành.
Cô cười cười, cố gắng lộ ra biểu tình kinh ngạc hết sức giả, tiếp tục huấn luyện cậu với mức độ hai ba trái một lần.
Đến khi những trái lân cận không cần biết to nhỏ, xanh chín bị vặt sạch sẽ ném xuống hết cô mới chịu dừng.
" Đùa đủ rồi, mau xuống đi. Lần sau... "
Cậu còn chưa nói hết, cô liền cười gian tà, nói chen vào: " Ông tiến bộ hơn rồi đấy. Để xem lần này còn bắt trúng không nhé. "
Vừa dứt lời, cô đã thả mình lao xuống dưới, hai mắt nhắm lại, miệng nở nụ cười. Không gian lẫn thời gian như trôi chậm hơn bao giờ hết, cô biết, thứ giang rộng đón cô, rồi ôm chặt bảo vệ cô là đôi tay cậu, thứ tỏa hơi ấm cho cô tựa vào là vòm ngực vững chắc của cậu, mọi thứ xung quanh cô cũng là cậu. Từ trước đến nay vẫn vậy. Là cô được bao bọc chở che, là cô được yêu thương quan tâm, là bởi vì còn có cậu, nên cô không hề một mình.
Sau khi tiếp đất an toàn, cô đột nhiên bật cười ha hả. Cậu bị cô làm cho té ngã luôn rồi.
" Không tồi, không tồi. Quả nhiên là tiến bộ vượt bậc."
" Ừ, vì có bà là động lực."
Giọng cậu rất nhỏ, làm cô không thể nghe được trọn vẹn câu trả lời.
" Vì gì cơ?"
Cô muốn ngóc đầu lên hỏi, nhưng lại bị cậu đè xuống. " Đừng nhúc nhích. Chờ một lát đi. Giờ người tôi không cử động nổi."
Cô đột nhiên híp mắt cười, ngoan ngoãn nằm yên trong lòng cậu.
Thực tế là vì, lúc đỡ được cô rồi cậu lại bị trượt trái, nên cả người ngã ngửa ra sau. Bây giờ đang đau nhức, không cử động mạnh được. Có lẽ đây cũng là lý do chính đáng duy nhất để cậu tự huyễn hoặc bản thân việc không muốn buông tay lúc này.
Thời gian thấm thoát trôi, chẳng mấy mà đã gần cuối năm học. Học sinh cuối cấp ai cũng tất bật ôn thi, tiết kiệm từng chút thời gian một. Còn cô? Vẫn cúp học thường xuyên. Còn cậu? Vẫn đều đặn giúp cô viện đủ mọi lý do.
Lần cúp học này, cô trốn phía vườn cây sau trường học, ngồi chơi cùng một chú chó con. Đôi chân bị thương của nó cũng đã được cô băng bó lại đoàng hoàng.
Mệt mỏi nằm dài trên mặt đất, cô đư mắt nhìn về phía bầu trời qua kẽ hở của tán lá. Trong đầu chỉ hiện lên duy nhất hình ảnh một người. Người đó có khuôn mặt rất đẹp, trầm buồn mà ấm áp, khi cười tựa như trời đông xuất hiện tia nắng ấm.
Với cô, đó là thiên thần !
An Dĩ nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, cô trông thấy hình ảnh của nhiều năm trước, ngày mẹ cô bỏ đi, chỉ quay lại nhìn cô một cái duy nhất rồi biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của cô.
Bà ấy đi đâu ? Cô không biết.
Bà ấy có về chứ? Cô cũng không biết.
Bà ấy có thương đứa con gái như cô không? Cô nghĩ cả trăm lần, cũng ép bản thân mình chọn đáp án là " Không ". Nếu bà ấy thương cô, bà ấy sẽ không bỏ đi hơn mười năm mà không một lần quay về tìm cô. Cô không trách bà bỏ đi khi cuộc hôn nhân tan vỡ, nhưng bà chưa từng về thăm đứa con gái là cô, dường như bà đã quên mất sự tồn tại của cô rồi.
Hình ảnh này qua đi, cô lại trông thấy hai đứa bé, một trai một gái. Đó là lần đầu tiên cô gặp cậu. Lúc đó cô vừa thả con chim bảo bối giá chục triệu của cha đi. Còn cậu khi ấy chỉ là một thằng nhóc, được dạy rằng lấy đồ người khác " vứt" đi như vậy là không nên. Và câu trả lời của cô năm 6 tuổi ấy khiến cậu mãi không thể quên: " Nó có cánh, nó muốn được bay lượn, nó cần tự do. Bầu trời rộng lớn kia mới là nhà của nó, chứ không phải cái lồng vàng son lấp lánh chật chội như cái nhà tù này."
Cô không trông thấy biểu cảm lúc đó của cậu, chỉ mải ngắm nhìn con chim nhỏ đang vui vẻ chao lượn trên không, biểu tình hạnh phúc cực độ.
Cô còn nhớ rõ, sau sự việc đó cha cô rất tức giận, còn muốn đem cô đánh đòn. Nhưng cậu bé đó lại tự nguyện đẩy toàn bộ trách nhiệm về mình. Còn cô vốn là một đứa trẻ ngang bướng, luôn sống theo châm ngôn " tự làm tự chịu", sống chết cũng không chịu để người khác nhận tội thay mình. Vậy là đong đưa qua lại, cuối cùng cha cô cũng nản lòng chỉ mắng hai ba câu rồi thôi. Đứa trẻ đáng yêu hơn con gái đó đã bước vào cuộc sống của cô như vậy đấy.
Lúc giật mình tỉnh giấc, cô phát hiện ra không chỉ có một mình cô ở đây nữa. An Dĩ nhìn khuôn mặt bối rối vì bị bắt quả tang của cậu thấy có chút buồn cười.
Đột nhiên giọng nói non nớt của bản thân trong giấc mơ hiện lên trong đầu cô.
Phải rồi, cậu là thiên thần. Thiên thần cũng có cánh, thiên thần cũng cần được tự do. Thế giới rộng lớn kia mới có thể giúp cậu hoàn thành ước mơ, chứ không phải ở đây, bên cạnh cô che chở mãi như vậy được.
Cô lên tiếng gọi cậu: " Phong "
Nhìn vào đôi mắt sáng trong ấm áp của cậu, không hiểu sao lời đến miệng lại không thể thốt ra.
Đè nén cảm xúc đang trào dâng trong lồng ngực, cô ép bản thân mở lời một lần nữa. " Đi du học đi."
Trông thấy biểu tình kinh ngạc của cậu, cô tiếp tcuj: " Đó là cơ hội hiếm có, nếu lần này ông bỏ qua, e là không còn lần thứ hai đâu."
" Tôi không muốn đi." Giọng cậu trầm trầm vang bên tai cô, rất dứt khoát, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào cô.
" Nói dối !" Cô liếc mắt cũng có thể biết lời này là thật hay giả.
" Tôi sẽ không đi. Bà đừng nói thêm gì nữa."
Lúc cậu chuẩn bị đứnglên liền bị cô thẳng thừng túm lại.
" Phong, không được trốn. Cho tôi lý do. Vì sao lại không đi?"
" Tôi... tôi phải về lớp rồi." Cậu luống cuống gỡ bàn tay cô ra.
Cô bị mất điểm víu, ngã ngồi trên đất, uất ức hét lên " Nếu hôm nay ông không cho tôi biết lý do, tôi sẽ tuyệt giao với ông. Vĩnh viễn không muốn nhìn thấy mặt ông nữa."
Bước chân cậu ngừng hẳn, cả người đờ đẫn đứng đó.
" Tôi muốn biết lý do." Cô đứng thẳng người dậy, nói lại một lần nữa, rõ ràng và kiên định hơn bao giờ hết.
Cũng không nghĩ đến phản ứng của cậu lại mãnh liệt như vậy. Quay người một cái, liền đem cả thân hình nhỏ bé của cô ôm chặt vào lòng, một chút cũng không muốn buông.
Cô bị cậu ôm như vậy, nhưng ngay cả phản ứng đỏ mặt, tim đập chân run cũng không biết. Chỉ dở khóc dở cười, vỗ vỗ lưng cậu như an ủi.
" Đừng siết chặt quá, tôi tắc thở chết bây giờ."
" An Dĩ !" Cậu lên tiếng gọi cô, nhưng vẫn trong tư thế ôm trọn cả thế giới vào lòng như vậy.
" Ừ !" Cô trả lời. " Tôi đây !"
" An Dĩ !"
" Ừ !"
" Tôi muốn chúng ta vẫn mãi như vậy. Tôi không muốn đi du học. Tôi có thể không đi được không?"
Cô im lặng một lúc, mãi sau mới lên tiếng " Vì sao lại không muốn đi?"
" Tôi.. " Vòng tay đang siết chặt bỗng chốc chở lên chơi vơi.
An Dĩ thuận thế đẩy cậu ra, cưởi cười gian tà, nói một câu chẳng hợp với tình cảnh: " Ông vừa lợi dụng tôi."
Nhận thấy ai kia còn đang ngơ ngác không thôi, cô bồi thêm mấy câu: " Phải đền. Tôi học dốt như vậy, chắc chắn sau này sẽ rất nghèo khổ."
" Tôi nuôi bà."
Cô cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra đau thương chán nản. " Ừ, nhưng chẳng được lâu đâu. Vợ ông sẽ không đồng ý."
" Đúng vậy, cô ấy rất dữ, sẽ không đồng ý để tôi nuôi người con gái khác." Ánh mắt cậu lộ rõ ý cười.
Không nghĩ cậu sẽ trả lời như vậy, An Dĩ im bặt, chẳng biết nói gì tiếp theo. Đột nhiên cô cảm thấy có vị chua chát gì đó ở trong miệng. " Tôi nói rồi mà."
" Nhưng nếu là cô ấy, thì chắc chắn sẽ đồng ý." Cậu đột nhiên ghé sát người lại gần cô, ngón tay thanh mảnh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Giọng nói dịu dàng, ôn nhu mà kiên định hơn bao giờ hết. " Tôi muốn nuôi em cả đời."
Lời nói ấy vẫn còn vương vấn bên cánh tai thì cô lại cảm nhận được độ mềm mại ấm áp trên môi mình.
Nụ hôn của cậu không nồng cháy, nóng bỏng, nó cũng như chính con người cậu, dịu dàng, ấm áp và vô cùng chân thành.
Hai con người, hai trái tim, cùng nhịp đập.
Là nụ hôn đầu của cô. Là lần đầu tiên thẳng thắn nói lên tình yêu của cậu. Từ lần đầu tiên gặp gỡ, cậu đã chắc chắn rằng, người con gái này mới là sự đặc biệt lớn nhất và duy nhất trong cuộc đời của cậu.
" Ông cướp nụ hôn đầu của tôi rồi. Nó đáng giá cả tỷ đấy. Bồi thường cho tôi."
" Được. Mọi thứ tôi có. Đều cho bà hết."
-------?------
Ngày cậu lên máy bay, cả lớp đều ra tiễn, còn có cả những cô gái từng bị cậu từ chối cả chục lần vẫn không chịu dứt tình, lưu luyến bịn rịn không thôi. An Dĩ còn trông thấy mấy hotgirl của trường, ai nấy đều nước mắt lưng tròng, sụt sùi mà khiến cô đau buồn thay.
Cô rất muốn tới nói với họ rằng " Ráng chờ kiếp sau nhé. Kiếp này, Phong đến trả nợ tôi trước rồi."
Chờ sau khi mọi người rời đi hẳn thì chân cô cũng đã tê mỏi đau nhức không thôi, sau đó tiến vế phía cậu, cười cười nói: " Thượng lộ bình an."
Nói rồi toan quay người bỏ đi, nhưng bị cậu níu lại " Chỉ vậy thôi sao?"
Cô nhún vai, lại cười " Ừ, những gì cần nói tôi đều nói trước đấy rồi mà."
Cậu không cam, muốn giữ cô lại thêm chút nữa, chỉ là một lời cô nói khiến cậu hụt hẫng. " Mau đi đi, sắp bay rồi kìa."
Nhìn theo bóng cô khuất xa tầm mắt, cậu mới quyết định rời đi.
Đứng ở một góc tường không xa, cô vui vẻ nói chuyện điện thoại: " Mau mang ra đây cho cháu đi."
Cuộc gọi chấm dứt, cô hí hửng vung vẩy chiếc vé máy bay trên tay. Vé ngồi ngay cạnh cậu.
Cô dường như nghe thấy một giọng nói mơ hồ vang vọng bên tai " Cảm ơn con, Tiểu Dĩ."
Vote Điểm :12345