Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá
Tác giả: Nhược Ái Vô Ngân
Lần
đầu tiên gặp mặt, hắn tình căn đâm sâu vào, và cô cũng là người khác vị
hôn thê. Đến lần thứ hai gặp mặt, hắn tiến đến nghĩ cách cứu viện,
trong khi cô lại gầy trơ xương, hấp hối. Câu chuyện gặp mặt càng thêm
thú vị khi hắn ở bên cô và buông lời hứa hẹn: "Nhược Thủy, này cả đời,
ta cũng sẽ không buông tay!” Vì nàng mà hắn có thể ngộ quỷ sát quỷ, ngộ
phật sát phật. Gặp được nhân? Chiếu sát!
***
Hắc Diện Diêm La? Lãnh khốc nhất huấn luyện viên? Như vậy ai tới nói cho nàng, trước mắt này nam nhân là ai?
Đoạn ngắn nhất:
Nàng ôm chăn, cảnh giác trừng mắt trong mắt mạo lục quang nam nhân.
"Ta mệt chết đi, không được quấy rối!”
"Hảo, ta không quấy rối!”
Hắn sảng khoái đáp ứng, động tác lại một chút cũng không ngừng ý tứ.
"Không cần… Không cần, sẽ chết người, thật sự!”
"Sẽ không, ngươi không cần động.”
Chương 1: Đại huyết giới
Sắc trời đã tối, trong căn phòng im ắng, không gian một mảnh âm u, trong phòng khách có chút ánh sáng do bóng đèn tỏa ra.
Hạnh
Nhược Thủy ngồi trên sofa, trước mặt là một bàn ăn nhỏ, cô ngồi ăn bữa
tối một mình. TV đang phát sóng bộ phim cổ trang, nữ nhân vật chính vừa
mới được giải phóng chạy trốn tới căn miếu đỏ nát, trong bóng đêm cô sợ
tới mức rơi lệ khóc oa oa lại không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Sức
lực của con người quả nhiên là vô hạn, cô đã sợ tới mức trốn trong chăn
rồi mà vẫn cảm thấy lạnh, nước mắt tự nhiên rơi xuống. Trước kia cô
không dám ở lại qua đêm nhà người khác, hiện tại cô lại một mình ở trong
căn phòng rộng lớn này cũng không cảm thấy sợ.
không có chút vị
nào, thậm chí cô còn cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng vẫn cố gắng đưa
từng chút một lên miệng. Mẹ đã từng nói, mặc kệ phát sinh chuyện gì,
nhất định phải biết quý trọng thân thể của bản thân. Nếu bản thân mình
cũng không yêu quý chính mình, thì không thể hy vọng người nào đó yêu
thương mình.
Đột nhiên, trong đầu hiện lên một loạt âm thanh từ to đến nhỏ, rồi dần dần lại trở về yên lặng như ban đầu.
Hạnh
Nhược Thủy cả người run lên, thìa canh trứng gà liền rơi xuống bàn cơm.
Cúi đầu nhìn ánh sáng vàng hạt kia, trong đầu có chút toan tính. Cô
dùng sức nắm chặt tay trái, nhắm mắt lại hít thở thật sâu. Rồi lại trợn
tròn hai mắt, dường như không biết tiếp theo nên ăn gì.
Cửa phòng
khách từ bên ngoài đột nhiên mở ra, chưa thấy được người, đã nghe tiếng
cười khoái lạc của phụ nữ, cùng với tiếng giày cao gót đập vào nền đất.
Sau đó, một người đàn ông trên người mặc y phục màu đen xuất hiện tại
cửa. người phụ nữ thân hình như con rắn, giống như người không xương dán
chặt nên người đàn ông, liên tục cười duyên.
Hạnh Nhược Thủy yết
hầu căng thẳng, càng thêm cúi đầu, lấy thìa quấy bát canh trứng gà. Cô
làm bộ không phát hiện ra gì, nghĩ rằng bọn họ đã trở về phòng. nhưng
bọn họ, dường như không muốn buông tha cô.
Đưa tay một cách máy móc bóc miếng thịt gà đưa lên miệng, giây tiếp theo, một bóng đen bao phủ đứng trước mặt cô.
không
khí lúc đó đậm mùi nước hoa. Cô chỉ cảm thấy có một mùi vị nồng đặc bốc
lên, vội vàng cầm chiếc khăn, gắt gao che mũi và miệng của mình.
Mùi
vị ghê tởm trong cổ vừa qua kia, cô liền nghe thấy được thanh âm của
nam nữ dây dưa ái muội và tiếng thở dốc. Nhược Thủy chậm rãi ngẩng đầu,
nhìn về phía ghế sofa đối diện, một nam một nữ đang gắt gao ôm nhau,
kích tình hôn nhau. người đàn ông vươn tay sờ xoạng trong váy người phụ
nữ, còn người phụ nữ thì lại vội vàng cởi thắt lưng quần người đàn ông…
"Ư…”
Hạnh Nhược Thủy liền rời khỏi bàn ăn, nắm chặt tay che miệng và mũi
chạy vào phòng vệ sinh. Ghé vào bồn cầu cô ôm bụng nôn hết đồ ăn, cả
người Nhược Thủy vô lực dựa vào bồn rửa mặt thở dốc. Hai mắt nhắm nghiền
lại, khóe mắt chảy xuống một giọt chất lỏng trong suốt.
Vote Điểm :12345