Tác phẩm: SỦNG NHĨ BÁT CÚ (CƯNG CHIỀU NGƯƠI KHÔNG ĐỦ)
Tác giả: THIÊN PHẬT NHÂN
Dịch giả: QT
Edit: GIANGTHUY
Thể loại: cổ trang, nhất thụ lưỡng công, cường công nhược th
Chương nhất
"Cha. . . . . . Cha. . . . . . Ôm ta. . . . . .”
"Ha ha ha, cha ngươi cẩn thận một chút, đừng đem ta suất . . . . . .”
"Cha. . . . . . Đêm nay theo giúp ta đi chợ. . . . . .”
Y
Ân nằm ở đống cỏ khô, đôi tai mơ mơ màng màng nghe tiếng cười đùa của
đệ đệ. Cố thu nhỏ thân người, Y Ân ôm lấy một đống cỏ khô vào người,
nghiêng tai nghe. Đệ đệ đang nói cái gì? Cha. . . . . . Cha?
Y Ân mạnh trợn to hai mắt, lập tức chui ra đống cỏ khô.
Cha.
. . . . . Phụ thân đã trở lại rồi! Cách nơi này rất gần có phải hay
không? Kia. . . . . . Có phải hay không có thể nhìn thấy phụ thân ?
Y
Ân một bên nghiêng tai lắng nghe, một bên theo thanh âm vội vàng sờ
soạng đi qua. Đôi mắt không nhìn thấy lúc này mở to mang theo niềm vui
sướng tột cùng, hôm nay nhất định phải cùng phụ thân nói chuyện thật
nhiều.
"Y Ân, ngươi muốn đi đâu?” Đột nhiên nghe được một giọng
nữ vang lên bên tai, Y Ân toàn thân run lên, sợ hãi ôm đầu lui ở trên
mặt đất, một cử động cũng không dám.
Tiếng bước chân dần tới gần,
một bàn chân mang giày thêu đá vào lưng của Y Ân làm hắn ngã nhào ra,
tiếp theo lại một cước nữa đá vào bụng của hắn. Y Ân cắn răng không dám
kêu đau, chỉ biết cúi đầu cầu xin thương xót: "Mẹ, mẫu thân. . . . . .”
"Câm
miệng, ai cho ngươi gọi ta mẫu thân!” Mỹ phụ hướng về phía Y Ân đá thêm
mấy cái. Nhìn thấy Y Ân đau đớn ôm lấy thân co quắp lại run rẩy, mỹ phụ
chợt thấy mình cũng quá sức thô bạo nên cố nén lòng lấy giọng ôn nhu,
nói:” Ta làm sao xứng được ngươi gọi là mẫu thân. Cực khổ nuôi ngươi
khôn lớn, vậy mà đứa con như ngươi ngay cả lời ta cũng không nghe, ta
đây làm mẫu thân còn có ý nghĩa gì chứ.”
"Không, không có!”Y Ân
thất kinh, hướng về phía mỹ phụ, ôm lấy chân của nàng, lại bị đá văng
ra. Y Ân không nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của mỹ phụ dành cho mình nên
bối rối cố tìm cách giải thích:”Y Nhi, Y Nhi không có không nghe lời của
mẫu thâni! Y Nhi, Y Nhi chính là muốn gặp gặp phụ thân, một chút thôi. .
. . . . Một chút thôi, một lời nói là tốt rồi!”
"Ai nói với
ngươi cha ngươi tại đây? Thấy hắn? Đi nơi nào gặp?” Mỹ phụ lại là mấy
đá, đem Y Ân sờ soạng đến nàng dưới chân đích thủ đá văng ra, mắng: "Hơn
nữa, ngươi một cái người mù, chính là hắn đứng ở trước mặt ngươi, ngươi
lại nhận ra được?”
"Y Nhi. . . . . . Y Nhi nhận được. . . . .
.”Y Ân nhỏ giọng biện giải, cảm giác được ánh mắt giận dữ của mỹ phụ
đang trừng trừng nhìn vào hắn, sợ tới mức thu người lại thật gọn, vùi
đầu trên mặt đất, chờ đợi một trận lôi đình như thường lệ.
Nửa
ngày, mỹ phụ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Y Ân, Y Ân run rẩy, lại nghe mỹ
phụ thở dài: "Ngươi đã như vậy muốn gặp cha ngươi, ta sẽ đưa ngươi đi
tìm hắn.”
Y Ân mạnh ngẩng đầu, kích động nắm chặt lấy tay mỹ phụ,
không dám tin run giọng hỏi: "Thực, thật vậy chăng? Mẫu thân, Y Nhi, Y
Nhi có thể đi gặp phụ thân?”
"Đương nhiên, đương nhiên!”Mỹ phụ
rút tay về, nhìn thấy cổ tay trắng ngần của mình bị nắm mà có một vệt
đen, tức giận đến sắc mặt xanh mét, thiếu chút nữa là lại cho hắn một
cái tát, nhưng cuối cùng nhẫn nhịn được, đứng lên cất giọng lạnh
lùng:”Ta hiện tại đã an bài cho người đưa ngươi đi. Ngươi phải thành
thật đi theo hắn, đừng làm cho người ta thiêm phiền toái, biết không?”
"Y
Nhi, Y Nhi nhất định sẽ nghe lời!”Y Ân ngồi dưới đất, mừng như điên đến
nỗi không biết làm sao. Có thể, có thể nhìn thấy phụ thân rồi! Lung
tung sửa sang lại quần áo đơn bạc, Y Ân một bên cười vừa nghĩ, phụ thân,
phụ thân không biết hình dạng như thế nào? Khi nhìn thấy phụ thân sẽ
nói gì đây? Nhất định phải biểu hiện thật ngoan ngoãn, đừng làm cho phụ
thân tức giận a.
Đang nghĩ ngợi, liền nghe được tiếng bước chân
đi tới, một giọng nói khàn khàn bảo với hắn : "Y thiếu gia, Y thiếu gia?
Chúng ta nên đi thôi.”
"A? A, được rồi!”Y Ân luống cuống tay
chân dợm đứng lên, lại bị người nọ rất không khách khí chộp lấy khuỷu
tay, đưa hắn kéo lên. Y Ân bất chấp cổ tay đau đớn, liền như thế nắm
chặt ống tay áo của người đó, sợ mình bị lạc mất.
"Cái kia, cái
kia. . . . . .”Y Ân không biết như thế nào xưng hô với người này, chỉ
biết hàm hàm hồ hồ kêu, hỏi: "Mẫu thân đâu? Còn có đệ đệ đâu? Bọn họ ở
nơi nào? Không cùng chúng ta khởi hành sao?
"Bọn họ a? Hắc hắc,
bọn họ không cần đi chung!”Người nọ cười đến kỳ quái, Y Ân nghe được rất
không thoải mái, liền buông tay ra, lui về đứng yên tại chỗ, nói: "Y
Nhi, Y Nhi không đi, Y Nhi muốn đi cùng mẫu thân.”
"Nói bọn họ
không đi, ngươi thành thật theo ta đi, ít gây phiền toái!”Người nọ cũng
lười nhiều lời, muốndắt Y Ân đi. Y Ân lại ngồi dưới đất, như thế nào
cũng không chịu đứng lên.
"Y Ân, ngươi đang làm gì đó?” Thanh âm
nghiêm khắc của mỹ phụ vang lên bên tai Y Ân làm hắn lúc này sợ tới mức
động cũng không dám động, chỉ nghe người nọ khàn khàn nói: "Phu nhân, Y
thiếu gia không chịu đi, người xem. . . . . .”
"Y Ân, ngươi lại
muốn làm gì?”Một cái tát hung hăng giáng xuống mặt Y Ân. mỹ phụ nghĩ đến
chuyện hôm nay muốn làm nên tâm tình lập tức dịu đi rất nhiều,
hỏi:”Không phải nói muốn gặp cha ngươi sao? Ngươi lo sợ cái gì hả?”
"Y
Nhi. . . . . . Y Nhi. . . . . .”Y Ân đưa tay ôm lấy má phải sưng đỏ, nở
một nụ cười cố lấy lòng mỹ phụ, nhỏ giọng nói: "Y Nhi nghĩ muốn cùng
mẫu thânđi gặp phụ thân!”Phụ thân cho tới bây giờ không quay nhà, mẫu
thân nhất định cũng rất muốn đi gặp phụ thân!
"Không cần, ngươi
thật sự là. . . . . .”Mỹ phụ chán ghét dùng khăn lụa chà lau bàn tay vừa
đánh Y Ân, không kiên nhẫn nói: "Ngươi hãy đi trước, ta với đệ đệ ngươi
sẽ theo sau. Đi mau, đừng chậm trễ canh giờ.”
"Ân. . . . . . Ân.
. . . . .”Nghe ra mẫu thân đích không kiên nhẫn, Y Ân không dám nói
nhiều hơn nữa, lại theo trên mặt đất đi lên. Lần này người nọ cũng không
cho hắn nắm ống tay áo nữa tái, chỉ nói một tiếng: "Y thiếu gia
thỉnh.”Liền thẳng xoay người tránh ra.
Y Ân ở tại chỗ do dự một
hồi, nghe được mẫu thân không kiên nhẫn đích hừ mộtt tiếng, liền không
dám dừng lại, theo tiếng bước chân người nọ mà nghiêng ngả lảo đảo đi về
phía trước, ngay cả khi té ngã vài lần cũng không dám dừng lại.
Cửa
sau của Y phủ có mấy cái bậc thang nhỏ, thế nhưng lại không ai nói cho Y
Ân biết. Y Ân sờ soạng mới ra cánh cửa, bước hụt chân liền lăn dài
xuống mấy bậc thang, đầu đụng vào càng xe, trên trán một mảnh sưng đỏ.
"Y thiếu gia mời lên xe.” Giọng nói khàn khàn lạnh lùng lại vang lên, người nọ cũng không tính là sẽ đến giúp Y Ân.
Y
Ân nắm lấy càng xe khó khăn đứng lên, không biết rõ hắn nói lên xe là
có ý gì, giật mình sửng sốt nửa ngày mới thật cẩn thận hỏi: "Lên xe. . .
. . . Phải . . . . . Đi bằng cái này sao?”
Thứ này nói là xe
ngựa thật là có điểm khoa trương , bất quá là đã phá tấm ván gỗ chấp vá
cái giá, lấy một con ngựa gầy trơ xương kéo xe, ngay cả rơm rạ phụ điếm
đều không có. Bất quá Y Ân không biết, hắn cho tới bây giờ không ra con
gái đã xuất giá, không biết cái gì là xe ngựa, càng không ngồi qua.
Chỉ
biết mình phải ngồi này”Xe ngựa”Đi gặp phụ thân đích thời điểm, Y Ân
trừ bỏ mừng như điên ra còn có thể biết cái gì đơn sơ hay không đơn sơ. Y
Ân luống cuống tay chân leo lên xe ngựa, chỉ nghe kia khàn khàn đích
thanh âm quát một tiếng "Cái”, xe ngựa liền chi lăng làm vang , lắc lắc
lắc lắc hướng tới nơi mà Y Ân không biết là phương hướng nào chạy tới.