Chương I:Trong ngày đại hỉ
"Tiểu Hàn, con xem chiếc trâm ngọc này thật tinh xảo..."
Nãi nãi vừa nói vừa đưa chiếc trâm trên tay cho ta nhìn.
Chiếc
trâm ngọc đó cũng không tệ lắm. Tuy nhiên, ta nào dám ăn nói như vậy
với nãi nãi. Người sẽ trách mắng ta, chỉ vì ta nói thật.
Đã mấy
canh giờ, nãi nãi kéo ta cùng hai a hoàn theo hầu vào không biết bao
nhiêu cửa tiệm trang sức trong Lạc Dương thành, làm bọn ta mệt mỏi vô
cùng.
"Tiểu Hàn, ta cài cho con..."
Nãi nãi cài chiếc trâm lên tóc ta, cài xong thì tấm tắc khen đẹp. Người lại quay sang chủ tiệm mà nói:
"Có bao nhiêu trang sức đẹp nhất cho tân nương, ngươi cứ mang ra đây."
Thực ra, ta sắp kết hôn...
Từ
lúc sinh ra, ta đã không cha không mẹ, lớn lên từ nhỏ với nãi nãi,
người cũng không nói gì nhiều về cha mẹ trước mặt ta. Chỉ biết, cha ta
trước đây là đại nguyên soái, vì vậy mới có Hàn gia phủ này. Cũng có thể
nói, ta là một tiểu thư khuê các với sự dạy dỗ nghiêm khắc của nãi nãi.
Từ nhỏ tới lớn, tất cả mọi việc của ta đều do nãi nãi quyết định, từ y
phục tới cách đi đứng của một tiểu thư con nhà danh giá...
Hôn sự
của ta cũng do nãi nãi định đoạt. Tất nhiên, theo người, tân lang phải
có địa vị sao cho môn đăng hộ đối với ta. Hắn là quý tử độc nhất của tể
tướng đương triều Lưu Hoằng, tên Lưu Thiên Bảo. Nãi nãi cho rằng hắn là
một nam nhân ôn nhu nho nhã, hiểu biết sâu rộng, tính tình tốt, gia cảnh
cực kỳ tốt, là nam nhân thích hợp nhất với ta.
Nhưng việc gì cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
Thiên
Bảo chẳng phải loại người ta có thể vừa mắt. Ta từng chứng kiến từng cử
chỉ, từng hành động của hắn trong một lần dạo phố với A Liên và A Lan.
Hắn là người "ban ngày không làm việc con người làm, ban đêm lại làm
việc ma quỷ làm".
Hàn Phong Ảnh ta, ngày mai lại phải lấy loại người như hắn.
Ta
cũng chẳng biết nên đau khổ hay cực kỳ đau khổ. Vì từ nhỏ ta chưa một
lần dám cãi lại lời nãi nãi, nên vụ ép hôn này ta đành chấp nhận.
Cuộc
đời ta như một tờ giấy trắng, ai thích viết gì lên thì cứ viết, ta để
mặc cho số phận định đoạt. Bởi vì ta là đứa con gái vừa ngu ngốc vừa yếu
đuối đến đáng sợ.
Cuối cùng ta cũng được quay về phủ. Trời cũng
đã tối, ta đành chợp mắt một lát, vì mai đã là ngày "đại hỉ". Ta mơ
màng chìm vào giấc ngủ.
Ta đang mơ hay sao?
Trong giấc
mộng là khung cảnh hoa lê bay đầy trời. Từ xa, ta trông thấy một vị công
tử vận y phục trắng toát đang tiến lại gần... Không hiểu sao khuôn mặt
người đó lại bị phủ một lớp sương dày đặc, làm ta chẳng thể nhìn nổi.
Hắn đưa tay về phía ta, cất giọng nói dịu dàng:
"Có thể đợi ta không ?"
Bỗng nhiên hình ảnh hắn biến mất, trước mắt ta chỉ còn một trời hoa lê. Ta cũng vì thế mà giật mình tỉnh giấc.
Khi
ta tỉnh giấc thì trời đã sáng. Trong lòng lại có cảm giác bồi hồi khó
tả. Ta tự hỏi người đã xuất hiện trong giấc mộng của ta là ai, và tại
sao ta lại cảm thấy kỳ lạ như vậy. Ta đang tự suy diễn vẩn vơ thì nghe
tiếng gọi:
"Tiểu thư, tiểu thư! Người đã tỉnh giấc chưa ?"
Là tiếng của A Lan và A Liên, hai a hoàn thân cận bên cạnh ta.
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :
Diệp Hoa Chi Yên - Tình Duyên Mộng Vãn - Diễn Đàn Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/forum/54-11386-1#ixzz4GY9FD3Q9
Vote Điểm :12345