Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này?_ Trong đầu tôi cứ mãi vang lên một câu như thế. Tôi biết ở đây có một vụ bạo hành người đồng tính, tôi cảm thấy rất bất bình. Và tôi nhận ra, tôi cũng giống như bao người đang đứng đây, không làm gì cả. Tôi vẫn luôn tự hào rằng mình là một người tốt nhưng việc hôm nay đã chứng minh: tôi là một kẻ đạo đức giả. Tôi không dám ra mặt đòi lại công bình cho những con người vô tội đang bị đánh dã man, vì tôi sợ mình không đủ sức, sợ phải gánh chịu ánh nhìn soi mói, ghét bỏ của mọi người. Tôi không bằng một góc của người đàn ông kia.
Và khi anh ta đứng ra che chở cho hai cô gái đó một cách không hề do dự, tôi bỗng nhìn ra một điều. Trông họ thật giống nhau - anh giám đốc của tôi và hai cô gái đó, đều thật xa xăm. Họ thuộc về một thế giới khác. Có thể họ khác nhau về địa vị xã hội, cách sống và cách cư xử với người khác, nhưng ánh mắt họ đều mang một vẻ gì đó rất khác. MỘt sự kiên cường, một chút lạnh nhạt, lo nghĩ và một chút nghi ngờ với mọi thứ. Cái ánh mắt mà chỉ những người đã từng nếm trải qua những giả dối của cuộc sống, những bon chen của xã hội và sự khắc nghiệt của dư luận mới có.
Giữa khi đang chìm trong những suy nghĩ về những con người khác biệt đó, một câu nói bỗng lọt vào tai tôi:
- Cần gì phải che chở cho đám quái vật này? Hay anh cũng là kẻ đồng tính?
- Phải!
Câu trả lời của anh ta làm tôi chấn động. Tôi thực sự rất khâm phục anh. Giữa bao nhiêu ánh mắt đầy kì thị, giữa đường phố, giữa sự trói chặt của sợi dây mang tên định kiến của xã hội, anh ấy vẫn dám lớn tiếng công nhận mình là kẻ mà mọi người gọi là "quái vật".
Sau này tôi mới biết, giám đốc Hải đã từng có một người yêu tên là Thi. Họ quen biết nhau từ mười năm trước, khi cả hai chỉ là những đứa trẻ. Hải đã bị cuốn hút bởi vẻ đẹp về tâm hồn và cả thể xác của Thi. Có lẽ với cả thế giới, Thi không là gì cả, nhưng với Hải, cậu lại là cả thế giới của anh.
Từ nhỏ, Thi đã rất được mọi người yêu mến. Cậu có một đôi mắt đẹp, rất đẹp, trong sáng, ôn nhu như làn nước mùa thu, với nụ cười có thể sưởi ấm cả trái tim băng giá nhất. Cậu rất dịu dàng, chu đáo và hiểu chuyện, ở bên cậu khiến người ta có cảm giác rất yên bình, nhất là với người có cuộc sống đầy bộn bề như Hải.
Tình cảm giữa họ đã là một tình bạn thân thiết và gắn bó, cho tới năm năm trước. Cả hai nhận ra đối phương đã quá quan trọng với mình, và rõ ràng điều này có ý nghĩa gì. Họ đã cố xa nhau một thời gian, vì nghĩ rằng đây là thứ tình cảm "trái với luân thường đạo lí", là thứ không nên tồn tại. Nhưng họ đã sai. Tình cảm ấy lớn hơn họ tưởng. Nó tạo nên một sợi dây vô hình trói chặt cả hai lại với nhau, buộc họ phải đối mặt với chính mình.
Con người không có quyền lựa chọn hoàn cảnh mình sinh ra và cũng không có quyền than trách số phận, bởi số phận của mỗi người do chính ta tạo ra. Với tư tưởng như thế, Hải và Thi quyết định thành thật với trái tim mình. Nhưng bởi e ngại rào cản định kiến và con sóng dư luận nên trước mặt người khác, họ chỉ đối xử với nhau như bạn bè.
Tình yêu ấy kéo dài trong bốn năm. Họ đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ và hạnh phúc. Có lần, một người bạn nói đùa rằng: "Hai người yêu nhau hả?", và Hải mỉm cười phủ nhận. Dù biết đó chỉ là lời nói đùa và Hải đang nói dối, nhưng Thi, và cả chính Hải nữa, đều cảm thấy có chút hụt hẫng và xót xa. Họ ghen tị với những cặp đôi nam nữ có thể đường đường chính chính yêu nhau, thoải mái kêu vợ gọi chồng trên các trang mạng xã hội và được mọi người chúc phúc. Trong khi đó thứ tình cảm giữa họ nếu công khai ra lại bị xem là đáng ghê tởm. Và đến khi Hải không còn e ngại rào cản định kiến nữa thì anh đã mất Thi mãi mãi rồi.
Đằng xa, đám người bàng hoàng xôn xao. Nhưng ngay lập tức, tất cả lại đổ dồn ánh mắt kì thị vào ba con người kia. Ba người đứng giữa vòng vây mấy chục người mà như đứng giữa cả thế giới, trơ trọi, lạc lõng, không có lấy một người đồng tình. Nhưng họ vẫn ở kia, không sợ hãi, không trốn chạy. Những con người đáng tôn trọng, và đáng ngưỡng mộ.
Hải đứng thẳng lưng, bình tĩnh đối diện với những người nọ, với định kiến xã hội, giọng anh dõng dạc, âm vang khắp đất trời:
- Đồng tính thì sao chứ? Chúng tôi vẫn là con người, chúng tôi chưa làm điều gì phạm pháp, không phóng hỏa, không giết người, không trộm cướp của ai. Chúng tôi cũng có quyền được yêu thương và tất cả các quyền của một con người. Nếu không chấp nhận chúng tôi, các người có thể xem chúng tôi như vô hình, chúng tôi sống cuộc sống của chúng tôi, không làm hại ai cả, đừng xua đuổi chúng tôi như quái vật. Làm như vậy chỉ làm hạ địa vị của các người, là hành động của người không có học thức. Không cần ai đồng cảm cả, chúng tôi chỉ cần được yên ổn sống.
Đám đông lại xôn xao. Nhưng chỉ cần nhìn liền thấy được thái độ của họ không thay đổi chút nào, mà ngược lại càng căm ghét hơn. Dường như cái họ để ý chỉ là câu nói "không có học thức". Ngay lập tức, những lời sỉ vả, miệt thị cay nghiệt lại vang lên bốn phía. Dường như trong số họ có người đã mất đi sự kì thị, nhưng số đó quá ít, và không lên tiếng, họ chỉ lẳng lặng nhìn mọi thứ diễn ra.
Tôi phải ngây ra một lúc vì những lời nói của Hải. Càng suy nghĩ những lời của anh, tôi lại càng cảm thấy tội lỗi vì mình đã luôn ngoảnh mặt làm ngơ trước sự đau khổ của thế giới thứ ba. Anh nói chỉ cần xem những người như anh là vô hình, nhưng làm sao tôi có thể xem những con người mang đầy đau khổ ấy như không tồn tại chứ?
Anh Hải là một người vĩ đại, những người thuộc thế giới thứ ba dám công khai tình cảm của mình là những người vĩ đại. Sự vĩ đại ấy đã làm cho một người dị tính như tôi cũng biết cảm thông với họ. Mà sao chúng ta lại gọi họ là "thế giới thứ ba" chứ? Nó tạo cảm giác xa cách, như họ thuộc một thế giới khác. Không, họ vẫn là con người, vẫn thuộc thế giới của chúng ta đấy thôi.
Tôi bước tới, đứng bên cạnh ba người, đứng bên cạnh anh giám đốc lúc nào cũng lạnh lùng của mình, cùng họ đối mặt với những người xung quanh. Lòng tôi bỗng cảm thấy tự hào vì mình đã làm điều này.
Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ không làm ngơ trước sự đau khổ của cộng đồng LGBT và định kiến của xã hội nữa, dù kết quả có như thế nào.
Hãy quăng cái định kiến cổ hủ đáng xấu hổ kia qua một bên! LGBT cũng là con người, họ đáng được đối xử bình đẳng!
Vote Điểm :12345