"Phụ thân, hôm nay con muốn lên núi hái thuốc.” Đứa nhỏ chín tuổi Công Tôn Sách nhẹ lay động cán quạt, thản nhiên nói.
"Chính là…” Công Tôn đại nhân khó xử.
"Ba ngày sau trở về.” Công Tôn Sách trực tiếp lướt qua ông đi ra khỏi phủ, ý tứ kia thực rõ ràng, ta chỉ là báo cho cha một tiếng, không được phản bác, không được có dị nghị!
Công Tôn Sách trèo lên núi Bến Mê gần nhà nhất, bỗng mỉm cười, hoa Bến mê lúc trước còn mới nảy chồi, sau một năm chờ đợi, rốt cuộc cũng nở hoa rồi. Nhưng vì sao lại phải mọc bên bờ vực chứ? Công Tôn Sách khẽ nhíu mày, lại hướng bờ vực tiến tới. Cậu vươn tay không đến, nên vươn nửa thân mình lên, ai ngờ dưới chân trượt dài.”A!” Coi như xong, cậu nhận mệnh nhắm nghiền hai mắt, lại chợt phát hiện mình bay lên cao. Chờ mở mắt ra, cậu đã đứng vững vàng trên mặt đất.
"Ngươi là ai?” Công Tôn Sách ánh mắt có chút ngẩn ngơ nhìn người trước mắt, y phục trường bào màu trắng, lông mày cánh phượng, con ngươi lóe lên một tia trêu tức. Công Tôn Sách lần đầu tiên nhìn thấy một người cao ngất anh tuấn như vậy.
Người trước mặt nhíu nhíu mi bất duyệt. "Cô nương nhà ai đây, sao lại chạy đến bên bờ vực thế này, không muốn sống nữa sao!”
Công Tôn Sách dấu diếm thanh sắc mặt nhăn mày nhíu, thản nhiên nói: "Tại hạ là Công Tôn Sách, con trai của Công Tôn Thực tại Lô Châu.” Cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘con trai’, nói thật cậu rất muốn cho tên mỹ nam tử trước mặt một bài thuốc chữa mắt!
"Nam sao?” Bàng Thống nhíu nhíu mày. "Ngươi vừa rồi đang làm gì đó?”
Công Tôn Sách chưa trả lời hắn, chỉ chăm chú nhìn hoa Bến mê bên bờ vực. Bàng Thống nhìn theo ánh mắt của cậu, thân ảnh chợt lóe lên, hoa đã ở trong tay hắn. Công Tôn Sách kinh ngạc nhìn người trước mặt, hắn chẳng qua cũng mới chỉ chừng mười tuổi thôi mà. Ừ thì coi như hắn cũng vừa dễ dàng cứu mình, nhưng hoa này? Chính là mình yêu thích trông đợi cả năm, kết quả bị người khác hái mất.
"Này, cho ngươi.” Bàng Thống đưa cho cậu đóa hoa trắng nhỏ trong tay.
Công Tôn Sách nghi hoặc nhìn hắn, đây là linh dược ngàn vàng khó mua kia mà, hắn không cần sao? Nhưng cậu vẫn vội vã tiếp nhận, tháo ngọc bội đeo bên thân ném cho hắn. "Đa tạ, ngọc bội này tuy rằng chẳng phải đồ cực phẩm gì nhưng đã theo ta rất nhiều năm, ngươi giữ để chơi đi.” Nói xong, cậu xoay người bước đi.
Bàng Thống sửng sốt, nhiều năm như vậy chỉ có hắn lấy vàng lấy bạc ném người khác, hôm nay lại bị tên tiểu hài tử này ném ngọc, nhất thời ngửa mặt lên trời cười to.
"Công Tôn Sách? Thú vị, thú vị, thật thú vị. Ha ha ha ha ha ha ha…”
Đi được một nửa, Công Tôn Sách đột nhiên quay đầu lại: "Ngươi tên là gì vậy?”
"Bàng Thống.”
Công Tôn Sách khi trở về khi đụng phải một người, cậu ngẩng đầu lên: "Đại sư, tại hạ không cố ý đâu.”
Mà người nhìn như cao nhân đắc đạo này lại chăm chú nhìn hoa Bến mê trong tay cậu, lẩm bẩm nói: "Hoa Bến mê đã nở rồi sao?”
"Đúng vậy.” Công Tôn Sách cung kính trả lời.
"Đã gặp công tử tức là có duyên, lão nạp sẽ tặng con một câu, thế nào?” Đại sư mỉm cười hiền hậu.
"Làm phiền đại sư.”
"Cát vàng trải khắp lầu Trường An, một tiếng kinh hô, sửa đến tận cùng năm tháng của hai người.”
"Giải thích thế nào?” Công Tôn Sách cau mày: "Thỉnh đại sư chỉ điểm bến mê.”
"Khó giải.” Đại sư lắc đầu. "Ta không thể chỉ điểm bến mê cho con, con chỉ có thể tự biết ấm lạnh.”
"Xin hỏi pháp danh đại sư.” Công Tôn Sách nhìn ông.
"Vô Trần, mong công tử hãy ghi nhớ dù kết thúc như thế nào cũng đều là lựa chọn của bản thân, không liên quan đến người khác.” Vô Trần vẫn cười như trước.
"Đệ tử ghi nhớ, vô luận kết cục như thế nào cũng tuyệt không oán trời trách đất.” Công Tôn Sách mỉm cười.
"Như thế rất tốt.” Vô Trần nở nụ cười vui mừng.
Khi Công Tôn Sách ngẩng đầu lên, người đã sớm đi xa, trời sẩm tối nên cậu trở về phủ Công Tôn. Đứa con sớm như vậy đã về nhà, Công Tôn đại nhân không khỏi kỳ quái nhìn theo cậu. Có điều Công Tôn Sách trở về thẳng phòng, ông cũng không dám quấy rầy, chỉ đi theo con.
Vào bữa cơm chiều, Công Tôn Sách đem chuyện gặp Vô Trần kể lại, cả nhà ai cũng ngạc nhiên. Hóa ra người ta đồn rằng Vô Trần đại sư có bản lĩnh tiên đoán tương lai, nhưng tính khí lại thập phần kiêu ngạo. Tiên hoàng từng mời ông tiên đoán, ông còn đóng cửa không gặp. Hôm nay lại chủ động tặng lời, tất nhiên không ai đoán ra dụng ý của ông, chỉ dặn Công Tôn Sách nhớ kỹ mà thôi.
Đêm đã khuya, Công Tôn Sách khoanh tay đứng trước cửa sổ, "Cát vàng trải khắp lầu Trường An, một tiếng kinh hô, sửa đến tận cùng năm tháng của hai người.” Sửa đến tận cùng năm tháng của ai đây? Cùng lắm thì kiếp này không đến Trường An là được rồi, có chuyện gì xảy ra được chứ? Hôm nay cậu kể với người nhà về việc gặp Vô Trần, lại cố ý che giấu chuyện gặp Bàng Thống, lại còn đưa hắn ngọc mà mẫu thân cho cậu khi qua đời. Vì sao? Sợ rằng chính cậu cũng không hiểu.
"Bàng Thống” Công Tôn Sách nhìn hoa Bến mê bên cửa sổ, mỉm cười: "Sẽ tái kiến chứ? Nhất định sẽ tái kiến, phải không?”
"Bàng Thống, Bàng Thống, Bàng Thống… bến mê, bến mê, bến mê…”
Mười năm, không nhiều mà cũng không ít, nhưng đủ để một tiểu hài tử chín tuổi lớn dần thành một chàng công tử văn nhã, vậy là đủ rồi.
Mười năm sau Công Tôn Sách ngồi trên Vọng Giang Lâu bên bình trà xanh đạm bạc mà thanh nhã. Bao hắc tử bị Triển Chiêu kéo đi rồi, chính mình cũng được thanh tĩnh. Dưới lầu có người luận thơ, hình như một đám học trò.
"Khói tỏa mặt hồ.” Một người có vẻ là thầy giáo ngâm ra một câu, tất cả học trò đều bị làm khó, lộ ra vẻ mặt khó xử. "Cát che tường kiếm.” Công Tôn Sách uống ngụm trà, thản nhiên ngâm.
Người như Công Tôn Sách, đi đến đâu cũng là tiêu điểm, quả nhiên mọi người đem tầm mắt chuyển sang y. "Phượng lạc ngô đồng đồng tê phượng.” Người thầy giáo kia liếc mắt nhìn y, tiếp tục nói.
(Phượng đậu cây ngô đồng, ngô đồng nâng phượng.)
"Long tường cửu thiên thiên tùy long.” Công Tôn Sách vẫn bất động biểu tình, mà các học trò cũng không khỏi kêu một tiếng hảo.
(Rồng bay chín tầng trời, bầu trời theo rồng.)
Vị thầy giáo kia trên trán đã bắt đầu toát mồ hôi, câu đối từng từ đều hoàn hảo! Nhưng hắn nhanh chóng trấn tĩnh nói: ” Hồng hồng lục lục xử xử oanh oanh yến yến.”
(Hồng hồng xanh xanh khắp nơi oanh oanh yến yến.)
Công Tôn Sách thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, mở miệng nói: "Cổ cổ kim kim thì thì mộ mộ triều triều.” Câu này cả năm từ kép đều chỉ thời gian, so với vế trên thắng một bậc.
(Cổ cổ kim kim luôn luôn sáng sớm hoàng hôn.)
"Khán sơn sơn dĩ tuấn.”
(Ngắm núi, núi tươi đẹp.)
"Vọng thủy thủy nãi thanh.”
(Nhìn nước, nước sạch trong.)
"Tức phong tức vũ, tức đông tức thống.”
(Gặp gió gặp mưa, gặp đau gặp buốt.)
"Diệc sơn diệc thủy, diệc khổ diệc thương.”
(Cũng núi cũng sông, cũng khổ cũng thương.)
"Ta… thua rồi.” Người nọ rốt cuộc nhận thua. "Công tử tài nghệ vô song, xin hỏi tên họ công tử?”
"Quá khen.” Công Tôn Sách hơi hơi hoàn lễ. "Tại hạ là Công Tôn Sách.”
"Công Tôn công tử, Trung Châu vương trong triều ta từng ngao du qua một ngọn núi nổi tiếng, để lại hai chữ ‘trùng nhị’, đồng thời cũng nói người giải được hai chữ này liền có tài Trạng Nguyên, chúng tôi chưa giải được, mong Công Tôn công tử chỉ giáo.” Hắn mỉm cười, nhưng lại mang theo một cỗ gian trá nhìn thế nào cũng không vừa mắt, không như Công Tôn công tử, khi cười lên ai cũng thích nhìn.
Công Tôn Sách cười nhạt nói. "Lấy giấy bút đến đây.”
Mọi người cùng kêu: "Mau hầu bút mực.”
Bút mực viết lên trên giấy hai chữ ‘trùng nhị’, rồi lại vung lên vài nét bút, biến thành hai chữ ‘phong nguyệt’, y thản nhiên nói: "Trùng nhị, ý là phong nguyệt khôn cùng.” Mọi người đều kinh sợ. Y mỉm cười đi ra khỏi phòng, lúc xuất môn bị một người ngăn lại.
"Chuyện gì?” Công Tôn Sách liếc nhìn hắn.
"Công tử cơ trí độc nhất vô nhị.” Người nọ cung kính nói: "Chủ tử của ta ngẫu nhiên có được một thanh bảo kiếm muốn mời công tử ban tên cho nó.”
Kiếm ra khỏi vỏ, dù là người đọc sách, Công Tôn Sách cũng không khỏi khen ngợi: "Hảo kiếm.” Y nhìn lên trên lầu, bắt gặp một người chăm chú nhìn thẳng mình, trong mắt toát lên sự hoang liêu phế tích, mà cặp mắt kia rõ ràng đã gặp qua ở đâu, khiến y không khỏi thốt lên, "kêu Cô đi”, nói xong liền đi thẳng.
Người nọ lên lầu: "Gia, hắn nói…”
"Ta nghe thấy rồi, cứ kêu Cô đi.” Bàng Thống lau kiếm, vỏ kiếm quá sắc bén, cắt qua tay hắn.
"Nhưng mà…”
Bàng Thống liếc hắn một cái, từ trong hộp kiếm lại lấy ra một thanh kiếm giống y như đúc. Nội lực chấn động tay cầm chuôi kiếm, khiến cái chuôi của thanh hảo kiếm này vỡ thành năm bẩy mảnh. Hắn đem kiếm đứt để hộp kiếm, thản nhiên phân phó: "Đem kiếm này chôn đi, kiếm danh Độc.” lại liếc mắt nhìn Cô nói: "Như vậy ngươi sẽ là độc nhất vô nhị.”
Công Tôn Sách rời khỏi Vọng Giang Lâu, còn đang nghĩ hình như đã gặp người nọ ở đâu rồi, đột nhiên có người vỗ vai, y quay đầu lại.
"Công tử còn nhớ ta không?” Người này giống như mười năm trước, vẫn xuất trần như vậy.
"Vô Trần đại sư.” Công Tôn Sách có chút kinh ngạc: "Thỉnh đại sư chỉ điểm bến mê.”
"Đệ tử.” Công Tôn Sách nhìn ông: "Không hiểu.”
"Nhân nhân quả quả, quả quả nhân nhân, nhân quả quả nhân, quả nhân nhân quả.” Vô Trần nói: "Lại tặng con một câu, kiếm như người, vỏ vốn là kiếm, hại người hại mình, kiếp phù du chẳng qua chỉ là một hồi mộng mị.”
"Con không hiểu.” Công Tôn Sách lắc đầu, lúc ngẩng lên người đã đi mất.
"Công Tôn đại ca.” Tiếng Triển Chiêu gọi y vang lên, Công Tôn Sách mỉm cười bước qua.
Vô Trần nhìn Công Tôn Sách từ trong bể người, thì thào tự nói: "Phúc ư? Họa ư? Chỉ cầu mong quân có thể tự vượt qua biển mê này.”
Trong triều đình, Trung Châu vương Bàng Thống hăng hái cùng Bao Chửng trung tâm hộ chúa chơi trò đại chiến nước miếng, mà Công Tôn Sách luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng lại bảo trì trầm mặc.
Sau khi hạ triều, ba người không hẹn mà gặp ở ngự hoa viên, Bao Chửng lấy cớ rời đi, lúc Công Tôn Sách định đi thì bị Bàng Thống ngăn lại. "Vừa rồi vì sao không nói lời nào?” Bàng Thống nhìn y.
"Không có lời nào để nói.” Y giữ biểu tình thản nhiên, lại khiến tâm người nào đó đau đớn sâu sắc. Công Tôn công tử ôn nhuận như ngọc ư, quả là thanh lãnh như băng. "Vậy hiện tại vì sao không nói?” Bàng Thống hỏi y.
"Cũng vẫn không lời nào để nói.” Công Tôn Sách thản nhiên trả lời.
"Khá lắm, không lời nào để nói.” Bàng Thống nhìn hắn, khóe miệng cong lên thành nét tươi cười bất biến, trong mắt lại rõ ràng lộ ra bi thương. Công Tôn công tử tao nhã như vậy, sao lại giống kiếm đến thế, hắn không khỏi nắm chặt "Cô”, tưởng chừng vô hại lại luôn đả thương người sâu nhất. Huyết rơi trên mặt đất, nhiễm đỏ chiến bào trắng của hắn.
Công Tôn Sách trong lúc vô tình hái một nhành hoa cỏ trong vườn, bị tước một đường trên tay, vương sợi máu. Y nhìn hắn thật sâu, lại liếc mắt tới kiếm bên hông hắn. "Kiếm này quá mức sắc bén, sớm hay muộn đều sẽ làm chính ngươi bị thương.”
Bàng Thống muốn nói còn thương tích do ngươi gây ra, thương đến thấu tâm thì sao? Công Tôn Sách nhìn hắn không nói lời nào, chợt lẩm bẩm: "Ngươi muốn gì chứ? Bức người tới không có đường lui, phàm việc gì cũng vậy, giữ một đường lui, sau này còn nhìn mặt nhau khi gặp lại.”
"Không cần.” Bàng Thống mỉm cười. "Không cùng một dạng với ta, tâm tư tất khác; lời nói khác nhau có thể tha thứ, tâm tư khác nhau chỉ có thể giết!” Hắn lại nhìn y: "Ta sẽ chỉ mang cho người tuyệt vọng.”
Công Tôn Sách khinh thường ngoảnh đầu: "Ta không biết vì sao một đứa bé khoảng mười tuổi dám liều lĩnh để cứu người lại trở thành hư hỏng đến mức này? Đừng giả bộ ngươi là người tốt!”
Bàng Thống nhìn y hồi lâu mới nói: "Được rồi Công Tôn Sách, lúc trước ta cứu ngươi bởi ta nghĩ rằng ngươi là một cô nương, nghĩ muốn anh hùng cứu mỹ nhân. Ta thẳng thắn thành khẩn thừa nhận ban đầu ta thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ngươi là được rồi đi?”
Công Tôn Sách nhướn mày: "Ta tin nổi sao?”
Hai người lại trầm mặc, Bàng Thống đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Công Tôn Sách nếu có một ngày chúng ta lâm vào cục diện đối đầu, ngươi sẽ như thế nào?”
"Giết ngươi.” Công Tôn Sách thản nhiên trả lời.
Bàng Thống nở nụ cười: "Thiên hạ Triệu Tống và ta, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?”
"Thiên hạ.” Công Tôn Sách thản nhiên nói, đứng dậy rời đi, đột nhiên dừng lại: "Bàng Thống, sẽ có một ngày như vậy sao? Không đâu.”
"Ngươi nói xem?” Bàng Thống nhìn bóng lưng y, hỏi ngược lại. Công Tôn Sách ngây ra một lúc liền rời đi. Ai cũng biết ngày nào đó sớm muộn rồi sẽ tới, nhưng thời điểm đó bọn họ sẽ đi trên con đường nào? Ai biết được, đây vốn là một vấn đề không có đáp án. Bàng Thống lấy từ trong ngực ra một khối ngọc bội, nắm chặt tay, một tia tơ máu chảy ra. Hắn ảm đạm cười, lẩm bẩm nói: "Hóa ra ngọc cũng làm tổn thương người, hóa ra vết thương như thế, như thế so với kiếm lại càng sắc bén, so với kiếm thương lại càng đau.
Nào ai ngờ từ biệt hóa thành quyết biệt, người nọ giục ngựa mà đi, rốt cuộc chưa từng trở về. Không về, không về, không về sao… thật không ngờ vẫn nằm trong dự kiến?…
Đây là chính là lựa chọn của hắn ư? Công Tôn Sách nhìn người ngủ an tường, mỉm cười chua xót và miễn cưỡng, Bàng Thống bức vua thoái vị, ba mươi vạn quân Liêu tới quan ngoại Nhạn Môn, Bàng Thống lĩnh binh xuất chiến.
Cuộc chiến này đại thắng. Trung Châu vương Bàng Thống hy sinh, phong hào Hộ quốc công. "Trung Châu vương Bàng Thống hy sinh.” Công Tôn Sách thì thào, nước mắt rớt qua tay áo. Nhìn người trong quan tài đã nhận không ra tướng mạo sẵn có, một đời võ tướng, bỏ mạng sa trường hẳn là kết thúc tốt nhất đi. Y lẩm bẩm: "Cho tới giờ trong lòng ta ngươi cũng chỉ là người thiếu niên áo trắng liều lĩnh cứu người kia… vẫn đều là…”
"Kiếm đâu?” Y đột nhiên phát hiện trong quan tài không có bội kiếm "Cô” hắn vẫn thường mang theo người.
"Công tử.” Đột nhiên có người đứng sau y.
Quay đầu, thấy lại là người lúc trước cầm kiếm bảo y ban tên, y nhẹ nhàng gọi: "Mạc Vân.”
"Công tử.” Mạc Vân quỳ trên mặt đất: "Mạc Vân không bảo vệ tốt chủ tử, thỉnh công tử trách phạt.”
Công Tôn Sách lắc đầu: "Đây là số phận, không liên quan tới ngươi. Vì sao kiếm không nhập quan?”
"Chủ nói kiếp này trọn đời ngựa chiến, đã mệt mỏi không muốn tiếp tục. Cho nên vật chôn cùng chỉ có một khối ngọc mà thôi.” Mạc Vân nhẹ nhàng nói, sợ như quấy nhiễu điều gì. "Chủ đã phân phó nếu ngài bỏ mạng sa trường, di thể táng đi, kiếm giữ mộ phần.”
"Kiếm đâu” Công Tôn Sách hỏi hắn: "Ta muốn mang đi được không?”
"Đây.” Mạc Vân đưa cho y một cái hộp kiếm: "Công tử cẩn thận, vỏ kiếm sắc bén.”
"Đa tạ.” Công Tôn Sách cầm lấy kiếm, xoay người rời đi, đột nhiên quay lại: "Mạc Vân ngươi tên là gì vậy?” Mạc Vân chẳng qua là hắn cho y một cách xưng hô mà thôi.
Mạc Vân ngẩng đầu: "Ta gọi là Phi vân kỵ.”
Công Tôn Sách ngẩng đầu mỉm cười: "Như thế, rất tốt.” Y nắm chặt kiếm, da thịt đâm vào góc cạnh, máu như mưa, nhưng y không cảm thấy đau đớn. Bàng Thống ta biết ngươi mệt mỏi không muốn tiếp tục chinh chiến, nếu có kiếp sau, ta làm tướng quân, ngươi làm công tử. Máu theo vỏ kiếm rơi xuống tuyết, trên mặt tuyến tản ra quyết tuyệt mỹ lệ, toàn thân Công Tôn Sách đều chết lặng, mắt mơ hồ lệ, bên tai truyền đến giọng nói thật lâu thật lâu trước đây.
"Bàng Thống”
"Công Tôn Sách? Thú vị, thú vị, thật thú vị…”
"Không cùng một dạng với ta, tâm tư tất khác; lời nói khác nhau có thể tha thứ, tâm tư khác nhau chỉ có thể giết!”
"Công Tôn Sách nếu có một ngày chúng ta lâm vào cục diện đối đầu, ngươi sẽ như thế nào?”
"Giết ngươi.”
Bàng Thống nở nụ cười: "Thiên hạ Triệu Tống và ta, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?”
"Thiên hạ.”
"Bàng Thống, sẽ có một ngày như vậy sao? Không đâu.”
"Ngươi nói xem?” …ngươi nói xem …ngươi nói xem …ngươi muốn ta nói gì đây? Vốn không có đáp án không phải sao? Bàng Thống, không phải ngươi từng nói sau trận chiến này ngươi liền buông thiên hạ ư, ngươi không phải là người thất hứa, vì sao lúc này vẫn chưa trở về? Là không thể trở về, hay là không muốn trở về? Bên tai lại vang lên giọng hắn.
Hắn nói: "Công Tôn Sách, ta sẽ vì ngươi bảo vệ phương trời này, chiến đấu tới cùng, bảo vệ tới từng ngọn cây cọng cỏ, tuyệt, không, lui, bước!”
Hắn nói: "Công Tôn Sách, chờ ta trở về, ta sẽ dẫn ngươi đi, mang ngươi đi tìm chốn đào nguyên.”
Hắn nói: "Hãy tin rằng ta sẽ vì ngươi mà hái hết hoa Bến mê trên đời như khi mới gặp nhau.”
Hắn nói: "Ngươi cũng biết thiên hạ này không ai yêu ngươi hơn ta.”
Hắn nói: "Công Tôn Sách…”
Bàng Thống, ngươi có biết không? Đóa hoa Bến mê mười năm trước ngươi hái xuống cho ta đã héo tàn rồi, ngay ngày đó khi tin ngươi chết trận truyền đến. Bến mê, bến mê ư, ta thủy chung chưa từng nhìn thấu, đã đi hết một vòng hay vẫn đứng ở tại chỗ đây. "Bàng Thống…” Nôn ra một búng máu, Công Tôn Sách rốt cuộc chống đỡ không được, ngã xuống trên mặt tuyết, máu tươi trên trán loang thành đóa hoa kinh diễm…
Trong giấc mộng gió bay đi ngàn dặm
Bao lần thổi khắp chốn hồng trần
Diện mạo đào hoa hiện lên trong ký ức
Lại một năm hoa xuân hóa ngọc bích mùa thu
Than thở cùng trăng sáng, ngậm cười ta đa tình
Một mảnh tình xưa khó nói hết
Mắt như sao đêm, trông về mưa chiều lất phất
Ở tận cùng chân trời, nơi ánh sáng vụt mất
Làm sao biết khi nào chàng quay về
Tình duyên kiếp này không phụ ý tương tư
Chờ đợi tình yêu đâm hoa kết trái
Chỉ nguyện cùng chàng suốt đời nhung nhớ
Chẳng thay lòng, mỉm cười đối diện với cuộc đời
Đổng Trinh – Tương tư dẫn
Hết
Lần ngoại
Công Tôn Sách ba lần từ biệt Hoàng Thượng ba lần giữ lại. Cuối cùng Hoàng Thượng nói: "Công Tôn Sách lưu lại đi, coi như ta làm được điều gì đó vì Bàng Thống.” Công Tôn Sách nở nụ cười, cúi đầu cười đầy khinh miệt, trong mắt là bi thương vô tận. Nếu không phải Hoàng Thượng hạ lệnh những đội quân khác lui về sau mười dặm, Bàng Thống… hẳn sẽ không ra đi phải không? Ngươi nên làm những thứ gì vì Bàng Thống, nào cần cố ý lưu lại ta đâu? Nhưng Công Tôn Sách vẫn ở lại. Từ bỏ chức vụ Lễ bộ thị lang nhị phẩm, chỉ chấp nhận làm chủ bộ phủ Khai Phong.
Đêm tuyết rơi.
Công Tôn Sách mỗi bước một lần quỳ, bò lên chùa Vân Đỉnh. Trán đã chảy ra tơ máu, chậm rãi lan ra trên tuyết. Vô Trần đại sư đóng cửa không gặp, vì thế một người ngoài cửa, một người trong phòng.
"Công tử vì sao mà đến?” Vô Trần hỏi.
"Thỉnh đại sư chỉ điểm bến mê.” Công Tôn Sách nhẹ giọng nói. "Giúp đệ tử thoát ly biển khổ.”
"Trên đời vốn không có bến mê, làm sao có thể chỉ điểm?” Vô Trần lắc đầu. "Thế nhân cùng tồn tại bên trong biển khổ, chính ta cũng không thể thoát ly, hoặc có lẽ trên đời vốn không có biển khổ, cần gì phải tự làm khổ mình?”
"Phật nói: con người có tám nỗi khổ, gần người mình ghét, xa người mình thương, muốn mà không được, chẳng thể buông tay.” Công Tôn Sách lắc đầu. "Thỉnh đại sư dạy con buông.”
"Chưa bao giờ nắm giữ thì lấy gì để nói đến buông tay? Chưa bao giờ bắt đầu thì lấy gì để nói về chấm dứt?”
"Cuối cùng con cũng hiểu được đô thành Trường An vĩ đại, không nhất thiết phải là Trường An, thay đổi đến cùng tất nhiên là một đời của con và hắn.” Công Tôn Sách thở dài: "Hắn như kiếm, con cũng vậy. Con như Cô, hắn như Độc, hắn tự tay phá đi Độc, cũng giống như tự tay phá hủy chính mình. Vỏ cũng như kiếm, hắn bị thương con cũng bị thương. Nếu lúc trước không lên kinh thành, có lẽ sẽ không như vậy.”
"Vạn vật chỉ là nguyên điểm, vô luận như thế nào kết cục đều sớm đã định ra, không, ai, sửa, được.”
"Đệ tử đã hiểu, thế giới không có cái gọi là bắt đầu và chấm dứt, không có cái gọi là nắm giữ hay buông tay. Kết cục đã sớm định rồi, không ai có thể trốn tránh, đây là số mệnh.” Công Tôn Sách thản nhiên nói.
"Con cuối cùng đã tự mình tham phá bến mê.” Vô Trần vui mừng gật đầu.
"Đệ tử không dám vọng tưởng, thầm nghĩ hỏi một câu…” Công Tôn Sách chậm rãi nói: "Kiếp sau con và hắn còn có cơ hội gặp nhau không?”
"Phật nói: không thể nói.” Vô Trần trả lời: "Buông xuống đi, chẳng qua chỉ là chấp vọng, buông xuống tức là nhập đạo.”
"Không phải đại sư đã nói vốn không có cái gọi là nắm giữ hay buông tay sao?” Công Tôn Sách thản nhiên cười, giống như một nhánh lan cô độc trong khe núi hoang vắng. "Thực xin lỗi, đại sư. Công Tôn Sách cả đời này cùng đạo vô duyên, Công Tôn Sách vẫn mến hồng trần. Bái biệt, đại sư.” Công Tôn Sách hướng về phía Vô Trần, cúi người bái lạy ba lần thật sâu, sau đó xoay người xuống núi, thân mình lung lay như sắp đổ.
Vô Trần nhìn thân ảnh y đi xa, lẩm bẩm nói: "Phúc ư? Họa ư?”
"Phúc đó! Họa đó!” Từ phía sau rèm một người đi ra. "Phúc họa gắn liền cũng thế mà thôi, tuyệt, không, buông, tay. Đại sư đã thua…”
"Đi đi.” Vô Trần thở dài.
Người nọ khẽ gật đầu, đuổi theo hướng Công Tôn Sách rời đi, Công Tôn Sách quỵ ngã ở trên tuyết, không nghĩ muốn lại đứng dậy. Đột nhiên có người nâng y dậy mà nói: "Cô nương nhà ai đây, chạy đến miền băng tuyết mà lăn lộn, không muốn sống nữa sao.”
Công Tôn Sách cả người run rẩy: "Bàng Thống, ngươi đã trở về rồi.”
"Ta đã trở về.” Bàng Thống kéo y về phía mình, thả thứ gì đó vào tay y, nhìn kỹ, thì ra là hoa Bến mê.
"Bàng Thống, khôi giáp của ngươi đâu?”
"Ta nguyện vì ngươi, vứt bỏ.” Bàng Thống gằn từng tiếng nói, rồi lại nhìn y mỉm cười. "Cô nương đây thật là dáng vẻ chim sa cá lặn, kinh hồng nhất hiện.”
Công Tôn Sách nghiêm trang nói: "Tại hạ là Công Tôn Sách, con trai của Công Tôn Thực tại Lô Châu.”
"Công Tôn Sách? Thú vị, thú vị, rất thú vị.” Bàng Thống cười nói, lại nhìn y: "Công Tôn Sách, ta… chúng ta… về nhà thôi.”
"Ta vẫn luôn chờ ngươi đưa ta về nhà.” Công Tôn Sách cầm tay hắn.
Vô Trần nhìn theo bóng dáng gắn bó như một của họ, thở dài: "Phúc ư? Họa ư? Phúc cũng vậy! Họa cũng vậy!”
Trong trần thế ai vì ai liều lĩnh, ai lại vì ai chỉ điểm bến mê?