ĐỪNG YÊU ANH EM NHÉ!!! Tác giả: Huỳnh Văn Bình ( Huynh Trưởng) Lời ngỏ của t/g: nội dung tuy cũ nhưng cảm xúc vẫn còn.. đọc và cảm nhận nhé!!! (lên ý tưởng và viết trong vòng 2 giờ đồng hồ) Anh! Một chàng trai với vẻ ngoài lãng tử, đa tài. Em! Một cô nàng dễ thương, dịu dàng, con nhà gia giáo. Anh với em là 1 cặp thanh mai trúc mã được nhiều người ngưỡng mộ, tưởng chừng như không thể tách rời....... nói về yêu, có lẽ anh và em đã yêu nhau được khoảng 7 năm, anh là công an, còn em là giáo viên cấp 1.... hai ngành nghề khá là lý tưởng..... sống 1 cuộc sống nhẹ nhàng, êm đềm và lãng mạn trong khúc nhạc ngọt ngào của hạnh phúc, anh còn dự định sẽ cầu hôn em vào 1 ngày không xa, em thì mong ước cùng anh xây 1 tổ ấm màu hồng với những đứa con xinh.... Đối với họ hạnh phúc là vậy, tình yêu là vậy..... Thế nhưng, tình yêu, hạnh phúc đến quá dễ dàng như vậy chưa chắc là điềm tốt....... 1 buổi sáng như mọi ngày, anh thức dậy trước giờ đi làm thì cảm thấy mắt mình đau nhói, nghĩ rằng sức khỏe quan trọng hơn nên anh quyết định ngày hôm ấy sẽ nghĩ làm để đi khám bệnh.... nhận được kết quả, anh như muốn suy sụp hoàn toàn... Ông trời ơi, sao ông nỡ đối xử với anh như thế...Thà đừng ban cho anh hạnh phúc đến thế, cứ để anh sống bình dị chứ tại sao lại cho anh hạnh phúc như trên thiên đàng bỗng chốc cướp đoạt tất cả... Bác sỉ bảo đôi mắt của anh không thể chữa được nữa , rồi anh sẽ bị mù sao, cuộc sống của anh sẽ ra sao, tình yêu của anh sẽ thế nào, anh không muốn em phải khổ cùng anh. Anh thà chịu đau 1 mình chứ nhất quyết không thể kéo em theo cùng. Đối với anh lúc này: "Thà chọn 1 kết thúc buồn Thay vì 1 nỗi buồn không có kết thúc”
Vào 1 ngày mùa đông.. mưa... làm cho con người ta tê tái... tâm hồn...... anh hẹn em ở quán caffe, chính cái nơi mà anh nói lời yêu em lần đầu tiên. Vẫn là cái khung cảnh ấy, vẩn khúc nhạc đó... em lúc này... ngồi đúng cái ghế uyên ương ta hay ngồi và trêu nhau ... ký ức như ùa về. Làm đau trái tim anh... em, trước mặt anh lúc này vẩn là 1 cô gái dịu dàng, đằm thắm, ánh mắt trong veo đong đầy hạnh phúc... mái tóc dài khẽ buông xuống ,đôi môi đỏ mỉm cười nhẹ nhàng, bàn tay trắng muốt mềm mại đang nghịch điện thoại di động của mình, đôi lúc mắng yêu: "anh ấy sao mà lâu tới thế không biết!”... bình thường anh sẽ rất vui khi thấy em như vậy. Còn bây giờ. Sự dễ thương duyên dáng ấy như mọc gai cứa đầy trái tim anh ... em như thế thì làm sao anh có thể hạ quyết tâm được cơ chứ!!! Anh khẽ gọi tên em, đôi mắt biết nói ấy đó bừng lên nhìn anh rồi bỗng rụt lại khi bắt gặp cô gái đang thân mật nắm tay anh: _” cô ấy là ai vậy anh”... _”anh xin lỗi, hãy nge anh nói,mình chia tay đi, cô ấy là bạn gái của anh, cô ấy có thai rồi, anh xin lỗi, đừng yêu anh nữa nhé!!!!!!!!!” Em thẫn thờ, đôi tay buông xuống. Mắt nhòa đi. Ngẹn lời... muốn nói thật nhiều nhưng không thể thốt ra... Anh đau, em cũng đau, anh cố gượng, nhưng em lại rơi nước mắt, em vẫn ngồi đấy, anh quanh lưng giấu đi những giọt lệ lăn dài trên má. Thế giới như ngừng lại với khoảnh khắc của đoi ta.................. "Anh luôn tự nhủ bản thân.............Quên cũng là 1 lẽ sống "Và rời xa...........cũng là 1 cách để yêu thương.................” Anh bỏ mặt em ở đó, anh đi, em ở lại... tình ta chỉ còn là hư vô.... Anh đi, trong mưa, chỉ biết bước đi và bước đi....... đến khi người bạn cùng anh đóng kịch cất tiếng khiến anh bừng tỉnh:_”cậu có thấy hối hận không” Hối hận à, anh không biết nữa. Cảm xúc trong anh lẫn lộn rồi. _”có lẽ là không .... nhưng có chút nuối tiết”........... _’được. Vậy mình chúc cậu hạnh phúc”.......... Rồi người bạn ấy cũng quay đi đễ lại anh vơi nỗi cô dơn, trống vắng, tim anh đau rất nhiều, anh lại yếu đuối.....ca khúc khóc trong mưa vang lên đâu đó khiến lòng anh thổn thức Hình như bóng tối nhiều khi dẫn lối đời ta Để trong sâu thẳm lòng thấy cay đắng phủ phàng Từ trong tầm tay một giấc mơ vút bay Giật mình để ta mới hay cái gọi là…. cuộc đời
Chạy vào màn đêm ở nơi cơn mưa vừa rơi Ùa vào bên tai tưởng chừng như tiếng tim mình Là điều chua xót mà muốn kêu lớn lên Để lòng sẽ thôi nỗi buồn nhưng có gì…. ngăn ta lại
Khóc trong mưa cho không ai hay ta đang mắt ước lệ Lúc cơn mưa vô tư rơi trên đôi mi đã xóa nhòa Khóc trong mưa cho không ai hay thật ra ta yếu đuối sau nụ cười Tiếng mưa nhắc lại những nỗi nhớ ngỡ quên
Cuốn trôi đi xin mưa mang đi xa ta những thất vọng Và khi dứt cơn mưa xin chỉ còn đây chút lắng đọng Để nước mắt thôi rơi, ta trở lại ta như vẫn thế chút ngông cuồng Ngẩng đầu nhìn lên trời xanh
Tình yêu cũng thế nhiều khi mang đến niềm đau Cần người để yêu để bớt trống trải tim mình Vài người đi qua rồi chỉ như gió lạ nồng nàn rồi cũng xa cách thôi Nên chỉ làm cho tiếng yêu phai sắc hương Thì đành
Khóc trong mưa cho không ai hay ta đang mắt ước lệ Lúc cơn mưa vô tư rơi trên đôi mi đã xóa nhòa Khóc trong mưa cho không ai hay thật ra ta yếu đuối sau nụ cười Tiếng mưa nhắc lại những nỗi nhớ ngỡ quên
Cuốn trôi đi xin mưa mang đi xa ta những thất vọng Và khi dứt cơn mưa xin chỉ còn đây chút lắng đọng Để nước mắt thôi rơi, ta trở lại ta như vẫn thế chút ngông cuồng Ngẩng đầu nhìn lên trời xanh.............. ................ ......................... ................................ ................ ........... ....... .. .. .
3 năm sau: Lúc này . mắt anh đã không còn nhìn thấy được nữa, anh sống lạng lẽ trong 1 ngôi nhà nhỏ ở vùng ngoại ô, tách biệt với cuộc sống của em, anh trở nên vô cảm với cuộc sống, xung quanh chỉ toàn niềm đau..... với nỗi nhớ em da diết.............. "Nếu như nước mắt là ngôn ngữ câm lặng của nỗi đau Nếu như im lặng là sự hùng biện cuối cùng của nỗi buồn ........ ........ Thì vô cảm là sự ngụy biện cho 1 trái tim đã quả nhiều nỗi đau dồn nén” Còn em, sau cú sốc chia tay. Em cũng đã dủng cảm gạt bỏ nỗi đau, mạnh mẽ đứng dậy như 1 sự chứng minh rằng vắng anh em vẫn tốt.... lúc này đây. Em trở về sau 1 chuyến du học. Em sắc sảo hơn. Xinh đẹp hơn và bên cạnh em đã có 1 người đàn ông khác thay thế... anh ta đẹp trai giàu có. Là con trai của 1 tập đoàn nổi tiếng, anh ta nói yêu em và em cũng đã nhận lời.. dù sao đó cũng là cách để em đưa anh vào quên lãng........ Em dấn thân vào tình yêu đó 1 cách mù quán. Cứ ngỡ hạnh phúc sẽ lại bên em..... thế nhưng.... ông trời có lẽ muốn thử thách em 1 lần nữa.... Chàng công tử hào nhoáng đó đã vứt bỏ em như 1 món đồ chơi sau khi đã cưa đổ 1 cô nàng người mẫu gợi cảm... Em như kẻ điên, điên vì tình, điên vì đời, điên cho số phận của bản thân, cảm xúc nhân đôi của sự đau khổ, cũng là lúc em nhớ anh dữ dội nhất Và em quyết định tìm gặp anh sau 1 thời gian dài xa cánh. Biết trước là sẽ đau nhưng em vẫn muốn gặp anh lần cuối trước khi đoạn tuyệt với cuộc sống này... .... Sau khi hỏi thăm được tung tích của anh... cuối cùng anh cũng tìm ra nơi anh ở... 1 ngôi nhà hoang xơ, điều hiêu, mang 1 nỗi buồn mang mác.... em thầm nghĩ "chẳng lẽ anh lại tệ tới vậy sao” Và ... gương mặt ấy chạm vào mắt em, em khẽ gọi tên anh, nhưng anh lại không nhìn về phía em, em tiếp tục gọi anh, ánh mắt ấy vẫn không nhìn về phía em............ hình như mắt anh..... Nước mắt em cứ thể tuông rơi, em chạy đến bên anh. Bất chấp ôm anh , cảm giác ấm apsquen thuộc . em khóc . anh cũng khóc.. anh im lặng. Em cũng lặng im. Không gian như ngừng chuyển động............. Tay anh như đang nâng niu 1 chiếc hộp gỗ, em mở ra xem thì thấy 1 cuốn nhật ký đã cũ và chiếc nhẫn tình yêu của đôi ta ngày ấy, anh nắm chặt lấy tay em, em ngặn ngào lật từng tranh nhật ký: Ngày .... tháng ... năm...... Ngày .... tháng ... năm......
Ngày .... tháng ... năm...... ...................... .......... Từng dòng hồi ức ùa về trong em rồi:... Ngày .... tháng ... năm...... Ngày .... tháng ... năm......
Ngày .... tháng ... năm...... ...................... .......... Cũng là lúc em vỡ òa, sao anh ngốc thế. Chỉ vì biết mình sắp mù lòa mà rời bỏ em,,, em hận... không phải là hận anh mà là hận chính bản thân mình, nếu lúc đó em tìm gặp anh. Nếu lúc đó em bình tĩnh hơn thì chắc có lẽ.........nước mắt yêu thương đua nhau rơi.. nước mắt của 1 tình yêu trở lại. Mãnh liệt và tha thiết,em nói: _”anh ngốc của em à, từ bây giờ trở đi em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa dâu, em sẽ yêu anh mãi mãi.........” _’’anh cũng vậy, anh nguyện sẽ cùng chung nhịp đập với em.. mãi mãi.....” .. Những ngày tháng tiếp theo đối với anh và em như thiên đàng, em bất chấp những lời nói xung quanh để chăm sóc anh...bởi vì lúc này”em chỉ có anh”..... Nhưng hạnh phúc monh manh lắm... có lẽ chúng ta sinh ra không phải dành cho nhau, em bị phát hiện bị bệnh tim, nếu không nhanh chóng thay tim thì em sẽ chết, em bình tĩnh chấp nhận sự thật này, em dấu anh... em sợ anh buồn... lúc em bị gia đình bắt về nhập viện em đã nói dối anh là em về quê thăm gia đình 1 thời gian.. Nhưng làm sao em có thể gạt anh, linh cảm của tình yêu mách bảo chop anh chuyện chẳng lành.... cuối cùng cũng có người nói cho anh sự thật.... Ngày em đi, anh bình thản buông tay em, nhưng em đâu biết , anh cũng có bí mật của riêng anh..... .............. ............. .......... .......... ... 3 tháng sau... Em rời viện. Trở về trong hạnh phúc, em muốn ngay lập tức được gặp anh, em đã được thay tim và đã khỏe mạnh trở lại, em muốn chia sẽ niềm sung sướng đó cùng anh...... ..... ... Nhưng... lại nhưng.. vẫn căn nhà kia.. em không còn được nhìn thấy anh nữa. Mà nơi đó mọc lên một ngôi mộ... trên ngôi mộ đó, em thấy anh đang cười cùng em. Trên đó còn đặt chiếc hộp gỗ ngày nào... trong đó có 1 cuộn băng ghi âm và nét chữ nguệch ngoạc : gởi em........ Vang lên tiếng nói ấm áp của anh:” em yêu à, lúc này, anh biết em đang khóc... nhưng em nge anh đi, lau khô những giọt nước mắt ấy.. em khóc trông không xinh đâu. Hãy mạnh mẽ lên. Không anh em vẫn tốt mà, anh chúc em hạnh phúc và mãi cười thật xinh, anh cuãng hạnh phúc vì lúc này anh đang cùng chung nhịp đập trái tim với em,,, anh xin lỗi vì mãi làm em buồn... đừng yêu anh nữa nhé”................ Hình như . nước mắt em ngừng rơi,em đang cười, 1 nụ cười nhẹ nhàng....:’ anh thật ngốc, đại ngốc, đại đại ngốc, làm sao em quên anh được chứ. Em cảm ơn anh nhiều lắm.. anh yêu của em à”........ Trên kia, anh đang mỉm cười, đám mây từ từ tan ra chừa chỗ cho cầu vồng hiện lên rực rỡ trên bầu trời.............. Một kết buồn nhưng nhẹ nhàng............... __________________________hết_______________________________________________