*
Tôi học bên kĩ thuật, em học văn. Người ta vẫn bảo con trai kĩ thuật khô khan, con gái văn chương mơ mộng, nếu yêu nhau thì chẳng khác gì phép cộng giữa 0% và 100% hết. Nhưng, tình yêu có phải lúc nào cũng là phép cộng của 50% với 50% đâu? Tình yêu còn là phép bù trừ, là lực hút trái dấu của 0% và 100% nữa mà!
Em từng nói với tôi rằng, chẳng hiểu cái danh trai kĩ thuật khô khan từ đâu mà có chứ em thấy con trai kĩ thuật chúng tôi rất giỏi và tài hoa, cái gì cũng biết, từ đàn hát đến thơ ca và em ghen tị với chúng tôi. Không biết có phải vì sự ghen tị đó không mà em thường xuyên bắt tôi làm thơ tặng em. Nhưng khi tôi đòi thơ của em thì em lại nói: "Đợi chúng ta yêu nhau thêm rồi em sẽ viết tặng tôi cả quyển tiểu thuyết”. Tôi phì cười nói trêu em: "Anh không đủ kiên nhẫn chờ đến lúc có tiểu thuyết của em đâu. Em làm thơ tặng anh ngay bây giờ đi”. Và tôi thích thú nhìn em xụ mặt, chun mũi, lí nhí thú nhận: "Nhưng em ghét thơ lắm”. Yêu văn mà ghét thơ song lại luôn muốn tôi làm thơ tặng, em người yêu của tôi kì lạ là như vậy đó.
*
Tôi gặp em lần đầu tại một hội sách ở Thư viện Hà Nội. Tôi không phải là người thích sách, ham sách giảm giá thêm vài % đến mức trời nắng chang chang cũng gồng mình lên để tới cái địa điểm bé tí tẹo mà chật ních người chen lấn này mua vài quyển sách. Chủ yếu, mục đích chính của tôi là muốn làm tài xế đưa cô "em gái kết nghĩa” đến đây để lấy điểm với cô bé ấy thôi. Tới nơi, cô bé vào bên trong lựa sách, còn tôi, tôi quyết định đứng ngoài đợi chờ. Chính xác là cô "em gái kết nghĩa” của tôi không khiến tôi vào lựa sách hộ cô bé!
Đợi chờ một ai đó không bao giờ là một việc làm thích thú gì. Dưới cái nắng gay gắt, tôi ngồi trong một quán trà đá bên đường tránh nắng. Nhà hiền triết nào từng nói: "Đợi chờ là hạnh phúc” thì hẳn nhà hiền triết đó chưa từng phải đợi chờ ai bao giờ rồi. Ngáp dài, tôi đợi đến buồn ngủ rũ cả mắt. Chán quá, tôi đành bỏ điện thoại ở túi quần ra chơi game, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía cổng. Đến lần ngẩng đầu thứ ba mươi hai, thay vì nhìn về phía cổng, không hiểu sao tôi lại nhìn về phía khu để xe và ngạc nhiên khi thấy một cô gái khệ nệ bê một túi sách to tướng đặt lên yên xe của tôi; đồng thời, cô ta ra sức tra chìa khóa vào ổ khóa xe. Tôi cau mày, không lẽ cái xe đáng được chính quyền Hà Nội trưng thu để cho vào Bảo tàng Lịch sử của tôi cũng có người muốn trộm sao? Nghĩ vậy, vội vàng, tôi trả tiền nước chạy lại cầm tay cô gái kia giật mạnh. Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt mông lung mơ màng như không hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi hừ lạnh, không lẽ kẻ trộm xe nào lúc bị bắt quả tang cũng nhìn người chủ xe bằng ánh mắt ngây thơ, vô tội thế này sao?
- Cô đang làm gì xe của tôi vậy? - Tôi hỏi với một giọng, theo tôi là hết sức nhẹ nhàng.
Cô ta nhìn tôi đầy ngạc nhiên:
- Xe của anh?
Cô ta giơ tấm phiếu gửi xe đang cầm trong tay lên nhìn lại, hai má cô ta từ màu trắng tức khắc chuyển sang màu đỏ hồng. Cô ta cúi đầu xin lỗi tôi rối rít rồi chạy loạn lên tìm xe. Chạy một lúc, cô ta lại chạy trở lại cầm túi sách lỡ để quên trên yên xe của tôi rồi lại chạy đi tiếp. Cô gái đãng trí, nhìn lầm cả số gửi xe đó chính là em.
Nhìn em chạy quanh như một con lật đật ngộ nghĩnh giữa một rừng xe, không hiểu sao tôi thấy em đáng yêu vô cùng. Tôi không tin lắm vào tình yêu sét đánh nhưng tôi tin vào câu nói: "Có thể bạn chỉ mất một phút để say mê một người...” (Hạt giống tâm hồn - Từ những điều bình dị)
Lần thứ hai tôi gặp em là trong một quán trà sữa nhỏ. Em ngồi ở góc phòng, trước mắt em là một cốc trà sữa táo uống đã gần hết và một cuốn sách... chắc phải dày ngang với cuốn giáo trình của tôi cùng một cuốn sổ nhỏ. Em đọc sách say mê, thỉnh thoảng lại cúi xuống lúi húi ghi chép. Dường như những tiếng ồn ào, náo nhiệt ngoài kia không hề tác động đến không gian đọc sách riêng tư của em. Và tôi như bị hút vào không gian riêng tư đó. Một khoảng không biệt lập, tĩnh lặng, bình yên. Tôi cứ thế bước đi một cách vô thức lại gần em. Tôi bắt chuyện với em mà câu đầu tiên lần đó tôi nói là gì, giờ tôi cũng quên mất rồi. Tôi chỉ nhớ em đã mỉm cười mời tôi ngồi xuống. Nụ cười của em, đôi mắt của em, nó làm tim tôi đập lỗi mất một nhịp.
Nói chuyện với em, tôi không ngờ rằng em lại là cô gái thân thiện, cởi mở đến thế. Em đã làm tôi quên mất việc phải mua trà sữa cho cô em gái kết nghĩa của tôi lúc nào không rõ.
Đến khi tạm biệt, tôi xin em nick facekook để liên lạc, em cũng vui lòng cho tôi. Sau này, tôi hỏi em tại sao em lại có thể dễ dàng nói chuyện và cho facekook cá nhân với một người không quen biết như vậy? Em cười tủm bảo tôi anh thử về mặc áo đồng phục trường anh rồi đứng trước gương tự ngắm thì anh sẽ hiểu. Tôi về làm thử và cau mày, em trêu tôi!!!
*
Em là một cô gái yêu văn, ham thích viết lách. Tâm hồn em phong phú, rộng lớn mênh mông như cánh đồng văn chương vậy. Tôi cảm thấy, dù tôi có xâm nhập, tìm hiểu, khám phá bao nhiêu cũng không thể tìm thấy điểm tận cùng của tâm hồn em. Nhiều khi tôi nghĩ tôi đã rất hiểu em thì ngay lập tức, tôi lại phát hiện, dường như tôi vẫn chẳng hiểu gì về em hết. Thấy thân hình nhỏ bé của em dũng mãnh chen lấn, len lỏi trong biển người để mua sách, tôi nghĩ em thật mạnh mẽ; nhưng khi em dụi đầu vào ngực tôi khóc rấm rức vì thương cho số phận của một người không quen biết trên trang sách, tôi nhận ra, em thật đa cảm và yếu đuối. Nghe em bình luận về cuộc đời, tôi nghĩ em thật hiểu biết và sâu sắc nhưng khi nhìn em ngơ ngác giữa Thư viện Quốc gia không biết làm gì, không biết đi đâu; tôi lại thấy em thật ngô nghê và ngốc nghếch. Em lỡ bỏ quên tôi vì mải đọc sách, vì mải viết truyện gửi dự thi, viết bài gửi cho báo, tôi nghĩ em thật vô tâm, lạnh lùng nhưng khi nhận được chiếc bánh kem (dù còn hơi ẩm ở giữa) em tự làm trong ngày sinh nhật, tôi lại thấy em thật quan tâm, ấm áp. Em ăn mặc một cách tùy tiện, tôi nghĩ em thật cẩu thả nhưng khi nhìn em chăm sóc tủ sách của em, tôi lại thấy em thật tỉ mỉ, chu đáo... Mạnh mẽ và yếu đuối, sâu sắc và ngây ngô, lạnh lùng và ấm áp, cẩu thả và tỉ mỉ... đâu mới là con người thật của em, đâu mới là gương mặt thật của em? Tôi không biết, thật sự không biết.
Có lẽ, chính bởi những tính cách tưởng chừng như đối lập, mâu thuẫn cùng tồn tại trong con người em mà ở bên em, chưa bao giờ tôi thấy nhàm chán. Yêu em, tìm hiểu con người em, tôi có cảm giác mình được đi chinh phục.
*
Em từng nói với tôi, nghề văn, nghề viết bạc bẽo lắm. Anh có thể mất cả đêm, thậm chí là cả tháng thiếu ngủ triền miên để viết nhưng rồi cuối cùng truyện của anh vẫn bị loại không thương tiếc. Tuy nhiên, bạc bẽo nhưng không hiểu sao em vẫn yêu quay quắt, vẫn say mê. Em tự hỏi rồi cũng tự trả lời: Có lẽ bởi em muốn tự mình xây dựng lên những cuộc đời, em muốn được trải lòng mình ra với trang giấy. Tôi chỉ im lặng lắng nghe em nói, không bình luận, không phán xét hay giải thích cho em rõ. Bởi lí do tại sao em yêu quay quắt nghề văn với tôi không quan trọng. Tôi chỉ biết rằng, một người dám yêu, dám theo đuổi niềm đam mê như em thật đáng quý.
*
Ba năm yêu nhau, em vẫn vậy, không thay đổi. Em vẫn là một miền đất đầy bí ẩn, đầy mới mẻ đối với tôi. Em từng giãy nảy lên và bảo với tôi là em rất đơn giản, có gì nói đó mà sao mọi người cứ nói em khó hiểu vậy? Tôi cười mà không đáp. Đúng là cảm xúc của em, có bao nhiêu em viết hết lên mặt. Thậm chí, tôi có cảm tưởng em không có thói quen che giấu cảm xúc. Nhưng em ơi, em có biết bởi cảm xúc của em quá phong phú, có bao nhiêu đều biểu hiện hết mà khiến cho người ngoài thấy những cảm xúc đó của em đều không thật không em? Em có thể cười đó, nhưng chỉ vài phút sau em lại có thể khóc ngay được. Em có thể đang cáu giận đó, nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại trong chớp mắt, em lại có thể cười nói như chưa từng có chuyện gì xảy ra... Trong con người em tồn tại biết bao nhiêu mâu thuẫn, mặt trái, em có biết không? Em có biết rằng để theo kịp em, theo kịp dòng cảm xúc của em, ba năm qua tôi đã rất mệt mỏi không? Như leo lên một ngọn núi ngút tầm mây mà mãi không thấy đỉnh, tôi thấy mệt mỏi, chờn lòng rồi. Tôi muốn dừng bước, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, muốn bước xuống không cố gắng nữa... Tôi muốn từ bỏ.
Khoảng thời gian tôi muốn dừng lại đấy, tôi đã gặp Thanh, một người con gái học cùng trường với tôi. Thanh xinh đẹp hơn em, ở cô ấy toát ra nét mặn mà, sắc sảo của một người con gái trưởng thành mà em không thể có. Cô ấy thông minh và đầy cá tính. Nhất là... cô ấy không có quá nhiều gương mặt như em. Lúc cùng Thanh đi bộ trên con đường tình yêu, hai bên là những cây bằng lăng lá đỏ ối ở trường tôi, tôi nhận ra, tình cảm tôi dành cho em có lẽ đã hết rồi. Tôi hết yêu em không phải bởi em không tốt mà bởi tôi không theo kịp những suy nghĩ, cảm xúc của em nữa. Tôi chọn buông tay.
Ngồi đợi em tại quán trà sữa ngày nào, khóe môi tôi khẽ nâng lên thành một nụ cười nhạt. Tôi phỏng đoán không biết khi nhận được lời chia tay, em sẽ là con người thế nào trước mắt tôi: Một cô gái yếu đuối, khóc lóc hỏi tại sao và cầu xin tôi ở lại theo kiểu: "Thiếu anh em không sống được?” hay một cô gái mạnh mẽ trừng mắt nhìn tôi, hất cốc nước vào mặt tôi và nói: "Đồ khốn”, rồi kiêu ngạo rời đi?
Nhưng tất cả phỏng đoán của tôi đều đã nhầm. Em bình thản chấp nhận lời chia tay hơn tôi nghĩ như thể em đã biết trước, như thế đó là điều tất nhiên sẽ phải xảy ra. Em híp mắt lại, nghiêng nghiêng đầu, cười. Nụ cười của em vẫn như ngày đó, cái ngày trái tim tôi đã từng đập lỗi mất một nhịp vì nụ cười của em. Kể cả bây giờ, ngay khoảnh khắc này, tim tôi vẫn xốn xang khi đối diện với nụ cười ngây thơ, trong sáng, thuần khiết như màu nắng mùa thu đó của em.
" - Dạ vâng, nếu anh muốn điều đó - Em trả lời tôi
- Em không còn gì để nói với anh nữa sao?
- Nói gì nữa đây anh? Khóc lóc van xin anh ở lại hay đánh đấm mắng chửi anh đồi tồi? Nếu em nói, em làm như vậy, anh sẽ ở lại với em hay tỏ ra day dứt lương tâm sao?”
Tôi yên lặng. Những lời em nói là đúng. Kết cuộc, không phải là tôi hiểu em mà là chính là em hiểu tôi.
" - Anh à - Tiếng gọi của em làm tôi giật mình - Nếu em không phải là một người yêu văn, đam mê viết lách, anh có bỏ em không?
Tôi lắc đầu:
- Nếu em không yêu văn và không đam mê viết lách, ngay từ đầu, anh đã không yêu em”.
Em cười thật hiền, khoác ba lô đứng dậy. Em khẽ cúi đầu, tiếng nói của em thoảng nhẹ như gió qua bên tai mà làm tôi lặng người:
- Cám ơn anh.
Em rời khỏi quán lâu rồi nhưng tôi vẫn lặng người ngồi đấy. Nụ cười hiền đó của em, câu nói cảm ơn đó của em... tại sao?
*
Cuối cùng, tôi lại không đến với Thanh. Sau một thời gian tiếp xúc với Thanh, tôi hiểu Thanh là một cô gái có thể làm bạn được nhưng không phải là một cô gái có thể yêu... Thanh biết cách đối xử để làm sao cho tất cả mọi người đều hài lòng song ở cạnh cô ấy, tôi luôn thấy ẩn sâu bên trong con người Thanh có gì đó như là sự toan tính, sự chi li từng chút một. Chính xác mà nói, Thanh là một con người sống quá lí trí.
Dạo gần đây, tôi rất hay đến mấy hội sách được tổ chức. Tôi đi hội sách không phải với mục đích để mua sách mà... tôi như muốn tìm lại một bóng hình ngày trước, tôi muốn gặp lại em. Tuy nhiên, chưa lần nào, tôi có được may mắn ấy. Kể từ ngày chúng tôi chia tay, em biến mất khỏi cuộc đời tôi như chưa từng xuất hiện. Em đổi số điện thoại, em khóa facebook; kể cả chỗ trọ, em cũng đã chuyển. Tôi tự hỏi, chính tôi là người chia tay vậy sao tôi vẫn còn luyến tiếc?
Chia tay em, không đến với Thanh, tôi đã có một khoảng thời gian rất lâu để suy ngẫm về rất nhiều điều. Phải chăng, trong tình yêu với em, tôi đã sai, sai ngay từ suy nghĩ phải chinh phục tất cả mọi gương mặt của em, phải hiểu tất cả về em, phải tìm đến tận đáy, đến thẳm sâu tâm hồn em mà không biết rằng, bất kể là ai cũng cần có những bí mật riêng của mình, ai cũng cần có khoảng lặng riêng trong tâm hồn không thể chia sẻ. Nhất là với em, một cô gái yêu văn chương có một tâm hồn hết sức nhạy cảm, phong phú như vậy. Tôi... đáng lí thay vì cố tìm hiểu em, tôi nên học cách bao dung, chấp nhận tất cả mọi gương mặt, mọi phương diện dù tốt, dù xấu của em. Có thể người khác sẽ nghĩ đấy là dung túng, nếu bao dung và chỉ biết chấp nhận sẽ có ngày tôi bị quá tải nhưng thật sự, với một cô gái đặc biệt như em, bao dung là cách tốt nhất tôi có thể để hòa cùng một phần tâm hồn em, có thể phần nào cùng chung nhịp đập với trái tim em. Nhưng, dù thế nào thì tất cả cũng đã mãi xa và tôi không có đủ sức để níu kéo, sửa chữa bất cứ điều gì nữa rồi. Nếu có tình cờ gặp nhau trên con đường tấp nập ở thành phố Hà Nội này, chắc gì em đã để ý đến tôi; có khi, em lại bước vội qua tôi, coi tôi như người dưng nước lã cũng nên.
Lại một hội sách nữa diễn ra, tôi lại lang thang trong khuôn viên hội sách, ánh mắt dõi theo từng người không quen biết để tìm kiếm một bóng hình quen thuộc. Đến gian hàng của nhà sách IPM, tôi dừng lại nhìn ngắm một chút. Có một cuốn sách với cái tên thực sự thu hút sự chú ý của tôi: "Em là một cô gái thích viết”. Tên tác giả, ngạc nhiên làm sao, chính là em. Tôi chợt nhớ về câu nói của em ngày trước: "Chờ chúng ta yêu nhau thêm một thời gian nữa, em sẽ viết tiểu thuyết tặng anh”.