Bác Chiến | Thật Muốn Yêu Lấy Thế Giới Này
Tác giả: 长随。
Tên gốc: 好想爱这个世界啊
Editor: YuZhen
Tình trạng bản gốc: Hoàn (22 chương + 6 phiên ngoại)
Tình trạng edit: Hoàn
Nhân vật chính: Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến Bản edit đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi wp này.
Giới thiệu
*thần tượng bị bệnh trầm cảm Ba x bác sĩ ngoại khoa kiêm người hâm mộ Tán
*ấm áp văn, HE
*linh cảm bắt nguồn từ bài hát [Thật sự muốn yêu lấy thế giới này - Hoa Thần Vũ ]
"Thật sự muốn yêu người, vì yêu người mà yêu toàn bộ thế giới này"
- - - - - - - Phần lảm nhảm của editor - - - - - - -
Chị
tác giả này cũng là chị tác giả của bộ abo đó, hôm qua tui lượn lờ vô
nhà chỉ coi thử chỉ có đăng phiên ngoại hông thì tình cờ thấy chỉ đã
hoàn một bộ mới luôn rồi, chính là cái bộ này nè. Sau khi đọc thử vài
chương thì tui quyết định edit luôn.
Hôm qua tui có đăng ảnh bìa của
bộ này lên để mọi người đoán thuộc tính công thụ đó, anh Chiến là bác
sĩ thì ai cũng đoán đúng rồi nhưng anh Bác thì cả nhà đoán trật lất luôn
nào là chủ sòng bài, thiếu gia cho tới ảo thuật gia luôn :v đúng là cái
hình của anh Bác gây hiểu lầm thiệt nhưng tui chọn là có lí do đó nha,
còn lí do là gì thì mọi người đọc truyện sẽ biết hehe (câu view trắng
trợn (((=)
Mà hình như chị tác giả là fan của Hoa Thần Vũ í, bộ abo
cũng để ảnh làm cameo nhiều lắm (((= btw, mình mong là mọi người sẽ nghe
thử bài hát ở trên trước khi đọc bộ truyện này nha, một phần là vì nó
là cảm hứng của bộ truyện một phần là vì nó hay thật sự í, mình cá là sẽ
không lãng phí 5 phút cuộc đời của mọi người đâu :v
Cuối cùng là, dự kiến chương đầu tiên của bộ truyện này sẽ được đăng vào ngày đầu tiên của năm 2020 nha :3
Chương 1
Tiêu Chiến đã không nhớ rõ, lần này đã là lần thứ mấy trong tuần mình bị bác sĩ Lý khoa tâm lý gọi lại.
Anh vừa nghe âm thanh liền quen cửa quen nẻo quay đầu lại, không nói gì
đưa tay đẩy kính mắt hai lần, để hóa giải lúng túng không giải thích
được. "Bác sĩ Tiêu, tôi có việc làm phiền cậu!" Giọng bác
sĩ Lý đặc biệt lớn: "Lát nữa chỗ tôi có một bên nhân muốn tới để xem kết
quả kiểm tra, nhưng mà tôi. . . Ai! Tôi lại có việc gấp khác, vậy nên
muốn làm phiền cậu giúp tôi chuyện này. . . Chuyện này rất đơn giản, chỉ
cần xem họ tên tìm phần báo cáo kia là được rồi. Tìm được rồi thì đưa
cho cậu ta, những điều cần chú ý tôi cũng đã viết sẵn trong báo cáo, lát
nữa cậu chứ nói cậu ta đi lấy thuốc. . . Đúng, chỉ như vậy thôi." Bác
sĩ Lý ôm đầu nỗ lực tự hỏi còn cái gì. . . đã quên không, sau khi xác
nhận chính mình đã bàn giao công việc đầy đủ rồi, y mới chấp hai tay,
hướng về Tiêu Chiến lạy hai cái, hơi ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, "Ai,
tôi lại chiếm thời gian nghỉ ngơi của cậu, tuần này đã là lần thứ tư
rồi. . . Thật sự xin lỗi!" "Không có chuyện gì." Tiêu Chiến ngước
mắt nhìn đồng hồ treo trên hành lang bệnh viên, đồng thời kiên nhẫn
nghe dặn dò của bác sĩ Lý, âm thanh hơi dừng lại một chút, sau đó lại
nói, "Anh cũng quá là bận rộn rồi." Trong bệnh viện chỉ có một bác sĩ tâm lý, có lúc người đến xem bệnh hơi nhiều, nhờ người giúp cũng là tình huống bình thường. Bác sĩ Lý thấy anh đồng ý, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn cậu, cám ơn! Thật sự đã giúp tôi việc lớn!" Tiêu Chiến nói: "Đừng khách khí, chỉ là việc nhỏ mà thôi."
Bác sĩ Lý cười nói: "Lát nữa cậu ta đến rồi, cậu bảo cậu ta giơ hai
cánh tay ra cho cậu nhìn. Nếu như không có gì, vậy cũng không cần quan
tâm, nếu có vết thương, vậy thay tôi dặn dò cậu ta vài câu. . . Bình
thường cũng không có tác dụng gì, nói với cậu ta, đừng sợ. . . đại loại
vậy, được không." Tiêu Chiến nhìn bác sĩ Lý sau đó khẽ vuốt cằm
tỏ ý mình đã hiểu, lại hàn huyên vài câu, thấy đối phương có vẻ rất gấp,
lập tức dừng lại đề tài, nếu không chiếu theo tính cách của bác sĩ Lý,
chắc là hai người bọn họ phải nói đến lúc tan tầm mới thôi. Anh
xoay người tiến vào phòng làm việc của bác sĩ Lý, ngắm nhìn chung quanh
một chút, vẫn như thường ngày, ngăn kéo chất đầy một đống tư liệu báo
cáo. Tiêu Chiến cúi đầu đem đống giấy tờ trên mặt dất dời đi, sau
đó cất bước tìm một nơi duy nhất bên trong tương đối sạch sẽ ngồi
xuống. Anh thở dài ngồi xuống, chỉnh ghế dựa ra sau, cầm báo cáo bệnh án
vừa lấy được chậm rãi đọc. Tiêu Chiến cũng không biết mình đã
đợi bao lâu, dù sao cũng không vượt qua thời gian nghỉ ngơi của anh, bởi
vì mỗi khi hết giờ nghỉ ngơi lại sẽ có cuộc giải phẫu tiếp theo chờ
anh. Vậy nên ảnh chỉ có thể tận dụng khoảng thời gian này để giúp bác sĩ
Lý. Từ lúc bắt đầu bước vào phòng anh đã vùi đầu đọc báo cáo,
một khi đọc sẽ bất tri bất giác quên chú ý thời gian, Tiêu Chiến vẫn duy
trì trạng thái như vậy, mãi đến khi bên ngoài hành lang vốn nên yên
lặng truyền đến một trận rít gào gây rối nhỏ. Tiêu Chiến nghiêm mặt ngẩng đầu lên: ". . . ?"
Sau đó cửa phòng làm việc bị đẩy ra, người đến quen cửa quen nẻo đem
khẩu trang cùng mũ lấy xuống, chàng trai trẻ có mái tóc màu nâu hơi rối,
phần mái che ngang tầm mắt. Cặp mắt của cậu rất sắc bén, lạnh nhạt,
không nhìn thấy được chút tâm trạng trập trùng nào trong đó. Nhưng những
thứ khác lại rất mềm mại, bất kể là sống mũi cao ngất hay xương quai
hàm, đường viền đều vô cùng mềm mại, thậm chí như có dương quang hòa tan
vào đó, tạo nên một cảm giác mơ hồ không tên. Cậu mặc một thân
đồ đen, che đến kín kẽ, thân hình thon gầy nhưng cũng không phải gầy
yếu, ngược lại có thể thấy được cơ bắp được che dưới vải áo. Nếu như
không phải vừa rồi cậu tháo xuống khẩu trang. Tiêu Chiến căn bản không
thể nhìn rõ mặt cậu. Nhưng Tiêu Chiến vừa thấy rõ khuôn mặt cậu lập tức sững sờ tại chỗ.
Anh vội vã đem khuôn mặt của chàng trai đứng trước mặt này chồng lên
ngũ quan trong ký ức so sánh với nhau, cẩn thận xác nhận, mới ngây ngốc
phát ra một tiếng nghi hoặc yếu ớt: "Vương. . . Nhất Bác?" "Ừm." Vương Nhất Bác hạ mắt, âm thanh cũng lạnh lùng như trong dự liệu, "Tôi tới lấy báo cáo." Tiêu Chiến lại sửng sốt hai giây, mới mím môi đứng dậy tới trước ngăn kéo.
Anh tìm không lâu lắm, bởi vì bên trong thực tế cũng không có mấy phần
báo cáo, tên Vương Nhất Bác lại đặc thù, Tiêu Chiến đã tìm những báo cáo
này rất nhiều lần, tự nhiên quen cửa quen nẻo.
Vote Điểm :12345