Title: Tương tư khúc
Author:Chika_Clover
Repost-er: Yuki Jung
Disclaimer: DBSK thuộc về nhau.
Pairing: YunJae.
Rating: K+
Category/Genre: Fluff, pink.
Status: In-Completed.
Sumary:
Khúc nhạc ấy tên gì hả Jaejoong?
Đó là "Tương tư khúc”.
Chỉ cần Jaejoong đưa tay, anh sẽ nắm thật chặt, nguyện cả đời này không bao giờ buông ra.
Anh thổi tiêu, em ca hát… miễn là có Yunho dẫn đường, dù có làm người hát rong em cũng sẽ đi theo đến tận cùng thế giới.
Tương tư khúc
1
Nhật sắc dục tận hoa hàm yên
Nguyệt minh như tố sầu bất miên
Triệu sắt sơ đình phượng hoàng trụ
Thục cầm dục tấu uyên ương huyền
_Tương tư khúc (II) – Lý Bạch_
Yunho dừng chân trên con đường xám nhỏ, ngẩn người lắng nghe khúc nhạc đệm sáo vang vọng từ nơi xa xôi nào đó. Dường như chưa bao giờ Yunho được nghe một khúc nhạc nào da diết buồn đến thế. Giọng ca trong vắt, thanh thanh mà hiền hòa, lặng lẽ cuộn vào nhau rồi bung tỏa tựa hồ từng làn khói sương mỏng buổi sớm mùa thu dịu dàng. Mong manh và huyễn hoặc làm sao.
Chiều tà, hoàng hôn ánh lên những sắc tím trầm lắng cuối cùng, nửa như rực rỡ, nửa như đau thương tiếc nuối. Góc chợ cuối ngày ồn ào, người qua lại huyên náo, những trang phục thô sơ rách rưới của đám thứ dân hạ lưu, âm thanh tạp nham tục tĩu khắp nơi trộn lẫn vào nhau thành một đám bụi vô hình bẩn mắt. Yunho bước những bước vội vã men theo tiếng nhạc mặc kệ đôi hài màu xanh biếc bị vấy bẩn, cứ như thể nếu không nhanh người vừa ca nhạc khúc ban nãy sẽ tan biến hoàn toàn, như sương như khói. Và rồi Yunho chợt dừng lại, nơi có thể nhìn thấy hai đứa bé hát rong đang ngồi co ro trong một xó bừa bộn, cây sáo xanh biêng biếc lấp lánh tựa màu của gió. Bọn họ không hề bị lấn át bởi đám người bần tiện xung quanh mà mang một vẻ đẹp khiến người ta phải sững sờ chết lặng. Đứa bé nhỏ hơn tầm khoảng mười ba mười bốn tuổi, gương mặt sáng bừng vẻ thông minh tinh nghịch, mái tóc cắt ngắn gọn gàng để lộ đôi mắt tròn long lanh đen láy như sao. Nó vừa đệm sáo vừa mỉm cười với những người qua đường, ngoan ngoãn gật đầu cảm ơn khi người ta ném tiền cho. Ngồi cạnh nó là một chàng trai, có lẽ phải mười bảy mười tám tuổi. Cậu hẳn là người vừa hát lên những âm thanh đẹp đến ngơ ngẩn vừa rồi. Cậu vận một bộ áo quần màu trắng thô rách, toàn thân toát lên vẻ cao quý thanh thản mơ hồ, an nhàn vô sắc vô thanh mà ngay cả thứ lụa hảo hạng đắt giá nhất kinh thành cũng chẳng mang được cho người khoác nó dáng vẻ ấy. Mái tóc dài màu hanh nâu buộc nhẹ một lọn bên má bằng nơ xanh biếc, thả buông như mây. Ráng chiều đổ lên người cậu lấp lánh thứ ánh sáng ngọc ngà, tựa châu báu bảo vật chẳng ông vua nào trên thế giới này có được. Gương mặt bị che đi một nửa bởi tấm mạng trắng, chỉ còn lộ ra gò má hơi cao và đôi mắt mơ hồ bàng bạc chẳng hề quan tâm đến cuộc đời xô bồ, như đang chìm đắm trong một thế giới yên tĩnh vô hình nào khác. Mãi về sau, Yunho mới biết chàng trai có đôi mắt thất thần kia bị mù.
Khúc ca đã dừng lại từ lâu, chợ cũng thưa thớt vắng người chỉ còn lại bóng đêm đen đặc phủ kín những lán rạ rách nát nghiêng ngả trước những trận gió đầu thu se se lạnh. Yunho lặng lẽ lê bước trở về, lòng cuộn lên muôn ngàn cảm xúc lạ lẫm. Khúc đoản ca ấy, người ấy, cảnh ấy, có thực là nhân gian?
2
Những ngày sau, ngày nào Yunho cũng tới chợ để lắng nghe hai anh em kì lạ kia hát. Có những lúc người anh bị ho giữa chừng, có những khi họ chẳng xin được một đồng nào vì bị đám ăn mày phá đám nhưng Yunho vẫn thấy họ mỉm cười với nhau và tiếp tục hát, hát như không cần biết đến ngày mai. Ngồi trong một trà quán lèo tèo vắng khách, bên một ngõ nhỏ tịch liêu, Yunho vừa lặng lẽ uống trà vừa dõi theo họ. Ở góc nhỏ phía xa, thi thoảng người anh lại dịu dàng quay sang xoa đầu em nhỏ như tiếp thêm dũng khí và rồi nắm chặt lấy bàn tay anh, đứa em nở nụ cười thật tươi dù nó biết anh mình không thể thấy.
-Công tử, tiểu đệ đã cho họ tiền như lời công tử dặn. Ngài quả là người thiện lương.
Tiểu nhị giúp việc nhanh nhẹn cúi đầu báo cáo rồi lui về phía sau, mắt ánh lên tia nhìn ngưỡng mộ. Gật đầu cảm ơn, Yunho đưa chén nhấp một ngụm trà nóng, cảm nhận dư vị ngọt ngào quyện với tiếng sáo dìu dặt lan tỏa trong ngực, trong tim.
-Công tử có vẻ rất thích chúng?
Ông lão chủ quán có gương mặt phúc hậu vừa lau bàn dọn chén, vừa lên tiếng gợi chuyện. Yunho hơi nghiêng đầu mỉm cười:
-Họ hát rất hay. Hai người bọn họ tới đây lâu chưa? – Yunho đột nhiên thắc mắc, đáy mắt dời xuống chén trà nóng mới được rót đầy.
-Cũng phải ba tháng rồi. Công tử hẳn là người mới tới đây?
-Đúng vậy. – Yunho gật đầu, đuổi theo sắc xanh biêng biếc của lá trà tươi nát vụn đang xoay vòng trong chén. – Giọng hát ấy cũng giống như trà này, nhẹ nhàng thanh khiết tưởng như vô tình mà dư âm lại ngọt ngào sâu lắng làm người ta phải nghiện.
-Đúng thế. Chúng làm lão không thể dẹp trà quán này được. Một ngày không lắng nghe chúng hát là lão thấy bứt rứt khó chịu. – Ông lão ôn nhu gật gù đồng ý, đôi mắt trìu mến nhìn hai anh em hát rong – Mà nghe nói có đoàn hát rong Thanh Tiêu rất nổi tiếng mới ghé qua đây, công tử đã đi nghe chưa?
-Nổi tiếng? – Yunho thoáng cười, mắt vẫn không dời chàng trai mù lúc này đang đưa tay lên vuốt lại mái tóc dài vừa bị cơn gió nhẹ chạm khẽ, tim hẫng đi một nhịp.
-Vâng. – Ông lão chủ quán chép miệng – Tuy nhiên lão thấy so với hai đứa bé này thì cũng chỉ có một người trong số đó là có thể sánh bằng.
-Vậy ư? Lão chủ làm ta tò mò quá.
-Đó là người thổi tiêu. Tuy không thấy mặt nhưng lão thực sự rất thích tiếng tiêu của hắn. Nếu rảnh ngài hãy đi nghe thử xem, lão không nói khoác đâu.
-Sẽ thử. – Yunho bật cười uống nốt chén trà, vạt áo xanh biếc khẽ lay động giữa chiều thu nắng nhạt, nằm gọn trong tầm mắt của một trong hai người phía xa. Yunho không biết rằng đứa nhỏ tinh nghịch đã phát hiện ra mình rồi miêu tả toàn bộ hình dáng cho anh trai còn cậu bé mù nhưng vô cùng thính kia cũng đã bắt đầu quyến luyến hương anh đào thoang thoảng ngập không gian bẩn thỉu. Từ đó, một khúc ca trầm lắng, một mùi hương thanh khiết miên man cùng quyện vào nhau trong mỗi hoàng hôn lãng đãng bình an.
3
-Yunho, sớm ngày mai chúng ta sẽ dọn đi.
-Sao gấp vậy cha?
Yunho ngạc nhiên tột độ, gánh hát của họ chỉ vừa mới lưu lại nơi đây hai tuần, tiền kiếm được cũng không ít, vì sao lại phải chuyển đi. Ông chủ Jung mỉm cười nhìn con trai giảng giải, ánh mắt sáng rực:
-Chúng ta sẽ tới kinh thành. Nếu may mắn có thể được diễn trước nhà vua.
-Hoàng cung?
Yunho ngây người như không tin vào tai, chẳng phải ước mơ cả đời của nhà họ Jung là được diễn cho vua sao? Nắm chặt lấy tay cha mình, Yunho hỏi lại, giọng run run:
-Có thật là hoàng cung không cha?
-Ta không biết. – Ông chủ Jung đứng dậy vỗ vỗ vai hài tử yêu quý, dịu dàng nói – Tể tướng đang tuyển chọn gánh hát biểu diễn trong dịp sinh nhật nhà vua, chúng ta sẽ phái cạnh tranh với rất nhiều gánh hát khác. Ta hi vọng con sẽ làm tốt.
-Dạ, con sẽ cố gắng. – Yunho ngoan ngoãn đáp trả rồi trở về phòng, lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Ngồi tựa vào thành cửa sổ, Yunho đưa tay vào đai lưng trắng lấy ra một cây tiêu bằng hồng ngọc phớt màu anh đào, phản chiếu dưới ánh trăng đêm phát ra thứ ánh sáng mê người. Ngước mắt nhìn bầu trời xám lấp lánh sao, Yunho chợt nhớ ra ước mơ thơ bé muốn nắm hết tất cả trong lòng bàn tay và bật cười tự nhủ – một ngày nào đó, khắp thiên hạ này đều sẽ biết đến Thanh Tiêu.
Những vì sao lại gợi Yunho nhớ tới hai cậu bé nơi góc chợ. Ngày mai Yunho sẽ rời đi, vậy phải chăng sẽ không bao giờ gặp lại? Không gặp lại – ba từ cứ vang mãi trong đầu cho đến khi cơn gió lạnh ngắt đột ngột ùa lên người, Yunho mới giật mình hoảng hốt.
Nhật sắc dục tận hoa hàm yên
Nguyệt minh như tố sầu bất miên
Triệu sắt sơ đình phượng hoàng trụ
Thục cầm dục tấu uyên ương huyền
-Yunho hyung không ngủ à?
Một giọng nói trầm mượt bỗng nhiên vang lên giữa không gian yên tĩnh lênh láng ánh trăng. Yunho bỏ tiêu xuống, quay ra mỉm cười:
-Anh không ngủ được. Có chuyện gì thế Yoochun?
Yoochun tiến đến ngồi xuống ghế đá giữa sân, dưới tán cây anh đào của quán trọ, đối diện với cửa sổ nơi Yunho đang ngồi. Đôi mắt cậu buồn buồn lặng nhìn vào khoảng không trước mặt:
-Em nhớ Jaejoong hyung và Changmin. Không biết giờ hai người ấy thế nào. – Yoochun khẽ thở dài hồi tưởng lại quá khứ đau thương, lồng ngực quặn lại vì đau – Mong là họ vẫn bình an.
-Anh thật muốn gặp mặt Jaejoong hyung của em quá. – Yunho nhảy xuống khỏi bậu cửa, đi đến bên ghế ngồi cạnh Yoochun. Những cánh anh đào xoay mình rồi nghiêng nghiêng rơi, điểm xuyết những chấm trắng hồng li ti vào không gian xám xịt trước mắt hai người. Mùi hương thoang thoảng quyến luyến len lỏi vào vạt áo xanh biếc, đọng lại thật lâu.
-Jaejoong hyung là người đẹp nhất trên đời này.
-Biết rồi. Chứ không tú bà kia đã không đánh em đến chết đi sống lại chỉ vì đánh tráo người.
-Yunho à, cảm ơn anh.
-Người em cần cảm ơn phải là Junsu ấy. Nếu không có nó phát hiện thì anh với cha đâu thể cứu được em.
-Nhưng Junsu… – Yoochun ngập ngừng, mắt khẽ cụp – Cậu ấy xa cách quá.
-Junsu vốn là đứa trẻ ấm áp. Chỉ là bị chính người cha mà mình luôn tin tưởng bán đi làm nó không dễ dàng tin ai được nữa. Rồi có một ngày nó sẽ hiểu được tâm ý của em.
Yunho dịu dàng vỗ vai Yoochun, muốn truyền một phần sức mạnh của mình cho đứa em này. Cha, Yoochun và Junsu, gánh hát, họ là cuộc sống của Yunho.
-Vừa nãy hyung thổi bài gì đó?
-Hyung không biết. Là khúc nhạc của hai người hát rong ở chợ.
-Em cũng có nghe nói họ hát rất hay. Giá như gánh hát của chúng ta có thêm người hát và người thổi sáo nhỉ. Em rất thích sáo. – Yoochun buột miệng nói, không biết rằng điều đó khiến Yunho chấn động.
Không gặp lại rồi sẽ quên thôi…
Không gặp lại rồi thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả…
Giọng ca ấy, tiếng sáo ấy… Không gặp lại liệu có được không?
Vội vàng bật dậy bỏ lại Yoochun đang ngạc nhiên, Yunho chạy băng băng tới trước phòng cha mình và hồi hộp gõ cửa.
-Cha, con muốn thương lượng một chuyện.
-Vào đi!
Âm thanh khàn đục vang lên, Yunho nhanh chóng đẩy cửa bước vào. Ông chủ Jung rời giường, chỉnh lại y phục nhìn con trai một cách ngạc nhiên.
-Đến chiều tối mai chúng ta hãy khởi hành được không ạ?
-Nhưng tới kinh thành sẽ muộn mất. Có chuyện gì sao? – Ông chủ Jung nhìn con khó hiểu. Yunho mỉm cười đáp:
-Con muốn mời thêm hai người nữa cho gánh hát. Nếu có họ việc diễn cho nhà vua sẽ dễ dàng hơn. Cha bảo tiểu nha đầu DiDi sớm mai tới kinh thành sắp xếp trước cũng được mà.
-Uhm, được, ta sẽ chờ xem thiên tài con vừa ca ngợi trông như thế nào. Giờ thì đi ngủ đi, ta buồn ngủ rồi.
-Cảm ơn cha. Chúc cha ngủ ngon. – Yunho lễ phép đáp, lòng nhẹ lâng lâng.
4
Trưa hôm sau, Yunho lại quay trở lại khu chợ nhỏ, chỉ khác là không bước vào trà quán quen thuộc mà đi thẳng tới chỗ hai anh em hát rong nọ. Nhìn thấy dáng người quen thuộc bước về phía mình, ánh mắt đứa em nhỏ đột nhiên thoáng một tia cảnh giác, đôi môi dài mím lại như đường chỉ. Nó kiên nghị nhìn Yunho không chút sợ hãi, thậm chí còn trừng lên khi thấy Yunho nhìn sang anh trai mình, vẻ mặt dịu dàng nghẹt thở. Mỉm cười với thằng nhóc, cố trấn an nhịp tim mình trước vẻ đẹp phi thường trước mặt, Yunho lên tiếng:
-Chào em!
-Ngài muốn gì?
Đứa nhỏ đề phòng hỏi, chất giọng trong veo hơi thô đầy vẻ ngây thơ của nó bị hạ xuống để nhấn mạnh ý không chào đón. Lúc này trông nó giống như một con mèo xù lông nhưng vẫn chẳng hề mất đi nét đáng yêu. Yunho bất chợt quỳ xuống, đưa tay xoa lên đầu nó, vạt áo dài đượm mùi anh đào phả vào mặt thằng nhóc làm cả hai anh em thoáng đông cứng.
-Em bao nhiêu tuổi rồi?
-Mười lăm.
-Em tên gì?
-Changmin.
Thằng nhóc vẫn bặm môi lại sau mỗi câu trả lời nhưng Yunho biết nó đã nhận thấy mình không hề có ác ý. Nắm lấy bàn tay đang cầm sáo của nó và xoa nhẹ, Yunho dịu dàng nhìn sâu vào mắt nó:
-Hai anh em có muốn gia nhập gánh hát Thanh Tiêu không?
-Không. Ngài về đi.
Changmin vội vã đẩy Yunho ra và hét lên, ánh mắt nó rực sáng tựa hồ như có lửa. Chàng trai vẫn ngồi âm trầm bên cạnh từ ban nãy đột nhiên quơ tay nắm chặt tay thằng nhóc, hơi cao giọng lo lắng:
-Changmin.
-Đừng lo hyung. Em không sao đâu.
Nhìn vào mắt Changmin một lần nữa, lòng nhẹ bẫng đi vì giọng nói của người anh bên cạnh, Yunho quay sang người kia, khẽ nói:
-Ta không có ác ý gì cả. Chỉ là ta đã lắng nghe từ khi mới tới đây và rất thích hai người. Nếu đi theo ta hai người sẽ kiếm được rất nhiều tiền, sẽ không phải lo bị những người ăn mày khác làm khó dễ, sẽ được mở mang tầm mắt.
Có vẻ như cậu ấy bị lay động, Yunho định tiếp tục thuyết phục nhưng Changmin đã gào lên cắt ngang:
-Chúng tôi chỉ cần như thế này là đủ sống, không cần phải đi đâu hết. Ngài về đi.
-Changmin. – chàng trai giật giật tay áo em trai như nhắc nhở nó đừng quá nóng nảy, mày khẽ chau lại.
-Hyung, mẹ chúng ta đã bỏ đi theo một gánh hát, em sẽ không bao giờ tin tưởng vào bọn họ. Ngài về ngay đi, tôi không bao giờ đi theo ngài đâu.
-Changmin. – Yunho chợt nhìn ra đôi mắt của anh trai nó không phải là bị mù bẩm sinh, đột ngột mỉm cười nhẹ – Em có muốn chữa mắt cho anh trai không?
Changmin giật mình đông cứng người lại. Khi ấy Yunho biết mình đã thắng.
-Ngài vừa nói gì?
-Ta nói là ta có thể chữa khỏi mắt cho anh trai em.
-Changmin. – Người anh lại giật tay áo Changmin, bối rối không yên.
-Ta cũng sẽ dạy Changmin chữ nữa. – Yunho dùng khả năng thuyết phục cuối cùng, một lần nữa làm cả hai anh em sững sờ rồi quay sang phía Changmin – Chiều tối nay chúng ta sẽ rời đi, vì thế nên không còn thời gian cho em suy nghĩ đâu.
-Lấy cái gì để đảm bảo ngài nói thật? Lỡ như ngài lừa chúng tôi thì sao?
Thằng nhóc ngoan cố đáp, ánh mắt long lanh có chút dao động thoáng một vài tia hi vọng mong manh nhỏ xíu. Yunho khẽ đưa mắt sang bên chàng trai thân ảnh trắng toát, một cảm giác xót xa cuộn dâng trong ngực, miệng khẳng định chắc như đinh đóng cột:
-Ta chắc chắn sẽ chữa khỏi cho cậu ấy. – Kiên định đấu mắt với Changmin, Yunho mỉm cười – Em có thể coi như một ván cược mà. Hãy tin ta.
-Vì sao lại đối tốt với chúng tôi như thế? – Changmin vẫn không khỏi nghi hoặc dù nụ cười dịu dàng và thái độ chân thành ban nãy của Yunho đã làm nó hoàn toàn đổ gục.
-Ta cần tài năng của hai người. – Yunho chậm rãi nói.
Changmin lặng lẽ suy nghĩ một lúc lâu, hết nhìn đôi mắt của anh trai lại cúi đầu hồi nhớ điều gì đó. Cho đến khi ánh nắng chiều sắp nhạt, hai chân Yunho quỳ đã tê rần nó mới quyết định. Ngước nhìn Yunho – người nó thầm ngưỡng mộ tài danh trong một lần đến xem gánh hát Thanh Tiêu biểu diễn – Changmin tựa hồ đã huy động tất cả can đảm trong người:
-Được, tôi đánh cược với ngài.
-Cảm ơn em.
Yunho đột ngột cúi xuống xoa xoa đầu nó và quay sang bên cạnh, nắm lấy cánh tay của người kia dịu dàng nâng lên. Chàng trai vịn lấy tay Changmin và Yunho vội vã đứng dậy, chân luống cuống dẫm phải vạt áo suýt ngã, may là Yunho đã nhanh chóng vòng tay qua eo cậu mà đỡ lấy, ôm chặt vào lồng ngực mình. Changmin thở phào an tâm trong khi đó hai người còn lại lặng đi, chỉ còn nghe tiếng trái tim đập loạn và thấy được khuôn mặt chàng trai được ôm khẽ khàng ửng hồng lúng túng. Mùi hương thảo mộc dìu dịu từ cậu làm Yunho thất thần cho đến khi Changmin lên tiếng, đưa tay kéo anh trai về phía mình:
-Hyung không sao chứ? – nó lo lắng hỏi, nhìn Yunho có vẻ cảnh cáo – Cảm ơn ngài.
-Không có gì. – Yunho hơi nghiêng đầu trấn an mình rồi cười, dư âm chếnh choáng ban nãy vẫn chưa tan đi hết. Mặc kệ Changmin, Yunho đưa tay nắm lấy bàn tay của người kia rồi chuyển giọng trầm ấm nhất có thể như sợ người nghe bị giật mình:
-Ta là Yunho, còn em?
Lại khẽ ngượng ngùng đỏ mặt, chàng trai lắp bắp qua tấm mạng trắng, nói bằng chất giọng thanh thanh như khói như sương mà Yunho lần đầu tiên nghe đã phải ngây ngẩn:
-Em… em là Jaejoong.
_TBC_
5
Yunho cứ mãi thắc mắc về hai cái tên của anh em nhà họ Kim vì sao lại quen thuộc tới vậy, cho đến khi giới thiệu họ với gánh hát và Yoochun đột ngột òa lên khóc. Không biết họ đã ôm nhau bao lâu để bù lại khoảng thời gian xa cách trước đó nhưng dường như khi ấy, ba người là những người hạnh phúc nhất nhân gian. Những ngày về sau, Yoochun lúc nào cũng quấn quýt bên Jaejoong, đôi mắt mù của người anh làm cậu lo lắng không thôi. Changmin vẫn đầy đề phòng đối với bất cứ ai lại gần anh em họ, nhất là Yunho bởi cách Yunho nhìn Jaejoong làm nó có cảm giác sắp sửa mất đi điều quan trọng nhất đời mình. Vì gánh hát phải bắt đầu chuẩn bị cho buổi biểu diễn trước tể tướng nên việc chữa mắt cho Jaejoong được Changmin đồng ý tạm gác sang một bên. Cha Yunho rất hài lòng với sự lựa chọn của con trai và đồng ý với cậu rằng họ đúng là bảo vật, có được hai người này thì chuyện được biểu diễn cho nhà vua không còn là mơ ước xa vời nữa.
Junsu cũng có cảm tình rất tốt đối với hai anh em Jaejoong, chỉ riêng với Yoochun là vẫn lạnh lùng xa cách như cũ. Thậm chí đôi khi cậu vừa gảy đàn, vừa hát cùng Jaejoong nhưng đến lượt Yoochun cao hứng hát theo thì cậu bé lại im bặt quay trở về với thế giới của chính mình. Yunho biết, thực ra Junsu chỉ là không biết biểu lộ tình cảm của mình như thế nào, cậu bé vẫn còn e dè trước một Yoochun đào hoa phong tình bậc nhất trong gánh hát này. Nếu là vận mệnh của nhau, lo gì điều không thể? Tuy nhiên lại có kẻ bi quan trước suy nghĩ mình bị Junsu ghét, bắt đầu nhiễm thói xấu là hay uống rượu rồi ngồi ngắc ngư than vãn này nọ. Có khi Yunho bận quá không hầu rượu được thì Yoochun lại tìm đến Jaejoong, chỉ có mấy ngày mà con người ấm áp thương em kia cũng bắt đầu biến thành con sâu rượu ưa lải nhải. Changmin trở nên bất lực với hai ông anh trai trong khi đó Yunho lại vừa thấy giận dữ, vừa thấy Jaejoong khi say thật sự rất đáng yêu. Xem ra Junsu lạnh lùng cũng không hẳn là một điều vô nghĩa – đôi lúc Yunho tự nhủ.
Từ ngày gánh hát có thêm hai anh em nhà họ Kim, tất cả mọi người ai cũng trở nên vui vẻ, năng nổ luyện tập hơn. Điều mà Yunho không ngờ nhất là Jaejoong rất được yêu quý và chiều chuộng, thậm chí lão bà chuyên nấu ăn cho gánh hát còn cưng cậu hơn cả thiếu gia cành vàng lá ngọc nhà họ Jung. Sau mỗi buổi biểu diễn, cậu thường ngồi trên một bục ghế vừa tầm thấp, tựa người vào bức tường trong phòng nhạc cụ rồi kể chuyện cho mọi người, những câu chuyện ngoài chợ mà cậu được nghe từ thủa rong ruổi trên thiên hạ mua vui bằng tiếng hát. Có chuyện vui đến mức sau đó một vài câu nói trong nó đã trở thành câu thần chú gây cười, lại có chuyện buồn làm cho tất cả ám ảnh mãi không thôi, thậm chí có cả những câu chuyện ma khiến Yoochun một thời gian không dám ngủ một mình mà phải sang phòng Jaejoong, bám lấy cậu mà ngủ. Yunho rất thích nghe Jaejoong lên tiếng, dù là hát, là kể chuyện, là gắt gỏng hay lảm nhảm vô nghĩa cũng rất hay. Mỗi lúc như thế, ánh mắt vô hồn của Jaejoong dường như lại sáng rực lên, nụ cười bỗng chốc hòa tan đi nét buồn man mác luôn phảng phất, chỉ còn lại gương mặt ngây thơ đáng yêu đến lạ. Yunho thích ngồi dựa đầu vào vai cậu, tranh thủ hít ngửi mùi thảo mộc trên người Jaejoong những khi Changmin độc diễn bên ngoài sân khấu, cảm nhận sự bình yên kì diệu từ lâu đã không còn nhớ rõ. Lâu lắm rồi, ngày mẹ ra đi.
Vào một đêm trăng sáng cuối hạ khi ngày biểu diễn gần kề, Yunho mệt mỏi xoải người tựa vào một chạc anh đào và thả mình theo mùi hương thoang thoảng phía trên cao. Vạt áo xanh lay động theo từng cơn gió nhẹ, dáng người phong nhã ẩn hiện dưới ánh trăng đẹp tựa bức bích họa lãng sắc phiêu hồn. Vừa định lấy cây tiêu ra tập lại bản nhạc mới của Yoochun, một thân ảnh trắng toát huyền ảo phía dưới làm Yunho bất giác ngừng tay, nhẹ nhàng nhảy xuống rồi leo trở lên, nhanh và lặng lẽ đến nỗi không hề phát ra một tiếng động nhỏ nào.
-Á… Yunho công tử?
Người trong lồng ngực giật mình khẽ kêu lên sợ hãi như con mèo nhỏ làm Yunho thoáng mê mẩn, siết chặt vòng tay. Lúc này cậu đã gỡ tấm mạng che mặt ra, dưới quầng sáng mờ ảo, Jaejoong giống như một nụ anh đào vừa chớm, thanh khiết phi thường. Đỡ cậu ngồi thật vững trên thân cây già cỗi phía sau quán trọ, Yunho khẽ thì thầm:
-Sao lại nhận ra ta?
Ngượng nghịu vuốt lại mái tóc đang vướng vào những chùm hoa hồng nhạt phơn phớt, Jaejoong hơi cắn môi đỏ mặt:
-Trên người ngài… có mùi anh đào.
-Vậy à. – Dịu dàng mỉm cười, trái tim Yunho lại lỡ thêm nhiều nhịp nữa. – Em thật đáng yêu.
Mặt Jaejoong lại càng đỏ hơn, hai khóe mắt trong veo bàng bạc hấp háy nửa như mừng rỡ, nửa lại như e sợ. Cố gắng kiềm chế bản thân, Yunho xoay người Jaejoong để cậu tựa vào ngực mình rồi ngước mắt về phía bầu trời rộng lớn phía trên:
-Jaejoong à, trăng rất sáng.
Không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng tim đập của cả hai và âm gió xào xạc,Yunho bất giác chỉ muốn cứ ngồi như thế này mãi, ôm trọn lấy Jaejoong. Một lát sau, đột nhiên Jaejoong khẽ cựa quậy nhích người sang phải, đưa tay lần tới một cành hoa và nở nụ cười ngây ngô vô ưu:
-Ngài có nghe thấy không?
-Nghe thấy gì cơ? – Yunho ngạc nhiên.
Bàn tay vuốt nhẹ cánh hoa, Jaejoong nhẹ giọng bâng khuâng nói:
-Tiếng thì thầm của hoa anh đào… Nhà em, nơi ấy đã từng có một cây anh đào rất đẹp. – Cậu lặng lẽ ngừng lại, hồi tưởng lại kí ức xa xôi bằng gương mặt vương vất ý buồn – Em đã luôn chờ đợi mẹ trở về dưới gốc anh đào đó.
Ngài có nghe thấy không, công tử?
Hoa anh đào rất cô đơn.
Chúng không có lá.
-Jaejoong à, ta sẽ ở bên em. – Yunho nắm lấy bàn tay run rẩy của Jaejoong siết nhẹ.
-Công tử, vì sao ngài lại đối tốt với em? – Jaejoong không chống lại cái nắm tay của Yunho, nhàn nhạt hỏi.
-Ta cũng không biết. Như thế này… chỉ với một mình em thôi.
-Vì em đẹp sao? Changmin đã từng bảo thế. – Cậu bất giác ngước lên, trong một khắc ngắn ngủi Yunho tưởng chừng như đôi mắt Jaejoong thoáng có tia sáng chiếu thẳng vào mình. Đưa tay lên giúp Jaejoong gỡ tóc, lướt nhẹ trên gương mặt thanh thanh hài hòa của cậu, Yunho lắc đầu ôn nhu nói:
-Không vì gì cả, Jaejoong à.
-Changmin… – Jaejoong ngập ngừng – nó bảo rằng em phải cảnh giác với ngài.
Yunho bật cười trước vẻ thật thà của Jaejoong, mắt hơi nheo lại trêu chọc:
-Sao em lại nói với ta điều ấy?
-Vì em tin ngài.
Jaejoong đã nói thế, rất khẽ, rất nhẹ, như gió thoảng, như sương tan, như khói tỏa nhưng thành yêu thương không cách nào kiềm giữ được. Tỉnh lại sau cái ngây người đột ngột, Yunho thắt lại đầu dây xanh biếc trên mái tóc mượt mà của Jaejoong, thì thào:
-Lễ hội hoa đăng đêm mai, em đi với ta nhé.
Hơi giật mình, đôi môi Jaejoong bỗng nhiên vẽ lên thành một nụ cười rạng rỡ. Cứ như thế, ấm áp bắt đầu len lỏi dần từng chút một vào trái tim nhỏ bé mong manh của cậu, chạm khẽ lên những vết thương quá khứ và xoa dịu nó, thứ ấm áp ấy phảng phất hương anh đào.
6
Kinh thành có một hồ nước nhỏ không tên. Không phải vì nó bị quên lãng mà là vì nhà vua thấy rằng không có một cái tên nào khả dĩ xứng đáng với vẻ đẹp của nó, thế nên Người ra lệnh không cho phép đặt tên hồ, chỉ được nói về nó bằng những miêu tả dài dòng văn vẻ. Lễ hội hoa đăng hàng năm của hoàng cung cũng được tổ chức ở đây, nhà vua và các phi tần của Người cũng như một vài vị đại thần sẽ ngự trên một vọng lầu bên hồ, cùng thả hoa đăng cầu cho quốc thái dân an rồi ngắm hoa vịnh thơ tản mạn đôi điều ngoài lề quốc sự. Người dân trong kinh thành rất chờ mong sự kiện này, nhất là nam thanh nữ tú bởi lễ hội hoa đăng còn gọi là lễ hội cầu duyên. Như bao lễ hội cầu duyên khác, người ta sẽ viết tên người mình thích lên giấy rồi mang đến ngọn nến đang cháy rực trong lòng hoa đăng mà đốt, sau đó thả hoa đăng xuống hồ cầu mong nửa kia sẽ sớm cùng mình thành đôi. Yunho rất hào hứng với lễ hội nhưng Jaejoong lại bối rối sau khi nghe Changmin nói về ý nghĩa của nó, không nghĩ rằng mình lại nhận lời đồng ý một cách thiếu sót đến vậy. Cả gánh hát sôi sục chuẩn bị đi dự hội, ăn vận thật rực rỡ, chỉ trừ có Junsu. Cậu bé cáo mệt rồi nhẹ nhàng lui về phòng, báo hại Yoochun cũng ỉu xìu cởi trang phục chán nản ở lại. Changmin thì từ sớm chẳng biết ăn phải cái gì mà đau bụng quằn quại không thể đi khiến Jaejoong chần chừ, vừa lo lắng cho em trai lại vừa có chút ngượng ngùng nếu chỉ có một mình đi cùng Yunho bởi mọi người ai cũng có đôi có cặp hết. Biết Jaejoong cũng rất thích hoa đăng nên Changmin đã cố gắng làm vẻ mặt tươi tỉnh, luôn miệng nói không sao và xua cậu đi, ánh mắt nhìn về phía Yunho nửa nhờ vả, nửa lại cảnh cáo sắc bén. Xoa xoa đầu Changmin rồi để Jaejoong dặn dò nó một hồi, Yunho mới nắm tay cậu mà kéo đi, khóe miệng cong lên hài lòng vì tác dụng của gói thuốc xổ đối với Changmin ham ăn. Changmin à, vất vả cho em rồi, ta nhất định sẽ chăm sóc Jaejoong thật tốt – Yunho thầm nghĩ, đột ngột bật cười.
-Công tử, ngài cười gì vậy? – Jaejoong ngạc nhiên.
-Không có gì, chúng ta đi thôi.
Khi mọi người tới nơi thì quanh hồ nước đã chật kín người. Yunho và Jaejoong bị bỏ lại sau khi cả đoàn chia nhau theo từng cặp và chen vào dòng người tấp nập trên đường. Bối rối đưa tay lên vuốt tóc, Jaejoong mím môi cúi đầu. Cậu không nhìn được nên chắc Yunho sẽ thấy phiền phức lắm.
-Yunho công tử?
-Sao? – Yunho cười cười chờ đợi.
-Công tử cứ đi thả hoa đăng đi. Em… em sẽ ở đây.
-Đối với em ta vô tình đến thế ư? – Yunho nghiêng người ghé vào tai Jaejoong thì thầm.
-Nhưng còn…
-Còn gì?
-Người công tử thích… – Jaejoong lí nhí trả lời, mặt càng cúi xuống thật sâu.
-Ta chỉ cần em.
Yunho bất chợt dịu dàng nắm lấy tay Jaejoong kéo đi, đôi môi nở nụ cười nhẹ. Hội hoa đăng náo nhiệt, những chùm đèn lồng đỏ sáng rực treo thành vòng tròn xung quanh hồ, trên những nhánh anh đào cổ thụ. Từng chùm hoa trắng muốt rủ xuống mặt hồ, cánh lả tả rơi trên làn nước trong veo, thả mình trôi theo từng gợn sóng. Yunho vừa đi vừa tả cho Jaejoong khung cảnh, bàn tay vẫn siết chặt cảm nhận cái ấm áp trong người cậu truyền sang mình, lâng lâng khó tả. Mọi thứ từ Jaejoong lúc này, như lần đầu tiên gặp nhau, như vẻ đẹp mong manh sương khói từ cậu, như dìu dặt và như tình yêu.
-Jaejoong à, em có muốn viết lên hoa đăng không? – Yunho dừng chân nơi một sạp bán hoa đăng cầu duyên và giấy điều, mặc kệ lời mời chào từ bà chủ sạp mà quay sang Jaejoong hỏi.
-Em… em không nhìn thấy. – Jaejoong hiền hòa lắc đầu – Với lại em cũng không biết viết gì.
-Vậy chúng ta ra chỗ khác. – Yunho vui vẻ kéo tay Jaejoong đi, không chút vương vấn. Bây giờ với người, chỉ cần dịu dàng nắm tay cậu mà đi như thế này là được rồi, chẳng cần ước nguyện gì hơn. Jaejoong ngạc nhiên:
-Ngài không thả hoa đăng sao?
-Nếu thả ta sẽ phải buông tay em ra. – Yunho bình thản đáp.
-Vậy thì em sẽ đứng yên một chỗ chờ ngài, ngài đi thả đi. – Jaejoong cựa quậy muốn rút tay khỏi Yunho, vẻ lúng túng. Siết chặt không cho cậu buông tay, Yunho gõ nhẹ lên đầu Jaejoong:
-Đồ ngốc.
Chỉ cần Jaejoong đưa tay, ta sẽ nắm thật chặt, nguyện cả đời này không bao giờ buông ra.
7
Cuối cùng ngày biểu diễn cũng đến, hàng mấy chục gánh hát nổi tiếng khắp nơi đổ về để so tài, ai ai cũng phục sức quý phái rực rỡ và nổi bật. Gánh hát của ông chủ Jung biểu diễn lượt cuối cùng, mọi người đứng trong hậu đài chờ mà toát mồ hôi căng thẳng, gương mặt lo lắng. Yoochun nắm nhẹ tay Jaejoong và Changmin rồi bước tới bên cạnh Junsu, nhẹ nhàng xòe tay:
-Cho cậu này.
Ngẩng đầu nhìn Yoochun khó hiểu, Junsu lạnh lùng nói:
-Gì thế?
-Dạ lan hương. Đeo cái này sẽ giúp cậu bớt căng thẳng hơn. – Dúi vội cái túi thơm vào tay Junsu, Yoochun nhanh chóng lui về bên Jaejoong ghé tai thì thầm cảm ơn anh trai khiến Jaejoong ôn nhu mỉm cười. Phía bên kia, Junsu cũng kín đáo nắm chặt lấy món quà nhỏ, nụ cười kiềm lại thành một đường cong cong hạnh phúc.
Trong lúc đó Yunho chỉnh trang lại đai áo còn Changmin thì ném ánh mắt cháy da cháy thịt về phía kẻ đã lợi dụng bỏ thuốc xổ vào thức ăn của mình. Jaejoong đột ngột giật giật tay áo nó:
-Changmin, em khó chịu ở đâu à? Sao không nói gì hết thế?
Xoa tay Jaejoong, nó quay lại mỉm cười:
-Em ổn mà hyung.
-Yunho công tử đang làm gì vậy?
-Hyung ấy đang nhìn hyung. – Yoochun nhanh nhảu đáp, le lưỡi với cái lừ mắt của Changmin. Đối với Yoochun, Yunho là người xứng đáng để Jaejoong hyung của cậu dựa vào.
-Quần áo của hyung… – Jaejoong ngập ngừng đưa tay vuốt lại vạt áo, hướng mặt về phía Yoochun khẽ nói.
-Jaejoong hôm nay rất đẹp. – Yunho không biết đã tiến lại gần từ bao giờ, nhỏ giọng nói và công khai đấu mắt với Changmin. Nếu không có người vào gọi bọn họ ra diễn thì có lẽ Yunho và Changmin cứ đứng thế cả ngày mà nhìn nhau.
-Ta sẽ luôn bên em. – Yunho nắm nhẹ bàn tay run rẩy nóng bừng của Jaejoong dắt lên sân khấu và đỡ cậu ngồi xuống bục nhỏ, thì thào vừa đủ để hai người nghe. – Em hãy coi như chỉ hát cho một mình ta.
Và rồi tiếng đàn của Yoochun, tiếng sáo của Changmin, tiếng tiêu của Yunho, tiếng hát của Jaejoong và Junsu bắt đầu vang lên, mọi thứ xung quanh dần chìm vào quên lãng.
Tất cả chỉ mới là khởi đầu.
***
Cuối cùng không phụ sự cố gắng và trông đợi của mọi người, gánh hát Thanh Tiêu cũng được lựa chọn với hai gánh hát khác biểu diễn vào dịp sinh nhật nhà vua. Ngoài ra riêng Jaejoong và Yunho còn nhận được sự tán thưởng của rất nhiều khán giả, thậm chí đích thân tể tướng đã bước tới nắm tay hai người trìu mến mà nói: "Sinh nhật bệ hạ nhờ các ngươi cả.”. Đêm ấy, ông chủ Jung hào phóng bao trọn khách quán, tổ chức ăn mừng rộn rã. Junsu và Yoochun không biết đã bỏ đi đâu ngay từ khi có kết quả, Changmin thì mải mê đi lấy đồ ăn, Yunho bận thay trang phục, chỉ còn một mình Jaejoong ngồi lặng lẽ bên bàn rượu. Cậu vừa định với tay tìm chén rượu Changmin rót cho thì một giọng nữ hơi khan khẽ vang lên phía đối diện:
-Kim công tử?
-A, DiDi? – Jaejoong ngước mắt nhìn vô định vào khoảng không tối mịt.
-Đúng, là tiểu nữ. – DiDi thẳng thắn trả lời. Cảm nhận có chút khác thường trong giọng nói của cô gái trước mặt, Jaejoong chớp mắt hiền hòa hỏi:
-Có chuyện gì thế?
DiDi im lặng một lát rồi vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh, căng giọng nói:
-Tiểu nữ sẽ nói thẳng, mong công tử đừng giận. Công tử hãy tránh xa thiếu gia ra. Yunho thiếu gia là con trai duy nhất của nhà họ Jung, công tử hiểu chứ?
-Vì sao em lại nói điều này với ta? – Jaejoong gượng gạo mỉm cười, mặc kệ cho toàn thân như sắp nứt vỡ.
-Vì thiếu gia thích công tử.
-Không phải đâu. – Jaejoong chợt nhớ lại cái nắm tay chần chừ của Yunho hôm lễ hội hoa đăng, mỉm cười đến thắt ngực – Yunho công tử không thích ta đâu. Ngài ấy… hình như có ý trung nhân khác rồi.
-Sao cơ?
-Đừng lo, ta với ngài ấy không có gì đâu. Nam nhân với nam nhân… – Jaejoong bật cười cay đắng, bàn tay dưới bàn vò nát vạt áo – Làm gì có chuyện ấy chứ.
-Vậy là em hiểu lầm sao? – DiDi thở ra rồi vội vã nói – Em xin lỗi, công tử đừng giận em nhé?
-Ta có quyền gì giận em chứ. – Jaejoong hơi cúi đầu để che đi cảm xúc trên gương mặt méo xệch lúc này, không nhận ra DiDi sau một hồi chắc chắn cậu không giận mới bỏ đi. Rốt cuộc buồn vì điều gì đây? – Jaejoong tự hỏi trái tim nhạy cảm của mình, uống cạn chén rượu trên tay.
Tiệc tan, Changmin và Yoochun say khướt nằm dài ra bàn ngủ, báo hại Junsu phải dìu từng người về phòng còn Yunho đánh vật với Jaejoong. Cậu cứ nắm chặt lấy bình rượu nhất định không chịu buông, đôi môi nhỏ hồng như quả anh đào vừa chín lảm nhảm mãi những điều vô nghĩa. Vật vã mới giằng được bình rượu ra khỏi người cậu, Yunho nhanh chóng túm lấy eo Jaejoong mà ẵm lên mang về phòng.
-Yunho công tử? – Jaejoong ngắc ngư, mũi hít hít như cún con.
-Đúng rồi, ta đây. – Yunho dịu dàng nhìn cậu nói.
-Nóng quá! – Jaejoong kêu lên, tay lần kéo cổ áo xộc xệch làm cho một mảng ngực trắng rộng thấp thoáng ẩn hiện. Yunho nuốt khan, sải bước thật nhanh.
-Em đang bay. Công tử, em đang bay.
-Ai da, nặng chết đi được. – Yunho khẽ lầm bầm, ôm chặt lấy Jaejoong đang giãy dụa làm điệu bộ sải cánh giữa không trung. Hai làn da một nóng một lạnh chạm khẽ vào nhau tê rần đầy kích thích. Jaejoong vẫn ngu ngơ vừa cười vừa ngâm nga:
-Bay đi khỏi đây. Bay thật xa khỏi ngài.
-Không được, em phải ở bên ta.
-Không – Jaejoong đột ngột gắt lên bằng chất giọng nhừa nhựa nghe đáng yêu vô cùng, bờ vai nhúc nhích hòai làm cổ áo càng ngày càng trượt dài xuống cánh tay – Nam nhân với nam nhân… hức…
-Thì sao nào?
-Em mù công tử ạ. Em cũng nghèo nữa. Em chỉ là một người hát rong.
-Ta cũng chỉ là một người hát rong. – Mở cửa phòng Jaejoong, Yunho bế cậu vào giường và đặt nằm xuống, kéo chăn đắp lên. Vuốt lọn tóc mai lòa xòa trên má, Yunho không kiềm được cúi xuống hôn lên trán cậu, khẽ khàng thì thầm – Ta sẽ không buông tay em đâu.
-Đừng đi.
Vừa dợm bước trở ra thì Jaejoong đã níu lấy vạt áo Yunho, chiếc chăn vừa đắp trượt dài xuống eo khiến cậu lúc này trở nên vô cùng nguy hiểm. Liếm đôi môi đã trở nên khô khốc, Yunho run rẩy nắm lấy tay cậu đặt vào trong chăn:
-Ngủ đi, đừng làm khó ta.
Bàn tay chưa kịp rời ra thì Jaejoong đã với lấy cổ Yunho mà đu xuống, đặt đôi môi mềm của mình lên má người. Đông cứng lại trong tích tắc, mọi rào cản nơi Yunho bị phá vỡ hoàn toàn bởi mùi hương mê hoặc trên người Jaejoong, người bắt đầu đáp lại nụ hôn không định vị được của cậu bằng đôi môi vồn vã của mình. Một nụ hôn đầy khao khát và đam mê. Nhẹ nhàng đưa tay chạm vào cậu để cảm nhận cái nóng rẫy quyến rũ, Yunho bắt đầu rời khỏi môi Jaejoong hôn xuống. Giọt nước mắt lấp lánh trong veo bất giác rớt khỏi khóe mi vẫn đang khép hờ của Jaejoong, cậu khẽ mấp máy khiến Yunho chợt ngừng lại nụ hôn trên cổ:
-Em… có thể thích ngài được không?
Nói rồi Jaejoong dần dần chìm vào giấc ngủ, để mặc một người vừa hạnh phúc vừa cười khổ:
-Đồ xấu xa.
8
Trong một đêm se lạnh sau buổi tập diễn trước khi vào hoàng cung, Changmin gõ cửa phòng Yunho. Mời thằng nhóc vào, cất cây tiêu vừa lôi ra luyện tập đi, Yunho chờ đợi nó lên tiếng dù biết điều Changmin sắp nói là gì.
-Bao giờ thì ngài chữa mắt cho Jaejoong hyung?
Chậm rãi xoay người ngồi xuống chiếc bàn trải khăn đỏ rực giữa phòng, Yunho bắt đầu rót trà vào chén:
-Ngồi xuống đi, chúng ta sẽ từ từ nói.
Changmin chớp mắt suy nghĩ một lát rồi tiến tới ngồi đối diện với Yunho, ánh mắt có chút thiếu kiên nhẫn. Mùi trà anh đào thơm thoang thoảng tỏa ra căn phòng, dịu dàng xoa lên các giác quan khiến Yunho thả lỏng người, giọng nói trầm ấm trở nên dễ chịu:
-Mắt của Jaejoong… – Yunho dừng lại trong khoảnh khắc để nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục nói, chẳng hờ hững nhưng cũng chẳng vội vã – Ta không chữa được.
-Sao cơ? – Changmin bật dậy, tay đập mạnh xuống bàn làm chén trà sánh ra, nước thấm một khoảng sậm trên khăn trải. Yunho vẫn bình tĩnh bởi đã lường trước thái độ của Changmin, bàn tay nhẹ miết quanh chén trà:
-Ta nói là ta không chữa được mắt cho Jaejoong.
-Ngài lừa tôi? – Changmin gầm lên, mắt nó nhìn Yunho như muốn một đao mà chém nát người trước mặt.
-Ta xin lỗi. Ta không ngờ cậu ấy bị trúng loại độc đó. – Yunho nhỏ giọng đáp, ánh mắt trở nên khó hiểu. Changmin chồm người về phía trước, hai bàn tay gầy guộc run rẩy nắm lấy cổ áo của Yunho kéo lên:
-Ngài lừa chúng tôi? Ngài lợi dụng chúng tôi?
-Không phải…
-Ngài là đồ khốn kiếp! – Changmin tức giận cắt ngang, gương mặt nó đanh lại đỏ bừng bừng.
-Changmin, nghe ta nói…
-Chúng tôi sẽ ra đi ngay lập tức. Ngài đã thất hứa. Ván cược này… tôi thua.
Nói rồi Changmin hầm hầm đạp cửa xông ra ngoài, cơn giận của nó khiến Yunho bật cười:
-Có biết vì sao ta không chữa được cho Jaejoong không?
Bước chân Changmin đột ngột ngừng lại trước cửa. Nó quay mặt liếc Yunho, ý chừng nếu lý do đưa ra là không chính đáng thì nó sẽ giết chết người. Bình thản uống nốt chén trà, Yunho cau mặt trầm ngâm:
-Loại giải dược cho Jaejoong, chỉ nhà vua mới có.
-Đ…đức vua? – Changmin trợn mắt ngạc nhiên tột độ. So với việc không chữa được cũng đâu có gì khác nhau.
Như hiểu được ý tứ trong mắt Changmin, Yunho tiếp tục chậm rãi nói:
-Nếu chúng ta biểu diễn tốt trong lần này, chúng ta sẽ được Người ban thưởng một điều ước. – Yunho ngẩng mặt nhìn sâu vào đôi mắt kiên nghị của Changmin – Ta đã nói gì nào, hãy tin ở ta.
Changmin im lặng. Nó quan sát Yunho một lúc rất lâu và như lần đầu tiên đánh cược với con người lúc nào cũng toát lên sự bao dung tin cậy này, Changmin thở mạnh:
-Chỉ một lần này nữa thôi.
-Cảm ơn em.
-Với một điều kiện.
-Điều kiện?
-Ngài hãy buông tha cho Jaejoong hyung đi!
-Không được.
-Tại sao? Vì cớ gì lại là hyung ấy? Rồi ngài sẽ khiến Jaejoong tổn thương mà thôi.
-Changmin, em nghe này.
Ta sẽ không – bao – giờ buông tay Jaejoong.
***
Việc Yunho và Jaejoong gần đây thân thiết như hình với bóng làm cha Yunho vô cùng lo lắng, bên cạnh đó còn có vài người xì xào bàn tán rằng hai bọn họ đang yêu nhau. Nam nhân với nam nhân, chuyện đồi phong bại tục này không thể xảy ra trong dòng họ Jung mà ông luôn tự hào được. Vì thế trước ngày biểu diễn cho nhà vua, ông chủ Jung gọi Yunho vào phòng nói chuyện.
-Yunho, tránh xa Jaejoong ra.
-Cha?
Yunho giật mình, trộm liếc cha thăm dò. Ông chủ Jung tiếp tục cao giọng:
-Con đừng tưởng ta không biết con với Jaejoong có chuyện gì. Ta nhắc lại, con hãy từ bỏ tình cảm bồng bột ấy đi.
-Cha, đó không phải là bồng bột. – Yunho vội vã lên tiếng phản đối, ánh mắt cương nghị nhìn thẳng vào Jung lão gia.
-Con điên rồi, Yunho. Nó là nam nhân, hơn nữa lại mù.
-Vậy thì đã sao ạ? Cha đã nói chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc thì cha sẽ thành tâm chúc phúc cho con mà?
-Nhưng không phải là Jaejoong. – Ông chủ Jung cau mày trầm giọng.
-Jaejoong là một cậu bé thiện lương và đáng thương. Cha, con sẽ không từ bỏ đâu.
Yunho nắm chặt hai tay, thẳng thừng đáp. Đôi mắt Jung lão gia đột nhiên tóe lửa:
-Con sẽ chọn Jaejoong thay vì chọn ta sao?
Yunho bàng hoàng trước câu nói của cha mình. Vì lẽ gì mà lại bắt người lựa chọn điều không thể, vì lẽ gì lại khăng khăng cứng rắn như thế? – Yunho không hiểu. Vội vã quỳ sạp xuống nền đất lạnh, một phần Yunho cao ngạo đã bị ném đi:
-Cha, xin đừng bắt con phải lựa chọn. Cha biết con không thể không có cha mà.
-Đúng, con là cả thế giới của ta. – Ông chủ Jung ngọt ngào bước đến nâng người dậy, ôn nhu nói – Vì thế nghe lời ta, từ bỏ Jaejoong đi.
-Con cũng không thể không có Jaejoong, cha à.
Cái tát nảy đom đóm mắt từ người cha hiền hậu khiến Yunho choáng váng ôm mặt:
-Cha vì sao lại cố chấp như thế?
-Đi.
-Cha?
-Cút ra ngoài cho ta. – Ông chủ Jung quay mặt đi gào lên, bàn tay vừa tát Yunho run rẩy nắm lại. Lặng lẽ bước ra khỏi phòng, má Yunho đỏ ửng còn đôi mắt đục ngầu dấy lên đau đớn.
Phải làm gì đây?
_TBC_
9
Gánh hát Thanh Tiêu được biểu diễn hai lần trong hoàng cung, một lần tập dượt và một trình diễn thực sự. Lần tập dượt nhà vua sẽ ghé qua để coi thử và nếu không làm ngài hài lòng họ vẫn bị loại bỏ ngay sau đó. Vì vậy, sự bất đồng giữa hai cha con Yunho được cất sang một bên, thay vào đó tất cả ráo riết dốc hết sức mình để gây ấn tượng thật tốt đối với nhà vua. Trong một góc nhỏ phòng tập luyện, Jaejoong mỉm cười tựa đầu vào vai Yunho, dịu dàng nói:
-Biểu diễn cho nhà vua là mơ ước của em. Cám ơn ngài vì đã thu nhận em.
-Ta ban đầu chỉ muốn ích kỉ có được em mà thôi. – Yunho xoa tay cậu và siết nhẹ.
-Em có thật tốt đến thế không?
-Em xứng đáng được yêu thương, Jaejoong à. Ngồi yên nhé.
Yunho đưa ta vào trong ngực lấy ra một mảnh ngọc nhỏ hồng phớt và đeo nó vào cổ Jaejoong, dịu dàng nói:
-Đây là ngọc anh đào của mẹ, ta tặng nó cho em. Từ bây giờ em sẽ là đóa anh đào của riêng ta.
-Nhưng em không có gì để tặng lại ngài cả. – Jaejoong chạm vào mảnh ngọc, đôi tay gầy run rẩy nâng niu.
-Hứa với ta – Yunho đột ngột hôn phớt lên đôi môi nhỏ rồi ghé tai cậu thì thầm – Đừng bao giờ rời xa.
Tất cả hành động chớp nhoáng ngọt ngào của Yunho và Jaejoong không thoát khỏi đôi mắt giận dữ của Jung lão gia phía bên ngoài. Trong lòng ông bây giờ tràn ngập suy tính làm thế nào để thuyết phục được đứa con cứng rắn như Yunho phải từ bỏ tình yêu bại hoại của mình. Chọn ông hay Jaejoong, uy hiếp này bây giờ không còn khiến ông tự tin nữa bởi một khi Yunho đã trao đi mảnh ngọc của người mẹ nó yêu thương nhất cuộc đời này cho Jaejoong thì vị thế cậu ta trong trái tim nó đã quá lớn. Jaejoong, ta sẽ tuyệt đối không thua cậu đâu – ông thầm nhủ, sải bước về căn phòng chờ nhỏ.
-Junsu, có thực là mắt Jaejoong chỉ có dược liệu của nhà vua mới chữa được không?
Tiếng Yoochun vang lên trên lối đi gần đó đập vào tai ông chủ Jung, ông chần chừ rồi vội vã nép mình sau một cái cột.
-Sao công tử biết?
-Đúng như thế sao?
-Ta hỏi làm sao công tử biết?
Yoochun giật mình, cúi đầu lí nhí:
-Là DiDi nói.
-Ngài lại mê hoặc cả DiDi nữa sao? – Junsu cười lạnh nhạt, vẫn không liếc về phía Yoochun – Đúng thế. Chỉ có đức vua mới có loại dược đó.
-Vậy phải làm gì bây giờ? Ta sẽ đi cầu xin bệ hạ. – Yoochun dợm xoay người bước đi nhưng Junsu đã nhanh chóng nắm lấy tay cậu ngăn lại, khẽ gắt lên:
-Công tử điên à? Đức vua là người cầu dễ đến thế ư? Dược liệu trân quý nhất nhì hoàng cung cho một người hát rong thì thể diện hoàng tộc ở đâu?
-Nhưng…
-Yoochun à, nếu chúng ta thắng trong lần biểu diễn này sẽ được đức vua ban thưởng một điều ước. – Junsu nói, vẻ mặt đã bắt đầu lắng dịu xuống. Đôi mắt nhỏ của Yoochun thoáng sáng lên, cậu nắm lấy tay Junsu mà lắc:
-Thật chứ? Yunho hyung sẽ xin nhà vua chữa mắt cho Jaejoong hyung đúng không? Tốt quá rồi!
Nhìn điệu bộ của người trước mặt, Junsu khẽ bật cười:
-Yunho hyung còn phải đợi công tử nhắc.
-Junsu à, cảm ơn em. – Yoochun đột ngột ôm chầm lấy Junsu, siết chặt lấy cậu. Lúc này là thời cơ tốt nhất để có thể ôm Junsu mà không bị từ chối – Yoochun thầm nhủ và cười ngu ngơ, vừa hít ngửi mùi dạ lan hương trên áo cậu vừa lẩm bẩm – DiDi xấu xa kia sao lại không nói điều này chứ.
Và thế là Yoochun lại bị đẩy ra không thương tiếc, trước khi ngã còn kịp thấy ánh mắt Junsu lạnh như băng mà không hiểu vì sao. Junsu thật là khó hiểu.
Câu chuyện của Yoochun và Junsu thêm một lần nữa đổ thêm dầu vào ngọn lửa vốn đã rất mãnh liệt trong lòng ông chủ Jung. Điều ước mấy đời nhà họ Jung khao khát có được để nở mày nở mặt với thiên hạ lại bị cướp đi bởi một thằng con trai mù khố rách áo ôm sao – Jung lão gia không thể tha thứ cho điều này được. Có lẽ điều cuối cùng ông có thể làm chỉ còn cách ấy.
***
-Jaejoong, ta có chuyện muốn nói với cậu.
Ông chủ Jung bước vào phòng, ngồi đối diện với Jaejoong. Cậu dịu dàng mỉm cười:
-Xin lão gia dạy bảo.
Ngắm kỹ gương mặt hiền hòa thanh lãnh của Jaejoong, trong một khắc nhỏ ông chợt giật mình xúc động. Cậu ta xinh đẹp và trong sáng thiện lương thế này thảo nào con trai ông chẳng rung cảm, quả thực ở Jaejoong có một cái gì đó rất giống người vợ đã qua đời của ông. Cố gạt đi chút thương xót cuối cùng đối với cậu, ông bắt đầu lên tiếng:
-Ngày mai biểu diễn xong ta muốn cậu rời khỏi đây, rời xa con trai ta.
-L… lão gia?
Jaejoong giật bắn mình, kinh ngạc mấp máy môi. Cậu không ngờ Jung lão gia lại biết chuyện của hai người, có lẽ cuối cùng điều gì đến cũng sẽ đến, Jaejoong phải đối mặt thôi.
-Yunho còn cả một tương lai phía trước, chúng ta không thể cứ mãi đi hát rong như thế này được. Thực ra hát rong là sở thích của mẹ nó, bây giờ không còn gì vướng bận ta muốn Yunho ổn định, có một vị trí trong quốc gia này.
-N… ngài muốn nói gì ạ?
-Yunho vì cậu mà chấp nhận từ bỏ tất cả, cậu nghĩ mình có xứng đáng không?
-Thưa lão gia, Jaejoong không hiểu. – Cậu trấn an bản thân bằng cách nắm chặt tay, bình tĩnh nói – Vì Jaejoong là nam nhân sao?
-Nam nhân thôi ư? – Jung lão gia cười lạnh – Không chỉ thế, vì cậu mà nó thậm chí còn muốn từ bỏ người cha già này, vì chữa mắt cho cậu mà nó muốn vất bỏ đi công danh sự nghiệp mà gánh hát đã phải nỗ lực hết sức mình để có được. Cậu nghĩ chỉ vì cái lý do không có vẻ gì là lỗi của cậu sao?
-Chữa mắt cho Jaejoong?
-Xem ra cậu vẫn chưa biết mắt của cậu phải được chữa bằng thứ dược liệu quý hiếm mà chỉ đức vua mới có. Cậu biết điều ước Người ban đúng không? Yunho định sẽ dùng nó để đánh đổi lấy dược.
Jaejoong ngẩn người. Yunho định làm thế thật sao? Cậu nên vui mừng hay đau lòng bây giờ. Không thể thấy được gương mặt dò xét của ông chủ Jung, Jaejoong vẫn mải mê trong suy nghĩ, chẳng biết rằng cha Yunho đã nhận thấy cậu đang bị tác động, chỉ cần một chút nữa thôi.
-Jaejoong, cậu có yêu Yunho không?
Yêu? Từ lần đầu tiên ngửi thấy mùi hương anh đào kì lạ rồi chạm vào con người ấy, từ những khúc nhạc mạnh mẽ phiêu lãng cậu mê mẩn lắng nghe, từ giọng nói trầm ấm ngọt ngào lúc nào cũng ôn nhu dịu dàng bên cạnh… Hẳn là Jaejoong có yêu, không, hẳn là cậu đã yêu rất nhiều, không cần biết tự khi nào, cũng không cần biết ai nói gì ngăn cản. Cho đến bây giờ Jaejoong mới nhận ra thử thách thực sự chính là đây, không phải DiDi hay Changmin nữa.
-Vì yêu nên sẽ ra đi để người ấy tổn thương sao? Lão gia cho rằng như thế mới là yêu ư? – Jaejoong lặng lẽ nói, miệng đắng ngắt. Cậu chỉ có thể phản công yếu ớt thế này mà thôi – Jaejoong biết mình không xứng đáng nhưng dù thế nào Jaejoong cũng không muốn xa Yunho công tử. Jaejoong đã hứa rồi.
-Hứa? – Jung lão gia bật cười, âm thầm đánh giá lại chàng trai trước mặt. Jaejoong này mạnh mẽ hơn ông nghĩ. Muốn cậu ta rời khỏi Yunho có lẽ phải dùng đến thủ đoạn – Yunho cũng đã từng hứa với một tiểu nha đầu ở quê là nó sẽ vinh quang trở về để cưới con bé. Cậu tin vào lời hứa sao?
Jaejoong muốn khóc, tự giận mình vì sao lại ngoan cố đến thế. Cậu đủ thông minh để biết được Jung lão gia chỉ đang làm tất cả để đuổi mình đi nhưng nếu đi, cậu biết mình sẽ rất đau.
-Lão gia. – Jaejoong cắn môi ngập ngừng – Jaejoong sẽ không chữa mắt, sẽ khuyên nhủ Yunho. Ngài có thể cho Jaejoong ở lại không?
-Cậu nhất quyết cướp nó khỏi tay ta ư? – ông chủ Jung thoáng giận dữ rồi lại mềm mỏng – Jaejoong à, coi như ta cầu xin cậu được không? Ta sẽ quỳ xuống cầu xin cậu…
-Được rồi. – Đưa bàn tay mảnh ra không trung vô định, Jaejoong bất lực – Đủ rồi lão gia, Jaejoong hiểu rồi. Jaejoong sẽ nghe lời ngài.
-Cậu chấp nhận rời xa Yunho, cả đời này sẽ không xuất hiện trước mặt nó? – ông chủ Jung chờ đợi, lòng có chút áy náy vì thấy mình tàn nhẫn – Yên tâm, ta sẽ chu cấp cho cậu số tiền đủ để sống an nhàn.
-Không cần, Jaejoong đến từ đâu sẽ trở về nơi đó. Cảm ơn lão gia và gánh hát đã chiếu cố suốt thời gian qua. – cậu cay đắng đáp.
-Uhm…
-Lão gia yên tâm, Jaejoong sẽ không nói việc này cho ai cả. Ngày mai Jaejoong sẽ rời đi ngay lập tức sau khi diễn xong. Tuy nhiên có điều này Jaejoong muốn thương lượng với ngài – Cậu chớp mắt ngập ngừng.
-Có gì cứ nói, chỉ cần cậu rời xa Yunho thì điều gì ta cùng chấp nhận.
Jaejoong hít một hơi thật sâu rồi bình thản nói:
-Jaejoong đến đây vì một ván cược, vì thế Jaejoong cũng muốn rời đi bằng một ván cược. Nếu sau này công tử không thể quên được mà tìm thấy Jaejoong, hi vọng lúc đó người sẽ tác thành.
Ông chủ Jung suy nghĩ một hồi lâu, hết ngước nhìn Jaejoong lại ngầm dự liệu. Dù sao ông cũng không phải người cha tàn nhẫn, nếu tình cảm của con trai ông lớn đến mức ấy thì ông sẽ vui vẻ mà chấp nhận cậu thôi. Với lại Jaejoong cũng đã rất can đảm để mang tình yêu của Yunho ra đánh cược, ông thích điều này:
-Được, ta cược.
-Cảm ơn lão gia.
-Muộn rồi, cậu nghỉ đi. – ông chủ Jung vui vẻ quay gót trở về phòng, tâm trạng mấy ngày qua được gạt bỏ, lòng thư thái.
Còn lại Jaejoong với bóng tối trước mặt, một giọt lệ khẽ lăn dài trên gò má cao trong veo lấp lánh. Rồi cậu và Changmin sẽ lại tiếp tục như xưa, sẽ không còn dày vò lo lắng nữa. Dù sao gặp được Yoochun và thấy nó đã tìm được hạnh phúc cho mình đã là điều trước đây Jaejoong không bao giờ dám mơ rồi, nếu cả Yunho mà cũng tham lam thì không ổn.
Không gặp lại rồi sẽ quên thôi…
Không gặp lại rồi thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả…
Giọng nói ấy, con người ấy… Không gặp lại liệu có được không?
10
-Yunho, tặng cho ngài này.
Trước buổi biểu diễn, Jaejoong kéo Yunho ra một góc rồi tươi cười đặt vào tay người một chiếc nhẫn ngọc mảnh màu xanh lá. Ngạc nhiên vô cùng, Yunho lồng nó vào ngón tay và hạnh phúc hỏi:
-Loại trang sức này thật lạ, rất vừa với tay ta. Ở đâu mà em có được thứ này?
Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Yunho, cậu nghiêng đầu:
-Bởi vì ngài đã tặng cho em kỉ vật của mẹ nên em cũng muốn tặng lại ngài thứ tương tự. Ngài nhất định không được làm mất đó.
-Biết rồi, ta nhất định sẽ không làm mất. Cả em và vòng ngọc nhỏ này.
Yunho kéo sát cậu vào và hôn nhẹ lên môi khiến tim Jaejoong như bị ai bóp nát. Bắt buộc phải ra đi sao? – Câu hỏi cứ lặp đi lặp lại mãi trong đầu cậu cho đến khi tiếng thông báo tiết mục của bọn họ vang lên, Jaejoong biết mình không còn thời gian nữa.
Anh đào ngả gió trôi hương
Tà dương tím ngắt khói sương mập mờ
Người về nhẹ giữa cơn mơ
Gót xanh bất chợt ngu ngơ bần thần.
-Muộn thế này còn chưa ngủ sao?
Yunho dịu dàng cởi áo khoác lên người cậu, ôn nhu hỏi. Jaejoong khẽ tựa đầu vào ngực người, giọng ngượng nghịu:
– Công tử! Ngài tới sao không lên tiếng?
-Ta không muốn đánh động em. Mà hãy gọi ta là Yunho, đừng cứ công tử công tử. – Yunho nhăn mũi cằn nhằn.
-Y… Yunho.
-Tốt. – người âu yếm nhìn cậu hài lòng – Jaejoong à, khúc nhạc đó tên là gì?
-Đó là "Tương tư khúc”.
-Là của em sáng tác sao? Cho ai thế?
-Cho Changmin. – Jaejoong cong môi giận dỗi. Rõ ràng Yunho biết thừa rồi mà còn hỏi.
-Em thích Changmin hơn ta hả? – Yunho chìa môi cắn nhẹ vào tai cậu trêu chọc làm Jaejoong bật cười giãy dụa:
-Em không có bảo thích ngài mà!
Yunho à, em yêu ngài.
Lá trà đọng giữa khúc ngâmThanh thanh dịu nhẹ thì thầm yêu thương
Người về để lại vấn vương
Một ngày không gặp thành trường tương tư.
-Nói thật đi Jaejoong, trà quán ngày xưa là do ai mở? – Yunho nhịp nhịp tay lên mặt bàn chờ đợi. Khẽ đưa tay lên vuốt tóc, Jaejoong liếm môi:
-Em không biết.
-Rõ ràng trà do em pha này với trà của trà quán kia vị giống hệt nhau.
-Em… thực ra là em giúp ông chủ pha. Ông chủ cho chúng em ngủ nhờ.
-Thật không?
-Thật mà. Ngài có thể hỏi ông ấy.
-Vậy sao giấu ta?
-Vì em không biết lúc đó ngài là người tốt hay xấu.
-Thế bây giờ biết chưa? – Kéo Jaejoong vào lòng, Yunho hôn nhẹ lên môi cậu đùa cợt.
-Biết. Ngài là người xấu nhất.
Yunho à, em cũng trở nên xấu mất rồi.
Dáng ai sương khói xa mờHoa thương gió tiếc mây khờ vì ghen
Lòng buồn mong hết đêm đen
Gặp người một khắc, nên duyên một đời.
-Jaejoong, vì sao em không nói thích ta? – Yunho bĩu môi hỏi, bàn tay động đậy không chịu yên dưới eo làm cậu thấy nhột, khẽ cựa quậy.
-Ngài cũng không nói. – Jaejoong dịu dàng cười.
-Sao em không thắc mắc?
-Vì em tin ngài.
Yunho à, ngài cũng nhất định phải tin em.
Kiếp sau nếu có làm người
Chỉ xin hát lại một trường tương tư
Nhân gian được mấy mùa thu
Đừng buông tay nhé, em chờ chốn xưa…
Gửi Yunho.
Em xin lỗi vì đã ra đi mà không giải thích điều gì cả, chỉ mong ngài đừng cố gắng tìm hiểu hay níu kéo. Yoochun nhờ ngài và Junsu chiếu cố, em với Changmin sẽ sống thật tốt như chúng em đã từng sống trước khi bước vào cuộc đời ngài. Khi không có em, ngài cũng phải sống thật tốt nhé, chỉ đến khi ngài không chịu đựng được nữa thì hãy đi tìm em bởi vì em đã mang tình cảm của ngài ra đánh cược mất rồi. Cảm ơn ngài vì những ngày qua, cảm ơn ngài vì đã yêu em nhiều hơn những gì em có thể nhận.
Tạm biệt.
Nếu còn gặp lại, em sẽ không bao giờ buông tay ngài ra nữa. Chúng ta sẽ đi đến tận cùng nhân gian này, làm những người hát rong tự do.
Em yêu ngài.
11
Không biết bao nhiêu mùa thu đã trôi qua, "Tương tư khúc” vang lên bao nhiêu lần, chỉ là cho đến bây giờ nhân gian vẫn lưu truyền một câu chuyện kể về hai người hát rong kì lạ. Một người luôn khoác trường bào xanh biếc, dáng người cao vững chãi, mạnh mẽ phiêu dật với tiếng tiêu đệm ngọt ngào, vừa trầm lắng vừa dìu dặt. Một người luôn ăn vận trắng toát, khí khái thanh lãnh hư hư thực thực, tiếng hát cao ngân vang mỏng manh như sương khói không vướng bụi trần. Họ nắm tay nhau đi qua hết mùa thu này đến mùa thu khác, đi tới hết nước này đến nước khác, trình diễn rất nhiều bản nhạc nhưng hay nhất vẫn là "Tương tư khúc”. Không một ai có thể chia rẽ được họ, không một đất nước nào có thể giữ họ ở lại, cứ như thế họ bên nhau không bao giờ buông tay, bình thản tự do ca hát giữa nhân thế.
-Yunho à, ngài vì sao lại thiếu kiên nhẫn như thế?
-Chẳng phải khi ấy em đã gửi tín hiệu trong "Tương tư khúc” sao? Ta đáp ứng mong đợi của em mà.
-Em chỉ bảo ngài khi nào không thể chịu đựng được nữa hãy tìm, tại sao mới có ba ngày…
-Này Jaejoong, em nhắc đi nhắc lại chuyện ấy làm gì. Ta biết là em rất thông minh rồi, lừa cả cha ta.
-Ngài cũng lừa em đánh cược đó thôi!
-Được rồi. Không cãi nhau với em nữa… Mà Jaejoong này, em có nhớ đức vua không?
-Cha ư? Có, em rất nhớ. Bây giờ chắc Changmin đã kế vị rồi.
-Vậy chúng ta có nên trở về kinh thành một chuyến không?
-Chỉ cần đi cùng ngài, tới đâu cũng được.
-Jaejoong à, ta yêu em.
End
Vote Điểm :12345