Một Giây Yêu Nhau
Author: Tinhvặn
Email: tinhvanwing@yahoo.com
Rate: 13+
Genre: romance, shounen ai
Warning: ngắn, tâm sự của hai người yêu nhau
Status: twoshot, complete
Summary: Hai người cô đơn, một người đi tìm kiếm người thuộc về mình, một người đi tìm kiếm nơi chốn của riêng mình. Thật may mắn giữa biển người mênh mông họ đã tìm thấy nhau. Đôi khi thật sự có tình yêu từ ánh mắt đầu và mãnh liệt đến không có lý do!
A/N: Quà Tết năm nay vẫn là tông hơi trầm, có lẽ vì qua từng năm, nhìn thấy nhiều hơn, sự đơn giản và vui vẻ dần mất đi. Nhưng dù thay đổi thế nào, mình vẫn là mình, bạn vẫn là bạn, và chúng ta vẫn thích đọc BL, thế là đủ rồi ha? *mỉm cười*
1 Giây Yêu Nhau
Cậu sinh viên:
Hiên không tin có yêu từ cái nhìn đầu tiên. Hiên không hoàn toàn phủ định nó, theo cậu giải thích thì từ ánh mắt đầu đã thích người đó, đơn giản chỉ vì vẻ ngoài hợp với tiềm thức yêu cái đẹp của bản thân mà thôi. Xin nhấn mạnh từ ‘vẻ ngoài’. Rất có lý đúng không? Chứ lần đầu thấy người ta, có biết tính cách tốt xấu, cuộc sống gia đình, quá khứ suy nghĩ của người ấy, không hiểu về con người đối tượng, không yêu bề ngoài người ta thì là gì?
Nhưng những người nghe kể về tình yêu giữa Hiên và anh, sự khởi đầu tình yêu của họ thì sẽ bật thốt lên rằng: quá lãng mạn, quá cổ tích, quá kỳ diệu, quá nhanh, quá…xạo đi?
Chỉ bởi vì lần đầu họ gặp và bắt đầu yêu nhau, thời gian còn nhanh hơn cả yêu từ ánh mắt đầu.
Hiên không thích đàn ông, cậu chắc chắn như thế. Lý do rất đơn giản, cậu thích nhìn những thứ đẹp đẽ bằng con mắt nghệ thuật, cũng vì hay nhìn chằm chằm ‘sự vật sống’ mà đôi khi dẫn đến hiểu lầm không cần thiết. Hiên cảm thấy thân hình và cơ bắp đàn ông không sai, nhưng cậu vẫn thích nhìn phái nữ hơn. Nghĩ mà xem, những đường cong mềm mại, làn da mềm như bông, chạm vào cảm xúc đầu ngón tay như sắp tan ra. Thân thể con gái luôn có mùi hương ngọt như kẹo, tiếng nói cũng mềm mại dịu nhẹ. Con gái tinh tế tỉ mỉ, những quan tâm chăm sóc từ việc nhỏ nhặt khiến người ấm lòng. Dĩ nhiên, con gái cũng có nhiều tính cách khiến người đau đầu như ăn hàng, nói nhiều, hay ghen, ganh tỵ thứ vụn vặt, nhất là ham mua sắm điên cuồng khiến người sợ hãi. Nhưng dù sao, Hiên thích đi bên con gái hơn là la cà với lũ bạn nam ham chơi biếng làm, mùa đông liền cả tuần mới tắm một lần, lý do là lạnh. Làm ơn đi, phía nam mùa đông có rét như phương bắc không? Bên kia người ta đổ tuyết trắng xóa còn chưa nói gì, bên nam mình mưa xuân rơi lắc rắc mà thôi.
Thế nhưng Hiên lại yêu anh, một người con trai. Vậy rốt cuộc Hiên thích con trai hay chỉ thích anh vì anh chính là anh? Ưm, thật khó giải thích, càng nghĩ càng rối, thôi đừng nghĩ nữa, tóm lại ta chỉ cần biết Hiên yêu anh là tốt rồi.
Hiên tin tưởng có tình yêu vĩnh viễn, tựa như rượu lâu năm, càng lâu càng nồng. Hai người yêu bên nhau cuồng nhiệt như lửa, thời gian sẽ ủ tình yêu thành thứ nước ngọt dịu. Một triết gia nào đó đã nói, vợ chồng sống lâu năm, họ không còn là người yêu mà là người bạn, người thân của nhau, thói quen nhau, điều đó cần thiết hơn là tình yêu nồng cháy.
Tuy nhiên, Hiên không tin loại tình yêu này sẽ tồn tại trong thời đại hôn nhân chỉ là một tờ giấy, nói vài câu đã yêu, quay đầu lại chia tay ngay.
Tuy nhiên, Hiên đã bên anh hơn ba mươi năm, năm nay hai người đều bước sang tuổi năm mươi trải đời.
Hiên cảm thấy con người yêu bằng đôi mắt, dù tàn nhẫn nhưng đó là sự thật. Vẫn biết thứ đó tốt cho mình, nhưng nhìn thấy thứ đẹp hơn chắc chắn sẽ vẫn đưa mắt nhìn thèm thuồng. Tựa như cùng là nước cam, đặt vào một cái cốc bằng nhựa và một cái ly kiểu có hoa văn, bạn muốn uống ly nào hơn?
Hiên tự hào năm nay cậu năm mươi tuổi, tóc rụng nhiều có dấu hiệu hơi hói, đuôi mắt và trán hiện rõ vết nhăn, nhưng mỗi tuần hai người vẫn ‘vận động’ đều đặn ba lần, tựa như hai mươi năm về trước. Dĩ nhiên lúc nghe anh phàn nàn bụng mình bắt đầu to ra, mặt cũng sắp thành mặt mâm rồi, cậu sẽ không bỏ anh chứ? Hiên cười to vỗ vào bụng anh bôm bốp, sau đó dùng nụ hôn thay cho câu trả lời.
Anh không có thân thể mềm mại như phái nữ, thân thể anh rắn chắc do mỗi ngày phải nhào bột làm bánh. Anh không có mùi hương ngọt ngào của nước hoa và các loại mỹ phẩm, thay vào đó là mùi đường, mùi sữa, mùi hột gà và cả…thuốc lá. Giọng anh cũng không dịu nhẹ chút nào, ồm ồm, hơi lớn tiếng, gặp người không biết còn tưởng anh cáu gắt chửi lộn với ai. Anh không hay bày tỏ ra sự quan tâm, thậm chí lười biếng bắt cậu quan tâm ngược lại nữa. Nhưng Hiên yêu anh chết được! Đúng vậy, là yêu muốn chết. Từ lần đầu gặp anh, cậu như đứa trẻ ôm chặt món đồ chơi trong tay, không cho ai nhìn ngó, không cho ai chạm vào, không cho ai mượn, và tất nhiên, không thể lấy đi. Yêu anh thì có rất rất là nhiều lý do, nhưng đếm đếm tính tính, tìm tìm kiếm kiếm, nói một hồi phát hiện lý do không là lý do, thế nên cậu đành qua loa kết luận, chỉ đơn giản là yêu anh mà thôi.
Chính cậu còn như vậy, nhưng lại thích làm khó anh, luôn thường hỏi rằng:
– Anh yêu em không? Tại sao yêu em? Yêu em nhiều cỡ nào?
Khổ cho anh, đã ít nói rồi còn bị hỏi khó như vậy, đau đầu bứt tóc muốn sói trán. Anh hói thiệt chứ không phải từ tả hình dung, anh còn dùng mặt khổ qua và giọng nói đáng thương kể cho cậu nghe mớ tóc rụng một- cách- bất- thường- dạo- gần- đây- do- áp- lực- từ- ai- đó, mong mỏi được từ bi tha cho. Đáng tiếc cậu của ngày xưa dễ đỏ mặt, ngoan ngoãn nghe lời đã biến mất từ năm nào đó xa xưa lắm, còn lại là cậu của ngày nay hay lườm nguýt, nạt, khụ, mắng yêu anh, hở chút là giơ chân đá, khụ, đá yêu anh. Vậy nên kết quả là anh vẫn cứ rụng- tóc- một- cách- bất- thường, vẫn cứ mỗi ngày bị cậu hỏi trên chục lần: Yêu em không? Tại sao yêu em? Yêu em nhiều cỡ nào?
Anh phát hiện cậu ngày càng nói nhiều, có xu hướng giống các bà thím trong xóm. Bao lần anh đồng tình nhìn các ông chồng bị các bà vợ chửi xách đầu dậy thay cho nụ hôn buổi sáng ngọt ngào. Anh nghĩ mình nên biết đủ, biết thỏa mãn, ít ra cậu hôn đánh thức anh dậy chứ không phải cái đau ở chỗ nào đó trên người để anh đón chào ngày mới.
Hiên phát hiện mỗi ngày sẽ có những loại bánh khác nhau trên bàn ăn, mùi vị khác nhau, hình dạng khác nhau, nó không tinh xảo xinh đẹp, rất bình thường như ổ bánh mì sandwitch, nhưng mỗi ngày cậu sẽ cười híp mắt ăn hết không chừa mảnh vụn, ăn ba mươi mấy năm, bởi vì nó đại biểu cho lòng anh, cho câu: anh yêu em.
Yêu nhau là thế nhưng không phải không có giận hờn, dù rằng sau khi làm hòa nhìn lại thì nguyên nhân chiến tranh thật quá con nít. Ví dụ như cậu muốn ăn bánh mì dứa nhưng bữa đó tiệm bán hết, anh lại quên chừa cho cậu. Ví dụ như anh đang coi đá banh khúc hấp dẫn mà cậu chuyển kênh sang ca nhạc. Ví dụ như bữa đó cậu bệnh nằm trên giường mà thấy anh hút thuốc sẽ cáu lên, kiểu như cho nhà quan phóng hỏa chứ không cho dân chúng đốt đèn. Khi anh giận sẽ nói rất nhiều câu giáo dục khiến cậu gục đầu, miệng lưỡi trơn tru bắn pháo liên tục, phát nào chính giữa hồng tâm phát ấy, trái ngược với bình thường hũ nút có cạy miệng anh cũng chẳng thốt vài chữ. Khi cậu giận sẽ phùng má quay đầu không nói lời nào, trái ngược với bình thường hoạt bát líu ríu, thay vì thế cậu…đập phá đồ. Còn khi hai người cùng giận, thật là thảm họa thế giới. Vì anh nói nhiều mà cậu càng nghe càng giận, cậu sẽ không tốn nước miếng mà tốn sức, lao lên uýnh anh. Nói uýnh chứ vóc người cậu nhỏ hơn anh, có đánh thì cùng lắm như kiến cắn thôi, nhưng cậu dù giận tiềm thức vẫn không muốn làm đau anh. Thế là hai người xô đẩy một hồi xô vô phòng ngủ. Chứng thực câu: vợ chồng cãi nhau đầu giường, cuối giường giảng hòa.
Sau này hễ có dịp là Hiên sẽ nói cho đám tình nhân trẻ biết, lúc giận đừng cãi lộn đánh nhau cái gì, khi huề sẽ mất tình cảm lắm. Cứ nhào lên đè tên kia xuống, lột hết đồ ra….thường thì cậu chưa kịp nói hết đã bị anh bịt miệng lôi đi chỗ khác, không thể dạy hư con trẻ, khụ.
Tính cách Hiên hơi thất thường, chợt vui chợt buồn còn khó hiểu hơn thời tiết. Ít ra trước khi mưa thì trời sẽ chuyển mây, Hiên buồn bực thì chỉ trong vài giây, khó hiểu nguyên nhân. Những khi buồn Hiên sẽ nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ, sau đó nhớ lại bâng quơ quá khứ rồi bất giác sẽ nghĩ đến lúc hai người gặp nhau.
Khi đó Hiên mười tám tuổi, cái tuổi đứng giữa con nít và người lớn, hiểu rất nhiều nhưng cũng có những điều mơ hồ. Khi đó Hiên vì hoàn cảnh gia đình, trải qua nhiều chuyện nên tư tưởng sâu trầm hơn bạn cùng lứa, đã quyết tâm sống độc thân cả đời cho khỏe. Ai mà ngờ ngày hôm đó cậu ít khi ra đường lại nổi hứng đi dạo, nổi hứng đi vào tiệm bánh ngọt trong khi cậu không hảo ngọt chút nào.
Tức cười là cậu đứng trước quầy để bánh kem, hỏi rằng:
– Có loại bánh nào mặn mặn không ngọt không? Tôi không thích quá ngọt.
Nói rồi cậu mới giật mình bản thân vô duyên, đang định xin lỗi thì trên đỉnh đầu truyền đến giọng nam trầm hơi to làm cậu giật bắn người.
– Vậy quý khách thứ món này xem? Bánh lạt chỉ hơi ngọt một chút.
Hiên ngẩng đầu, thấy người nói chuyện.
Lúc tầm mắt giao nhau, cậu biết, mình đã yêu.
Lúc tầm mắt giao nhau, cậu biết, người đó có cùng cảm giác với mình. Đừng hỏi vì sao cậu khẳng định, chắc là giác quan thứ sáu, duyên phận tiền kiếp?
Thế là Hiên như bị quỷ ám, lại hỏi một câu nếu có ai khác trong tiệm chắc chắn sẽ trố mắt ra.
– Chúng ta yêu nhau đi.
Một câu không có cả dấu hỏi mà là dấu chấm khẳng định. Khiến người rớt tròng mắt là anh chủ tiệm trẻ tuổi lại cười ngọt như bánh kem, thấp giọng bảo.
– Ừ.
Thế là lần đầu gặp nhau chưa đến ba phút, trao đổi đúng hai câu, hai người chính thức làm người yêu. Nếu có sách kỷ lục thế giới về tốc độ quen nhau thì chắc chắn hai người đoạt giải nhanh nhất.
Ai biết chuyện cũng bảo rồi hai người này sẽ chẳng bền lâu đâu. Không phải họ có ác ý, không phải không muốn chúc phúc, mà bởi vì tình yêu vốn là thứ dễ vỡ, huống chi cậu và anh đặc biệt như vậy, lại còn cách đến với nhau chóng vánh không đáng tin như thế. Hiên cũng không tin, nhưng cậu vẫn dùng hết sức yêu anh, sống bên anh, cậu muốn nhìn xem hai người sẽ đi tới đâu. Trong lòng cậu không hề có suy nghĩ cứ vui hôm nay rồi ngày mai chia tay, cậu quý trọng từng phút bên anh, vì đời người ngắn ngủi, biết đâu thiên tai nhân họa đang ẩn núp ở đâu đó chờ đợi vồ lấy hai người?
Đảo mắt đã ba mươi mấy năm, con đường hai người đi không bằng phẳng, chỉ có đôi tay vẫn nắm chặt. Có lẽ vì tay siết tay quá lâu nên tê cứng rồi, có muốn thả ra thư giãn gân cốt một chút cũng không được. Có lẽ khi thả tay nhau ra, bàn tay đó sẽ mục rữa tan thành tro bụi, cậu và anh cũng sẽ té ngã vào bụi gai bên đường, không thể đứng lên.
Đời người chỉ có đi đến chết mới có thể khẳng định quyển sách đã khép, họ yêu nhau đến cuối đời. Thề non hẹn biển, chưa đến phút cuối cuộc đời, ai biết lòng người đổi thay, cuộc đời biến đổi? Cho nên cậu sẽ không tự tin bảo với mọi người rằng cậu và anh mãi mãi yêu nhau. Anh và cậu chưa từng thề thốt vĩnh viễn, tình yêu cho nhau không thay đổi, vì từng ngày gặp gỡ những con người, những sự việc khác nhau sẽ thay đổi tính cách, tri thức, ánh mắt thẩm mỹ, lối sống. Hai người vẫn trân trọng từng phút giây bên đối phương, có những giận hờn, có những ngọt ngào, mỗi ngày là một khám phá mới về đối phương. Anh và cậu tin rằng, tình yêu chỉ thực sự vĩnh hằng khi đã quen với sự thay đổi từng ngày của đối phương, chấp nhận và yêu những ưu khuyết điểm đó. Thói quen là một từ ngữ vừa đáng sợ vừa đáng yêu.
Hiên chỉ hy vọng một điều, cầu xin cho thời gian hai người bên nhau lâu, lâu, lâu hơn chút nữa.
…………………….
Anh chủ tiệm:
Tôi luôn đi tìm, tìm một tình yêu thuộc về mình, tìm một người yêu là của riêng tôi. Từ nhỏ tôi đã rất kỳ lạ, có tính độc chiếm mãnh liệt hơn bất kỳ ai.
Như khi còn bé, vì một món đồ chơi mà đánh nhau, khiến cha mẹ đứa trẻ tới mắng vốn, hai gia đình bởi vậy mà gây xích mích. Tôi bị đánh một trận đòn nhừ tử. Nhưng tôi vĩnh viễn không quên, lúc biết tôi đánh nhau, cha mẹ mắng chửi thậm chí cầm cán chổi quật tôi. Vậy mà khi bố mẹ đứa trẻ kia tìm tới nhà, mắng tôi những lời khó nghe nhất thì cha mẹ đã bảo vệ tôi, bênh vực tôi. Bảy tuổi, tôi hiểu một điều, gia đình là mái ấm của mình. Dù có làm điều gì quá đáng, dù có làm ra lỗi lầm gì không thể tha thứ, dù có nói thẳng ghét nhau, không cần nhau, cha mẹ vĩnh viễn bao dung tôi, che chở cho tôi mà không cần vụ lợi.
Mười sáu tuổi, lần đầu tiên tôi được một bạn nữ thổ lộ tình cảm, tim đập rất nhanh, hồi hộp đến tay toát mồ hôi. Dù trước đó chúng tôi chưa từng nói chuyện, không nhớ mặt cô ấy thì lấy gì có cảm tình? Thế mà tôi vẫn đồng ý quen nhau. Có lẽ là sự ngông cuồng của tuổi trẻ?
Chúng tôi nắm tay nhau dạo phố, nhắn tin cho nhau suốt ngày, tìm góc tối dựa vào nhau, tâm tình. Chỉ thế thôi, không có nụ hôn, càng không tiến bước sâu hơn. Nói tôi bảo thủ cũng được. Tôi cho rằng chỉ khi tình cảm sâu đậm, hiểu biết ưu, khuyết điểm của nhau nhiều hơn thì mới tiến bước sâu thêm. Cuộc tình học sinh của chúng tôi chỉ kéo dài nửa năm, là cô ấy khóc chủ động chia tay. Tôi còn nhớ mãi thanh âm nức nức nở của cô.
– Em yêu anh, nhưng em chịu không nổi bị anh kiểm soát như thế! Mỗi khi chuông điện thoại reo, em sẽ phát điên muốn đập nát nó! Mỗi khi nói chuyện với ai, là nam hay nữ, em sẽ bệnh thần kinh nhìn quanh tìm kiếm có lẽ anh núp trong góc nào đó theo dõi! Dù anh không nói cái gì, không gặn hỏi nhưng những hành động khiến em cảm giác như mình là tội phạm, còn anh là cảnh ngục! Em chịu đủ rồi, em muốn là một tình yêu vui vẻ nên thơ mà không phải ràng buộc nghẹt thở như vậy! Dù em còn yêu anh, nhưng em từ bỏ! Xin anh buông tha em đi, tha cho chúng ta!
Mùa thu mười sáu tuổi, cô ấy khóc chạy đi trong buổi chiều lá đỏ rơi rụng đầy sân trường vắng. Tôi đứng chết lặng nghe gió thu rền rỉ mà như tiếng khóc than của cô ấy. Giờ mới nhận ra, tôi quá tự cho là đúng. Tình yêu không phải nói muốn bắt đầu thế nào là được thế ấy, tôi không biết cảm giác ngực nghẹn lại, hít thở khó khăn này có phải là tình yêu hay không? Nếu là đúng, tại sao trừ cảm giác hụt hẫng ra không còn gì khác? Nếu là không, tại sao vươn tay như muốn bắt lấy thứ gì?
Sau này có nhiều cô gái muốn quen, khi tôi nói ra lý do từ chối, họ tự tin bảo sẽ không như cô ấy, nhưng tôi vẫn lắc đầu.
Không phải tôi sợ hãi bị tổn thương mà bởi vì qua chuyện đó, tôi đã phát hiện ra bản tính độc chiếm quá mãnh liệt của mình. Nếu biết trước họ không thể bao dung tôi thì thử làm gì? Sẽ chỉ làm tổn thương nhau thôi.
Năm mười tám tuổi, tôi không thi đại học mà đeo ba lô, lên đường du lịch. Bảy tuổi tôi tìm ra đâu là nơi chốn dừng chân, mười tám tuổi tôi đi tìm người thuộc về riêng mình. Tôi đi khắp nơi, làm đủ thứ việc không thể tưởng tượng, gặp gỡ các chuyện kỳ lạ và những con người thú vị. Ngôn ngữ không thể trao đổi, gặp người tốt lẫn người xấu. Đi một ngày đường học một sàng khôn, câu này luôn đúng. Ngoảnh đầu lại, không ngờ tôi đi xa như thế, từ Châu Á đến Châu Âu, gần như nửa vòng trái đất có dấu chân tôi.
Năm tháng tuổi trẻ, tôi từng hét to với thế giới rằng, tôi sẽ vĩnh viễn không thay đổi bản thân, sống là không có hối hận! Một ông chú đã cười nói rằng, đó là không thể. Tôi thầm phản bác, sự việc đã làm rồi, hối hận thì có ích gì? Dù làm sai, tôi nhất định sẽ sai đến cuối cùng! Tôi sẽ không thay đổi cách hành động cư xử của mình, tôi sẽ mãi mãi là chính tôi! Tôi đã làm đúng theo phương châm này, đến nay vẫn không cảm thấy mình đã sai. Nhưng giữa đường đời, quay đầu nhìn lại, tôi thấy rất nhiều điều mình hối hận, và cũng nhận ra mình đã thay đổi quá nhiều. Những đoạn thời gian như đốm sáng đom đóm, lấp lánh, tôi đã tiếc nuối phải chi khi ấy, khi đó nên vươn tay chậm một chút, nên vươn tay nhanh một chút, khe khẽ đụng chạm, nhanh lên bắt lấy, có lẽ nếu làm thế này, thế kia thì đốm sáng đom đóm sẽ càng rực rỡ hơn chăng?
Cho nên khi có người thanh niên mặt mày rạng rỡ nói: Sống là không hối hận!
Tôi mỉm cười thầm nói: Người trẻ tuổi, cuộc sống dù ít dù nhiều luôn có sự tiếc nuối, không nhìn thấy là bởi vì đã mải mê tiến tới trước, hãy quay đầu lại nhìn xem? Dù nỗi tiếc nuối đó không đủ mãnh liệt khiến ta ray rứt, nhưng nó luôn tồn tại. Hối hận không có gì xấu, hối hận giúp ta nhìn rõ khuyết điểm bản thân, vững bước hơn trong tương lai.
Đi nhiều cũng mệt, tôi trở về Việt Nam, với số vốn kha khá, tôi mở tiệm bánh ngọt nho nhỏ, không đông khách nhưng đủ trang trải. Khách quen hay nói tôi làm bánh chất lượng, không pha thứ gì, ai ăn một lần là muốn ăn hoài, tiếc là tiệm không quảng cáo nên ít người biết, toàn là khách hàng rỉ tai nhau.
Gia đình Châu Á hay có cảnh cha mẹ thúc giục con cái dựng vợ gả chồng, chỉ riêng nhà tôi không như vậy. Có lẽ vì cha mẹ khá thoáng, cũng có lẽ vì thấy con cái đã lớn có không gian riêng, hoặc vì tôi đi vắng bảy năm họ đã quên mất sự hiện diện của tôi. Đáp án không ai biết, cha mẹ tôi về quê sống đã vài năm, nói là có họ hàng con cháu đông vui, không khí trong lành, không như thành phố dày đặc khói bụi.
Tôi sống bình thản như nước sôi, ở nhà dọn dẹp xem tivi chăm sóc hoa cỏ, đến tiệm làm bánh bán hàng. Cuộc sống nhàn nhạt mà êm đềm. Trong thế giới của tôi, không ai bước vào, không ai quấy rầy, tĩnh lặng như mặt nước.
Cho đến khi tôi gặp em.
Thế giới của tôi bị đảo lộn.
Ánh mắt đầu tiên giao nhau, em và tôi đều biết tình yêu chớm nở.
Thích, là xảy ra bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Nhưng yêu là thứ tình cảm đặc hơn, cần thời gian dài nuôi dưỡng.
Tôi luôn tin vào ‘chân lý’ đó.
Ấy vậy mà chúng tôi chỉ cần một giây yêu nhau.
Không ai tin nổi, chính tôi cũng không dám tin.
Người biết chuyện bảo đó không phải là yêu, hai người chỉ là bị ‘chính mình’ hấp dẫn.
Khó trách họ nói vậy, tính cách, suy nghĩ, tâm linh chúng tôi gần sát nhau, như hòa thành một. Trước mặt người xa lạ, hai đứa thường bị nhầm lẫn là anh em dù mặt mũi không giống, họ bảo đó là không khí, một loại như khí chất. Chúng tôi còn có một điểm chung, đó là cô độc, lạc lõng tìm kiếm thứ thuộc về mình giữa dòng người. Chỉ khác ở chỗ tôi tìm người, còn em thì tìm một nơi chốn. Điểm khác nhau cũng có, tôi có bảy năm kinh nghiệm đi đông về bắc, đạp nam hướng tây nên có vẻ trầm ổn, lõi đời hơn. Em thì vẫn giữ sự hồn nhiên tuổi mười tám, thích cười thì cười, thích giận thì giận.
Nụ hôn, làn da ma sát, thân thể thuộc về nhau, trao cho nhau trinh nguyên thuần khiết. Lần đầu tiên trúc trắc vụng về, nhưng thân thể và tâm linh hai đứa hợp đến từng thớ thịt. Dán vào nhau, chỉ có tiếng thở dài thỏa mãn, không có đau đớn.
Có em, tôi vừa hạnh phúc vừa lo sợ, sợ lộ ra tính cách độc chiếm đến biến thái của mình, khiến em giống như cô gái ấy, làm em sợ hãi chạy trốn khỏi tôi. Mất đi cô ấy, tôi chỉ thấy hụt hẫng, mất đi em, thế giới của tôi sẽ sụp đổ, tôi sẽ phát điên, sẽ chịu không nổi. Không ai sống thiếu ai được, con người sinh ra chỉ một mình, vì một người mà đòi chết đòi sống chỉ là kẻ yếu đuối, điều đó không quan hệ giới tính nam nữ. Tôi biết dù em ra khỏi đời tôi thì tôi vẫn sẽ sống tiếp, tôi cũng hiểu ngày tháng thiếu em tựa như mất đi không khí, rất khó thở, trống rỗng.
Ai cũng nghĩ tính tình tương tự nhau thì sẽ rất hợp, như keo như sơn. Sai lầm rồi, vì khá giống nhau nên mâu thuẫn càng kịch liệt hơn. Ví dụ, hai người cùng có cảm giác lĩnh vực rất mạnh, bình thường không xâm phạm lĩnh vực của nhau, nhưng một khi xảy ra thì càng khó tha thứ. Bởi vì biết mà vẫn phạm, tội nặng gấp đôi.
Những khi cãi nhau em sẽ phát giận đập đồ, chưa hết giận thì quay sang đánh đá tôi. Tất nhiên tôi đứng yên mặc em đánh, đánh một hồi em sẽ ôm tôi khóc. Tôi ôm lại em, hốc mắt cũng đỏ.
Tình cờ có vài lần bạn bè chứng kiến từ đầu đến cuối cuộc cãi vả của chúng tôi, sau đó cho lời bình thế này.
– Mới đầu thấy bạn đời nhà ông nào là đập đồ, chửi tổ tiên tám đời, đánh ông tàn bạo, tôi cứ tưởng thảm họa thế giới. Tôi vừa lo ông nhịn không được cũng ra tay đánh, lại lo bạn đời nhà ông càng làm càng quá đáng. Tôi đã định đứng ra can, ai biết bạn đời nhà ông đổi kênh cái rụp, mới hùng hổ lắm rồi bỗng dưng ôm ông khóc sướt mướt. Giờ tôi mới biết nước mắt con trai còn nhiều hơn con gái, giọng gào cũng to hơn con gái. Nhìn đến cuối cùng, tôi chỉ có một câu kết luận, hai tên ngốc. Cũng sâu sắc đồng ý câu nói của ông bà nhà ta xa xưa, vợ chồng người ta cãi nhau nhiều chuyện xen vào thì sẽ bị trời đánh!
Người bạn nói xong ôm nửa bên mặt sưng húp vì lỡ dại chen vào can ngăn, bị em ‘lỡ tay’ đấm nhầm ‘địa chỉ’ chạy nhanh ra cửa, đi mất không chào một tiếng.
Đôi khi tính tình em khó đoán như…thời tiết, làm tôi dở khóc dở cười.
Ví dụ có lần mưa rơi tầm tã, em bỗng dưng khều tôi bảo:
– Anh, chúng ta bắn pháo hoa đi!
Tôi không rời mắt khỏi tờ báo, đáp:
– Lên mạng xem.
– Không! Em muốn bắn pháo hoa thật sự!
Tôi đau đầu, bây giờ trời đang mưa! Pháo hoa gặp nước thì sao mà nổ? Tôi giải thích giải phẫu giảng giải cho em nghe, nhưng tất cả vô dụng, em không nói một lời, quay lưng, cụng đầu vào góc tường, đưa lưng về phía tôi, ngồi xổm xuống. Tôi chịu không nổi nhất những khi em thế này. Thà rằng em khóc, la lối, đập phá đồ chẳng hề gì, nhưng đừng đưa lưng về phía tôi, bóng lưng đó cô độc như thể đang nói chủ nhân của nó bị cả thế giới bỏ rơi, như sinh vật nhỏ giương mắt nhìn nhân loại vô tình lướt qua nó. Thế là tôi đành cầm chìa khóa xe, lao đi trong mưa, chạy vào siêu thị mua đồ rồi về nhà, chìa hộp pháo sáng trước mặt em.
– Này!
Bên ngoài trời vẫn mưa rơi ầm ầm nhưng trong nhà tôi thì mưa đã tạnh. Em cười như nắng ban mai, rất rạng rỡ và thỏa mãn. Sau đó hai tên điên tắt hết đèn, trời mưa nên mây âm u không có tia nắng nhưng em vẫn nhất quyết đòi kéo màn che cửa sổ. Rồi hai đứa ngồi xổm trong phòng khách, cùng đốt một trăm cây que pháo sáng. Nhìn khuôn mặt em dưới ánh sáng le lói của pháo bừng lên rồi vụt tắt trong màn đêm, sau đó lại sáng lên, tôi thấy thỏa mãn lạ thường.
Những lúc em bệnh rất đáng sợ. Em sẽ không cáu gắt, không nói nhiều, không bắt bẻ hành tôi làm này làm kia, chẳng qua chỉ hơi phật ý là em…khóc. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi làm tôi đau lòng gấp trăm lần tiếng nức nở. Có một lần em bệnh, phát sốt, đắp khăn lạnh, uống thuốc nhưng em vẫn không hạ sốt, tôi kêu đi bệnh viện nhưng em nhất quyết không chịu. Tôi nổi nóng lên, tôi sợ còn ở lại trong phòng sẽ mất lý trí đánh em nên đứng dậy đi ra ngoài. Chẳng hiểu sao em bệnh thế mà phản ứng rất nhanh, ôm chầm lấy tôi. Lưng tôi cảm nhận hơi thở em nóng bỏng và giọng nói khàn khàn.
– Đừng đi, đừng bỏ em.
Giọng em ngoài khàn ra thì giống với thường ngày, nếu không phải lưng trần ẩm ướt, tôi sẽ không biết em đã khóc. Kết quả như bao lần khác, tôi đầu hàng với em. Tôi nói thử ăn hạt tiêu xem sao. Có lẽ do hạt tiêu linh nghiệm hoặc vì lời cầu nguyện của tôi có kết quả, ăn xong chén cháo đầy hạt tiêu, em dần giảm sốt. Ngày hôm sau, em sôi nổi chạy nhảy như thường, còn tôi thì bị bệnh nằm trên giường. Thật không thể tin được! Lúc này đổi lại tôi sợ hãi nhìn em cười tủm tỉm lôi ra hung khí, khụ, những dụng cụ để hạ sốt, từng bước một tới gần giường.
Sau này mỗi ngày dù nắng hay mưa tôi đều tập thể dục, kiên quyết không để mình bị bệnh! Nếu có dấu hiệu bệnh phải chạy đi khám bệnh ngay!
Nửa đêm tỉnh lại, trời sáng mở mắt ra, nhìn em bình yên nằm trong ngực mình, tôi may mắn biết bao, may mắn trong hàng tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ nhân loại gặp được đúng người, đúng nơi, đúng thời điểm. Đúng người là em, đúng thời điểm là em chưa thuộc về ai, đúng nơi là ở trước mắt tôi. Tôi mừng rỡ chạy nhanh vào trái tim em, đóng cửa lại dùng thân mình khóa trái.
Cuộc sống hằng ngày, ma sát nhiều góc cạnh lẫn nhau, không phải ỷ vào lớn tuổi có kinh nghiệm hơn người ta thì mình khôn hơn. Nhiều lúc tôi bị em dạy ngược lại, hiểu rằng nên bày ra tất cả khuyết điểm, tính độc chiếm cũng tốt, nghiến răng khi ngủ cũng thế, bạn đời là người bao dung mình. Nếu em không thể bao dung khuyết điểm của tôi, nếu tôi cứ che giấu bản tính thật của mình sẽ chỉ càng khiến trái tim hai đứa cách ngày càng xa, cuối cùng tình yêu thành bãi sa mạc khô héo. Tình yêu không cần luôn cho đi, luôn nhường nhịn. Nó tựa như vũ điệu của hai người, người này tiến người kia lùi, tiến tiến lùi lùi mới là một bản nhạc tuyệt vời nhất.
End- by TV
(1/1 AL)
………………..
Mình chưa từng yêu ai, có lẽ một số bạn thấy nó giống thật, có một số thấy giả, một số thấy giống triết lý dạy đời. Kỳ thực mình viết truyện để trút những ảo tưởng và cảm xúc mà thôi, mình cũng không thể phân rõ trong câu chuyện đâu là ảo tưởng, đâu là hình ảnh từng bắt gặp ngoài đời, và đâu là những suy nghĩ của mình. Viết đã là một loại bản năng với mình, không thể lý trí phân tích nữa, hơi buồn là lúc này không thời gian viết nhiều. Có phải được một thứ gì sẽ mất đi thứ khác không?
Thôi không nói nữa, nghĩ đến chuyện vui nào!
Có một đề tài muốn viết từ lâu mà không có dịp, nay viết ra mẩu truyện ngắn. Chỉ là tạp nham thôi, ai lỡ dại nhìn xuống thì đừng la nghen, cảnh báo trước rồi đó.
Giáng Sinh:
Ngày xửa ngày xưa có một cậu sinh viên thầm mến anh chủ tiệm bánh ngọt nên ngày nào cũng vào tiệm mua một món ăn. Cậu thích nhất là lúc trả tiền, vì khi ấy có thể liếc trộm khuôn mặt đẹp trai của anh chủ tiệm mấy giây, sau đó bình tĩnh đi ra tiệm, ôm mấy giây kỳ diệu đó vui vẻ cả ngày. Cậu sinh viên thầm mến anh chủ tiệm đã hai tháng, cảm giác mỗi lần bước vào tiệm là hồi hộp muốn rớt tim ra ngoài, cảm giác nhìn anh chủ tiệm là tim đập rộn rã mặt nóng ran, rất hạnh phúc, cảm giác không gặp anh chủ tiệm hay anh ấy nói chuyện với ai là hôm nay trời đầy mây đen nặng nề.
Tóm lại là cậu sinh viên thầm mến anh chủ tiệm.
Anh chủ tiệm là đồng tính, nên chỉ liếc mắt vài ngày liền phát hiện cậu sinh viên thích mình. Không phát hiện cũng không được, khi trả tiền anh vô tình chạm ngón tay vào bàn tay cậu, thì cậu sẽ giật mình đánh rớt tiền. Hoặc là anh nói cười mấy câu thôi cậu sẽ hoảng hốt giật bắn người rồi bỏ chạy, chân trái vấp chân phải té nhào, hay là đầu đập trúng cửa kính. Anh phải phì cười vì hành động ngây thơ đáng yêu của cậu, giống con thỏ. Anh quan sát cậu hai tháng, càng nhìn càng thấy vừa mắt. Anh cảm thấy chơi mãi với bao người cũng chán, anh không còn trẻ nữa, tìm một người sống yên ổn cũng tốt. Cậu trong trắng như vậy, thuần khiết như vậy, có lẽ chính là người đó của anh. Hơn nữa nếu không nhanh tay, lỡ bị ai chiếm mất cậu thì anh chỉ có nước ngồi khóc.
Tóm lại là sau hai tháng quan sát, anh chủ tiệm nhận ra mình cũng thích cậu sinh viên.
24/12, theo thường lệ cậu sinh viên lại đến tiệm bánh ngọt. Cậu vừa vào cửa thì có tiếng chuông ngân trong trẻo, cậu mờ mịt nhìn hướng phát ra tiếng.
Anh chủ tiệm bước tới gần, nở nụ cười 3000 volt điện, nói:
– Chúc mừng cậu là người khách thứ nhất vào tiệm, phần thưởng là hôm nay tiệm chỉ phục vụ một mình cậu. Quý khách, cậu có yêu cầu gì không?
Cậu sinh viên ngơ ngác nhìn anh, một lúc sau mặt đỏ rần, môi mấp máy. Anh chủ tiệm giữ nụ cười như cũ, kiên nhẫn chờ.
Cuối cùng cậu lí nhí nói:
– Cùng ăn cơm với tôi.
Khóe môi anh chủ tiệm nhếch lên, anh cười nói:
– Xin quý khách ngồi vào ghế chờ chút, thức ăn sẽ dọn lên ngay.
Thật ra ngày hôm qua anh đã nói với khách quen là hôm nay tiệm đóng cửa, sáng sớm còn treo biển tiệm tạm nghỉ. Mỗi ngày cậu đều đến đúng giờ, nên anh canh giờ còn năm phút mới cất đi tấm biển tạm nghỉ, chờ cậu bước vào tiệm.
Một bàn món ăn trang trí xinh đẹp, ngọn nến đỏ ánh sáng lung linh, một người đàn ông có sức hấp dẫn tuổi gần ba mươi, ở giữa sức sống thanh niên và kinh nghiệm đường đời, cực kỳ hấp dẫn. Người đàn ông đứng giữa thanh niên ấy đang hết sức dịu dàng nhìn chằm chằm cậu trai trước mặt. Cậu trai tuổi chừng hơn hai mươi, vùi đầu ăn, mặt và lỗ tai đỏ ửng, rõ ràng là con trai nhưng cho cảm giác thẹn thùng cực kỳ đáng yêu, khiến người nhìn ngứa tay muốn xoa đầu.
*Crốp!*
Cậu sinh viên bụm quai hàm, hình như cắn trúng vật cứng trong miếng bánh kem. Cậu vội lấy khăn ăn, nhả ra, con mắt trợn to kinh ngạc nhìn vật trong lòng bàn tay. Đó là một chiếc nhẫn bạch kim. Cậu bản năng ngước mắt nhìn anh chủ tiệm.
Anh chủ tiệm mỉm cười ngọt hơn cả mật, giọng trầm thấp nói:
– Tôi quan sát cậu đã lâu, tôi muốn tìm một người cùng mình sống đến suốt đời, không phản bội, yêu thương đỡ cho nhau. Cậu có đồng ý không?
Đâu đây như vang lên tiếng nhạc. Đêm Giáng Sinh, sắp có một cặp tình nhân mới sinh ra sao?
– Thật xin lỗi, tôi thích cảm giác thầm mến chứ không có hứng thú với anh.
Nói xong cậu đặt chiếc nhẫn lên bàn, không quay đầu lại đi thẳng ra khỏi cửa, biến mất.
Nụ cười đông cứng trên mặt anh chủ tiệm biến thành vặn vẹo, anh khờ ngốc nhìn chiếc nhẫn bị ánh nến chiếu sáng lấp lánh.
Đêm Giáng Sinh, có hai kẻ thất tình.
………………….
Đấy, mình viết tất cả chỉ vì câu cuối của bé uke *cười bò*
Đọc đến đây có ai mặt ngu ra như anh chủ tiệm không? Nếu có đừng giấu, nói ra nghen, vậy chứng tỏ tay bút mình chưa sút, còn lừa tềnh được thiên hạ.
Một năm rồi không viết gì cả, toàn là dịch truyện thôi, hy vọng trí tưởng tượng không bị héo rút. Ai có ý kiến kêu ca gì về tay bút của mình thì cứ nói đi không sao, khen thì mình ôm hết, chê…không chừng mình một đi không trở lại à.
Vote Điểm :12345